“Theresia, chuẩn bị phòng tắm giúp tôi nhé. Còn nữa, cho tôi mượn kéo, lược với mấy tờ báo được không?”
“Vâng! Không vấn đề gì! Cơ mà... vị tiểu thư này là bạn đồng hành mà hôm qua anh đã nói ạ...?”
Thấy Nisha đứng sau lưng tôi, nắm vạt áo của tôi, ăn mặc rách rưới, không chỉ Theresia mà cả ông bà chủ và các khách quen cũng cau mày.
Đó là bởi cư dân của khu ổ chuột phải chịu sự phân biệt đối xử mạnh mẽ, cho dù là người lớn hay trẻ con.
“Phải. Cô bé có thuê người hộ tống, nhưng có vẻ vẫn bị cướp dọc đường, may sau trốn thoát và tới được đây. Nhỉ, Nisha?”
“Vâng... Lúc bị bắt... hức... em cứ tưởng là mình tiêu rồi...”
Hùa theo tôi, Nisha bộc lộ vẻ mặt sợ sệt, nói bằng giọng run run. Khả năng diễn xuất ấy đã khiến mọi người trong quán cảm thấy tội lỗi.
Những lúc như thế này nói ít thôi. Phần còn lại để đối phương tự tưởng tượng.
“Hóa ra là thế sao! X-xin lỗi, tôi còn tưởng là...”
“Không sao. Nói chung vì thế mà giờ cô bé không có đồ để thay. Tôi dự định sẽ dẫn cô bé đi mua một ít, nhưng để cô bé trong bộ dạng thế này thì tội nghiệp quá. Không biết liệu Theresia có thể cho cô bé mượn bộ đồ cũ nào đó được không?”
Tôi hỏi và đưa một đồng bạc cho Theresia.
“H-hôm qua anh đã cho rồi mà, tiền này tôi không dám nhận đâu!”
“Phải đấy, chàng trai! Hảo tâm của cậu khiến bọn ta vui lắm, nhưng nhận nhiều thì ngại quá!”
“Bà chủ... Vậy thì, trong lúc Nisha tắm, mong bà chủ có thể trổ tài nấu ăn của mình. Cô bé đã lặn lội tới đây mà chưa ăn không uống, bụng lúc này đang đói cồn cào.”
“Chàng trai... Được rồi! Cả ta lẫn ông xã sẽ dốc hết sức! Phải không, ông xã?”
“Ờ! Bữa ăn hôm nay bọn ta đãi!”
“Vậy thì tui sẽ đãi rượu cho anh chàng đẹp trai đó!” “Còn tui đãi nước trái cây cho cô tiểu thư đáng thương kia nhá!” “Vậy thì tui... còn gì để đãi nữa đâu trời!?”
Giọng hiếu khách của ông bà chủ và nhóm khách quen vang vọng khắp quán.
“Xin cảm ơn tất cả mọi người. Giờ thì tôi và Nisha xin phép về phòng, bao giờ phòng tắm chuẩn bị xong thì xin gọi cho chúng tôi nhé.”
“Vâng! Tôi biết rồi!”
Sau khi lên phòng riêng, xác nhận xung quanh không có ai, Nisha mới hé miệng:
“Anh bịa chuyện mượt quá ha.”
“Khả năng diễn xuất của em cũng khá đó chứ. Cơ mà, có một điểm tôi muốn em sửa ngay lập tức.”
“Là gì vậy, Sư phụ?”
“Cách dùng từ. Sắp tới chúng ta sẽ phục vụ cho vị cao quý nhất thế giới này. Cho nên nhớ ăn nói lịch sự vào.”
“Gì cơ??”
“Pfff...”
Thấy Nisha nhăn nhó mặt mày như dự đoán, tôi bất giác phì cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cười thật lòng trước mặt người khác.
“Sư phụ, c-có gì đáng cười cơ chứ!?”
Tôi xoa đầu Nisha đang đỏ mặt sưng sỉa.
“Tại em đáng yêu quá ấy mà. Trông cậy vào em cả đấy, Nisha.”
“Đáng yêu!? Đ-đành chịu vậy... Dù gì anh cũng là sư phụ của em. Sư phụ nói thì đệ tử phải nghe lời, đúng hông?”
“Ngoan lắm. Tôi sẽ dạy cho em cách cư xử và hành động, nhưng để sau.”
Chúng tôi nói đến đó thì Theresia mang kéo, lược và xấp giấy báo tới, sau đấy rời khỏi phòng.
“À mà, Sư phụ mượn kéo với giấy báo làm gì vậy ạ?”
“Tất nhiên là để cắt tóc cho em rồi.”
“Ơ!?”
“Nào, ngồi xuống đây đi.”
Tôi bảo Nisha ngồi trước bàn trang điểm, trải mấy tờ báo trên sàn, lấy tờ cuối cùng quấn quanh cổ cô bé như chiếc tạp dề bằng giấy, sau đó vớt một ít nước uống giũ lên tóc cô bé và dùng lược chải.
“Kiểu tóc của em tệ quá. Chắc em tự cắt hả?”
“Ph-phải... Nhưng sao Sư phụ biết?”
“Tôi biết nhiều thứ lắm. Nhưng thật sự thế này thì tệ quá, làm hỏng mất gương mặt dễ thương rồi.”
“D-dễ thương!?”
Nisha dao động trước lời nói của tôi, mặt đỏ bừng.
“Tôi cắt đây.”
“V-vâng...”
Nisha nhắm nghiền mắt lại, như thể sợ phải nhìn cây kéo.
“Nisha...”
À, tôi hiểu rồi. Thân là người đã luôn sống ở nơi đầy rẫy nguy hiểm như khu ổ chuột, đối với Nisha, phơi tấm lưng không phòng vệ cho người cầm vật nhọn là việc rất khó chịu.
“Xin lỗi, Nisha... Tôi bất cẩn quá...”
Tôi đặt cây kéo xuống sàn và nhẹ nhàng ôm lấy Nisha từ phía sau. Có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên thân thể của cô bé ốm nhom, không phù hợp với độ tuổi mười hai.
“S-sư phụ, sao tự dưng...”
──
────
──────
Nisha rơm rớm nước mắt trước cái ôm bất ngờ của Raptor – người cô bé cho là tràn đầy lòng trắc ẩn, không có động cơ thầm kín – và cất cao giọng như muốn tránh né việc đó.
“Nisha, tôi sẽ không bảo em phải tin tưởng tôi. Nhưng em yên tâm đi. Tôi sẽ không làm hại em đâu. Cũng sẽ không phản bội em. Thế nên em không cần phải sợ như vậy. Tôi sẽ bảo vệ em mà.”
Nghe lời nói dịu dàng của Raptor, Nisha rơi lệ, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Hức... Sư phụ... Đừng thế mà... Nisha không yếu ớt như thế đâu...!”
“Ừm... phải ha. Nisha là một cô gái mạnh mẽ mà.”
“Hức... Thôi đủ rồi... Sư phụ mau cắt tóc cho em đi! Trước khi em để lộ thêm mấy mặt khó coi...”
“Ờ, anh cắt ngay đây. Nếu thấy khó chịu thì báo anh biết ngay nhé.”
──
────
──────
Tôi từ từ buông Nisha ra và bắt đầu cắt tóc cho cô bé. Đầu tiên, tôi căn lại chiều dài của mái tóc lởm chởm, sau đó tạo kiểu, tỉa nó thành mái tóc ngắn đẹp đẽ.
Cơ thể Nisha tuy vẫn cứng nhắc vì căng thẳng, nhưng cô bé không phàn nàn điều gì, đã chịu ngồi yên cho tôi cắt.
“Thấy thế nào?”
Tôi vừa phủi vụn tóc vừa cầm cái gương tay kê cho Nisha xem sau gáy của mình.
“Đ...”
“Hửm?”
“Đẹp quá! Sư phụ là một nhà tạo mẫu tóc ạ!?”
Nisha xúc động khi thấy kiểu tóc mới của mình.
“À không, anh là kẻ thứ gì cũng biết nhưng không chuyên thứ gì thôi.”
Đang nói chuyện giữa chừng thì Theresia đến báo phòng tắm đã chuẩn bị xong. Thấy tóc Nisha được cắt tỉa gọn gàng, cô khen tấm tắc.
“Được khen kìa, sướng nha.”
“Ừ-ừ thì... cảm giác cũng không tệ.”
“Thôi, đi tắm rửa đi. À mà, em biết cách tắm không vậy?”
“Coi thường em vừa thôi chứ, Sư phụ! Tất nhiên là biết rồi!”
“Hì, vậy thì cứ thong thả. Tôi sẽ chờ.”
“Ư-ưm... V-vậy, em đi đây.”
Nisha bẽn lẽn cầm bộ sữa tắm đến nhà tắm. Việc giải thích thì cứ giao cho Theresia, còn tôi lo dọn mớ vụn tóc này cái đã.
Sau khi tôi dọn xong, Nisha quay trở lại trong lúc lau tóc bằng khăn tắm, trên người mặc bộ đầm dirndl cũ của Theresia.
“Đồ cũ của tôi chỉ có bộ này là vừa với Nisha-chan. Anh thấy sao ạ?”
Bộ đầm lấy màu đỏ làm chủ đạo, tôn vinh làn da rám nắng cùng mái tóc đen của Nisha, trông rất phù hợp với sự khả ái kiên cường.
“Ừm... trông dễ thương lắm. Cảm ơn cô nhé, Theresia.”
“D-dễ thương!?”
“Thích nhé, Nisha-chan.”
Nghe nhận xét của tôi, Nisha đỏ mặt cúi gằm. Nhìn phản ứng của Nisha, Theresia cười khúc khích.
“Thôi, ta xuống dùng bữa thôi nhỉ. Em đói rồi phải không?”
“Vâng... Em đói meo rồi.”
“Ái chà, đúng lúc tôi đang tính lên gọi! Lại đằng này! Đây là thực đơn đặc biệt của quán đó!”
Xuống tới tầng trệt, chúng tôi được bà chủ dẫn tới một bàn khách thay vì trước quầy. Trên bàn bày biện đầy ắp thức ăn xa xỉ.
“B-bữa ăn xa hoa quá nhỉ... Xin cảm ơn ông chủ, bà chủ và Theresia.”
“C-cảm ơn ạ.”
Nisha cúi đầu theo tôi.
“Khách sáo làm gì! Ăn nhiều một chút đi, cô bé kia gầy gò quá chừng hà!”
“Đúng là như thế, nhưng bà chủ thì lại hơi thừa cân ó!” “Còn đâu hoa hậu Londinium ngày nào!” “Rượu với nước trái cây là của tui đãi đấy nhá!” “So với hồi nãy thì giờ nhìn tiểu thư không ra luôn! Trông dễ thương quá chừng!”
“Thật sự cảm ơn hảo ý của mọi người. Cung kính không bằng tuân mệnh. Nisha, em ngồi đi.”
“V-vâng.”
“Xin phép nhận bữa ăn.”
“X-xin phép nhận bữa ăn.”
Trên bàn nào là bít tết trứng, nào là khoai tây chiên, khoai lang nướng, bánh mì dài, rau xà lách, cá hồi ướp, dưa chua, thịt giăm bông, xúc xích, phô mai, trái cây, rượu, nước hoa quả. Quá trời món.
“Nisha, bữa ăn này là lòng tốt của ông bà chủ, em cứ dùng tự nhiên đi nhé, đừng ngần ngại.”
“V-vâng...!”
Nisha gật đầu ra vẻ hiểu ý tôi, nhưng chắc cô bé thực sự đói lắm nên dùng tay bốc thức ăn nhét lia nhét lịa vào miệng, uống nước trái cây ừng ực như đang chết khát, chả có chút ý tứ nào cả.
“Xin lỗi mọi người. Bình thường không có như thế này đâu, tại cô bé đang đói quá thôi. Mong mọi người lượng thứ cho hành động vô phép này.”
“Đừng bận tâm, chàng trai. Ai cũng hiểu tình hình của cô bé rồi mà. Trái lại, nhìn cô bé ăn ngon lành như thế này, bọn ta cảm thấy thật đáng công sức đã bỏ ra. Đúng không, ông xã?”
“Ờ! Tiểu thư, thích món nào thì cứ gọi thêm nhé, đừng ngại!”
“Vâng! Ngoàm ngoàm, ảm ơn mọi người ạ! Ón ào ũng ngon ết!”
Nisha trả lời trong lúc ngốn một họng thức ăn.
“Tiểu thư ăn mạnh vào nhé!” “Chiêu đãi các cô gái dễ thương là bản tính của đàn ông mà!” “Khơi dậy ham muốn bảo vệ!” “Lúc đầu tôi cứ tưởng là dân khu ổ chuột cơ, nhưng ở đó thì đào đâu ra cô bé dễ thương như thế này chứ hả!”
“Hì hì... Ngon không, Nisha?”
“Ngon!”
“Coi kìa, nước sốt dính tùm lum nè.”
“Mm~~”
Tôi lau nước sốt cà chua dính trên khóe miệng Nisha. Thấy cô bé ăn một cách hạnh phúc, tôi cũng vui lây.
“Ăn nhiều lên nhé, hôm nay em là nhân vật chính mà.”
“Vâng!”
Mấy món nào mà Nisha bỏ mứa, tôi đều xơi hộ hết.
“Ây da, không ngờ là cả cậu cũng ăn khỏe đến như vậy.”
Đó là một trong những kỹ năng của tôi. Tôi đã được đào tạo để có thể hoạt động mà không ăn gì trong cả tháng, đồng thời cũng được đào tạo để có thể ăn rất nhiều trong một bữa.
“Hì hì, tại đồ ăn ngon quá đấy ạ. Phải không, Nisha?”
“Vâng! Đồ ăn ở đây ngon nhất Londinium luôn! Một lần nữa, cảm ơn mọi người!”
“Khéo ăn khéo nói ghê!” “Đáng bỏ công ghê!” “Hai người ghê thật! Tôi nhìn mà cũng phát thèm!”
Sau bữa ăn, chúng tôi tạm biệt mọi người rồi trở về phòng. Nisha có vẻ đã thấm mệt nên nằm xuống giường ngay lập tức.
“Em thấy sao, Nisha?”
“Đây là lần đầu tiên trong đời em được ăn ngon như thế đó ạ...”
“Vậy à...?”
Tôi xoa đầu Nisha.
“Sư phụ... Đây có phải là một giấc mơ không...?”
Với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, Nisha nhìn tôi với biểu cảm bất an.
“Không, đây là hiện thực đấy, Nisha. Từ giờ em có thể sống như thế này mãi, nên cứ yên tâm đi. Giờ thì... chúc em ngủ ngon...”
“Vâng... Chúc Sư phụ... ngủ ngon...”
Nisha khép mắt lại, còn tôi vẫn tiếp tục xoa đầu cô bé cho tới khi cô bé ngủ thiếp đi.