Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 20

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 220

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

24 148

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7444

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Tập 9 (Đang tiến hành) - Chương I: Phép màu cuối cùng

aLDBfSt.jpg

Đã đến lúc để kể về câu chuyện của một chàng trai.

Cái chết của cậu ta vô nghĩa như cái chết của một con giun—cái chết thảm hại nhất, khó coi nhất, tàn độc nhất và kinh tởm nhất.

Thông thường thì không có cuộc đời nào tồn tại sau khi chết. Nhưng vì linh hồn đã bị triệu hồi đến thế giới khác, chàng trai đã nhận được cái cơ hội đó. Thật ra, cậu chẳng hề khao khát được sống lại. Nhưng ngay khi vừa được ban cho xác thịt, cậu lại bị buộc phải phục vụ cho một vị chủ nhân độc tài.

Vị chủ nhân đó chính là người đã triệu hội cậu: Nhục hình Công chúa, Elisabeth Le Fanu.

Cô kiêu hãnh như một con sói và thấp hèn như một con lợn nái, kẻ tội đồ được Giáo Hội phái đi đồ sát mười bốn ác quỷ được xếp hạng và những kẻ đã ký kết với chúng. Một khi nhiệm vụ hoàn thành, số phận của cô là phải đối mặt với án tử. Cô hồi sinh chàng trai, và khi mọi chuyện đã xong xuôi, cậu quyết định tiếp tục phục vụ cô.

Trong suốt cả cuộc đời đẫm máu của Elisabeth, duy nhất chỉ có một gã người hầu ngu ngốc sánh vai cùng cô.

Chàng trai đã quyết định sống cuộc đời sẽ mang đến câu chuyện như thế.\

Nhưng thế giới phản bội lại mong đợi đó.

và số phận của chàng trai đã hoàn toàn đổi thay.

Đã đến lúc để kể về câu chuyện của một người hùng.

Thế giới từng gặp phải cái kết bi thảm. Song, số phận tưởng chừng như không thể tránh khỏi đó lại bị xoay chuyển bởi duy nhất một người. Và người thực hiện được chiến công diệu kỳ đó là một chàng trai đã được tái sinh từ một thế giới khác.

Cậu có được cuộc đời thứ hai, trải qua nhiều sự kiện, vài kinh hoàng và vài không thể nào thay thế được.

Rồi sau nhiều chuỗi trận chiến, cậu có được lượng năng lượng khổng lồ và dùng nó để cứu lấy người mà cậu trân quý.

Và khi thực hiện điều đó, cậu đã cứu lấy thế giới.

Bằng cách hy sinh thân mình.

Sau khi gánh lên mình Thiên Chúa và Quỷ Thần, chàng trai chìm vào giấc ngủ sâu tại Tận cùng Thế giới. Nhờ vào những việc cậu làm mà người dân trên thế giới này đã tránh được tận thế. Điều tốt nhất xảy đến cho lượng người lớn nhất chắc chắn chính là kết quả tốt đẹp nhất.

Người ta có thể nói rằng họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Bên cạnh đó, còn một vấn đề nhỏ nữa. Ít ai biết, và nó cũng chẳng hề quan trọng.

Chàng trai và người hùng đó chính là một người.

Thế nên câu chuyện về lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu đã chấm dứt.

Sau đó, họ bảo rằng tất cả đã sống yên ả và thanh bình mãi mãi về sau.

“Ôi, phải chi mọi chuyện có thể đơn giản đến thế.”

◆◆◆◆◆

Ngay trước khi đòn tấn công của Elisabeth và Alice giao nhau.

ai đó với tay ra và bắt lấy cả hai.

Áp lực kéo theo sau khiến chiếc áo choàng tả tơi của y phấp phới. Mũ trùm hạ thấp, che lấy mặt, nhưng dù có là ai thì y cũng đã bắt được lưỡi kiếm và mũi thìa của họ vô cùng dễ dàng.

Elisabeth cau mày.

Cô biết—nếu y không xuất hiện thì cô sẽ là người bị moi thủng lồng ngực. Cô nhìn lấy người tóm lấy vũ khí của họ, kẻ vừa mới xuất hiện. Y thật sự trông giống với Đồ Tể…trừ đôi bàn tay.

Đôi bàn tay thuộc về con người.

Lần này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thừa nhận.

Một giọt nước mắt ấm nóng

tự nhiên lăn xuống má Nhục hình Công chúa.

Và với hàng nghìn xúc cảm lẫn lộn dấy lên trong mình, Elisabeth Le Fanu nói.

“━━━━━━━━━━Kaito, là ngươi đó sao?”

Người vừa xuất hiện âm thầm đẩy vũ khí của cả hai, Elisabeth và Alice cũng nhảy lùi về. Hạ cánh, họ quay về tư thế chiến đấu. Nhân vật đứng trước họ kéo mũ trùm xuống.

Giờ đây khuôn mặt y đã hoàn toàn được phơi bày.

Thứ rơi ra khỏi chiếc mũ trùm tả tơi là một mái tóc đen dài, theo sau nó là làn da trắng muốt. Rồi đến đôi mắt đang chớp, tĩnh lặng như bờ hồ. Mái tóc y mang màu màn trời đêm, mắt y mang màu của xương đã bị thiêu rụi thành tro cốt.

Elisebeth nghẹn ngào cất ra tiếng lẩm bẩm.

“Ngươi.”

Người bên trong chiếc áo choàng không phải là Kaito Sena.

Mà đó là người phụ nữ mà Elisabeth biết rõ.

Người phụ nữ trên là trung tâm của tín ngưỡng mà Giáo Hội thờ phụng, và hiện tại là một kẻ tị nạn. Bà là đấng cứu thế với mọi tạo vật và là kẻ tội đồ vô song, là mẹ của vạn vật và là vị thần chết công minh. Bà là người đã tái dựng thế giới và là người đã khẩn cầu nó chấm dứt.

Sau một cái lắc đầu nhẹ, Elisabeth nói thêm lần nữa.

“Khó mà tin được ta lại gặp ngươi ở đây, Thánh Nữ.”

Người Đàn Bà Chịu khổ thật lòng đáp lại ánh mắt của Elisabeth. Nụ cười mờ nhạt nhất hiện lên trên mặt bà.

Rồi Thánh Nữ bắt đầu từ tốn nói.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu. Ta không nghĩ là mình đã gặp ngươi thêm lần nào nữa kể từ hồi giấc mơ của ngươi. Xin lỗi vì đã khiến ngươi bất ngờ, nhưng ước nguyện muốn gặp được ngươi thêm lần nữa của ta giờ đây đã được hồi đáp.”

“Ta…cho rằng như thế có nghĩa là ngươi không xuất hiện với tư cách là kẻ thù?”

“Thật ra là ngược lại cơ. Thông qua Thiên Chúa và Quỷ Thần—hai thực thể mà ta từng chứa đựng trong mình—ta nghe thấy giọng hắn ta và đến đây để cứu lấy ngươi. Hắn không thể tự mình ra đây được, nhưng hắn có thể mở ra được cánh cửa và nói với ta thông qua nó. Giờ ta có mặt ở đây để gửi gắm những lời này đến cho ngươi.”

Bà đưa một tay ra với Nhục hình Công chúa. Làn da bà trông như tuyết vừa rơi, và chắc chắn là không có chút thù địch nào trong cử chỉ ấy cả. Nỗi căm hờn từng nhuộm lấy tiếng cười trước kia giờ đây đã tan biến và bị lãng quên.

“Ta gửi đến cho ngươi Thông Điệp từ Hắn Ta.”

Mắt Elisabeth mở to. Khối pha lê ở xa hơn cả Tận cùng Thế giới. Chạm vào nó không đem lại được gì, và nghe thấy tiếng nói bên trong nó là điều bất khả thi. Ấy thế mà Thánh Nữ lại bảo rằng bà đã vượt qua được một phần của cái rào cản đó.

Nhưng đương nhiên rồi, Elisabeth có thể lờ mờ cảm thấy sự hiện diện của Kaito Sena phát ra từ người phụ nữ đứng trước mình.

Cô có thể cảm thấy sự ấm áp tốt bụng và hơi đần độn đã từng đồng hành cùng mình.

Gần như là phản xạ, Elisabeth nắm lấy tay Thánh Nữ. Cái lòng bàn tay xa lạ kia không còn nữa. Giờ đây nó có chút ấm áp và mềm mại. Thánh Nữ và Nhục hình Công chúa nhìn vào mắt nhau.

Ngay tức khắc,

một cơn mưa bom đạn rơi xuống đầu họ.

◆◆◆◆◆

Thứ ma thuật tràn ngập nỗi đau đớn và thù hằn được phát ra gần giống với những tiếng gào thét.

