Xưa kia, Thánh Nữ đã lại suy nghĩ tại cái thế giới trắng ngần và trống trải ấy.
Sao bà lại cố cứu lấy tất cả?
Dựa trên cách mà mọi việc diễn ra, không thể gọi đây là thứ gì khác ngoài sự ngẫu hứng được thôi thúc bởi một ca ngạo mạn và tự phụ cực kỳ trầm trọng được. Một sai lầm chết người, thứ được mang đến bởi cảm giác quyền lực khi ta sở hữu sức mạnh lớn lao. Ấy nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, bà vẫn không thể nào xem việc mình đã từng cố thực hiện là điều đáng bị khinh miệt hay quở trách được.
Nếu bà không làm gì cả, thế giới ắt hẳn sẽ lụi tàn, đó là điều rõ như ban ngày.
Và rõ ràng là dù có biết rõ điều đó, không một ai chịu hành động.
Đó là vì sao mà bà đã tự mình chiến đấu từ rất rất lâu.
Để cứu lấy tất cả.
Nhưng niềm hối hận vô vàn ập đến bà.
Xét cho cùng thì bà còn lại gì sau khi sự cứu thế xảy ra cơ chứ?
Cuối cùng thì bà đã cứu được thứ gì cho bản thân, thứ gì cho người khác?
Không gì cả.
Không thứ gì cả.
Hệt như khi còn trẻ, bà không thể cứu được bất kỳ thứ gì.
Nhưng đây, chuyện đang xảy ra giờ đây—thì lại khác.
Đây hẳn là một cái kết thật thiếu tinh tế. Và nó xảy ra quá muộn. Có khi người ta sẽ chỉ chỏ và cười nhạo bà.
Nhưng không sao.
Cuối cùng bà cũng đã lấy lại được thứ mà mình từng quên mất.
Bà đã vớt vát được một thứ từ sự đau khổ dài đằng đẵng và vô vàn những thất bại.
Bà đã bảo vệ lấy thứ mà đứa con mình từng bỏ rơi yêu quý.
Tại thời khắc cuối cùng, có lẽ bà chỉ muốn nghe thấy ai đó nói điều đó với mình. Có lẽ bà muốn nghĩ về bản thân.
Cảm ơn con rất nhiều vì đã sanh ra cho ta.
Cuối cùng thì thiên tài đơn độc đã nhận ra, và thế là Thánh Nữ đã hoàn tất trọng trách với gánh nặng của mình.
Thế, chỉ như thế thôi,
cũng đủ để đem lại ý nghĩa cho toàn bộ bi kịch của bà—cho toàn bộ vở hài kịch.
“Và ta sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
◆◆◆◆◆
Một thứ phép màu vừa mới xảy ra, và Vương Đô đã được cứu vớt. Song, còn lâu thì mọi chuyện mới chấm dứt.
Tất cả những ai chứng kiến nó đều muốn biết sự thật.
Chính xác thì chuyện gì đã diễn ra?
Và hiểm nguy nào đang tiếp cận thế giới?
Họ cần phải giải thích những sự kiện đã xảy ra cho vị vua trẻ Maclaeus Filiana. Những kẻ quyền lực sẽ đến gặp cậu để đòi hỏi câu trả lời. Đặc biệt là Giáo Hội, nơi sẽ nháo nhào lên như ong vỡ tổ.
Dù gì thì cũng có lý. Thánh Nữ đã hy sinh thân mình và tự nguyện đón chào cái chết. Không khó để hình dung được người ta sẽ phản ứng ra sao với thông tin đó.
Elisabeth biết hết những điều trên, nhưng cô vẫn quyết định không thực hiện nghĩa vụ báo cáo.
Thánh Nữ có lẽ đã hoàn toàn chặn được nó, nhưng thời gian mà ả câu được cho chúng ta là có giới hạn. Sẽ đúng là một trò đùa nếu ta dành thời gian này ra để mà bám váy Izabella.
Thánh Nữ đã hóa sinh mạng mình thành một chiếc đồng hồ cát quý giá. Có hàng triệu điều mà họ cần làm trong khi Thánh Nữ kìm chân Alice lại tại nơi mà họ đã dịch chuyển đi, và cát đang dần chảy cạn.
Trước hết, Elisabeth bắt đầu bằng việc bảo Izabella đưa cho mình thông tin về tất cả những thị trấn và làng mạc đã gửi đi tín hiệu cầu cứu.
Rồi cô rời khỏi quảng trường, nơi vẫn còn náo động vì phép màu, và dốc hết sức ra để giết lũ cháu quỷ dữ và những khẩu pháo, càng nhiều càng tốt. Phe địch đang bị xáo trộn, đây sẽ là thời cơ tốt nhất để bào mỏng hàng ngũ của chúng và cắt đứt nỗi đơn đau được tích tụ ngay từ gốc rễ.
Trong khi thực hiện việ đó, cô gửi đi một thông điệp.
Ta cho là Thánh Nữ đang chiến đấu với Alice và quân của nó tại nơi mà ả ta đã từng bị phong ấn—tại vực thẳm ở Tận cùng Thế giới. Vậy giờ đây câu hỏi sẽ là chúng ta nên làm gì—phải làm gì—với thời gian mà ả đang câu cho chúng ta đây?
Elisabeth nhìn lên trần khi đắm chìm vào suy tư. Nó được trang trí với hoa tươi.
Sau khi dịch chuyển rồi dịch chuyển rồi dịch chuyển thêm nhiều lần nữa, cô cuối cùng đã đến được một dinh thự tối tăm.
Khu sảnh dài được phủ trong một lớp bụi mỏng. Cô lén tựa vào bức tường trắng.
Rồi cô âm thầm ngắm nhìn những đóa hoa yêu kiều đung đưa trong lúc chờ đợi lời đáp từ người nhận. Nhưng bỗng cô lại nghe thấy tiếng cười hệt như con người nổ ra gần đó.
Cô đánh mắt về hướng mà nó phát ra, rồi lên giọng chế giễu khi trông thấy một mảng bóng tối dày đặc.
“Chào, Đế Vương. Chính xác thì ngươi đã làm gì bữa giờ đây? Chắc là dành thời gian ra để mà lười biếng rồi.”
“Miệng lưỡi láo xược đấy, đứa nhãi xuẩn ngốc kia. Ngươi muốn ta biến ngươi thành đống nội tạng không? Hay có lẽ ta nên dùng chân nghiền nát sọ ngươi,” Đế Vương đáp.
Hắn lộ mặt ra từ bóng tối và xuất hiện. Con chó đen với kích thước to như một con bê. Hắn đang nhe hàm nanh lởm chởm của mình ra. Hoàn toàn không chùn chân, Elisabeth lại chế giễu hắn thêm lần nữa.
“Ha. Nếu ngươi muốn thì cứ việc thử. Không như chủ thể Kaito trước đây của ngươi, ta sẽ là kẻ khó có thể bị nhai nuốt hơn đấy—như ngươi đã biết rõ. Giờ thì ta hỏi lại một lần nữa. Ngươi đã làm gì bữa giờ?”
“Sân khấu không phải là nơi thích hợp dành cho ta, chỉ có vậy thôi. Thời khắc phù hợp hơn chưa xảy đến. Thế nên để giết thời gian, ta chỉ đứng nhìn những kẻ khác hứng chịu đau khổ thôi. Kiểu như khi đi xem kịch ấy.”
Ghe-he-he-he-he-he, phư-he-he-he-he-he, ghe-he-he-he-he-he.
Đế Vương cười ồ lên, giọng hắn đinh tai và ồm ồm như sấm. Elisabeth nhún vai.
Thật ra, lời nhận xét của cô chẳng đem lại được gì.
Cô biết rõ là sự hiện diện của Đế Vương không đủ để lật ngược được cán cân. Hắn có thể buộc Alice rơi vào thế chiến tranh để bào mòn sức lực như Thánh NỮ, và có lẽ hắn sẽ làm được tốt hơn bà nữa. Song, như hắn đã nói. Làm thế sẽ khiến hắn phải vĩnh viễn rời khỏi bàn cờ.
Và bên cạnh đó, dù gì cũng chẳng ai có thể ra lệnh cho Đế Vương mà mong hắn tuân theo được cả.
Hiện tại thì vẫn chưa rõ chủ thể của hắn là ai, và mục tiêu của hắn cũng mờ mịt hệt như thế.
Elisabeth nhìn chằn chằm vào thân hình to lớn của Đế Vương. Cô suýt đưa ra những câu hỏi đó, nhưng hắn lại mở miệng ra trước, cắt lời cô như thể để nói rằng hắn chẳng buồn mà phân bua.
“Ta đó câu hỏi dành cho ngươi đây, đứa trẻ đần độn kia.”
“Câu hỏi gì đây? Phải thừa nhận là ta chưa từng nghĩ ngươi là loại thích hỏi han đấy.”
“Thật vậy. Bản tính ta không như thế, nhưng tình hình này có điểm khiến cho ta tò mò.”
Con chó đen khẽ đập chiếc đuôi thanh mảnh xuống đất.
Lửa trong mắt nó bập bùng. Từ vẻ bề ngoài, hắn trông như kẻ đã vượt qua tầm hiểu biết của người phàm trần, ấy nhưng những lời mà con chó săn tối thượng nói ra tiếp theo lại mang trong nó chất người đến đáng kinh ngạc.
“Kẻ Tích Tụ Mười Bảy Năm Đớn Đau và Thánh Nữ đều đã nói những thứ vớ vẩn về việc nơi này xứng đáng được bảo vệ. Nhưng toàn bộ tình hình hiện nay lại bị gây nên bởi sự khác biệt, đàn áp và ưu sầu mà chính lũ sinh vật sống tự gây nên. Thậm chí nếu ngươi có thành công trong việc bảo vệ thế giới thì mối hiềm khích mà những vết thương đó tạo ra vẫn sẽ lại mưng mủ lên mà thôi. Sự tàn diệt sẽ tiếp tục lấp ló chờ ngày chui ra. Khi đã biết thế, liệu ngươi có thật sự tin rằng những kẻ đủ chính trực sẽ được sinh ra đủ nhiều để lật ngược lại chuyện đó không?”
“Không. Không hề.” Elisabeth tuyên bố mà không chờ lấy một nhịp.
Đế Vương bất ngờ, nheo mắt với cô. Nhưng trong mắt Elisabeth, đó là câu trả lời duy nhất mà cô có thể đưa ra. Thánh Nữ có thể ngây thơ, nhưng cô thì không.
Không, Nhục hình Công chúa biết. Cô biết ngu dốt chính là một cái tội. Cô biết rằng kẻ yếu có thể thực hiện những hành động tàn ác mà không thèm chớp mắt. Và cô rằng dù họ có thành công trong việc cứu lấy thế giới thì miễn Thiên Chúa và Quỷ Thần còn tồn tại thì nó vẫn có thể quay trở lại với sự tàn lụi trong nháy mắt.
Dẫu vậy…
Cô tiếp tục nói, trang nghiêm và thật lòng. “Nhưng ta vẫn sẽ để chúng tự quyết định. Là kẻ tội đồ, ta không nằm ở vị thế để có thể phơi bày sự biến chất của kẻ khác và coi chúng chỉ xứng đáng với nấm mồ được. Trách nhiệm của ta là phải neo giữ những sợi tơ lại với nhau, để những kẻ khác có thể thử sức mà kéo sợi.”
Elisabeth đã tìm được quyết tâm từ lâu, và nó vẫn luôn luôn vững chãi.
Những kẻ nợ mạng sống của mình với kẻ khác có nghĩa vụ phải chiến đấu.
Nhìn thấy Thánh Nữ đưa ra quyết định của mình đã khiến cho Elisabeth chắc chắn như thế. Cô không có thời gian để mà chìm trong đau khổ vì những thứ đã sai trái và vụn vỡ.
Cô nợ mạng sống của mình với Kaito Sena.
Tình yêu của cậu đã cứu lấy cô.
Như thế có nghĩa tất cả những điều này, tất cả mọi việc đang diễn ra cũng như sẽ diễn ra, chính là câu chuyện của cô.
Lảnh mắt đi và thoái thác tránh nhiệm không phải là điều mà cô có thể chọn lựa.
“Đây là lựa chọn của ta, và ta chọn chiến đấu tới khi trận chiến này chấm dứt.”
“Hừm. Đóng vai một kẻ đần vô song, ta hiểu rồi. Chà, vậy thì thôi. Liệu ngươi có thể cạnh tranh nổi với kẻ mà tâm trí biến chất vẫn tinh tường đến tận thời khắc cuối cùng không? Hay ngươi sẽ chìm trong sự giả tạo rồi chết? Ta mong được x… Hửm? À, chúng đến rồi. Ta không có đủ kiên nhẫn với lũ chuột nhắt.”
Và thế là Đế Vương biến mất. Giờ đây lại một mình, Elisabeth nhìn lên.
Cô đã bảo trong thông điệp rằng đi một mình là được rồi, ấy nhưng vòng triệu hồi vẫn hằn lên mặt đất trước mắt cô.
Nó không giống với thứ mà loài người tạo nên. Đầu tiên, lửa chạy dọc nó, rồi một đám mấy đỏ và cát trắng cuộn lên từ trung tâm. Hai tông sắc lấp đầy tầm mắt cô hệt như một bức tranh cát. Rồi chúng rắn lại thành bức tường, rạn nứt và vỡ tan.
Sau đó, hơn một tá thú nhân đứng trước mặt cô.
Chàng sói lông màu đồng đứng giữa họ ngước nhìn lên. Anh cung kính cúi chào cô.
“Đội trưởng Elisabeth, toàn bộ Lữ đoàn Hòa bình xin phép được có mặt!”
Họ là lính của Elisabeth,
cấp dưới đến từ lãnh thổ thú nhân.
◆◆◆◆◆
(Chưa hoàn thành, đang được cập nhật)
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage