Dịch Chuyển Hằng Ngày ~Ta Vô Song Khắp Các Thế Giới~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

138 5468

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

354 11824

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

340 12936

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

60 254

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

590 15519

Dị Giới Có Quán Trọ - 92. Thử Thách Lớn Nhất

“Ryo!”

Tina xúc động đến tột cùng, lao thẳng vào lòng ta.

Ta buông tay Stella-chan, ôm chặt lấy nàng.

“Ư ư ư~ Ryo~!”

“Tina… ta xin lỗi.”

Tina nức nở khóc.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

“Mẫu thân, đừng khóc mà~”

“A, Shinji. Xin lỗi con. Mẫu thân không sao cả.”

…Mẫu thân, à.

Tina quay lại nhìn đứa bé đang níu chặt chân mình, dùng ống tay áo lau đi nước mắt.

“Nhân tiện, những vị này là ai vậy?”

Sau khi hoàn thành màn tái ngộ với ta, Tina nhìn về phía các nàng thê tử.

“A. Bọn họ là—”

…Hử?

Khoan đã.

Tình huống này chẳng phải cực kỳ nguy hiểm sao?

Để ta tạm thời dừng Thời Gian Đình Chỉ một chút.

Như vậy là ổn. Ta cần bình tĩnh lại và sắp xếp tình hình.

Trước hết, Tina hoàn toàn không biết gì về Harem Rule của ta.

Đây là điều đương nhiên, bởi vì ta gặp Tina trước khi hệ thống Harem hiện tại được thiết lập.

Thậm chí còn xa hơn cả `Biến cố Eva`, khi Eva ban hành Harem Rule và thả ra tổng cộng mười ba nàng thê tử đanh đá, lẳng lơ. Ta nhớ rằng khi còn ở thế giới này, ta thậm chí còn chưa có Phong Ấn Châu, chỉ là một thanh niên non nớt tự mãn vì Cấp Bậc Linh Hồn đã đạt đến cực hạn.

Nếu xét về thứ tự, nàng là người thứ tư, nhưng Tina chỉ là một trong những nàng thê tử đầu tiên, trước khi các quy tắc được định ra.

Nói cách khác, nếu ta giới thiệu Itsuna và những người khác là thê tử của ta ngay bây giờ, Tina sẽ phải chịu một cú sốc không cần thiết.

Có lẽ sẽ có kẻ cho rằng việc thành thật nói ra mọi chuyện là thể hiện sự chân thành, nhưng ý kiến của ta thì khác. Việc nói toạc ra chuyện ngoại tình hay phản bội chỉ giúp xoa dịu lương tâm nhỏ bé của chính kẻ đó mà thôi. Nếu đã phải bận tâm đến mức đó, thì ngay từ đầu đừng nên phản bội.

Hơn nữa, trong trường hợp này, ta đã nghĩ rằng mình và Tina đã hoàn toàn kết thúc. Ta đã định dành thời gian bên Tina cho đến khi nàng qua đời, nhưng lại bất ngờ bị triệu hồi đi do hoàn thành Quy Tắc Thệ Ước, và sau hàng ngàn năm thử nghiệm… ta đã không thể trở về.

Ta không thể ngờ rằng mình có thể tái ngộ nàng sau khi thời gian chủ quan của ta đã trôi qua hàng ngàn năm như vậy.

Không… đối với ta thì chuyện đó đã xảy ra từ hàng ngàn năm trước, nhưng nhìn vẻ ngoài của Tina thì có vẻ như ở thế giới này chỉ mới trôi qua khoảng năm năm.

Với khoảng thời gian này, có lẽ Tina đã chờ đợi ta trở về. Dĩ nhiên, cũng có thể nàng đã tìm được người đàn ông mới và đã hoàn toàn quên ta từ lâu. Đối với ta, điều đó sẽ khiến ta nhẹ nhõm hơn, nhưng dù thế nào đi nữa, Tina hoàn toàn không có lỗi, và việc nói về Harem hiện tại là điều cấm kỵ. Dù có nói, cũng không phải là lúc này.

Một câu trả lời có thể vừa truyền đạt phần nào tình hình hiện tại cho các nàng thê tử, vừa giúp bọn họ dễ dàng phối hợp với ta, lại vừa có thể phá vỡ cục diện này…

…Được rồi, cứ vậy mà làm.

Thời Gian Đình Chỉ giải trừ.

“Những người này… là khách.”

Itsuna và Shianne giật mình trước câu trả lời của ta.

“Khách nhân sao?”

Tina cũng ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy. Ta gặp bọn họ trên đường du hành, và hôm nay đưa bọn họ đến đây.”

Ta không hề nói dối.

Chỉ là chưa giải thích tất cả mà thôi.

“Vậy thì các vị đáng lẽ nên đi vào từ cửa chính chứ.”

“Có sao đâu. Dù sao thì đứng đây nói chuyện cũng chẳng tiện, chúng ta vào trong thôi! Ta sẽ dẫn khách vào, các nàng cứ chuẩn bị đi.”

“A, khoan đã!”

Ta hơi thô bạo đẩy lưng Tina, dồn nàng về phía cửa sau.

Đẩy cả đứa bé đang bám theo nàng vào phía bên kia cánh cửa.

“Phù. Thật là nguy hiểm.”

Ta thở phào một hơi rồi quay lại, thấy các nàng thê tử đều đồng loạt trừng mắt nhìn ta.

“Sakakagi-san?”

“Giờ đây, ngươi chắc không định dùng Rule 3 để giải quyết mọi chuyện chứ?”

“Ca ca. Ngoại tình? Thê tử bản địa?”

Dù bị dồn ép dần vào tường, ta vẫn cố gắng nở một nụ cười xã giao.

“K-kính chào quý khách, những lữ khách phương xa. Hoan nghênh các vị đến với ‘Quán Trọ Cánh Chim Non’!”

***

Quán Trọ Cánh Chim Non.

Là một trong những quán trọ nằm trong thị trấn trạm dừng chân trên con đường kéo dài từ Vương Thành.

Từ mạo hiểm giả cho đến thương nhân, hay cả những người dân làng đến nộp thuế, rất nhiều người đã sử dụng thị trấn trạm dừng chân này.

Trong số đó, Quán Trọ Cánh Chim Non nổi tiếng là một quán trọ được yêu thích vì món ăn ngon.

Tuy nhiên, một ngày nọ… chủ quán trọ bị xe ngựa cán qua và không bao giờ trở về nữa.

Quán trọ được cô con gái độc nhất của chủ quán tiếp quản, nhưng nàng đã mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, và giờ đây nàng phải một mình xoay sở quán trọ.

Dù chủ quán trọ có để lại công thức nguyên liệu nấu ăn, nhưng cách chế biến lại chỉ nằm trong đầu hắn. Cô con gái đã cố gắng hết sức, nhưng khách hàng ngày càng thưa thớt.

Khách bị các quán trọ khác giành mất, Quán Trọ Cánh Chim Non nhanh chóng trở nên hoang phế.

Dù chán nản, cô con gái vẫn không thể từ bỏ quán trọ mà phụ thân đã để lại, nàng quyết định tìm kiếm trong nhà kho xem liệu phụ thân có để lại cách chế biến nào không.

Kết luận là không có gì cả, nhưng thay vào đó, nàng lại tìm thấy một vật phẩm khác.

Sách Hướng Dẫn Triệu Hồi.

Một ma đạo thư với nhiều ma pháp trận được vẽ trên đó.

Tại sao lại có một thứ như vậy? Giờ đây không ai biết.

Nhưng đối với cô con gái đang cầu nguyện cho quán trọ được vực dậy, đó là một vật phẩm đủ để triệu hồi ta.

Ta được triệu hồi trong căn nhà kho chật hẹp, và trong lúc xô đẩy với cô con gái, ta đã giáng lâm xuống thế giới này.

“…Ra vậy. Ta đại khái đã hiểu chuyện.”

“Nói tóm lại, cô con gái chủ quán trọ đó chính là Tina-san phải không?”

Ngồi tại bàn ăn của Quán Trọ Cánh Chim Non, ta đã tóm tắt tình hình cho các nàng thê tử, rồi gật đầu đáp lại Shianne và Itsuna.

“Đúng vậy đó. Nghe cho kỹ đây, đừng nói bất cứ điều gì thừa thãi với Tina. Đặc biệt là những chủ đề liên quan đến thê tử thì tuyệt đối cấm kỵ.”

“Được thôi. Dù sao thì, ta cũng chẳng có hứng thú gì với người phụ nữ cũ của ngươi.”

“Vâng ạ!”

Trước lời dặn dò của ta, Shianne đáp lại một cách thờ ơ, còn Stella-chan thì giơ tay một cách đầy phấn khởi.

Tuy nhiên, chỉ có Itsuna không trả lời, mà nhìn chằm chằm vào mắt ta.

“Này, Sakakagi-san, ngươi thật sự ổn với chuyện này sao?”

Ta hiểu ý của Itsuna.

Việc ta không nói ra sự thật về mình, có nghĩa là.

Ta sẽ không đưa nàng vào Harem của ta, cũng sẽ không để nàng đồng hành cùng ta trong chuyến du hành.

Và ta sẽ không ở lại một thế giới duy nhất.

Dù cho ở đó có người phụ nữ mà ta từng yêu thương.

“Phải, ta ổn với chuyện đó.”

“Vậy sao. Ta hiểu rồi.”

Khi ta trả lời ngay lập tức, Itsuna cũng dễ dàng chấp nhận.

Trên khuôn mặt nàng không còn nụ cười thường ngày, mà thay vào đó là vẻ buồn bã.

“Vậy thì, ta đi nói chuyện với Tina một lát đây.”

“A, cứ tự nhiên.”

“Đi đường bình an!”

Được Shianne và Stella-chan tiễn, ta đi về phía bếp, nơi Tina đang ở.

Chỉ có Itsuna không nói gì, vẫn cúi đầu.

***

Sau khi cúi chào rồi bước vào bếp, một khung cảnh ta từng thấy từ rất lâu về trước lại ùa về trong lòng, gợi lên nỗi nhớ nhung.

Dù cách bố trí dụng cụ có hơi thay đổi, nhưng khung cảnh đã in sâu vào tâm trí ta dường như đang nói “Chào mừng trở về”, khiến ta gần như nghẹn ngào trong niềm vui sướng.

Ta có thể kìm nén cảm xúc của mình là nhờ ánh mắt của Tina đang điều chỉnh lửa nồi.

“Tina.”

“A, Ryo!”

Khuôn mặt Tina quay lại, rạng rỡ niềm vui.

“Không sao đâu, cứ trông nồi đi. Ta có thể giúp gì khác không?”

“Không, không sao. Công việc chuẩn bị gần như đã xong rồi.”

Nồi đang nấu Hayashi Rice.

Đây là một trong những món ăn ta đã nghĩ ra để giúp quán trọ vực dậy.

“Ta cũng định nghỉ ngơi đây. A, ngươi uống trà không?”

“Ta sẽ uống.”

Hai người chúng ta di chuyển đến phòng nghỉ nhỏ, cùng nhau nhấp trà.

Trong khoảng thời gian đó, cả ta và Tina đều không nói một lời nào.

Lời nói khó mà thốt ra. Nhưng khoảng thời gian này tuyệt đối không hề khó chịu. Ngược lại, đó là khoảng thời gian mà ta dù cố gắng cũng khó mà có được, một khoảng thời gian chỉ cần ở đây là đủ.

Đối với nàng, thì sao nhỉ?

Một người đàn ông cũ đột nhiên xuất hiện sau bao năm, dù nàng có trách cứ “Ngươi lấy mặt mũi nào mà đến đây?” thì ta cũng không thể trách nàng.

“Ngươi còn sống, thật sự rất tốt.”

Ta hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ được nghe những lời như vậy.

Bởi vì ta chưa từng nhớ có ai trong số các nàng thê tử hiện tại của ta lo lắng về tính mạng của ta cả.

Nhưng quả thật. Nếu nàng nói vậy, thì sau nhiều năm bặt vô âm tín, việc nàng nghĩ ta có thể đã chết cũng không có gì lạ.

“Thật kỳ lạ. Ta cứ nghĩ mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi nhìn thấy mặt ngươi, ta lại chẳng nói nên lời.”

“Phải.”

Giọng điệu của Tina vô cùng dịu dàng.

Dù có lẽ nàng có nhiều lời oán trách ta, nhưng nàng không hề để lộ ra.

“Ừm thì. Sau khi ngươi đột nhiên biến mất, mọi chuyện rất khó khăn, nhưng mọi người trong thị trấn đều giúp đỡ, và nhờ những công thức nấu ăn ngươi để lại, ta vẫn xoay sở được quán trọ. Ta cũng dần quen với cuộc sống không có ngươi…”

Nói đến đó, Tina đột nhiên bật khóc.

“A, đúng rồi. Đây là hiện thực, phải không? Không phải mơ, đúng không?”

“Không phải mơ. Ta đang ở đây.”

Khi ta lau đi nước mắt cho nàng, Tina nhìn thẳng vào mắt ta.

“Ta có thể hỏi không? Rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Đã làm gì?”

…Phải, ta vẫn chưa nói cho Tina biết chuyện của mình.

Ta đã nghĩ rằng mình phải nói ra vào một lúc nào đó, nhưng cuối cùng lại không thể thổ lộ.

Ta đã hối hận rất nhiều, và một khoảng thời gian dài đến mức ta quên cả việc mình đã hối hận.

Ta sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.

“Ta đã bị triệu hồi đến một Dị Giới khác.”

Ta kể rằng mình đã bị triệu hồi bởi ước nguyện tái thiết quán trọ của Tina.

Rằng nếu ước nguyện được thực hiện, ta sẽ không thể ở lại cùng thế giới.

Rằng ta đã quá hạnh phúc nên không thể nói ra sự thật.

Rằng ta đã lơ là vì không bị triệu hồi dù quán trọ đã được tái thiết xong.

Rồi một ngày nọ, ta đột nhiên bị triệu hồi đi, và bị chia cắt khỏi Tina.

“Thì ra là vậy. Ryo, ngươi cũng đã phải chịu đựng rất nhiều…”

Không cần dùng đến Năng Lực Cheat, Tina đã tin lời ta.

A, đúng rồi. Nàng vẫn luôn là một cô gái như vậy.

Dịu dàng, tốt bụng, và lại vướng vào một kẻ chẳng ra gì như ta.

“Chỉ cần biết rằng ngươi không bỏ đi vì chán ghét ta, điều đó đã khiến ta vô cùng hạnh phúc rồi.”

“Đương nhiên rồi. Ta đã định sống cùng ngươi ở thế giới này. Nhưng khi đó, ta vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn Quy Tắc Thệ Ước. Mỗi ngày ta nấu ăn ở quán trọ, và khách hàng đều nói món ăn rất ngon. Khi đó, ta, khi đó, ta thật sự chỉ cần có vậy…”

Ở thế giới này, ta có tất cả sự bình yên mà một con người tìm kiếm.

Một mái nhà để trở về, những người bạn để cùng cười đùa, và một người bạn đời yêu thương.

Ít nhất đối với ta, đây không phải là một ‘Dị’ Giới.

“Này, ta cũng có thể hỏi một chuyện không?”

“Gì vậy?”

Ta quyết định hỏi điều mình vẫn băn khoăn.

Tina cũng hoàn toàn yên tâm, nghiêng đầu hỏi.

“Đứa bé gọi ngươi là ‘Mẫu thân’ kia…”

“Ừm, đúng vậy. Con của Ryo. Thằng bé tên là Shinji.”

Nàng hẳn đã tin rằng ta sẽ vui mừng.

Tina mỉm cười nói.

“Thì ra là vậy.”

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo trên môi, và may mắn là không khiến nàng thất vọng.

“…Ngươi không vui sao?”

Dù vậy, có lẽ nàng đã nhận ra ta không thật sự ngạc nhiên hay vui mừng, nên nàng lo lắng nhìn vào mặt ta.

“Làm gì có chuyện đó. Sao ta có thể không vui khi có con với Tina chứ?”

Không phải lời nói dối.

Việc có con, bản thân nó khiến ta thật lòng vui mừng.

Hơn nữa, việc khiến thê tử hay những người phụ nữ qua đường có thai cũng không phải là lần đầu tiên.

Nếu chỉ muốn có con, việc dùng ma pháp mang thai và ta cố gắng là cách nhanh nhất.

Nghĩ đến việc gen của ta có lẽ đang nảy mầm ở nhiều Dị Giới khác nhau, thì việc có thêm một hay hai đứa con nữa cũng chẳng khiến ta ngạc nhiên hay khó chịu.

Chỉ là, nó nhắc nhở ta rằng một người không thể ở bên con mình thì không xứng đáng làm phụ thân.

Nhưng lần này, điều ta lo lắng không phải là chuyện đó.

“Tina. Lần này, Shinji đã triệu hồi ta.”

“Hả?”

“Không thể nghi ngờ gì. Khi ta trở về, chỉ có thằng bé ở gần đó.”

Giống như trước đây.

Ma đạo thư đó được cất giữ trong căn nhà kho kia – có lẽ Shianne đã xóa sổ cả căn nhà kho không còn dấu vết – với ma pháp trận được vẽ trên đó, và đứa con của người lập thệ ước đang chơi gần đó. Đã có những chuyện tương tự xảy ra trước đây.

“Ngươi có biết thằng bé có ước nguyện gì không?”

“A, ngươi… ngươi lại định bỏ ta, bỏ chúng ta mà đi sao?”

Trước câu hỏi nghiêm túc của ta, Tina lùi lại.

“Bình tĩnh lại. Dù ta có thực hiện hay không, ta cũng cần phải biết. Bằng không, sẽ lại lặp lại sai lầm như chuyện của ngươi ngày trước.”

Ta đặt tay lên vai Tina, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Khác với những nàng thê tử lẳng lơ mà ta đã săn lùng một cách điên cuồng sau khi bị chia cắt khỏi Tina, nàng là một người hiểu chuyện. Nếu ta truyền đạt sự chân thành, chúng ta có thể nói chuyện và hiểu nhau.

Vì vậy, không cần dùng đến ma pháp hay Năng Lực Cheat, ta cũng có thể phần nào đoán được những gì nàng đang nghĩ khi nhìn vào mắt nàng.

“Nói cho ta biết đi. Ngươi ít nhiều gì cũng đoán được mà, phải không?”

Tina không quay mặt đi trước sự truy vấn của ta, nhưng ánh mắt nàng vẫn lảng tránh.

Ước nguyện của Shinji, con của ta và Tina.

Nếu chỉ là muốn có bạn chơi như những đứa nhóc ngày trước, thì vẫn có thể xoay sở được.

Chắc chắn lần này ta sẽ không có ý định nói những điều vô vị như tìm con đường ngắn nhất. Thậm chí ta còn có thể giả vờ làm phụ thân cho đến khi thằng bé hài lòng.

Ta đã nghĩ như vậy.

Thế mà.

“Ta này, hôm qua, ta đã lần đầu tiên kể cho Shinji nghe về phụ thân của thằng bé… tức là về ngươi. Về cách chúng ta gặp gỡ, về việc ngươi đã dạy ta nấu ăn. Ta vẫn chưa nói với Shinji rằng ngươi là phụ thân của nó. Ta định để ngươi tự mình nói ra vào một ngày nào đó…”

Không, có lẽ chính ta cũng đã lờ mờ cảm nhận được.

Khi Tina ngẩng mặt lên, không còn tránh né ánh mắt ta nữa, ta cũng đã hạ quyết tâm.

“Ước nguyện của thằng bé có lẽ là được gặp và nói chuyện với phụ thân. Nếu những gì ngươi vừa nói là thật… nếu ngươi nói với Shinji rằng ngươi là phụ thân của nó, ngươi chắc chắn sẽ…”

Thế giới này, sẽ trở thành thử thách lớn nhất trong lịch sử của Sakakagi Ryoji.