Cứ khóc đi. Cứ thỏa thích mà phàn nàn về nỗi đau của mình đi. Bóp nát cuống họng đi. Thiêu cháy phổi đi. Lưỡi và mắt và tứ chi đã bị xé khỏi ngươi. Giờ đây ngươi bị trói buộc với tư cách là những khẩu pháo, và ngươi không được phép nhận lấy cái chết. Ngươi đau đớn. Vì nỗi đau có tồn tại. Ngươi căm phẫn. Vì nỗi thù hằn có tồn tại.

Nhưng chúng không biết mình nên ghét bỏ ai.

Chúng thậm chí còn không hiểu được vì sao chuyện này lại xảy ra với bản thân chúng.

Vậy cùng khiến cho câu chuyện trở nên đơn giản hơn nữa thôi.

Người ta sẽ ghét gì trong cái tình huống đó? Câu hỏi đó rất dễ để trả lời.

Tất cả.

Chúng sẽ ghét bỏ cả thế giới.

Một khi nỗi đau của một kẻ đạt đến ngưỡng nào đó, nó sẽ thiêu rụi mọi lý trí mà chúng có. Thông qua việc gào thét, những khẩu pháp có thể lan tỏa niềm căm hận của mình đến với môi trường xung quanh. Những loạt đạn bay thẳng ra từ miệng chúng, đi cùng đó là nhiệt và xung chấn.

Vài thánh quân đã xuất hiện từ hầm mô khi nhìn thấy Thánh Nữ, và vài tá trong số họ đã bị đốt thành tro bụi. Thịt và máu và giáp tan chảy vào mặt đất, xương cốt lộ ra từ đống dịch đen nhầy rã thành cát bụi.

Elisabeth nhìn lấy sự biến đổi gớm ghiếc đó từ khóe mắt khi chờ ánh sáng tan đi.

Một tấm khiên khổng lồ đứng trước cô—một bức tường làm bằng dây gai mà Thánh Nữ đã dựng nên.

Rễ của những sợi dây gai cuộn quanh tay Thánh Nữ. Chiếc áo choàng vốn đã tả tơi càng rách nát thêm, và bà bắt đầu chảy máu khắp mọi nơi. Ngoài việc đó ra, bức tường đó là thứ duy nhất mà bà cần dùng để đỡ được đòn tấn công. Dù có muốn hay không thì sự tồn tại của Thánh Nữ Chịu Khổ cũng đã được mọc lên từ khái niệm hy sinh thân mình, và phép thuật của bà phản ánh lên việc đó.

“Tự đả thương để bảo vệ bản thân hả? Đúng là một kỹ thuật đáo. Phải nói là cháu hơi thất vọng là đòn đó không giết được cô đó.”

Tiếng lẩm bẩm trống rỗng cất lên từ Alice—cô bé đã phát lệnh bắn cho những khẩu pháo.

Cô bé cong môi lên với hai tay chắp ra sau lưng. Bộ váy xanh vẫn đáng yêu như mọi ngày, tuy nhiên giờ đây ánh nhìn mà cô bé dành cho Elisabeth lại chứa chan trong nó thứ gì đó mà trước đây nó chưa từng hiện diện.

Nó gợi cho cô nhớ đến một cái bao tử khổng lồ.

Đối với cô, Alice như thế một cái cơ quan bị phình trướng, đập lên đầy gớm ghiếc và luôn luôn phàm ăn.

Elisabeth rùng mình kinh hãi khi nhận ra vì sao mình lại cảm thấy như thế.

Lượng năng lượng mà Alice đang nắm giữ lớn đến lạ thường. Và hơn nữa, nó ngày càng tăng lên.

Không có lý chút nào.

Hiện tại, cô bé đã có nhiều năng lượng hơn cả Nhục hình Công chúa. Đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra. Dị thế Nhục hình Công chúa là cái vỏ bọc vô hạn. Có khả năng vượt qua Elisabeth chính là lý do vì sao mà cô bé tồn tại.

Vấn đề ở đây là…

…nó xảy ra quá nhanh! Làm thế quái nào mà nó… Nó đã hấp thụ được bao nhiêu rồi, và làm điều đó ở nơi nào cơ chứ?

“Miễn lần này cô chết thì cháu nghĩ là sẽ ổn cả thôi. Không sao, nhớ nè! Tấtttttttttt cả chúng ta sẽ chết cùng với nhau!”

Alice mỉm cười. Vui vẻ. Cô bé giơ tay phải lên cao, những cánh hoa bắt đầu cuộn lên sắc xanh quanh ngón tay.

Những khẩu pháo đồng loạt mở miệng.

Ngay lập tức, cô và những khẩu pháo cùng nhau tung ra kỹ thuật ma thuật đi cùng với sự tàn phá ma thuật thuần túy.

Rồi đột nhiên, tay Alice bị kéo sang một bên.

Máu đỏ bắn ra từ vết thương và xịt lên mặt cô. Nhưng mặt cô bé còn không có chút phản ứng.

Máu hóa thành con sóng cánh hoa mới, và hầu hết chúng tụ họp lại tại cổ tay Alice để chữa lành vết thương. Nhưng một số thì lại chuyển thành hình hài khác và quây quần thành một đàn bướm-bánh-mì trông thật quái dị.

Đàn bướm bay đến kẻ đã tấn công Alice, lột ra những mảnh vẩy màu bơ trên đường chúng bay.

Người phụ nữ thanh mảnh vội rút lui với mái tóc bạc phấp phới sau lưng. “Gừ! Có vẻ như cố hạ gục nó không đem lại được gì cả.”

Elisabeth ngay lập tức nhận ra giọng nói đó. Cô gọi tên người phụ nữ. “Izabella!”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một đợt dội bom nữa đổ lên đầu họ. Những tiếng nổ như sấm đơn giản và không mạnh. Nhưng chúng bù lại điểm đó bằng số lượng. Những đòn tấn công đến từ cao lẫn thấp, Izabella phải khiêu vũ để né được tất cả chúng. Cô cởi chiếc áo choàng ra giữa không trung trước khi an toàn hạ cánh xuống đất.

Số lần mà cô có thể né là hữu hạn, nhưng cô đã kịp len lỏi vào sau tấm khiến của Thánh Nữ trước khi may mắn kịp cạn kiệt.

Cô đứng cạnh Elisabeth và thở hồng hộc để lấy hơi. Một mảnh kim loại lớn trên mặt cô đã bị tan chảy như bơi. Chắc chắn là đống vảy của lũ bướm. Izabella buộc bánh răng trong má mình quay nhanh hơn thường lệ.

Khi quay lại hai người đồng đội cùng che chung tấm khiên với mình, đôi mắt lam và tím của cô mở to hơn tí chút. Là lãnh đạo của đội Hiệp Sĩ Thánh, được nhìn thấy Thánh Nữ bằng xương bằng thịt hẳn ảnh hưởng cô nhiều hơn bất kỳ ai. Tuy nhiên, cô anh dũng lấy lại vẻ điềm tĩnh, rồi nói.

“Tôi xin lỗi vì đến muộn. Lúc chuyện này xảy ra tôi đang đem người đi tuần quanh thành phố để xem xét lại vành đai phòng thủ. Giờ tôi đang cử họ đi sơ tán. Còn về bà, ưm, thưa bà, tôi xin lỗi, nhưng hiện tại bà không phải là nhân vật quan trọng nhất. Cô Elisabeth, cô nhận ra chứ?”

“Nhận ra gì cơ, Izabella? Ý ngươi là có chuyện gì khác cấp bách hơn thứ đang diễn ra ngay trước mặt chúng ta hả?”

“Phải. Những khẩu pháo đó không chỉ ở đây. Chúng xuất hiện khắp cả thành phố. Đám cháu quỷ dữ nữa. Và từ báo cáo tôi nhận được thì…Alice đã tấn công nhiều thị trấn và làng mạc trên đường đến đây. Chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu từ vài nơi, nhưng hẳn là còn nhiều nơi nữa đã bị tấn công, và thậm chí những nơi còn người sống sót cũng đều đã bị quét sạch.”

Vẻ mặt cô chứa đầy nỗi đau khổ. Elisabeth gật đầu.

Đó là phương thức chỉ mỗi Dị thế Nhục hình Công chúa mới có thể sử dụng. Hơn nữa, nó là phương thức mà không ai có thể tin được cô bé sẽ sử dụng hồi còn hoạt động trong khuôn khổ của việc nổi loạn và đi theo phương pháp và lý lẽ chặt chẽ của nó.

Lượng năng lượng mà Alice có thể chứa trong mình là vô hạn. Cô không cần phải tuân theo luật lệ nào, và với tư cách là người đã chết, cô không còn nơi nào để đi cả.

