Xin chào, là Ayasato Keishi đây.
Tôi không biết các bạn ra sao, nhưng hè này con mèo nhà tôi nó thay lông, rụng nhiều kinh khủng. Mỗi lần nhìn xuống đất là tôi lại thấy mình bị phủ bởi cả mảng lông trắng.
Còn về Dị thế Nhục hình Công chúa, cuối cùng cũng đi tới tập 8 rồi.
Thuận buồm xuôi gió quá tôi ơi.
Đương nhiên, theo cái cách nó kết thúc thì tôi thấy như thể mình đang dựng lên cái điềm báo tử cho bản thân vậy.
Cơ mà đây cũng là tập truyện mà tôi lẫn Elisabeth cùng hiểu được ý nghĩa thật sự của việc mất đi Kaito Sena, và tôi nghĩ mình đã có thể truyền tải hết được những gì mình đặt ra.
Tôi cũng rất vui vì được viết về điều đã diễn ra cho dàn nhân vật muôn màu muôn vẻ này. Giờ đây tôi không rõ liệu tất cả có thật sự hạnh phúc với những gì xảy ra với họ hay không, nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm là viết ra rõ ràng—và bằng hết sức mình, cuốn hút—về cách mà họ chọn lấy cách mình sống, vậy nên đó là điều mà tôi sẽ tiếp tục làm từ giờ trở đi.
Tôi mong mình sẽ lại có thể đem lại những gì họ đáng nhận được trong tập kế tiếp.
Tôi mong các bạn sẽ đọc nó và chứng kiến định mệnh của họ.
Và tôi thật sự mong các bạn sẽ tận hưởng nó, dù chỉ một chút.
Và giờ, như thường lệ, tôi có vài người mà mình muốn gửi lời cảm ơn.
Gửi đến Ukai Saki, vì bức ảnh bìa vẫn đẹp đến choáng ngợp như thường lệ và cũng những tấm minh họa tuyệt đẹp khác; gửi đến biên tập O, vì đã chịu đựng hết những rắc rối mà tôi gây ra lần này; và gửi đến Yamato Hina, vì bản chuyển thể truyện tranh tuyệt diệu—tôi muốn cảm ơn tất cả thật nhiều. Và tôi cũng muốn dành lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả những ai tham gia vào quá trình làm sách nữa, cũng như đến với gia đình, đặc biệt là chị tôi. Và hơn hết thảy, tôi muốn gửi lời cảm kích chân thành đến các bạn độc giả thêm lần nữa.
Nhìn lại thì Dị thế Nhục hình Công chúa cũng đã đi được quãng đường khá dài rồi.
Chà, tôi đã đề cập đến chuyện này trên Twitter rồi, và vài người tinh ý trong các bạn hẳn cũng đã nhận ra, Dị thế Nhục hình Công chúa được chia làm ba bộ truyện.
Từ tập 1 đến tập 3 là bộ truyện Người hầu Ngu ngốc, Phần I.
Từ tập 4 đến tập 6 là bộ truyện Người hầu Ngu ngốc, Phần II.
Và đương nhiên rồi, câu chuyện của Elisabeth, bộ truyện Nhục hình Công chúa, sẽ là từ tập 7 đến 9.
Vậy nên trước khi viết tập 6, tôi đã viết nên sườn cốt truyện cho ba tập, kết thúc ở tập 9, và gửi nó cho biên tập. Nói cách khác, ý tôi là thế này:
Quyển sách kế tiếp sẽ là tập cuối cùng của cả bộ sách.
Nó sẽ nối tiếp nơi mà tập 8 bỏ lửng và đi hết tốc lực cho tới khi đến đích, vậy nên tôi nghĩ đây sẽ là một thử thách. Nhưng tôi sẽ cố hết mình.
Nếu các bạn không phiền, tôi thật sự mong các bạn sẽ đọc đến tận cuối.
Đây là lời thỉnh cầu nhỏ bé từ tôi.
Có một điều mà cậu ấy đã từng nói.
“Chúng ta phải chấm dứt câu chuyện này.”
Có một điều mà cô ấy từng nói.
“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu thế giới như thế này chấm dứt sao?”
Có một điều mà cô ấy từng nói.
“Làm ơn, ngài phải bảo vệ lấy thế giới này của ngài.”
Đây là câu chuyện vượt qua cả lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu—
—và là câu chuyện về sự ăn năn, những giấc mộng và nỗi thù hằn.
Tôi mong các bạn sẽ đồng hành cùng tôi thêm một lần cuối.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage