Tôi đeo khẩu trang, nghiêng ô về phía trước che đi đôi mắt, bước đi trên con phố mưa.
Tôi đeo tai nghe màu đen lên đầu. Dùng tính năng chống ồn để cách ly những tạp âm của thế giới, chỉ đón nhận thứ âm nhạc khiến tai mình dễ chịu.
Bây giờ là hơn chín giờ một chút, tiết học đầu tiên cũng trôi quá nửa rồi, nhưng đối với tôi thì đây không tính là trễ, mà là giờ tôi vẫn thường đến trường.
Tôi chọn thời điểm có càng ít người càng tốt, đi vào trường từ cổng sau.
Tôi là một hồn ma. Không ai nhìn thấy, cũng không ai tìm thấy tôi. Vừa nghe《Ghost In The Rain》của HIATUS, tôi vừa nhanh chóng đi qua bãi đậu xe.
"À..."
Cuối cùng cũng đến cửa thang máy. Tôi nhìn thấy một chiếc ô trong suốt và dừng lại. Là người đến trễ sao? Dù đã canh lệch giờ đến trường nhưng đôi khi vẫn xảy ra những chuyện không may như thế này. Tôi cúi đầu, giả vờ nghịch điện thoại, chờ người này vào trường.
Ngay lúc đó,
có người vỗ vai tôi từ phía sau. Tôi giật mình thót tim, suýt nữa làm rơi điện thoại. Quay đầu lại, một người phụ nữ đeo khẩu trang trắng đang đứng đó.
"Chào buổi sáng, Amamori."
"Cô, cô Akagi..."
Đó là cô Akagi, y tá trường, cũng là người đã chăm sóc tôi. Cơ thể cứng đờ của tôi giãn ra, tôi thở dài một hơi, nói với giọng yếu ớt.
"Xin cô đừng hù em mà. Lỡ đâu em bị bệnh tim thì sao."
"Tôi gọi em chắc em cũng không nghe thấy đâu. Nếu em bị bệnh tim thì tôi sẽ dùng AED cho em thôi."
Tôi tháo tai nghe ra, trừng mắt nhìn cô Akagi, nhưng cô ấy chỉ nhún vai đáp lại.
Trong lúc chúng tôi đối thoại thì tôi cũng tranh thủ nhìn về phía cửa thang máy, người kia đã không còn bóng dáng.
"Rồi, xíu nữa chúng ta gặp nhau ở phòng y tế nhé."
Cô Akagi vẫy tay, đi về phía lối vào dành cho giáo viên. Chiếc ô màu đỏ tươi nổi bật trong thế giới xám xịt dần dần rời xa tôi.
"Cô Akagi, cô cũng trễ rồi đúng không? Sao mà không nghiêm túc chút nào vậy cà..."
Hoàn toàn không để tâm đến tình cảnh của mình, tôi gập ô lại, đặt vào giá ô, rồi lại tình cờ liếc thấy một chiếc ô khác. Trên tay cầm có dán logo của YOHILA. Đó là một chiếc ô nhựa trong suốt giá rẻ. Có vẻ như nó vừa được đặt ở đó, nước vẫn còn đang chảy xuống từ ô. Tôi trợn tròn mắt.
"Chiếc ô này... là của người ban nãy sao?"
Mùa mưa sắp đến. Bây giờ là cuối tháng Năm. Đây là chuyện đã xảy ra một tuần trước khi tôi và "anh ấy" hoàn thành cuộc gặp gỡ định mệnh.
Con vợ có thực sự nghe không? Hay là lão tác nghe -.- Máy khử rung tim tự động, dùng cho cấp cứu