Miễn có số lượng lớn để hấp thụ thì không có lý do gì cô bé cần phải hỏi han về chất lượng, và cô cũng chẳng cần quan tâm đến cái hóa đơn mà mình sẽ cần phải thanh toán. Cô chỉ cần tạo nên một đàn châu chấu, sà xuống rồi ngấu nghiến ăn cho đến khi không còn gì sót lại. Rồi sau khi xử lý xong đĩa thức ăn đẫm máu, cô chỉ cần quẳng nó sang một bên và tiếp tục với đĩa tiếp theo. Cô sẽ ăn và ăn mà không cần quan tâm đến sự cân bằng của thế giới, và nhờ thế, cô sẽ trở thành kẻ trị vì bàn tiệc.

Elisabeth tặc nhẹ lưỡi.

“À, ta hiểu rồi…Điều đó giải thích được lượng năng lượng khổng lồ mà nó đã dự trữ được, ta nghĩ vậy.”

“Bọn tôi nghĩ con bé đã khơi mào chiến tranh với chúng ta, nhưng chúng ta lại không phải là phe duy nhất bị thiệt hại. Phía người lai cũng đang rối ren nữa. Di sản chết chóc mà Lewis để lại đã được tự do. Và đây không còn là cuộc nổi loạn nữa.”

Izabella lắc đầu, đôi mắt như đá quý cháy lên với một nỗi thịnh nộ không thể lẫn vào đâu được khi cô phơi bày ra sự thực kinh hoàng.

“Mục đích duy nhất của Alice Carroll là hủy diệt thế giới.”

◆◆◆◆◆

Có một sự thật mà Elisabeth biết—sự thật mà Kaito Sena từng là minh chứng sống.

“Khái niệm” được những kẻ đã chết theo cách đầy tàn bạo sở hữu có thể hình thành nên nền tảng cho việc phát triển sức mạnh ma thuật mà không có giới hạn. Nhưng nếu kẻ đó không có mục đích hay mục tiêu gì thì sao? Một vỏ bọc trống rỗng có sức mạnh tùy ý thay hình đổi dạng.

Nó sẽ yêu hay ghét?

Nó sẽ theo chính nghĩa hay tà ác?

Lewis thất bại trong việc thấy được nhìn thấy được cái hàm ý đó…thất bại trong việc nhìn thấy sự nguy hiểm. Alice cũng vậy. “Lần này ta sẽ thực hiện mọi điều mà mình nhắm tới.” Không ai xem xét liệu kịch bản sẽ ra sao nếu “mọi điều” đó đi theo chiều hướng xấu nhất.

Câu chuyện về sự ăn năn, những giấc mộng và nỗi thù hằn của Lewis đã đặt ra nền móng. Một khi hắn đã tạ tội được với những người mình không thể cứu, hắn mộng mơ đến việc tạo ra một địa đàng hoàn hảo. Nhưng hệt như Vlad đã chỉ ra, giấc mơ đó chỉ dựa trên những lời dối trá và sự đánh lừa bản thân mà thôi. Và hơn hết thảy, Alice vô cùng nhỏ tuổi, và cuối cùng thì sự ngây thơ của tuổi trẻ đã giúp cho cô nhìn qua được những chiêu trò lừa lọc. Cô bé đã, đúng theo nghĩa đen, kế thừa được sự thù hằn của hắn ta.

Giờ đây cô bé đang cố thực hiện ước muốn cháy bỏng nhất của hắn. Tình yêu, ghét bỏ, công lý và gian tà chẳng liên quan gì đến nó cả.

Mục tiêu duy nhất của cô là giết hết tất cả.

Chỉ có thế.

Và không gì hơn.

Alice Carroll đã quá mức vụn vỡ.

Không ai có thể ghép cô bé lại được như xưa.

Tất cả những chuyện này xảy ra là do Lewis bị giết chết. Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Việc người lai bị giết cũng đã bắt đầu cho mọi sự, cũng như cái chết đầy tàn bạo của Alice—của Sara Yuuki.

Giờ đây, tất cả đều là những kẻ báo thù. Ai ai cũng ghét bỏ nhau.

Và thế giới vẫn tiếp tục vận hành, ổn thỏa như muôn thuở.

Và trong thời khắc ấy, một suy nghĩ lóe qua tâm trí Elisabeth.

Một suy nghĩ mà cô không thể neo giữ.

“…Sao Kaito lại phải—?”

“Elisabeth.”

Rồi bất thình lình, cô nghe thấy giọng Kaito Sena.

Đó là giọng của người đã chết để cứu lấy thế giới.

Và là giọng của người mà cô vô cùng yêu thương.

◆◆◆◆◆

(Đang tiến hành, sẽ tiếp tục khi sách được phát hành chính thức)

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage