Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1144

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Hồi Năm : .... - Chương 14 Lập dị

Đã vài ngày trôi qua từ ngày tôi nghe Makoto kể lại lời đồn vô căn cứ rằng Akakusa-sensei sắp điều chuyển công tác,. Đến tận bây giờ, tôi vẫn cứ sống qua từng ngày trong trạng thái thấp thỏm lo âu và không thể nào yên lòng được.

Quá trình cải tạo của Arina tạm thời bị gián đoạn vì lịch trình đầu năm bận rộn nên tôi chỉ gặp cô ấy lúc đi ngang qua hành lang, và chẳng có trò chuyện gì cả.

Nói thật thì, tôi cũng có ý định chào hỏi xã giao một chút nên đã nhìn cô ấy, thế nhưng ngay trước khi tôi kịp mở miệng thì cô ta đã nhướn mày nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt rồi buông ra một câu khiến tôi cứng họng:"Không hiểu sao rác thải lại có thể đi bằng hai chân nhỉ.".

Cổ vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi nên tôi cũng chẳng lấy làm lạ hay buồn phiền gì. Nhưng có lẽ vì lúc đó tôi không đáp lại bằng một câu đùa như thường lệ nên Arina đã thoáng hiện một chút vẻ nghi hoặc trên gương mặt. Phải chi lúc đó cô ấy làm bộ dễ thương kiểu "Có chuyện gì thế này!? Cậu ổn chứ!? Cho tớ sờ trán cậu cái nhé?" thì chắc tôi đã được một thang thuốc bổ khiến tôi khỏe hơn cả trăm lần rồi. Nhưng dù có trông mong cỡ nào đi nữa thì kết cục cũng sẽ là ăn đấm, ngừng suy nghĩ việc đó thôi.

Giờ nghỉ giữa tiết, tôi tranh thủ đi vệ sinh.

Khi đang xả ra dòng nước chanh ào ạt vào bồn tiểu thì Makoto xuất hiện và đứng ngay bồn bên cạnh. Chắc các chàng trai đều sẽ hiểu tại sao tôi lại muốn lên tiếng về hành vi ngang nhiên phá vỡ quy tắc ngầm trong nhà vệ sinh nam của cậu ta, đó chính là phải giữ khoảng cách bằng cách chừa lại một bồn tiểu giữa hai người. Vì mấy bạn nữ sẽ thấy khó hiểu nên để tôi đưa ra ví dụ nhé.

Bạn đang ngồi trong một quán cà phê sang trọng. Xung quanh là những người đang thưởng thức coffe khi mở Macbook làm việc hoặc đọc sách, và đã tạo nên một bầu không khí tao nhã và đầy học thức. Bạn ngồi ghế cạnh cửa sổ toàn cảnh và ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài. Lúc đó, hàng ghế đó chỉ có một mình bạn ngồi. Rồi có một người lạ đến ngồi sát bên cạnh bạn. Dù còn rất nhiều chỗ trống khác! Vậy mà lại cố tình ngồi sát bên cạnh! Tại sao chứ!

Là như vậy đó. Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại thì Makoto không phải người lạ, cậu ấy được xem là bạn tôi. Dù không thấy quá phiền khi cậu ấy đứng cạnh tôi, nhưng mà đứng sát bên trong nhà vệ sinh là sao hả? Lỡ liếc nhìn một chút là thấy luôn rồi còn gì? Xấu hổ chết đi được.

"Mày định xả nước tiểu cùng với linh hồn của mày ra luôn à?"

Makoto nói thế. Có vẻ đó là một lời châm chọc về cái trạng thái vô hồn của tôi mấy ngày nay. Một trò đùa nhẹ nhàng theo kiểu của cậu ấy, nhưng mà còn non lắm.

"Không. Tôi chỉ đang xả máu ra để tốt cho sức khỏe thôi."

"Hả?"

Không những không phá lên cười vì lời đùa ngớ ngẩn đó của tôi, cậu ta còn tưởng tôi nói thật mà đột ngột nghiêng người định nhìn qua phía tôi.

"Đồ ngốc, tao đùa thôi mà. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy muốn xỉu rồi."

"Eo ôiiii …"

Chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh và rửa tay. Nước vòi vẫn còn lạnh buốt, chỉ rửa thôi mà đã thấy cực hình rồi.

"Nè. Mới chỉ là tin đồn thôi nên đừng để tâm quá."

"Chuyện gì cơ?"

"Chuyện Akakusa-sensei điều chuyển công tác ấy…"

"Tao tin rằng đó chỉ là lời đồn. Tao tin rằng cô ấy sẽ không điều chuyển cho đến khi tao tốt nghiệp. Tao tin rằng kẻ tung tin đồn đó sẽ bị dằn vặt bởi tội lỗi và tự đến đầu thú trước mặt tao."

"Uwaa… thế này là hết cứu rồi…"

Tôi tin là vẫn còn cứu được.

---

Giờ nghỉ trưa vẫn là buổi ăn trưa như thường lệ với Makoto. Nghiêm túc mà nói thì mày nên ăn cùng Ruka đi chứ.

"Chắc tầm này năm sau mày sẽ vật vã với kỳ thi đại học nhỉ, Sui?"

"Tao tin là mình sẽ vào được đại học một cách suôn sẻ."

"Tao thì học trường nghề nên chỉ cần cố một chút là ổn rồi."

"Mày muốn theo nghề nấu ăn đúng không?"

"Ừ đúng rồi. Kiểu ẩm thực Nhật á."

"Ghê thế. Tao thì không biết nấu ăn. Ngay cả món trứng chiên cũng làm cháy. Khó quá mức rồi. Nói chứ mì ly pha nước sôi vẫn là đỉnh nhất."

"Có phải mày quên cho dầu ăn vô không đó…?"

"Chả biết biết. Nhỏ em gái tao còn nói: 'Anh đừng bao giờ chạm vào trứng nữa'."

Dù bị cảnh báo thế, tôi vẫn lén lút nấu món ăn theo kiểu riêng mình vào cuối tuần và không ngờ là lại nấu được ra trò. Tống hết cơm, sốt mentsuyu, trứng, thịt, bắp cải vô chảo rồi xào đại lên, sau đó lại tống thêm sốt mayonnaise và nước sốt thịt nướng là xong. Gọi tên món là cơm hỗn loạn hay gì cũng được, nói chung là ngon chết đi được.

Tôi cảm giác nếu kể món cơm hỗn loạn đó ra thì chắc Makoto sẽ báng bổ tôi mất, nên thôi cứ giả vờ làm chàng trai không biết nấu ăn cho rồi.

"Vậy thì nếu không cưới người giỏi nấu ăn thôi, chắc là Sui sẽ dễ bị mấy bệnh do thói quen sinh hoạt sớm lắm đó."

"Tao đang là quý tộc độc thân mà."

"Không sao đâu, đừng có ngại nhé. Tao không nói gì nếu mày dắt một cô gal tóc vàng da ngăm về đâu."

"Mày là mẹ tao à? Mà tao mê nhỏ gal tóc vàng thật."

Nói tới chuyện kết hôn mới nhớ, về mặt pháp lý thì mấy nữ sinh cùng lớp với chúng tôi đã đủ tuổi kết hôn rồi. Nghe tới chuyện kết hôn với nữ sinh trung học thì hơi kỳ kỳ, thậm chí còn nghe hơi vô liêm sỉ nữa nhỉ. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không liên quan tới chúng tôi, vì chúng tôi năm nay cũng tới tuổi hợp pháp để kết hôn rồi.

Cơ mà nghe vẫn chẳng thực tế chút nào. Học sinh trung học không có năng lực tài chính thì kết hôn kiểu gì. Àa, ra là tình yêu à. Tình yêu có thể vượt qua cả không gian lẫn thời gian luôn hả. Vậy thì tôi cũng muốn vượt qua cả thời không để tới chòm sao Pleiades và tìm người ngoài hành tinh quá đi.

Sau khi ăn xong, tôi lại buồn tiểu nên đi về phía nhà vệ sinh. Thật đáng lo khi mới 17 tuổi mà đã đi tiểu nhiều như người già. Khi đang đi nhanh thì bất chợt một nữ sinh bước ra từ nhà vệ sinh nữ.

"A, là Sakaki-kun."

"Hử?"

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang lau tay bằng khăn tay. Cô ấy chính là Mugiyama Kasai, người tôi từng gặp ở buổi tiệc tất niên. Là cô bạn hoạt náo viên từng khen tôi cao ráo và ngầu, dù chỉ là lời xã giao cũng khiến tôi thấy vui.

"Yo. Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới. Mà sao trông cậu cuống cuồng thế?"

"Tớ đang đi hết tốc lực để hái hoa ấy."

"À à~ đi tiểu chứ gì~"

Gì cơ. Cổ nói là đi tiểu á hả.

Rõ ràng là tôi đã cẩn thận dùng từ nói tránh để lịch sự với con gái, vậy mà cô ấy lại nói thẳng là “đi tiểu” à. Cái này ổn thật hả. Tôi muốn hỏi các nữ sinh trung học trên toàn quốc. Phát ngôn “đi tiểu” không chút ngượng ngùng có phải là chuyện bình thường không?

"Ờm… Ừm, đại khái là vậy."

"Có thể việc nhịn cũng vui đấy nhưng nhịn quá lại không tốt cho cơ thể đó, nên đi sớm thì hơn?"

Nhịn tiểu mà vui á? Cô gái buộc tóc đuôi ngựa này là loại người tận hưởng việc nhịn tiểu sao? Cô ấy đến từ nơi quái nào vậy.

Khoan cái đã. Đây không phải là chuyện bình thường. Một kẻ bất thường như tôi phán đoán như vậy thì chắc chắn nó không bình thường thật rồi.

"Xin lỗi nhưng, cậu vừa nói… 'nhịn' là sao?"

"Ưmm. Nhịn kiểu như siết lại đó. Bộ cậu không thấy vui hả?"

Tôi không có biết, tôi cũng không có hiểu, đừng có nhịn mà đi lẹ đi ấy.

Giờ thì tôi hiểu ra rồi. Mugiyama Kasai là kiểu người đầu óc có vấn đề. Cô ấy là một kẻ lập dị, cùng là thể loại dị thường như tôi.

Tưởng đâu hôm đó ở buổi tiệc tất niên, tôi cuối cùng đã tìm được một thánh nữ không giễu cợt tôi. Nhưng tiếc thay, đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Bản chất thật sự của cô ấy là một nhỏ biến thái.

"Cậu có cần tớ kích thích bàng quang cho không?"

"Thôi không cần đâu. Chắc tớ chết mất."

"Tiếc ghê."

Con nhỏ này nguy hiểm thật. Cô ta chắc còn hơn cả tôi nữa. Mẹ ơi, nhỏ này là biến thái đấy. Nhất định không được để Ugin đến gần kiểu người như này.

Tôi lao vội vào nhà vệ sinh và xả ào ào nước chanh. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều được thả lỏng.

Dù tôi có phân tích cuộc trò chuyện vừa rồi với Kasai-san một cách bĩnh tình thì kết luận vẫn chỉ là “biến thái” mà thôi. Thì ra trên đời thực sự có nữ sinh trung học biến thái.

Tôi rụt rè thò đầu ra cửa, sau khi xác nhận Kasai không còn ở đó thì tôi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối đầu với một kẻ lập dị như thế nên không thể tung ra mấy câu đùa quen thuộc của mình. Có lẽ cô ấy sẽ dành quyền kiểm soát cuộc trò chuyện trong chớp mắt mất.

Tôi rùng mình vì nghĩ rằng mình vừa đụng phải một đối thủ quá mạnh. Trước khi quay lại lớp, tôi ghé qua căn-tin để tham gia trận chiến giành bánh mì. Vì hoạt động câu lạc bộ cũng không quá sôi nổi như mùa hè nên việc tranh giành bánh cũng dễ thở hơn.

Tôi ung dung lấy thứ mình nhắm tới. Lấy được bánh đã là chuyện tuyệt vời rồi, nhưng việc không bị mang tiếng là biến thái còn tuyệt vời hơn nữa. Trước đây, tôi từng vài lần trải qua cảm giác cay đắng khi bị chỉ tay vào gọi là “biến thái!” và phải giải thích. Tôi nghĩ là công sức để giải thích còn nhiều hơn cả calo trong cái bánh mì nữa.

May mà trong trường trung học không có nhóm nào giống như tổ chức cảnh sát cả. Mà khoan, Ủy ban kỷ luật chẳng phải là thứ như vậy sao? Nhắc mới nhớ, tôi đã từng bị đe doạ là “Tôi sẽ báo với Ủy ban kỷ luật đó!”. Đúng hơn là, thay vì báo cáo tôi thì phải báo cáo Kasai mới đúng chứ! Cô ta chắc chắn là đang làm loạn nề nếp kỷ cương rồi.

Sau giờ học, việc trực nhật bắt đầu. Tiểu đội (Tổ 2) của chúng tôi được phân công quét hành lang nên vũ khí chính là chổi. Muốn xong nhanh thì phải chăm chỉ quét hết đống rác như vỏ đạn văng vải khắp chiến trường (hành lang). Mùa này mà được phân công quét hành lang thì đúng là trúng thăm xui. Nói chung là cực kì lạnh. À mà, được ở trong lớp có máy sưởi mới là trúng thăm hên. Chính là cái gọi là sự phân biệt giữa quý tộc và dân đen đó.

Vừa khít là có một con nhỏ ở lớp bên cạnh cũng trúng thăm xui đang run lập cập, vừa cầm chổi vừa quét. Và đó chính là Hiwa Arina.

"Cô đúng là chịu lạnh kém thật đấy. "

Vì đã chứa đôi chân trần trong chiếc tất đen và cổ cũng được choàng khăn quàng, nên da thịt bị lộ ra của cô ấy chỉ còn mỗi tay và mặt.

"Tôi cũng muốn có quyền được mặc quần dài. Nếu đe dọa Tsuru thì nội quy trường có thay đổi được không nhỉ."

"Làm vậy thì sẽ khiến con trai chúng tôi chết mất, nên cô hãy ráng chịu lạnh giùm cái. Cố lên nhé. "

"Chết đi."

Vì bị cô ấy mắng mỏ trong cái dáng vẻ run lẩy bẩy yếu ớt đó, nên tôi cũng chẳng thấy sợ gì cả. Ngược lại, tôi còn muốn vỗ tay rồi hét lên “Nào, lớn giọng hơn nữa đi!” như một thầy giáo âm nhạc máu lửa nữa kìa. Tiện thể nói luôn, hồi sơ trung tôi ghét môn âm nhạc lắm. Tôi ghét cái kiểu ép buộc người khác phải hát. Tôi thậm chí đã từng nghĩ đến việc nổi loạn trước lễ tốt nghiệp cơ. Nhưng vì tôi nhát gan nên cuối cùng cũng chẳng làm gì cả.

Có lẽ vì ghét cái thái độ cợt nhả đó của tôi nên cô ta bắt đầu tung chiêu tấn công tinh thần hay dùng.

"Nghe nói Akakusa-sensei sắp chuyển trường đấy. Cậu cảm thấy sao?"

Cái con quỷ này. Dám đụng vào đúng cái chuyện làm tôi buồn bực mấy ngày nay. Quả nhiên Hiwa Arina là kiểu người không chỉ rắc muối vào vết thương người khác mà còn đổ luôn cả tương ớt Tabasco lên. Tôi thật muốn dùng máy nén khí để thổi bay cô ta.

"Cảm thấy sao à? Tôi chả thấy gì hết trơn."

"Buồn lắm nhỉ. Sensei mà cậu ngưỡng mộ sắp rời đi rồi mà. Buồn lắm nhỉ?"

"Ughhh. Tôi Không buồn. Tôi còn đang mong xem giáo viên tiếp theo là mỹ nữ như thế nào nữa kìa."

"Ừ nhỉ. Biết đâu Akakusa-sensei sang trường mới rồi gặp được một giáo viên nam trẻ tuổi định mệnh thì sao. Nếu vậy thì cô ấy chắc hạnh phúc lắm nhỉ."

"Thôi ngay đi... Thôi ngay đi..."

"Tôi cũng mong cổ được hạnh phúc lắm đó. Tôi cũng ngưỡng mộ điều đó."

"Cô hợp với rắn lắm đấy. Loài có độc chắc xứng đôi với nhau lắm."

"Tôi xóa hộ tịch cậu giờ."

Nếu mà để con nhỏ này nắm được quyền lực quốc gia thì chắc đất nước này sẽ bước vào thời kỳ đen tối mất.

Giữa lúc cuộc trò chuyện giữa một đứa đang run vì lạnh, một đứa đang run vì lo lắng thì Touma, hội trưởng câu lạc bộ báo chí bỗng chen ngang.

"Cho tôi hỏi cái nhé!"

"Cậu vẫn sung như mọi khi ha."

"Tôi muốn nhờ chút chuyện ấy!"

Touma giơ cả hai nắm đấm lên trời như thể muốn hét lớn một cách đầy khí thế rồi nói với chúng tôi như thế này.

"Tôi lại cần các cậu giúp thu thập thông tin! Hôm nay có rảnh không!?"

Tôi đã quay lại câu lạc bộ Về Nhà nên chẳng có kế hoạch gì cả, và tôi có nhiều thời gian đến mức đủ để móc meo luôn. Khi tôi liếc nhìn Arina thì ánh mắt chúng tôi va chạm nhau. Cô ấy khẽ gật đầu.

Vì là một phần trong quá trình cải tạo, Arina hay làm mấy việc kiểu ai sai gì làm đó, nên nếu cô ấy không đồng ý thì tôi cũng định từ chối, nhưng có vẻ cô ấy sẵn sàng tham gia. Nếu vậy thì tôi sẽ nhận lời.

"Không vấn đề gì."

"Hay quá! Vậy dọn vệ sinh xong thì tới phòng câu lạc bộ Báo chí nhé!"

"Ừ."

Touma quay lại lớp học. Đó là nơi dọn dẹp của bên thắng cuộc trong nhà ấm.

"Vậy sau khi dọn xong tôi tới lớp của cô nhe. Chứ hẹn gặp ở ngoài hành lang thì cô thế nào cũng than lạnh muốn chết."

"Hiểu ý ghê ha. Tôi sẽ đợi cậu."