Căn phòng đỏ rực.
Tất cả đều được nhuộm trong sắc máu tươi, và đó là thứ màu sẽ đào xuyên qua nhãn cầu rồi dần làm cho tâm trí bạn kiệt quệ. Song, bản thân căn phòng lại được xây dựng theo lối vô cùng tầm thường. Củi được chất đống cạnh lò sưởi, chiếc chạn được gắn những món trang trí nhỏ bé và giản dị.
Một bàn cờ nằm trên chiếc bàn cứng cáp và sơ sài.
Trong tất cả những món đồ lặt vặt trong phòng, nó là thứ duy nhất nổi bật.
Trước hết, là vì nó có quá nhiều quân cờ. Với cái bàn cỡ kia thì chẳng thể nào nhét vừa hết hàng trăm, hàng nghìn quân cờ cả, ấy nhưng điều đó đã xảy ra. Rõ ràng là có điều gì đó kỳ lạ ở chiều rộng của bàn cờ.
Và mặt khác, mỗi quân cờ đều được chế tác đầy tinh xảo.
Quân mã được trang bị kiếm, quân tượng giơ cao đầu trượng, và quân vua đội lên mình mũ miện cung kính. Tuy nhiên, quân tốt thì lại trắng tay.
Bản thân chuyện đó thôi cũng là một điểm lạ khác của bàn cờ. Xét cho cùng thì làm gì có điều gì lạ hơn những quân sĩ tay không cầm vũ khí cơ chứ? Nhưng chỉ là thế. Các quân tốt đại diện cho lực lượng hùng mạnh nhất trên bàn cờ, nhưng dù cho thoạt nhìn thì trông giống với binh sĩ, nhưng chúng lại là thứ hoàn toàn khác.
Thật ra, chúng chính là quần chúng nhân dân không nắm giữ chút sức mạnh.
Phần đông trong số chúng không có khả năng tự vệ như những quân mã.
Dù cho thảm họa có ập tới thì hầu hết bọn chúng sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài chờ đợi sự tận diệt ló dạng.
Bỗng
âm thanh vang vọng ngân lên.
Chàng trai cầm quân tốt lên và gõ nó lên bàn cờ. Khi ấy, quân tốt phồng lên giữa những ngón tay cậu, nổ và vỡ rồi chuyển hóa thành đống máu và nội tạng. Những gì còn sót lại của nó nhuộm một góc bàn cờ trong sắc đỏ sẫm.
Rồi Kaito Sena nói, khuôn mặt tươi trẻ của cậu ủ dột và ảm đạm.
"Izabella và anh đã từng trò chuyện với nhau. Anh đã bảo rằng anh không thể cứu được tất cả."
"Đó là cuộc nói chuyện ngay trước đêm diễn ra Ragnarök, hôm mà ngài đến Thủ Đô để đón em đúng không ạ?"
"Ừa, chính hôm đó. Đó là lần đầu tiên anh biết được phía người lai đang bị thảm sát."
Kaito nhíu mắt lại. Loài người thuần chủng chiếm đến 80 phần trăm dân số Thủ Đô, nhưng điều đó không ngăn cản thảm kịch diễn ra tại đó. Tại khu phía bắc nghèo túng, nơi mà người lai đông đảo và hiện hữu hơn, việc mọi chuyện đã trở nên u ám thế nào là điều không phải bàn đến.
Đặc biệt khi xét đến số lượng những cuộc tấn công không được báo cáo, vụ việc tồi tệ đến mức đủ để lại một vết nhơ trong lịch sử.
Chuyện đó đã rõ, kể cả khi nó đang diễn ra. Vẻ mặt Kaito ủ dột khi nói tiếp.
"Đây là điều mà Izabella đã lo ngại."
"Chuyện gì ạ?"
"'Dù nếu chúng ta có vượt qua được thử thách này đi chăng nữa, thì thế giới cũng chìm quá sâu vào cái ác,' cô ấy bảo anh thế. 'Với mọi nỗi oán hận và sợ hãi mà người dân sẽ gánh chịu, tôi không tin rằng chúng ta lại có thể tiếp tục sống như bình thường được nữa.' Chà, tồi tệ thật..."
Hina buồn bã gật đầu từ chiếc ghế ở phía đối diện.
"Có vẻ như điều cô ấy sợ đã trở thành hiện thực rồi, đúng chứ ạ?"
Quân đội chống lại Kaito đang trải ra trước mặt cô. Nhưng cô không phải là đối thủ của cậu.
Thực ra, họ còn không chơi cờ vua.
Cảnh tượng đang được phơi bày trên bàn cờ không phải là trò chơi. Nó là mô hình thu nhỏ của thế giới.
Hoặc là thế, hoặc là một bản phóng tác được lập nên để trông giống như vậy.
Kaito cầm lên một quân khác. Lần nữa, nó lại trương phồng rồi bùng nổ. Song, chuyện này không phải do cậu thực hiện. Những quân tốt đã tự mình nổ tung được khá lâu, và mỗi lần như thế, hàng ngũ quân địch tăng lên với số lượng tương tự.
Những quân cờ mới trông như lũ trẻ gớm ghiếc, ướt át bởi máu và dịch ối.
Lũ cháu của quỷ dữ.
Chúng ngụ trong tử cung của những quân cờ bị bắt giữ―những con người―và được sinh ra thông qua việc ăn thịt mẹ mình từ trong ra ngoài.
Kaito nói khi nhìn lấy cảnh tượng đánh ghê tởm đang tự mình diễn ra, lặp đi lặp lại.
"Anh và em, hai ta không phải thánh thần gì. Và về chuyện đó, thậm chí Chúa Trời cũng chỉ là thứ hiện tượng được diễn ra xoay quanh vấn đề này mà thôi. Không ai có sức mạnh để cứu lấy tất cả hết. Và như thế có nghĩa là...ai muốn cứu nhiều người nhất có thể cần phải biết khi nào và tại đâu họ cần phải dừng tay."
Giọng cậu thấm đẫm nỗi đau xót.
Đó là thứ lựa chọn khó chịu mà những kẻ nắm giữ sức mạnh đôi lúc phải đối mặt.
Lực lượng ít ỏi, lãnh thổ cần bao quát thì rộng lớn. Nói cách khác, họ cần phải điều quân trên khoản không gian hữu hạn.
Vì thế, những cuộc đột kích của phe phiến quân đã buộc ba chủng loài phải đưa ra quyết định trong khi họ đang lùng sục pháo đài của khe địch.
Theo lời đề xuất của Vlad, họ xác định các khu vực mà phiến quân có khả năng sẽ tấn công, xếp hạng chúng theo mức độ quan trọng về mặt chiến thuật...
...và bỏ rơi tất cả những thứ khác nằm dưới ngưỡng.
Những nơi được coi là không đáng để vào vệ chỉ nhận được đôi lời cảnh báo và thi thoảng được đi tuần vòng quanh, và chính những nơi đó là chỗ mà lực lượng người lai thực hiện thảm sát. Nhưng dù quyết định mà ba chủng loài đưa ra có nhẫn tâm là thế, nó đã mang lại hiệu quả. Kể từ khi nhất và nhị hoàng nữ phía thú nhân cùng người đại diện cho thánh nhân mất đi, họ đã tránh được việc mất đi thêm bất kỳ nhân vật quan trọng nào khác. "Đương nhiên là thế rồi," Vlad chọc ngoáy. "Sao mà các ngươi có thể bị đâm sau lưng khi nhận được sự giúp sức từ kẻ nham hiểm nhất trên đời được cơ chứ?"
Tuy nhiên, kết quả tuyệt vời nhất, như thường lệ, chính là lợi ích lớn nhất đem lại cho số người đông đảo nhất.
Chính những quân tốt bất lực ấy mới là thứ đem lại sự thống lĩnh thực sự trên bàn cờ.
Theo một lẽ thì nhân dân hệt như một kẻ trị vì độc nhất nhưng lại ngổn ngang. Những thứ mà họ nghĩ và nói đem lại hiệu ứng mạnh mẽ lên toàn bộ bàn cờ.
Sao mà lại không được cơ chứ?
"Trả thù là hành động bốc đồng. Xác người có tiếng nói hơn ngôn từ. Nỗi sợ ríu rít. Cơn gió thổi xuống. Giờ thì..."
Khi đan bện nên câu nói trừu tượng ấy, Kaito cẩn thận cầm một quân cờ khác lên.
Đó là quân cờ được khắc họa dựa trên hình hài của một người phụ nữ mảnh mai―kẻ tội đồ thống trị lấy chiến trường với thanh trường kiếm trên tay. Như thường lệ, nó được đặt ra trước mọi quân cờ khác, chiến đấu với đội quân gớm ghiếc phe địch để bảo vệ những quân cờ bất lực. Dẫu vậy, trên mặt cô vẫn không có lấy chút nỗi sợ hãi.
Cô can trường, quả cảm và xinh đẹp.
Điều buồn bã nhất trần đời.
Kaito nheo mắt.
"...Cô định làm gì đây, Elisabeth?"
Quân cờ gõ lên bàn cờ khi cậu đặt nó xuống lại. Rồi cậu búng tay, bàn cờ biến mất không để lại chút dấu vết.
Tất cả những gì còn sót lại
trong căn phòng đỏ rực, đỏ thẫm, đỏ chói ấy
chỉ là sự tĩnh lặng.
༒༒༒
Tiếng bốp vang vọng khắp cái hành lang bị bào mòn bởi thời gian, điềm nhiên phá tan sự tĩnh mịch.
Kéo theo sau nó là giọng nói đầy kịch tính của Vlad.
"Nào! Vài câu hỏi ngu ngốc nhỏ bé để xem chúng ta biết được gì rồi nào!"
Bức tường thạch cao mà hắn đang đứng trước được tô điểm bởi những bức chạm khắc hình dây thường xuân và dây nho. Song, những thứ nội thất cao cấp mà nơi đây vốn dĩ phải chứa đựng lại không hiện hữu, các khung cửa sổ đều được đóng lại.
Bản thân căn dinh thự rất xa hoa, nhưng ai ai nhìn vào cũng biết rõ là nó đã bị bỏ hoang từ bao giờ. Không khí bên trong thấm đẫm với sự u ám và ảm đạm.
Nhưng mặc cho cái sân khấu trống trải là thế, giọng Vlad vẫn ngân vang như thường ngày.
"Nhân dân biết được đến đâu về chi tiết của sự tái thiết? Trong đêm mà chúng sống sót được tận thế, lũ con chiên dốt nát ấy có mơ về sự thật không đội lốt đường mật hay không? Chỉ có một kẻ có thể trả lời thôi!"
Gót giày gõ lách cách khi hắn sải bước. Những thình lình, hắn yêu kiều xoay gót ngược về sau.
Lòng bàn tay phải đặt trên ngực, Vlad dang rộng tay trái ra trước, khoa trương hết độ.
"Không. Không thứ gì đổi thay. Lũ con chiên vẫn ngu dốt tựa muôn thuở, vì chẳng có ai lưu truyền cho chúng thứ quả ngọt từ cây kiến thức cả. Đương nhiên, có rất rất nhiều thứ đã ló dạng sau khi ngày tàn kết thúc."
Hắn dừng lại một nhịp, như thể chờ đón phản ứng từ khán giả. Lờ Vlad đi chỉ càng khiến cho hắn trở nên phiền nhiễu hơn, Elisabeth biết thế. Nói chuyện với hắn cần phải có một mức nhẫn nại nhất định.
Do đó, cô quyết định nương theo hắn. Cô gật đầu khi tựa mình vào tường.
Khi ấy, cô thầm nhớ lại ký ức về khoảng thời gian đó.
Khi mà ba chủng loài hình thành nên quân đội hợp nhất. Về trận chiến anh dũng chống lại những thực thể tối thượng tại Tận cùng Thế giới. Về sự hy sinh cao cả của một pháp sư tự gọi mình là Cuồng Vương. Đó là những câu chuyện hào hùng đã được chính đức vua loài người kể lại cho quần chúng nhân dân. Song, đa số thông tin về Ragnarök chẳng ai có thể kể được ngoại trừ những pháp sư thương nhân, những người đã tự mình tham gia chiến trận.
Xét đến mọi mặt thì đây quả là một mánh hay.
Nhiều phần của câu chuyện rung động đến mức chúng xứng đáng được truyền tụng đến hàng thiên niên kỷ sau.
Trong khi ấy, những thông tin ít mặn mà hơn lại bị che đậy và quên lãng.
Xét cho cùng, sự tồn tại của Jeanne de Rais, Nhục hình Công chúa thứ hai, và việc Vlad le Fanu cùng Đế Vương góp sức vào trận chiến của ba chủng loài chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi. Vai trò thật sự của Người Giữ Mộ, nơi mà Con Quỷ Đầu Tiên được sinh ra, sự tàn ác của Thánh Nữ, chi tiết về sự dị biệt và man rợ của cột Chúa Trời―những thứ thông tin nguy hiểm như lưỡi dao tẩm độc hay lửa lưu huỳnh.
Nếu một trong số chúng được lan truyền đi xa rộng thì sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng tới quá trình phục hồi của nhân loại. Trường hợp tốt nhất thì chúng sẽ dẫn đến sự bất an trong quần chúng và những vụ tự tử hàng loạt, trường hợp tệ nhất thì có khi chúng sẽ châm ngòi cho một cuộc chiến tranh. Để ngăn điều này diễn ra, những người biết rõ sự thật quyết định lấy ra những mẩu ngon ngọt để trang hoàng rồi phô bày chúng ra cho cả thế giới.
"Giống như gã đàn ông và ả đàn bà khỏa thân che giấu đi những điều thầm kín và che đậy mặt mình bằng trang điểm. Giống như khi hoa lá được tỉa tót, những phần cành bị thối rữa sẽ bị loại bỏ đi. Đó chính là bản chất của cái huyền thoại tan hoang này."
Thứ còn sót lại sau tận thế là một câu chuyện của tình yêu và phép nhiệm mầu.
Giọng Vlad trôi vào tai Elisabeth êm đềm đến nỗi da cô phải sởn cả gai ốc. Tuy nhiên, cô không để ý đến hắn lắm. Sự tập trung chủ yếu được dồn vào câu nói mà cô mới nhớ ra, câu mà cô đã nghe thấy tại một giấc mộng nằm trong tòa lâu đại giả tưởng xây nên từ cát.
Nó được nói bởi một kẻ là Vlad, nhưng lại chẳng phải hắn.
"Theo một góc nhìn nào đó thì chúng ta đang đứng ở tận cùng của huyền thoại. Khoảng không gian bên trong những câu truyện cổ tích."
Hiện tại, những lời đó quả là đúng theo nghĩa đen.
Để che đậy sự thật, Ragnarök đã được ca ngợi trong những vầng thơ, những bài hát, những vở kịch, trong hội họa, trường ca và tiểu thuyết, và nhờ vào sự chứng thực đến từ nhà nước và Giáo Hội, nhân dân đã tận hưởng hết những thứ nghệ thuật ấy trong suốt cả quá trình tái dựng thế giới.
Đối với họ, bản thân cả câu chuyện đã là cổ tích rồi.
Than ôi, khó mà đổ lỗi cho chúng được.
Từ góc nhìn của con người ta thì lũ thuộc hạ đã bất thình lình xuất hiện để tấn công và ăn thịt họ. Khi họ cầu nguyện với cột Thiên Chúa mới hình thành thì Quỷ Thần đã mang đến thảm họa mà không thèm báo trước. Và rồi, không chút cảnh báo, cơn ác mộng kết thúc, chỉ như thế.
Họ được kể là một cuộc đại chiến đã diễn ra sau cánh gà, chắc chắn là thế rồi, nhưng chỉ nghe thôi thì không thể khiến cho nó là sự thật được.
Đối với họ, những điều xảy ra ngoài tầm nhìn của bản thân thì chẳng khác gì các huyền thoại và cổ tích.
Đối với nhiều kẻ thì có khi Cuồng Vương còn chưa từng thật sự tồn tại nữa.
Từ xưa rất xưa, một người đàn bà tầm thường đã trở thành Thánh Nữ, là người có vẻ đẹp thuần khiết cùng lòng bao dung bạt ngàn.
Và ngày nào đó, một chàng trai tầm thường sẽ trở thành Người Hùng, một con người thông thái, hùng mạnh, không biết đến đớn đau.
Qua mỗi chiếc miệng, bầy con chiên sẽ càng thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Chúng không có ý xấu khi làm thế―bởi lẽ dù gì chúng cũng đang nói đến một nhân vật bước ra từ huyền thoại mà.
Sao lại không biến cậu trở thành huyền thoại to lớn nhất cơ chứ?
Chúng chẳng biết gì cả.
Chẳng biết bất kỳ điều gì cả.
Hắn không phải là người hùng. Không phải là nhân vật chính trong bất kỳ câu chuyện cổ tích nào. Không phải là kẻ cần được thờ phụng.
Cậu chỉ là một con người. Một chàng trai trẻ.
Và dẫu vậy, Kaito...
...sẽ mãi mãi ngự tại Tận cùng Thế giới.
Vlad tiếp tục, giọng vẫn phô trương.
"Do đó, nhân dân sẽ chẳng thể nào biết được mối nguy hiểm thật sự đứng sau lời đề nghị của lũ phiến quân, chúng mà biết thì sẽ là một vấn đề đấy, nhỉ?"
Nghe thấy hắn, Elisabeth bị lôi về thực tại. Cô lắc đầu.
Dường như chẳng nao núng bởi phản ứng của vị khán giả, Vlad tiếp tục màn độc thoại nhiệt huyết của mình.
"Và hơn nữa, Cuồng Vương chