Ngày 30, một ngày lạnh giá thấu tận xương tủy.
Bầu trời dày đặc những đám mây xám đến mức không thể nhận ra chiều gió. Dù gần như không có gió nhưng mỗi khi bước đi, luồng khí lạnh lại phả thẳng vào mặt khiến tôi run rẩy cả người. Má và đầu mũi như bị siết chặt lại, đặc biệt là đầu mũi tôi gần như mất cảm giác.
Tôi đang trên đường trở về nhà trong khi xách túi nilon đựng các loại rau củ như củ cải trắng và cà rốt. Người mẹ hậu đậu của tôi đã quên mua nguyên liệu thiết yếu cho món oden tối nay nên thành ra tôi phải đi thay. Dù tôi đã vui vẻ nhận lời và bước ra khỏi cửa với nụ cười nhưng gương mặt tôi dần đanh lại theo thời gian. Lạnh quá đi mất. Lông mi tôi như sắp đóng băng luôn rồi. Do chỉ muốn nhanh chóng về nhà nên tôi bước đi thật nhanh, nhưng gió lại tạt mạnh hơn khiến cái lạnh càng lạnh hơn nữa. Mou~, lạnh quá đi mất~.
Khi chỉ còn cách nhà một đoạn mà mắt thường có thể thấy, tôi vô thức bước nhanh hơn. Vùi mặt vào khăn choàng để chịu đựng luồng gió buốt đang táp vào và cuối cùng tôi cũng về tới nhà.
“Con về rồi ạ~...”
Chỉ cần đứng ở cửa thôi mà tôi đã thấy ấm áp đến mức bất giác bật cười. Tôi vô tình thốt ra tiếng rên “Fuwaa~” có phần gợi cảm và tôi ngay lập tức ngậm miệng lại. Nếu lỡ mà làm thế ở lớp chắc tôi sẽ xấu hổ tới mức không dám đến trường nữa.
Khi cúi đầu để cởi giày, tôi thấy một đôi giày lạ mắt. Là đôi giày thể thao bình thường nhưng kích cỡ khá lớn nên chắc chắn không phải của tôi hay mẹ. Cũng không giống giày của phụ nữ. Như vậy thì chỉ có thể là khách của mẹ hoặc là của Sui. Tôi không biết ai là họ hàng cả, mà tôi nghĩ là họ cũng chưa từng tới đây.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi rằng có khi mẹ tôi lén đưa người định tái hôn về giới thiệu. Dù tôi chưa từng thấy dấu hiệu gì cho thấy mẹ hẹn hò, nhưng cũng không phải là không thể. Là một người phụ nữ nuôi con một mình chắc hẳn bà ấy cũng có những bất an, và nếu gặp được người tốt thì có thể sẽ bị rung động. Nếu điều đó khiến mẹ hạnh phúc, tôi cũng muốn ủng hộ.
Nhưng thật lòng mà nói thì tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Tôi không thể chấp nhận nổi việc sống chung dưới một mái nhà với một người đàn ông trưởng thành xa lạ. Toàn thân tôi tràn ngập cảm giác ghê tởm và tôi cũng không thể biết người đó sẽ làm gì. Dù có được khen ngợi là người tử tế thì tôi cũng chẳng thể nào tin tưởng được.
Từ phía phòng khách vang lên giọng nam trầm. Không phải giọng của Sui.
Tôi rón rén bước gần tới ánh sáng từ phòng khách lọt ra hành lang rồi lặng lẽ nhìn trộm vào trong.
Đột nhiên—tôi cảm thấy đau đầu.
Một cơn đau ầm ỉ như thể bị ngón tay cái ấn mạnh vào đầu. Không đau đến mức choáng váng nhưng nó đủ đau để khiến sắc mặt tôi tối sầm lại.
Cơn đau xuất hiện ngay khi tôi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi quỳ kiểu Nhật đối diện với mẹ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, tôi không kiềm được mà dựng tóc gáy và tầm nhìn của tôi trở nên điên đảo.
Tôi nắm lấy cánh cửa trượt theo phản xạ để giữ thăng bằng. Tiếng động khiến mẹ và người đàn ông quay lại và nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Arina...? Có phải là Arina không!?”
Tôi khuỵu xuống rồi ngã bịch mông xuống nền nhà. Tôi ngã rụp xuống và không còn sức lực để đứng dậy cứ như thể toàn bộ xương cốt của tôi đã bị rút sạch ra. Tôi dùng cả hai tay chống xuống sàn, ra sức lết mông về phía sau để chạy trốn khỏi người đàn ông đang tiến lại gần. Nỗi sợ hãi dâng trào thúc ép tôi khiến cả lưng và ngực tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi không còn biết gì khác ngoài sợ hãi.
Người đàn ông trước mắt khiến tôi sợ đến mức ông ta chỉ cần chạm một ngón tay chạm vào tôi thôi cũng đủ khiến tôi ngất đi mất.
“Dừng lại ngay!”
Một tiếng quát tháo của mẹ mà tôi chưa từng nghe bao giờ đã vang lên. Cả tôi và người đàn ông ấy đều sững sờ quay về phía mẹ. Mẹ tôi đứng đó với nắm tay đang siết chặt lại và khuôn mặt xinh đẹp của bà đỏ bừng vì giận dữ.
Người đàn ông như chợt tỉnh lại, vội vàng cúi đầu xin lỗi. Ông ta vừa nói “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…” vừa trông vô cùng tuyệt vọng. Nhưng từng cử chỉ của ông ta đều khiến cơ thể tôi vô thức giật nhẹ và khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm tới lời xin lỗi ấy.
Vẻ mặt của ông ta khi nhìn phản ứng của tôi trông thật phức tạp, vừa như mừng rỡ lại vừa tuyệt vọng.
“Anh quay về đây là để lặp lại chuyện cũ sao…!?”
“Không phải! Thật sự không phải vậy! Chỉ là đã lâu lắm rồi mới được thấy Arina …”
“Thấy rồi thì sao chứ!? Anh hiểu được gì sao!? Con bé đã mất trí nhớ rồi đấy!? Anh nghĩ là tại ai gây ra hả!?”
“Ơ…?”
“Hẳn là anh không hiểu đâu! Vì anh là cái đồ ngu xuẩn dám ra tay đánh cả con gái ruột của mình cơ mà! Arina không còn nhớ gì về anh nữa. Vậy nên, đừng bao giờ đến đây lần nào nữa!”
“Hả…? Arina, con không nhận ra ba sao?”
Dù chẳng có chút ký ức nào về người đàn ông này nhưng tôi đoán là tôi biết mình từng quen ông ấy. Không rõ đó có phải là người quan trọng hay không nhưng chắc chắn là người từng có liên hệ sâu sắc với tôi.
Một mối quan hệ máu mủ ruột thịt chẳng thể cắt rời. Có lẽ ông ấy là ba tôi.
“Đừng có nói chuyện với con gái tôi nữa! Ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!”
“Bình tĩnh nghe anh nói đã… anh cũng đang rất hối hận…”
“Tôi chẳng quan tâm đến sự hối hận của anh! Dù anh có hối hận thì vết thương trong Arina cũng sẽ không lành lại được! Quá khứ của chúng ta cũng chẳng thể biến mất đi! Anh quên mất lời hứa là sẽ không bao giờ đến gần mẹ con tôi nữa rồi sao!?”
Sự kích động của mẹ ngày càng bùng phát. Tôi cuối cùng cũng đứng dậy được nhưng tôi vẫn không có đủ can đảm để bước vào phòng khách, chỉ còn biết dựa lưng vào tường và lặng lẽ quan sát.
"Anh chưa từng quên! Nhưng anh thực đã hối cải rồi. Khi ấy đầu óc anh như có vấn đề... anh muốn quay ngược quá khứ và làm lại tất cả. Anh luôn ân hận vì đã làm tổn thương con gái mình. Tại sao anh lại làm những chuyện như vậy chứ... Arina... Ba không cầu xin con tha thứ. Ba chỉ muốn dùng cả phần đời còn lại của mình để chuộc lỗi."
"Nếu thật sự muốn chuộc lỗi thì điều tốt nhất anh có thể làm là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa."
"Chờ đã. Anh thật lòng mà—"
Mẹ tôi tát ba một cú tát thật mạnh để cắt ngang lời nói của ông ấy. Âm thanh cái tát vang lên đánh thức những vết thương tâm lý trong tôi.
Ba đã xô ngã tôi.
Mùi rượu nồng nặc hộc thẳng vào mũi.
Bị túm lấy cằm và bị chửi rủa bằng những lời lẽ cay nghiệt.
Nước miếng văng tung tóe lên má.
Khuôn mặt ông ta chìm trong bóng tối, ngược sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Thế giới méo mó qua làn nước mắt rịn ra.
Cổ bị kéo dãn ra hết cỡ.
Cổ họng mở toang ra.
Đôi mắt đỏ ngầu của ba tôi.
Tóc tôi bị cọ xát đến mức gần như bị nhổ ra.
Trở nên hỗn độn bởi những đường cong màu đen. Không khí trong phổi bị đẩy ngược ra ngoài và ý thức tôi chìm dần vào bóng tối.
---
Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Tôi không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, cũng không rõ quá trình mình ngủ ra sao. Cảm giác về thời gian của tôi mơ hồ đến mức tôi chẳng biết bây giờ là buổi chiều hay là buổi sáng sớm. Ánh nắng không rõ ràng hắt qua từ cửa sổ chỉ khiến tôi thêm bực mình.
Tôi đang mặc đồ ngủ và trong miệng vẫn còn đọng chút vị bạc hà của kem đánh răng. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị 6 giờ rưỡi tối ngày 31 tháng 12.
Tôi chắc chắn rằng nhân cách đã bị hoán đổi.
Trên bàn có cuốn sổ đó. Đó là dấu hiệu ‘bắt buộc phải đọc’ đến từ con người kia trong tôi.
Khi mở ra trang mới nhất, tôi thấy những dòng chữ đẹp đẹp được viết như font chữ Mingcho. Tôi đổ người xuống giường và dựa vào chút ánh nắng mặt trời yếu ớt để bắt đầu đọc.
Sau khi nhân cách bị hoán đổi, người kia đã lịch sự đề nghị ba tôi “xin hãy rời đi” bằng giọng điệu vô cùng lịch sự. Có vẻ cô ấy đã yêu cầu ông ấy rời đi bằng thát độ như một người hoàn toàn xa lạ, khiến cha tôi sững sờ.
Như thể không tin được việc tôi đã thay đổi hoàn toàn nên ông ấy định lại gần và đưa tay chạm vào tôi, ngay lúc đó mẹ tôi liền lên tiếng đe dọa bằng một giọng đều đều nhưng ẩn chứa đầy sát ý : “Đụng vào con gái tôi là tôi gọi cảnh sát đấy”. Có lẽ lúc đó ông ấy cũng nhận ra tình hình nghiêm trọng dường nào nên đã cúi đầu xin lỗi, rồi rời khỏi nhà.
Sau đó, cô ấy đã giải thích tình trạng hoán đổi cho mẹ nghe và có vẻ còn nói chuyện thêm nhiều điều nữa. Phần còn lại tôi chẳng quan tâm lắm. Nào là mặc đồ lót loại nào, rồi bữa tối đã ăn bao nhiêu…
Tôi biết ba tôi từng bị bắt vì tội bạo hành tôi. Và lần này, tôi được biết qua lời mẹ rằng ông ấy hiện đang trong thời gian án treo. Tôi cảm thấy chán nản trước sự thật rằng bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể tiếp cận chúng tôi. Tôi thật sự không muốn phải trải qua nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến như hôm qua nữa.
Tôi đã tưởng rằng mình sẽ được ăn mừng năm mới với mọi người trong tâm trạng vui vẻ, vậy mà giờ đây, tôi có vẻ sẽ bị dày vò bởi nổi bất an không lối thoát xuyên suốt dịp nghỉ Tết này. Không biết mọi chuyện rồi sẽ rao sao nữa.
Nếu nói đến những người gần gũi mà tôi có thể tâm sự ngoài mẹ ra, có lẽ chỉ còn có Tsuru và Sui. Nhưng chuyện này quá nặng nề nên dù có mở danh bạ thì tôi cũng do dự, có lẽ tôi không nên nhắn tin hay gọi điện cho họ. Hơn nữa, tôi nghĩ làm vậy sẽ rất phiền họ.
Mẹ tôi đang ngồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào TV trong phòng khách.
“Chào buổi sáng…”
Khi tôi vừa cất tiếng chào, mẹ liền nhào tới ôm lấy tôi.
“―Arina! Con ổn chứ!?”
“Ể, ừm, vâng… là con đây. Không sao đâu, mẹ bình tĩnh lại đi mà.”
Mẹ ôm chầm lấy tôi và thì thầm “mẹ xin lỗi” bên tai tôi hết lần này đến lần khác. Giọng mẹ yếu ớt, run rẩy theo từng nhịp rung của cơ thể. Tôi cũng ôm lại và cảm nhận hơi ấm của mẹ.
Tôi đi rửa mặt trong lúc mẹ chuẩn bị bữa sáng. Khuôn mặt phản chiếu trong gương vẫn là một mỹ thiếu nữ như mọi khi. Không phải tôi đang khoe khoang đâu, chỉ là tôi mới chỉ sống với khuôn mặt này được vài năm nên đôi khi lại có cảm giác như đang mượn tạm mặt của người khác vậy. Tôi cũng ý thức được đây không phải cảm giác bình thường. Dù sao thì tâm hồn tôi vốn đã không bình thường rồi, nên chuyện này cũng chẳng đáng gì.
Sau khi mẹ bày xong bữa sáng ra bàn, hai mẹ con cùng ngồi xuống ăn. Trong lúc cả hai vẫn im lặng vừa ăn vừa nhìn tivi, mẹ đặt đũa xuống.
“Arina. Giả sử nhé…”
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Nếu ông ta lại đến nhà lần nữa, mẹ sẽ gọi cảnh sát. Nếu ông ta đến lúc con ở nhà một mình thì con phải gọi cảnh sát ngay. Tuyệt đối không được mở cửa nghe chưa?”
“Con hiểu rồi.”
“...Hay là mình dọn nhà trong thời gian tới nhé?”
“Hể, làm đến mức đó luôn ạ?”
“Tất nhiên rồi. Dĩ nhiên là vậy mà…”
“...Nhưng vẫn trong khoảng cách có thể đi đến trường đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy ạ.....”
Hóa ra mẹ còn coi trọng chuyện này hơn cả những gì tôi tưởng.
Đứng ở lập trường của mẹ thì việc trở nên nhạy cảm quá mức cũng là điều đương nhiên thôi. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của mẹ, một mình phải bảo vệ đứa con gái duy nhất, tôi cũng sẽ làm mọi cách để bảo vệ con mình an toàn. Người mẹ là một tồn tại mạnh mẽ như vậy đấy.
“Còn nữa, lúc đi học về, con hãy cố gắng đi về cùng ai đó nhé.”
“Vâng ạ.”
“Nhưng mà, Arina có về cùng với người bạn nào không?”
“Ơ...Ưmmm…”
Tôi tỏ ra như đang phân vân nhưng thực ra đó chỉ là đang diễn thôi. Nếu tôi trả lời ngay là không có thì chắc chắn mẹ sẽ càng trở nên bất ổn, nên tôi phải tìm cách kéo dài thời gian để đánh trống lảng.
“Còn Sui-kun thì sao? Hai đứa đang hẹn hò mà, phải không?”
“Hả!? Không có mà!”
“Fufu. Xin lỗi mà, mẹ biết rồi. Mẹ nghe từ chính Sui-kun nói rồi.”
“Mou.”
Chỉ vì tôi đi về chung với cái tên đó mà tôi phải nghe những tin đồn vớ vẩn. Vì đã bao lần tôi bị tra hỏi về chuyện đó nên tôi đã phát ngán rồi. Mà hắn ta cũng có vẻ ngán ngẩm vì điều đó, cũng đáng đời lắm.
Tuy nhiên đáng buồn thay, người duy nhất mà tôi có thể nhờ cậy được lại chính là Sui. Tuy tính cách khó ưa nhưng cậu ta cao đến 1m80 và khi nổi giận thì có vẻ cũng đáng sợ nên làm vệ sĩ thì khá hợp đấy. Mấy câu đùa khó hiểu của cậu ta cũng rất hiệu quả trong việc khiến người ta bối rối.
Ngày mai tôi sẽ đi lễ đầu năm với Tsuru, nên phải cố lấy lại tinh thần nếu không thì sẽ thấy có lỗi với Tsuru lắm. Vì cô ấy vẫn quan tâm đến một người như tôi nên tôi nghĩ cô ấy là một cô gái tốt bụng đến không ngờ và rất đặc biệt. Chỉ là tôi mong cô ấy đừng thỉnh thoảng lôi chuyện giữa tôi và Sui ra để trêu nữa. Khi mời tôi đi lễ đầu năm, cô ấy cứ nói đi nói lại “Rủ cả Sui nữa nhé! Rủ cả Sui nữa nhé!”. Làm tôi phải giữ ý hơn nữa còn gì.
Mong rằng năm sau sẽ thật bình yên.
Này là ngoại truyện của Arina nhé