Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 98

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 309

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 404

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1671

Vol 1 - Chương 4

Nếu bạn tự hỏi rằng, với tư cách là người nhà Eisenhardt, liệu Karlz có đủ xuất sắc hay không?

Thì chắc chắn là Karlz sẽ lắc đầu phủ nhận.

Bởi lẽ, dù Artesia chưa từng thực sự nổi giận với cậu, nhưng cũng đã không ít lần cảm thấy bất lực.

"…Karlz, ta đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi."

Artesia đứng trước mặt cậu, khoanh tay, đôi mắt hơi nheo lại.

"Hãy dùng khí thế như muốn đánh gục ta mà tấn công tới đi."

"Đâu có người hầu nào lại dốc toàn lực đánh chủ nhân của mình chứ…!?"

Trong ký ức, cậu của ngày ấy đang lớn tiếng cãi lại Artesia.

Khi ấy, Karlz đã ở trong dinh thự được hai năm, đã quen thuộc với cuộc sống và cách cư xử cùng cô.

"Thưa ngài Artesia, ngài cũng biết rõ mà… thần vốn chẳng có chút thiên phú võ thuật nào cả."

"Đúng vậy. Ban đầu ấy à, cậu đến cả những động tác vận động đơn giản cũng ngã lộn mèo. Thế nên hôm nay ta định dạy ngươi vài chiêu phòng thân cơ bản, vậy mà vừa bắt đầu đối luyện, động tác của cậu liền trở nên cứng đờ như khúc gỗ vậy."

"…Ngài Artesia là gia chủ kia mà, bảo thần tuỳ tiện đối luyện với ngài thì quả thật khó xử quá…"

Karlz nói vậy, nhưng thực ra còn có lý do khác.

Mặc dù Artesia đã sống hơn ba trăm năm, song cơ thể cô vẫn dừng lại ở hình dạng thiếu nữ mười bảy tuổi, dung mạo trang nhã kiều diễm đến mức khiến ai nấy ngoái nhìn.

Vào những ngày hiếm hoi được phép ra ngoài dạo phố, mỗi lần cô bước đi giữa kinh đô, không phân biệt già trẻ, nam nữ, đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, và cả chính Karlz cũng cảm nhận được những ánh nhìn và hơi thở ấy.

Tuổi dậy thì mà, Karlz vẫn đang tuổi lớn, không tránh khỏi đôi chút bối rối.

"Dù là luyện tập… nhưng thần cũng là con trai, mong ngài đừng quá tuỳ tiện bảo thần chạm vào."

"Nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

"…Điểm đó thì thần cũng không thể phản bác mạnh mẽ."

"Huống hồ, tuy vẻ ngoài ta không thay đổi, nhưng thực ra ta đã hơn ba trăm tuổi rồi đó. Đối với ta, chẳng những ngươi, mà toàn bộ nhân loại đều chỉ như lũ trẻ con cả mà thôi."

Artesia đắc ý ưỡn ngực kiêu hãnh, nở nụ cười tươi rói.

Dù ngày thường nàng hành xử đoan trang, xứng đáng với thân phận gia chủ Eisenhardt, song đôi khi cũng sẽ thốt ra những lời khiến người ta bất an như vậy.

Có lẽ, đó cũng chính là di chứng của ba trăm năm cô đơn mà cô phải trải qua.

"Cho nên, hãy mang khí thế xin ta chỉ dạy mà xông thẳng vào đi!"

"Không… thần thật sự không hợp với việc này đâu"

"Không được, ngươi nhất định phải làm."

Artesia ngắt lời Karlz, kiên quyết tuyên bố.

"Dẫu không giỏi, nhưng cũng có lúc phải dùng tới vũ lực, dù là dùng sức mạnh hay là bạo lực. Đó không chỉ để trấn áp những kẻ muốn hại cậu, mà còn để bảo vệ người quan trọng, hoặc khi bằng hữu sa ngã, có thể dùng nó để khuyên răn họ."

Khi cô nói những lời ấy, khí chất gia chủ toát ra không hề thua kém bất cứ ai.

"Ta không yêu cầu ngươi trở nên cường đại. Ta chỉ hy vọng, khi thời khắc ấy tới, cậu có đủ giác ngộ và chuẩn bị để đối mặt."

Mỗi khi nói với thân phận gia chủ, cô luôn thẳng thắn nhìn vào mắt người đối diện.

Ánh mắt nàng truyền đạt rằng, từng lời đều là vì muốn tốt cho Karlz.

Chính bởi hiểu được điều đó, Karlz mới không lên tiếng phản đối thêm.

"…Thần xin lỗi."

"Rất tốt. Ngoan ngoãn nghe lời cũng là ưu điểm của cậu đó."

Nhìn Karlz gật đầu ngoan ngoãn, Artesia mỉm cười, đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc vào má cậu.

"Vậy thì lần này, hãy thực sự lao thẳng vào ngực ta nhé."

"…Không cần thiết phải nhắm thẳng vào ngực đâu nhỉ?"

"Xô ngã đối phương là một kỹ thuật phòng thân rất hữu hiệu đấy. Dù thể hình nhỏ bé cũng có thể làm đối phương rối loạn, rồi thừa cơ thực hiện các chiêu khóa khớp."

"Nghe thì đúng là hợp lý, nhưng mà…!!"

"Nếu ngươi không chủ động tới, ta sẽ chủ động tấn công đó."

Như thể đang nói "nói được làm được", ngay sau đó, Artesia lao tới dùng thân thể quật Karlz ngã xuống đất.

Vì cô ra tay quá đỗi không nương tình, Karlz chỉ nhớ mình từ giữa chừng đã buông xuôi suy nghĩ, nửa tức giận nửa bất lực mà bắt đầu lao vào Artesia.

Cứ thế, giữa vô số lần bị quật ngã, Artesia đã dạy cho Karlz cách sử dụng thân thể chính xác và kỹ thuật phòng thân cơ bản.

Thực sự mà nói, cô đã truyền dạy cho Karlz rất nhiều thứ.

Chỉ trừ việc, hôm đó, cô đã bất tỉnh trong chính căn phòng của mình.

Năm ngày sau khi Karlz cùng những người khác ghé thăm Trường Đua Rồng.

Tương tự lần trước, vụ bạo loạn xảy ra tại đấu trường đã trở thành đề tài nóng hổi trên các mặt báo của giới quý tộc.

Tuy nhiên, nội dung bài báo lần này có một chút thay đổi nhỏ.

"Đại náo bất ngờ tại Trường Đua Rồng. Tiếng than khóc và ai oán của các quý tộc cuối cùng đã leo thang thành bạo động buộc hiến binh phải can thiệp. Trong màn đêm, thấp thoáng một tia sáng hy vọng đã được cô gái được Thần Thương Mại yêu dấu nắm bắt."

Karlz gấp tờ báo trong tay, ngồi trong thùng xe ngựa, ngắm nhìn Đế Đô rực sáng trong đêm.

Cảnh quan xếp trong sự ngay ngắn và trật tự.

Đường lát đá được thiết kế để xe ngựa và xe nguyên động cơ đi lại dễ dàng, hàng cây bên đường được trồng có chủ đích để tôn vinh mỹ quan đô thị, dọc đại lộ hướng về trung tâm kinh đô, những trụ đèn đường giăng đều tỏa ánh sáng dịu dàng, soi rọi lối đi an toàn giữa màn đêm đầy tăm tối.

Không có cảnh mấy gã say xỉn hỗn loạn thường thấy ở khu dân cư nghèo, cũng không có tiếng ồn ào náo nhiệt của khu chợ; hai bên đường là những cửa hiệu thanh nhã, yên tĩnh.

"Thiếu gia, chúng ta đến nơi rồi ạ."

Tiếng Lucia gọi khiến Karlz nhận ra cỗ xe đã dừng lại.

"À à… xin lỗi, tôi vừa mải suy nghĩ."

"Ôi trời, vì vẫn còn là trẻ con nên buồn ngủ rồi sao?"

"Không đâu. Tôi là loại có thể hoạt động liên tục ba ngày ba đêm mà không cần ngủ đấy."

"Thiếu gia… nếu cần thì, tôi có thể cùng ngài ngủ chung đó, nên hãy nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé?"

"Không cần tới mức đó đâu, nhưng tôi sẽ chú ý không để ngái ngủ."

Trả lời như vậy, hai người cùng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Một toà nhà đấu giá nguy nga, tráng lệ.

Khi Karlz cùng Lucia tiến về phía cổng vào, một nhân viên mặc âu phục tiến tới ngăn họ lại.

"Xin lỗi quý khách, xin hãy cấp huy hiệu gia tộc hoặc giấy tờ chứng minh thân phận để được vào trong."

"Dùng thứ này đi."

Giữ cho dáng vẻ bình tĩnh, Karlz lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt khắc gia huy.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng hoa văn và tay nghề trên chiếc đồng hồ, người đàn ông cung kính gật đầu, trao cho Karlz một tấm thẻ.

"Thật vinh hạnh khi được đón tiếp thiếu gia nhà Bá tước Triffen."

"Phụ thân em dặn phải tích lũy nhiều trải nghiệm, nên em mới từ vùng xa tới kinh đô, tiện thể ghé qua đây xem thử. Người đi cùng chỉ có một thị nữ, hy vọng không gây phiền hà."

"Không vấn đề gì. Nếu cần, xin thiếu gia cứ việc phân phó."

Được nhân viên cúi mình chào đón trang trọng, Karlz cùng Lucia bước vào trong hội trường.

Trên đường tới khu ghế ngồi, Lucia hạ thấp giọng thì thầm:

"Quả nhiên là thiếu gia, tác phong và ứng đối tuyệt vời không chê vào đâu được."

"Thất lễ của tôi cũng đồng nghĩa với thất lễ của ngài Artesia. Để không trở thành chủ đề cho bọn quý tộc thích bắt bẻ, kiếp trước tôi đã nỗ lực rất nhiều."

"Nhưng tôi lại khá thích thú vẻ dễ thương khi cậu cố gắng giả vờ làm trẻ con đấy?"

"Đừng nói nhảm. Mau giúp tôi tìm nhân vật chủ chốt."

"Vâng, ở khu vực chính giữa, hơi chếch về bên phải."

Theo hướng Lucia chỉ, Karlz phóng tầm mắt và bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

Không chút chần chừ, Karlz tiến thẳng về phía người ấy.

"Được tái ngộ cùng ngài quả thật là vinh hạnh lớn lao, Edel Mercator-dono."

Nghe tiếng gọi, cô gái mái tóc xám tro quay đầu lại.

Cô gái tên Edel, thoáng sửng sốt, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

"Là cậu bé tôi từng gặp ở Trường Đua Rồng!"

"Ể ể!? Là thằng nhóc đó hả!?"

"No, Glad, đừng gọi người ta là thằng nhóc! Phải gọi là 'tiểu thiếu gia' mới đúng trong dịp trang trọng thế này!!"

"Glad, Jizaya, hai người ồn ào quá, im lặng đi."

Vừa quở trách hai người đàn ông bặm trợn, Edel vừa đứng dậy bắt tay Karlz.

"Ta đã tìm nhóc đấy, bé con. Vì ta có thứ muốn trao cho nhóc."

"…Trao cho em?"

"Yes, là thứ này."

Vừa nói, Edel đặt "phịch" một chiếc rương bên cạnh lên ghế.

Bên trong đó là những xấp tiền mặt được xếp ngay ngắn.

"Trong rương này có 500 triệu Gald."

"…Chị muốn đưa số tiền đó cho em?"

"Yes. Trong hộp kẹo mà nhóc tặng ta có kẹp một tấm Long phiếu. Ta nghĩ chắc hẳn là của nhóc, nên đã thay nhóc lĩnh thưởng, rồi tìm nhóc mãi để trao lại."

"Ý chị là muốn đưa toàn bộ khoản thưởng đó cho em?"

"Yes. Vì vốn dĩ nó thuộc về nhóc."

Edel mỉm cười, ánh mắt chứa đựng chút áy náy.

Tiền tài mà, đó là thứ dễ khiến con người lầm đường lạc lối.

Huống hồ 500 triệu Gard…với thường dân mà nói, đó là một khoản kếch xù đủ để sống một cuộc đời vương giả cho đến tận kiếp sau.

Người có thể đơn giản vì "không phải của mình" mà cố gắng trao trả số tiền ấy, thật sự rất hiếm.

"Tiền bạc vô cùng quan trọng. Nó nên được đặt vào đúng tay người sở hữu nó."

Ánh mắt vàng kim của Edel chăm chú nhìn Karlz, thành khẩn đưa ra chiếc rương.

Karlz cũng nhìn thẳng vào cô, rồi từ chối

"Không được, em không thể nhận."

Với nụ cười trên môi, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Long phiếu đó là do em vô ý đánh rơi. Dù nó có trúng thưởng, một khi đã thất lạc, em cũng không có lý do gì để nhận lại."

"…No, không đúng. Đây là vật của nhóc, nên nhóc nhất định phải nhận."

"Đúng đó, tiểu thiếu gia!! Giải thưởng vốn thuộc về ngài, cứ nhận đi!!"

"Hãy dùng số tiền này mua chút quà tặng cho cha mẹ, để cảm tạ công ơn sinh thành đi!!"

Hai người đàn ông bặm trợn ra sức phụ họa, nhưng Karlz vẫn kiên quyết không lay chuyển.

"Hừm… nếu vậy, có thể thương lượng một chút được không?"

"Yes. Nếu nhóc con không chịu nhận, ta nhất quyết không đặt rương xuống đâu."

Edel kiên quyết lắc đầu, ý rằng "bằng mọi giá phải đưa cho nhóc".

Thế nhưng, Karlz không thể húp trọn số tiền này.

Bởi nếu làm vậy, sẽ không thể thật sự thu hút sự chú ý của thiếu nữ Edel Mercator này…

"Vậy thì, xin hãy cộng thêm phần lợi nhuận mà 500 triệu Gard này có thể sinh ra."

Trong khoảnh khắc nghe thấy lời ấy, sắc mặt Edel khẽ thay đổi.

"Vì nếu số tiền đó thuộc về em, thì 'việc trúng thưởng 500 triệu' cũng là một lợi ích em lẽ ra phải hưởng. Nhưng vì danh nghĩa người trúng thưởng đã được báo chí ghi nhận là của “Edel-sama”, nên em đã mất quyền hưởng phần lợi ích ấy."

Khi Karlz trình bày xong, hai người đàn ông bặm trợn cũng biến sắc.

"HEY, thằng nhóc… câu vừa nãy, không thể nào coi như chưa nghe thấy đâu nha."

"Thằng nhóc này chẳng lẽ mi đang định tống tiền tiểu thư đấy à?"

"Stop, hai người im miệng cho ta."

Edel giơ tay ngăn cản hai người, bình thản lên tiếng.

"Ta hiểu rồi. Trước hết, ta muốn nghe yêu cầu của cậu nhóc."

"Nếu phải nói ra... thì em hy vọng chị nhận năm trăm triệu Gald này."

"...Cậu đang đùa à?"

"Em rất nghiêm túc đấy."

Karlz vẫn mỉm cười đáp lại.

"Dù chị có coi đó là khoản đầu tư, tài trợ hay gì đi nữa... nếu cảm thấy không phù hợp, vậy thì xin hãy nhận năm trăm triệu Gald này như một món quà mừng ngày Edel-sama tiến quân vào đế đô."

"...Lý do là gì?"

"Bởi vì so với 500 triệu Gald ngay trước mắt, việc có cơ hội được đối thoại cùng Edel-sama thế này, đối với em mới là may mắn và lợi ích lớn nhất."

"Chỉ vì lý do đó, em định từ bỏ khoản tiền khổng lồ 500 triệu?"

"Vâng. Tiền bạc rất quan trọng... nhưng tôi cho rằng, nếu bị ánh sáng của tiền tài làm mờ mắt, sử dụng sai chỗ hoặc luyến tiếc không dám tiêu, từ đó đánh mất những kho báu mà tiền bạc không thể mua nổi, thì đó mới là tổn thất lớn nhất."

Trong khi lắng nghe lời Karlz, Edel chăm chú dõi mắt vàng kim của mình nhìn thẳng vào cậu.

Rồi…

"Brilliant! Nhóc con, quá xuất sắc!!"

Gương mặt Edel bừng sáng rạng rỡ, nàng nhào tới ôm chầm lấy Karlz.

"………Edel-sama?"

"No, cứ gọi ta là Edel đi. Gọi thẳng tên mới là bằng chứng của tình bạn."

Edel mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn thái độ lúc nãy.

"Ta thích những người biết trân trọng tiền bạc. Nhưng ta ghét những kẻ quá mức coi trọng nó. Tiền là để tiêu xài, phán đoán đúng đắn cách sử dụng nó là một việc vô cùng thú vị."

Ở thế giới trước khi Karlz quay về, đây cũng chính là câu mà Edel từng phát biểu trong một buổi phỏng vấn:

[Tiền bạc cũng giống như đứa con của mình vậy. Tuy vô cùng quý giá, nhưng nếu quá nuông chiều, quá nâng niu, thì ngược lại sẽ hủy hoại nó. Suy nghĩ nghiêm túc về việc đồng tiền đó sẽ trở thành thứ gì trong tương lai, và liệu dùng nó ở nơi này có đúng hay không, chính nhờ niềm hứng thú ấy mà mới có ta ngày hôm nay.]

Hơn nữa, trong quá trình sáu đại công tước thống trị thế giới, cô là người duy nhất có thể đối đầu ngang hàng bằng thứ vũ khí gọi là "tiền bạc".

"Này nhóc, cậu tên gì?"

"Em là Karlz. Vì một số lý do nên không tiện báo ra gia tộc, chỉ cần nhớ tên em là được."

"Okay, Karlz. Ta muốn trò chuyện với cậu nhiều hơn."

"Được nghe Edel-sama nói vậy, em vô cùng vinh hạnh——"

"No, bạn bè không nên quá khách sáo. Cứ gọi thẳng tên đi."

Nói rồi, Edel phồng má đầy trẻ con.

Ở kiếp trước, cô luôn giữ vẻ lãnh đạm, dùng giọng nói dửng dưng để giao tiếp với người khác.

Vì thế Karlz đã từng cho rằng cô không giỏi kết bạn... nhưng xem ra, chỉ trước những người cô thực sự thân thiết, nàng mới bộc lộ tính cách thẳng thắn như thế này.

"……Em hiểu rồi, Edel. Nhưng tôi không quen thay đổi cách nói chuyện, xin phép được giữ lối nói chuyện thường ngày, có được không?"

"Good, nếu Karlz cứ tự nhiên như vậy, ta cũng không bận tâm."

Cô hài lòng gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

"Glad, Jizaya. Ta muốn trò chuyện yên tĩnh một chút, hai người ra ngoài tránh mặt đi."

"Rõ!! Tuân mệnh, tiểu thư!!"

"Không ngờ tiểu thư không quát 'Ồn ào quá, cút ra ngoài', cảm ơn sự dịu dàng của tiểu thư ạ!!"

Sau khi cung kính đáp lại, hai người hầu nhanh chóng lui xuống.

Karlz cũng nhân cơ hội quay sang Lucia.

"Lucia, chị cũng ra ngoài chờ đi. Em sẽ nói chuyện với chị này một lúc, khi phiên đấu giá kết thúc thì tới đón em nhé?"

"Vâng. Tôi sẽ đợi bên ngoài, có việc gì xin cứ gọi."

Sau khi cúi chào Karlz và Edel, Lucia cũng rời khỏi, biến mất giữa đám đông.

Như vậy, công việc của Lucia rồi cũng sẽ suôn sẻ thôi.

"Karlz, lại đây nói chuyện với ta."

"Vâng, vậy em ngồi ghế bên cạnh——"

"No, không phải bên cạnh, là đây."

Khi thấy Karlz định ngồi xuống ghế bên, Edel bình thản kéo tay cậu.

Rồi thản nhiên đặt Karlz ngồi lên đùi mình.

"Good, rất hợp."

"…Xin hỏi tại sao lại để em ngồi trên đùi chị?"

"Chỗ bên cạnh để đầy hộp rồi. Hơn nữa với chiều cao của Karlz, nếu ngồi ghế thì sẽ khó nhìn thấy đồ đấu giá. Nên ta mới muốn để cậu ngồi đây."

"…Điều đó em hiểu, nhưng em thấy không cần phải ôm em như vậy đâu."

"Ôm thế này ta mới cảm thấy yên tâm. Lúc ở một mình, ta hay ôm gấu bông hoặc gối ôm để dễ ngủ."

Cô vừa ôm lấy Karlz như một món bảo bối, vừa nhẹ nhàng vuốt đầu cậu.

Quả nhiên, dù hành xử thay đổi thế nào, thì mình vẫn bị xem là trẻ con mà thôi.

"Hơn nữa thì, như thế này dễ thì thầm hơn."

Edel ghé sát, khẽ nói.

"Những kẻ muốn làm bạn với ta thì nhiều vô kể. Nhưng ta rất hiếm khi thật lòng kết bạn. Cậu biết vì sao không?"

"……Vì rất khó có được một tình bạn thuần túy sao?"

"Yes, đúng như ta nghĩ, cậu rất thông minh."

Khóe miệng Edel nở nụ cười.

"Ta định nghĩa tình bạn thuần túy là mối quan hệ bình đẳng không bị bất kỳ yếu tố nào chi phối. Nhưng với địa vị và thân phận của ta, dù có gọi là bạn, thì ta cũng sẽ cân nhắc giá trị và lợi ích. Vì vậy, để thiết lập một mối quan hệ bình đẳng là chuyện vô cùng khó."

Phần lớn những kẻ tiếp cận cô đều có mục đích vụ lợi.

Nói cho cùng, bản thân Karlz cũng là biết rõ thân phận và tình thế của cô mà tìm đến.

Chính vì sống trong môi trường ấy, Edel mới phải dựa trên "giá trị đối với bản thân" để đánh giá các mối quan hệ.

"Nhưng, ta cảm thấy Karlz cậu đã thấu hiểu phần đó của ta."

"Ý chị là em đã hiểu rằng, chị dùng năm trăm triệu Gald như một cách để 'bịt miệng' em?"

"Yes. Cậu hiểu ý ta, thể hiện sự đàm phán trên thế cân bằng, cuối cùng còn gọi khoản tiền đó là 'món quà cho bạn bè' mà dứt khoát từ chối. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta. Hơn nữa, ta chọn bạn không dựa trên giá trị, mà dựa trên 'hứng thú'. Đây là lần đầu tiên ta thấy hứng thú với một người như vậy."

Edel mỉm cười hiền hòa.

"Vậy nên, ta muốn kết bạn với cậu, Karlz. Dù cậu có tiếp cận ta vì mục đích nào đó, ta cũng thấy rất thú vị."

Đúng lúc ấy, ánh sáng trong hội trường tắt đi, người dẫn chương trình xuất hiện trên sân khấu, tuyên bố phiên đấu giá bắt đầu.

Trong khi tiếng xôn xao náo động dâng lên khắp hội trường, Karlz điềm tĩnh mở lời:

"Vậy, xin hỏi... chị có thể nghe một yêu cầu nhỏ của em không?"

"Yes, để chứng minh tình bạn, ta sẽ nghe."

"Em muốn nhờ chị làm nhà tài trợ cho tôi."

"Hãy nói cho ta biết nội dung cần tài trợ và phần hồi đáp."

"Em muốn nhờ chị đấu giá giúp 'một người'."

"…Người? Ý cậu là nô lệ?"

"Vâng. Nói chính xác thì đó là một nữ tinh linh."

"……Ở tuổi này mà đã muốn mua nô lệ, ta thấy việc giáo dục cậu có vấn đề đấy."

Edel nhíu mày, dùng ngón tay khẽ chọc má Karlz.

Nô lệ chủ yếu được mua về như một nguồn lao động.

Tuy nhiên, những nô lệ bán đấu giá thường có ngoại hình ưa nhìn... Nói cách khác, họ được mua với mục đích giải trí, và phần lớn bị ép cung cấp các dịch vụ tình dục.

Một đứa trẻ mười tuổi muốn sở hữu nô lệ kiểu này, phản ứng của mọi người đương nhiên là khó tránh khỏi.

“Vì vậy, cá nhân ta không thể đồng ý với việc này.”

“Em muốn mua nô lệ đó vì lý do khác. Nhưng nếu một đứa trẻ như em ra giá, sẽ gây nghi ngờ. Vì thế, em hy vọng chị có thể giúp tôi.”

“Việc gây nghi ngờ này, đối với ta cũng giống như vậy.”

Lý do Edel Mercator từ chối không phải vì sợ vướng vào scandal "sở hữu nô lệ tình dục đồng giới".

“Ta ghét chế độ nô lệ. Dù lao động của họ mang lại lợi nhuận tức thời, nhưng đó chỉ là việc đánh đổi bằng mạng sống của họ, chứ không hề tạo ra giá trị lâu dài.”

Edel Mercator, người phụ nữ này, vô cùng phản đối chế độ nô lệ. Cô nổi tiếng vì không sử dụng nô lệ dù thiếu nhân lực. Dù đây là lần đầu tiên nghe lời lẽ chân thành của cô, nhưng quả thật rất đúng với tính cách.

Dù là vậy, tôi vẫn phải mua bằng được nô lệ đó.

“Em cam đoan rằng việc mua nô lệ này sẽ không làm tổn hại thanh danh của chị.”

“... Căn cứ vào đâu?”

“Hiện tại chưa thể tiết lộ. Nhưng lý do em từ bỏ 500 triệu cùng mọi lợi ích khác chỉ để kết giao và nhờ chị đấu giá thay, chắc chắn có nguyên do.”

“Chưa đủ thuyết phục. Ta không thấy lợi ích nào đáng để đầu tư.”

Có lẽ do nguyên tắc cá nhân, thái độ của Edel cực kỳ kiên quyết. Chính vì thế.

“…Ngay cả khi em nói, việc này sẽ thúc đẩy kế hoạch đường sắt của Mercator, chị vẫn không đồng ý ư?”

Vừa nghe Karlz nói, biểu cảm của Edel đóng băng trong chốc lát. Phản ứng này nằm trong dự tính của cậu.

“Tập đoàn Mercator của phương Bắc đang thúc đẩy kế hoạch xây dựng đường sắt xuyên lục địa, phải không? Chị đến Đế quốc để khảo sát đất đai, nhưng lại mở cửa hàng quần áo ở Đế đô để che mắt thiên hạ.”

Trong kiếp trước, Edel Mercator khởi nghiệp ở Đế đô bằng một cửa hàng thời trang. Những thiết kế phương Bắc của cô hiện đang làm mưa làm gió, cách mạng hóa thời trang Đế quốc, giúp bà chiếm lĩnh địa vị và danh tiếng.

Đằng sau đó, tập đoàn Mercator âm thầm mua đất, xây dựng đường sắt xuyên lục địa, độc quyền vận chuyển toàn cầu, tích lũy khối tài sản khổng lồ ngang ngửa kho bạc Đế quốc. Thậm chí, tập đoàn này còn có ảnh hưởng khiến Lục Đại Công tước phải e dè.

“Nhờ tờ Long phiếu, kế hoạch của chị đã rút ngắn ba năm. Hình ảnh chị trong mẫu trang phục sắp ra mắt được đăng trên báo sẽ tiết kiệm một khoản quảng cáo khổng lồ.”

“... Vậy nên cậu mới hỏi "muốn thêm bao nhiêu vào 500t triệu"?”

“Đúng vậy. Chị hiểu rõ giá trị của tiền bạc và thời gian, nhưng chỉ đưa ra con số 500 triệu từ giải thưởng, chứ không phải lợi nhuận thực sự từ Long phiếu.”

“... Nhưng cậu đã không nhận.”

“Phải. Em hiểu rõ mọi thứ, nhưng vẫn từ bỏ 500 triệu cùng mọi lợi ích khác.”

Karlz mỉm cười đáp.

“Như thế, em đã khiến Edel Mercator, chủ nhân của giới thương nhân, nợ em một ân tình lớn.”

Thứ Edel tìm kiếm không phải là một người "bạn" tầm thường. Có thể tạo ra bao nhiêu lợi nhuận? Tạo ra giá trị lớn cỡ nào? Có thể đánh bại đối thủ trong đàm phán? Có thể thấu hiểu và vượt qua tư duy của Edel?

“Đây là câu trả lời của em với tư cách là "bạn" của Edel Mercator.”

Karlz khẳng định vị thế bình đẳng, không xu nịnh, không a dua. Nghe xong, Edel mỉm cười hài lòng:

“Okay. Ta công nhận cậu là "bạn" của Edel Mercator này.”

“Ta nợ cậu một ân tình. Nhưng giới thương nhân ghét mang nợ. Để duy trì mối quan hệ bình đẳng, ta muốn xóa bỏ yếu tố thừa thãi này.”

"Vậy nên, ta sẽ trả lại món 'ân tình' này cho cậu. Xin hãy nhắc lại yêu cầu của mình một lần nữa."

"Chỉ cần chị giúp em mua được tinh linh lần này là đủ. Em xin cam đoan chuyện này có liên quan đến kế hoạch đường sắt của Mercator, và từ nay về sau, em cũng sẽ hết sức hỗ trợ chị với tư cách bằng hữu."

"...Nhưng em vẫn không thể nói rõ lý do muốn mua cô ta sao?"

"Em hứa, vào thời điểm thích hợp, em sẽ giải thích với chị sau."

"...Karlz tuy thông minh, nhưng thực chất vẫn là đứa trẻ xấu tính."

Edel phồng má, khẽ véo lấy má Karlz.

"Karlz không chỉ chăm chăm vào cái lợi trước mắt, mà còn biết dựa vào các nguồn tin tức khác nhau để suy đoán tình hình tương lai, từ đó tạo ra lợi ích to lớn. Dù là với tư cách bằng hữu hay đối tác kinh doanh, ta đều thấy cậu không chê vào đâu được."

Edel điềm tĩnh nói xong, rồi—

"Vậy thì, để ta cho cậu thấy giá trị của mình."

Ngay sau tiếng thì thầm ấy, nguồn sáng vốn tản ra trên sân khấu bỗng đồng loạt hội tụ về trung tâm.

[Tiếp theo đây, xin giới thiệu đến quý vị món hàng tiếp theo!!]

Người dẫn chương trình hừng hực nhiệt huyết giới thiệu trong tiếng loa.

[Lần này là một nô lệ á nhân! Dù quý vị vốn không mấy hứng thú với hạng nô lệ thấp kém, hẳn cũng sẽ tò mò với nô lệ đặc biệt này!!]

Theo sau lời quảng cáo mang đầy tính khiêu khích ấy…

Tấm vải phủ được giật tung ra.

[Vị nô lệ ngày hôm nay ư, chính là “Tinh linh Hồng nhãn”!!]

Dưới ánh đèn sân khấu, mái tóc vàng xanh lấp lánh rực rỡ như kho báu.

Và đôi mắt đỏ rực, như bập bùng lửa thiêng, ánh lên đầy mê hoặc.

Sự xuất hiện của cô gái khiến hội trường vang lên những tiếng thán phục rời rạc.

[Khác với tinh linh bình thường, mái tóc vàng óng ánh mang sắc lục mãnh liệt! Và đôi mắt đỏ—biểu tượng cấm kỵ trong giới tinh linh vì liên tưởng đến “lửa”! Giá trị quý hiếm còn vượt xa ngọc ngà, lại thêm gương mặt đoan trang, thân hình nảy nở mà tinh linh vốn sở hữu, tính thực dụng cũng vô cùng xuất sắc!!]

Trong lúc người dẫn chương trình dùng những lời lẽ thô thiển thổi phồng món hàng, cô gái tinh linh run rẩy.

Chịu đựng ánh mắt tham lam dính nhớp của đám nam nhân, cùng ánh nhìn miệt thị tò mò của các quý bà, đôi mắt đỏ của cô run lên vì khiếp sợ.

"Ahahaha——! Thật là tuyệt vời!!"

Một tiếng cười nhầy nhụa vang lên từ hàng ghế khán giả, ánh mắt Karlz lạnh lùng liếc sang.

Thân hình béo phị vì sống buông thả, trên người đeo đầy trang sức sặc sỡ tầm thường.

Bá tước Gillinzio Barris.

Gã vốn chỉ là một tử tước nhỏ dưới trướng Công tước Ornament, nhưng nhờ việc phát triển loại thuốc mới bằng ma pháp luyện kim, tích lũy tài sản khổng lồ, hắn đã từng bước leo lên đến vị trí hiện tại.

Tuy nhiên... thứ thuốc ấy thực chất được tạo ra từ việc hiến tế vô số nô lệ. Hắn thỏa thích dày vò đám nô lệ rồi biến họ thành vật thí nghiệm sống.

Ở kiếp trước, chính vì bị Gillinzio mua về, cô tinh linh ấy đã bị vùi dập đến thân bại danh liệt... rồi chết thảm.

Tuyệt đối không thể để thảm kịch ấy tái diễn.

Giải cứu cô ấy, chính là bước quan trọng liên quan đến việc cứu Artesia.

"Ta nhất định phải có được cô ta, Mười triệu!!"

Gillinzio hô lên mức giá vượt xa thị trường nô lệ thông thường.

Có lẽ vì số tiền quá mức táo bạo cùng sự hiếm có của món hàng, những người khác cũng lần lượt giơ bảng.

Nhưng Gillinzio cứ liên tục nâng giá, ép những kẻ khác phải bỏ cuộc.

"Năm mươi triệu!!"

Gillinzio hô ra con số phá kỷ lục toàn bộ lịch sử của buổi đấu giá nô lệ.

Hội trường lập tức chìm trong yên lặng.

Ngay cả những quý tộc tiền bạc dư dả cũng chẳng ai ngốc đến mức chi khoản tiền ngớ ngẩn đó cho một nô lệ tầm thường, ngoại trừ tên quái vật Gillinzio.

Kiếp trước, chính với cái giá năm mươi triệu Gald, hắn đã mua được cô gái ấy.

Nhưng lần này.

"5 tỷ."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Edel giơ cao bảng hiệu.

Ngay khoảnh khắc âm thanh ấy vang lên, cả hội trường nổ tung trong cơn hỗn loạn.

Người dẫn chương trình cũng ngớ người, lắp bắp hỏi lại:

[Ờ, à... 5, 5 tỷ!?]

"Yes, tôi ra giá 5 tỷ."

[5... 5 tỷ! Còn... còn vị khách nào muốn ra giá tiếp không]

"Cái gì!! Đây rõ ràng là quấy rối phiên đấu giá!!"

Gillinzio hét to, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

"Vệ binh!! Mau bắt lấy con ả không có tiền mà còn phá hoại đấu giá này!!"

Ngay khi hắn gào lên như vậy…

Edel tung một cú đá, hất tung chiếc rương ở cạnh chỗ ngồi.

Trong tiếng vang lớn, khoá rương bung ra, những xấp tiền giấy bắn tung như mưa.

"Khoản tiền này, xem như đền bù vì đã cắt ngang buổi đấu giá, cho tên heo kia."

Trong làn mưa tiền, Edel nở nụ cười thách thức.

Tâm điểm của hội trường lập tức đổ dồn về phía cô, tiếng xì xào nổi lên khắp nơi.

"Mái tóc ấy, đôi mắt vàng kim ấy... chẳng lẽ, đó là Edel Mercator!?"

"Mercator? Là tập đoàn thương mại khổng lồ nắm giữ sinh mệnh kinh tế phương Bắc!?"

"Nghe đồn, cô ấy là thiên tài hiếm có, tự mình gây dựng tài sản khổng lồ, bành trướng thế lực thương hội, được đích thân đương nhiệm chủ nhân chỉ định làm người kế thừa..."

Bên kia dãy núi vĩ đại chia đôi đại lục, là vùng đất các quốc gia phương Bắc rộng lớn.

Nơi đó, không ai không biết đến "Mercator".

Thương hội cắm rễ khắp phương Bắc, liên kết mật thiết với hoàng thất các nước, thậm chí đủ sức sánh ngang một nửa đế quốc.

Mà cô, chính bằng sức mình, trong vài năm ngắn ngủi đã làm đảo lộn trật tự kinh tế Đế đô, khởi xướng kế hoạch đường sắt, được ca ngợi là "người đứng trên đỉnh kim tiền".

Bằng quyền năng "kim tiền", cô đường hoàng đứng ngang hàng với Lục Đại Công Tước.

"Nếu ngươi không đủ tiền đấu với ta, thì câm miệng lại, ngồi xuống đi."

69a77931-c61f-4fd4-9a4e-c95050b6c33e.jpg

Edel khinh miệt quét mắt về phía Gillinzio.

Không thể phản bác, sắc mặt Gillinzio trắng bệch.

Hắn vốn tự tin vì phía Công tước đã đưa cho mình khoản tiền lớn để đấu giá.

Nô lệ này đối với Công tước mang ý nghĩa quan trọng tuyệt đối.

Dù thế nào cũng phải mua được.

Nếu thất bại, hắn sẽ không chỉ mất đi địa vị trong phe cánh, mà cả gia tộc lẫn tính mạng cũng khó giữ.

Thế nhưng…

"Mức giá ta đưa ra là năm tỷ. Tiếp theo, ngươi chỉ có thể đấu giá bằng con số lên."

Edel ngạo nghễ nâng cằm.

Gillinzio không có nổi một phần mười số tiền đó.

Và Công tước cũng không thể ngang nhiên chi ra năm tỷ mà không bị chú ý.

Nghĩa là, cho dù hắn có cố giãy giụa thế nào, hắn cũng đã hết đường.

"Đồ khốn!!"

Gillinzio rít lên một tiếng đầy căm hận, giật mũ ném xuống rồi bỏ đi.

Dĩ nhiên, chẳng ai còn dám ra giá.

[Vậy... vậy là, nô lệ này... được bán với giá năm tỷ Gald...]

Ngay cả khi tiếng búa chốt vang lên, hội trường vẫn chìm trong bầu không khí quái dị.

Chỉ có Edel thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt dường như còn chút bất mãn.

"Hừm... ta còn định hét giá 1 tỷ cơ, nhưng tiếc là giờ chỉ có 5 tỷ dùng được."

"...Không, tâm ý của chị, em đã nhận đủ rồi."

"Okay. Đối với ta, cậu là một người bạn vô giá. Mong rằng từ nay chúng ta sẽ luôn sát cánh cùng nhau."

Edel mỉm cười thân thiện, chìa tay ra.

Karlz cũng mỉm cười đáp lại, nắm lấy tay cô.

"Vậy, nô lệ kia giờ xử lý thế nào? Nếu cậu định lập tức làm chuyện 'ấy', ta sẽ đưa cô ta tới khách điếm nào đó thích hợp."

"...Không, em đã nói rồi, không phải vì lý do đó."

"Nhưng Glad và Jizaya từng bảo, con trai thì ai chẳng thích gái ngực to. Nhìn cậu với cô nô lệ kia, ta tưởng..."

"Chỉ là trùng hợp thôi, một hiểu lầm nghiêm trọng đấy."

"Không cần xấu hổ đâu. Dù sao, cậu cũng là con trai mà, ta hiểu mà."

Edel nở nụ cười hiền hậu, dịu dàng xoa đầu Karlz. Bị đối xử như trẻ con đã đủ đau lòng, giờ còn bị hiểu lầm thế này, Karlz chỉ muốn nhanh chóng giải thích cho rõ ràng.

Hít sâu một hơi để dẹp tan tâm tình rối ren, Karlz nghiêm mặt lại.

"Hãy đưa nô lệ ấy tới khu Á nhân tại Đế đô... tìm cửa hàng của người tinh linh. Đừng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần giao người rồi đi."

"...Đưa cho đồng tộc, e rằng ban đầu sẽ bị ghét đấy."

"Ban đầu thì vậy... nhưng lâu dài, nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho chị. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

"...Okay. Bỏ ra 5 tỷ cũng đau lòng thật, nhưng ta chọn tin cậu."

Thấy Edel gật đầu, Karlz bình thản đứng dậy.

"Không sao đâu. Số tiền ấy sẽ không lãng phí. Em nhờ chị mua cô ta là để ngăn chặn tên đàn ông kia, và để cô ấy ghi nhớ khuôn mặt chị."

Ánh mắt Karlz dõi theo bóng dáng cô gái tinh linh bị dẫn đi khỏi sân khấu.

"Edel, hãy lập tức cho hai cận vệ của chị tới cổng chính, chuẩn bị ứng biến."

Vừa kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi, Karlz vừa từ tốn quay lưng.

"Bởi vì, ở đây sắp xảy ra một vụ náo loạn lớn đấy."

Tại khu vực phụ cận của hội trường đấu giá, nơi này chỉ cho phép những nhân sự liên quan ra vào.

Thông thường, vì đây là nơi dùng để xử lý những món đồ quý giá cùng các báu vật hiếm có, nên trong không khí lúc nào cũng tràn ngập sự căng thẳng và nghiêm trang.

Thế nhưng giờ phút này, nơi đây lại bị bao trùm bởi một bầu không khí ngột ngạt, như thể chỉ cần một tia lửa nhỏ thôi cũng đủ bùng nổ thành cơn bạo loạn.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả, Tử tước Urekis!!"

Gillinzio mặt đỏ bừng, thở phì phò đầy nặng nề đến mức khiến người nghe cảm thấy chói tai, gầm lên giận dữ.

Người đang hứng chịu cơn thịnh nộ ấy là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn — Sandor Urekis, lúc này chỉ biết tái mặt, liên tục cúi đầu xin lỗi.

"Thật, thật sự vô cùng xin lỗi...!! Thuộc hạ tuyệt đối không ngờ tới, phía phương Bắc, Mercator lại đột ngột tham gia phiên đấu giá này—"

"Đừng có viện cớ với ta!!"

Gillinzio giơ cao cây gậy nạm vàng sáng lóa, thứ mang phong cách phô trương thô tục, rồi giáng thẳng xuống người Sandor.

Trước dáng vẻ co rúm lại dưới đất của Sandor, hắn tức giận liên tiếp vung gậy đánh tới tấp, không hề có ý định dừng tay.

"Cho nên tôi mới nói là đừng đấu giá, cứ giao dịch ngầm là được rồi!! Dù sao cuối cùng cũng là ta mua về, có khác gì đâu chứ!!"

"Nhưng, nhưng mà… nếu làm như vậy, một khi sự việc bại lộ, chúng ta sẽ cùng nhau tiêu đời mất! Nếu ghi chép giao dịch ngầm bị phát hiện, chẳng phải sẽ chứng minh rằng chúng ta đã biết giá trị và tầm quan trọng của cô ta từ trước sao!!"

Nếu muốn tuyệt đối an toàn, đúng ra nên tiến hành giao dịch riêng.

Thế nhưng, một khi mọi chuyện vỡ lở, Sandor chắc chắn sẽ bị kết tội nặng nề.

Chính vì vậy, hắn mới cố tình thông qua nhiều lái buôn nô lệ trung gian, giả vờ như không biết đó là "hàng thật", rồi đưa cô bé ấy lên phiên đấu giá.

"Hơn nữa... Bá tước Barris, chẳng phải ngài đã nhận từ Đại Công năm trăm triệu Gald, làm số tiền đảm bảo để đấu giá thành công, và đã đồng ý với phương án của tôi, còn số tiền dư ra sẽ làm thù lao hay sao...!!"

"Hử! Phải rồi đấy!? Thế nhưng rốt cuộc con nhãi ranh ấy lại cướp mất món hàng!! Vì không hoàn thành mệnh lệnh của Đại Công tước, ta giờ đây trở thành thằng ngu chờ bị trừng phạt!!"

Dù cho cặp kính của Sandor đã vỡ tan, máu chảy ròng ròng trên đầu, Gillinzio vẫn không ngừng vung gậy trút giận.

"Đem ngay con nô lệ đó tới cho ta!!"

"Không, không thể được…! Tất cả các vị khách có mặt tại đó đều tận mắt chứng kiến Edel Mercator đấu giá thành công rồi!! Nếu là những quý tộc khác, cho dù dùng tiền hay thế lực cũng còn có cách giải quyết, nhưng cô ta là người phương Bắc, quyền lực của chúng ta căn bản với không tới được đâu!!"

"Ta mặc kệ! Bằng bất cứ giá nào cũng phải giải quyết ả cho ta!!"

Gillinzio vừa thở hồng hộc, vừa dùng ngón tay béo ục chỉ thẳng vào Sandor, lại vung chân béo múp đạp thẳng vào bụng hắn.

"Nghe đây! Giao con nô lệ đó cho con nhãi ấy xong, với tư cách là đơn vị tổ chức, ngươi có thể thoát tội với lý do trách nhiệm đã hoàn tất! Sau đó lập tức giết con nhãi đó, đoạt lại nô lệ!!"

Ném lại mệnh lệnh ngang ngược tàn bạo ấy, Gillinzio khinh miệt nhổ một bãi nước bọt rồi rời khỏi phòng.

Một lúc sau, Sandor run rẩy gượng đứng dậy —

"Con lợn chết tiệt này…!!"

Vừa nghiến răng chửi rủa, hắn vừa thô bạo lục lọi đống ngăn kéo.

"Ta cũng tiêu đời mất thôi...!! Ai mà ngờ được cái ả Mercator đáng ghét nô lệ đó lại tham gia đấu giá, còn hét giá lên tận 5 tỷ cơ chứ...!!"

Những lời oán than của Sandor không hề sai.

Quả thực, không ai có thể dự đoán sự việc sẽ đi đến nước này.

Bởi lẽ, chẳng ai nhận ra, phía sau tất cả là một "Mastermind" đang thao túng mọi chuyện.

"Hay là... khỏi cần bàn giao nữa, đốt cháy hội trường đi. Cứ nói là trong lúc hỗn loạn, nô lệ đã bỏ trốn, rồi lại giao cho con heo chết tiệt đó"

"Ồ, ý kiến trùng hợp với thiếu gia đấy nhỉ."

Nghe tiếng nói từ sau lưng, Sandor giật mình quay đầu lại…

Một lưỡi dao đen thẫm cắm phập vào cổ họng hắn.

"Uư... a...!?"

"Đã bị đánh cho một trận tơi tả, giờ còn bị giết nốt, thật khiến người ta phải thương hại nhỉ. Thôi thì coi như là chuộc tội cho những gì ngươi từng gây ra đi."

Cùng với giọng điệu chế giễu ấy, Lucia ung dung rút dao ra, lấy áo Sandor lau sạch vệt máu.

"Rồi rồi. Đây là chìa khóa của phòng bảo quản, còn cái này dùng cho két bạc và sổ sách."

Vì đã điều tra trước, cô biết rõ từng chiếc chìa khóa tương ứng với thứ gì và được cất giữ ở đâu.

Lucia thuần thục lục soát, thu gom các tài liệu, sổ sách đã giấu kỹ.

"Giờ thì, phải xử lý thi thể sao cho dễ vận chuyển hơn thôi."

Ánh mắt lạnh lùng quét về phía xác chết của Sandor — rồi cô vung dao xuống.

Tiếng xương thịt bị chém đứt trầm đục vang vọng trong căn phòng.

Đó chính là sức mạnh vượt xa người thường, có được nhờ những thí nghiệm trên cơ thể con người trong quá khứ.

Bằng động tác mau lẹ không giống thiếu nữ, Lucia thuần thục chặt đứt tứ chi, tứ mã phanh thây, phân giải thi thể, nhét từng phần vào chiếc túi mang theo bên mình.

"À à... Cái túi ma pháp này tốn mất cả 1 triệu Gald, giờ bị dính máu thế này thì đành vứt đi thôi... Đựng được nhiều thứ như vậy cũng tiện lắm, về sau lại phải mè nheo với tiểu thiếu gia xin cái khác vậy."

Vừa nói đùa, cô vừa xịt thuốc tẩy lên những vệt máu còn sót lại, lau sạch dấu vết, đồng thời đập vỡ đèn và một số đồ vật trong phòng để tạo hiện trường hỗn loạn, kéo dài thời gian phát hiện ra án mạng.

Sau đó, cô xách túi đựng thi thể, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Vì Sandor đã đuổi hết người khác đi để thương lượng riêng với Gillianzio, nên giờ đây xung quanh cũng không có ai.

Mặc dù Gillianzio đã rời đi, nhưng với bộ dạng hung dữ như vậy, chắc chắn một lúc lâu cũng chẳng ai dám bén mảng tới gần.

Hơn nữa, kể cả có người tới, Lucia cũng đủ khả năng phát hiện và ứng phó tức thời.

Sức mạnh có được từ thí nghiệm trên cơ thể, không chỉ gia tăng thể năng.

Mà còn làm cho năm giác quan như thị lực, thính lực trở nên nhạy bén phi thường.

Dù là âm thanh rất nhỏ hay tiếng thở khe khẽ, cô đều có thể nhận biết, thậm chí cảm nhận được cả những hơi thở bị cố ý che giấu.

Lucia lặng lẽ mở khóa, bước vào phòng bảo quản.

Bên trong chất đầy những món đồ quý giá được bảo vệ nghiêm ngặt.

Và nổi bật giữa số đó, là một chiếc lồng được gia cố đặc biệt, tỏa ra một luồng khí u uẩn khác biệt.

Bên trong lồng, là một thiếu nữ tộc Elf với mái tóc óng ánh xanh lục pha vàng kim.

Cô bé bị nhét nút chặn miệng, tay chân đều bị gông cùm xiềng xích, trên cổ còn đeo vòng cổ nô lệ.

Thấy Lucia xuất hiện, cô bé hoảng sợ giãy giụa, xích sắt vang lên loảng xoảng.

"Nào nào, đừng sợ bé con. Tôi tới cứu em đây, đừng làm ồn kéo người khác tới nhé, hiểu chưa?"

Nghe lời dặn dịu dàng ấy, đôi mắt đỏ long lanh của cô bé tràn ngập do dự, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.

Xác nhận được phản ứng, Lucia bắt đầu tháo khóa lồng và tháo bỏ những chiếc còng giam hãm tự do.

"Khụ, khụ..."

Ngay khi nút chặn miệng được gỡ ra, cô bé khẽ ho mấy tiếng, rồi ngẩng đầu lên.

"Người… người là…?"

"Không có thời gian giải thích. Nếu muốn sống, hãy làm theo lời tôi."

Lucia ném cho cô bé một chiếc áo khoác, vài bộ đồ dự phòng và mấy tờ giấy gấp gọn, rồi tiếp tục dặn dò.

993d853a-5f54-4093-943a-b5f4457e184d.jpg

"Thay đồ xong thì trèo qua cửa thông gió kia. Vượt qua mấy con hẻm, trà trộn vào đám đông, tìm cô gái đã đấu giá em, nhờ cô ấy giúp đỡ. Cô ấy sẽ đưa em tới thương hội Elf trong khu Á nhân, cứ làm theo hướng dẫn trong chỉ thị là được."

Dứt lời, Lucia lấy từ túi ra thi thể Sandor.

Cô mặc lên thi thể ấy những dụng cụ trói buộc của nô lệ, cắt sửa hình dạng sao cho tương đồng với kích thước của cô bé, rồi đặt lại trước lồng.

"Chút nữa nơi đây sẽ cháy thành tro. Cảnh tượng sẽ là: nô lệ bị giam trong lồng vì nhiệt độ cao nên cửa mở ra, nhưng bị lửa bao vây, tuyệt vọng tìm đường thoát thân, cuối cùng bị đống đổ nát đè nát mặt, chỉ còn những xiềng xích làm bằng chứng xác nhận tử vong."

Đó chính là kịch bản mà Karlz đã chuẩn bị.

Cậu từng nói: Cái chết của cô gái này từng làm vận mệnh thế giới rẽ sang hướng đầy bi kịch.

Còn bây giờ, việc cứu sống cô bé không chỉ tránh được thảm kịch tương lai, mà còn là bước đệm để lật đổ một trong Sáu Đại Công tước.

"Sau khi trốn thoát thành công, hãy tìm tới Edel Mercator nhờ giúp đỡ. Cô ấy có xuất thân phương Bắc, thường xuyên lui tới các nước lân cận, chắc chắn sẽ nhận ra thân phận thật của em."

"Xin, xin chờ đã..."

Đúng lúc Lucia chuẩn bị châm lửa, cô bé khàn giọng gọi lại.

"Vì… vì sao, ngươi lại cứu ta?"

Giọng điệu ấy, không hề giống một nô lệ.

Đó mới chính là phong thái nguyên bản của cô bé.

Cô ấy, đáng ra không nên bị đối xử như nô lệ.

Chỉ là bị cuốn vào âm mưu của Công tước, bị bức phải khoác lên mình lớp vỏ giả tạo.

Lý do sâu xa nhất khiến Karlz quyết cứu cô bé.

"Bởi vì, chủ nhân của tôi từng dạy rằng: đó là 'Huyết thệ'."

Ngay khoảnh khắc nghe thấy lời đó, đôi mắt cô bé mở to kinh ngạc.

Cùng lúc ấy, Lucia bật ngọn lửa, ngọn lửa hung hãn lan tràn khắp phòng bảo quản.

"Vậy thì, hẹn gặp lại nhé…Feyu Blaskas."

Sau khi gọi tên cô bé, Lucia quay lưng bước ra khỏi căn phòng đang bùng cháy dữ dội.