“Chào buổi sáng, tiểu thư Rosalind. Hôm nay tiểu thư vẫn xinh đẹp. Dáng đọc sách của tiểu thư trông như một bức danh họa vậy.”
Khi tôi và Nisha đem đồ ăn sáng tới, tiểu thư Rosalind đã thức, đang ngồi trên ghế đọc sách.
“Thiệt tình... Sáng nào anh cũng dẻo miệng ghê.”
Tiểu thư thở dài, đóng quyển sách đang đọc lại và nhìn chúng tôi.
“Không phải tôi dẻo miệng đâu, thưa tiểu thư. Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Raptor à, tôi luôn cảm thấy anh có vấn đề về đầu óc đấy.”
“Cũng có thể đấy ạ.”
“Hì, đúng là nước đổ đầu vịt mà.”
Nụ cười nhẹ của tôi khiến tiểu thư cũng mỉm cười.
“Món ăn của anh ngon lắm, so với Mary thì anh chăm sóc tôi tốt hơn nhiều. Mặc dù đem cô ta ra so sánh thì thật bất công với anh...”
Ăn sáng xong, tiểu thư lau miệng và nói:
“Nhưng cũng vì thế, có điều tôi không hiểu.”
“Điều gì ạ?”
“Tại sao anh lại dốc lòng vì tôi đến vậy?”
“Vì tôi yêu tiểu thư Rosalind.”
“...!”
Câu trả lời không chút do dự của tôi khiến tiểu thư mở to đôi mắt, mặt đỏ bừng và không nói nên lời. Rõ ràng cô ấy không ngờ tôi lại trả lời như thế.
“H-hết tôi rồi tới Nisha... A-anh là loại người chỉ chọn phụ nữ nhỏ tuổi để làm đối tượng quan hệ tình dục chứ gì...!?”
Mặc dù tiểu thư biết lời nói của mình sai, nhưng với bối cảnh và bằng chứng hiện tại, câu đó nghe khá thuyết phục. Tiểu thư nói điều đó để trả đũa tôi.
“Không, tiểu thư à. Cho dù tiểu thư hay Nisha bao nhiêu tuổi, thậm chí già nua, tôi vẫn khẳng định sẽ yêu thương và dốc hết mình vì hạnh phúc của hai người.”
Tôi yêu con người tiểu thư Rosalind và Nisha, chứ không phải tuổi tác hay giới tính của họ. Tuổi tác hay ngoại hình không quan trọng.
Ban đầu, tôi bị thu hút bởi nhân vật Rosalind bất hạnh trong tiểu thuyết bởi ngoại hình, tính cách và hoàn cảnh của cô ấy. Nhưng khi tình cảm phát triển thành tình yêu, đó là đức tin.
Không gì có thể cản trở đức tin ấy. Cho dù chỉ là nhân vật, với tôi, tiểu thư Rosalind như vị thần. Vì vậy, khi tiểu thư chết, tôi đã chọn cái chết cho bản thân, đồng nhất cái chết của nhân vật hư cấu với cái chết thực.
“Khó tin thật...”
Tiểu thư Rosalind lúng túng nói, giọng buồn bã.
“Tiểu thư sợ tin tưởng rồi bị phản bội... phải không ạ?”
“Cũng có thể...”
“Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù tiểu thư không cần đến tôi, không tin tưởng tôi, tôi vẫn hạnh phúc khi được phục vụ tiểu thư.”
Tôi chẳng có chút tư tưởng tự phụ rằng mình có thể thay thế Olivia, người như người mẹ của tiểu thư. Tôi chỉ mong có thể phục vụ tiểu thư, bởi chỉ việc phục vụ như thế này đã khiến tôi hạnh phúc vô cùng.
“...Anh đúng kẻ quái lạ. Không biết điểm nào ở tôi lại lay động trái tim anh đến thế, nhưng chắc chắn sẽ khiến anh thất vọng thôi...”
Tiểu thư Rosalind hôm nay có vẻ yếu đuối hơn bình thường. Có lẽ do bị Mary bắt nạt và hoàn cảnh của bản thân, cô không quen được yêu thương. Có lẽ cô ấy tin rằng mình không xứng đáng được người khác yêu mến.
“Không, tiểu thư à. Dù có chuyện gì, tôi vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ hay thất vọng về tiểu thư.”
“...Giống tín ngưỡng quá nhỉ.”
“Vâng. Tuy tôi cũng đánh giá cao Sakusha, nhưng không hề tín ngưỡng, thậm chí còn khinh miệt. Sự tồn tại duy nhất tôi tín ngưỡng ở bất cứ thế giới nào chính là tiểu thư Rosalind, chỉ mình tiểu thư mà thôi.”
“Ha ha... Khó xử thật... Đầu óc anh có vấn đề đến thế thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa...”
Dù nói vậy, nhưng tiểu thư có vẻ hơi mở lòng, mỉm cười rồi nhìn sang Nisha:
“Nisha, cô nghĩ sao khi thấy Sư phụ mình như thế này?”
“Niềm tín ngưỡng tiểu thư của Sư phụ đã có từ trước khi chúng tôi gặp nhau, nên tôi cũng chẳng làm gì được. Đó cũng là một phần của Sư phụ tôi ạ.”
“Cái gì? Anh thực sự biết về tôi từ trước khi đến đây à?”
Tiểu thư Rosalind ngạc nhiên trước câu trả lời của Nisha.
“Vâng, chi tiết thì không tiện nói, nhưng chuyện tiểu thư bị giam trong hầm ngục này từ lúc sinh ra, cùng nguyên nhân, tính xấu của gia đình này, cũng như cô hầu gái trưởng Olivia yêu thương tiểu thư, những hành động tàn ác của Mary kế nhiệm với tiểu thư, tất cả tôi đều biết.”
“L-làm sao anh biết được?”
“Vì tôi yêu tiểu thư ạ...”
Vì tôi đã học hết truyện tiểu thuyết mà trong đó tiểu thư là nhân vật chính. Cho dù tôi có nói vậy thì tiểu thư cũng sẽ không tin, có khi còn cho rằng đầu óc tôi thật sự có vấn đề nữa, nên tôi chỉ có thể trả lời như trên.
“Hừm... đó có phải là một thứ khải thị từ Thần linh không?”
“Vâng, tiểu thư có thể hiểu như vậy.”
“Nhưng anh vừa nói ghét Thần linh mà?”
“Vâng. Có điều, chính xác là tôi đánh giá cao Sakusha nhưng không tín ngưỡng ạ.”
Thực tế, tôi cực kỳ căm ghét Sakusha - tác giả thế giới này. Hắn đã khiến tiểu thư Rosalind chịu khổ sở tận cùng, tuyệt vọng bằng cách đem lại hy vọng rồi cuối cùng bắt cô tự sát. Nếu gặp hắn ngoài đời thật, tôi đã giết mà không chút do dự.
Nhưng tôi vẫn đánh giá cao việc hắn tạo ra thế giới [Rosalind bất hạnh]. Giờ đây, tôi đang ở trong thế giới ấy, và có thể ngăn chặn bi kịch xảy ra. Riêng vụ tác giả và vận mệnh đã đẩy đưa tôi tới đây thì tôi rất cảm kích.
Nếu đây không phải là thế giới tiểu thuyết mà tôi hứng thú, tôi sẽ không hành động như thế này, và cũng không từ bỏ mạng sống như lúc đánh bom tự sát ở thế giới thực.
“Nisha, hôm nay đeo chiếc kẹp tóc này cho tiểu thư nhé.”
Tôi đưa chiếc kẹp đá quý hình hoa thủy tiên chế tạo tinh xảo mua từ thủ đô cho Nisha đang chải tóc tiểu thư Rosalind trước gương.
“Vâng, thưa Sư phụ.”
“Raptor à... tuy rất vui, nhưng cứ nhận quà đắt tiền như thế này, tôi thấy áy náy lắm. Tôi không có gì để đền đáp lại cả...”
Tiểu thư nói, nhìn hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương với vẻ áy náy.
“Không sao đâu, tiểu thư à. Nội việc được phục vụ tiểu thư đã là phần thưởng lớn nhất với tôi rồi. Hơn nữa, tiểu thư đeo món đồ tôi chọn thế này cũng là niềm vui, phần thưởng vô giá với tôi.”
“Nhưng... chắc cậu cũng phải lo cho sinh kế chứ? Lương của dinh thự này đâu có nhiều.”
Tiểu thư Rosalind vẫn chưa yên tâm, nhìn tôi qua gương và nói tiếp như thế.
“Xin tiểu thư đừng lo lắng. Thực ra, tôi và Nisha đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, đủ để chúng tôi khỏi phải làm việc cả đời.”
Ngoài tình yêu dành cho tiểu thư Rosalind, cùng ý định giết những kẻ hại tiểu thư và Nisha, tôi không còn cảm xúc nào khác. Với tôi, tiền chỉ là tiền, không tốt hay xấu.
Nhờ trộm tiền của hai tên trùm xã hội đen ở thủ đô, tôi và Nisha có đủ tiền sống thảnh thơi cả đời như đã nói. Cho dù phung phí hết vào quà cáp cho tiểu thư Rosalind, tôi vẫn có thể đi trộm thêm.
Dù sao cũng còn vô số cách khác để kiếm tiền. Việc dùng tiền trộm của bọn xã hội đen để tặng Rosalind có vấn đề gì cơ chứ? Ngược lại, những đồng tiền bẩn thỉu ấy còn được thanh tẩy nhờ tiểu thư. Đó là quan điểm của tôi.
“Chắc anh không làm điều gì mờ ám để có được số tiền đó đâu nhỉ.”
“Vâng, không có đâu ạ. Vì thế, xin tiểu thư đừng lo lắng. Sư phụ cũng mua tặng cho cả tôi nữa, nên tiểu thư cứ nhận đi, đừng áy náy ạ.”
“Nisha... Thế thì tôi xin phép nhận vậy. Thế nào, có hợp không?”
Sau khi chải tóc và đeo kẹp, tiểu thư đứng dậy, xoay người đối diện với chúng tôi.
Mái tóc trắng óng ả với kiểu tóc đuôi sam một bên từ đỉnh đầu và chiếc kẹp hoa thủy tiên tôn lên vẻ đẹp của cô.
“Quá xinh đẹp, thưa tiểu thư!”
“Hì hì, anh thật sự chỉ biết nói câu đó thôi nhỉ.”
“Vì quá đẹp nên tôi bị hớp hồn, không thể nói được gì khác ạ!”
Rồi chúng tôi hầu hạ tiểu thư cho đến khi cô ấy đi ngủ. Quay về phòng, đến nửa đêm...
“...”
Cảm nhận được bước chân và dấu hiệu nguy hiểm, tôi lập tức thay đồ ngủ sang đồng phục, ra khỏi phòng và đứng trước cửa dẫn xuống hầm ngục của tiểu thư Rosalind. Như dự đoán, Wyatt xuất hiện.
“...Có chuyện gì mà giữa đêm khuya cậu chủ đến tìm tiểu thư Rosalind vậy ạ?”
Wyatt trước mặt tôi say khướt, mắt mờ đục, cầm theo chiếc roi mà Izabella từng dùng để đánh Mary.
“Hóa ra là ngươi à? Tránh ra, ngáng đường quá. Ta có việc muốn giải quyết với con chuột cống đó.”
“Xin lỗi cậu chủ, nhưng tôi không thể. Tiểu thư Rosalind đang ngủ. Cậu chủ cũng có vẻ say rượu... Vì sức khỏe, tôi khuyên cậu chủ nên về nghỉ ngơi ngay.”
Nếu để hắn xuống hầm ngục bây giờ, chắc chắn hắn sẽ dùng roi quất tiểu thư, cho nên tôi tuyệt đối không thể nhường đường.
*Chát!*
Má phải tôi bị chiếc roi quất mạnh, đau nhói.
“Ta đã bảo tránh ra rồi mà!”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể.”
“Ta bảo tránh ra!!”
Lần này đến lượt má trái. Cơn đau nhức lan tỏa.
“Tôi không thể, thưa cậu chủ. Nhưng nếu cậu chủ có việc cần giải quyết với tiểu thư Rosalind, tôi xin phép đại diện cho tiểu thư ạ.”
“Ồ... là ngươi nói đấy nhé?”
“Vâng.”
Wyatt cười độc ác nhìn tôi sau khi thấy tôi mỉm cười.
“Được thôi. Ta đổi ý rồi. Ngươi trông cứng cáp thế này thì chớ có la lên đấy nhé!”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Vậy là tôi nhận khoảng 50 roi khắp người. Quần áo bị xé toạc, da thịt bị cắt rách, máu chảy, vết thâm tím và sưng tấy xuất hiện khắp mình.
“Haa... Haa... Mệt quá! Thằng điên! Thôi đủ rồi!!”
Dù bị đánh cho chảy máu, tôi vẫn không hề la lên đau đớn, thậm chí còn mỉm cười khiến Wyatt phải thở hổn hển. Hắn ném cái roi xuống đất như thể vừa nhìn thấy cái gì kinh tởm rồi quay về phòng.
“...Nisha, ra đi.”
“Sư phụ...”
Tôi xoa đầu Nisha đã nhịn không giết Wyatt. Cô bé đã cố gắng chứng kiến cảnh tôi bị đánh mà không can thiệp.
“Em giỏi lắm, Nisha. Nhịn được lâu quá.”
“Sư phụ...”
Nắm tay Nisha siết chặt đến mức máu chảy ra. Điều đó cho thấy cô bé đã phải kiềm chế đến mức nào.
“Tay em chảy máu rồi. Phải sơ cứu ngay...”
“Vết thương nhẹ như thế này có là gì đâu ạ! Sư phụ quan trọng hơn!”
“Không sao đâu. Chừng này chỉ như bị muỗi đốt thôi.”
“Nhưng...!”
“Nisha, nhớ kĩ điều này. Nếu tôi không làm thế, tiểu thư Rosalind sẽ phải chịu đựng như thế này. Em có thấy việc đó tốt hơn không? Tôi rèn luyện thể chất và có khả năng chịu đau. Em hiểu mà, trông thì đáng thương, nhưng thực ra không nghiêm trọng. Dây thần kinh, gân, xương, nội tạng đều không sao. Không ảnh hưởng tính mạng hay cuộc sống. Với tôi luôn tính toán chuyện sinh tử, đây chỉ là thương tích nhẹ. Nhưng với tiểu thư thì sao? Em nghĩ tiểu thư có thể chịu đựng những đòn roi đó không?”
“Chuyện đó... quả thật...”
“Tôi có thể thay tiểu thư chịu trận. Thế thôi cũng đủ rồi. Không chỉ tiểu thư, nếu Nisha gặp hoàn cảnh tương tự, tôi cũng sẽ chịu thay. Em biết những lời này không phải giả dối mà đúng không?”
“Vâng... thưa Sư phụ...”
Nisha nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt ấy pha trộn cảm xúc phức tạp - vừa mừng, vừa tủi, vừa căm hận Wyatt.
“Không phải tôi giả bộ mạnh mẽ hay gì, nhưng chừng này không gây đau đớn cho tôi. Chỉ phiền cái là phải tắm lại để rửa máu. Với lại, ngày mai phải che giấu vết thương này khi phục vụ tiểu thư nữa...”
“Thưa Sư phụ, em sẽ che giấu kĩ, không để lộ ra. Thế nên, em dàn cảnh như một vụ tai nạn, rồi giết tên khốn Wyatt đó được không ạ...?”
Nisha giận dữ nói, ý định giết người thuần khiết bao trùm lấy cô bé.
“Không được. Còn quá sớm để giết Wyatt. Hiểu chưa?”
Với kiến thức về cốt truyện, tôi biết Edward sẽ chết vì dịch bệnh, rồi Wyatt kế vị. Sau đó hắn sẽ sa thải chúng tôi. Đó mới là thời điểm tốt nhất.
Tôi sẽ loại bỏ Wyatt, Izabella và Elijah để tiểu thư Rosalind chính thức trở thành gia chủ Bellclant một cách êm thấm. Hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
“Vâng, thưa Sư phụ... Nếu Sư phụ đã nói như vậy thì...”
“Xin lỗi vì đã khiến em đau khổ... Nisha.”
“Đau khổ cái gì, Sư phụ mới là người đau khổ chứ không phải em!”
Tôi xoa đầu Nisha, cô bé cúi gằm mặt buồn bã.
“Không sao đâu, Nisha. Như đã nói, nhiêu đây chẳng là gì đối với tôi. Thành thật mà nói, tôi từng trải qua những đau khổ khủng khiếp hơn nhiều. So với lúc đó thì vụ này chỉ như trò chơi.”
“Nhưng mà...!”
“Cảm ơn em vì đã lo lắng cho tôi. Tôi vui lắm.”
Sau khi an ủi Nisha, tôi tắm lại rồi quay về giường.