Ta nguyền rủa, ta căm hận, ta thù hằn, ta ghét bỏ, ta xót thương, ta đau buồn, ta nguyền rủa, ta nguyền rủa, ta nguyền rủa, và sau tất cả những lời nguyền rủa...
...ước vọng của ta cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.
Tận thế lại diễn ra một lần nữa. Những mầm mống của cái ác mà ta gieo trồng đã trổ nụ đơm hoa thành công. Tại thời điểm ấy thì việc duy nhất mà tất cả có thể làm chỉ là chết. Lũ con chiên ngu dốt sẽ diệt vong, mãi giữ vững cái sự dốt nát cho đến thời khắc cuối cùng.
Như thế sẽ thật ổn thỏa. Món tráng miệng sẽ được phục vụ. Đó là phán quyết mà ta đã đưa ra, và là điều ước mà ta đã thực hiện. Song...
...ta giờ đây―
―không còn là ta khi ấy nữa.
...Ngươi sẽ chịu lắng nghe lấy ta chứ?
Hỡi vị thính giả vô danh mà ta đã từng mong rằng sẽ chết?
Đây là một câu chuyện từ thuở xa xưa.
Hồi ấy, ta đã phạm phải sai lầm chết người. Ta đã mang đến tận thế. Nhưng đó không phải là ý định thật sự của ta. Ta không hủy diệt thế giới vì ta muốn như thế. Ta đã nhầm; xin đừng hiểu sai ta. Người ta thậm chí có thể bảo rằng sự tồn tại của ta đây chính là một lỗi lầm. Nhưng dẫu vậy, không gì có thể thay đổi được tính cao cả của mục đích mà ta hướng tới hết.
Ta chỉ muốn cứu lấy thế giới khi không ai khác muốn làm thế mà thôi.
Nhưng dù vậy―
―từ lúc nào đó mà ta đã quên đi mất.
Hắn ta―Cuồng Vương―đúng, ta đã quên mất.
Hồi ấy―
―ai ai cũng khóc―
―và ta muốn giúp cho chúng không còn phải rơi lệ nữa―
―vậy thì giờ đây―
―tại sao?
Sao trong tai ta―
―lại đầy rẫy tiếng gào thét và―?
❋❋❋
"Ta bắttttt được hắn rồi."
"Tuyệt hảo!"
Elisabeth đang ở lãnh thổ thú nhân.
Sau khi làm xong nghĩa vụ của Lữ đoàn Hòa Bình, Elisabeth quay lại dinh cơ của Valisisa Ula Forstlast. Với lời thông báo thiếu sức sống, cô đá tên pháp sư tới trước. Những chàng thú nhân cấp dưới bày tỏ lòng cảm ơn, rồi một người lính lộc nhân kéo gã đàn ông xuống tầng hầm vì hắn đã phạm phải tội ác tổ chức nghi lễ thờ phụng quỷ dữ.
Elisabeth bực mình xoay vai. Lute bước tới và đưa cho cô một tách trà nóng.
"Tôi biết là cô sẽ làm được mà. Bắt được gã này là chúng ta gạch được một cái tên khỏi danh sách truy nã rồi."
"Thế là hết rồi nhể? Ta nghỉ đây. Và đi ăn tối, dù có muộn rồi."
Song không lâu sau khi cô đưa ra lời thông báo, cách cửa bị thô bạo đá tung ra.
Giọng nói vang lên nghe có phần như một con rối, ấy nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta khó chịu đến lạ thường.
"Xin thứ lỗi. Chị Elisabeth! Chị Elisabeth Le Fanu có ở đây không? Nghe chuyện ta cần nói một chút đi này, con điếm kia!"
"À. Là Jeanne... Ta thấy rằng ngươi lại đến đây từ Thủ Đô lần nữa rồi. Cơ mà thì đây là lần thứ mấy rồi đây?"
"Đừng lo về chuyện đó; nghe này. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra trong đầu thiếu nữ của tôi nữa. Đúng là bọn đàn bà mà! Sao, chị ta ghét ta à? Chị ta không ghét ta đâu, phải chớ?"
"Theo như ta biết thì Izabella chưa bao giờ là loại người đeo bám cả. Ta đi đây. Chào."
Sau khi trao đổi ánh nhìn với Lute, Elisabeth vội vã rút lui và đi ra sảnh.
Sau khi đảm bảo rằng không ai đi đến chỗ mình, Elisabeth ném một viên ngọc xuống đất. Nó đập xuống sàn và tự vẽ nên một vòng dịch chuyển. Những cánh hoa đỏ thẫm và bóng tối bắt lên ngút tầm mắt, và các bức tường hình trụ mang màu máu bao vây lấy cô.
Những vết nứt thanh mảnh chạy qua chúng.
Rồi chúng biến mất, không còn để lại bất kỳ ai.
Elisabeth đã biến mất khỏi lãnh thổ thú nhân.
❋❋❋
Tích tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí―Cách.
Cách.
"Ta về rồi đây."
"Chào mừng cô đã về nhà."
Khi Elisabeth nói, một tiếng nói vui tươi đáp lại.
Kaito ngả ghế ra sau. Vẫn ngồi trên nó, cậu xoay người lại.
Cái chỏm tóc màu nâu xỉn được buộc lại ở phía sau đung đưa sau đầu cậu. Như thường lệ, bộ đồng phục quản gia vẫn trông hoàn toàn ngớ ngẩn trên cái vóc người mảnh khảnh. Có vẻ như cậu đang kiểm tra danh sách hàng tồn ở kho chính như thường lệ.
Elisabeth giơ tay để chào cậu...
Hửm?
..nhưng giơ được nửa chừng thì tay cô cứng lại tại chỗ. Có thứ gì đó kỳ lạ đến mức đầy hiểm nguy. Cô nghiêng đầu.
Trong khi ấy, Kaito tiếp tục thoăn thoắt chiếc bút lông vũ. Thi thoảng cậu lại trây trét mực ra hay bắt đầu vẽ vời lung tung.
Đó gần như là một cảnh tượng tầm thường đến rơi nước mắt. Không có gì đặc biệt hay thú vị cả, dù chỉ một tẹo.
Elisabeth quyết định không nói ra sự bất an của mình. Mà cô chỉ sải rộng chân mà tiến tới Kaito. Thậm chí còn không thèm nhìn lấy cô, cậu lôi cái ghế sau lưng mình ra và hất cằm về nó.
"Ừm."
"Ừ."
Elisabeth đáp lại như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên cõi đời rồi cũng ngồi xuống theo. Vài giây sau, cô lại nghiêng đầu sang bên lần nữa. Nhưng cô không có cơ hội để nói ra điểm mà mình cảm thấy kỳ lạ.
Kaito đưa danh sách hàng tồn kho sang cô và chỉ vào một trong những khoảng trống.
"Elisabeth, tôi phải nói là mấy cái giấy tờ này chán thật đó."
"Tên đần... Đó là kết luận mà ngươi rút ra được sau khi làm nó cả ngày á hả? Ta đi làm cần mẫn ngoài kia, nên với cương vị là quản gia thì ít nhất ngươi phải giữ trật tự cho lâu đài của ta đi chứ. Cằn nhằn thế là đủ rồi―làm việc đi!"
Hửm? Hửmmm?
Cô đang nói về vấn đề gì thế?
Cô nói ra những lời ấy thật dễ dàng làm sao, nhưng đi kèm với chúng lại là một làn sóng phiền muộn lần thứ ba, thứ chẳng thể nào miêu tả nổi. Cô thất kinh giơ tay lên rồi xuống. Về phần Kaito, cậu duỗi cơ tay rồi cong môi.
"Thì, cô nói vậy, cơ mà... Nè, để tôi cho cô xem con số đầy ấn tượng đây nhé? Hàng tồn kho của bảy năm vừa qua...không được liệt kê ra."
"Úi trời, quẳng hết chúng đi rồi bắt đầu lại từ đầu có phải là nhanh hơn không?"
"Đúng chứ? Đó là lựa chọn thực tế duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra đó... Gừ, phí hết cả thời gian rồi..."
Kaito ngáp to, rồi thõng người và úp mặt xuống bàn. Elisabeth chọc tay vào đầu cậu. Giờ không phải là lúc để ngủ. Cô nhận được tiếng "gừừừừ" lạ lùng đáp lại.
Khi hai người họ đùa nghịch với nhau, tiếng đôi bước chân nhẹ nhàng sáp gần lại.
"Hôm nay cả hai làm tốt lắm ạ!"
Nghe thấy giọng nói hồ hởi, Elisabeth ngó lên và được đón chào bởi một đôi mắt xanh lục lóng lánh cùng mái đầu bạc. Chúng thuộc về một nàng búp bê máy xinh đẹp đang vận trên mình bộ đồng phục hầu gái. Hina rạng ngời đầy đáng yêu khi đẩy theo chiếc xe phục vụ thức ăn.
Elisabeth thấy lòng mình ngập tràn trong nỗi choáng váng. Tuy nhiên, cô lại không biết lý do vì sao.
Hửm hửmmm?
"Em mang bữa xế tới cho cả hai rồi nè, Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth quý yêu ơi! Có bánh tạc, bánh nướng xốp, bánh quy và đủ loại bánh khác nữa nè, vậy nên xin cả hai cứ tự nhiên ăn bất cứ loại nào mình thích nha!"
"Uầy, em làm hết tất cả luôn đó hả? Em không dốc quá sức đó chớ Hina?"
"É, người chồng dễ thương của em tốt bụng quá đi thôi! Làm tình với em ngay đi ạ! E hèm. Ngài đừng lo. Nếu là vì Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth quý yêu thì nướng bánh cũng giống như được ở trên địa đàng rồi đó! Giờ đây em đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ tới tột cùng nhưng cũng có điều độ chặt chẽ đấy ạ! É, cứ như thể thế giới đang ganh tị với niềm vui sướng của em vậy á!"
"Ờm, được thôi... Anh không chắc là anh hiểu được em nói gì, nhưng thấy em vui thì anh cũng vui lây luôn."
Không, không, không, chờ đã nào. Thật tốt khi thấy Hina như thường lệ, cơ mà...
Có gì đó kỳ lạ. Elisabeth day thái dương. Nhưng dù có vắt óc tới đâu thì cô cũng chẳng thể nào biết được điểm nào lạ thường đến thế. Có lẽ không chỉ là một thứ. Thật ra, nếu buộc mình phải nói thành lời thì đó sẽ là...
"Tất cả" đều kỳ lạ cả.
"Cô Elisabeth nè, cô thích loại nào ạ?"
"Ta nghĩ là bánh tạc mâm xôi mật ong đó!"
Nhưng trong một thoáng, Elisabeth ngừng để đầu óc đi quẩn quanh. Cô nôn nóng đưa tay ra.
Với tiếng "Đương nhiên rồi ạ," Hina âm thầm bày ra món bánh tạc. Elisabeth ngó xuống chiếc đĩa.
Chiếc bánh tạc được chồng cao với những quả mâm xôi trông đầy xa hoa, và mật ong khiến cho lớp bên ngoài trông thật óng ả. Trông như thể cô đang chiêu đãi một núi hồng ngọc cho đôi mắt mình vậy. Khi Elisabeth cầm nĩa lên, Kaito ranh mãnh chọc ngoáy.
"Chà, tôi có thể thấy được cái đuôi và cặp tai đang vẫy vẫy trên người cô luôn đó nha."
"Tên kia, câm ngay. Ta không phải là mèo."
"Có mỗi cô nhắc tới mèo thôi đó... Dường như thậm chí bản thân cô cũng nhận ra luôn mà."
"Nếu được chọn trở thành mèo hay trở thành chó, thì em sẽ chọn trở thành chó ạ! Em sẽ nằm ngửa lưng, phô chiếc bụng của mình ra cho Chủ nhân Kaito rồi lúc lắc đuôi mạnh tới nỗi nó muốn rớt ra luôn! Gấu, gấu!"
"Thế được đó, cục cưng ạ. Cơ mà không có đuôi thì em cũng đã đáng yêu lắm rồi."
Kaito vỗ đầu Hina qua chiếc mũ hầu gái mềm mại. Khi Hina cất thêm vài tiếng sủa sung sướng nữa, Elisabeth cũng chung tay vào việc vỗ về. Hina ngập trong niềm hạnh phúc.
Bữa tiệc làm-Hina-vui tiếp tục như thế trong một hồi lâu. Có lẽ chỉ do Elisabeth tưởng tượng thôi, nhưng có vẻ nhưng không khí trong phòng ấm hơn ban nãy đôi chút.
Với bầu không khí đã được nâng lên thỏa đáng, Elisabeth quay về chiếc đĩa và mỉm cười nói.
"Giờ thì xử lý bánh tạc thôi!"
"Tôi mong là nó sẽ hợp khẩu vị cô ạ!"
"Ăn chậm thôi và nhai kỹ vào, không là cô mắc nghẹn đó."
"Ngươi nghĩ ta là con nít hay gì?"
Khi ném lời phàn nàn về phía Kaito, Elisabeth vung vẩy chiếc nĩa và cẩn thận cắt qua lớp vỏ bánh để không làm ảnh hưởng tới lớp kem hay lớp mâm xôi. Rồi cô chậm rãi đưa miếng bánh lên miệng và―
"...Vô vị thật."
―Với tiếng thụp―
―toàn bộ ánh sáng vụt tắt.
❋❋❋
Tích, tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí-tí-tí-tí―
Kẽoooo kẹttttt.
"Nào, ta cho đó chính là điểm kết thúc của hồi đầu tiên."
Giọng nói trầm đục vang qua không gian, và một chiếc đèn được chong lên trong màn đêm như thể nó đã chờ đợi chỉ vì khoảnh khắc này.
Ngọn nến rọi ra cái vòng tròn trắng quanh chính nó. Vì nơi đây tối đen như mực, nên chỉ mỗi cái nguồn sáng le lói đó thôi cũng đủ chói chang như mặt trời rồi.
Elisabeth nheo mắt. Cô có thể nhìn thấy tấm khăn trải bàn màu xám ngọc trai trải dài ra từ vòng tròn vào trong bóng tối. Những chiếc đĩa buffet bằng bạc nằm bên trên, chất đầy những món ăn đầy sắc màu đến nỗi trông như thể chúng được tạc nên từ sáp.
Có vô vàn loại khai vị, từ món hàu thạch trong suốt, món cá hồi ướp cam tươi roi rói đến đủ loại pâté khác nhau. Chiếc bàn được lấp đầy bởi những món ăn thơm nức mũi. Song, không một ai tham gia vào màn tiệc, thật quá tốt để có thể là sự thật.
Chỉ có một người ở tại đó.
Cái bóng của một người đàn ông ngồi tại đầu bàn.
Hắn ta mặc trên mình bộ áo lụa với cà-vạt, áo choàng thì được tô điểm bởi những đường chỉ bạc.
Lờ đi những đĩa buffet, hắn chỉ ăn trên một chiếc đĩa ăn trắng muốt. Trên chiếc đĩa sứ là một miếng thịt nhễ nhại máu. Miếng gan có vẻ chưa được nêm chút gia vị nào. Gã đàn ông cắt nhỏ nó ra rồi đưa những miếng gan vào miệng bằng chiếc nĩa.
Bóng tối chỉ được đánh dạt đi bởi ánh nến và âm thanh leng keng của dao nĩa.
Sau khi nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm, mái tóc đen mượt tựa nhung lụa và những đường nét đẹp đẽ của gã đàn ông, những điểm tương đồng với cô, Elisabeth nói.
"Và ngươi là tên quái nào đây?"
"Ôi, thôi nào, con gái vàng ngọc của ta ơi. Cái trò quên đi sự tồn tại của ta đây không có đáng mến như con nghĩ đâu."
Vlad Le Fanu đặt dao và nĩa xuống. Elisabeth cười nhạt với hắn.
Cô biết rõ hắn là ai. Song sự thù hằn đối với Vlad cắm rễ rất sâu bên trong cô. Nội việc cô sẵn sàng lãnh đạm thay vì thẳng thừng thù địch với hắn cũng là một màn kiểm soát bản thân ở mức cao nhất rồi. Nhưng tại thời điểm ấy, Elisabeth nghiêng đầu sang một bên.
Vlad vừa nói gì cơ?
"...Hồi đầu tiên nào?"
"Theo một góc nhìn nào đó thì chúng ta đang đứng ở tận cùng của huyền thoại. Khoảng không gian bên trong những câu truyện cổ tích."
Bất chợt, Vlad bắt đầu nói. Hắn nâng dao và nĩa lên lần nữa.
Khi hắn cắt miếng gan, máu đỏ sẫm rỉ ra từ nó.
"Đây là giai đoạn sau khi màn đã hạ, vỏ bọc của những thứ còn sót lại sau hồi kết: tận thế―nhưng như con thấy đó, cái kết của màn diễn không thỏa đáng chút nào cả. Nắm được sợi dây cương mới của cuộc đời, thế giới lại tiếp tục xoay. Những những hồi chuông rồi sẽ vang lên để báo hiệu cho sự vén màn mới."
Vì đó là cách mà chuông và màn vận hành.
Tinh.
Sau khi cắt miếng gan ra, Vlad gõ dao lên mặt đĩa.
Rồi hắn chậm rãi nhìn lên Elisabeth, miệng nhoẻn thành nụ cười khi tiếp tục.
"Ngăn cho màn diễn không chấm dứt. Ba chủng loài chung tay với nhau. Sự hy sinh cao cả. Cảm động đấy, đừng hiểu nhầm ta. Một câu chuyện đáng để được kể. Nhưng câu chuyện kéo theo sau nó thì sao?"
"...Câu chuyện nào?"
"Cách mạng. Báo thù. Phản bội. Bất cứ thứ nào trong những điều này, cũng như toàn bộ chúng, sẽ yêu cầu chúng ta đào sâu vào tâm khảm và động cơ của diễn viên. Và thế có nghĩa là câu chuyện kéo theo sau sẽ khó mà kể lại được. Rồi tất cả sẽ bị vùi lấp bên dưới lớp mạng đen của lịch sử. Và không màng gì đến những kẻ đã anh dũng chiến đấu... Mặc dù, đương nhiên rồi, giờ đây là quá sớm để nói rằng liệu có tồn tại thế giới nào đó mà người ta có thể kể lại nó ở ngoài kia hay không. Mọi chuyện đang bắt đầu đi theo chiều hướng tăm tối rồi."
Âm thầm di chuyển nĩa, hắn đưa một mẩu gan nhỏ lên miệng và đặt nó lên lưỡi. Rồi hất nó vào trong miệng, như thể để chốt hạ lời phát biểu của mình với Elisabeth.
Màu máu đỏ thẫm của miếng gan nhuộm bờ môi với thứ sắc đỏ sẫm hơn đôi phần khi hắn thong dong cười ồ.
"Không ai sẽ thích chuyện này cả. Thậm chí những cựu binh cũng sẽ muốn ngoảnh mắt đi. Đó là cách mà mọi chuyện sẽ diễn ra."
"Vlad, đừng bảo ta là... Ngươi vừa bị đập đầu vào đâu đó nha?"
"Lời quan tâm của con sẽ thật cảm động nếu nó không luôn luôn mang đầy tính xúc phạm như thế đấy!"
Nghe thấy lời đáp từ Elisabeth, Vlad đặt bộ dao nĩa xuống lại.
Lạ lùng thay, dường như hắn khá là nghiêm túc với những gì mà mình đang nói. Nhưng thế thì sao? Elisabeth cau mày. Về phần cô thì cái sự khó chịu đang gặm nhấm mãnh liệt đến nỗi như thể phần cổ cô đang bị thiêu đốt.
Có điều gì đó không đúng ở đây―ta chắc chắn.
Thị lực cô chao đảo. Mô tả của Vlad thật khó nhai khó nuốt, nhưng hơn cả thế, nó thật đáng lo ngại.
Có thứ gì đó đang lấp ló bên dưới bề mặt, thứ gì đó mà cô không nên nhìn. Song, Elisabeth chẳng thể nào biết được đó là gì. Mỗi lần cố nghĩ về nó thì cô lại bị cơn đau đầu dữ dội can ngăn.
"Cái...gì đây?"
Elisabeth ấn tay lên trán. Vlad tiếp tục ăn.
Sau khi yêu kiều ăn lấy miếng gan, hắn lau môi với chiếc khăn ăn rồi ngó lên.
"Con để ý thấy chứ?"
"Cái gì?"
Câu hỏi đường đột được đưa ra, và nó thiếu hụt mất cái chủ ngữ. Nhưng Elisabeth không có cơ hội để yêu cầu hắn nói thêm.
Vlad tự mình gật đầu, rồi búng tay. Bóng tối và cánh hoa lam lấp đầy không gian. Khi quang tạnh, thứ duy nhất còn sót lại trên bàn chỉ là một chiếc thố duy nhất. Sâu lòng, nó chứa nước ngập tới tận vành.
Phẳng như gương, bề mặt nước đang chiếu lên hình ảnh nơi nào đó.
Mắt Elisabeth mở to. Cô há hốc.
"Kaito, Hina..."
Kaito và Hina đang say giấc nồng, ôm ấp lấy nhau với vẻ mặt an bình. Trông họ gần như thật thư thái.
Chỉ đẹp đẽ, không gì hơn. Không có gì lạ cả. Ai ai cũng biết là họ đã kết hôn, và vợ chồng đã cưới mà ngủ với nhau thì cũng hoàn toàn bình thường thôi. Tuy nhiên...
Sao mà...xa cách quá.
Cảnh tượng thanh tĩnh, trìu mến ấy còn xa vời hơn cả điểm tận cùng của thế giới. Elisabeth đắm chìm trong cảm giác đơn độc khôn cùng.
Cô biết là hình ảnh trên mặt nước chỉ là thế, chỉ là hình ảnh mà thôi, nhưng chỉ vậy thì chẳng thể nào giải thích được cái cảm giác mà cô đang có. Cứ như thể toàn bộ không gian chứa đựng họ đã bị ngăn cách khỏi cô bởi một bức tường vô hình.
Cô lặng tiếng trông lấy họ. Vlad nổ ra tiếng cười trầm đục.
Lờ hắn đi, cô với tay ra, dẫu biết rằng sẽ chẳng đời nào có thể chạm được vào khung cảnh trên mặt nước ấy.
Xét cho cùng thì nó cũng không có thật. Chẳng có gì để mà với đến cả.
Ấy...nhưng?
...Tùm!
Tích, tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí-tí-tí-tí―
Kẽoooo―
―kẹttttt?
❋❋❋
"Nè, Elisabeth, sao thế?"
"Cô Elisabeth, cô ổn chứ ạ?"
"....................................Hửm?"
Elisabeth chầm chậm mở mắt, để rồi ngay lập tức được chào đón bởi thứ ánh sáng chói lòa.
Từ lúc nào đó mà căn phòng đã bừng sáng. Cô vẫn thấy tấm khăn trải bàn màu xám ngọc trai được trải dài trên mặt bàn trước mặt, nhưng những chiếc đĩa bạc và các món ăn trông như sáp không còn ở đó nữa.
Tương tự, Vlad cũng vây. Thật ra thì thậm chí Elisabeth còn đổi chỗ với hắn, và giờ đây đang ngồi tại đầu bàn nữa cơ. Chiếc thố bạc chứa đựng hình ảnh của Kaito và Hina cũng đã được thay bằng thứ gì đó khác. Một thứ lộng lẫy lạ lùng.
Elisabeth nhìn chằm chằm vào vật thể vừa xuất hiện.
Ta biết thứ này. Nó là...
Đó là thứ mà cô đã từng tự tay mình tạo nên theo yêu cầu của Kaito.
Một chiếc thố đất.
Nó đang làm cái quái gì ở đây đây? Không, không. Có vấn đề khác khẩn thiết hơn.
Ấy chính là việc Kaito và Hina đang đứng cạnh bên cô. Sau khi nhìn xuống cô từ cả hai phía, họ nói.
"Không trả lời à. Cô ấy là cái xác hay gì―Ứm!"
"Thôi nào, Chủ nhân Kaito! Em yêu ngài tha thiết luôn, cơ mà ngài đừng bông đùa thô lỗ như thế với phụ nữ chứ! Cô Elisabeth có tâm hồn nhạy cảm lắm đó!"
"Ừ-ừa, em đúng. Lỗi anh... Cơ mà, thiệt đó, Elisabeth nè, cô có ổn không vậy?"
"Ừm thì, ta có hơi quan ngại về cách mà Hina nhìn nhận ta đó."
Elisabeth chau mày. Từ góc nhìn của bản thân thì cô xem Hina như một đứa em gái, song vì lý do gì đó mà có cảm giác như thể cô mới là người được cưng chiều vậy.
"Oa! Ôi, Cô Elisabeth trả lời rồi nè!"
"Oa! Sao thế, Elisabeth? Ban nãy cô như người mất hồn vậy đó."
"Mất...hồn á? Không, chỉ là ta... Vlad đang..."
"Cô không muốn ăn purin hả?"
"...Purin?"
Nghe thế, Elisabeth quay lại nhìn chiếc thố đất. Nắp vẫn được đậy, nhưng giờ cậu nhắc thì cô mới để ý thấy là có thể ngửi thấy được mùi hương dễ chịu của trứng, sữa và đường. Chắc chắn là nó đang được lấp đầy bởi sự tinh túy núng nính mang sắc vàng. Theo phản xạ, Elisabeth đưa tay ra mở nắp, nhưng rồi cô dừng tay và lắc đầu.
"Không, khoan, cái bánh tạc mâm xôi... Cái bánh tạc của ta đâu rồi?"
"Hửm? Bánh tạc ạ? Cô muốn đổi sang bánh tạc sao ạ, Cô Elisabeth?"
"Không, không, không phải vậy. Có cảm giác như thể ta không biết đâu là trời, đâu là đất nữa rồi."
Bị cơn nhức đầu khác ập đến, Elisabeth ấn tay lên trán. Giờ nghĩ đến nó thì cô mới thấy mọi chuyện thật vô cùng quái lạ ra sao.
Cứ như thể những ký ức của cô đang chảy quyện vào nhau, nhưng giữa chúng không hề có bất kỳ kết nối mang tính hợp lý nào. Khi trông cô trầm ngâm về vấn đề này, Kaito và Hina nhìn nhau. Họ lùi khỏi bàn.
"Cô ấy bảo là muốn ăn bánh tạc chứ không phải là purin hả? Hay anh nhớ nhầm vậy?"
"Nếu được cả gan mà nói thì em khá chắc là cô ấy nói purin đấy ạ... Nhưng ngài phải nhớ nha, Cô Elisabeth là một thiếu nữ đang ở tuổi lớn đó. Việc mỗi ngày mỗi khẩu vị không có gì lạ đâu ạ. Nhưng không có gì phải lo hết―ta còn rất nhiều táo mà, nên giờ em có thể đi làm bánh tạc được luôn!"
"Chờ đã, cái gì? Elisabeth vẫn đang ở tuổi lớn hả?"
"Ồ vâng ạ! Chu choa, chắc hẳn là cô ấy sẽ lớn ngang em luôn đó!"
"Ngươi đang nói về cỡ ngực hay về chiều cao của ta thế hả?"
Tại thời điểm đó thì Elisabeth chẳng thể nào không xen vào nữa rồi. Đó là vấn đề khiến cô chú ý.
Kaito nhảy cẫng lên. "Ối trời, cổ nghe thấy tụi mình kìa." Hina vui vẻ giơ cao tay. "Chiều cao ạ!"
"Vậy thì được!"
"Hử? Khoan nào, nhưng nếu Elisabeth cao lên ngang Hina thì chẳng phải anh sẽ trở thành người thấp nhất sao? Xàm thật chứ."
Kaito bắt đầu khẽ càu nhàu. Elisabeth định chọc ghẹo cậu nhưng nhanh chóng đổi ý. Cô không muốn bị Hina rầy la và bảo rằng trêu đùa chiều cao của con trai không phải là việc gì hay ho để làm.
Và hơn nữa, đây không phải là lúc để đùa cợt, bởi cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Elisabeth quay lại với cái thố đất. Cái nắp trông có vẻ gì đó rất ư là mời gọi.
ĂN TÔI ĐI, nó bảo.
Đây là thứ đã hoán chỗ với chiếc thố bạc...
Elisabeth với tay ra lần nữa, nhưng lần này, cô thật sự mở chiếc nắp ra.
Khi ấy, món purin màu vàng đầy đàn hồi hiện ra từ phía trong. Nắp được mở, hương thơm ngọt ngào của sữa, trứng và đường được tự do lan tỏa ra không khí mà không bị can ngăn. Kaito và Hina bắt đầu lớn tiếng tíu tít.
"Nè, trông có vẻ là kết quả khá là ổn đó nha."
"Đúng là điều mà em mong đợi từ ngài mà, Chủ nhân Kaito! Tài tạo tác của ngài có thể đối đầu với Chúa Trời luôn đó ạ!"
Vì lý do nào đó mà Elisabeth cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe thấy bình luận ấy.
Nhưng ngoài chuyện đó ra thì purin là thức ăn. Là món tráng miệng.
Đó là sự thật không thể chối cãi. Và do đó sẽ thật quái gở nếu cô không ăn lấy nó.
Cô chậm rãi cầm muỗng lên, cắm nó vào trong bề mặt mềm mại của purin, múc lên một muỗng đầy, hai bên thì nhiễu nhãi với sirô và sóng sánh. Kết cấu vẫn tuyệt hảo như thường lệ. Cô cẩn thận nâng nó lên.
Rồi quẳng vào miệng mình.
"Nè, cô ấy ăn rồi kìa."
"Tuyệt quá!"
"Ứm, ừm, ừm, ưm, ứmm."
Elisabeth đang cô nói Có gì mà hai ngươi thích thú thế? Song, với miệng ngậm lấy muỗng thì những lời thoát ra đều bị nghèn nghẹn lại. Lần này, cô có thể cảm nhận được hương vị như bình thường, và cái vị ngọt thỏa lấp lấy cả khoang miệng.
Món này có cái mùi hương đậm đặc như nó vốn dĩ phải có. Vị ngon mang bên mình cái chất đơn sơ mộc mạc, ấy nhưng đồng thời, cách mà nó tan ra trong miệng là điều không giống với bất kỳ món ăn nào mà Elisabeth đã từng nếm qua. Khó mà tin được cái món thượng phẩm này lại được làm nên từ một gã người hầu ngu ngốc.
Tuy nhiên, giờ đây khi nghĩ về nó thì cô lại nhớ ra rằng purin chính là món duy nhất mà Kaito từng có thể tử tế làm ra.
Chờ đã, từng sao?
Không phải là đang à?
Elisabeth nhấc mày lên một li. Nhưng cô không để sự khó chịu đấy khiến mình dừng muỗng. Vì lý do gì đó mà Kaito và Hina đang thở gấp khi nhìn lấy cô. Giờ đây thì cô chẳng thể nào dừng tay được.
Cuối cùng thì chiếc muỗng cũng đã chạm được đáy thố.
Với sức sống tràn trề, Elisabeth cạo lấy muỗng cuối cùng.
"Ồồồồồồồ!"
"Aaaaaaa!"
"Ta nói rồi, có cái quái gì ở chuyện này mà hai ngươi thấy hứng thú vậy?"
Nhưng khi Elisabeth ném câu móc mỉa về phía họ thì cả hai lại đáp lại bằng một tràng pháo tay. Rõ ràng là họ không hề lắng nghe lấy những gì mà cô nói. Song, như thế cũng khá hay. Cô giơ muỗng lên và tạo dáng đầy tự hào.
Tuy vậy, khi nhìn xuống muỗng purin đầy ắp, cô cứng người.
Nằm trên mặt muỗng trơn nhẵn―
―là một thứ nhỏ bé màu trắng.
"...Thỏ sao?"
Một con thỏ trắng.
Con thỏ trắng khoác lên khuôn mặt điềm nhiên và đang mang bên mình một chiếc đồng hồ bỏ túi. Cả hai chiếc kim, kim giờ lẫn kim phút, đều điểm mười hai giờ. Và Elisabeth biết. Giờ hẹn đã đến từ rất, rất lâu. Những ngày trôi qua sẽ chẳng thể nào trở lại. Và dù trông không là thế, nhưng con thỏ đang nói. Miệng nó mở to―
―và bóng tối kéo đến từ phía trong―
―Xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống xuống.
Xuống.
❋❋❋
Alice rơi xuống một chiếc hố vô cùng sâu thẳm.
❖❖❖
"Chào mừng nha, chị Elisabeth. Chào mừng chị đến với Xứ Sở Thần Tiên!"
Elisabeth nghe thấy giọng một bé gái. Con bé đang nói gì đó về "Xứ Sở Thần Tiên." Nhưng Elisabeth chẳng thể nhìn thấy gì.
Mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực.
Nằm ngửa ra, Elisabeth đánh ánh mắt về mọi phía. Nhưng dù cho có quay về đâu đi chăng nữa thì thứ mà cô bắt gặp chỉ là bóng tối vô cùng tận. Thứ bóng tối mang bên mình cái chất xốp lạ kỳ. Cứ như thể cô đang bị vây quanh bởi một lớp vải dày, thứ dùng để che đi cánh gà sân khấu khỏi tầm mắt khán giả.
Song, ngay khi Elisabeth bắt đầu tập trung thắc mắc về tình hình mình đang mắc phải thì cô nghe thấy một tiếng thịch trên mặt sàn. những tấm ván gỗ đóng sàn kêu lên kẽo kẹt. Rồi âm thanh tự lặp lại, dần hình thành nên âm thanh lạch bạch.
Đó là tiếng ai đó đang chạy.
Chính xác thì là tiếng chân con nít.
Nó vô tự chạy vòng quanh Elisabeth. Bất thình lình thay, cô nghe thấy tiếng hai gót chân đập lại với nhau.
Sự tĩnh mịch kéo theo sau gần như đinh cả tai. Elisabeth nghe thấy tiếng ai đó thở ra, rồi bắn ra một tràng trích dẫn, nghe giống như lời độc thoại đến từ một vở diễn.
"Sau khi nhảy nhót vòng quanh mãi thì cũng đã đến lúc em xuất hiện rồi, chị Elisabeth ạ! Nào, vở diễn nào đây? Em chẳng biết luôn đó. Nhưng chị cũng đâu biết đâu ha? Thật tế thì mọi chuyển đã chệch đi quá xa, tới mức mà thậm chí cả diễn viên, đạo diễn hay nhà soạn kịch cũng chẳng thể nào biết được chuyện gì đang xảy ra nữa. Và chị là khán giả nên chị cũng thế luôn. Nè, chị Elisabeth, không phải là thật buồn sao? Dù có ở đây thì chị vẫn quá ư là u sầu... Không, thật ra thì có lẽ như thế là không đúng. Bởi dù gì thì đây cũng chẳng phải là bi kịch lẫn hài kịch mà... Khoan, Cha ơi, chúng ta đang đi đâu thế ạ? Hở? 'Đây không phải là chỗ mà chúng ta nên xuất hiện,' Cha bảo thế ạ? 'Không ai gọi hết nên chúng ta nên lùi về' ạ? Cha thật là tốt bụng quá đi ạ... Hừm? Chờ đã, nè, đừng bỏ con lại chứ! Chờ con với!"
Với tiếng la tức giận, con bé lạch bạch rời đi, rồi nhảy lên.
Ngay trên nó, tiếng khớp ai đó bị bẻ gãy vang lên, và âm vang của tiếng chân bé gái phai nhòa đi. Dường như con bé đã đu lên vai ai đó. Quần áo nhân vật kia kêu lên lạo xạo khi y rời đi.
Một thoáng chốc sau, Elisabeth tiếng cửa được mở ra ở phía xa, rồi đóng lại. Sự tĩnh lặng lại phủ trùm lên cô lần nữa.
Những người vừa rồi là ai thế? Cô không rõ. Nhưng điều mà cô biết―
―là cô chẳng tin tưởng họ một chút nào.
❋❋❋
"Và rồi khi cô nghĩ bóng tối thanh tĩnh sẽ mãi mãi kéo dài..."
"...Hửm?"
"...ai đó đã xuất hiện với lời xin chào, xin chào, xin chào đầy lạ lùng!"
Elisabeth nghiêng đầu. Cô nghe thấy ai đó đang nói gì đó thật ngớ ngẩn.
Rõ ràng có một nhân vật mới vừa xuất hiện trong sự mịt mù. Nhưng cô chẳng thể nhìn thấy bất kỳ ai. Cô căng mắt và cẩn trọng quét lấy màn đêm. Đúng là một phần của bóng tối có cảm giác là lạ như thể đã bị "chiếm hữu."
Ấy nhưng ta chưa hề nghe thấy tiếng chân nào cả.
Cứ như thể y đã hiện ra từ hư vô. Cô cau mày.
Nhưng vị khách bí ẩn không nhận thấy nỗi lo âu ấy. Dù có cố ý hay không thì y cũng đã la lối lên đầy tươi vui.
"Được rồi, Cô Elisabeth! Đến lúc dậy rồi, nè, nè, nè!"
"Dậy...sao? Không, chờ đã nào, ta―"
"Dậy―đi―thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Giọng hét vang qua không gian nghe như thể tiếng kêu của một loài chim lạ lùng.
Cảm nhận thấy hiểm nguy, Elisabeth bật dậy, lộn nhào tới trước rời mở mắt ra.
Sau đó, cô bắn mắt về sau. Ở sau lưng, một cẳng chân đầy vảy với móng vuốt sáng bóng đang nằm trên một khe nứt dưới mặt sàn đá. Uy lực của cú đá đã xẻ toạc mặt đất nơi cô vừa mới nằm ban nãy.
Thủ pháp gây nên đòn tấn công dữ dội này thở ra nhỏ nhẹ. Tuy vậy, không có nghĩa là cô đã thật sự trông thấy y làm thế. Bởi lẽ chuyện là cả vùng miệng của y đã bị che khuất sau lớp bóng tối của chiếc mũ trùm.
Người đàn ông được bộ áo choàng tả tơi che phủ từ đầu đến chân tạo dáng.
"Phù... Đấy là Cú đá Đồng hồ Báo thức Đo ván của Đồ Tể tôi đây đó―và lại còn được tung ra đầy hoàn hảo nữa cơ chứ!"
"Ngươi chưa bao giờ sở hữu kĩ năng nào như thế hết!"
Elisabeth không thể ngăn mình căng cả phổi mà gào lên đáp trả. Đồ Tể chỉ đứng đó với chiếc túi trên vai và ngón tay thì chỉ lên trời. Chả rõ là ông có nghe thấy cô hay không nữa. Cô quay sang tấm lưng huy hoàng của ông và nói ra suy nghĩ của mình.
"Và hơn nữa, ngươi định đánh thức hay là giết ta luôn thế hả?! Vế sau khiến cho vế trước khá khó mà xảy ra được đó, ta nói cho ngươi biết! Ngươi đúng thật là khó hiểu, vô lý mà lại còn vớ vẩn nữa cơ chứ! Khụ, khụ."
"Thậm chí còn chịu hy sinh cuống họng mình để đưa ra lời đắng cay và đáp trả lại... Cô chưa bao giờ khiến tôi hết ấn tượng cả, Cô Elisabeth ạ. Cô đúng là một người nghệ nhân từ đầu chí cuối mà."
"Và đừng có mà đi gán ghép ba cái thể loại nghệ thuật quái dị của ngươi cho người khác! Khụ, khụ, khụ."
Elisabeth ho sặc sụa. Đã lâu rồi cô mới làm khản cả giọng mình như thế.
Trước mặt cô là một nhân vậy đầy hoài niệm―Đồ Tể―đang nhún nhảy lên xuống đầy lố lăng để bày tỏ niềm hồ hởi.
Elisabeth ngồi xếp bằng và quyết định ngừng quan tâm đến trò hề của ông. Nền sàn đá trần trụi khiến chân cô cảm thấy thật lạnh lẽo. Tò mò không biết mình đang ở đâu, cô ngó quanh. Đây là một căn phòng nhỏ nhắn, chật hẹp, chẳng có nội thất nào ngoài chiếc giường ở bên cạnh cô. Thiết kế tuy có phần đơn giản, ấy nhưng chất lượng của nó vẫn rất cao. Trên tường đá là những con dao được cường hóa bằng phép thuật, cắm trên một tấm bản đồ.
Đó là căn phòng mà cô thân thuộc. Xét cho cùng thì đó cũng là phòng ngủ của chính Nhục hình Công chúa mà.
Nhưng thay vì nằm trên giường thì có vẻ cô đã nằm lăn ra đất.
"Sao ta lại ở dưới này đây? Hay đúng hơn...chính xác là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Hây-da!"
"Hửm?"
Đột nhiên, Đồ Tể nhảy đi. Elisabeth dõi theo khi ông đáp lên tường, bò vòng quanh rồi giật một con dao ra khỏi bản đồ. Rồi ông đáp lại xuống sàn, lôi quả táo ra từ ống tay áo và bắt đầu gọt nó.
Rõ ràng chẳng có nhu cầu gì chính đáng để mà ông phải bò quanh tường cả. Elisabeth đưa cho ông ánh nhìn hoài nghi.
"Gọt, g-gọt gọt, gọt gọt gọt."
"...Chính xác thì ngươi nghĩ là mình đang làm gì vậy hả?"
"Hô-hô-hô, tôi đang gọt táo nè."
"Thì, biết, ta thấy."
"Cô ho làm tôi thấy lo đó, Cô Elisabeth ơi! Thế nên tôi nghĩ, sao lại không mang cho cô quả táo ngon lành và mọng nước này chứ nhỉ?! Và tôi có thể nấu nướng đôi chút thịt để làm tráng miệng cho cô đó!"
"Có vẻ ngươi nhầm lẫn món tráng miệng với khai vị rồi đấy."
Elisabeth bắt đầu mệt mỏi với việc phải đóng vai người phụ họa cho màn tấu hài rồi. Đồ Tể đưa cho cô ngón cái mà không nói ra tiếng nào. Để phiên dịch ra thì hẳn ý nghĩa của nó là Chính xác! Nỗi ngờ vực trong ánh mắt Elisabeth ngày càng sâu đậm hơn, và sự yên ắng bao trùm lấy họ.
Đồ Tể càng gọt thì quả táo càng tròn trịa hơn. Dải da màu đỏ vẽ nên một đường qua không trung như thể đã được hoạch định từ trước. Khi nhìn nó cuộn lại như một con rắn, Elisabeth buông lời thỏ thẻ.
"Này, Đồ Tể."
"Sao thế, Cô Elisabeth? À, có phải cô muốn tôi cắt nó thành hình con thỏ không?"
"Tại sao? Tại sao ngươi lại phản bội bọn ta?"
Lớp da đứt gãy. Nhưng nó không rơi được lâu.
Khi lớp vỏ đỏ phấp phới rơi xuống theo chiều xoắn ốc, Đồ Tể bắt lấy phần đuôi. Ông xoay nó vòng quanh như một món đồ chơi, lớp ngoài đỏ và lớp trắng bên trong xoay rồi xoay rồi xoay.
"...Cũng chẳng có nghĩa lý gì cho cam, khi mà cô hỏi về điều đó 'tại đây' và vào 'lúc này'."
Ông thì thầm mềm mỏng.
Song, lạ lùng thay, tông điệu được nói ra lại thật điềm đạm. Ông tiếp tục xoay lớp vỏ tái vòng quanh khi tiếp lời.
"Hỏi 'tôi' thì chẳng khác gì cô tự quay vào gương mà hỏi bản thân mình cả. Hỏi bản thân câu hỏi đáng lẽ phải dành cho kẻ khác sẽ khiến cô phải mãi mãi tìm kiếm câu trả lời, và hỏi bản thân câu hỏi mà không có câu trả lời đúng đắn sẽ là bước đầu tiên để làm cho con tim cô vụn vỡ vĩnh viễn... Chính tôi đây đã đau khổ nghĩ đi nghĩ lại điều như thế đó. Sao mà bà ấy lại chọn tôi làm tông đồ cho mình cơ chứ?"
"...Đồ Tể."
Lớp da xoắn ốc tiếp tục xoay vòng và xoay vòng.
Rồi bất chợt, Đồ Tể thả nó ra, rồi buông tay khỏi quả táo. Lớp thịt trắng chậm rãi xoay vòng khi rơi qua không trung, âm thầm băng qua khoảng không gian đang ngăn cách Elisabeth và Đồ Tể.
Ông đang đứng bên kia quả táo ấy. Elisabeth đưa một nụ cười nhạt nhòa về khuôn mặt được ẩn giấu kia.
"Sai lầm, nhỉ?"
"Quả rất đúng. Hay ít nhất thì chỉ 'không phải là sự thật' mà thôi... Tôi chắc là cô nhận ra rồi, Cô Elisabeth ạ―'tôi thật sự' sẽ chẳng bao giờ đau khổ vì thứ như thế đâu."
"Chắc là không, không... Không, ngươi không bao giờ làm vậy, ta chắc chắn. Đúng là một tư duy đáng ghét mà. Ngươi thậm chí còn không thèm suy nghĩ nữa; ngươi chỉ chấp nhận rằng mình là một con tốt thí thôi. Tên ngu đần."
Không chút cảnh báo, Elisabeth thúc tay ra và bắt lấy quả táo đang rơi. Rồi với tiếng rộp, cô cắn và bắt đầu nhai ngấu nghiến lấy phần thịt quả. Đồ Tể không nói gì.
Elisabeth tiếp tục ăn, vừa nhai vừa phun ra hạt. Những mẩu đen đúa rơi xuống sàn.
Rồi cô chùi phần miệng ngập trong nước quả của mình.
"Chà, có khi ngươi là tên ngu dốt nhất mà ta từng biết luôn đấy. Kẻ đần nào mà lại đi rải rắc mầm mống của cái ác ra khắp chính cái thế giới mà hắn yêu quý thiết tha cơ chứ?"
"Tôi đoán đó chính là kẻ đần tôi đây. Tôi không tự hào về chuyện ấy đâu đó. Nhưng 'trong tận thâm tâm, ai ai cũng chỉ có một điều duy nhất mà họ cảm thấy thật sự quan trọng,' vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác hết."
Đồ Tể khẽ gật đầu. Elisabeth tặc lưỡi khi ngẫm lại lời ông nói.
"Trong tận thâm tâm, ai ai cũng chỉ có một điều duy nhất mà họ cảm thấy thật sự quan trọng."
Cứ như thể chúng đã xuất phát từ ai đó.
Khi ăn xong quả táo, cô quẳng phần lõi qua vai. Nó đập vào tường rồi rơi xuống sàn. Sau khi quay sang đối mặt với Đồ Tể lần nữa, cô giận dữ nheo mắt.
"Và một chuyện nữa. Về ta."
"Vâng? Chuyện gì thế?"
"Ta nghĩ mình đã hiểu ra rồi."
"Cho tôi hỏi là cô đã hiểu ra điều gì?"
Đồ Tể nghiêng đầu. Elisabeth nhắm mắt lại và hướng chúng lên trên. Rồi cô chuyển trọng tâm và ngã xoài ra khoảng không gian trống rỗng. Nhưng trước khi kịp ngã ra thì đầu cô đã đập phải thứ gì đó.
Cô đang tựa vào thứ gì đó thật cứng cáp, mịn màng và lạnh giá.
"Rằng 'thế giới này' là gì."
Đồ Tể không hồi đáp.
Dẫu mắt có đang nhắm nghiền, Elisabeth vẫn biết.
Ông đã biến mất―
―không còn ở đây nữa.
❋❋❋
Tích, tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí-tí-tí-tí―
Kẽoooo―
―kẹttttt?
"...Ngắn gọn thì sự tồn tại của ngươi chỉ là thế."
Sau khi Elisabeth thỏ thẻ xong, cô ngồi thẳng dậy và chậm rãi mở mắt.
Như lường trước, hai người đang mỉm cười với cô.
"Ô nè, Elisabeth dậy rồi kìa."
"Và chúc cô một buổi sáng thật tốt lành ạ, thưa Cô Elisabeth! Cô ngủ ngon không ạ?"
"Kaito. Hina."
Cô đang ở sảnh ăn. Cô nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế cabriole. Vì lý do gì đó mà trông có vẻ là họ đang trang trí tường. Sau khi Kaito dán xong mấy sợi ruy băng lên trần, Hina truyền cho cậu một nắm đầy những đóa hoa giả.
Cách họ làm việc cùng nhau trông đáng yêu đến phát bệnh, Elisabeth chẳng thể nào nhìn nổi. Cô ném câu hỏi về phía họ.
"Hai bọn ngươi đang làm cái quái gì đây?"
"Hả? Bọn tôi đang chuẩn bị cho tiệc kỉ niệm năm thứ ba cô nắm giữ chức đội trưởng của Lữ đoàn Hòa bình―chứ còn sao nữa?"
"Chủ nhân Kaito muốn khiến cô bất ngờ đấy ạ, và tôi hỗ trợ hết lòng luôn!"
"Ừ, nào, như vậy thì rất tốt, Hina ạ. Nhưng sao mà bất ngờ nổi khi bọn ngươi chuẩn bị nó ngay trước mặt ta, nghĩ thử xem?"
"Ờ thì, cô không sai."
"Thật ra thì em dám nói là Cô Elisabeth nói đúng luôn đấy ạ."
Kaito và Hina khoanh tay trầm ngâm. Hina là một chuyện, nhưng Kaito mà không đóng vai tên diễn viên hài phụ trợ thì quả thật rất lạ lùng. Song, nếu xét tổng thể trên phương diện là một cặp vợ chồng thì chắc chắn hai đương sự nằm ở đầu bên kia cái hàm phổ ấy. Elisabeth nghĩ ngợi xem nên nói gì là tốt nhất.
Sau khi trút đôi chút trí óc vào vấn đề, Kaito cuối cùng cũng cất lời.
"Nhưng trước sau gì thì cô cũng đâu có muốn bọn tôi trang trí sảnh ăn và mời người khác đến nếu không nhận được sự cho phép từ cô đâu―có đúng không?"
"Phải, như thế thì sẽ thật phiền nhiễu."
Elisabeth gật đầu. Đó là một mối quan ngại chính đáng. Thêm nữa, nếu cậu không kiểm tra trước thì có khả năng Elisabeth sẽ phải bận bịu họp hành với phái viên từ Giáo Hội hay sao đó ngay ngày sự kiện diễn ra.
Rõ là Kaito đã suy nghĩ khá thấu đáo về việc này. Tuy thế, Elisabeth vẫn nghiêng đầu.
"Khoan, ngươi nói gì đó về khách mời hả? Không chỉ hai ngươi―mà còn mời thêm kẻ khác nữa hả?"
"Nè, không có gì to tát đâu! Đã tròn ba năm kể từ khi cô đón nhận lấy chức vụ không phải là đánh nhau với quỷ dữ rồi đó! Bọn tôi còn tự viết thư tay để gửi đi nữa cơ."
"Đừng lo mà, Cô Elisabeth, cô không cần phải làm gì đâu! Tiếp khách là chuyên ngành của tôi đó! Với lại bọn tôi còn đảm bảo là hầm rượu đã được chất đầy trước rồi, và tôi còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn nữa đó nha!"
"Uầy, uầy, ở đây nhộn nhịp quá ta. Nhìn mấy cô cậu xem, ngây thơ như lũ trẻ con. Phải nói là ta rất ấn tượng với khả năng giữ vững được niềm hứng thú với thế giới này của mấy cô cậu đó."
Bỗng Elisabeth nghe thấy một giọng nói trầm lắng, song cũng mịn tựa nhung lụa. Cô cau mày.
Đang hí hoáy sắp xếp đống hoa giả, Kaito điềm nhiên bắn ra lời đáp trả.
"Vlaaad? Ông đang cạnh khóe đó hả?"
"Dẹp suy nghĩ đó đi! Đây là mỉa mai đó, cạnh khóe chỉ là hàng phế phẩm thôi nhé!"
Elisabeth quay phắt đầu sang trái. Ngồi oai phong cạnh bên cô là một gã đàn ông vận trên mình chiếc áo khoác quý tộc. Đó là khuôn mặt mà cô mới nhìn thấy cách đây không lâu. Elisabeth rặn câu hỏi căng thẳng ra khỏi cuống họng.
"Và chính xác là ngươi đang làm gì ở đây thế hả, tên bặm trợn kia?"
"Ha-ha-ha! Ta không mong chờ bất kỳ lời đón chào nồng hậu nào đâu, cơ mà con lạnh nhạt với ta thật đấy, con gái yêu ạ. Vấn đề là ta đang ở đây mất rồi. Chẳng gì có thể thay đổi được việc đó cả."
"Không, nhưng tại sa―?"
"Nào, con nghĩ đi. Ta có thể tự nói là mình đã luôn là một con người bướng bỉnh đó. Thậm chí cái chết cũng không đủ để loại bỏ được ta đâu. Và đó là lý do mà ta vẫn còn ở đây―vì đó là cách mà con nhìn nhận ta. Ta nghĩ là con hiểu ý ta đang nói mà nhỉ?"
Vlad nhún vai. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Elisabeth gật đầu. Nói cách khác thì đó chỉ là con người mà cô nhìn nhận về hắn mà thôi. Cô thõng người ra lại ghế.
"Ta hiểu rồi. Vậy ta cho rằng chuyện là thế vậy."
"Chính thế. Xét cho cùng thì ta cũng chẳng có tự nguyện mà ở đây đâu. Nhưng dù có thích hay không thì ta cũng đã ở đây rồi... Cơ mà để ta nhắc cho con nhớ: trần thế này ngập tràn những sự vụn vặt vô nghĩa. Tận hưởng chúng là điều khiến cho chúng ta trở thành con người. Sự tồn tại của giống loài chúng ta bén rễ từ chính cái sự ngớ ngẩn ấy đấy."
"Thấy chưa, giờ ngươi chỉ toàn ăn nói xàm xí mà thôi."
"Ha-ha. Ta thấy là con không bị dụ dễ vậy ha. Nhạy bén lắm, con gái quý giá của ta. Nếu kẻ kế vị thân yêu của ta mà ở vị trí của con thì cậu ta đã bị dụ tới dụ lui nãy giờ rồi. Cậu ta thật sự nên cẩn trọng hơn đó."
"Tôi có nghe thấy ông đó nha," Kaito càu nhàu cáu kỉnh.
Đã gắn xong những bông hoa giả, cậu bắt đầu leo xuống thang. Nhưng được nửa đường thì cậu dừng chân và nhìn Hina chằm chằm. Cô đang đứng dang rộng hai tay với lòng mong đợi.
Không bỏ lỡ nhịp nào, Kaito nhảy thẳng vào vòng tay ấy. Cô bắt lấy và xoay cậu vòng quanh.
Như thường lệ, cặp đôi này chẳng bỏ lỡ giây phút nào để tán tỉnh nhau hết.
"Ha-ha-ha, Hina, Hinaaaa!"
"Hi-hi-hi, Chủ nhân Kaito, Chủ nhân Kaitooooo!"
"Tiện thể, hai đứa chúng đã như thế này từ nãy đến giờ, nên cứ tám đời mới xong được một việc."
"Ừ, ta không nghi ngờ gì về chuyện đó."
"Dù có lường trước được, nhưng tôi phải nói rằng đó là một cách làm việc rất thiếu hiệu quả. Và không phải là do ta ghen tị hay như thế nào đâu đó nhá!"
Giọng nói vang lên đôi phần nghe như một con rối, ấy nhưng đồng thời nó cũng lỗ mãn đến lạ thường.
Elisabeth ngó lên. Mái tóc dài vàng như mật ong đang phấp phới tại lối vào sảnh ăn.
Dường như vị khách đầu tiên―
―đã đến hơi sớm.
❋❋❋
Cô bé―Jeanne de Rais―sở hữu vẻ đẹp hoàng kim. Elisabeth nhìn cô từ đầu tới chân.
Rồi gật đầu và nói với tông điệu thờ ơ.
"...Jeanne này. Là chuyện vặt thôi, ta biết, cơ mà đây nhìn chung cũng là một bữa tiệc. Ngươi có thể nào mặc đồ thường mà tới đây, hay ít nhất là che bớt da thịt đi được không vậy?"
"Chị nói là 'đồ thường,' nhưng với tôi thì trang phục mình đang mặc chính là đồ thường. Và hơn nữa, không phải trang phục của quý chị đây cũng giống như tôi sao? Ngươi trông giống đứa đi khoe hàng cho thiên hạ xem hệt như ta thôi, cô nương ạ!"
"Thấy chưa, chính ngươi cũng biết mình là kẻ khoe hàng cho thiên hạ xem mà. Đi thay đồ chút đi."
Jeanne đang mặc bộ đầm nịt đầy khiêu dâm như thường ngày. Chỉ pháp sư mới sở hữu được thứ trang phục được đan nên từ phép thuật tinh khiết như vậy, nhưng thậm chí là ở Thủ Đô, người ta cũng hiếm khi khoác chúng lên mình nếu không phải đang đi làm. Cơ mà, Jeanne cũng có điểm đúng. Trang phục Elisabeth có nhiều vải hơn cô bé dăm ba phần, nhưng nhìn tổng thể thì cả hai vẫn vô cùng giống nhau. Hơn nữa, đây là lâu đài của Elisabeth―chứ khi đi ra ngoài thì thậm chí đến cô còn có được cái phép lịch sự tối thiểu là khoác lên mình bộ đầm thông thường. Vì thế, cô quyết định lờ đi sự giả tạo của chính bản thân mình. Jeanne quạu quọ khoanh tay.
"Tôi phải nói nha, đây không phải là chuyện của chị. Và thêm nữa, tôi không đến với tư cách là khách, mà là để giúp đỡ trong việc chuẩn bị bữa tiệc. Thôi nào, ai mà không biết là thể nào hai đứa ngu si này chẳng phí hết cả ngày để khúc khích và cười giỡn với nhau! Và còn nữa, ngươi gọi đây là một bữa tiệc đó hả? Dẹp mẹ nó cái thái độ tự cao đó đi!"
"Thay đồ à―ý tưởng hay. Tôi nghĩ đó là một đề xuất tuyệt vời đấy."
Bỗng một tiếng nói đầy nghiêm trang xen vào. Jeanne cứng người, rồi ngay lập tức chỉnh đốn lại tư thế.
Tiếng các bước chân vang từ cửa vào sảnh ăn.
Khi Elisabeth hướng mắt về đó lần nữa, cô được chào đón bởi một thứ sắc đẹp tựa tượng thạch cao. Giọng nói dễ chịu tiếp tục:
"Dù sao thì cũng sẽ thật buồn nếu cái nhan sắc xinh đẹp ấy của em bị phí hoài, Jeanne ạ. Tôi chắc chắn là em sẽ trông đẹp đến kinh hồn trong bộ váy tiệc đó... Chúng ta rời đi hai lúc khác nhau, nhưng đây đúng là thiếu sót ở phần tôi. Lần tới, chắc chắn tôi sẽ mang thứ gì đó thật đẹp cho em mặc."
"Vâng. Đừng. Vâng."
"Thôi, đừng có hoảng lên nào."
Elisabeth cố trấn an Jeanne, nhưng rõ ràng là chẳng hề đem lại ích lợi gì. Jeanne không quen lắm với cái sự tinh tế của chính cảm xúc mình, và kinh nghiệm tình trường của cô là thứ ít nhiều gì cũng không hề tồn tại.
Nói cách khác, được tình yêu đầu đời, Izabella Vicker, nói điều như thế với mình đúng là gây chết người ngay tức khắc.
Khi Izabella đến bên Jeanne giờ-đây-vẫn-đang-đông-cứng, Kaito và Hina cuối cùng cũng để ý thấy những vị khách mới đến.
"Hửm?"
"Ố?"
Hai người họ vừa ngừng xoay vòng được không lâu.
Vẫn ôm chặt đối phương, họ cùng nhìn lên. Kaito hét lên đầy phấn khởi.
"Jeanne, Izabella, hai người tới rồi! Và còn sớm nữa chứ!"
"Đương nhiên rồi. Bọn tôi khó mà từ chối được lời mời như thế này, mà nó còn đến từ cậu nữa cơ chứ. Bọn tôi nợ cả ba một món nợ rất lớn; được xem là khách cảm giác không đúng chút nào cả. Nếu không phiền thì tôi rất vui lòng hỗ trợ mọi người hết mức có thể. Nhưng trước hết thì xin chào―hay đúng hơn, Cô Sena, đây là quà cho cô nè."
"Ối, hoa đáng yêu quá đi! Cô chu đáo quá ạ!"
"Tôi mong là cô sẽ thích nó. Tôi mừng là mình có thể góp sức để tô thêm tí màu sắc cho bữa tiệc."
Izabella tặng Hina bó hoa mình đang cầm, Hina đón nhận nó với nụ cười ấm áp.
Khi Hina vùi mũi vào bó hoa, Izabella nhẹ mỉm cười.
"À, nó khiến mái tóc cô nổi bật theo đúng như điều tôi mong đợi. Tôi nghĩ là nó cũng sẽ hợp với mái tóc đen của Elisabeth nữa."
"Ê! Izabella! Đừng có quyến rũ vợ tôi nữa!"
Izabella và Hina đớ người nhìn Kaito chằm chằm.
Một chốc sau, mặt Hina đỏ rực lên. Ngôn từ vụt khỏi bờ môi nhanh hết tốc lực.
"Ôi không, không, không, không, em chắc chắn là Cô Izabella không có ý định như thế đâu ạ, và nếu có đi chăng nữa thì động cơ của em sẽ rơi rụng và ngừng chạy trước khi em kịp đổ vì người nào đó khác ngài đó ạ, nhưng dù có là vậy thì Chủ nhân Kaito ơi, ngài vừa ghen đấy ạ? Đó là cơn ghen phải không ạ? É! Cảm ơn Người đã ban cho con thứ phước lành này, thưa Chúa! Tim em đập nhanh tới mức cứ như thể nó sẽ hóa thành cơn bão lửa rồi biến mọi tạo vật thành tro bụi luôn!"
"H-hiểu nhầm rồi, Cậu Kaito! Tôi đâu có làm điều gì như vậy đâu! Không chỉ vợ cậu đâu―tôi làm chuyện này với tất cả mọi người mà! Để an ủi những hiệp sĩ bị thương, để chào đón những người lính mới! Và hơn nữa, tôi nghĩ nó cũng sẽ làm bật lên đôi mắt chứa chan ý chí mạnh mẽ của cậu luôn đó!"
Khi Hina lúc lắc và uốn éo vì vui sướng thì Izabella lại vội vã minh oan.
Kaito không thể ngăn mình xoa lấy thái dương. Hài lòng với câu trả lời của cô, cậu gật đầu.
"Thôi được rồi, tôi hiểu chuyện rồi... Kiểu như, cô có một đống người hâm mộ bí mật trong đội thánh quân luôn chứ gì?"
"Cái-cái gì? Người hâm mộ bí mật á?"
"Ừ, tôi nghĩ có nhiều nam nữ mê cô như điếu đổ luôn đó," cậu tiếp lời.
"M-mê như điếu đổ hả?"
Elisabeth gật đầu đồng tình. "Phải, ta đồng ý. Ta có thể dễ dàng hình dung được chuyện đó."
"Nhỉ?" Kaito châm chọc.
Elisabeth nghĩ về chuyện này. Qua nhiều năm tháng, Giáo Hội đã trở thành nhà cho kha khá sự thối nát, và hơn nữa, rất nhiều thánh quân đã bỏ mạng trong trận chiến chống lại Nhục hình Công chúa và đội quân quỷ dữ của Vlad. Vị chỉ huy xinh đẹp của họ phải trông đẹp đẽ đến nhường nào khi thực hiện nghĩa vụ của mình giữa sự cuồng loạn ấy đây?
Ngoài ra, không chỉ hành xử đầy đạo mạo và duyên dáng, cô còn sở hữu thêm cái lối nói chuyện thẳng tính, khiến cho người ta rất dễ để si tình.
Nếu loại nhánh tái thiết ra thì hẳn là đánh giá của các thánh quân về cô đều cao ngút ngàn.
Và đó là còn chưa kể đến nhân vật đặc biệt mà vì người ấy cô đã dốc toàn lòng toàn sức ra nữa chứ.
"Và tôi phải nói là có gì đó rất ngầu ở những người phụ nữ cuốn hút ăn mặc theo lối lịch thiệp như―Ối, ối, ối!"
"Thô lỗ làm sao. Xin hãy sửa lại lời."
Jeanne, hoàng kim Nhục hình Công chúa và là minh chứng tiêu biểu cho những người mê Izabella như điếu đổ, với tay ra và nắm lấy đuôi tóc Kaito. Mặt cô bé trông vô cùng ảm đạm. Về phần Izabella, cô vẫn còn đã lúng túng từ cuộc đối thoại ban nãy.
Như Kaito đang nói dở, Izabella ăn mặc hết mực chưng diện. Thay vì bộ giáp thường ngày, cô đang mặc một bộ âu phục thanh mảnh. Áo veston cùng quần trắng được thiết kế cho phụ nữ, nhưng hẳn là để đàn ông mặc thì trông họ vẫn sẽ thật lộng lẫy, điều khiến cho vẻ đẹp phi giới tính của Izabella được tôn lên toàn phần. Cô đúng là một con người xinh đẹp từ đầu tới chân.
Song, Kaito không có cơ hội để hoàn thành lời khen. Cậu vội vã xin lỗi khi Jeanne ngày càng giật tóc mạnh hơn.
"Ối, ối, ối, ối, ối... J-Jeanne, em phải hạ bớt cơn khát máu đi nha! Lỗi tôi, được chưa! Tôi biết cô ấy là tình yêu đầu của em, và chắc là tôi có nói hơi quá nhiều rồi... Ối, ối, ối!"
"Tôi thật mừng khi quý anh hiểu. Tiết kiệm cho hai ta kha khá thời gian đó. Ngươi biết mình cần phải nói gì mà, đúng không hử?"
Khi nói tới cuối thì tông điệu Jeanne đã sặc mùi sát khí. Mồ hôi rỉ xuống lưng Kaito. Tuy thế, họ đang đứng trước Izabella lẫn Hina, nên hẳn là nếu mọi chuyện có trở xấu thì cũng phải có được một cái giới hạn nào đó. Nhưng về phía Elisabeth, sự giúp đỡ mà cô đưa ra chỉ là một lời đánh giá nồng ấm, "Có vẻ ngươi kẹt vào thế bí rồi ha."
Kaito giơ tay xin hàng.
"Ư, tôi...tôi xin lỗi?"
"Không, tôi không cần lời xin lỗi. Như thường lệ, đầu ngươi nhão như một con mèo dưới ánh nắng vậy! Bông gòn bít hết cả hai lỗ tai mất rồi!"
"Khoan, vậy thì...là sao cơ?"
"Hừm," Elisabeth nói thêm. "Ta cũng chẳng hiểu nữa."
"Elisabeth, cô biết tôi là người hầu của mình mà nhỉ? Vậy khi tôi gặp nguy hiểm thì cô phải đến cứu giúp tôi chứ."
"Không phải chuyện của ta, chúc may mắn, vân vân mây mây."
Lời đáp của Elisabeth thật bàng quang. Bỗng Kaito nhận ra là Izabella và Hina đã rời đi để kiếm một cái lọ đựng hoa trước khi chúng kịp úa. Nếu cậu gặp nguy hiểm thật sự thì Hina đã can thiệp từ lâu rồi.
Nói cách khác là giờ đây, cậu không cần phải lo cho tính mạng của mình.
Ừm thì, chắc là thế.
Jeanne nhếch khóe môi lên đôi chút khi nói.
"Anh có đang nghe không đấy, quý anh? Tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Vậy nên dọn sạch cặp tai khốn nạn đó và dỏng chúng lên mà nghe đây!"
"Tôi nghe nè, tôi nghe rồi nè!"
"Kiều nương của tôi..."
Jeanne hít một hơi thật sâu, một cử chỉ mang tính người hiếm hoi, xuất phát từ hoàng kim Nhục hình Công chúa. Kaito, Elisabeth, thậm chí là Vlad, đều chú tâm lắng nghe.
Rồi Jeanne nói với niềm nhiệt huyết chẳng được che đậy.
"...không chỉ ngầu đâu, mà còn dễ thương nữa. Dễ thương nữa đó nhá!"
"Chờ đã, vậy thôi á hả? Đó là đoạn mà em muốn tôi sửa lại đó hả?"
"Và sao ngươi lại lặp lại nó hai lần cơ chứ?" Elisabeth hỏi.
"Ta đoán là con bé nghĩ điều đó quan trọng đến mức ấy," Vlad đáp.
Cả ba người họ hoàn toàn và vô cùng ngỡ ngàng. Vẫn vô cảm như mọi ngày, Jeanne gục gặc đầu lên xuống. Dường như chỉ như thế thôi là đủ để cô bé thỏa lòng thỏa dạ rồi. Cô đã buông tóc Kaito ra từ khi nào.
Biết ơn sự may mắn ấy, Kaito nhanh nhẹn đánh bài chuồn.
Và đó là lúc mà nó xảy ra.
Một bóng đen―
―bay về phía cậu tựa một viên đạn.
❋❋❋
"Dậy―đi―thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Ááááááááá!"
Một tiếng la nghe như thuộc về một loài chim lạ lùng vang vọng qua không gian.
Rồi cái bóng đen―chính là miếng thịt liền xương―đập thẳng vào mặt Kaito.
Sợ rằng đây là cuộc đột kích từ kẻ địch, Izabella với tay đến thanh rapier treo ngay hông. Nhưng sự bối rối của cô nhanh chóng bị đánh tan. Dù gì thì người ta cũng đâu có thường dùng thịt liền xương để mở đầu cho màn đột kích đâu. Lực từ cú ném suýt đánh bật Kaito, nhưng Hina nhanh chóng chạy lại và đón lấy cậu từ phía sau. (1)
Sau khi dịu dàng đặt đầu cậu lên đùi mình, cô giận giữ nói.
"Thôi đi, Ngài Đồ Tể, ngài không được tấn công Chủ nhân Kaito kiểu bất ngờ như thế đâu nha! Tôi suýt giao chiến với ngài rồi đó!"
"Khoan nào, sao em lại cho anh sử dụng gối đùi thế?"
"Chào, chào, chào nha, Cô Hầu gái Đáng yêu! Tôi thật tình xin lỗi nha! Chỉ là tôi phấn khích vì được mời đến bữa tiệc này tới nỗi không thể nào kiểm soát được bản thân luôn đó mà! Chào, chào, chào nha, Cô Elisabeth!"
"Câm đi," Elisabeth đáp.
"Ồ vâng, và chúc mừng kỷ niệm năm thứ ba cô làm cái gì đấy cho cái Lữ đoàn Gì đấy-Gì đấy nha!"
"Sao ngươi lúc nào cũng không chịu để ý đến những tiểu tiết trong những thời khắc tệ hại nhất vậy?" Elisabeth lầm bầm.
Trong khi ấy, Kaito giũ bỏ cú sốc từ việc bị miếng thịt sống đập vào mặt và ngồi dậy. Nhưng khi ấy, mắt chạm phải ánh mắt Hina, cậu sững người lại.
Rồi hai người họ trao cho nhau cái ôm đầy da diết. Elisabeth và Vlad ngây người, đưa ra vài lời nhận xét.
"Không, nhưng mà...tại sao?"
"Ta cho là thật tốt khi hai đứa chúng thân thương nhau tới thế, nhưng cái tình cảm đó sẽ ngáng đường bọn chúng cả đời luôn."
Trong lúc đó, Đồ Tể xoay vòng như một con bông vụ và tiến vào khuôn viên sảnh ăn. Song, khi đến được bàn thì ông dừng phắt lại.
Ông nhìn lên Vlad và lặng đi trong một thoáng. Tuy nhiên, sau khi suy xét lại vấn đề thì ông lạ giơ ngón cái ra với hắn.
"Và một lời chào nồng nhiệt dành cho ngài luôn, Ngài Vlad ạ!"
"Sau khi ngẫm nghĩ cách tốt nhất để hành xử trước mặt ta thì ngươi lại chọn câu đó hả? Ta nghĩ là mình có thể tha thứ cho cái sự thân thiện căng thẳng này. Trông nhân từ hơn vẻ bề ngoài, nhưng thậm chí ta đây cũng có giới hạn đấy."
Vlad mỉm cười hồ hởi khi tựa cằm lên tay và yêu kiều bắt chéo chân. Nhưng trái với thái độ của mình, giọng hắn ngập trong mùi của sự thù địch. Lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ, Elisabeth nhớ ra.
Phải rồi―Vlad và Đồ Tể có mối quan hệ nhân quả với nhau mà.
Đồ Tể là kẻ đã đưa cho Vlad thịt của Ác quỷ Đầu tiên. Tuy nhiên, đó cũng là một phần trong kế hoạch của Thánh Nữ, và trong lúc Ragnarök diễn ra, Vlad đã không che giấu đi cơn thịnh nộ vì bản thân đã bị sử dụng như một con tốt.
Ta không biết hai bọn chúng gặp nhau như thế nào, cũng không biết gì về mối quan hệ được phát triển từ thời điểm ấy đổ đi. Nhưng rõ ràng là Vlad không thích bị người khác lợi dụng. Ta chắc chắn là hắn dành cho Đồ Tể những cảm xúc rất hà khắc.
Nghe thấy bình luận của Vlad, Đồ Tể hạ tay xuống. Nhưng có vẻ là ông định vờ như mình chưa hề nghe thấy gì.
Thay vào đó, ông chỉ huýt sáo rồi lủi đi. Sau khi đến bên Hina, ông vội vàng núp ra phía sau lưng cô. Tiếng nói phát ra từ sau bộ đồng phục hầu gái.
"À, nhắc tôi mới nhớ! Trên đường tới đây tôi đã phát hiện một nhóm người trông cũng có vẻ là khách đó! Chắc là họ sẽ tới ngay đây thôi!"
"Còn khách nữa hả? Ai vậy?"
Elisabeth chau mày.
Tuy nhiên, câu trả lời đến nhanh hơn cô dự tính.
Cô nghe thấy tiếng ồm ồm của nhiều giọng nói phát ra từ ngoài sảnh.
❋❋❋
"Đội phó Lute... Tôi biết là có hơi muộn để hỏi, cơ mà ngài có chắc là chúng ta cứ đi vào như thế này mà không xin phép ai thì có ổn không thế?"
"Theo như Ngài Kaito nói thì không có sao đâu. Nhưng phải thừa nhận, tôi đã không lường trước chuyện chúng ta lại bị một bộ giáp biết đi truy đuổi ngay khi mới bước vào đâu... Nào, chắc là đâu đó ở quanh...đây?"
"Lute!"
"Ngài Kaito! Cô Hina! Đội trưởng Elisabeth!"
Kaito ngồi dậy khỏi đùi Hina, và Hina cất lên tiếng rống đầy tươi vui. Anh chạy lại, hai người họ cụng tay nhẹ với nhau―có lẽ là một biểu tượng cho thấy rằng mối quan hệ giữa loài người và thú nhân đã được cải thiện trong vài năm qua. Kaito cảm ơn anh vì đã đến.
"Các anh đến được khiến tôi mừng quá! Tất cả cùng xin nghỉ làm vào một ngày thì có sao không thế?"
"Ha-ha-ha, không hề. Sự cao thượng của Cô Valisisa Ula Forstlast là vô bờ bến! Và hơn nữa, giờ đây không có nhiều chuyện xảy ra như hồi ba năm trước đâu. Nghỉ một hôm như thế này chả là gì hết! Và đó cũng là nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ đến từ đội trưởng của bọn tôi đó."
Những thành viên còn lại của Lữ đoàn Hòa bình cùng gật đầu đồng ý. Nhưng dù nhận được lời ngợi ca từ họ, Elisabeth vẫn cau mày.
Hình ảnh người phụ nữ thú nhân hoàng tộc lóe qua tâm trí cô.
"Valisisa Ula Forstlast..."
Cái tên mang bên mình một nỗi hoài niệm. Có vẻ như Valisisa vẫn khỏe mạnh, và hẳn là La Christoph cũng đang thực hiện nghĩa vụ của mình tại Thủ Đô như thường lệ, cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa Trời trong khi chấp nhận lòng tin yêu đến từ tất cả mọi người.
Elisabeth ngậm miệng lại mà không hoàn thành câu nói.
Cấp dưới của cô trong Lữ đoàn Hòa bình la lên vì nhẹ nhõm khi đã tìm thấy sảnh ăn. Rõ ràng là họ đã bị lạc trong những dãy hành lang rộng lớn của tòa lâu đài. Sau khi vài người đưa Hina một số món quà nhỏ như lời cảm ơn cho lời mời, tất cả bắt đầu cởi giáp, tiết lộ ra lớp lễ phục nằm bên dưới. Ngực ai ai cũng được tô điểm bởi những sợi lông đuôi đầy màu sắc của chim chóc.
Thậm chí trong thời bình thì người ta cũng hiếm khi trông thấy quân lính thú nhân cởi bỏ lớp áo giáp. Đây là dấu hiệu cho thấy lòng tin bất biến mà họ dành cho chủ nhân của tòa lâu đài này.
Họ dàn hàng ra trước mặt Elisabeth và giơ tay lên chào. Song, sau đó họ lại dừng lại.
"Ưm...Đội trưởng ơi?"
"Ta phần ít phần nhiều cũng đoán được điều ngươi định hỏi rồi, nhưng cứ nói ra đi."
"Cô muốn bọn tôi để mấy món quà này ở đâu thế?"
Chàng thú nhân chỉ đến những gói đồ mà họ cầm trên tay. Một số được gói trong vải, số khác lại là những chiếc giỏ được đậy nắp, nhưng món nào món nấy cũng đều to đến ấn tượng. Vẫn ngồi trên ghế, Elisabeth trút ra hơi thở ngắn ngủi.
"Đây không phải là tiệc sinh nhật của con nít đâu. Đúng, ta biết ơn tấm lòng của các ngươi, nhưng các ngươi không cần mang nhiều đến thế đâu, ta chắc chắn đó! Thừa thãi quá!"
"Chúng tôi xin lỗi, thưa Đội trưởng... Chỉ là bọn tôi nghĩ đến việc bình thường cô thích ăn uống đến cỡ nào, rồi thành ra hơi lố tay luôn."
"Khoan...ý các ngươi là... Tất cả toàn là đồ ăn hả?"
Theo phản xạ, Elisabeth nhướn người về trước ghế. Những thành viên của Lữ đoàn e dè gật đầu. "Các ngươi nghĩ ta là con người như thế nào vậy hả?!" cô gào thét, ngẩng mắt lên trần. Rồi cô cảm thấy một cái vỗ nhẹ bên vai.
Cô ngó sang, tại đó là một người phụ nữ thú nhân đầu dê.
"Xin lỗi vì cắt ngang sự buồn bã, nhưng tôi nói chuyện với cô một chút được không thế, Cô Elisabeth?"
"Ain à? Có chuyện gì?"
Ain, người vợ tài năng của Lute, đang vận một bộ đầm xám giản dị. Cô hất cằm. Elisabeth nhìn và phát hiện ra Kaito và Lute đang lén lút nhìn về phía họ. Ain hạ giọng.
"Mới đây Ngài Kaito và chồng tôi vừa thỉnh cầu tôi đó. Đây là dịp đặc biệt, nên họ thật sự mong là tất cả phụ nữ sẽ đều ăn vận lên cả. Tôi đến để giúp sức vào chuyện đó nè. Cô có phòng phục trang ở đâu không?"
"Chờ đã nào. Jeanne là một chuyện, nhưng cả ngươi cũng muốn ta thay đồ luôn à? Phiền thật chứ."
"Ai ai cũng đồng tình hết, kể cả tôi," Jeanne đáp. "Là ngôi sao của bữa tiệc thì quý chị còn chờ gì nữa đây? Nếu chị không chuẩn bị thì chẳng việc gì có thể bắt đầu, và chẳng việc gì có thể kết thúc cả. Ngươi thấy đó, chuyện là ta phải đi thay đồ để khiến cho một cô nương đáng yêu nào đó khen rằng ta trông thật dễ thương! Lẹ lên đi!"
"Ta thấy là để khuất phục được ngươi thì chẳng hề tốn nhiều sức nhỉ."
Chẳng ai có thể hình dung được "kẻ đàn áp nô lệ, kẻ cứu nhân độ thế, thánh nhân và con điếm" tự phong kia sẽ lại bị thuần hóa kỹ lưỡng đến mức ấy. Một suy nghĩ chạy qua trí óc cô.
Nếu ta không chuẩn bị thì chẳng việc gì có thể bắt đầu, và chẳng việc gì có thể kết thúc cả, ể?
Có đúng đôi phần.
Elisabeth gật đầu, gót giày gõ lách cách khi cô cất bước rời đi. Sánh vai bởi Ain và Jeanne, cô hướng vào trong hành lang.
Sau khi cô rời khỏi sảnh tiệc được giây lát, tất cả trở nên tĩnh lặng đến chết người.
Như thể chưa một ai đã từng hiện diện tại đó.
Nhưng Elisabeth vờ rằng mình không để ý thấy chuyện đó.
❋❋❋
Tích, tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí-tí-tí-tí―
―tí...tích...?
❖❖❖
Bên trong một trong những căn phòng của tòa lâu đài là nơi mà Elisabeth lưu giữ đủ loại quần áo.
Bên trong nó là một biển vải vóc đủ chủng loại.
Vải trắng thì trắng như bông tuyết, đen thì đen như trời đêm , đỏ thì đỏ như hoa hồng, xanh thì xanh như trời rộng.
Những loại vải đã được gia công với đủ loại chất lượng cũng như kết cấu đã bị ném lung tung vào trong. Căn phòng tưởng chừng như kéo dài đến vô tận, ấy nhưng đồng thời, trông nó cũng chật chội như một hộp kẹo. Nhưng dù có là gì thì đây cũng là một nơi lạ kỳ.
Chuyện là, Elisabeth không sở hữu nhiều váy đầm đến thế. Thật ra, phòng phục trang này ban đầu được dùng để đựng hầu hết đồng phục cho người hầu của cô. Nhưng tại thời điểm đó thì sự bất thường ở tầm cỡ nhỏ đến thế là điều mà chẳng ai để ý đến.
Xét cho cùng thì không chuyện gì ở tình hình này―
―có thể được coi là điều bình thường cả.
Hina không đi cùng họ đến phòng phục trang. Vì khách tới sớm nên vẫn còn đang bận bịu với việc chuẩn bị bàn ăn. Lute và những thú nhân khác đã góp sức và đang giúp đỡ cô bưng bê đủ loại đĩa bát tới lui.
Khi chỉ đạo họ này kia, Hina vẫy tay với Elisabeth.
Nụ cười nồng ấm của cô là thứ cuối cùng mà Elisabeth trông thấy trước khi họ rời khỏi khu vực.
Giờ đây Elisabeth đang đối mặt với lượng váy dường như nhiều đến vô tận. Cạnh cô, Jeanne khẽ lẩm bẩm.
"Má, ta đếch biết phải chọn cái nào hết."
"Ê nè, đừng có cắt hẳn luôn phần lịch sự chứ."
Elisabeth ném lời cảnh báo sang Jeanne. Nếu Izabella ở đây thì cô hẳn sẽ không vui và la rầy Jeanne vì cô bé ăn nói với cái ngôn từ bẩn thỉu như thế. Nhưng Jeanne chỉ nghiêng đầu sang một bên. Có vẻ như cô bé thật sự không biết nên chọn gì.
Ain lấy đó làm dấu hiệu để nhanh nhẹn tiến lên. Cô dang tay ra với núi quần áo được phơi bày trước mặt.
"Nào... Có lẽ câu trả lời sẽ là không, cơ mà tôi vẫn sẽ hỏi nhé―cả hai có điều gì cụ thể trong đầu mình không?"
"Không ạ. Ta mắc vào thế kẹt đây, cô nương ạ! Thế đếch nào mà ai ai cũng chọn được đồ cho mình dễ như bỡn vậy?!"
"Ta không có đủ kiên nhẫn để lục hết đống đó đâu. Ta rất vui lòng bàn giao việc chọn lựa lại cho ngươi. Nhưng ta muốn thứ gì đó sang trọng, với những đường nét táo bạo và những đường cắt xẻ gọn gàng."
"A...thật ra thì sẽ thật tuyệt nếu đó là thứ mà thiếu nữ của tôi thích."
"Vậy thì một hào nhoáng và một ngắn ngang đùi ha. Được rồi. Đợi tôi một lát."
Ain sải bước tới trước, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Hai người còn lại đứng nhìn khi cô đắm mình vào biển vải. Trông cứ như một con cá biến mất vào làn sóng, hay có lẽ là một con ong len lỏi vào đóa hồng. Những lằn gấp mềm mại của vải vóc đi đôi với đường nét cơ thể cô, rồi lại tĩnh lặng như cũ. Elisabeth và Jeanne trang nghiêm mà im lặng đợi chờ.
Vài phút sau, cả hai người họ khẽ trao đổi với nhau.
"...Hơi lâu rồi đấy."
"Thật đó. Chó chết."
"Xin lỗi vì để cả hai phải đợi."
Ain ló đầy ra khỏi một chỗ hở trong núi đầm váy. Elisabeth và Jeanne muốn bắn cả hồn ra khỏi xác.
Như đã hứa, cô đang cầm lấy một cặp đầm váy. Mỗi người đón nhận lấy chiếc mà mình được đưa cho. Elisabeth lộn chiếc đầm của mình ra rồi gật đầu.
"Được, không tệ."
"Vâng, của tôi đây cũng tuyệt luôn. Ta sẽ trở thành đứa đẹp nhất cái vũ hội chó má này!"
Có vẻ Jeanne khá thích trang phục của mình. Phần váy chính màu hoàng kim, được trang hoàng với nhiều mảng vải óng ánh nhè nhẹ nằm bên trên. Phần lưng có một chiếc ruy băng mang hình hoa. Còn về bộ đầm của Elisabeth, nó mang sắc đen cùng những đường nét nổi bật màu đỏ thẫm, cùng hai đường cắt đầy gợi cảm ở hai bên.
Thấy cảm nghĩ của họ, Ain gật đầu.
"Nào, tìm được chúng tốn rất nhiều thời gian đó, nên cả hai mặc vào nhanh lẹ lên đi."
"Nè, ta không thể ngăn mình nghĩ đến..."
"Vâng, tôi cũng thế. Ta có linh cảm rất xấuuuuuuu về chuyện này."
Elisabeth và Jeanne chẳng lạ gì với áo nịt bụng và dây nịt cả. Dẫu vậy, cách mà người thầy thuốc lão luyện đứng trước mặt đang hối thúc khiến cho nỗi sợ hãi phải dấy lên trong lòng cả hai.
Nhưng chính những lời tiếp theo của Ain, cùng cái tông điệu phấn khởi mà cô dùng để nói ra chúng, mới là thứ thật sự chốt lấy cái nỗi sợ kia.
"Cả hai đều khỏe mạnh, nhưng tôi có thể thấy là cả hai đã để cho điều đó ngăn cản bản thân khỏi việc học cách chăm sóc tốt cho cơ thể mình. Hãy cùng xem liệu chúng ta có thể khiến mấy cái khớp đó cử động tí chút không nào."
Cả hai đều là Nhục hình Công chúa.
Thế nên cả hai chưa từng biết qua cảm giác bị uốn nắn xương khớp.
Elisabeth và Jeanne hoảng loạn tháo chạy. Nhưng chưa đi được xa thì Ain đã tóm lấy vai Jeanne, và Jeanne đáp lại bằng cách bắt lấy cổ tay Elisabeth.
"Ê-ê, Jeanne! Đừng có lôi ta vô chuyện này nha! Bỏ tay ta ra!"
"Không bao giờ! Nếu ta chết thì ta sẽ lôi ngươi chết theo!"
"Tạo thêm nạn nhân chưa bao giờ là câu trả lời đúng hết cả!"
"Đừng lo," Ain trấn an cả hai. "Khi bắt đầu đau thì hai người cứ giơ tay trái lên là được."
"Nói thế nghe như thể ngươi đoán là bọn ta sẽ có thể phải trải nghiệm qua đau đớn vậy đó!"
"K-khoan, đừng, tôi-ta bảo là 'khoan' nha, khốn kiếppppppppppppp!"
Tiếng tru tréo của Jeanne vang vọng khắp biển vải.
Hai Nhục hình Công chúa cùng cất lên tiếng gào thét hiếm hoi, rồi nhanh chóng lặng im.
❋❋❋
Tích, tắc... Tích tắc... Tích... Tắc... Tích... Tắc... Tí-tí-tí-tí―
...Tích?
T-tích?
"T-từ xưa tới giờ ta chưa bao giờ trải qua cái trải nghiệm khổ sở đến vậy hết."
"Quá nhiều lách cách và lóc cóc và răng rắc và pông pốc... Làm đếch gì có ai biết là xương có thể cong được tới mức đó cơ chứ?"
"Nào, tôi mong rằng chuyện này sẽ nhắc nhở cả hai thường xuyên chăm sóc cho cơ thể mình hơn. Nếu tôi không thấy có điểm cải thiện thì lần tới sẽ phải động tới việc tắm thảo mộc đó."
"Trời ơi, ả đàn bà kia, ngươi định làm gì với bọn ta nữa đây hả? Ngươi muốn hai cái thân xác đáng thương này làm gì nữa đây?"
Elisabeth và Jeanne bám víu vào nhau và run lẩy bẩy. Móng Ain sắc nhọn, nhưng những ngón tay thì đủ linh hoạt để làm đủ mọi loại cử động nhỏ bé. Chưa bao giờ họ muốn nguyền rủa cái sự tiến hóa của ngón tay thú nhân nhiều đến như thế.
"Chào mừng trở lại! Ối, Cô Elisabeth, Tiểu thư Jeanne, trông hai người tuyệt quá! Hai bộ đồ hợp với cả hai ghê luôn! Tuyệt vời lắm ạ! Cô Elisabeth ơi, trông cô như một viên đá quý đang tỏa sáng vậy đó! Và Tiểu thư Jeanne ơi, cô trông hệt như một đóa hoa nhỏ bé đáng yêu đó! Nếu thế giới có thể cất tiếng nói thì nó sẽ khoe vẻ đẹp của cả hai cho tất cả mọi tạo vật!"
"Ừm, đúng là cách dễ chịu nhất để được khen đấy."
Hina nhảy lên nhảy xuống trước mặt Elisabeth như một nàng cún đầy phấn khích. Elisabeth gật đầu. Chỉ thế thôi cũng đủ để khiến cho những sự căng thẳng và đau đớn mà cô phải hứng chịu trở nên xứng đáng. Kaito, người đang cầm một cặp rượu vang cùng Lute và những người khác, dừng chân.
Rồi cậu chạy ùa về phía Elisabeth và thốt lên đầy kinh ngạc.
"Ê, cô mặc cái đó trông được lắm đó nha! Thấy chưa, tôi bảo là lâu lâu thử mặc đồ thường đi, sẽ tốt cho cô lắm mà."
"Lời khen của ngươi như chiếu lệ thôi vậy. Ta đánh rớt."
"Tại sao?! Tôi bảo là trông cô được bộ!" cậu cãi lại, bối rối.
Hiện tại, thân mình mảnh mai của Elisabeth đang được phủ hoàn toàn trong sắc đen, tay hai bên thì trần. Phần cổ áo cắt sâu đến mức làm lộ ra xương quai xanh, và choàng quanh cổ cô là một chiếc khăn voan đỏ sẫm.
Cô trông mê hoặc lòng người, nhưng đồng thời cũng tựa như loài phù du.
"Ngươi nghĩ lời tầm thường như được là đủ để lột tả được toàn bộ cái sự xinh đẹp ngời ngời của ta hả? Sao không thử đi thử lại đến khi ngươi dùng đúng từ đi?"
"Nè nha, tự tin vào bản thân thì tốt đó, cơ mà cô phải tha cho tôi tí đi."
"Thấy chưa, tôi biết trông em sẽ đẹp khi mặc nó mà!"
Rồi Elisabeth và Kaito nghe thấy tiếng la đầy hồ hởi. Họ nhìn sang nơi phát ra nó.
Izabella đang đứng trước Jeanne, ngươi vẫn đang chết cứng như cây và đang gật đầu lia lịa. Izabella hớt lấy một lọn trong mái tóc dày màu vàng mật ong bằng bàn tay mang găng của mình.
"Đúng như tôi nghĩ―bộ váy thiếu nữ như thế này thật sự làm toát ra được cái vẻ đẹp của em. Thật ngọt ngào quá, thật cuốn hút làm sao. Và màu sắc của nó còn vô cùng hợp với màu tóc em nữa chứ!"
"............."
"Ô nè, có vẻ như cuối cùng chúng ta cũng tìm được cách để khiến em ấy im miệng rồi nè," Kaito bình luận.
"Thấy chưa, cái mà Izabella nói chính một là lời khen gương mẫu đó. Cố học hỏi đi," Elisabeth đáp.
"Những lời đó đến từ tôi thì cô không thấy ơn ớn hả?"
"...À, quả cũng phải."
Elisabeth gật mạnh, và Hina nhảy lên nhún xuống trước mặt cô.
"Không đúng tí nào hết! Những lời mê hoặc mà Chủ nhân Kaito kéo ra từ giọng nói mật ngọt của mình sẽ luôn là những lời hoàn hảo nhất! Những bài học sẽ vô dụng vì tài khen ngợi của ngài ấy đã không ai có thể sánh bằng ngay từ khi ngài ấy được sinh ra rồi! Ưm!"
"Ừ, ừ. Cảm ơn em, Hina. Em vẫn là người dễ thương nhất, như thường lệ."
Kaito gói Hina chặt trong vòng tay để khiến cô bình tĩnh lại.
Trong khi ấy, Izabella cầm tay Jeanne và đi tới ghế ngồi. Đã di chuyển xong đống rượu, các thú nhân cũng vội vã quay về bàn. Lute màu mè, kéo ghế ra để mời Ain ngồi. Vlad chưa một lần nhích mông khỏi ghế, và Đồ Tể đang tung cánh hoa quanh phòng không ngơi nghỉ.
Elisabeth ngồi vào ghế chủ tiệc và ngó quanh bàn.
Quả thật, nằm trên tấm khăn trải bàn màu xám ngọc trai đúng là một bữa tiệc hảo hạng nhất.
Trên bàn có bánh nướng lòng, gà mái nướng nguyên con, đủ loại rau sống, súp và thạch rau củ, hải sản, đủ thứ món tráng miệng và vô vàn món ăn phải nhọc công nhọc sức để làm ra khác được trải bày đầy đẹp đẽ.
Và như bước cuối cùng để khiến cho mọi thứ được hoàn hảo, những đóa hoa bạc và trắng dùng để trang trí được đặt ở giữa bàn.
Kaito đứng cạnh Hina, tay cậy trìu mến quấn quanh lưng vợ mình.
Họ ngả người vào nhau, hệt như hình tượng của sự hạnh phúc, rồi quay sang Elisabeth và mỉm cười.
"Chúc mừng nha, Elisabeth. Ba năm qua cô làm tốt lắm."
"Chúc mừng ba năm làm việc hoàn hảo, Cô Elisabeth ạ!"
Elisabeth trông ra mọi người. Tất cả đều khoác lên mình những nụ cười ấm áp.
Kaito và Hina. Izabella và Jeanne. Lute và Ain. Những chàng thú nhân cấp dưới. Đồ Tể. Vlad.
Tất cả đều ở đó. Thật tiện lợi đến bất thường làm sao.
"...Ta thật sự cảm ơn các ngươi."
Trong thoáng chốc, Elisabeth nhắm mắt lại. Cô hít vào một hơi thật sâu.
Rồi siết chặt tay và nói.
"Nào, có vẻ đã đến lúc..."
Song, nói được nửa câu thì cô dừng lại. Do dự, cô không biết có nên tiếp tục hay không.
Cô nhìn sang Kaito lần nữa, lạ kỳ thay, ánh mắt cậu khiến cho cô nghĩ về ánh mắt của một đứa trẻ.
Như thế này có phải là tốt nhất? cô hỏi cậu. Ta không đang phạm phải sai lầm chứ?
Nhưng Kaito Sena―
―chỉ đáp lại ánh mắt của cô―
―mỉm cười với cô như trước đó.
Và rồi Elisabeth mở miệng, trút hết phổi mình để thở, cũng như để thốt ra ngôn từ.
Để chấm dứt tất cả.
"...chúng ta chấm dứt cái màn diễn này rồi!"
Và trong thời khắc ấy, thế giới ngập tràn trong―
―tiếng chuông vô cùng, vô cùng nặng nề.
❋❋❋
Kẽooooo kẹttttttt... Đinh đoong... Đinh đoong... Đinh đoong...
Đinh đoong
Đinh―
―đoong
Đ i n g Đ o o n g
❋❋❋
Không có gì ở đó.
Ấy nhưng đồng thời cũng tồn tại tất cả.
Nếu ai đó miêu tả nơi ấy, thì hợp lý nhất là phải so sánh nó với một tấm vải trắng trống trải. Hay có lẽ là một tấm vải hoàn toàn mang sắc đen. Không có thứ gì có ý nghĩa được tô vẽ trên nó. Nói cách khác, người ta có thể thỏa lòng mà vẽ lên nó bất cứ thứ gì mình muốn.
Nó trống trải, và tự do
Không có gì ở đó, ấy nhưng đồng thời cũng tồn tại tất cả.
Đó là nơi giờ đây Elisabeth đang đứng.
Tại nơi nằm sau điểm kết và nằm trước điểm mở đầu.
Đáng lý ra thì không ai nên có mặt tại đó. Nhân loại thậm chí còn chưa được sinh ra. Song, Elisabeth có thể cảm thấy ai đó ở sau lưng mình. Y im lặng và bất động.
Không quay người lại, Elisabeth nhỏ nhẹ thầm thì.
"Ta không biết bất cứ điều gì về nơi này. Và ta ngờ là không chỉ có mỗi ta. Không một ai biết về nó cả, ngoại trừ duy nhất một kẻ."
Danh sách người chứng kiến được thế giới trống trải trước khi sự tái thiết diễn ra rất ngắn.
Thật ra, trên đó chỉ có độc nhất một cái tên―kẻ đã tái thiết, kẻ đã tạo dựng thế giới, kẻ đã cầm chiếc cọ hồi muôn đời trước. Thánh Nữ.
"Cảnh tượng này được tạo nên từ những ký ức của ngươi, phải không?"
"...Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"
"Phát hiện ra cái gì?"
"Rằng thế giới được phơi bày trước mắt ngươi chỉ đều là giả tạo."
Dù có đang là người đưa ra câu hỏi, nhân vật kia vẫn không hề đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự cảnh giác hay lúng túng. Đây là cái kết mà y đã thấy trước.
Elisabeth nhìn lên trời. Mọi thứ bên trên cô đều trống trải và rỗng tuếch. Không có mây, không có mặt trời, không có những vì sao. Thậm chí còn chẳng có lấy màu sắc. Dường như cả hai người họ đang thật sự đứng trên một tấm vải. Bên dưới thì trắng, bên trên thì chẳng có gì.
Đó là một nơi cô quạnh.
Không có cái chết ở đó.
Nhưng bản thân cái thế giới cũng chẳng có lấy sự sống.
Và một thế giới nơi không thứ gì được sinh ra quả là một chốn thật quạnh hiu.
Elisabeth không thể không hạ giọng.
"Vô thức chăng? Ngay từ ban đầu, ta cá là thế... Nhưng mọi thứ chỉ thật sự rõ ràng khi ta gặp Đồ Tể. Tên đó đã phản bội bọn ta, và hắn không hề hối hận. Không có lý do gì mà hắn phải xuất hiện trước mặt bọn ta lần nữa cả. Và đó chính là lý do mà ta đã tạo ra hắn―như một cách để sắp xếp lại sự bối rối của chính mình."
Trong mắt cô, đó là vai trò mà ông đảm nhiệm.
Trên phương diện một cá nhân, thì Đồ Tể luôn là người nói nhảm nhưng cũng luôn nắm giữ câu trả lời mà cô tìm kiếm.
Người đứng sau cô không đáp lại, để mặc những lời Elisabeth nói ra vang vọng khắp không gian trắng như ngà ấy. Bất chợt, những câu từ ấy được vật chất hóa, được khoác lên mình hình hài cứng cáp, nhưng cũng mong manh như kính. Rồi chúng tan vỡ và tan biến vào hư vô.
Thậm chí ngôn từ cũng là thứ xa lạ tại một nơi trống vắng như thế này. Tựa như mực đổ vào nước, chúng chối từ hòa mình, mà bị đẩy đi bởi một bàn tay vô hình. Không nhún nhường trước sự thay đổi của chúng, Elisabeth tiếp tục.
"Nơi đây tựa như một chốn nào đó―một giấc mộng được đan nên bởi quỷ dữ. Cơ mà thứ kia là một đòn tấn công tâm lý, nên sắc thái có đôi phần khác biệt. Nơi đây sử dụng ký ức làm nền tảng, và mỗi lần ta nghi ngờ thì nó lại vụn vỡ ra và tự mình tái dựng lại. Do đó thế giới bên trong sẽ có thể êm đềm trường tồn. Ha, đúng là một giấc mơ tiện lợi đến lố bịch. Chà, nếu tận thế mà không đến thì ta đã bị xử tử rồi. Bị chết cháy trên giàn thiêu, số phận của ta từng là thế."
Elisabeth siết tay. Bên trong giấc mơ, ba năm sau Ragnarök, mọi thứ đã được ổn thỏa. Không có điểm nào thiếu sót, và mọi thứ trong đời cô đều tốt đẹp cả. Nhưng dù cho vận mệnh có xoay chuyển như thế nào đi chăng nữa thì thế giới như thế cũng không bao giờ có thể trở thành sự thật.
"Kaito có mặt ở đó, và Hina nữa. Đồ Tể vẫn còn sống. Jeanne, Izabella, người của ta―tất cả chúng cũng có mặt tại đó, và ta làm việc trong lãnh thổ thú nhân. Sao mà nơi như thế có thể tồn tại được cơ chứ?! Thật vớ vẩn! Hoàn toàn vô lí! Ấy nhưng nó đã tồn tại tại đó."
Elisabeth cắn môi, thật mạnh. Nó đã dùng ký ức của cô để tạm thời đem đến một tương lai không thể nào xảy đến.
Tựa như tòa lâu đài giả tưởng được xây nên từ cát biển.
Dù có sụp đổ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó sẽ luôn luôn quay trở lại.
Nhưng vì thế mà tòa lâu đài sẽ chẳng bao giờ có thể giữ vững được một hình hài cố định.
"Lâu đài cát bên bờ biển. Sân khấu diễn đi diễn lại một vở kịch. Viên kẹo đường tan chảy đi―quá dễ chịu để được gọi là một cơn ác mộng, ấy nhưng cũng quá đỗi rùng rợn để được coi là nhân từ. Vậy thì tại sao? Tại sao ngươi lại gọi ta đến đây?"
Nhân vật sau lưng cô không di chuyển. Elisabeth không quay lưng lại.
Nếu y muốn cô chết thì cô đã chết rồi. Nếu cô tỏ ra sự thù địch thì hẳn y sẽ chặt lìa tay chân cô. Nhưng y chỉ đứng đó, dường như bàng hoàng bởi hành động của chính bản thân mình.
Vậy nên Elisabeth tiếp tục thúc lời.
Mà không thèm nhìn vào mặt bà.
"Trả lời ta đi, Thánh Nữ."
"Chuyện là...giấc mơ ấy..."
Thánh Nữ bắt đầu trả lời. Elisabeth nhắm mắt lại khi nghe lấy giọng nói trẻ con đến lạ thường của người đàn bà.
Thánh Nữ tiếp tục, như thể để cố xác minh cho dự tính của chính mình.
"Ta cảm thấy như...ai ai cũng có quyền được mơ."
"Ý ngươi là gì?"
"Ngươi đã vác lên mình gánh nặng của thế giới... Hay đúng hơn, những người mà ngươi yêu quý nhất đã làm thế. Và điều đó khiến ngươi ngập tràn trong khổ đau. Vậy nên...Ta cũng muốn nhìn vào giấc mơ kể về thời gian trước khi mọi thứ bị lụi tàn."
Ở những lời cuối, Elisabeth nghe thấy một tiếng nấc nhỏ. Đó là khát vọng mà Thánh Nữ đã niêm phong trong đáy lòng. Đúng, đó là một mong muốn thật chóng vánh và chóng tàn. Rồi Elisabeth cất ra tiếng thở dài ngắn ngủi.
"Ta hiểu rồi. Vậy không phải là nhân từ, mà là thương hại. Song..."
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Elisabeth bắt đầu bước vào bóng tối. Nhưng sau bước đầu tiên, cô cảm thấy một đôi tay đang nắm lấy cổ tay mình. Đó không phải là những ngón tay của Thánh Nữ. Không, cảm giác ấy thật hoài niệm, đến nỗi gần khiến cho cô phải run lên―đôi tay của hai người mà cô yêu vô vàn, yêu nhiều đến mức cô không thể nào chịu đựng nổi. Tuy nhiên, Elisabeth biết. Hai người họ sẽ không bao giờ níu giữ cô lại đây.
Họ sẽ muốn cô tiến bước, dù cho phải có tiến lên trong đơn độc.
Thật tàn nhẫn, chắc chắn rồi.
Dẫu vậy...
Dẫu vậy.
"...Ta không cần. Ta đã thấy giấc mơ duy nhất mà mình cần từ lâu rồi."
Nhục hình Công chúa đã từng thấy được thứ thật xinh đẹp.
Hai con người thật xinh đẹp.
Họ là những người khiến cho thế giới đáng được cứu vớt.
"Và ta đã ở bên bọn chúng."
Giờ đây họ đã ra đi.
Dẫu vậy, có những thứ sẽ chẳng bao giờ tan biến.
Thế nên Elisabeth giũ bỏ lấy cái bóng trong ký ức và cất bước. Hệt như cô đã bước đi trước mặt Kaito trong cơn ác mộng mà họ bị mắc kẹt từ rất, rất lâu về trước.
Mặc cho lần này không một ai song hành cùng mình.
"Thế là đủ."
Và sau khi nói xong, nhịp chân cô tăng nhanh, rồi chuyển thành những bước chạy. Không ngoái lại―
―cô bỏ rơi Thánh Nữ.
❋❋❋
Đinh đoong... Đinh đoong... Đinh đoong...Đinh đoong... Đinh đoong... Đinh đoong
Đinh đoong
❋❋❋
Cứ như thể một chiếc chuông đang ngân vang lên ở đâu đó.
Âm thanh nghiêm trang, vang qua không gian trước khi vụt tắt.
Âm thanh báo hiệu cho cái kết.
Nhưng hẳn đó chỉ là trò đùa của làn gió.
Hay có lẽ, chắc chắn―
―là nó đến từ giấc mơ của một ai đó.
❋❋❋
Elisabeth chậm rãi mở mắt.
Cô đang ngồi tại nơi không có ngày hay đêm.
Cô rảo mắt nhìn quanh. Xung quanh cô toàn là sự thuần khiết được tạo thành từ tuyết và nước, từ gió và năng lượng. Trên đầu cô, một áng cầu vồng treo lơ lửng trên bầu trời màu trắng sữa. Bầu trời không có mặt trời, cũng chẳng có mặt trăng.
Thật đẹp, nhưng chẳng có gì ở đó, khiến cho vẻ đẹp trở nên trống rỗng. Những bông tuyết mong manh rơi khỏi bầu trời và chồng chất trên mặt đất.
Hai chiết cột dây leo bị ngã nằm trên tuyết.
Cô đang ở Tận cùng Thế giới. Hai chiếc cột nằm nghỉ tại thế giới tinh khiết ấy, xác của những người khổng lồ nằm đè lên và nâng đỡ nhau. Một chiếc hang tựa như điện thờ được tạo thành ở giao điểm của hai chiếc cột, trang hoàng bởi hoa hồng đỏ và lam điểm trên dây leo. Và cái hang ấy chính là nơi Elisabeth đang ngồi.
Khi nhận ra mình đang dựa vào khối pha lê, Elisabeth thở nhẹ.
"...À, ta hiểu."
Không cần quay lại để nhìn, cô vẫn biết―hai người đang yên giấc trong khối pha lê ấy.
Chắc chắn khuôn mặt họ vẫn nở lên nụ cười thầm lặng như mọi khi.
Đây là thực tại.
Khối pha lê thật lạnh lẽo và cứng cáp.
Khoảng cách mà bức tường trong suốt ấy chia cắt thật mỏng manh, nhưng đồng thời còn xa xôi hơn cả Tận cùng Thế giới.
Bên trong, Kaito Sena đang chìm trong giấc ngủ sâu thẳm cùng vợ mình, vác lên thứ gánh nặng của thế giới, thứ đáng lẽ ra chẳng hề liên quan gì đến cậu.
Elisabeth xem lại tình hình.
Nhân loại đã gây ra tội lỗi trầm trọng. Vô vàn người đã để bản thân đứng ngoài cuộc, và giờ đây người lai đang tiến hành báo thù. Hai hoàng nữ đã chết trong danh dự, á nhân đã phản bội tất cả vì những người mà ông yêu, người đại diện của thánh nhân đã chết khi vẫn đặt lòng tin vào tất cả và vào Thiên Chúa.
Do đó, người sống đang chìm vào nỗi sợ cũng như hoài nghi, và một trận chiến mới đang ló dạng tại nơi chân trời.
Đây là nơi Elisabeth đã đến trước khi trận chiến thật sự bắt đầu.
Khi ngồi dựa lưng vào khối pha lê, hẳn là cô đã ngủ gục.
Và khi ấy, cô đã mơ.
Một giấc mơ dài đằng đẵng.
Cô nghĩ lại về những lời mình đã nói ngay trước khi chìm vào giấc ngủ.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu thế giới như thế này chấm dứt sao?"
"Dẫu là thế..."
Những con chữ vuột khỏi miệng cô. Cô sẽ không xoay người lại.
Và cô thủ thỉ nó với những người mà mình đã gặp trong mơ―
―và với những nụ cười đã mất đi từ lâu.
"Dẫu là thế."
Cô siết thật chặt nắm tay.
Rồi nhìn chằm chằm về trước, đôi mắt ánh lên như hồng ngọc.
Trận chiến quyết định số mệnh của thế giới đang bắt đầu.
Trận chiến sẽ quyết định liệu rằng tất cả đều đáng để sống―
―hay tất cả đều đáng để chết.
Một lúc sau, chuông ngân vang, và tấm màn được vén lên.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage