Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

4 7

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

101 1390

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

66 661

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

281 6570

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

142 427

Tập 1 - Đoạn Nhạc Kết Vào Ngày Mưa Tan - 1 (After The Rain)

Cơn bão đã đi qua trong đêm, và sáng hôm sau trời quang mây tạnh.

Nước đọng trên mặt đường nhựa phản chiếu ánh nắng chói chang đến nhức mắt. Lá cây ven đường bị mưa làm ướt đẫm xanh mơn mởn, tỏa ra hơi thở của tiết trời giữa hè. Không khí ẩm ướt nặng nề và oi bức.

Thời tiết như này thì sân vận động cũng không dùng được do mưa nên buổi tập sáng đã bị hủy bỏ, thật quá may mắn. Dù sao thì trận mưa lớn đêm qua, có lẽ đến chiều cũng chưa khô hoàn toàn. Tôi thực sự đã mong đợi điều đó.

Nếu buổi tập chiều cũng được rút ngắn hoặc hủy bỏ hoàn toàn như này, vậy thì không chỉ buổi trưa mà sau giờ học tôi cũng có thể gặp Junna rồi? À không đúng, hình như bài hát vẫn chưa hoàn thành thì phải.

Tin nhắn LINE『Chào buổi sáng. Cậu có đến trường hôm nay không?』mà tôi gửi cho Junna sáng sớm nay chưa có phản hồi nào, thậm chí còn chưa được đọc. Tôi thở dài, bỏ điện thoại vào túi, bắt đầu băng qua vạch kẻ đường khi đèn xanh bật. Ngay lúc đó,

"Kurimoto-kun, chào buổi sáng!"

Một giọng nói tươi vui từ phía sau vọng đến, mang theo một làn hương cam quýt sảng khoái, rồi một người bước đến bên tôi.

"Chào buổi sáng nhé Yamada."

Tôi vừa chào vừa quay đầu nhìn cô ấy, một nụ cười rạng rỡ tựa mặt trời vừa hạ xuống.

"Hôm nay siêu nóng luôn ấy~ Đúng là mùa hè mà!"

"Hai đứa bây cũng cháy quá chừng kìa~ Bùng cháy thanh xuân ghê!"

Từ phía bên kia truyền đến một giọng nói lả lơi. Tôi nghiêng đầu nhìn qua, hỏi:

"Youjirou... mày không định tập sáng à?"

"Không, chẳng phải bão vừa mới đi qua thôi à? Mà này, bà đừng có trừng mắt nhìn tôi thế chứ? Cái gai trong mắt bà phắn ngay nè."

"Khỏi phải phắn, ông đi chết luôn càng tốt."

Youjirou nhún vai, dáng vẻ bất cần, Yamada thì mặt không cảm xúc buông lời cay độc. Cái chuyện cãi vã như cơm bữa của cặp thanh mai trúc mã này khiến tôi chỉ biết cười khổ.

"Nói mới nhớ, hai người hay đi học cùng nhau à? Thật ra quan hệ tốt đúng không? Kiểu đánh yêu mắng thương ấy?"

"Không phải không phải không phải!"

"Thật sự không phải mà!"

Cả hai đồng thanh trả lời như đang chơi trò nhịp điệu, phối hợp ăn ý đến hoàn hảo.

"Chỉ là ở cạnh nhà, vừa hay thời gian ra khỏi cửa trùng nhau thôi. Chỉ thế thôi."

"Không có không có!"

"Tao với Harukaze mà quan hệ tốt á? Đùa cái gì vậy..."

"Không phải không phải!"

"Thật sự không phải mà!"

Cái sự ăn ý này rốt cuộc là từ đâu ra vậy chứ? Tôi thở dài bất lực.

Rõ ràng Youjirou nói là sẽ phắn ngay, nhưng cuối cùng vẫn đi theo chúng tôi suốt quãng đường. Tôi kẹp giữa hai người họ, bị màn cãi vã kiểu manzai của cặp thanh mai trúc mã không rõ tốt xấu đó hành hạ mãi đến khi đến trường.

"Nói mới nhớ, sao hôm nay Kurimoto-kun đến muộn thế. Bình thường nếu không phải tập sáng thì cậu hay đến sớm lắm mà?"

Tại tủ giày, khi đang thay giày đi trong nhà, Yamada như chợt nhớ ra mà hỏi tôi. Tôi xoa xoa mí mắt, trả lời.

"Ờ, tối qua không ngủ được mấy. Có chút chuyện..."

"Có chút chuyện?"

"Ừm, có chút chuyện. Nếu có dịp, lúc nào đó chỉ có hai chúng ta tôi sẽ kể cho cậu."

Tôi thì thầm vào tai Yamada, chỉ đủ để cô ấy nghe thấy. Youjirou đã thay giày trong nhà xong, đi trước một bước về phía hành lang. Yamada dường như nhận ra tôi đang nói về chuyện của Junna, gật đầu nói "...Tôi hiểu rồi."

"Ể...?"

Lúc này, Youjirou vừa leo đến cuối cầu thang tầng ba đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nói.

"Sao bên đó đông người thế?"

