“Này, hai người thường tập luyện gì vậy?”
Sau bữa sáng, tiểu thư Rosalind hỏi tôi và Nisha khi đang uống trà.
“Tập luyện thường ngày ấy ạ...?”
Tôi đã kể với tiểu thư rằng mình thường dạy Nisha lễ nghi và kỹ năng chiến đấu (giấu việc huấn luyện điệp viên).
“Đúng thế. Ở đây chỉ có đọc sách, ăn uống và nói chuyện với hai người là niềm vui duy nhất của tôi. Nên tôi muốn xem cảnh hai người tập luyện được không?”
Thật vui khi cuộc trò chuyện cùng chúng tôi là một trong những niềm vui của cô ấy, nhưng tôi không thể hiện ra ngoài.
“Ra vậy... Nếu tiểu thư Rosalind muốn, chúng tôi sẽ làm.”
“Ổn không vậy, Sư phụ?”
Nisha có vẻ hơi bất mãn. Có lẽ cô bé nghĩ thời gian riêng tư của hai người đang bị xâm phạm.
“Hì hì... Nisha dễ thương ghê.”
“G-gì ạ!?”
“Nisha, huấn luyện vốn có ý nghĩa khi thực hiện trước mặt mọi người. Bởi vì một phần những gì tôi dạy có thể sử dụng trong tình huống khẩn cấp. Bí quyết để giữ bình tĩnh trong tình huống khẩn cấp chính là thực hiện bình thản những điều đó trước mặt mọi người. Hiểu chưa?”
Tôi vuốt đầu Nisha khi giải thích.
“...Vâng, thưa Sư phụ.”
“Tốt, hôm nay chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch một chút, tập tháo khớp nha. Tiểu thư Rosalind, có được không ạ?”
“Hả? Kh-không được đâu. Chờ chút, Raptor.”
Tiểu thư Rosalind đặt tay lên trán, dường như nghĩ mình nghe nhầm gì đó.
“Vâng, thưa Tiểu thư.”
“Xin lỗi, có thể là tôi vừa nghe nhầm, anh nói lại lần nữa được không?”
“Vâng. Hôm nay tôi định tập tháo khớp.”
“Tại sao!?”
“Đương nhiên vì nó hữu ích ạ.”
“Hả...?”
Tiểu thư sốc hoàn toàn.
“Cô làm được à, Nisha?”
“Vâng, tôi khá giỏi việc này.”
“Hả...?”
Tiểu thư càng sốc hơn khi nghe câu trả lời của Nisha.
“Hay là thôi ạ?”
“Không, tôi đã đề nghị nên không thể từ bỏ. Hãy thực hiện cho tôi xem đi.”
Tôi nhận ra phong thái quý tộc trong tiểu thư khi cô ấy trả lời như vậy.
Một khi đã nói ra thì khó mà rút lại. Đó chính là tính cách của quý tộc, đặc biệt là khi Tiểu thư hiểu được trọng lượng của lời nói và chịu trách nhiệm, thật đáng nể.
“Vậy, trước hết là khớp ngón tay, sau đó là khớp mắt cá chân.”
“Vâng, thưa Sư phụ.”
Nisha tháo khớp ngón cái ra, làm nó trật khớp.
“Oái...”
Tiểu thư Rosalind ngồi thụt sau ghế, chỉ ló mặt qua thành ghế và run rẩy nhìn chúng tôi tập. Tiếng kêu đáng yêu của Tiểu thư khiến tôi muốn ôm chầm lấy cô ấy, nhưng tôi kiềm chế lại.
Lúc này là giờ tập của Nisha, tôi phải tập trung, không được thiếu chân thành.
“Cử động tay hơi lớn. Và có tiếng động nhỏ, phải khẽ hơn nữa.”
“Vâng, thưa Sư phụ.”
“Nisha... có đau không...?”
Tiểu thư rụt rè hỏi, Nisha trả lời trong lúc nối khớp ngón tay trở lại:
“Quen rồi ạ. Lần đầu thì đau.”
“Hả...?”
“Tiếp theo là mắt cá chân. Chỗ này không thường rút ra nên nếu vụng tay có thể gây tổn thương suốt đời, nên tập trung đừng chủ quan.”
“Vâng, thưa Sư phụ.”
“Vậy tốt nhất là đừng làm... Oái!”
Tiểu thư lại kêu lên khi Nisha tháo cả hai mắt cá chân ra.
“Với các khớp chân thì không cần quan tâm tiếng động. Tốt nhất là không có tiếng, nhưng việc tháo ra nhanh rồi nối vào lại quan trọng hơn.”
“Vâng, thưa Sư phụ.”
“Xem còn đau hơn làm...”
Tiểu thư nhăn nhó nhìn Nisha nối lại khớp chân nhẹ nhàng như công việc văn phòng.
“Có khả năng... rút luôn các khớp khác không...?”
“À...”
Nghe Tiểu thư sợ sệt hỏi, Nisha như vừa nghĩ ra được trò chơi khăm nào đó, chìa tay phải như muốn bắt tay.
“Hửm?”
Ngay khi tiểu thư tò mò nắm lấy, vai phải của Nisha kêu cái rắc và sút ra.
“Á!”
Tiểu thư hoảng hốt buông tay, cánh tay phải Nisha bị trật vai đu đưa như con lắc.
“Đại khái thì tôi có thể tháo hầu hết các khớp như vậy đấy.”
“Đừng trêu tôi chứ! Làm tôi giật cả mình...! Có đau không vậy?”
Dù Tiểu thư tỏ ra lo lắng, Nisha vẫn cười tươi khi nối vai vào.
“Không sao đâu ạ. Ngoài ra, Sư phụ còn giỏi hơn, có thể tháo luôn cả khớp cổ đó.”
“Hả...? Sẵn cho hỏi, tháo khớp cổ có ích gì?”
“Thực ra thì không có ích gì. Chỉ có thể giả vờ chết vì gãy cổ trong chiến đấu thôi.”
“Hả...? Vậy tập làm gì chứ??”
“Biết làm còn hơn không ạ. Có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến.”
“Hả...? Tập tháo khớp cổ chỉ vì thế á...?”
Rồi tôi trả lời nốt các câu hỏi sau đó của Tiểu thư.
“Tiểu thư có hài lòng với buổi tập không ạ?”
“Hmm... không biết có hài lòng không, nhưng quả thực rất sốc đấy...”
“Tiểu thư tuyệt đối không được bắt chước nhé.”
“Khỏi – cần – anh – nhắc!!!”
Tiểu thư Rosalind trả lời chắc nịch, không chút do dự.