Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 9 (Đang tiến hành) - Chương V: Cuộc tiến công anh dũng

Randgrof Elephabred căm ghét cha mình.

Theo một lẽ nào đó thì anh không thật sự nghĩ như vậy.

Anh rất tôn trọng cha mình ở khía cạnh thông thái. Nếu không tôn trọng ông như thế thì anh sẽ chẳng bao giờ nghe lời khuyên của Aguina để mà dời nơi ở đến ngôi làng bí mật cả. Cha anh là con người thành công đến mức xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ một cách đầy dễ dàng.

Nhưng đồng thời, Randgrof cũng không đề cao cha mình.

Vì Randgrof Elephabred biết.

Anh biết Aguina Elephabred là một người cha hiền từ và yêu thương con cái.

Nhưng anh cũng biết đó là người đàn ông sẵn sàng đưa ra những lựa chọn tàn nhẫn mà chẳng có chút ăn năn.

Randgrof lớn lên dưới sự trông coi cẩn thận của mẹ mình, người vừa uyên bác vừa kỳ cục, cục vú nuôi, người vừa điềm tĩnh vừa ân cần. Anh không nói chuyện với cha mình nhiều. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra một điều.

Cha anh là một con quái vật.

Ngày nào đó, chắc chắn ông sẽ phản bội chủ nhân mình chỉ vì mười ba đồng vàng hay thực hiện tội lỗi nào đó lớn tương tự vậy. (1)

Và đồng thời, Randgrof cũng biết.

Cha anh là một vị anh hùng.

Ngày nào đó, người ta có thể sẽ tung hô ông là đấng cứu thế duy nhất của họ.

Cả hai đều có thể dễ dàng diễn ra.

Vì Aguina Elephabred là con người như thế.

Và không chỉ vậy. Aguina là người mang trên lưng mình sự nghịch lý vô cùng lớn lao.

Nếu ông trở thành quái vật, ông sẽ không hối hận về điều gì cả, và nếu trở thành anh hùng, ông sẽ không tự hào về điều đó.

Mọi việc Aguina làm, ông đều làm vì chủng loài mình. Dù ông có trở thành thứ gì thì thứ duy nhất còn sót lại trong ông chỉ là nỗi đau đớn.

Không lời khóc than, lời khoe mẽ, tiếng cười hay tiếng khóc nào có thể thay đổi được con người ông hay thứ mà ông cần phải làm.

Những lời đó được cất ra từ chính miệng ông. Và Aguina đúng.

Không gì có thể thay đổi được toàn bộ nỗi đau khổ mà ông sẽ gánh vác cả.

Đó là điểm mà Randgrof ghét nhất ở cha mình.

Vì ông đã sai. Quá sai.

“Này cha, nếu được phép thì con xin muốn được phụ cha gồng gánh nỗi đau đó.”

“Hoặc là thế, hoặc con muốn cha chỉ là cha của con thôi.”

“Cha chỉ cần không trở thành kẻ thù của thế giới hay trở thành anh hùng thôi—và con xin thú nhân, tất cả chỉ có thế.”

◆◆◆◆◆

“Không bao giờ nữa.” (2)

Elisabeth triệu hồi một con quạ khổng lồ.

Những cánh hoa đỏ cùng bóng tối đen cuộn lên trong không trung, và một con chim đen bùng ra từ chúng với đôi cánh óng ả dang rộng.

Khi nó sà tới trước, Elisabeth nhảy lên lưng nó. Nhưng bản tính của con quạ là tra tấn người khác. Nó không phải là thú cưỡi. Con quạ kêu lớn quạ! để phản đối sức nặng bất ngờ trên lưng mình.

Dù bẻ lái có phần khó khăn, nhưng cuối cùng thì Elisabeth cũng kiểm soát được con quạ.

Sau khi bắt kịp lũ triệu hồi thú bằng thứ phép màu nào đó, cô bay chậm lại.

Rồi cô sóng vai cùng binh lính của mình, khiến cho vài người trong số họ nhận ra sự hiện diện của cô. Vài người cụp tai, vài người cụp đuôi, vài người lúng túng cúi mình, và tất cả đều lảnh mắt đi.

Elisabeth tức điên. Họ không có quyền hạn gì để mà giả vờ rằng mình chưa từng trông thấy cô. Thật ra, cô còn định đá vài phát để họ tỉnh ra nữa, nhưng suýt soát kiềm lại được.

Thay vì làm thế, cô cắt qua bầu không khí đặc và tiến đến đầu đàn thú. Cô đến chỗ con thú chạy nhanh nhất.

“Nhìn mặt ngươi thì ta nghĩ ngươi đã biết mình sắp nghe chửi về chuyện gì rồi h… Ê, Lute!”

“Đội trưởng Elisabeth!”

Bất ngờ thay, Lute ngay lập tức đáp lại tiếng quát của cô. Anh quay sang và nhìn vào mắt cô.

Trong khi đó, Randgrof vẫn bám chặt vào lưng anh. Rõ ràng là anh không quen với việc cưỡi triệu hồi thú, và tư thế ngồi của anh hoàn toàn không an toàn tí nào. Mái tóc đen óng ả của Elisabeth bay ra sau cùng làn gió khi cô trừng mắt với hai người họ.

Cô quát lên với cả hai.

“Ngươi là tên đần độn! Cả ngươi nữa, Randgrof. Hai ngươi nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả?!”

“Bọn tôi không đần đâu, tôi hứa đó! Xin cô hãy lắng nghe!”

Ngạc nhiên thay, câu trả lời mà cô nhận được lại bình tĩnh và điềm đạm. Có vẻ như là họ có kế hoạch gì đó.

Cô cau mày suy tư, rồi im lặng trong một thoáng.

Khi sự thinh lặng diễn ra, lũ triệu hồi thú cứ tiếp tục chạy tới trước. Tiếng chân nhanh nhẹn của chúng đè chồng lên âm thanh quằn quại của khối thịt.

Lute vội vã giải thích giữa làn hơi ngày càng dày đặc.

“Với hình hài nguyên thủy của Sa Nữ Vương thì chúng ta khó mà nói chuyện với bà ấy từ dưới đất được! Nhưng giờ có khả năng cao là toàn cơ thể bà ấy chỉ như một giác quan lớn mà thôi! Là con trai của Ngài Aguina, có khi giọng của Ngài Randgrof sẽ tiếp cận được ngài ấy! Dù gì thì cũng đáng để thử!”

“Ngươi định ăn nói lý lẽ với thứ kinh dị đó hả?! Tâm trí Aguina đã trở nên điên loạn rồi! Đây không phải là lúc ngây thơ mộng mơ đâu!” Elisabeth quát lại.

Hiện tại, chính Aguina là người đang ép thi thể Sa Nữ Vương biến đổi theo cách ô uế nhiều hơn nữa. Tình hình quá u ám để có thể dựa dẫm vào phép màu. Nhưng Randgrof không thấy vậy.

“Tôi biết rõ như thế! Nhưng chuyện là cha tôi ám ảnh với sự thuần huyết, và ông ấy đau xót cho tương lai hơn bất kỳ ai! Tôi không dựa dẫm vào cảm xúc của ông ấy—mà là vào lý trí và cách suy nghĩ biến chất của ông!”

Elisabeth nhíu mắt lại. Đúng là Aguina là một trong những kẻ cuồng say sự thuần huyết nhất. Đó chính là nguyên nhân khiến ông trở thành kẻ thù của thế giới. Có lý do để tin rằng giọng của người thuần huyết—mà lại còn là người sẻ chia cùng dòng máu với ông nữa—sẽ có trọng lượng lớn.

Dẫu vẫn, khả năng thành công rất thấp. Elisabeth tiếp tục.

“Nhưng dẫu vậy thì—”

“Và quan trọng hơn nữa, với tình hình hiện tại thì bọn tôi không có giá trị gì trong cuộc chiến cả. Vậy nên…không sao,” Randgrof kiên định nói. Anh đã sẵn sàng đặt cuộc tính mạng mình lên bàn cân chiến thắng để cố khiến cho cán cân nghiêng về phía họ.

Elisabeth nheo mắt lại thêm lần nữa. Randgrof có điểm đúng. Bản thân cô cũng đã nhận ra điều đó.

Đối trọng thật sự chẳng nặng một cân nào.

Cơ thể Sa Nữ Vương đã tna chảy, và cơ thể mới giờ đây của bà chỉ đang hấp thụ tên độc của họ. Những kẻ nhỏ bé chẳng còn có thể làm được gì cả. Lute và Randgrof chỉ là những quân tốt vô dụng, và theo góc nhìn tổng thể thì họ chết cũng chẳng thay đổi được gì.

Trái lại, Tam Lâm Vương đã trọng thương, và mọi giọt năng lượng mà họ sử dụng đều đánh đổi với cái giá rất cao. Để Lute và Randgrof đặt cược tính mạng vào thí nghiệm này là việc làm có giá trị. Song, điều đó chỉ đúng nếu người đưa ra tính toán chẳng có chút cảm xúc nào.

Elisabeth ngậm chặt miệng lại, và khi cô mở nó ra, người lên tiếng là Nhục hình Công chúa. “Ta không định chết cùng các ngươi đâu đó.”

“Đương nhiên rồi ạ! Bọn tôi biết thế từ lâu rồi, thưa cô, và bọn tôi sẽ để Dị thế Nhục hình Công chúa cho cô xử lý!”

“Còn Ain thì sao? Con ngươi thì sao?”

Câu hỏi đó lại xuất phát từ Elisabeth. Một nữ thầy thuốc dương nhân hành động theo lý tính xuất hiện trước tâm trí cô, cũng như một đứa trẻ đang sắp chào đời đang nằm trong bụng cô.

Mũi Lute nhăn lại vì đau khổ. Nhưng anh trừng đôi mắt đanh thép về trước. Anh mắt anh dán lên khối thịt gớm ghiếc đang giãy giụa trước họ. Khi nói, anh chỉ tay đến bãi chiến trường vượt qua tầm hiểu biết của người thường đang diễn ra trước mắt. “Tôi tin chắc là Ain sẽ hiểu. À thì không. Em ấy sẽ giận lắm. Nhưng em ấy sẽ hiểu vì sao đây là điều cần thiết. Nếu thứ quái vật đó vẫn còn tồn tại khi Dị thế Nhục hình Công chúa xuất hiện thì tương lai của chúng ta sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Và bên cạnh đó thì không chỉ mỗi tôi. Ngài Randgrof cũng có một đứa con trai và một đứa con gái nữa. Ai ai trong bọn tôi cũng có. Nhưng bọn tôi vẫn đối đầu với trận chiến chết người này—để đảm bảo tương lai cho những đứa trẻ đó.”

Những lời anh nói ra thật xuẩn ngốc, đương nhiên là thế. Nó là điều thật vớ vẩn để kẻ bất lực như anh lên tiếng. Nhưng Elisabeth biết.

Hầu hết người sống trên thế giới này đều cố gắng để bám víu lấy mạng sống theo cách xấu xí nhất có thể. Không ai muốn chết cả.

Họ sẽ giết kẻ khác, họ sẽ tắm mình trong máu, họ sẽ gào hết sức bình sinh.

Ta không muốn chết / Vậy nên ngươi phải chết / Ngươi phải chết thay ta / Ai đó ngoài ta phải chết

Tất cả đều vô cùng phi lý. Nhưng việc nỗi sợ cái chết có thể vượt qua bất kỳ tiêu chuẩn đạo đức nào là việc rõ như ban ngày.

Đó là điều đã dẫn tới việc kẻ báo thù ngồi trên ghế thẩm phán. Tất cả đã xảy ra vì tội lỗi của cả ba chủng loài. Nhưng thậm chí ở thế giới như thế này thì vẫn có những kẻ sẵn sàng ném mình vào miệng sói dữ để bảo vệ những kẻ cần được bảo vệ.

Ai có thể nhạo báng lòng quyết tâm và ý chí như thế cơ chứ?

Ai có thể làm thế được tại thế giới mà không một ai muốn chết,

tại nơi mà mọi thứ đều đáng khinh bỉ,

và tại nơi mà người ta giết chóc lẫn nhau?

“Đúng thế, bọn tôi đã đưa ra quyết định của mình rồi!”

“Bọn tôi là Lữ đoàn Hòa bình, phục vụ Cô Valisisa Ula Forstlast và Đội trưởng Elisabeth là vinh hạnh của chúng tôi! Bọn tôi biết mình cần phải bảo vệ thứ gì!”

“Xin Đội trưởng hãy để bọn tôi làm chuyện này!”

Đây là cơ hội của chúng tôi, binh lính của cô van nài khẩn khoản. Sự thật tình thẳng thắn có thể khiến cho người ta sôi máu thật. Nhưng Elisabeth nghiến răng. Binh lính của cô đã quyết định làm mọi thứ nằm trong khả năng của mình. Họ đã chọn chiến đấu tới tận thời khắc cuối cùng.

Thế có nghĩa toàn bộ màn diễn này

là câu chuyện của họ.

Elisabeth cong môi. Cô hạ mắt xuống và nhớ lại thứ gì đó.

Nó là suy nghĩ mà cô đã có từ lâu rồi.

Những người lính sống sót Ragnarok dường như mang tong mình thứ cảm giác tội lỗi nào đó, và có lẽ vì thế nên họ đối xử với cô khá là tốt. Nhưng Elisabeth đã cố hết sức để giữ điều đó cho riêng mình. Nếu cô muốn bảo vệ được thế giới theo cách tốt nhất thì cô biết rằng không nên nuôi dưỡng những mối quan hệ mới.

Không đời nào biết được rồi cô sẽ cần phải hy sinh ai.

Nhưng giờ đây Elisabeth nhận ra một điều đắng cay.

Ta đã lầm, hoàn toàn sai lầm.

GIờ đây, chính hết lòng tự hào về họ nên cô mới có thể đưa ra lựa chọn cho họ đi đến cái chết.

Elisabeth gật đầu—và vẻ mặt cô thay đổi hoàn toàn.

Nụ cười giờ đây cô khoác lên thật lộng lẫy và tàn nhẫn.

Với nó, cô cười để xua đi cả quyết tâm bi thương của họ cũng như quyết định đau đớn của mình.

”Được thôi! Nếu các ngươi muốn thế thì cứ sống theo ý mình và tự do chạy tới trước! Cái chết của các ngươi thuộc về các ngươi! Giờ thì tự hào đi, vì Nhục hình Công chúa đang đi cùng các ngươi đây, và cười nhạo hết tất cả! Tiến lên, ta ra lệnh, tiến lên và tiến lên và tiến lên thêm nữa! Dù cho không một ai cho các ngươi rời đi, dù cho không một ai thừa nhận những việc mà các ngươi làm, hãy cứ đi theo con tim của chính mình và đặt cược hết tất cả những gì các ngươi có, mặc cho cơ hội có mong manh đến nhường nào đi chăng nữa!”

“Đương nhiên rồi, thưa cô! Là thành viên Lữ đoàn Hòa bình dưới trướng Đội trưởng Elisabeth, bọn tôi sẽ không làm điều gì khác!”

Họ lần lượt rút kiếm ra, và âm thanh kiếm rời khỏi vỏ lấp lấy cả không gian. Elisabeth cũng làm theo và rút ra thanh Hành hình Kiếm Frankenthal. Khối thịt hướng sự tập trung về phía họ, nhưng Elisabeth vung kiếm xuống mà chẳng có chút nao núng. Lute coi đó là tín hiệu, và cất lên tiếng gào xung trận.

“TIẾN CÔNGGGGGGGG!”

Họ đều tăng tốc.

Như chàng trai đã từng vẫy tay xưa kia.

Tất cả chỉ để bảo vệ những kẻ cần được bảo vệ.

◆◆◆◆◆

(chưa hoàn thành, đang tiến hành)

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage (2) Dựa theo tác phẩm “Con quạ” của nhà thơ Edgar Allan Poe xuất bản vào năm 1845. Bài thơ kể về cuộc gặp mặt của nhân vật chính và một con quạ xuất hiện trước cửa phòng anh. Dù nhân vật chính có nói gì thì con quạ chỉ đáp lại “không bao giờ nữa”, tượng trưng cho nỗi đau khổ trước việc mất đi người tình Lenore của anh. Con quạ đại diện cho sự thông thái, là một điềm báo nói ra sự thật phũ phàng, nhắc cho nhân vật chính nhớ đến sự thật nghiệt ngã: người tình của anh đã ra đi mãi mãi, chẳng bao giờ có thể quay lại.