Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Truyện tương tự

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

(Đang ra)

Con đường bất tận : Vũ trụ vô tận

einlion

"Một linh hồn tôi nghiệp...”

1 7

Trở thành tùy tùng của Oda Nobunaga

(Đang ra)

Trở thành tùy tùng của Oda Nobunaga

일0

Nhưng tại sao… khi mở mắt ra… tôi lại thấy mình đang ở Nhật Bản thời Chiến Quốc, nơi tất cả các Daimyo đều đã hóa thành những cô gái xinh đẹp?

4 22

Cô Gái Lửa

(Đang ra)

Cô Gái Lửa

Trivex

“Vì cậu là Pháp Sư mà.”

1 6

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

(Đang ra)

The School’s Princess Secretly Shows Her Embarrassed Side Only to Me

雨音恵

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

6 11

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

22 481

Cặp Đôi Vô Địch

(Đang ra)

Cặp Đôi Vô Địch

Asahi

trong thế giới mới này Tanami Ashiki và Minata Aria phải nếm trải sự tàn khốc của ma vương , để không ai còn đau khổ hai người họ quyết định phải tiêu diệt ma vương và thuộc hạ của hắn bằng bất cứ giá

2 4

Vol 1 - Chương 2

Karlz từ từ mở mắt.

Một con hẻm tối tăm, bị kẹp giữa những tòa nhà lụp sụp cứ như bị thời gian lãng quên.

Mùi hôi nồng nặc bốc lên từ cống rãnh gần đó.

Cùng lúc đó—

"—Xem ra cậu tỉnh rồi nhỉ."

Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trên đầu Karlz.

"Tôi nghe thấy tiếng quát tháo nên chạy đến xem thử, đúng là làm càn quá rồi đấy."

Mái tóc màu tím ánh bạc khẽ chạm vào má.

Đôi mắt trong vắt như thạch anh tím nhìn xuống cậu.

Dù năm tháng có trôi qua thế nào, giọng nói và bóng hình ấy vẫn in hằn sâu sắc trong ký ức của cậu.

"Xem ra cậu muốn bảo vệ một đứa trẻ sống cùng khu ổ chuột nhỉ, nhưng một đứa trẻ đối đầu với vài người lớn—người ta không gọi đó là dũng cảm, mà chính xác là liều lĩnh đó."

Cô khẽ nhíu mày, như đang trách mắng Karlz vậy.

Đến tận bây giờ, ký ức tưởng chừng chỉ như ngày hôm qua vẫn chưa phai mờ.

Ngày hôm đó, Karlz bị mấy tên người lớn ở khu ổ chuột đánh đập tàn nhẫn.

Một đứa trẻ vô tình nhặt rác ở khu vực thuộc quản lí của người khác, bị đám người lớn nện túi bụi cho không thương tiếc. Karlz thấy vậy liền xông vào giúp, kết cục lại bị đánh ngã, đập mặt xuống đất.

Chính lúc đó, một người đã ra tay cứu lấy cậu.

"Cô là..."

"À à, bị người lạ ôm lấy thì đúng là khó chịu nhỉ."

Nghe Karlz hỏi bằng giọng khàn khàn, cô nghiêm nghị báo tên mình.

"—Artesia Eisenhardt, đó là tên tôi."

Đúng vậy. Cô mỉm cười, kiên định thốt ra tên mình.

Người đã cứu Karlz mười bảy năm về trước.

Người đã dạy dỗ đứa trẻ ngây thơ dại dột như cậu mọi điều.

Và—cũng là người mà cậu từng bất lực nhìn rời xa trần thế, chẳng thể cứu vớt.

Nhưng những gì trước mắt cậu bây giờ, không phải mộng ảo cũng chẳng là ảo giác.

Cảm giác mềm mại của mái tóc lướt qua má.

Giọng nói từng vang vọng trong tâm trí cậu vô số lần.

Hơi ấm từ đôi tay đang ôm lấy cậu.

Chính vì hiểu rõ tất cả những điều ấy là thật—

"Artesia... sama..."

Karlz vừa gọi tên ấy, vừa rơi nước mắt.

Bóng hình của người mà cậu từng tin rằng sẽ không thể gặp lại nữa.

Giọng nói mà cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nghe lại.

Hơi ấm mà cậu cứ ngỡ không còn cơ hội cảm nhận.

Tất cả cảm xúc bị dồn nén suốt mười năm kể từ khi mất cô, giờ đây vỡ òa, hóa thành nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Thấy Karlz như vậy, Artesia ban đầu sững sờ mở to mắt, rồi khẽ mỉm cười nói:

"Chắc là vì hết căng thẳng nên mới thấy nhẹ nhõm. Đám người đánh cậu lúc nãy tôi đã đuổi đi hết rồi, mấy đứa trẻ khác cũng được tôi đưa cho pháp cụ chữa trị và bảo chúng mau rời đi rồi, nên đừng lo nữa nhé."

24efbe40-8c84-451c-8511-a7d2b188e526.jpg

Cô dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu Karlz đang khóc.

Cô là một người dịu dàng hơn bất kỳ ai.

Không những cứu Karlz bị đánh đến thừa sống thiếu chết, mà còn chẳng hề khinh miệt cậu vì là một đứa trẻ nghèo nàn, bẩn thỉu sống nơi đáy xã hội, ngược lại còn dang tay cứu giúp, đối xử với Karlz như một con người đúng nghĩa.

"Nhưng, như tôi đã nói, dũng cảm và liều lĩnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho dù cậu có thể cứu được những đứa trẻ khác, nếu bản thân cậu bỏ mạng thì cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Tính cách của cô là như thế, luôn thẳng thắn trong mọi chuyện.

Lời nói và hành động luôn đồng nhất, chẳng bao giờ quanh co, ghét gì sẽ nói thẳng là ghét, bất kể là ai, cô đều giữ thái độ nhất quán, kiên định làm theo chính nghĩa của mình.

Chính cách hành xử ấy, chính là tư cách để trở thành người đứng đầu gia tộc công tước Eisenhardt.

Vì lẽ đó, Karlz mới một lòng ngưỡng mộ và kính trọng cô tha thiết.

"Tấm lòng muốn cứu người khác là điều đáng khen, nhưng đừng hành động một cách mù quáng, hãy suy nghĩ kỹ và chọn cách tốt nhất để hành động."

"V-Vâng... thật sự xin lỗi..."

"Tốt lắm. Tôi thích những đứa trẻ biết nghe lời."

Nghe câu trả lời của cậu, Artesia khẽ gật đầu, đặt Karlz—người vẫn đang được cô ôm—xuống đất.

"Tôi có dùng pháp cụ chữa trị, nhưng cơ thể cậu còn thấy đau ở đâu, hay chỗ nào khó chịu không?"

"Không... chắc là không sao rồi ạ."

Vừa trả lời, Karlz vừa kiểm tra lại tình trạng cơ thể mình.

Đôi tay đầy vết thương và dính đầy bụi bẩn.

Giọng nói còn non nớt, xa lạ.

Tầm nhìn thấp lè tè, không quen thuộc chút nào.

Cơ thể hiện giờ, hoàn toàn khác hẳn trước kia.

Và, người đáng ra phải rời xa thế gian, giờ đây lại đang sống sờ sờ đứng trước mặt cậu.

Tổng hợp tất cả những điều đó, Karlz đã chắc chắn một sự thật:

—Đúng như kế hoạch, cậu đã thành công "quay về" mười bảy năm trước.

"……Cậu trông có vẻ mất tập trung, thật sự không sao chứ?"

"À… không sao thật ạ."

"Không được nói dối đâu nhé. Tuy đã được chữa trị, nhưng cậu đã ngất đi rồi đấy. Nếu tôi vừa rời khỏi mà tình trạng xấu đi, cậu có thể mất mạng thật đấy."

Vừa nói, Artesia vừa nhẹ nhàng véo má cậu.

"Nếu sau khi tôi cứu cậu mà cậu lại xảy ra chuyện rồi chết mất, tôi sẽ áy náy không ngủ nổi… Nếu về dinh thự của tôi, tôi có thể kiểm tra kỹ xem có gì bất thường. Vì vậy nếu cậu muốn, có muốn cùng tôi về đó không?"

Câu nói ấy, kiếp trước cô cũng từng nói y hệt.

Khi ấy, Karlz đã gật đầu nghe theo lời cô, về dinh thự và từ đó cuộc đời cậu thay đổi hoàn toàn.

Cậu trở thành người hầu của nhà công tước Eisenhardt.

Cứ thế, Karlz đã trải qua bảy năm bên cạnh cô, gia chủ của nhà Eisenhardt.

Trong mắt người ngoài, có lẽ đó là quãng thời gian ngắn ngủi.

Trong dòng chảy dài đằng đẵng của đời người, có thể chỉ là cái chớp mắt.

Nhưng, ký ức cậu từng trải qua bên cô, đã khắc sâu tận đáy tim.

Những tri thức học được từ cô, và tác phong cao quý mà cô thể hiện với tư cách người đứng đầu nhà Eisenhardt—

Ngay cả sau khi cô qua đời, tất cả vẫn chưa từng phai nhạt.

Bảy năm bên cô là khoảng thời gian hạnh phúc không gì thay thế nổi.

"Tôi không ép cậu phải tin một người lạ như tôi. Quyết định là ở cậu."

Artesia mỉm cười, chìa tay ra như để xua tan sự cảnh giác nơi Karlz.

Chỉ cần nắm lấy bàn tay ấy, cậu sẽ một lần nữa bước trên con đường giống như kiếp trước.

Sẽ lại được trải qua bảy năm hạnh phúc bên Artesia.

Nhưng—

"Cảm ơn sự quan tâm của tiểu thư. Tôi… thực sự không sao đâu ạ."

"……Không phải cậu đang cố gồng mình lên đấy chứ?"

"À… tôi muốn nhanh chóng báo với mấy đứa khác rằng mình không sao."

Karlz gượng cười, cố đè nén ký ức và cảm xúc trong lòng.

Cậu không thể bước lại con đường của kiếp trước.

Vì nếu làm vậy—cậu sẽ chẳng thể thay đổi cái kết cục mà Artesia phải chết.

"Cảm ơn tiểu thư đã cứu giúp. Ân tình này, tôi nhất định không bao giờ quên."

"À… khoan đã, tên cậu là—"

Karlz như muốn cắt ngang tiếng gọi của cô, quay lưng lao vào sâu trong con hẻm.

Cậu trở về quá khứ, không phải để lặp lại quãng đời cũ.

Karlz của hiện tại, mang một sứ mệnh cần phải hoàn thành.

"…Karlz, mười tuổi. Lúc năm tuổi, ông lão trong khu ổ chuột nuôi dưỡng tôi qua đời. Khu vực hoạt động, khu ổ chuột phía bắc Albusal của Đế Quốc Thần Thụ. Ngày quay về là ngày 8 tháng 4, năm 908 theo lịch đế quốc, hiện tại khoảng hai giờ chiều, cần đến quảng trường tháp chuông để xác nhận thời gian chính xác hơn…"

Bằng pháp thuật Artesia để lại, cậu trở về quá khứ, với mục tiêu cứu cô khỏi định mệnh phải chết.

Đó là mục tiêu sống duy nhất của Karlz, vì điều đó mà cậu đã dành cả kiếp trước để thu thập toàn bộ thông tin cần thiết.

Con người tên Karlz này, dù ở kiếp trước hay hiện tại, đều chỉ là một kẻ phàm trần vô lực.

Không có tiền tài hay địa vị, không có sức mạnh siêu phàm, cũng chẳng có năng lực đặc biệt nào vượt lên tất cả.

Chính vì thế, Karlz đã mất mười năm để vạch ra kế hoạch cứu cô.

Một phương pháp dùng tri thức và thông tin từ tương lai, để tạo ra một tương lai hoàn toàn mới—nơi cô có thể tiếp tục sống.

"—Chính bản thân mình… phải trở thành một ‘Mastermind’ mới."

Cậu vừa ngước nhìn dãy nhà cũ kỹ bẩn thỉu trước mặt, vừa tự lẩm bẩm như thể tự nhắc nhở bản thân mình những gì cần phải làm.Bottom of Form

Tất nhiên, trong Đế quốc, giữa con người với nhau tồn tại những ranh giới về giai cấp hết sức rõ ràng.

Một là quý tộc—những kẻ sở hữu tài sản và công trạng nhất định, được trao tước vị.

Hai là dân thường—những người có quyền công dân của Đế quốc, được quyền có công việc và nơi ở cố định.

Cuối cùng là dân nghèo—những kẻ không có nghề nghiệp ổn định, không nơi cư trú, nằm dưới đáy giai cấp.

Thế nhưng, ngay cả trong tầng lớp dân nghèo khổ dưới đáy xã hội ấy, cũng tồn tại phân cấp.

"——Nghe nói người bên khu tao được chú mày 'chăm sóc' tận tình lắm hả, cu em Karlz?"

Một quán rượu bỏ hoang nơi khu ổ chuột phía Bắc, chủ nhà đã từ lâu bỏ mặc nơi này hoang phế.

Giữa đám đông tụ tập trong không gian tồi tàn ấy, một thanh niên đang kiêu ngạo nhấm nháp rượu.

"……Tôi xin lỗi, ngài Grude. Lúc đó tôi thấy một đứa nhỏ quen mặt bị đánh, không kiềm được nên xông lên. Tôi đã hành động quá bốc đồng…"

"A—à—, không cần để bụng đâu? Chắc mày không biết thôi, thằng nhóc đó bị dạy dỗ là do dám nhặt đồ ăn thừa trong địa bàn của tao đấy. Hơn nữa, nghe nói cô gái đánh bay người của tụi tao, hình như là một quý tộc cơ mà. Vậy nên, chắc mấy anh em cũng có thể bỏ qua được cho mày rồi, phải không?"

Mấy gã to lớn đứng kề sát cạnh gã như thể đang làm lá chắn, đồng loạt gật đầu lặng lẽ.

Grude Langis.

Đó là tên của người đàn ông trước mắt—kẻ đang kiểm soát toàn bộ khu ổ chuột phía Bắc.

Mà thật ra, Grude vốn dĩ cũng từng là quý tộc mang tước vị nam tước.

Thế nhưng, sau khi cha hắn bị kết tội, gia tộc bị tước danh vị, cơ nghiệp suy tàn, gia đình ly tán, đến cả tư cách sống như dân thường hắn cũng chẳng còn—đành phải lăn lộn trong tầng đáy xã hội dưới thân phận một kẻ nghèo hèn.

Thế nhưng, đối với Grude, kết cục ấy lại là một cơ may không ngờ.

"Thôi thì… chuyện đó coi như cho qua đi. Dẫu sao mày khó khăn lắm mới mò đến đây một lần, có muốn tao giới thiệu chút việc làm không? Tao biết một công việc rất hợp với mày đấy."

Nét mặt Grude nở nụ cười đê tiện.

Lợi dụng thân phận quý tộc cũ, hắn lén lút qua lại với giới quý tộc khác, nhận những phi vụ bẩn thỉu mà họ không thể đích thân ra tay, từ đó dần dần trèo lên đỉnh cao của thế giới khu ổ chuột.

"Ngay cả đàn ông mà có khuôn mặt ưa nhìn như mày, trong giới quý tộc cũng được săn đón dữ lắm đấy nhé. Phục vụ họ cho tử tế, chắc chắn mày sẽ kiếm được khối tiền tiêu vặt luôn đó!!"

Grude bật cười khoái chí, đám tay chân xung quanh cũng hùa theo, cất lên những tràng cười hèn hạ, tục tĩu.

Chỉ một câu cũng đủ để miêu tả gã đàn ông này.

"Một kẻ siêu hạ đẳng, cặn bã, tác oai tác quái trên núi khỉ."

Quả thực là loại tiểu nhân dễ dàng bị vạch mặt đến mức không thể đơn giản hơn.

"…Tôi có nghe được một tin có thể kiếm tiền, nên muốn đến thương lượng với ngài một chút."

"Tiền? Ha Ha, với một thằng nhóc từ khu ổ chuột như mày thì bao nhiêu tiền mà chả là một khoản khổng lồ cơ chứ—"

"Khi đang đi nhặt cơm thừa, tôi nghe thấy một thương nhân đang đàm phán với một người trông giống quý tộc. Họ nói... đêm nay có thể sẽ bí mật vận chuyển châu báu và những thứ đại loại thế ra khỏi Đế quốc."

Nghe đến đây, ánh mắt Grude nheo lại đầy hứng thú—một chi tiết không thoát khỏi tầm mắt của Karlz.

"Này thằng ranh con… nếu mày dám bịa chuyện, tao không tha cho mày đâu."

"Tôi—tôi không bịa! Họ nói là vì ngày mai sẽ có nhiều người đến kiểm tra biệt thự, nên phải tìm cách vận chuyển đồ đi trước!!"

Karlz ra sức nhập vai, khẩn thiết nói.

Những gì cậu nói—đều là sự thật.

Ngày mai, quân hiến binh sẽ tiến hành kiểm tra tài sản một số quý tộc.

Vị quý tộc nọ đã cất giữ một khối tài sản bất minh tại dinh thự ở Đế Quốc. Nhưng vì cuộc kiểm tra lần này được quyết định đột ngột, nên hắn không kịp vận chuyển chúng đi.

Do đó, quý tộc đó định hối lộ một thương nhân lữ hành, giấu đá quý và kim loại quý vào hàng hóa rồi bí mật chuyển chúng về lãnh địa, nhằm né tránh cuộc điều tra.

Dù Karlz không tiết lộ toàn bộ chi tiết, nhưng Grude cũng đã hiểu rõ đại khái mọi chuyện.

Vốn là cựu quý tộc, Grude quen thuộc với những chuyện liên quan đến rửa tiền. Giờ đây, gã đang lợi dụng các mối quan hệ cũ, đảm nhận việc buôn lậu cho giới quý tộc, từ đó xây dựng thế lực tại khu ổ chuột.

"Vậy thì—kẻ đó là ai? Trên xe ngựa hay đồ trang sức chắc hẳn có huy hiệu. Trong cuộc trò chuyện đó, mày có nghe thấy cái tên nào không?"

"Ừm… tôi không nghe được tên. Nhưng khi lén nhìn qua cửa sổ, tôi thấy người trông giống quý tộc ấy đưa cho thương nhân xem một chiếc đồng hồ bỏ túi có chạm khắc hình con chó."

"Tch… Huy hiệu hình thú à, là quý tộc thuộc phe Samaniel sao."

Grude bĩu môi đầy ghê tởm.

Chính phe đó là một trong những thế lực khiến nhà Grude suy tàn.

Chính vì vậy, đến tận bây giờ, gã vẫn ôm hận và căm ghét chúng đến tận xương tủy.

"Vậy thì—ta phải vơ vét một mẻ từ lũ chó đó mới được."

Grude nở nụ cười xảo quyệt, méo mó.

Với gã, việc chặn đường và chiếm đoạt số của cải định được vận chuyển kia chẳng khác dễ như trở bàn tay.

Muốn rời khỏi Đế Quốc, bắt buộc phải đi qua các trạm kiểm soát nằm rải rác khắp các khu vực.

Nhưng Grude đã dùng tiền mua chuộc một phần quân hiến binh nhờ sự hậu thuẫn từ quý tộc đứng sau, thậm chí còn cho người cải trang thành hiến binh để mở đường cho các hoạt động buôn lậu, từ đó thu lợi.

Dùng chính phương pháp ấy để khám xét hàng hóa, lặng lẽ chiếm đoạt đống đá quý và kim loại quý mà thương nhân định vận chuyển đi—hẳn là không thành vấn đề.

Thương nhân lữ hành chỉ là kẻ bị thuê mướn. Nếu có phàn nàn, chỉ cần đe dọa một chút là hắn sẽ ngoan ngoãn im lặng.

"Hehe… thằng nhóc mày cũng khôn đấy chứ. Việc này đúng là kiếm được tiền thật, nhưng chỉ một thằng ranh như mày thì làm ăn cái nỗi gì?"

"Vậy… nếu là tin tôi mang đến, có thể chia cho tôi một chút ít được không…?"

"À à, nếu mày cũng góp sức, thì chia cho mày một phần."

Grude đột nhiên thay đổi thái độ, vỗ tay nhè nhẹ trong tâm trạng hân hoan.

"Lúc chúng ta chặn xe ngựa của thương nhân, mày sẽ chui vào thùng hàng, lục tìm mấy thứ có giá trị rồi trộm ra. Đến lúc đó, không thiếu phần của mày đâu nhóc à."

"Thật… thật sự được ạ…?"

"Tất nhiên rồi. Mày muốn làm việc cùng tụi tao, từ nay sẽ xem mày là người nhà, chăm lo cho mày nhiều hơn. Không còn phải ăn đồ thừa nữa, mà còn được ăn cơm tử tế, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?"

Với nụ cười đầy vẻ thân thiện, Grude đưa ra lời đề nghị hấp dẫn ấy với Karlz.

Thế nhưng, nụ cười ấy—chỉ toàn là giả dối.

Không còn phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc—với những đứa trẻ đói khát nơi khu ổ chuột, lời mời ấy hấp dẫn đến không thể cưỡng lại.

Thêm vào đó, với những đứa trẻ yếu ớt, không nơi nương tựa, được gọi là "người nhà" là một thứ an ủi to lớn về mặt tinh thần. Chính vì vậy, những đứa trẻ ngây thơ tin vào lời "xem là đồng đội" của Grude—nhiều không đếm xuể.

Thế nhưng—Grude chỉ biết lợi dụng bọn trẻ ấy hết lần này đến lần khác, rồi vứt bỏ chúng như đồ thừa.

Có lúc, hắn đổ tội cho chúng, rồi hối lộ hiến binh để bắt chúng thay hắn vào tù.

Có lúc, khi kế hoạch đổ bể, hắn trút cơn giận dữ bằng bạo lực, giết chết sinh mệnh bé nhỏ ấy.

Khi thấy bọn trẻ không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ bán chúng làm món đồ chơi cho quý tộc.

Nói cách khác—

"—Vậy thì, tôi sẽ cố gắng hết sức."

—Đây là đối tượng mà cho dù có bị tôi lợi dụng, cũng chẳng khiến tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Đế Đô chìm trong tĩnh lặng, thì nhóm của Karlz lặng lẽ lên đường tiến về trạm kiểm soát.

Grude chỉ trao đổi đôi lời với đám hiến binh... rồi bọn họ liền tháo bỏ quân phục, nắm chặt đồng tiền vừa nhận được, nhanh chóng rời khỏi chòi gác và biến mất trong ngõ tối.

"Karlz, mày ra ngoài xác nhận diện mạo gã thương nhân. Nếu đúng là người chúng ta cần, thì phát tín hiệu. Trong lúc bọn tao giả làm hiến binh chặn xe lại, mày lập tức lục soát thùng hàng, tìm món gì đáng giá thì vơ lấy sạch."

"Rõ, tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Cậu nở nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ rồi đợi bên ngoài chòi gác, chờ chiếc xe ngựa tiến đến.

Thời điểm đoàn xe của tên thương nhân ấy đi qua, cậu đã điều tra kỹ càng từ kiếp trước.

Ở kiếp trước, vì không có sự can thiệp của nhóm Grude, chiếc xe ấy đã đi qua trạm kiểm soát một cách suôn sẻ.

Nhưng lần này—cậu sẽ khiến lộ trình ấy rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.

"…Xe đến rồi. Tôi sẽ nấp ở chỗ tối."

Karlz gõ cửa chòi gác, để lại một lời nhắn, rồi ẩn mình trong bóng tối.

Không lâu sau, một cỗ xe lớn kéo bởi hai con tuấn mã lặng lẽ tiến gần tới trạm kiểm soát.

Thùng hàng phía sau xe không chỉ được phủ kín bằng tấm bạt mà cả bốn bên thành xe đều được gia cố bằng kết giới ma pháp vô cùng chắc chắn.

Ngay khi cỗ xe tới gần, nhóm của Grude—trong trang phục giả dạng hiến binh—liền đứng ra chắn đường.

"Đứng lại!! Trước khi thông hành, chúng tôi cần kiểm tra bên trong thùng hàng!!"

Nghe vậy, người đánh xe giấu mặt liền kéo cương ngựa cho xe dừng lại.

"…Các ngươi nói gì? Chẳng phải đã thỏa thuận từ trước rồi sao?"

"Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ của hiến binh, tiến hành kiểm tra thùng hàng! Nếu ngươi dám cản trở công vụ, chúng tôi sẽ không nhân nhượng, và sẽ xử lý theo luật pháp đế quốc!"

Grude hùng hồn tuyên bố như thể đó là chuyện thường ngày ở huyện.

Nếu đối phương là một thương nhân lưu động “bình thường”, nghe vậy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn mở khoang xe.

Thế nhưng—

"Báo tên đơn vị các ngươi."

Một người đánh xe khác hạ thấp giọng, ánh mắt sắc lẻm lướt ra từ dưới vành mũ trùm.

Nhưng phía Grude không hề tỏ ra lùi bước.

"Chúng tôi không có nghĩa vụ khai báo đơn vị! Nếu không hợp tác, thì sẽ bị xử phạt!"

Hiến binh trong đế quốc nắm giữ quyền lực chỉ sau giới quý tộc.

Vì vậy, họ luôn cho rằng, chỉ cần cứng rắn, thì thương nhân thường dân nào cũng phải khuất phục.

Thế nhưng—Grude không hề hay biết người đàn ông trước mắt là ai.

"Nếu không chịu hợp tác, sẽ bị xử phạt…"

"Xử phạt? Kẻ đáng nhận hình phạt là các ngươi mới đúng."

Kèm theo lời lẽ lạnh lùng ấy—người đàn ông rút ra một khẩu súng ngắn từ trong áo choàng.

Đó là một khẩu súng được chế tác tinh xảo, đính một viên hồng ngọc khổng lồ.

Kiểu súng được trang trí như vậy—chỉ có trong tay một số người thuộc phe phái đặc biệt.

Đó là những gia tộc đã dung hợp kỹ thuật từng được gọi là luyện kim thuật với lý luận ma pháp.

Gia tộc lấy Hòn đá Hiền giả—vật chất tối cao—làm biểu tượng.

"—Bởi vì kẻ các ngươi vừa ngăn lại, chính là một thành viên của gia tộc công tước Ornamente, nắm giữ luyện kim thuật.”

Chưa kịp để Grude cùng đồng bọn phản ứng, người đàn ông đã siết cò súng.

Ngay lập tức—mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi dần dần biến hình.

Một gã khổng lồ bằng đá xuất hiện.

Khối nham thạch xoắn vặn mang hình hài quái vật kia đã túm lấy và trói chặt nhóm Grude.

"C-cái quái gì thế này!? Sao lại có pháp sư trên xe thương nhân—?!"

"Người cần hỏi là ta mới đúng. Các ngươi đâu phải hiến binh thật."

"Đúng, đúng vậy! Chúng tôi chỉ nghe nói quý tộc phe Samaniel đang muốn chuyển tiền đen, nên mới mua chuộc hiến binh để cướp tiền từ tay tên đó thôi!!"

"…Phe Samaniel sao? Vậy thì, mau nói tên kẻ thật sự thuê các ngươi."

"Là gia tộc Koria! Họ cũng thuộc phe Ornamente phải không!?"

"Koria à… Tên của một gia tộc thứ yếu trong phe, ta có nghe qua."

"Chúng tôi không biết ngài là ai, xin ngài tha mạng!! Xin đừng giết chúng tôi!!"

Tiếng kêu gào thảm thiết như xé họng của Grude vang khắp bốn bề.

Tiếng động đã khiến những người dân gần đó tò mò, bắt đầu ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống đường.

Thấy thế, pháp sư nọ khẽ nhíu mày, rồi lạnh lùng nhìn Grude.

"Thôi được, tuy là gia tộc thứ yếu, nhưng ta cũng không định giết kẻ trong cùng phe."

"A, cảm ơn ngài—"

"…Nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một con chó thuê bên ngoài của nhà Koria, thậm chí còn chẳng được xem là ‘thuộc phe’ đúng nghĩa."

Khóe môi người đàn ông cong lên như thể muốn xé rách gương mặt, rồi—

"—Vậy thì, như những gì đống rác rưởi đáng phải nhận, hãy nhận lấy quả báo xứng đáng."

Vừa dứt lời, ngón tay gã khổng lồ bằng đá nghiền nát một chân của Grude.

"AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHH!!!"

Tiếng gào thét thảm thiết của Grude và đồng bọn vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng nơi Đế Đô.

Nghe thấy tiếng động lạ, hiến binh thực sự vội vàng kéo đến, vây quanh người đàn ông.

"Đ-đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy!?"

"Ta là Fidel, thuộc gia tộc Jade—phục vụ nhà công tước Ornamente. Khi đi qua trạm kiểm soát vì có việc, thì bị đám người giả danh hiến binh tấn công, nên ta buộc phải tự vệ."

Người đàn ông khoác áo choàng tên Fidel điềm nhiên nói. Ngay lập tức, đám hiến binh vội vàng đứng nghiêm chào.

"X-xin ngài thứ lỗi!! Không chỉ làm phiền đến Fidel-sama đây, mà còn để xảy ra sơ suất nghiêm trọng trong đội ngũ hiến binh chúng tôi—"

"Chuyện ấy ta không bận tâm. Đám trộm này, ta đã bẻ gãy chân chúng để chúng không thể chạy được. Các ngươi hãy xử lý sơ cứu rồi tra hỏi kỹ lưỡng thân phận và động cơ của chúng ngay cho ta."

"Tuân lệnh! Cảm ơn sự hỗ trợ của ngài!!"

"Ta chỉ làm tròn trách nhiệm của một quý tộc và pháp sư mà thôi. Giờ thì, ta xin phép rời đi."

Chỉ để lại lời ấy, Fidel leo lên ghế đánh xe, thong thả rời khỏi Đế Đô.

Tại Đế Quốc này, chỉ có quý tộc mới được phép sử dụng kỹ năng gọi là ma pháp.

Với quyền năng tuyệt đối của ma pháp, những pháp sư nắm giữ quyền lực không ai sánh kịp.

Họ là những người đủ sức đơn độc đối đầu với cả đội quân của một nước, là lực lượng then chốt đưa Đế Quốc Thần Thụ Arbusal trở thành cường quốc lớn nhất lục địa, và đến nay vẫn là trụ cột vững chắc của Đế Quốc.

Mà chính những pháp sư đó—sẽ là kẻ địch mà Karlz phải đối mặt trong tương lai.

Thế nhưng, một kẻ xuất thân từ khu ổ chuột thấp kém như Karlz, làm sao có thể chống lại họ?

Nếu không cẩn thận thì e rằng—cậu cũng sẽ bị nghiền nát ngay lập tức, như số phận của Grude hôm nay.

"—Làm mồi nhử, các ngươi cũng diễn đạt đấy chứ."

Karlz ôm lấy lọ thuốc trong tay, lặng lẽ quan sát cục diện từ một con hẻm tối tăm.

Mục tiêu của Karlz không phải là cướp số tiền mà giới quý tộc đang tìm cách vận chuyển đi nơi khác.

Cũng chẳng phải để trừng trị đám người của Grude, kẻ bấy lâu nay chuyên chèn ép bọn trẻ con.

Trên cỗ xe ngựa kia, là thuốc thí nghiệm và một "mẫu vật đặc biệt".

Thức cậu nhắm đến, chính là những món đó — để dùng lên một người.

Để giải cứu Artesia, không thể thiếu những người trợ giúp.

Thế nhưng, chẳng có ai đời nào lại chịu lắng nghe lời của một kẻ đến từ tầng lớp đáy xã hội bẩn thỉu như Karlz.

…Tuy vậy, ở đế đô này, vẫn có một người — một người có khả năng sẽ chịu lắng nghe.

"——!!"

Khi đang lần theo con đường đã hằn sâu trong ký ức, bóng người đổ gục phía trước bỗng đập vào mắt cậu.

Một người phụ nữ tóc nâu, khoác áo choàng đen hòa mình vào bóng tối.

Khóe môi cô rỉ máu, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Không chỉ vậy— nơi cô ngã xuống, là một vũng máu lớn đến rợn người.

Có lẽ, cô đã cố gắng trốn đến đây trong lúc hỗn loạn khi nãy, dù đang mang một vết thương chí mạng.

Trước tình cảnh ấy—

"—Còn tỉnh chứ, Lucia Dennis?"

Nghe Karlz cất tiếng gọi tên mình, người phụ nữ nằm đó khẽ ngẩng đầu.

"Tại… sao…?"

"Tại sao tôi biết tên cô, sau này hẵng nói. Giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay."

"Không… được…! Trước khi bọn chúng đến, mau chạy đi…!!"

Lucia thở hổn hển, lắc đầu trong tuyệt vọng.

Có lẽ cô chỉ tạm lẩn trốn được nhờ trận hỗn loạn vừa rồi, nhưng những kẻ truy sát sẽ sớm lần ra nơi này, kết liễu nốt mạng sống của cô.

Nếu cứ ở cạnh cô như thế này, Karlz — với tư cách nhân chứng — hẳn cũng sẽ bị bịt miệng không thương tiếc.

Thế nhưng—

"Nếu định bỏ cô mà chạy, tôi đã chẳng tới đây ngay từ đầu."

Trên môi Karlz thấp thoáng nụ cười, cậu cầm lấy một ống sắt, cắm sâu vào khe của hệ thống ống dẫn.

Ở khu vực ngoại thành đế đô, chính quyền đã nhân danh "giảm số lượng dân nghèo và tị nạn trong đế quốc" mà chia lại khu vực và vội vã dựng nên những khu nhà tập thể.

Song, nguồn ngân sách cấp cho dự án này thì lại vô cùng ít ỏi.

Để tiết kiệm chi phí xây dựng và tiện nghi sinh hoạt, họ sử dụng một lò luyện ma lực khổng lồ, nối kết toàn bộ thiết bị cấp nước và điện năng, rồi dẫn chúng đến từng căn hộ qua hệ thống ống dẫn lớn.

Toàn bộ cấu trúc đó, Karlz đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

"—Tôi đến đây, là để cứu cô."

Keng—! Một âm thanh sắc lạnh vang vọng trong hẻm nhỏ, tiếp đó là luồng hơi nước nóng rực phun trào từ vết nứt kim loại, tạo thành một màn khói trắng mịt mù lan khắp lối đi.

Karlz vừa phá hủy một trong những ống dẫn điện năng.

Lò luyện ma lực, bằng cách đun nóng nước thành hơi, cung cấp điện cho toàn khu vực xung quanh.

Cậu phá hủy nó, là có mục đích—

"Chuyện gì thế!? Sao tự nhiên lại mất điện!?"

"Nè! Bên kia có ống dẫn đang xì khói kìa!?"

"Này! Ai cũng được, mau đi gọi binh lính đến!!"

Cư dân quanh đó, nhận thấy tình trạng bất thường, đồng loạt thò đầu ra từ cửa sổ trong sự hoảng hốt lẫn khó chịu.

Trận náo động này hẳn sẽ khiến quân cảnh sớm kéo đến.

Mà những kẻ truy sát kia, lại đang muốn âm thầm thủ tiêu cô.

Trong ký ức của đời trước, chính trong một đêm tối tăm không ai hay biết ấy, Lucia đã bị chôn vùi trong bóng tối.

Nhưng lần này, giữa cơn hỗn loạn náo nhiệt, bọn chúng không thể tùy tiện tiếp cận cô trước mặt bao người nữa.

Lợi dụng màn hơi nước và tiếng xôn xao, Karlz mở nắp cống, đưa người phụ nữ ấy trượt xuống cùng mình.

"Hự… Dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng với thân xác trẻ con thế này thì vẫn nặng một cách khủng khiếp…!"

Vừa lê lết kéo thân hình của cô, Karlz vừa lần theo đường cống ngầm tiến vào sâu bên trong.

Sơ đồ hệ thống nước ngầm dưới lòng đất, từ kiếp trước cậu đã ghi nhớ chúng một cách rõ mồm một.

Dựa vào trí nhớ ấy, cậu men theo hành lang kỹ thuật… mãi đến khi đến một không gian rộng lớn hơn, mới nhẹ nhàng đặt Lucia xuống.

"…Lucia Dennis, hẳn là cô đã nhận thức được tình trạng của bản thân rồi chứ?"

Nghe tiếng Karlz, cô khẽ mở mắt.

Nhưng đôi mắt ấy đã chẳng thể lấy lại tầm nhìn .

Vết thương xuyên qua bụng vẫn đang rỉ máu không ngừng.

"Đừng lo cho tôi… nhất định phải thông báo cho lũ trẻ…!"

Tựa như dùng đến chút hơi tàn cuối cùng, nàng tháo chiếc vòng cổ ra.

Chắc hẳn bên trong ghi chép thông tin về đồng đội và cách liên lạc khẩn cấp.

"Tôi không thể để lũ trẻ… cũng phải chết như tôi…!!"

Dù bản thân đã cận kề cái chết, cô vẫn chỉ nghĩ đến sự an nguy của những người bạn đồng hành.

Thấy cô như thế, Karlz chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Chuyện đó — phải để chính cô nói ra mới đúng."

"Cậu… đang nói cái gì…—"

"Tôi có thể cứu cô."

Vừa nói, Karlz vừa lôi ra từ túi xách mấy dụng cụ chế tạo từ phế liệu cùng một lọ thuốc.

"Cho nên — xin hãy giao phó sinh mệnh của cô cho tôi."

Ngay khi câu nói kết thúc, cô đã lặng lẽ nhắm mắt lại, như thể chìm vào giấc ngủ vĩnh cữu.

**

Vài giờ sau.

Khi mặt trời vừa ló dạng, Karlz bước ra ngoài, quan sát xung quanh.

Trong lúc cô ngủ say giấc, cậu cũng đã kiểm tra các lối vào dưới lòng đất — không thấy bất cứ dấu vết gì bất thường.

Ngay lúc ấy—

"Ư… ưm."

Khi cậu đắp chiếc chăn mang từ chỗ ngủ của mình lên cho cô, cô khẽ rên một tiếng.

"Xem ra cô tỉnh rồi, thật may quá, Lucia Dennis."

"Tôi… sao vẫn còn sống…?"

"Chuyện đó, đợi sau khi cô nhìn thấy bản thân sẽ rõ."

Nói rồi, Karlz chỉ tay về phía kênh nước chảy phía trước, ra hiệu cho cô nhìn vào đó.

Có lẽ do vẫn còn mơ màng, nàng chậm rãi quay đầu lại— rồi—

"——Ể?"

Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước, đôi mắt cô lập tức mở to đầy kinh ngạc.

Mái tóc vàng kim rực rỡ ánh lên trong dòng nước.

Đôi mắt lấp lánh sắc hồng nhạt phản chiếu thân ảnh.

Nhưng những thay đổi trên người cô không chỉ dừng ở đó.

"Tại sao… hình bóng trong nước lại là dáng vẻ trước đây của tôi…?"

So với hôm qua, khuôn mặt cô trông trẻ trung hơn hẳn.

Khoảng độ mười sáu tuổi — chẳng còn là phụ nữ, mà là thiếu nữ.

"Tóc và mắt cô đổi màu hết rồi, đó là dáng vẻ trước kia sao?"

"Ể… đúng vậy… trước khi bắt đầu công việc, tôi trông như vậy…"

"Vậy thì ổn rồi. Dù tôi biết việc chữa lành vết thương có thể mang theo phản ứng phụ, nhưng đến mức thay đổi cả dung mạo thì đúng là ngoài dự đoán."

"Chữa… chữa lành? Cậu… cậu đã làm gì cơ thể tôi vậy?"

"Tôi cho cô dùng thuốc."

"Thuốc—!?"

"Giờ tôi sẽ giải thích cụ thể. Dù sao hiện tại cô đã không còn nguy hiểm tính mạng, xin hãy lắng nghe."

Để trấn an Lucia đang đầy nghi hoặc và cảnh giác, Karlz điềm tĩnh cất lời:

"Loại thuốc tôi dùng cho cô được gọi là 'Thuốc Vạn Năng Bất Toàn'."

"…Là thứ gì vậy?"

"Thuốc Vạn Năng, trong giới luyện kim thuật, được xưng tụng là 'Thánh Dược vạn năng' — một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết."

Tương truyền, chỉ cần uống nó, người ta có thể sống bất tử, bệnh gì cũng khỏi, thương tích nào cũng lành, và đạt được sinh mệnh vĩnh hằng.

Trong luyện kim, nó được xếp ngang hàng với "Hòn đá Hiền Triết" — một báu vật tối cao. Biết bao thế hệ luyện kim thuật sư vì khao khát vinh quang và cuộc sống vĩnh cửu đã miệt mài nghiên cứu điều này.

Thế nhưng, tất cả vẫn chỉ là truyền thuyết.

"Thuốc đó đúng là có thể chữa lành thương tích và bệnh tật, nhưng phải đánh đổi bằng tuổi thọ."

"…Tuổi thọ?"

"Bởi vì nó ép buộc các tế bào trong cơ thể phải siêu kích hoạt, khiến cho dù vết thương lành tức thì, thậm chí dùng một lượng nhỏ thôi cũng làm chậm lão hóa — thậm chí trẻ lại… nhưng tất cả người dùng, hầu không một ai thoát khỏi cái chết vì 'già nua'."

Thuở ban đầu, khi công thức chế thuốc thành công, người ta từng phấn khích đến mức ngỡ như chạm vào truyền thuyết.

Nhưng… có lẽ bị ánh hào quang của 'thành tựu' làm mờ mắt, họ đã bỏ qua hậu quả nghiêm trọng của việc đánh đổi tuổi thọ, để rồi nhiều người nhẹ dạ tin vào lời quảng bá "có thể sống mãi", đã lần lượt chết vì… già.

Chính vì vậy, thuốc ấy mới bị gọi là "Thuốc Vạn Năng Bất Toàn".

"Dựa vào mức độ hồi phục và tuổi trẻ hóa của cô, tôi ước lượng tuổi thọ đã bị rút ngắn khoảng mười năm. Cho việc sử dụng thuốc mà không hỏi ý cô trước, xin cho phép tôi được tạ lỗi lần nữa."

"Ờm… nếu những điều cậu nói là thật, thì hôm qua tôi lẽ ra đã chết rồi. Với một kẻ vốn chẳng mơ đến thọ trăm tuổi như tôi, việc mất đi mười năm cũng chẳng có gì to tát cả."

"Hơn nữa, cô vẫn đang bị truy sát. Kẻ địch chắc hẳn cũng không thể ngờ rằng mục tiêu của chúng… lại trẻ hóa đến mức này đâu nhỉ?"

Việc dung mạo thoái lui do tác dụng phụ gây ra—điều đó cũng nằm trong dự liệu của Karlz.

Quả thật, nếu sử dụng ma pháp, có thể dễ dàng khiến dung mạo biến đổi hoàn toàn, trở thành một người khác.

Tuy nhiên, không ai có thể ngờ rằng mục tiêu ám sát lại lựa chọn con đường phi ma pháp để trẻ hóa, biến thành hình hài một đứa trẻ.

“Dù là người vô cùng am hiểu về cô, cũng sẽ không thể tưởng tượng nổi dung mạo ‘nguyên thủy’ của cô lại bị thay đổi đến mức ấy. Có thể họ sẽ suy đoán rằng cô đã thoát thân qua hệ thống cống ngầm và tổ chức tìm kiếm thi thể, nhưng với cơn mưa lớn đổ xuống vào ngày mai, mực nước sẽ dâng cao, cuối cùng họ sẽ cho rằng thi thể đã bị dòng nước cuốn trôi, và vì thế mà ngừng điều tra.”

“…Cậu, rốt cuộc là ai?”

“Tôi sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của cô. Vì vậy… tôi hy vọng cô có thể tin tưởng tôi.”

“Còn phải xem lời cậu nói là thật đến đâu đã.”

Dù người đứng trước mặt chỉ là một đứa trẻ, Lucia vẫn không hề có chút sơ hở nào, cảnh giác đến cùng.

Đối diện với ánh mắt ấy, Karlz biết—đã đến lúc phải tiết lộ thân thế của mình.

“Tôi… là người mang ký ức và ý thức mười bảy năm sau, quay trở về từ tương lai.”

Một kẻ mang theo hồi ức và tri thức tương lai mà "hồi quy" về hiện tại.

Lời nói đó—quá mức hoang đường, đến độ không một ai có thể dễ dàng tin tưởng.

Thế nhưng—nếu là cô, thì có lẽ… cô sẽ hiểu được.

“…Chẳng lẽ, cậu có liên quan đến nhà Eisenhardt?”

Lucia trợn tròn mắt, khẽ thốt lên.

Tại Đế Quốc Thần Thụ Albusal, tồn tại sáu gia tộc công tước.

Ma pháp tinh linh, ma pháp thần thánh, ma pháp triệu hoán, ma pháp luyện kim, ma pháp gia trì và ma pháp nguyền rủa.

Họ là thủy tổ của sáu hệ ma pháp này, là những gia tộc đứng trên đỉnh cao của hệ thống pháp thuật hiện hành, đồng thời cũng là biểu tượng đã đóng góp to lớn vào sự huy hoàng và thịnh vượng trong lịch sử dài lâu của đế quốc. Danh tiếng của họ không chỉ vang danh khắp Đế quốc, mà còn truyền tụng khắp cả đại lục.

Đó chính là sáu đại công tước gia của đế quốc ngày nay.

Tuy nhiên——trong số đó, không hề có cái tên "Công tước Eisenhardt".

Cái tên ấy, từ ba trăm năm trước đã bị công chúng lãng quên mất rồi.

"……Công tước Eisenhardt, nghe nói đã mất lãnh địa, gia thần và toàn bộ quyền lực từ ba trăm năm trước rồi. Sau đó chỉ còn lại duy nhất đương gia là Artesia, không chỉ bị cấm sở hữu gia thần, mà thậm chí còn không được phép rời khỏi đế đô đúng không?"

"Cô điều tra được đến mức đó, xem ra đã thâm nhập rất sâu nhỉ."

"Đó vốn là sở trường của tôi mà. Vậy nên——tôi không thể làm ngơ trước những lời cậu nói được."

Chuyện bản thân đến từ quá khứ——

Lucia không thể phủ nhận khả năng ấy chính là "sự thật".

"Bởi vì— Artesia Eisenhardt, là một tồn tại có thể thao túng 'Nhân Quả'."

‘Ma pháp’ là kỹ thuật được hệ thống hóa trên nền tảng lý thuyết do tri thức tích lũy qua năm tháng kiến lập nên, là bí pháp được lưu truyền giữa những người sở hữu tước vị quý tộc.

Tuy vậy, cũng tồn tại những cá nhân sở hữu ‘dị năng’ bẩm sinh tương tự ma pháp.

Công tước Eisenhardt gọi dị năng của họ là ‘ma pháp cố hữu’. Nhờ dị năng ấy mà họ lập được công trạng hiển hách, được hoàng đế đương thời cho phép tự xưng là công tước thứ bảy.

‘Ma pháp cố hữu’ chính là thứ sức mạnh vượt khỏi thường thức của thế giới này.

"Artesia Eisenhardt dùng ma pháp cố hữu của mình khiến thân thể ngừng lão hóa từ ba trăm năm trước. Nếu như bà ấy thực sự đã sống suốt ba trăm năm… thì việc dùng ma pháp thao túng thời gian để đưa cậu từ tương lai về quá khứ, cũng không phải điều bất khả thi."

"Cô hiểu nhanh thật đấy, giúp tôi được nhiều rồi. Tôi đoán nếu cô đang điều tra về các công tước gia, chắc hẳn sẽ sẵn lòng lắng nghe chuyện hoang đường của tôi."

"……Nếu cậu đã chắc chắn đến thế, vậy hẳn là cậu cũng hiểu rõ mục đích của tôi?"

"À. Chính là ‘làm rõ nguyên nhân của căn bệnh khiến ma lực dần cạn kiệt’, đúng chứ?"

Nghe đến đây, lông mày Lucia rốt cuộc cũng hơi động đậy.

"Người mắc căn bệnh đó là cháu gái của người tài trợ, cũng là người ủy thác điều tra cho cô. Khi cô ấy đột nhiên đổ bệnh, người ta xác nhận rằng ma lực đã giảm sút nghiêm trọng. Sau đó, tổng lượng ma lực cô ấy sở hữu tiếp tục sụt giảm, mãi vẫn không thể phục hồi, ngược lại còn giảm dần——"

"Ể… xem ra cậu thật sự biết hết mọi chuyện rồi..."

Lucia thở dài, đáp lại, rồi sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

"Vậy thì, tại sao người của Eisenhardt lại muốn cứu tôi?"

" Artesia-sama cũng đã xuất hiện triệu chứng tương tự."

"…………Ể?"

"Hơn nữa, bảy năm sau, ngài ấy sẽ chết do hoàn toàn cạn kiệt ma lực."

"Đợi, đợi chút đã... chẳng phải bà ấy dùng ma pháp để dừng thời gian của thân thể sao?"

"Đúng vậy. Lẽ ra ngài ấy không thể mắc bệnh. Mà thực ra, muốn đánh bại được Eisenhardt —gia tộc từng được ca tụng là 'người bảo hộ tuyệt đối của hoàng đế'—còn khó hơn cả việc chinh phạt một quốc gia."

Gia tộc ấy lấy những dị năng được biểu hiện bẩm sinh hoặc hậu thiên đặt tên là ‘ma pháp cố hữu’, và dùng đó làm biểu tượng của mình. Khác biệt hoàn toàn với sáu công tước gia còn lại, họ nắm giữ một hệ thống pháp thuật hoàn toàn riêng biệt và năng lực cường đại vô song.

Từ ma pháp ‘Nhân quả’ của Artesia, đến ‘Khởi Tạo’ từ hư vô, rồi đến cả ‘Dị Giới’ có thể tạo nên không gian vượt ngoài mọi định luật hiện hữu, người ta đồn rằng năng lực của họ vượt trội hơn mọi công tước gia khác.

Họ tuyên thệ trung thành với hoàng đế, là người bảo hộ tuyệt đối hành động vì hòa bình.

Chính vì sở hữu sức mạnh áp đảo như vậy, đến mức gần như không thể bị giết hại——

"——Thế nên, Artesia-sama đã bị sát hại bởi ‘ma pháp’ do sáu đại công tước gia tạo ra."

Ngay khi những lời ấy thốt ra khỏi miệng Karlz, đôi mắt Lucia lập tức mở to kinh ngạc, như đã hiểu rõ ẩn ý trong đó.

"……Ý ngươi là, sáu công tước gia đã cùng nhau âm mưu?"

"Chính xác. Họ lợi dụng ma lực của ‘Thần Thụ'—biểu tượng của đế quốc—cùng với kiến thức chuyên sâu về sáu hệ pháp thuật, để tạo ra một loại ma pháp… đó chính là căn nguyên của căn bệnh khiến ma lực dần khô cạn."

Bàn tay siết chặt của Karlz run lên trong vô thức.

"Năm đầu tiên không có gì bất thường. Sang năm thứ hai, chỉ cần vận động một chút là thở dốc. Năm thứ ba, sau khi đi dạo thì ngất xỉu. Năm thứ tư, ra khỏi phủ cũng trở nên khó khăn. Năm thứ năm, dù chỉ trong phủ, mỗi ngày cũng chỉ có thể hoạt động nửa buổi. Năm thứ sáu, chỉ còn nằm trên giường——và rồi, năm thứ bảy, người đã rời bỏ cõi đời."

Gắng nén cảm xúc, Karlz kể lại kết cục của Artesia.

Rồi, như để xoa dịu căng thẳng trong lòng, cậu thở ra một hơi dài.

"Thế giới sau khi ngài ấy qua đời, chẳng khác gì địa ngục. Loại ma pháp ấy được truyền tụng với cái tên ‘lời nguyền của Thần Thụ’, căn bệnh kỳ lạ với nguyên nhân không rõ bắt đầu lan truyền. Không chỉ dân thường, ngay cả những nhân vật quan trọng từ các quốc gia khác cũng có người tử vong. Trong bối cảnh đó, sáu công tước gia nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân và tìm được phương pháp ứng phó, từ đó giành được địa vị áp đảo trên toàn cõi đại lục."

Hẳn là tất cả đều đã được dàn dựng theo một kịch bản.

Sau khi Artesia qua đời, ‘lời nguyền của Thần Thụ’ bắt đầu bùng phát, nhưng quá trình điều tra nguyên nhân lại nhanh chóng bất thường.

Thực tế, chỉ chưa đến một năm kể từ khi dịch bệnh lan rộng, ‘lời nguyền’ ấy đã được dập tắt, dân chúng của Đế quốc thoát khỏi nguy cơ. Tuy nhiên, các nhân vật quan trọng từ nước ngoài mắc bệnh, vì muốn cứu lấy bản thân và nhân dân nước mình, đã buộc phải đưa ra lựa chọn đau đớn.

"Sáu công tước gia, lấy việc công khai phương pháp chữa trị làm điều kiện, ép buộc các quốc gia khác ký kết những hiệp ước đơn phương, đặt họ dưới quyền thống trị của mình. Vị hoàng đế Albusal từng nắm quyền quản lý ‘Thần Thụ’ khi đó bị truy cứu trách nhiệm và tước đoạt thực quyền. Thay vào đó, sáu công tước gia lên nắm quyền, thống trị toàn đại lục với tư cách là những kẻ cầm quyền thực sự."

Đó là tương lai mà Karlz từng trải qua trong kiếp trước.

Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, toàn bộ đại lục rơi vào tay sáu công tước gia.

"Ngài ấy bị truy sát là vì đã lởn vởn điều tra quanh công tước gia. Khi ấy, sáu công tước vừa hoàn thành thí nghiệm ma pháp, rồi lập tức giáng ma pháp ấy lên người Artesia-sama, nên họ đã gia tăng cảnh giác."

"……Thí nghiệm đó là?"

"Kể cả người cháu gái của người ủy thác cô, tổng cộng là năm người. Bởi vì tốc độ tiến triển của ‘lời nguyền Thần Thụ’ khác nhau tùy vào lượng ma lực mỗi cá nhân, nên sáu công tước gia đã cố ý chọn mục tiêu, để họ phát bệnh rồi theo dõi. Thời điểm phát bệnh của tất cả đều là nửa năm trước, ba người trong số họ đã chết."

"……Vậy, cậu biết cách chữa trị nó đúng chứ?"

"Toàn bộ quy trình và điều kiện, tôi đều đã nắm rõ. Nhưng hiện tại, tôi chẳng làm được gì cả."

Karlz lúc này, chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì trong tay.

Dù có bao nhiêu tri thức hay tin tình báo, cậu vẫn thiếu sức mạnh và nhân lực để hành động.

"Để cứu lấy Artesia-sama, tôi đã dâng hiến tất cả và quay trở về quá khứ."

Sau cái chết của Artesia, Karlz đã dành mười năm để lên kế hoạch hiện thực hóa nguyện vọng ấy.

"Tôi không muốn thấy một người vĩ đại như ngài Artesia Eisenhardt phải hi sinh. Cũng không muốn chứng kiến tương lai bị cai trị bởi những công tước gia đầy dã tâm và tham vọng."

Bàn tay siết chặt của Karlz bắt đầu rướm máu. Cậu quay sang Lucia.

"Vì vậy——xin hãy trợ giúp tôi, Lucia Dennis."

Karlz cúi đầu thật sâu, tha thiết thỉnh cầu.

Lucia im lặng trong giây lát trước lời khẩn cầu ấy——

Rồi khẽ đặt tay lên đầu Karlz, nhẹ nhàng vỗ về.

"……Cô đang làm gì vậy?"

"À này… vì trông ngươi giống con nít quá, nên tôi không nhịn được mà muốn xoa đầu ấy mà."

"……Tôi chỉ là trông giống trẻ con thôi, thực tế đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy."

"Ồ—vậy là cũng bằng tuổi tôi à. Cảm thấy thân thiết hơn hẳn."

Cô mỉm cười, vui vẻ vỗ nhẹ lên đầu cậu vài cái.

"Vả lại… tôi cũng hiểu được cảm giác muốn cứu người quan trọng, và cái quyết tâm bằng mọi giá phải đạt được mục tiêu ấy."

Vừa tháo gỡ bàn tay đang rỉ máu của Karlz, Lucia vừa nói.

"Cậu tên là?"

"Karlz. Ở kiếp trước, là người hầu của nhà Eisenhardt."

"OK. Chúng ta có cùng mục tiêu, mà cậu cũng đã cứu mạng tôi. Vậy nên, tôi sẽ giúp cậu——với tư cách ‘bằng hữu’."

Đôi mắt màu đào lấp lánh ánh sáng, Lucia mỉm cười rạng rỡ.

"——Vậy nên, hãy tận dụng tôi cho tốt nhé?"