"Tao hiểu, tao thật sự hiểu―bọn mày có sự yên bình của riêng mình, hệt như bọn tao."
Giọng nói phát từ tận đáy lòng vang lên trong ánh sáng lờ mờ. Nó dội lại những bức tường, dần trở nên trầm và nặng nề hơn sau mỗi lần và cuối cùng tan biến vào hư vô.
Người ấy―Hina―dán chặt đôi mắt lục bảo về phía trước. Cô đang đối mặt với kẻ thù.
"Tuy nhiên, sự yên bình của bọn mày lại là mối nguy hiểm đe dọa đến cuộc sống của người mà tao yêu và người mà tao quý."
Hiếm khi nào Hina ăn nói với địch thủ mình bằng cái giọng điệu ấy. Thông thường thì cô chẳng hề ra sức để che giấu sự thù địch và căm ghét của mình với đối phương. Nhưng điều mà cô đang thực hiện là ngoại lệ, và có lý do chính đáng cả.
Dù đây là cuộc đụng độ có quả là hiếm hoi, nhưng không phải là cuộc đấu đá đầu tiên giữa cô với phe địch này. Nó là một trận tái đấu.
Hina đã từng đánh bại chúng. Thật ra, cô nghĩ là mình đã triệt hạ bọn chúng luôn rồi cơ. Xét cho cùng thì khoảng cách giữa khả năng của cô và chúng cũng rất lớn mà. Cô mạnh mẽ; chúng yếu đuối. Và dẫu như vậy, chúng vẫn thoát được sự tuyệt diệt và che dấu được một lượng tàn quân kha khá lớn khỏi cô. Khi xét đến lợi thế áp đảo mà cô nắm giữ thì bản thân việc đó thôi quả thật đã là một hình thái của sự thất bại rồi.
Nội chỉ việc màn tái đấu cần phải diễn ra thôi cũng đủ để khiến cho cô phải tôn trọng chúng.
"Sẵn sàng đi―vì tao có nghĩa vụ phải kết liễu mạng sống bọn mày cho đến khi không còn sót lại một mống nào nữa."
Với lời tuyên bố ấy, Hina bày tỏ ý định của mình với quân địch một lần nữa. Bóng tối trước mặt cô cựa quậy và rục rịch, những tiếng gào thét ngập tràn trong hỗn hợp tạo nên từ nỗi khát máu và nỗi sợ theo bản năng của động vật cắt qua không gian. Hina hài lòng gật đầu.
Có vẻ như trận thứ hai sẽ vẫn nảy lửa như trận đầu tiên.
Hina chỉnh lại vị trí tay mình trên món công cụ mang đến cái chết mà cô đang cầm. Nhưng lần này, nó không phải là thanh phủ thương như thường lệ.
Nó là một cái thau đồng chứa đầy thuốc diệt chuột.
"Giờ thì tao tới đây!"
Và thế là Hina đơn thương độc mã xông vào bầy chuột khổng lồ.
Để bổ sung thêm, cô cũng không hề mặc trên mình bộ đồng phục hầu gái mọi ngày. Mà cô khoác trên mình bộ trang phục màu bạc suông tại phần thân và thùng thình tại tứ chi. Trông nó đôi phần thật khó hiểu, nhưng để nói theo thuật ngữ mà Kaito đã dùng thì nó trông na ná như một bộ đồ phi hành gia.
Đôi chân cứng cáp dộng thình, thình, thình khi cô chạy vào hành lang.
Đó là cảnh tượng khiến cho người ta phải dấy lên câu hỏi: Làm thế nào mà mọi việc lại đến được mức này vậy?
Nhưng để trả lời được câu hỏi ấy thì chúng ta cần phải quay về vài giờ trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu.
❋❋❋
"Ô-hô-hô-hô-hô-hô, ô-hô-hô-hô-hô-hô!"
Sau khi phục vụ xong bữa tối, Hina vui vẻ hát lên bài ca nhỏ bé.
Và sao mà cô lại không vui được cơ chứ? Ngày hôm nay đã thật đáng yêu theo nhiều phương diện khác nhau. Kaito đã giúp cô lau dọn cầu thang, và Elisabeth đã khen ngợi tài nấu ăn của cô. Cô ngập trong niềm vui sướng mà chỉ có thể được diễn tả qua việc ca hát.
"Ô-hô-hô-hô-hô-hô, thịt của tôi đây là thịt xịn sò nhất! Ngập tràn trong tình yêu là lòng dũng cảm, chúng sẽ chẳng bao giờ khiến bạn thất vọng đâu! Ăn chúng và lòng can trường của bạn sẽ tăng lên cả triệu lần! Như thường lệ, tôi là người hàng xóm Đồ Tể thân thiện của bạn đây! Ô-hô-hô-hô-hô-hô! Và tôi là hầu gái của Chủ nhân Kaito! É!"
Dù hát một mình, cô vẫn ngại ngùng lấy tay che mặt.
Cô đã có thể dành thêm một ngày nữa để làm việc cho những người mà cô yêu, và chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng đã đủ để khiến cho cô dạt dào sướng vui. Cả nhóm bị mắc kẹt trong trận chiến dài đằng đẵng với quỷ dữ, nhưng theo Hina thì đây là những tháng ngày hạnh phúc nhất trần đời. Vì cô biết một điều.
Chắc chắn là cô thật sự may mắn.
Những búp bê máy mà Vlad tạo ra―chị em của Hina―không thể nào cảm nhận được những xúc cảm mạnh mẽ. Dù vậy, nếu họ thấy được cách mà cô được đối đãi thì sẽ chẳng lạ gì nếu họ thèm khát được xé lìa tay chân cô ra.
Cô hạnh phúc đến nhường ấy.
Những búp bê máy được chế tác tỉ mỉ như cô đôi khi có thể tự mình phát triển được cảm xúc và trí tuệ dồi dào, tùy vào cách mà họ được sử dụng. Nó làm nhòa đi cái lằn ranh giữa cô và con người thực thụ. Song, thế giới này có tồn tại phép thuật, thế nên những thực thể có tư duy cho riêng mình khá là nhiều đến thừa thãi.
Chúng là lũ tùy tùng, tinh linh, huyền bí thú, và thậm chí là những linh hồn được triệu hồi như Kaito, và tất cả chúng đều thường xuyên được dùng làm người hầu kẻ hạ.
Ở thế giới như thế này thì suy nghĩ búp bê máy có nhân quyền là việc hoàn toàn nực cười.
Theo luật lệ chung thì những vật được tạo ra từ phép thuật chỉ được coi là công cụ của những ai sử dụng chúng. Đó chỉ là điều mà ai ai cũng chấp nhận.
Nhưng hai chủ nhân của Hina trân quý cô như thể cô là một cô gái loài người thật sự. Đầu tiên thì cả hai đều là người tốt cả. Và trong trường hợp Kaito thì cậu là người đến từ thế giới khác, còn Elisabeth thì hẳn là cô chẳng để tâm lắm đến vấn đề ấy.
Không ai trong số họ nhận ra rằng mình đang làm gì, nhưng từ góc nhìn của Hina thì các mà họ đối đãi cô chính là một thứ phước lành mà cô chẳng thể nào có thể mơ đến.
Đối với cô, được làm việc vì họ là niềm hạnh phúc to lớn nhất.
Chỉ có một điều tốt hơn mà thôi, đó là nếu người tình vĩnh hằng của Hina, Kaito, cho phép cô nuông chiều cậu thỏa lòng thỏa dạ.
"Hà, Chủ nhân Kaito hôm nay vẫn là người ngầu nhất, hệt như mọi khi... Cách mà ngày ấy buộc tóc lại thành một túm nhỏ bé thật đáng yêu quá đi, mình có thể liếm láp khắp người ngài ấy và hôn ngài ấy chùn chụt thật thật lâu luôn... Được rồi, có vẻ như mình đi tuần xong rồi. Giờ thì làm gì đây ta? Không biết liệu Cô Elisabeth có muốn chơi bài hay chơi cờ không ha, hay có lẽ là uống rượu tí chút nữa..."
Chiều hôm ấy trời đầy mây, thế nên dù thời tiết có thể ngả về một trong hai hướng, nhưng chắc chắn là có khả năng là trời sẽ mưa. Dựa vào thời tiết, họ có thể cần phải lựa một địa điểm khác để tổ chức hoạt động buổi tối. Hina hướng về phía một trong những khung cửa sổ dọc sảnh để xem trời đang ra sao.
"―――!"
Bỗng cô cảm nhận thấy sự xuất hiện của thứ gì đó. Cô xoay lại ngay lập tức.
Hiện tại, Elisabeth và những người hầu của cô ấy―bao gồm cả Hina―đều đang bị mắc kẹt trong trận chiến chống lại mười bốn ác quỷ. Dù có làm gì thì Hina cũng không thể nào mất cảnh giác được. Dù cho số phận có đưa đẩy như thế nào đó mà cô được vụng về hôn hít với Kaito thì cô vẫn sẽ điều chỉnh bản thân để cảnh giác với những gì xảy ra xung quanh. Nhờ thế mà phản ứng của cô rất nhanh nhạy.
Cô đưa tay vào chiếc túi da ma thuật, lôi thanh phủ thương ra, thủ nó trong tay đầy đe dọa.
"Ai ở đó vậy hả?!"
Nhưng tiếng hét của Hina lại được đáp lại bởi sự im lặng. Bóng hình thứ gì đó chạy ngang qua phía sau bộ giáp cầm kiếm đứng tại khúc cua của sảnh. Nó vội vàng phóng xuống cầu thang.
Hina trọng tâm xuống thấp, rồi phóng đi, đuổi theo mục tiêu đáng ngờ như một con thú dữ tiến hành săn mồi.
Đáp xuống, bóng hình mà cô đã thấy ban nãy hội ngộ với một thực thể hệt như nó. Kẻ mới đến đang ngậm chặt một chiếc bánh bích quy trong miệng. Kaito hay Elisabeth hẳn đã đánh rơi nó khi đang ăn.
Hai bọn chúng to bằng cỡ những trẻ sơ sinh loài người.
...Không. Không thể nào!
Và nếu trước đó còn không chắc chắn thì âm thanh tiếp theo mà cô nghe thấy đã hoàn toàn khiến cô vững tin.
Chít!
Hai bọn chúng chạy xuống tầng hầm. Trong một thoáng, Hina dừng chân.
Cô siết chặt thanh phủ thương. Vài lời căng thẳng vuột ra khỏi bờ môi.
"...Có những con đã sống sót."
Chuyện đó không chỉ vô cùng bất ngờ mà đối với cô, đó còn là minh chứng cho sự thất bại trầm trọng từ phía cô.
Đối với một người hầu như cô thì chuột là lũ tử thù.
❋❋❋
Không may thay―
―người giám hộ của tòa lâu đài không thể kiên nhẫn trước bụi bặm, sâu bọ, mạng nhện, cỏ dại hay chuột.
Mỗi lần tìm thấy chúng, sống lẫn chết, cô đều chiến đấu đến tận phút chót để đảm bảo rằng chúng đã được loại bỏ hoàn toàn khỏi những khu sảnh của lâu đài.
Chẳng hạn như trận chiến anh dũng mà cô đã tham gia ngày hôm trước.
Là một phần của công việc trong ngày, Hina đi xuống tầng hầm. Không có vấn đề gì xảy ra với vòng dịch chuyển, và mọi cái bẫy đều hoạt động tốt. Nhưng tại một trong những căn phòng hiếm khi được sử dụng, cô phát hiện ra một chuyện lạ đang diễn ra.
Ghi chép liệt kê căn phòng này là trống, ấy thế nhưng bên trong lại đầy ắp ngũ cốc.
Do đó, lũ chuột đã tiến hành xâm lăng nơi đây, và tệ hơn nữa, phép bảo quản được yểm lên ngũ cốc đã mang lại phản ứng phụ đầy rắc rối. Nhờ sức mạnh của nó mà lũ chuột con nào con nấy đều lớn như những đứa trẻ sơ sinh.
Khi Hina chiến đấu với chúng, đó quả thật một trận đánh đầy dữ dội.
Nhưng cuối cùng thì cô cũng đã có thể dễ dàng trừ khử được chúng, dù chân có hơi bị gặm nhấm nhiều hơn so với trước đây. Cô biết rằng quẳng xác chúng vào rừng sẽ có rủi ro gây rối loạn cho hệ sinh thái, thế nên cô đã chôn chúng ở vườn sau. Như thế có nhẫn tâm không? Có lẽ. Nhưng thế giới là một nơi nhẫn tâm mà.
Tuy nhiên, tại thời điểm đó, cô đã tự mãn và đưa ra phán đoán sai lầm rằng trận chiến đã chấm dứt. Và đó là sai lầm chết người.
Vài con chuột đã sống sót. Và nếu có hai con sống sót, thì hẳn là còn hai trăm con khác đang lẩn trốn ở đâu đó.
"Chao ôi... Có vẻ như mình đã mắc phải sai lầm đầy ngu ngốc mất rồi. Lần này nhất định phải xử đẹp bọn chúng trước khi Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth quý yêu đụng mặt chúng mới được!"
Hina siết chặt tay. Chuyện là, vị chủ nhân Kaito yêu dấu của cô sinh sống trong một cơ thể người đất. Trên lý thuyết thì cậu bất tử, nhưng thậm chí cả cậu cũng chẳng thể nào sống sót được nếu bị ăn sống. Theo lẽ đó thì một bầy chuột khổng lồ chính là thiên địch của cậu. Và đối với Elisabeth thì bản thân lũ chuột chẳng là mối đe dọa gì, nhưng nếu bọn chúng làm da cô trầy trụa đủ nhiều thì có khả năng cô sẽ đánh sập cả tòa lâu đài chỉ để giết chúng.
Hina quyết định giải quyết chuyện này một mình, và nhanh chóng nhất có thể.
Trước khu đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm, cô xoa thái dương và suy xét lại những lựa chọn.
Mình còn nhớ căn phòng chỗ mà mình đã gặp lũ chuột hôm qua, và mình nghĩ là có thể an toàn mà cho rằng ổ chúng nằm đâu đó gần nó. Giờ nếu đi tới căn phòng đó và căn phòng kia thì mình sẽ có thể tìm được...
Hina lục lọi lại ký ức để tìm lấy mọi mảnh vụn mà mình cần thiết. Mỗi lần băng qua cái tầng hầm mê cung của tòa lâu đài thì cô lại thêm con đường mà mình đã đi vào cái bản đồ luôn liên tục mở rộng được lưu giữ trong não mình với độ chính xác đáng kinh ngạc. Cô thậm chí còn lưu lại những gì bên trong các căn phòng mà mình đã ghé qua.
Cô sẽ cần nguyên liệu cho cuộc tái đấu này, và cô biết chính xác cần phải tìm chúng ở đâu. Không rõ có bao nhiêu con còn sống sót, nhưng việc hoàn toàn triệt hạ được chúng vào lần này chính là điểm thiết yếu.
Giờ đây đã xác định được hướng đi, Hina mở bừng mắt ra.
"Được rồi, cách này sẽ hoạt động! Mình là người đã tạo ra sai lầm mà, nên đã đến lúc phải sửa sai rồi!"
Sau khi lấy tinh thần, cô cất thanh phủ thương vào túi da và yêu kiều nhấc tà váy của bộ đồng phục hầu gái lên. Rồi cô thanh thoát đi xuống cầu thang. Mái tóc bạc đung đưa khi cô biến mất vào màn đêm.
Tình cờ thay, đây cũng là lúc mà Kaito và Elisabeth bắt đầu đi kiếm cô để kiểm tra số lượng chai rượu và dụ dỗ cô làm đồ ăn khuya. Song, không đời nào Hina lại biết được điều đó.
Dưới tầng hầm, thậm chí giọng của vị chủ nhân yêu quý cũng không tài nào đến được với cô
Bất khuất, Hina bắt đầu chạy qua những dãy hành lang dưới lòng đất.
❋❋❋
Nhiệm vụ đầu tiên là cô phải tìm ra vị trí ổ của chúng.
Để làm vậy thì cô phải đi đến phòng chứa ngũ cốc, nơi mà trận chiến trước đó đã diễn ra. Để đến được hiện tại thì bạn cần phải bắt đầu ở quá khứ. Hiện thời thì chiến trận xưa cũ vắng bóng lũ chuột, nhưng Hina không để điều đó khiến cho mình nhụt chí. Không chùn bước hay hoảng loạn tí nào, cô lôi một khối phô mai nồng nặc mùi ra khỏi chiếc túi da, bẻ ra những miếng vụn rồi đặt chúng khắp cả hành lang. Thật lạ khi mang phô mai đi vòng quanh, nhưng cô muốn có một chút bên mình phòng khi Kaito hay Elisabeth cần ăn.
Rồi cô che giấu sự hiện diện của mình và chờ đợi.
Khi cô thật sự chú tâm thì Hina thậm chí có thể khiến cho bánh răng trong cơ thể mình im lặng và trở thành một món tĩnh vật thực thụ. Một con chuột nhanh chóng xuất hiện. Không để ý thấy cô, nó ngậm phô mai vào miệng rồi vui vẻ lủi đi.
Hina đi theo nó với những bước chân khe khẽ. Sau khi lần theo vết nó một hồi lâu, cô đến được một ngã rẽ và dừng phắt lại.
Cô ló ra để nhìn. Thứ gì đó đang quằn quại ngay khúc cua. Nhìn kỹ hơn thì cô phát hiện ra đó là một đám dây leo kỳ lạ được sinh trưởng với tốc độ chóng mặt.
Dường như không chỉ lũ chuột mới là kẻ thù của cô. Hina cẩn trọng quan sát xung quanh.
Khi ấy cô nhận ra điều đã khiến cho lũ chuột phát triển dị thường đến thế.
Vài đụn đất sét rải rác khắp sàn hành lang, lạ lùng thay, bởi lẽ cô đang ở dưới lòng đất. Chúng nằm ở những nơi mà những sợi dây leo bám rễ. Khi xét đến người đất, lũ chuột và hạt ngũ cốc thì câu trả lời rõ rành rành như ban ngày.
"Mình hiểu rồi... Mọi chuyện bắt đầu khi một con chuột đánh rơi vài hạt ngũ cốc khi đang mang chúng đi. Và mình nghi là ổ nó nằm ở trong đó."
Kể từ khi đám dây leo mọc quanh ổ, lũ chuột đã tận hưởng thứ phước lành này. Nó hình thành nên bức tường phòng thủ đầy hoàn hảo. Nhưng giờ đây Hina đã biết nơi chúng sinh sống. Nhiệm vụ đã được chốt.
Hina gật đầu. Phương pháp mà cô nghĩ đến cũng sẽ khử được dây leo luôn. Không có vấn đề gì cả.
"Nào...Giờ thì bắt đầu thôi ha?"
Đôi mắt lục bảo lóe lên khi cô tiến vào giai đoạn hai của kế hoạch chiến đấu.
Nhưng cô không biết là mọi chuyện từ đây trở đi chỉ ngày càng khó khăn hơn mà thôi.
❋❋❋
"Hừmmm. Nó hơi cũ rồi nhỉ?"
Hina khoanh tay.
Cô đang ở trong một căn phòng chứa đồ khác được ghi là trống trên bản đồ. Vài cái chai nằm trước cô, tất cả đều được lấy ra từ chiếc kệ xập xệ nằm âm trong tường. Thoạt nhìn thì trông như những bình rượu cổ, nhưng thật ra chúng là những chất hóa học được hòa cùng với năng lượng. Song, đây không phải là những thứ chất hóa học xịn sò mà các pháp sư chuyên nghiệp dùng trong quá trình nghiên cứu. Chúng chỉ là những chất gia dụng thông thường, chẳng hạn thuốc trừ sâu bọ gây hại hay thuốc diệt cỏ mà thôi. Không phải là công việc dễ dàng tẹo nào, nhưng nếu đi đến Dãy nhà Pháp sư ở Thủ đô và đăng ký thẻ thành viên―thứ chứng minh rằng bạn đã đủ am tường về pháp thuật để hiểu rằng chúng nguy hiểm đến nhường nào―thì thậm chí những công dân bình thường cũng có thể sở hữu được những thứ hóa chất này. Nhưng dường như không nơi nào lại trữ chúng nhiều đến mức này, cả về mẫu mã và số lượng, như lâu đài Elisabeth. Lý do vì sao mà cô lại mua nhiều đến thế là một bí ẩn to lớn.
Nhưng có vẻ như tại một thời điểm nào đó cô đã mắc một vấn đề nho nhỏ về sâu bọ, hoảng loạn rồi phản ứng vô cùng quá lố.
Sau này, Hina đã tự cho mình cái trách nhiệm vẽ nên những cái hình đầu lâu lạ lùng đầy dễ thương lên nắp những chiếc lọ để không ai có thể vô tình nhầm chúng với rượu. Đó là một cái mối quan ngại chính đáng hơn bạn nghĩ nhiều, bởi lẽ Elisabeth bí mật là một người vô cùng hậu đậu.
Quả là một điểm quyến rũ ở cô ấy... Nhưng ngoài chuyện đó ra thì mình còn có một vấn đề nữa.
Sau khi thầm xác nhận lại rằng chủ nhân của mình đáng yêu đến cỡ nào, Hina lại đắm chìm trong suy tư.
Cô nhìn chằm chằm vào cái hộp thảo mộc và hai cái chai mà mình đã chọn ra.
"Như mình lo sợ. Chúng quá xuống cấp rồi."
Kế hoạch hiện thời của Hina là pha chế nên một loại thuốc diệt chuột cực mạnh.
Cô đang sử dụng công thức được ghi trong Thiết bị Lưu trữ Tự động; những hướng dẫn này đã được truyền lại từ thời xa xưa bởi những pháp sư lữ hành đã dùng đến khi viếng thăm các ngôi làng bị dịch hạch. Quá trình pha chế bắt đầu với việc pha trộn hai thứ hóa chất tẩy rửa cơ bản, rồi ném vào đó một loại thảo mộc giúp cho khói độc được thải ra nhằm tiêu diệt chuột bọ. Nhưng rắc rối ở đây là những chất hóa học này đã bị suy yếu đi theo tuổi thọ của chúng.
"Chà, đứng lo lắng thì cũng chẳng làm được gì. Ít nhất thì cũng nên xem nó trông như thế nào đã."
Hina xé phần nắp làm bằng giấy chống dính ra khỏi một cái chai. Thậm chí chỉ làm vậy thôi cũng nửa đủ để cho cô biết đáng lẽ ra chiếc nắp phải nên kín khí đến mức nào. Cô cau mày, rồi đổ một giọt lên ngón tay và đặt lên đầu lưỡi. Đó là kỹ thuật kiểm tra những thứ như thế này của búp bê máy.
Trong một thoáng, cô nhắm mắt lại. Rồi khi việc phân tích hoàn tất, cô gật đầu.
"Ừ, hệt như mình nghĩ. Không thể mong đợi đống này đem lại hiệu quả gì cao cả."
Chất hóa học đã mất gần hết năng lượng được chứa trong nó, và cấu tạo của nó đã bị xuống cấp trầm trọng. Do đó, hiệu quả gây độc lên lũ chuột hẳn cũng sẽ xuống cấp theo. Không đời nào thứ thuốc độc yếu kém như thế lại có thể đủ để hạ lũ chuột bọ khổng lồ kia được.
Hừm. Hina nhắm mắt lại và nghĩ ngợi.
Một trong những lựa chọn mà cô có chỉ là đi lên lâu đài lại. Từ đó, cô có thể liên hệ Đồ Tể để đặt hóa chất mới. Trong đầu Hina thì đó là điều không thể nào xét đến được. Ôi, cô là người tình vĩnh hằng, là bạn đời chung thủy, là chiến binh, là vũ khí, là đồ chơi tình yêu, là búp bê tình dục và cũng là nàng hầu gái cậu mà.
Cô không thể nào để người yêu của mình lọt vào nguy hiểm được, dù nguy cơ có rất thấp đi chăng nữa. Và cô không cho phép lũ chuột tồn tại cạnh bên hai chủ nhân của mình được. Dù gì thì cô cũng có niềm tự trọng mà.
"Đúng rồi. Mình không thể bỏ cuộc ngay lúc này được; đó không phải là một lựa chọn."
Cô siết chặt tay trong lòng quyết tâm. Chạy cụp đuôi giữa hai chân sẽ là nỗi ô nhục với tư cách là một người hầu. Là một người vợ tốt, là một người hầu gái chân chính, cô không được phép bỏ cuộc.
"Nhưng không sao. Mình chỉ cần đi theo bước chân của chủ nhân mình thôi mà."
Hina đặt hai bàn tay nằm chồng lên nhau trên bộ ngực phổng phao của mình. Cô nhắm mắt lại như thể nguyện cầu.
Rồi cô nói với giọng tràn trề niềm tin và cảm xúc.
"Phải―đã đến lúc phỏng theo Cô Elisabeth rồi, phỏng theo kỹ thuật nấu ăn độc hại xuất chúng!"
Tiện thể thì Hina hoàn toàn nghiêm túc đó. Những lời mà cô nói ra đều là những lời ngợi ca thật lòng. Nhưng nếu bản thân Elisabeth mà nghe thấy thì cô ấy sẽ ré lên như một con chim trong thần thoại và giận dữ mà đá bay Kaito. Tại sao lại là TÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII?! Cậu sẽ la ó lên khi xoay vòng trong không trung. Nhưng may thay là không có nạn nhân nào như thể ở đây cả.
Hina gật đầu mạnh mẽ và với tay lấy một cái chai khác.
"May là mình là hầu gái nên thuốc độc không có tác dụng đó! Vậy nên mình có thể pha chế được hỗn hợp theo Phương pháp Cô Elisabeth: 'ném ngẫu nhiên mọi thứ vào món ăn tùy theo ngẫu hứng'!"
Cô lấy một chiếc thau đồng lớn từ tầng thấp nhất của chiếc kệ xập xệ.
Như kế hoạch ban đầu, cô đổ hai thứ hóa chất vào trong nó. Sau ném bừa những cái chai giờ đây đã trống xuống đất, cô ngay lập tức với tay ra và lấy thêm nhiều chai lọ khác. Cô hạ lòng quyết tâm.
"Được rồi, làm thôi! Đã đến lúc tạo ra thứ thuốc diệt chuột còn mạnh mẽ hơn nữa―Phiên bản Tàn sát Siêu cấp đặc biệt của Hina!"
Và thế là cô công bố sự bắt đầu của cuộc thí nghiệm đầy hãi hùng.
❋❋❋
Một con rết cố chạy trốn vào vết nứt trên tường, nhưng chưa tiến được xa thì nó đã chầu trời. Vài con nhện rơi khỏi trần. Không ai trong số chúng còn sống cả.
Hina vui vẻ thét lên khi hoàn tất màn thí nghiệm có đôi phần bệnh hoạn của mình với kết quả thành công mỹ mãn.
"X-xong rồi! Mình biết là Phương pháp Cô Elisabeth sẽ hoạt động mà! Giờ thì mình đã bảo toàn được danh dự với tư cách là hầu gái của Chủ nhân Kaito rồi! Hộc, hộc, ôi, Chủ nhân Kaito ơi, em muốn liếm láp ngài và hôn ngài chùn chụt và gặm lấy khuôn mặt đáng yêu ấy của ngài quá!"
Má cô ửng lên đỏ rực. Trước mặt cô, bề mặt của thứ hỗn hợp đã được pha chế hoàn tất đang sủi bọt và ánh lên theo lối dị thường nhất có thể. Ban đầu thì nó mang màu tím, rồi chuyển sang đỏ. Một chốc sau, nó nhạt về màu xám xịt, và tiếp tục chuyển thành một dãy màu mang sắc cầu vồng. Vì lý do gì đó mà cuối cùng nó lại ổn định ở cái màu xanh lá sẫm đen. Không ai có thể giải thích được cả quá trình đó hết.
Ít nhất thì cái màu cuối cùng của nó trông cũng khá là hợp lý với một chất hóa học.
Búp bê máy không đổ mồ hôi, ấy nhưng Hina vẫn lau mày và thở ra một hơi dài. Cứ như thể đó là thứ cử chỉ phải nên thực hiện trong tình huống này vậy. Cô nhìn sang cái thứ thuốc mình vừa pha chế một lần nữa.
Nó chứa đựng rất nhiều năng lượng phép thuật, tác dụng tương tự như công thức diệt chuột gốc, và độc tính thì tăng lên vượt bật.
Hoàn toàn thỏa mãn với thành quả, Hina ngó quanh phòng. Sàn ngập trong nhiều chai lọ rỗng đến nỗi cảnh tượng trông hệt như buổi sáng sau một đêm thác loạn. Cô lặng đi trong vài giây, rồi cuối cùng phỗng ngực lên vì tự hào.
"Mình biết là mình sẽ làm hơi quá tay mà!"
Đó là sự thật mà cô không thể chối bỏ. Nhưng việc cô đã pha chế xong thứ thuốc cũng là một sự thật khác. Cô hối hả cầm lấy chiếc ống, nhưng nhanh chóng lấy lại lý trí sau một thoáng. Cô là búp bê máy mà, nên độc chẳng hề đem lại hậu quả gì, cơ mà nếu cô bất cẩn mà đánh đổ nó thì...
...th-thì bộ đồng phục hầu gái mà Cô Elisabeth đã độ lượng tặng cho mình sẽ bị hỏng mất!
Cô hoảng hốt nhìn xuống đồ mình. May thay, kỹ thuật pha trộn của cô đã vô cùng hòa hảo. Dẫu cô đã ném vô vàn chai lọ vào trong chiếc thau nhưng chẳng hề có bất kỳ giọt nào bắn ra ngoài. Cả thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, thậm chí có là thế thì cô cũng chẳng thể nào bảo vệ được bộ đồng phục nếu cầm lấy chiếc thau trên tay.
Xét cho cùng thì cô cũng sắp thực hiện cái nhiệm vụ cao cả là xông qua bầy chuột cơ mà.
"Ừm, ờm, chắc là mình sẽ cần đến một trong những thứ đó, nhưng ở đây có thứ đó không ha...? A, có nè! May ghê!"
Sau khi lục lọi căn phòng, cô phát hiện được thứ mà mình đang tìm kiếm nằm ở trên chiếc kệ bên tay trái. Đó là một chiếc hộp lớn.
Cô chạy lại và mở nó ra. Bên trong chính là thứ mà cô đang tìm―quần áo bảo hộ được tặng kèm với đơn mua thuốc hóa học gây ăn da với số lượng lớn. Như cô đã mong đợi, hai món đã được chứa ở cùng một nơi.
"Giờ thì mình chỉ cần mặc nó lên là mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thôi! Ha-ha!"
Hina vui vẻ khoác lên mình bộ đồ bạc bóng bẩy, che khuất đi toàn bộ bộ đồ hầu gái. Nó trông khá là quái dị, đến mức nếu mà Kaito trông thấy thì chắc chắn là cậu sẽ hét lên, Nó là người ngoài hành tinh đó! Nhưng Hina không quan tâm tí nào đến bộ dạng của mình, cô đội mũ lên để che đi những phần cơ thể cuối cùng. Rồi cô dùng đôi tay bị bao bọc trong lớp trang phục dày để ôm chặt lấy chiếc thau.
"Hai người hãy chờ xem nha, Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth quý yêu ơi! Lần này chắc chắn em sẽ hoàn thành điều mà mình đã thất bại vào lần trước!"
Qua bộ trang phục, lời tuyên bố đanh thép của cô bị nhiễu đi và trở thành thứ âm thanh từa tựa như "Ưm-ửm, ừm-ứm, ừm-ưm!"
Tình cờ thay, lúc này là khoảng thời gian mà Kaito và Cô Elisabeth thì đang nằm xoài ra hành lang sau màn đại tìm kiếm bất thành của mình.
Song, Hina không đời nào biết được chuyện đó. Tràn trề quyết tâm, cô bắt đầu bước đi với những sải chân dài và vụng về theo cách đầy kỳ khôi. Cô tiến ra hành lang. Tuy nhiên, cô lập tức quay đầu và đi lại vào phòng. Lần này cô có nhớ mang theo mớ thảo dược.
Rồi cô hùng dũng sải bước vào sảnh.
Và thế là câu chuyện lại quay ngược lại điểm xuất phát.
❋❋❋
"Giờ thì tao tới đây!"
Và thế là Hina đơn thương độc mã xông vào đàn chuột khổng lồ.
Lũ chuột ồ ạt chạy về phía cô. Tiếng chút chút và chút chít chói tai vây quanh cô ở cả tứ phía. Thật ra thì thậm chí cả đám dây leo cũng bắt đầu len lỏi về phía cô. Dường như sau khi đón nhận được lượng lớn năng lượng phép thuật, nó đã có được thứ gì đó hao hao với trí khôn và đã gầy dựng nên mối quan hệ cộng sinh với lũ chuột. Cả nó và lũ chuột đều muốn giết Hina và dùng xác cô để làm nguồn thức ăn. Nhưng Hina không giảm tốc độ lại.
Gừ! Đúng là một lũ tràn trề sức sống ha?―Nhưng tao không mong đợi điều gì ít hơn như thế đâu!
Thứ bên trong chiếc thau đánh lên hai bên thành khi cô ẵm nó đi theo.
Nếu bị đám dây leo cuộn quanh mắt cá hoặc vấp trúng một con chuột thì mọi nỗ lực mà cô bỏ ra từ nãy đến giờ sẽ đều trở thành công cốc. Dù chưa bỏ thành phần cuối cùng của thứ thuốc diệt chuột―thảo mộc―vào nhưng nó cũng bốc ra cái mùi dữ dội rồi. Chỉ như thế thôi cũng đã đủ khiến cho vài con chuột hèn nhát trong hàng ngũ địch phải ngần ngại tiến đến cô. Đám còn lại vẫn vồ tới, nhưng cô đã né được hết những đòn tấn công từ chúng, hết lần này tới lần khác.
Song, lý do lớn nhất đứng sau sự tự tin này chính là bộ đồ bảo hộ.
Nó được làm nên thứ vật liệu cực kỳ dày và bền chắc, khiến cho kẻ thù chẳng biết phải xử lý ra sao. Tình cờ thay là cái thiết kế chắc chắn đến vô lý ấy có nguyên cớ chính đáng cả. Những người mà lết ra đế tận Dãy nhà Pháp sư chỉ để mua chút thuốc diệt sâu bọ đều vô cùng giàu có và hùng mạnh. Nếu một trong những người hầu của họ mà bị chết khi dùng hóa chất của cửa hàng thì chắc chắn họ sẽ quay lại để đòi đền bù ở mức độ nghiêm trọng.
Nhưng giờ đây, cái tài tính toán và cẩn trọng trong kinh doanh của những nhà buôn đã giúp đỡ được Hina rất nhiều.
Hi-hi-hi. Nếu bọn mày nghĩ mình cản được tao thì cứ thử đi!
Chắc chắn là bộ đồ ấy khiến cho cô rất khó để bước đi, nhưng bù lại thì dù có bị chuột cắn cô cũng chẳng hề cảm thấy gì. Hơn nữa, chân cô quá dày để sợi dây có thể bám chặt được. Giờ điều duy nhất mà cô cần phải lo chỉ là việc vấp ngã mà thôi, cơ mà sức nặng của bộ trang phục cũng đã giúp sức vào khía cạnh đó luôn.
Sau khi công phá được tuyến phòng ngự trước mặt, Hina vững bước tiến tới. Nếu Kaito ở đây để nhìn cảnh tượng này thì hẳn là cậu sẽ la lên, Từ khi nào mà cô trở thành vận động viên bóng bầu dục vậy hả?! Sầu thay là chưa từng có một trận bóng bầu dục nào diễn ra ở thế giới này cả, ấy nhưng chuyện đó không hề ngăn được cuộc tiến quân không thể đẩy lùi của Hina. Tuy vậy, lực lượng canh giữa chiếc ổ chính là lũ quân tinh nhuệ nhất, và Hina biết là sẽ khôn ngoan hơn nếu không dùng vũ lực để xông qua chúng.
"Than ôi..."
Rồi đột nhiên, lũ chuột và đám dây leo thay đổi chiến thuật.
Hửm? Có cảm giác như...chúng rút quân về hả?
Hina bối rối nghiêng đầu. Cứ như thể chúng đã cảm nhận thấy kẻ địch nào đó ở sau lưng cô.
Nhiều con chuột dừng tấn công cô, và những sợi dây leo cũng bắt đầu luồn ra sau theo.
Thì ra linh cảm của cô đã trúng phóc. Nhưng dù sự ồn ào có đang diễn ra ở phía sau thì lớp trang bị bảo hộ dày cộp vẫn ngăn cô không thể nào nhận ra nó. Vài hạt chì nóng chảy thậm chí còn bắn lên lưng cô, nhưng bằng cách nào đó mà như thế chẳng hề đủ để khiến cho cô chú ý. Ngược lại, cô chỉ lợi dụng kẽ hở tình cờ được tạo ra và phóng thẳng tới trước. Cuối cùng thì cô cũng đến được đích―điểm tận cùng của hành lang.
Qua lớp kính che mặt, đôi mắt lục vải ánh lên.
Đây rồi, hệt như mình nghĩ luôn!
Lũ chuột đã xây ổ trong một cái hố dưới chân tường. Vì kích cỡ quá cỡ của chúng nên cái ổ khá là to, và trông có vẻ là nó khá sâu. Nhưng khoảng cách ấy không là gì đối với thứ thuốc diệt chuột hạng nặng như loại thuốc của Hina.
Lũ chuột gặm nhấm khắp cơ thể Hina khi cô cúi xuống. Cô đẩy cái thay vào miệng hang.
Một bản đồng ca chút chít đầy giận giữ cất lên quanh cô.
Hina lẩm bẩm đáp lại bằng lời xin lỗi.
"Tao biết chắc là bọn mày chỉ muốn sống cả đời trong thanh bình thôi. Tao thật sự xin lỗi vì chuyện này."
Nhưng cô không dừng tay.
Trái lại, cô giơ một tay lên trên chiếc thau, bàn tay đang cầm mớ thảo mộc. Khi nói tiếp, giọng cô vang vọng lòng quyết tâm.
"Nhưng tao đã được giao cho trọng trách phải giữ gìn cho tòa lâu đài này sạch sẽ. Và buồn thay thì như thế có nghĩa là bụi bặm, sâu bọ, mạng nhện, cỏ dại và chuột đều không có chỗ ở đây! Khi tao tìm thấy bọn mày, dù là sống hay chết, tao có nghĩa vụ phải thanh trừng hết tất cả ra khỏi tòa lâu đài! Nhưng tao xin bọn mày đừng cắn tao nữa, không là tao chết mất."
Đúng vậy. Nếu không nhờ bộ đồ bảo hộ này thì những vết cắn ấy đã gây chết người rồi, thậm chí là đối với búp bê máy như cô.
Cô giơ cao tay và nói không chút do dự.
"Nào―đến lúc giải quyết chuyện này rồi!"
Và thế là cô quẳng mớ thảo mộc vào chiếc thau.
Đám thảo mộc dập dìu khi chúng nổi trên bề mặt thứ dung dịch kia. Sự tĩnh lặng nặng nề lấp lấp bầu không gian.
Hina nghiêng đầu sang một bên. Hửm?
Rồi một lượng khói khổng lồ ùa ra với tiếng VÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙ điếc cả tai.
❋❋❋
CHÍTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!
Hina căng thẳng đến nổi cô gần như hòa vào cùng với tiếng gào thét của lũ chuột.
Làn khói, vẫn đang tạo ra tiếng VÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙ, ồ ạt băng qua cô với tốc độ chóng mặt. Nó dày đặc đến mức cô chẳng thể nào thấy được gì. Hina không thể nào cảm ơn cho bằng hết được việc mình là một búp bê máy. Cực kỳ nguy hiểm khi bị dính đòn ngay ở khoảng cách trực diện như thế, dù cho đã có mặc đồ bảo hộ đi chăng nữa.
"Ôi trời ơi... Mình sợ hết cả hồn đó."
Lúc đó, cô nhận ra rằng lũ chuột quanh mình đều đã ngã lăn ra cả, và những con bám lủng lẳng trên người cô đều đã rơi xuống cả. Thứ thuốc mà cô pha chế đã hiệu quả. Thật ra, có khi nó đã đem lại tác dụng quá mức cần thiết luôn.
Cô chắp hai tay lại như để cầu nguyện, rồi đứng lên và quay về hướng mà mình đã đến.
Khói làm nhòe đi lớp kính bảo hộ, và rõ ràng là nó sẽ không thể tự mình hết mờ nhòa đi được.
Hina nhanh nhẹn để chiếc thau qua một bên, rồi gỡ phần mũ bảo hộ ra. Cô lắc đầu để hất tóc khỏi mặt mình. Rồi với đôi mắt lóng lánh, cô thở dài nhẹ nhõm
"Phù, thế là xong hết bọn chúng rồi... Ồ? Ôi, là Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth thân yêu đó! Chuyện gì mang cả hai xuống đây thế ạ?"
Nhưng khi gỡ trang bị bảo hộ ra thì cô lại phát hiện ra Elisabeth và Kaito đang đứng trước mặt mình.
Việc họ ở đây là rất vô lý, và Hina không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Nhưng có một thứ rất rõ ràng―chắc chắn là hai bọn họ đang đứng đây. Và hơn nữa, lời đáp của họ cất ra theo hình thái của một tiếng hét.
""ĐÓ LÀ ĐIỀU MÀ PHÍA BÊN NÀY MỚI CẦN HỎI ĐÓÓÓÓÓÓ!""
Cô chớp mắt lúng túng.
Vẫn ăn mặc như người ngoài hành tinh, cô nghiêng đầu sang một bên. Khi ấy, Kaito nói thêm:
"Cô biến mất nên Elisabeth và tôi đã đi mọi nơi để kiếm cô đó."
"Tìm kiếm em ạ? Ối trời ơi, em vô cùng xin lỗi ạ. Nó là công việc trong ngày nên em nghĩ là sẽ nhanh chóng xong thôi, nên không nghĩ mình nên báo cho cả hai biết, nhưng...có phải là đã trễ hơn em tưởng rồi không ạ? É, ôi không! Em bị cuốn vào việc pha chế tới mức quên bẵng thời gian luôn đó! Làm thế nào để em có thể cáo lỗi đây ạ?"
Hina vội vàng cúi đầu. Cô không biết là đã lâu đến như thế.
Rồi một suy nghĩ băng qua tâm trí khiến cho cô hoảng loạn tới mức khiến cho cô có cảm giác là hơi nước sẽ bắn ra khỏi tai mình luôn.
Ôi, ôi chao, tạ ơn trời là cả hai không có ở đây khi mình xả chất hóa học ra! Ôi, xém chút nữa là mình nhấn chìm hai con người quan trọng nhất trên đời trong khí độc mất rồi!
Thật ra, cô đã nhấn chìm cả hai người họ trong nó, nhưng không đời nào cô lại biết được điều đó.
"M-miễn là ngươi an toàn thì không sao hết. Thôi nào, ngẩng đầu lên đi," Elisabeth động viên.
Hina suýt đáp rằng cô không thể làm thế vì cô chưa bày tỏ sự ăn năn xong, nhưng trước khi kịp cất lời thì cô đã nhìn thấy Kaito cố nhìn vào trong chiếc thau đồng. Cô vội vàng lắc đầu và giấu chiếc thau ra sau lưng.
"Không còn nhiều nhưng vẫn đủ để xả ra khói đấy ạ! Ngài đừng đưa đầu vào, nguy hiểm lắm!"
"Hina...chính xác thì đó là gì vậy?"
"Công thức bí mật để diệt chuột được truyền lại thời xa xưa mà em đã lưu trữ trong Thiết bị Lưu trữ Tự động của mình đấy ạ! Hay đúng hơn là Phiên bản Tàn sát Siêu cấp mà em đã nghĩ ra từ nó đấy ạ!"
"'Phiên bản Tàn sát Siêu cấp,' hử...?"
"Em đã đụng độ vài con còn sống sót khi đi tuần buổi tối đó ạ..."
Và thế là Hina bắt đầu kể ra hết những điều đã diễn ra trong chương trình chống lại lũ chuột dài đằng đẵng. Kể xong, cô siết tay đầy nhiệt huyết.
"Nếu xui rủi mà con chuột to như thế cắn một trong cả hai thì, ôi chao, chắc là em sẽ không thể ngơi nghỉ cho tới khi giết hết mọi con chuột trên thế giới này mất!"
Hai người họ gật đầu thấu hiểu. Có vẻ như họ thấy lời giải thích của cô đã đủ thỏa mãn. Gánh nặng đã được trút khỏi vai Hina. Khi con tim nhẹ nhõm vô cùng, cô cũng cảm thấy chút ít niềm vui sướng trong nó nữa.
A...mình thật sự, thật sự hạnh phúc làm sao!
Ở thế giới này, chẳng một ai quan tâm đến cảm xúc của búp bê máy. Ấy thế mà hai người họ không chỉ lo cho cô, mà họ thậm chí còn tự mình đi tìm cô nữa. Nó khiến cho cô cảm thấy may mắn vô vàn.
Cô nở nụ cười lớn đầy rạng rỡ như một đóa hoa đang chớm nở rộ.
"Em thật sự xin lỗi vì bất tiện, nhưng em cảm ơn cả hai rất nhiều ạ. Biết rằng Chủ nhân Kaito yêu dấu và Cô Elisabeth thân yêu lo lắng cho em, ôi...chuyện này khiến cho em cảm thấy hạnh phúc hơn tất cả những gì mà mình có thể mơ đến nữa!"
Những giọt lệ dần chầm chậm ứa lên trong trong mắt cô. Không lâu sau, cô khóc hết ruột hết gan. Không biết phải lại gì, Kaito và Elisabeth gãi má mình. Rồi họ vui vẻ nói tiếp.
"Thôi nào, đương nhiên là bọn tôi lo cho cô rồi. Vì cô là Hina quý giá của bọn tôi cơ mà."
"Ngươi đã làm rất cật lực vì bọn ta, và bọn ta chẳng biết ngươi ở đâu, có khi đã tử vong ở cái xó xỉnh nào rồi. Chuyện bọn ta đi tìm ngươi là lẽ hiển nhiên mà thôi."
Những lời họ nói ra càng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn nữa, và những giọt lệ cứ mãi tuôn rơi. Kaito và Elisabeth trìu mến đến cạnh bên cô.
Ngay khi ấy, cả hai cất lên tiếng ca thán đầy ngạc nhiên khi phát hiện ra một chuyện.
"Òa, Hina, trang phục cô cứng kinh luôn ấy"
"Quả thật vậy. 'Cứng kinh' đúng là từ mà ta sẽ dùng."
"Hi-hi...nó đã được tạo nên để cứng cáp thế này đấy ạ.'
Hina mỉm cười lần nữa và lau đi những giọt nước mắt. Giờ đây trận tái đấu với lũ chuột đã chấm dứt, cả ba người họ quay lại hướng mà mình đã đến.
Trận chiến đã để lại mớ hỗn độn khá là thảm họa. Và Hina biết là cô sẽ cần phải quay lại để dọn dẹp hết tất cả. Nhưng giờ là lúc cô nghỉ ngơi một chút. Ngày hôm nay đã thật vô cùng hạnh phúc, và có rất nhiều thứ cô muốn viết vào trong quyển nhật ký của mình.
Nếu may mắn thì ngày mai cũng sẽ giống như hôm nay, và ngày kia cũng sẽ thế. Một ước muốn nhỏ nhoi dấy lên trong lòng Hina.
Sâu thẳm trong thâm tâm, cô biết rằng nó sẽ chẳng thể nào trở thành sự thật.
Dẫu vậy, cô vẫn ước mong rằng những tháng ngày hạnh phúc mà cả ba người họ dành ra bên nhau sẽ có thể kéo dài mãi mãi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage