Làn da và mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ thắm, hai hàng mi dài, chiếc mũi thanh tú, đôi môi nhỏ xinh, ngoại hình như thiên thần của tiểu thư Rosalind bằng xương bằng thịt khiến tôi choáng ngợp.
Vóc dáng nhỏ bé cao khoảng 120 centimét, tóc phía sau dài ôm lấy eo, tóc hai bên chấm vai, và tóc đằng trước chạm mắt, bị cắt lởm chởm giống với Nisha trước đây. Dẫu vậy, cả vẻ đẹp lẫn giọng nói hoàn hảo ấy khiến tôi bất giác nín thở.
“...Hai người là ai?”
Tiểu thư Rosalind nhìn tôi và Nisha qua song sắt, hỏi.
Tiểu thư Rosalind đang nói chuyện với tôi!
“À... vâng...”
37.200 tỷ tế bào trong người tôi run lên vì hạnh phúc. Tôi quên cả bản thân, cúi đầu xuống, mở khóa cửa ngục, đẩy cửa ra, rồi quỳ xuống trước mặt tiểu thư Rosalind...
Nisha cũng làm theo, dù để ý thấy sự bất thường của tôi.
“Kính thưa... Tôi được Edward cử làm người hầu riêng, chăm sóc cho tiểu thư Rosalind thay Mary kể từ ngày hôm nay. Tôi xuất thân mồ côi nên không có tên, nhưng mọi người gọi tôi là Raptor ạ...”
“Còn tôi là Nisha, em gái của anh ấy ạ.”
Dù trả lời xong tôi vẫn cúi đầu. Bởi vì tôi quá căng thẳng, không dám nhìn thẳng gương mặt quá xinh đẹp của tiểu thư Rosalind.
“...Cách nói của anh kỳ lạ thật đấy. Chủ nhân của anh là cha tôi, anh phục vụ tôi là theo lệnh ông ấy phải không? Vậy tại sao giọng điệu của anh coi thường cha tôi, nhưng lại tôn kính tôi như thế?”
Mỗi lời tiểu thư Rosalind nói đều khiến tôi xúc động. Cảm giác như hàm lượng dopamine, cao hơn gấp vài trăm lần so với chất kích thích gần liều tử vong mà tôi từng được tiêm trong khóa huấn luyện, đang tiết ra trong não.
“Tôi xin nói hết mọi sự thật với tiểu thư Rosalind, không che giấu điều gì!! Tôi đến đây để phục vụ tiểu thư, để mang lại hạnh phúc cho tiểu thư!! Tôi coi những kẻ xem thường, khinh miệt tiểu thư là kẻ thù của mình!! Cho nên, Edward – đương gia chủ và là cha đẻ của tiểu thư, Izabella – mẹ đẻ của tiểu thư, Wyatt – anh trai ruột của tiểu thư, Elijah – quản gia, Mary – người tiền nhiệm, tất cả đều là kẻ thù của tôi!!”
Sau khi tôi nói hết, tiểu thư Rosalind im lặng một lúc để xác nhận thái độ chân thật của tôi. Tiểu thư Rosalind có thể nhìn thấu tâm can con người, phân biệt thật giả...
“...Anh lạ thật. Dù anh có tâng bốc tôi thế nào thì cũng chẳng...”
“Tôi không hề tâng bốc ạ!!”
Tôi cắt ngang lời tiểu thư Rosalind, lần đầu tiên phát ra tiếng hét chân thành chứ không diễn xuất.
“...!”
“Tiểu thư Rosalind, quả thật tôi chỉ là kẻ lang bạt hạ lưu, không xứng đáng phục vụ tiểu thư. Nhưng... chính vì thế, tôi muốn truyền tải thực lòng. Tiểu thư Rosalind, tôi đến thế giới này là để phục vụ tiểu thư, để mang lại hạnh phúc cho tiểu thư!”
“...Thế giới rộng lớn lắm đấy. Đầu óc anh có vấn đề à?”
Giọng nói êm ái của tiểu thư Rosalind lạnh lùng từ chối, kẽ một lằn ranh ngăn cách trong tâm hồn.
“Tôi hay bị nói như vậy lắm. Nhưng đây thật sự là tâm tư của tôi...”
“Hừm...”
Trong khi cảm nhận được ánh mắt tiểu thư Rosalind đang nhìn mình, tôi cứ cúi đầu xuống nhìn sàn.
“Vậy...”
Bằng giọng điệu không vừa ý như đang hoài nghi, tiểu thư Rosalind lên tiếng.
“Tại sao anh không nhìn tôi?”
Câu hỏi đẫm nỗi buồn ấy đâm thẳng vào tim tôi.
“Là bởi vì... tiểu thư quá xinh đẹp, nên tôi không dám nhìn thẳng ạ...”
“Đừng nói dối. Anh cũng giống những người khác, cảm thấy ghê tởm ngoại hình này đúng không?”
“Tôi thề với tiểu thư rằng điều đó hoàn toàn không đúng!!”
“Thế thì ngay bây giờ hãy nhìn thẳng vào mặt tôi đi!”
“Vậy tôi xin phép!!”
Tôi vâng lời ngẩng đầu lên, quyết tâm chịu đựng...
Trước mắt tôi, tiểu thư Rosalind tuyệt mỹ đứng cách 2 mét.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn tôi mang theo, ngọn nến trên tường và lỗ thông khí nối với mặt đất, hình ảnh tiểu thư Rosalind rõ ràng hơn ban nãy.
“Thế nào? Gương mặt tôi có xấu xí không?”
Tiểu thư Rosalind nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ thắm và hỏi vậy. Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy là cái bóng từ chối tất cả mọi người, hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng điều đó lại khiến tôi càng thương tiểu thư hơn.
“Đ...”
“Đ?”
“Đẹp quá...”
Vì quá xúc động trước vẻ đẹp ấy, nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên má.
“!”
Người bất ngờ nhất không phải tôi hay Nisha, mà chính là tiểu thư Rosalind.
“Tiểu thư đẹp như thiên thần... à không, đẹp như Đấng Tối Cao vậy...”
Những lời ấy tuôn ra tự nhiên từ miệng tôi.
“...”
Dường như cảm nhận được tấm chân tình của tôi, tiểu thư Rosalind mở to đôi mắt, không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi cúi đầu sâu trước Rosalind tuyệt mỹ một lần nữa.
“Thưa tiểu thư Rosalind xinh đẹp, một lần nữa tôi cầu xin tiểu thư. Hãy cho phép tôi được phục vụ tiểu thư ạ...”
“A-anh đang nói cái gì vậy... Cha tôi đã ra lệnh cho anh rồi mà?”
“Không, không phải do lệnh của kẻ ti tiện đê hèn ấy, mà do lời của tiểu thư... lệnh của tiểu thư... Bỏ qua vai vế mà nói thì tôi muốn phục vụ theo mong muốn của tiểu thư...”
“...Xin lỗi, nhưng tôi không tin tưởng ai cả. Cho nên, tôi cũng không cần ai cả.”
Tiểu thư Rosalind trả lời vậy, rồi quay đi nhưng...
“...Nhưng, nếu anh muốn phục vụ thì tùy anh.”
... ngay sau đó nói thế.
“Cảm ơn tiểu thư rất nhiều!! Tôi vô cùng vinh hạnh!!”
“Hứm! Giờ thì nói vậy, sau này chắc chắn anh sẽ hối hận thôi. Anh đã lựa chọn sai lầm rồi.”
Tôi khẽ ngẩng mặt lên nhìn, thấy bờ má tiểu thư Rosalind ửng đỏ và đôi mắt cô hơi ướt.
Nhìn bờ má ấy, tôi chợt nhớ ra điều mình nhất định phải nói kể từ khi đến thế giới này.
Rosalind bất hạnh, trước khi nhảy xuống vách đá ở cuối nguyên tác, đã tự hỏi: "Tại sao mình lại được sinh ra nhỉ...?" Để trả lời câu hỏi quá đau buồn ấy...
“Tiểu thư Rosalind... lần đầu và cũng là lần cuối, xin cho phép tôi thất lễ một lần...”
“...Chuyện gì?”
Tôi đứng dậy, bước tới trước mặt tiểu thư Rosalind, quỳ hai gối xuống...
“A-anh tính làm gì...!?”
... và ôm nhẹ tiểu thư vào lòng. Cảm nhận được cơ thể mảnh mai, mềm mại của cô.
“Anh đang làm cái quái gì vậy...!”
“Cảm ơn vì tiểu thư đã ra đời...”
“!”
Nghe thấy câu đó, tiểu thư Rosalind ngừng vùng vẫy, sức lực dường như rút khỏi cơ thể cô...
“T-tự dưng anh nói cái gì vậy...”
Giọng tiểu thư nghẹn ngào.
“Tôi không biết ý nghĩa cuộc đời của tiểu thư là gì... nhưng tôi có thể khẳng định, tôi được sinh ra là để gặp tiểu thư...”
“Đ-đầu anh thật sự có vấn đề à...?”
Cơ thể nhỏ bé vừa vặn trong lòng tôi run rẩy.
“...Tôi hay bị nói như vậy lắm.”
“Đây là mệnh lệnh... Hãy ôm tôi như thế này cho đến khi tôi bảo dừng!”
“Vâng...”
Tiểu thư Rosalind khóc thầm trong lòng tôi. Tôi tiếp tục ôm cô ấy theo mệnh lệnh...
“Được rồi... buông ra...”
“Vâng...”
Tôi từ từ buông tay ra và quay trở lại vị trí cũ.
“...Người gì kỳ cục. Nói là muốn phục vụ, nhưng lại xâm nhập sâu vào lòng người khác. Vô lễ quá...”
Tiểu thư Rosalind liếc nhìn tôi bằng đôi mắt sưng vù vì khóc.
“Thành thật xin lỗi. Nhưng riêng điều đó, tôi nhất định phải nói ạ...”
“Anh... thật sự đã tới tận nơi này chỉ để phục vụ tôi à?”
“Vâng.”
“Tại sao...”
Rosalind lẩm bẩm, có lẽ nghĩ rằng mình không đáng giá đến thế.
“Bởi vì tiểu thư quá xinh đẹp. Tôi đến đây chỉ vì tiểu thư, sẵn sàng hi sinh tính mạng để phục vụ tiểu thư. Xin hãy sử dụng tôi theo ý tiểu thư. vì tiểu thư, dù là lao dịch như súc vật, Raptor này cũng không từ chối...”
Tiểu thư Rosalind nhìn sâu vào mắt tôi bằng ánh mắt thấu suốt.
Rồi cô biểu lộ vẻ mặt như đã hiểu rằng những lời tôi nói không phải là đạo đức giả hay nịnh nọt, mà xuất phát từ lý trí, niềm tin mãnh liệt rằng cô ấy thật sự xinh đẹp, và rằng vì thế tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng.
“Tôi hứa sẽ cứu tiểu thư thoát khỏi ngục tù này, đem lại hạnh phúc cho tiểu thư, khiến tiểu thư vui mừng vì được sinh ra trên đời này...”
Dường như tiểu thư Rosalind không thể chịu đựng thêm lời nào của tôi nữa.
“Được rồi, hiểu rồi... Muốn phục vụ thì cứ tùy anh. Nhưng tôi không cần ai cả. Đừng quên điều đó.”
“Cảm ơn tiểu thư Rosalind!”
“Còn cô gái kia...”
“Vâng, đúng như tiểu thư nghĩ, cô ấy không phải em gái hay có quan hệ huyết thống gì với tôi. Cô ấy tên Nisha, đồng đội và cũng là học trò của tôi. Sau tiểu thư, cô ấy là người tôi muốn mang lại hạnh phúc nhất.”
“Kính chào tiểu thư. Tôi năm nay 12 tuổi, sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột của thủ đô, mới được Sư phụ nhặt cách đây một tháng.”
Nisha nói và cúi đầu.
“Bộ thấy ai bất hạnh là anh đều muốn mang hạnh phúc đến cho người đó à?”
“Không, thưa tiểu thư. Người mà tôi muốn mang hạnh phúc đến, trên thế giới này chỉ có hai người, là tiểu thư và cô bé Nisha này thôi.”
Tôi đặt tay lên đầu Nisha, người đang giận lẫy vì hơi ghen tị.
“Hừm... Đúng là một kẻ kỳ lạ. Có sư phụ thế này, chắc cô cũng vất vả lắm nhỉ?”
“Vâng, đúng là thế đấy ạ.”
Nisha trả lời tiểu thư Rosalind một cách tự nhiên.
“Lạ thật... tự dưng tôi có cảm giác đây không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Vâng... tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Hai người họ im lặng nhìn nhau, dường như đang nói chuyện bằng mắt.
“...Raptor và Nisha à? Cũng không có ý nghĩa gì sâu xa, nhưng tôi vẫn nói vậy. Mong từ giờ hai người hãy quan tâm giúp đỡ.”
“Vâng! Tôi rất hân hạnh khi được phục vụ tiểu thư Rosalind xinh đẹp!”
“Rất hân hạnh.”
“Raptor, tôi không công nhận anh đâu nhé. Đừng quên anh chỉ là kẻ tự ý áp đặt mình làm người hầu thôi.”
“Vâng! Tất nhiên rồi!”
Và như vậy, chúng tôi đã chính thức trở thành người hầu của tiểu thư Rosalind.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Được gặp, trò chuyện, chạm vào và ôm ấp tiểu thư Rosalind...
Niềm hạnh phúc và xúc động mãnh liệt đến rung chuyển tâm hồn này không thể diễn tả hết bằng lời.