Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

4 7

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

101 1390

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

66 661

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

281 6570

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

142 427

Tập 1 - Chương Ưu Đãi Bản Digital:『Cùng Với Mưa』(With The Rain)

Nếu có ai hỏi tôi có thích mưa không, tôi sẽ trả lời là "Không thích".

Vì sẽ bị ướt, việc chống mưa cho nhạc cụ rất phiền phức, có thể do khí áp mà tôi còn bị đau đầu nữa... Tuy số lượng người đi đường giảm bớt là một điều đáng mừng đối với người không thích đám đông như tôi.

Nhưng nói chung thì, tôi không thích mưa lắm.

Nói đúng hơn là ghét. Dù họ của tôi có chữ "雨" (mưa), tôi vẫn ghét.

...Cơ mà cũng đã từng có một khoảng thời gian, tôi rất thích mưa.

Đó là tháng Sáu năm lớp 7 đi. Từ khi ban nhạc đầu tiên của chúng tôi được thành lập rồi lấy tên là YOHILA. À, đó là một cách gọi khác của hoa cẩm tú cầu, rồi mãi cho đến tháng Sáu năm lớp 7, khi bốn thành viên chỉ còn lại mình tôi, trong suốt một năm đó...

Tôi đã yêu mưa.

Vì mưa trở thành biểu tượng của ban nhạc YOHILA của chúng tôi, cũng là chủ đề của các ca khúc, nên cứ thuận theo tự nhiên mà tôi yêu thích nó.

Nhịp điệu do hàng tỷ giọt mưa tấu lên, cảm giác tĩnh lặng trong không khí ẩm ướt, cảnh sắc tĩnh mịch hơn, độ bão hòa màu sắc thấp hơn so với ngày nắng, và cả thực đơn giới hạn mà quán cà phê chúng tôi hay đến chỉ phục vụ vào những ngày mưa.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã nhận ra những vẻ đẹp chưa từng thấy trước đây, và thế là tôi yêu mưa. Nhưng rồi khoảnh khắc YOHILA lụi tàn, trái tim tôi cũng quay về điểm xuất phát. Từ thích thành ghét, rồi đến hoàn toàn chán ghét.

Mặc dù vậy, tôi vẫn bị mắc kẹt bởi vong linh của những điều từng yêu thích, không thể vứt bỏ nỗi nhớ thấm đẫm mưa nước trở nên nặng trĩu ấy, chỉ có thể ôm chặt lấy nó. Để rồi dù cho giờ đây mọi thứ đã tan nát đến mức chỉ còn lại một tàn ảnh, thì tôi vẫn đang viết về cơn mưa không ngớt ấy.

Một tôi như thế này...

"Junna thì sao?"

...Nhưng vẫn có người đã tìm thấy tôi.

Anh ấy nhìn tôi, khẽ hỏi.

"...Em có thích mưa không?"

Giọng nói dịu dàng, nụ cười hiền hậu, ánh mắt trong trẻo nhưng ấm áp.

Chính vì gặp được anh ấy mà thế giới của tôi lại một lần nữa đổi thay. Dù mưa phùn vẫn không ngừng rơi, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì giọng nói của anh ấy, biểu cảm của anh ấy, hơi ấm của anh ấy, hơi thở của anh ấy, âm sắc của anh ấy, sẽ cùng mưa bầu bạn với tôi.

"Có."

Tôi kiên định trả lời.

"Em thích lắm."

Định dịch lớp 6, nhưng không phù hợp vì hệ thống giáo dục khác nhau, thôi set lớp 7. Ai không biết thì Trung-Nhật có 12 năm giáo dục phổ thông dạng 6-3-3 thay vì 5-4-3 như mình.