Đã một tháng rưỡi kể từ khi bắt đầu phục vụ tiểu thư Rosalind, và giờ là thời điểm bước qua năm mới.
Hôm nay, ngày 1 tháng 1 năm 1101 theo lịch Sáng Thế, là sinh nhật của tiểu thư Rosalind trong thế giới [Rosalind bất hạnh], và cả thực tế.
Edward, Wyatt, Izabella, Elijah, Louis - các nhân vật chủ chốt của nhà Bellclant, cùng giới quý tộc Albion, đều đã đến thủ đô để tham dự lễ mừng năm mới trong ba ngày tại vương thành. Ở đó, họ tổ chức tiệc chiêu đãi và nghi lễ tạ ơn Thần Sáng Thế Sakusha vì đã cho họ được đón năm mới bình an.
Nghĩa là hiện tại không có nhân vật then chốt nào ở dinh thự cả, ngay cả người hầu cũng được nghỉ phép về quê trong 17 ngày, bao gồm cả thời gian đi lại của Edward.
Dĩ nhiên, với tôi, chỉ có tiểu thư Rosalind mới là thần linh tối cao.
Vì vậy, tôi và Nisha tự chi tiền mua thực phẩm và quà tặng cho Tiểu thư, chuẩn bị một bữa tiệc long trọng để mừng sinh nhật của cô tại dinh thự vắng vẻ.
Chúng tôi làm bánh ngọt với nhiều dâu tây và kem tươi; gà sốt nướng còn xương đã loại bỏ sụn, gân và mỡ; salad khoai tây với rau sạch không phân bón và mayonnaise làm từ trứng tươi, giấm và dầu ăn mới vắt; bánh pudding hương vani với kem đắng; cùng vài món khác, rồi mang xuống hầm ngục.
“Chào buổi sáng, thưa tiểu thư Rosalind. Bước sang năm mới rồi nhỉ.”
“Ừ, đúng vậy. Mặc dù chẳng liên quan mấy đến kẻ bị giam trong ngục tối này cả năm như tôi...”
“Tiểu thư nhắm mắt lại một chút được không ạ?”
“Hửm? Chi vậy?”
Tiểu thư Rosalind có vẻ không hiểu ý tôi nên tỏ ra ngờ vực. Tôi mỉm cười đáp:
“Tôi có thể giải thích, nhưng không muốn. Tiểu thư... làm ơn đi mà...”
“Thôi được... Nếu trung thần cố chấp như anh đã bảo thế thì tôi không thể từ chối... Thế này được chưa?”
Tiểu thư nhắm mắt lại và ngồi thẳng. Nhân tiện, tôi rất vui khi cô ấy gọi tôi là "trung thần cố chấp".
“... Vâng, cảm ơn Tiểu thư. Nếu được thì tôi muốn Tiểu thư giữ nguyên như thế cho đến khi tôi bảo mở mắt ra ạ.”
“Được thôi. Phương châm của tôi là một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Dù chuyện gì xảy ra thì tôi cũng nhất quyết nhắm mắt cho đến khi anh bảo mở.”
Tiểu thư ngồi xuống ghế và khoanh tay. Tôi vô cùng cảm động trước niềm tin của Tiểu thư, suýt rơi nước mắt.
Rồi tôi và Nisha bày biện bánh sinh nhật, gà sốt, salad khoai tây và các món khác lên chiếc bàn trước mặt Tiểu thư.
Chúng tôi cũng chuẩn bị nước ép nho, táo, cam và xô đá bi làm từ nước sạch, thêm củi vào lò sưởi cho ấm áp rồi mới gọi Tiểu thư:
“Tiểu thư mở mắt ra đi ạ.”
“Ừm... Hả...?”
Khi mở mắt ra, tiểu thư Rosalind ngạc nhiên trước lượng thức ăn trên bàn rồi nhìn chúng tôi.
“G-gì đây...? Dù để mừng năm mới thì cũng hơi quá rồi đấy...”
“Không, thưa Tiểu thư. Đây không phải để mừng năm mới đâu ạ.”
“Vậy... vậy thì là gì...?”
Tiểu thư nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng, nhưng cũng sợ bị phản bội. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và đáp:
“Tất cả những món này để chúc mừng sinh nhật của Tiểu thư ạ.”
Nghe vậy, tiểu thư Rosalind mở to đôi mắt đỏ tuyệt đẹp, nhìn tôi và Nisha rồi lẩm bẩm:
“Chúc mừng... sinh nhật... của tôi...?”
“Vâng, thưa Tiểu thư. Tất cả món ăn và chiếc bánh này, chúng tôi chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật của Tiểu thư. Bây giờ tôi sẽ thắp 11 ngọn nến trên bánh, tượng trưng cho tuổi 11 của Tiểu thư, sau đó Tiểu thư hãy thổi tắt chúng nhé.”
“Ch-chờ đã... Vậy là cả bánh, gà và đồ ăn này... đều do hai người làm à...?”
“Vâng, thưa Tiểu thư. Hy vọng Tiểu thư thích.”
“Aa...”
Tiểu thư có vẻ xúc động, nhìn tôi, Nisha và đồ ăn với điệu bộ không nói nên lời.
“Tôi đã quên mất... hôm nay là sinh nhật của mình... Đây là lần đầu tiên... có người tự nguyện tổ chức sinh nhật cho tôi thế này...”
Dù Olivia yêu quý tiểu thư Rosalind, nhưng vẫn phải về nhà vào dịp năm mới do có gia đình riêng. Vậy nên chúng tôi là những người đầu tiên tổ chức sinh nhật thực sự cho Tiểu thư.
“Tiểu thư hài lòng là chúng tôi vui rồi. Nisha nhỉ?”
Tôi cầm đèn thắp 11 ngọn nến trên bánh và nhìn Nisha.
“Vâng. Nếu Tiểu thư hài lòng đến vậy thì việc tôi giúp đỡ cũng đáng công.”
“Cả hai người... đã vì tôi mà...”
Tiểu thư nhìn chúng tôi và đồ ăn với ánh mắt cảm động.
“Chúc mừng sinh nhật tiểu thư Rosalind. Cảm ơn Tiểu thư đã ra đời. Nhờ Tiểu thư mà tôi có thể sống như hôm nay. Nào, Tiểu thư hãy thổi nến đi.”
“Chúc mừng sinh nhật, thưa Tiểu thư.”
“Hai người... Ưm... Tôi hiểu rồi...”
Rồi tiểu thư Rosalind thổi tắt những ngọn nến.
““Chúc mừng sinh nhật!!!””
“C-cảm ơn cả hai...”
Tiểu thư mỉm cười hạnh phúc khi tôi và Nisha vỗ tay chúc mừng.
“Tiểu thư Rosalind, tôi xin phép hỏi một chuyện được không ạ?”
“Hửm? Hỏi gì, Raptor?”
“Thực ra, vì không rõ ngày sinh của Nisha nên hôm nay tôi cũng muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy. Tiểu thư thấy sao ạ?”
“Ơ!? Sư phụ!?”
Nisha rất bất ngờ nhìn tôi.
“À, tất nhiên là được.”
“Cảm ơn Tiểu thư ạ.”
Đây là lần đầu nghe chuyện này nên Nisha có vẻ xúc động. Tiểu thư Rosalind mỉm cười dịu dàng và gật đầu.
“Nào, Nisha, đây là chiếc bánh tôi làm cho em.”
Tôi đã bí mật làm bánh Mont Blanc với rất nhiều hạnh nhân mà Nisha thích, rồi thắp 13 ngọn nến và đưa ra trước mặt cô bé.
“Sư phụ... Tiểu thư...”
“Nisha, em biết rồi mà hả? Thứ nhất là tiểu thư Rosalind, thứ hai là em, tôi muốn hai người hạnh phúc. Không có thứ ba. Chỉ có hai người. Vì vậy, tôi đã tự tiện đặt ngày sinh nhật cho em. Hãy để tôi chúc mừng em nhé.”
Trong tài liệu thiết lập chính thức, các lời bạt, phỏng vấn, bài báo, đoạn giới thiệu đặc biệt và tất cả các thông tin khác liên quan đến [Rosalind bất hạnh] đều ghi ngày sinh của Nisha và bố mẹ cô bé là không rõ. Vậy nên ngoài tác giả... à không, thậm chí có thể cả tác giả cũng không biết ngày sinh của Nisha.
Chính vì thế, tôi nghĩ nên lấy sinh nhật của tiểu thư làm sinh nhật của Nisha luôn. Lý do rất đơn giản, chỉ là sự ích kỷ của riêng tôi. Tiểu thư Rosalind - người tôi yêu nhất, và Nisha - người tiếp theo mà tôi muốn được hạnh phúc, nếu hai người cùng ngày sinh thì không có điều gì tuyệt vời hơn.
“Cảm ơn Sư phụ... Cảm ơn Tiểu thư...!”
Hơn nữa, tuy trong tài liệu thiết lập ghi món ăn yêu thích của Nisha là "thịt", nhưng tác giả từng trả lời phỏng vấn rằng "Nisha thích hạnh nhân hơn thịt", vì vậy tôi đã làm bánh Mont Blanc.
Rồi Nisha cũng thổi tắt nến trên bánh của mình.
“Hôm nay tôi sẽ làm tiếp viên, còn hai người là vị khách quan trọng. Nisha cũng ngồi xuống đi. Được chứ, thưa Tiểu thư?”
“Tất nhiên rồi. Nói thật thì một mình ăn những món ngon thế này cũng hơi cô đơn.”
“Tiểu thư...”
“Với lại, tôi không coi Nisha là người hầu đâu. Thật kỳ lạ, nhưng từ lần gặp đầu tiên, tôi đã cảm thấy như gặp người quen vậy... Nếu tôi có chị gái thì chắc chắn chị ấy giống Nisha.”
Nghe tiểu thư Rosalind nói vậy, Nisha ngồi xuống ghế đối diện và nói:
“...Thực ra, từ lần đầu gặp Tiểu thư, tôi cũng nghĩ Tiểu thư giống đứa em gái khó bảo lắm.”
“Ha ha! Vui ghê! Chúng ta hợp nhau thật đấy!”
Tiểu thư Rosalind mỉm cười hồn nhiên như thiên thần và Nisha cũng thư giãn cười lại.
“Nisha, nếu được thì chị hãy gọi của tôi nhé, không cần dùng kính ngữ nữa.”
“Nh-như thế ổn không ạ?”
“Ừ. Không chỉ ổn, mà còn là do tôi yêu cầu đấy.”
“Gọi thẳng tên thì hơi kỳ, nên tôi gọi bằng tên thân mật, là Rosalie được không?”
“...À! Tất nhiên là được!”
Không chỉ tiểu thư Rosalind, mà ngay cả tôi cũng bất ngờ trước đề xuất của Nisha. Bởi vì trong tiểu thuyết gốc, lúc nhặt tiểu thư Rosalind ở khu ổ chuột, Nisha gọi cô là Rosalie.
“Nào, cùng nâng ly chúc mừng nha. Tiểu thư bắt nhịp nhé.”
Tôi rót nước ép nho pha mật ong cho tiểu thư Rosalind và nước cam cho Nisha.
“Ưm... Hôm nay, tôi xin cảm ơn hai người vì đã chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn này cho tôi. Và Nisha, dù chỉ có lời nói, nhưng hy vọng chị nhận lấy lời chúc mừng sinh nhật của tôi nhé.”
“Cảm ơn Rosalie...”
““Cạn ly!””
Sau khi cụng ly, bữa tiệc sinh nhật của hai cô bé bắt đầu. Tiểu thư và Nisha ăn uống ngon lành. Điều khiến tôi hạnh phúc nhất là họ đã trở nên thân thiết hơn, trò chuyện rôm rả như chị em ruột thịt vậy.
Ăn uống và trò chuyện một hồi, tôi tiến đến trước mặt Tiểu thư:
“Thưa tiểu thư Rosalind, tôi có món quà, mong Tiểu thư nhận lấy.”
“Đã chuẩn bị bữa tiệc tuyệt vời như thế này rồi mà anh còn tặng quà nữa sao?”
Tiểu thư cảm động nhìn tôi. Ánh mắt như muốn nói: Anh tận tụy vì tôi đến mức nào vậy?
“Vâng, thưa Tiểu thư.”
“Vậy thì tôi xin nhận lấy với lòng biết ơn.”
Tôi quỳ trước mặt Tiểu thư và dâng hộp quà được gói cẩn thận.
“Tôi mở ra được chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Tiểu thư cẩn thận mở gói và lấy ra hộp đựng trang sức.
“Đây là... vòng cổ hình hoa anh đào?”
“Vâng. Hoa anh đào là loài hoa quý nhất và đẹp nhất thế giới, rất xứng với Tiểu thư.”
“Anh thích hoa anh đào à?”
“Vâng, đó là loài hoa tôi thích nhất.”
“Thật vinh hạnh... Raptor, giúp tôi đeo được không?”
“Tuân lệnh.”
Tôi đứng sau lưng Tiểu thư và đeo vòng cổ cho cô ấy, cẩn thận không làm rối tóc cô ấy.
“Thế nào? Hợp không?”
“Rất hợp ạ.”
“Trông đẹp lắm đấy, Rosalie.”
“Cảm ơn cả hai...”
Tiểu thư đứng trước gương, vuốt ve chiếc vòng cổ và quay qua quay lại với nụ cười hạnh phúc.
“Nisha, đây là phần của em.”
Tôi đưa cho Nisha một chiếc hộp lớn hình chữ nhật được gói giống như quà của tiểu thư Rosalind.
“Ơ, có cả cho em nữa sao?”
“Tất nhiên rồi. Hôm nay cũng là sinh nhật của em mà.”
“C-cảm ơn Sư phụ nhiều! A, đây là...”
Bên trong hộp là một con dao găm được trang trí lộng lẫy bằng vàng bạc và đá quý.
“Này, Raptor. Tôi không có ý chê vào món quà, nhưng dao găm đâu thích hợp để tặng nữ giới? Nisha cũng có vẻ khó xử kìa.”
Tiểu thư Rosalind nêu ý kiến, nhưng Nisha – đang nhìn con dao với vẻ mê mẩn - lắc đầu nói:
“Không phải đâu, Rosalie. Tôi rất, rất vui...”
“Nisha, như em có thể thấy, con dao này chỉ dùng để trang trí thôi. Tôi đã nhờ thợ rèn giỏi mài lưỡi dao rất sắc, nhưng đây không phải đồ dùng trong thực chiến. Em hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng, thưa Sư phụ...!”
“Nhưng đến lúc cần dùng nó, em cứ rút ra, đừng do dự.”
“Vâng ạ!”
Nisha vui mừng ôm chặt con dao vào lòng, mắt rưng rưng xúc động.
Và thế là ba người chúng tôi đã có một ngày thoải mái, thân thiết với nhau hơn bao giờ hết. Giá như hạnh phúc này có thể kéo dài mãi... Nhưng hai tuần sau, vào ngày 15 tháng 1, đương gia chủ Edward đã qua đời vì dịch bệnh như trong chính sử.