◆◆◆◆◆
Thật ra, cô đã biết là nó sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Những cô vẫn muốn mơ.
Nơi mà Jeanne de Rais từng sống chẳng là nhà của thứ gì ngoài cái chết. Nó là một nơi xa xôi được bao bọc bởi vách đá, và tất cả những người sống tại đó đều biết rằng một ngày nào đó, cái chết sẽ đến và đem họ đi. Đối với họ, Jeanne chẳng là gì ngoài một con rối để tàn sát tất cả bọn họ. Để tạo ra lời khẩn cầu tha thiết nhất, những nhà giả kim đã đặt cược tính mạng mình.
“Hãy biến điều ước của chúng con thành sự thật đi, hỡi Nhục hình Công chúa. Xin hãy đem chúng con về nơi an nghỉ vĩnh hằng.”
Jeanne không muốn nói xấu về niềm kiêu hãnh của họ, cô cũng không muốn chế nhạo cái mục đích mà họ đã tin tưởng từ lâu.
Nếu muốn thì cô đã không phải dốc sức ra để mà biến giấc mơ của họ thành sự thật và trở thành trinh nữ cứu thế rồi.
Nhưng về cảm xúc thật sự của bản thân thì cô chỉ có một điều để nói:
“Bệnh hoạn kinh!
“Ý ta là khi chết đi thì ước mơ của ngươi làm quái gì còn giá trị nữa. Chúng chỉ là những gánh nặng đè lên vai lũ người sống mà thôi.”
Những nhà già kim không để cảm xúc chi phối hành động của mình.
Đối với họ, chỉ có cái chết tồn tại. Và sự lạnh giá đó đã từng là cả thế giới của Jeanne.
Nhưng rồi cô đã tìm thấy thứ gì đó ấm áp.
Izabella là người xinh đẹp đầu tiên mà cô gặp gỡ, và thậm chí sau khi bị thay thế bởi những phần máy móc của Jeanne, Izabella vẫn luôn giữ vững sự tốt bụng của mình. Cô thật hào hiệp, thật đáng yêu, và luôn luôn ấm áp.
Izabella nắm lấy tay cô.
Izabella không ngại máu cô.
Izabella khóc vì cô.
Izabella đau xót cho vết thương của cô.
Và thế nên Jeanne đã để bản thân mình tin.
Cô thậm chí còn có một cuộc trò chuyện sến súa về nó nữa.
“Đám cưới!”
“Đương nhiên rồi! Chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ linh đình ở Vương Đô luôn!”
Cô đã rất muốn tin.
Như một thiếu nữ nằm giữa cơn mơ.
“Thật ra, tôi biết rằng nó sẽ không bao giờ diễn ra. Nhưng ta vẫn muốn mơ lấy một giấc mơ đẹp.”
◆◆◆◆◆
(Chưa hoàn thành, đang tiến hành)
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage