Để biến Nisha thành cộng sự và phục vụ cho tiểu thư Rosalind của nhà Bellclant, tôi đã mua vài bộ trang phục cao cấp cho mình và Nisha, đồng thời dạy cho cô bé cách nói chuyện và xử sự của một người tùy tùng. Và để kiếm thêm kinh phí, lần này tôi chuyển sang trộm nhà ông trùm của băng Salome.
Sau khoảng một tháng, chúng tôi đã thuê một cỗ xe ngựa, nói lời từ biệt với mọi người ở quán trọ rồi lên đường đến lãnh địa Bellclant.
Nisha giỏi hơn tôi mong đợi. Chỉ trong một tuần mà cô bé đã hành xử tốt hơn một người hầu thông thường, và sau một tháng theo lịch trình thì cô bé gần như đã trở thành một hầu gái xuất sắc. Nhờ thế mà tôi yên tâm, quyết định xuất phát.
Thật ra thì tôi muốn đến lãnh địa Bellclant càng sớm càng tốt, nhưng sự chuẩn bị chu đáo trong một tháng qua là điều không thể thiếu để cứu tiểu thư Rosalind.
“Nhân tiện, em biết là chúng ta sẽ trở thành người giúp việc cho nhà Bellclant, nhưng ‘vị cao quý mà chúng ta sẽ phục vụ’ là ai ạ?” Nisha kính cẩn hỏi.
“Hừm... Theo em thì là ai?”
Nisha không chỉ được dạy cách nói năng, ứng xử, mà còn được đào tạo cách chiến đấu và các kỹ năng cần thiết cho nghề điệp viên. Ban đầu tôi không dám làm việc đó, vì muốn tiếp thu được nhiều môn một lúc thì cần phải là thiên tài, nhưng Nisha lại nằng nặc đòi học nên ngày nào tôi cũng dạy cho cô bé ba môn, chia ra làm ba tiết sáng, trưa, chiều. Ngạc nhiên cái là cô bé nghe một hiểu mười, và chưa bao giờ quên những gì tôi dạy.
Mặc dù có tài nhưng Nisha không ngủ quên năng lực mà luôn phấn đấu để phát triển bản thân. Nếu đây là thế giới thực thì người kế nhiệm tôi ắt sẽ là cô bé. Tài năng của cô bé tuyệt vời đến mức được tác giả mô tả trong lời bạt như một dữ kiện ẩn rằng: “Nisha không chỉ có tài giết chóc mà là trong tất cả mọi việc.”
“Theo lời Sư phụ, em đã tự điều tra và biết được nhà Bellclant chỉ có ba người, bao gồm hầu tước Edward, phu nhân Izabella, và người con trai Wyatt. Cả ba người này đều có ngoại hình sáng sủa, nhưng theo thông tin em thu thập được thì tính cách của họ khác xa với vị cao quý mà Sư phụ đề cập ạ...”
“Ừm, đúng vậy. Nhưng chỉ có nhiêu đó thôi à?”
Tôi liếc nhìn Nisha.
“Không, ngoài ra còn có một đứa bé được công bố là đã chết non vào khoảng mười năm trước...”
Nói tới đó, Nisha chợt trố mắt nhìn tôi.
“Lẽ nào...”
“Phải, đứa bé đó vẫn còn sống, được đặt tên là Rosalind và bị giam cầm dưới hầm ngục dinh thự kể từ lúc được sinh ra. Vị cao quý nhất, xinh đẹp nhất, cao cả nhất, bất hạnh nhất thế giới này mà ta cần phục vụ, không ai khác chính là tiểu thư Rosalind Bellclant.”
Tôi nhìn thẳng vào Nisha, tuyên bố bằng giọng điệu nghiêm túc. Nom ánh mắt của tôi, Nisha toát mồ hôi hột, nuốt nước bọt và gật đầu như đang nói sẽ toàn tâm làm theo ý kiến của tôi.
“Cơ mà, tại sao hầu tước Bellclant lại đối xử như thế với con gái ruột của mình ạ?”
“Là do tiểu thư Rosalind bị bệnh bạch tạng. Gã hầu tước rác rưởi Edward, vì muốn giữ thể diện nên đã tung tin đồn thất thiệt và nhốt tiểu thư dưới hầm ngục. Hầu gái trưởng của nhà Bellclant – Olivia – thương hại cho hoàn cảnh của tiểu thư nên đã dạy cho cô cách đọc, viết và nói, xem cô như con ruột của mình. Thế nhưng, Olivia đã qua đời vì bạo bệnh cách đây một năm, giờ thì người thay thế cô ấy lại là một mụ coi thường và ngược đãi tiểu thư Rosalind.”
Tôi kìm nén cơn tức giận, nói tiếp:
“Hãy ghi nhớ điều này, Nisha. Trong nhà Bellclant, ngoại trừ tiểu thư Rosalind ra thì tất cả những người còn lại đều là lũ cặn bã không đáng sống.”
Tôi đã dạy Nisha là không nên bộc lộ cảm xúc ra ngoài, và dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tôi không thể không cảm thấy một sự bức xúc đang dâng trào từ bên trong.
“S-Sư phụ...”
Nisha dường như cảm nhận được cơn giận của tôi nên rụt rè e sợ.
“Xin lỗi, Nisha... Cứ đụng chuyện liên quan đến em và Rosalind là tôi lại không thể kiểm soát cảm xúc được...”
“C-cơ mà, em có thắc mắc. Tại sao Sư phụ lại biết nhiều đến vậy? Tại sao Sư phụ lại tận tâm đến vậy? Còn nữa, Sư phụ đã từng gặp vị xinh đẹp kia rồi à? Hay là Sự phụ đã từng làm việc cho nhà Bellclant?”
“À không, đây là lần đầu tiên tôi đến lãnh địa Bellclant, và tôi cũng chưa gặp tiểu thư Rosalind bao giờ.”
“Hả...?”
Nisha ngớ người, miệng há hốc.
“Tức là sao ạ?”
“Chịu, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ, là tôi muốn nhìn tiểu thư Rosalind và Nisha được hạnh phúc. Chỉ thế thôi.”
“Lại nữa rồi! Đôi lúc em thật sự chẳng thể hiểu nổi Sư phụ đang nói gì luôn á!” Nisha cười khổ.
“Tôi cũng thấy vậy. Nếu tôi bảo mình có họ hàng với thần Sakusha thì em có tin không?”
Trong thế giới này chỉ có một tôn giáo, và vị thần duy nhất người ta tôn thờ tên là Sakusha. Nguồn gốc của Sakusha là một từ phương Đông (作者), nghĩa là tác giả. Mà độc giả ở thế giới thực như tôi thì có khác gì ngang hàng với thần linh ở thế giới này đâu?
“Hì hì, nếu là Sư phụ thì cũng không khó tin cho lắm.” Nisha cười khúc khích.
“Hờ, vậy à?”
“Thế, trong thời gian rỗi cho đến lúc tới được lãnh địa Bellclant, Sư phụ có gì dạy cho em không ạ?”
Đôi mắt Nisha lóng lánh, tràn đầy hy vọng.
“Để coi... Trước hết, chúng ta cần phải làm gì khi đến được lãnh địa Bellclant, sau đó là cách ứng xử ở nhà Bellclant và thiết lập của chúng ta đã được ghi trong bản lý lịch, cách đọc biểu cảm của con người... Tạm thời là thế.”
“Vâng!”
Và như thế, trong suốt một tuần lễ hành trình dài, tôi đã dạy Nisha nhiều kỹ năng và kiến thức khác nhau.
Sau đó, chúng tôi đã đến được lãnh địa Bellclant.
Khi đặt chân đến trung tâm phát triển nhất của lãnh địa Bellclant, trực thuộc quyền quản lý của hầu tước Bellclant – lãnh đô Pendragon, chúng tôi đến Morgan, quán trọ nổi tiếng nhất thành phố.
Quán trọ này do vợ chồng Morgan điều hành, tầng một là quán rượu giống như ở Spandau, các tầng trên là nơi lưu trú.
“Chào mừng các vị! Các vị cần thuê phòng ở hay dùng bữa ạ?”
Khác với Spandau, cô chủ quán trẻ tuổi ăn mặc lịch sự chào đón chúng tôi khi vừa bước vào.
“Chúng tôi cần thuê phòng ở. Thực ra, chúng tôi nghe nói nhà hầu tước Bellclant đang tuyển người hầu, nên đã đến đây. Chúng tôi không biết sẽ ở bao lâu, nhưng xin đặt trước một tuần. Chị có thể cho chúng tôi thuê phòng trong một tuần được không? Đây là phân nửa tiền thuê phòng trong một tuần, còn lại là tiền tip cho chị.”
Nói rồi, tôi đưa cô chủ quán một đồng tiền vàng.
“Ôi, quá nhiều rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Mời theo tôi!”
Rồi cô chủ quán dẫn chúng tôi lên phòng.
Khi vào phòng, chúng tôi đặt hành lý xuống và chuẩn bị để đến nhà hầu tước Bellclant.
“Chủ quán này là người nắm rõ thông tin nhất trong thành phố, không phải là kẻ xấu, nhưng lại hay bép xép. Cô ta có thể nhanh chóng loan truyền tin đồn khắp thành phố nếu muốn. Không nên tin tưởng cô ta, nhưng lợi dụng thì rất dễ. Hãy cho cô ta biết những thông tin muốn loan truyền, và tuyệt đối không nhắc đến những thông tin không muốn loan truyền. Hiểu chưa?”
“Vâng! Em hiểu rồi ạ!”
Sau khi thay đồ chỉnh tề xong, chúng tôi đi bộ đến dinh thự Hầu tước Bellclant. Theo quy định, việc phỏng vấn người hầu do quản gia Elijah thực hiện, nhưng nếu hầu tước Edward có mặt, với tính cách của ông ta, rất có thể ông ta sẽ tự mình phỏng vấn chúng tôi.
Theo chi tiết trong tập tài liệu thiết lập về lịch trình hàng ngày của các nhân vật, hôm nay hầu tước, phu nhân và Wyatt đều có mặt trong dinh thự.
“Nisha, em nhớ kế hoạch chứ?”
“Vâng, thưa Sư phụ. Sư phụ sẽ diễn, còn em sẽ đứng im lặng phía sau. Đúng không ạ?”
“Tốt lắm.”
Như đã thấy trong hình minh họa của tài liệu và tiểu thuyết, nó là một dinh thự thiết kế theo phong cách của đất nước, được bao quanh bởi hàng rào sắt và có cánh cổng lớn ở lối vào.
Trước cánh cổng có một người canh gác cầm giáo halberd trang trí, mặc áo giáp bạc sáng bóng, mũ sắt trắng có các chi tiết trang trí, đứng nghiêm nghị và nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén khi chúng tôi đến gần.
“...”
Mặc dù không để lộ ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu thư Rosalind đang chịu đựng cực khổ dưới hầm ngục của nơi này, tôi gần như muốn điên lên và giết sạch mọi người ở đây ngay lập tức để cứu cô bé. Tôi phải cố gắng hết sức để kiềm chế cơn thịnh nộ và suy nghĩ đó.
“Các người có việc gì à?”
Chưa kịp mở lời với người gác cổng, từ bên trong cổng bước ra một người hỏi chúng tôi. Đó là Louis, thân tín kiêm vệ sĩ cá nhân của Wyatt.
Hắn 21 tuổi, cao 175 centimét, thân hình mảnh mai, mái tóc đen dài phủ cằm, phía sau cắt ngắn ngang gáy, lông mày mỏng như sợi chỉ, đôi mắt sâu và nhìn có vẻ u buồn, mũi thon nhỏ, đường nét cằm thanh mảnh, thoạt nhìn trông như một cô gái buồn bã, dáng vẻ trung tính và thanh tú.
Trong tiểu thuyết, hắn không có vai trò nổi bật gì và cùng với Wyatt bị xử tử, nhưng trong tập tài liệu thiết lập lại mô tả hắn là “Một người có kỹ năng kiếm thuật, trí tuệ minh mẫn và bén nhạy siêu phàm, vượt xa Wyatt” nên không thể coi thường.
“Vâng. Tôi tên Raptor Ralph, còn đây là em gái tôi - Nisha Ralph. Thực ra, chúng tôi thấy thông báo tuyển người hầu, nên đã vội vã từ thủ đô đến đây ứng tuyển. Mong được ơn trên độ trì.”
“Hừm... vậy à... từ thủ đô đến đây...? Nghe có gì đó... không ổn...”
Vừa nói, Louis liếc nhìn tôi và Nisha với vẻ nghi ngờ. Tôi nhận ra ngay, gã này phiền toái đây.
“Ý ngài là sao...?”
“Vậy thì thử như thế này đi. Tôi có đây một đồng tiền. Giờ tôi sẽ tung đồng tiền, anh hãy đoán xem là mặt hay sấp. Nếu đoán đúng, tôi sẽ cho vào. Sai thì quay về luôn. Thế nào?”
Louis lấy từ túi ra một đồng tiền vàng cũ in hình nữ hoàng tiền nhiệm và cho chúng tôi xem.
“Nghĩa là... giao phó cho vận mệnh?”
“Đúng vậy. Tôi là người theo thuyết định mệnh. Tất cả mọi thứ trên đời này đều do Thần linh duy nhất Sakusha sắp đặt. Nếu các người có duyên làm người hầu ở dinh thự này thì chắc chắn sẽ đoán đúng, còn không thì sẽ đoán sai. Từ đầu tất cả đều đã được định sẵn.”
Thuyết định mệnh là quan điểm phổ biến trong đạo Sakusha, cho rằng mọi việc trên đời đều do Thần Sakusha sắp đặt, và chỉ có thể xảy ra theo cách đó.
Nhưng đây không phải trò đùa. Tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực, đối lập hoàn toàn với người theo thuyết định mệnh. Tôi tin vào vận mệnh, nhưng nếu nó không thể chấp nhận được, tôi sẽ kiên quyết chống lại. Đó là tôi bây giờ...
Nhưng ở đây, nếu chọc giận Louis – kẻ tôi còn thiếu thông tin, sẽ gây ra những hệ quả khó lường cho các kế hoạch tương lai mà tôi đã dự tính, vì vậy tôi chỉ có thể chấp nhận.
“Tôi hiểu rồi... Vậy tôi chọn mặt.”
Tôi trả lời ngay lập tức mà không cảm nhận được vận mệnh hay cá cược gì cả. Đó chỉ là phản ứng thói quen của một điệp viên, luôn dự đoán và chuẩn bị nhiều giải pháp khả thi cho các tình huống đột xuất, bao gồm cả hành động nếu đồng tiền này ra sấp.
Nghe câu trả lời của tôi, Louis dùng ngón tay búng đồng tiền vàng lên không trung, rồi đưa tay phải úp lên lòng bàn tay trái đỡ lấy nó khi rơi xuống. Hắn mở tay trái ra, đồng tiền là mặt.
“Được rồi... anh thắng. Có vẻ như thánh thần muốn cử anh đến dinh thự này.”
Lúc đó, một người đàn ông mặc đồng phục người hầu chạy ra từ dinh thự.
“Thưa ngài Louis, ngài Wyatt gọi ngài ạ! Bảo ngài hãy đến ngay!”
“Hiểu rồi... Tôi sẽ đến ngay...”
Dù Louis có vẻ muốn nói gì đó, nhưng hắn vẫn giữ lời, gọi người gác cổng tới để báo cho y về chúng tôi, rồi bước vào dinh thự.
Tiếp đó, người đàn ông mặc trang phục quản gia, đeo kính một mắt bên mắt phải, tóc bạc phơ đi tới. Chính là Elijah Anderson - quản gia hiện tại của nhà Bellclant. Ông 60 tuổi, tính tình ôn hòa, nhưng cũng là tên khốn khinh miệt tiểu thư Rosalind là "con chuột bẩn thỉu".
“Ta là quản gia Anderson. Ta đã nghe câu chuyện rồi, hai đứa có mang theo bản lý lịch chứ?”
“Vâng, có ạ.”
Tôi nén cơn giận, mỉm cười đưa bản lý lịch của tôi và Nisha cho Elijah.
“Hưm, Raptor Ralph - 24 tuổi, Nisha Ralph - 12 tuổi... Chà, hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ, trước đây từng làm quản gia và hầu gái cho một nhà quý tộc cao quý?”
“Vâng. Chúng tôi không thể tiết lộ tên vì sợ gây phiền phức, nhưng chúng tôi từng phụ trách kiểm kê đồ dùng và thực phẩm trong dinh thự, hỗ trợ tính toán thu chi trong mùa thu hoạch.”
“Ừm... Nhân tiện, ở đây có lỗi chính tả đấy.”
Nói rồi Elijah chỉ vào một chỗ trên bản lý lịch mà không hề có lỗi chính tả.
“Xin lỗi nhưng tôi không thấy lỗi chính tả ở đây.”
“Vậy xin hỏi, trên mảnh giấy này viết gì?”
Elijah đưa tôi một mảnh giấy kích thước như giấy nháp có chữ viết trên đó.
“Per aspera ad astra, có nghĩa vượt qua gian khổ để tới chân trời, là câu nói trong kinh thánh về thế giới thần thánh. Kế đến, Ira furor brevis est, có nghĩa cơn giận là sự điên rồ ngắn ngủi, cũng là câu nói trong kinh thánh của Horatius.”
“Tốt... vậy cho phép ta thử thêm một chút nhé. Lực bạt sơn hề khí cái thế (Sức mạnh nhổ núi khí ngút trời)... là gì?”
“Thời bất lợi hề Chuy bất thệ (Ngựa chùn bước bởi thời không may)... là câu thơ mà Hạng Vũ đọc khi bị vây khốn ở trận Cai Hạ ạ.”
“Chữ impossiblekhông phải là Pháp ngữ. Nghĩa là gì?”
“Đó là câu nói được cho là của Napoléon.”
Trong thế giới này, các sự kiện lịch sử của thế giới thực cũng xuất hiện dưới dạng thần thoại được ghi chép trong các kinh thánh do vị thần Sakusha cai quản. Vì thế, các thành ngữ và cổ ngữ Đông Tây, tôi đều thông hiểu được.
“Hừm... Tổng của các số từ 1 đến 10 theo thứ tự là bao nhiêu?”
Tôi trả lời ngay lập tức:
“Là 55 ạ.”
“...Cậu đã tính như thế nào?”
“9 nhân 5 cộng 10 ạ.”
“3 phần 3 bằng 1 à?”
“Không ạ, 0,9999999999... vô hạn gần sát nhưng không bằng 1.”
*Chú thích: 3/3 = 1/3 + 1/3 + 1/3. Và có vẻ người ta quy đổi sang số thập phân trước khi cộng? Tức 0,333... + 0,333... + 0,333...
“Ừ... có vẻ thực sự không có gì giả mạo trong lý lịch.”
Những câu hỏi vừa rồi là để kiểm tra xem chúng tôi có mạo danh thân phận để nộp hồ sơ hay không, có học thức không, và có khả năng tính toán không. Ở thế giới này, chỉ cần biết đọc viết, có kiến thức và khả năng tính toán cộng trừ nhân chia phân số cơ bản, tương đương học sinh tiểu học thế giới thực, là đã được coi là tầng lớp trí thức rồi.
“Ừ, có vẻ lý lịch này đáng tin cậy. Hai đứa trông rất đứng đắn, chắc chắn sẽ được ngài hầu tước và phu nhân hài lòng. Giờ chúng ta sẽ tiến hành thử việc tại phòng khách dinh thự.”
“Cảm ơn ngài.”
Tôi cúi chào cẩn thận, Nisha cũng cúi đầu theo, rồi chúng tôi đi theo Elijah vào trong dinh thự.
Sảnh lớn rộng thênh thang, sàn đá hoa cương bóng loáng, trần treo đèn chùm khổng lồ, hai bên là hàng lang và đồ nội thất cổ kính. Điều thu hút ánh mắt nhất là cầu thang chính phía trước.
Hai cầu thang cong uốn lượn từ tầng một lên tầng hai hội tụ ở sảnh giữa có phần cao hơn sàn, rồi tiếp tục bằng một đoạn thẳng, tạo cảm giác người đứng trên đó là quý nhân, bất kể họ là ai.
Và hiện tại, có một người đàn ông đang bước xuống cầu thang. Ông ta liếc chúng tôi, rồi nhìn Elijah và hỏi:
“Elijah, hai người này là ai vậy?”
Ông ta cao khoảng 170 centimét, tóc đen pha sợi bạc cắt ngắn và vuốt keo sang trọng, râu tóc cắt theo kiểu hoàng đế Đức, mũi cao thẳng, gương mặt sắc sảo, thân hình trung bình. Đây chính là cha ruột của tiểu thư Rosalind, kẻ công bố cô mất sau khi sinh, và cho giam cô dưới hầm tới bây giờ - tên đại ác nhân Edward Bellclant.
“Thưa ngài, hai người này đến ứng tuyển khi nhìn thấy thông báo tuyển người hầu. Tôi sắp cho họ thử việc ạ.”
Tôi và Nisha cúi đầu thật sâu, không nói gì.
“Ra vậy... đúng lúc ta đang rảnh rỗi. Ta cũng quan sát nữa.”
“Rõ ạ.”
Chúng tôi được dẫn vào phòng khách để thử việc. Hầu tước, cùng quản gia Elijah là ban giám khảo. Tôi và Nisha hoàn thành xuất sắc các công việc, khiến cả hai người họ kinh ngạc.
“Kỹ năng, kiến thức, học vấn và ngoại hình của hai người, tất cả đều xuất sắc không thể chê vào đâu được. Nhưng ta có một câu hỏi:
Nghe nói hai người từ thủ đô đến? Với kỹ năng như vậy, hai người hoàn toàn có thể phục vụ các đại quý tộc ở thủ đô, vậy tại sao lại đến phục vụ nhà ta?”
“Thực ra... tôi rất phân vân không biết nên nói hay không... Nhưng nếu không nói ra, tôi sẽ mất cơ hội tốt được nhận vào làm... Tuy nhiên, nếu nói ra thì cũng có thể mất cơ hội này...”
“Là sao? Ta ghét nhất mấy lời mơ hồ khó hiểu. Nói rõ ra đi.”
Nghe tôi nói lắp bắp, hầu tước Edward tỏ ra bực bội và thúc giục.
“V-vâng. Vậy, dù có thể bị hủy ân huệ, tôi vẫn xin phép thuật lại lời Thần linh đã nhắn với tôi trong giấc mơ...”
“Cái gì? Lời của Thần linh ư?”
Trong thế giới quan này, khác với thực tế, Thần linh gần gũi hơn khoa học, niềm tin tôn giáo rất quan trọng, mọi người tin phép lạ và bí ẩn. Người cuồng tín được coi là thánh nhân, còn kẻ không tin Thần linh bị coi là điên rồ.
“Thưa vâng, khi còn ở thủ đô, Thần Sakusha đã hiện ra trong giấc mơ của tôi và phán: Hãy phụng sự Rosalind của nhà hầu tước Bellclant, nếu không sẽ bị thần phạt ạ...”
Cho nên, không ai dám phủ nhận khi nghe nhắc đến danh Thần linh. Hơn nữa, khi những người xa lạ như chúng tôi biết được sự tồn tại mà chỉ có họ biết, và còn biết cả tên, thì độ tin cậy càng tăng cao...
““......””
Câu nói của tôi khiến cả Edward và Elijah sững sờ. Như dự đoán, tôi tiếp tục:
“Vì Thần linh đã nói thế nên tôi đến đây để xin phục vụ dưới trướng ngài... Tuy nhiên, ngài chỉ có con trai kế thừa, nên tôi cũng rất băn khoăn...”
Tôi cúi đầu. Edward đang ngồi bật dậy, giọng đanh lên:
“Nhà ta không hề có con gái tên Rosalind! Ngươi dám lấy danh Thần linh để lừa ta sao?!”
Lại đúng như dự đoán, tôi cúi đầu xin lỗi vì đã nói sai sự thật.
“Lời ngài hầu tước nói rất đúng... Nhưng, dù chỉ trong giấc mơ, Thần Sakusha đã hiện ra trước mặt tôi, nên tôi không thể bỏ qua lời ngài ấy phán dạy!”
“Im ngay! Câm miệng đi! Các ngươi không được nhận! Mau cút khỏi lãnh địa của ta ngay!!”
“Thật xin lỗi ngài! Cơn thịnh nộ của ngài rất đúng đắn! Tôi và Nisha sẽ thu xếp hành lý và quay trở lại thủ đô sau một tuần nữa. Đây là quán trọ chúng tôi đang ở, nếu ngài cần bất cứ điều gì, xin liên lạc tại đây...”
Sau đó, chúng tôi bị đuổi ra khỏi dinh thự Bellclant và quay trở lại quán trọ Morgan.