Sâu trong hành lang tụ tập khá nhiều học sinh, tiếng người ồn ào không ngớt. Đó là cuối tầng ba. Vị trí đó vừa đúng ở ngay phía sau lớp 1-8 của chúng tôi. Điều đó có nghĩa là...Lớp 1-4 nhỉ?

"Tò mò thế nhờ... Chúng ta đi xem đi."

"Ê, này!"

Còn chưa kịp ngăn Youjirou lại thì cậu ta đã hoàn toàn bộc lộ bản tính tò mò thái quá, chạy nhanh về phía đám đông. Tôi và Yamada nhìn nhau, cũng đành theo sau.

Từ không khí hưng phấn lan tỏa trong hành lang mà đoán thì xem ra,đây không phải là một tai nạn hay rắc rối gì cho cam.

"Này này, cô nàng nào thế?"

Càng đến gần, càng nghe rõ tiếng học sinh bàn tán.

"Chính là cô nàng đó đó, người ngồi hàng đầu tiên sát cửa sổ ấy..."

"Là cô ấy à?! Wow, dễ thương vãi. Nhìn từ xa như này rồi mà vẫn thấy rõ là mỹ nữ luôn kìa."

Tiếng ồn ào chủ yếu là của các nam sinh. Hình như là học sinh chuyển trường thì phải?

"Này, ai ra bắt chuyện cái coi."

"Không được không được! Cô ấy đeo tai nghe mà. Với cả trông cứ như có cái aura đừng-bắt-chuyện-với-tôi ấy, sợ vãi."

"Tôi thấy ban nãy có mấy bạn nữ đến bắt chuyện đấy, mà hầu như chẳng có phản ứng gì luôn."

"Ể, đó là đàn ghi-ta à? Lẽ nào đang lập ban nhạc?"

"Nghe đâu con nhỏ đó nào giờ chưa thèm đến trường buổi nào cơ, tự dưng sáng nay đột nhiên xuất hiện trong lớp á."

"Yo, Kurimoto, mày cũng đến à? Chào buổi sáng nhé."

Khi đến gần đám đông, một người quen của câu lạc bộ điền kinh chào tôi.

"Mày cũng đến xem cô em『mỹ nữ bí ẩn』đó à?"

"Ờ, chắc vậy... À, xin lỗi, cho tao qua chút."

Tôi tùy tiện đáp lại, vừa gạt đám đông ra, muốn nhìn vào trong từ cửa trước của lớp học.

Youjirou đứng đờ đẫn ở đó, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào bên trong lớp học.

"Shigure, kia có phải... cô ấy không?"

Trên chiếc ghế hàng đầu gần cửa sổ, có một cô gái đang ngồi một mình.

Mái tóc bob ngắn màu đen, đeo một cặp tai nghe đen dày cộp trên hai tai. Cô ấy chống cằm, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt tinh xảo tựa búp bê với không chút biểu cảm, lạnh lùng và vô hồn.

Gió từ cửa sổ đang mở thổi vào, làm lay động mái tóc cô, để lộ lớp nhuộm bên trong màu xanh tím nổi bật như đang cảnh báo. Bên cạnh cô đặt một chiếc túi đựng đàn guitar mềm màu đen, và một con ếch cây nhồi bông màu cẩm tú cầu.

"Junna?"

Cô ấy có lẽ không nghe thấy lời tôi nói, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Junna dường như đang lơ đãng lướt nhìn đám đông tụ tập trước lớp học,

!!!

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt cô ấy ban đầu hơi nheo lại vì khó chịu bỗng mở to, rồi cô ấy đột ngột đứng dậy, tháo tai nghe ra,

"........................."

Không chút biểu cảm, cô thẳng thừng bước nhanh về phía tôi.

Hành động đột ngột này của Junna trong khi ban nãy vẫn còn đang ngây người như phỗng đã gây ra một làn sóng xôn xao trong đám học sinh, đám đông tụ tập trước cửa lớp cũng bắt đầu náo động. Tôi cũng theo bản năng lùi lại một bước.

"Này!"

"Woahh!?"

Yamada đang ở phía sau đột nhiên dùng cả hai tay đẩy mạnh tôi một cái. Trọng tâm cơ thể tôi mất thăng bằng, loạng choạng bước vào lớp học. Ngay khoảnh khắc đó...

Junna lao tới, ôm chặt lấy tôi.

Không nói một lời, giống như người sắp chết đuối nắm chặt lấy chiếc phao cứu sinh được ném tới.

Tiếng ồn ào trong lớp học chợt im bặt, chìm vào tĩnh lặng. Tôi nuốt khan,

"À ừm... Junna?"

"Shi, Shigure..."

Tôi khẽ gọi cô ấy. Junna với giọng như sắp khóc, vẫn ôm chặt lấy tôi, ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi. Gương mặt cô vốn vô cảm như băng, giờ đã tan chảy, đầy vệt nước mắt.

"Em nhớ anh lắm..."

Tiếng nức nở mềm mại đó, chắc hẳn những người xung quanh cũng đã nghe thấy. Rồi từ trong đám học sinh đang lặng như tờ, giờ như mặt nước bị ném đá, những gợn sóng kinh ngạc và xao động nổi lên, rồi ngay giây tiếp theo...

Tiếng reo hò, tiếng kêu la kinh ngạc, những thanh âm ồn ào tựa trận cuồng phong lập tức tràn ngập khắp sân trường.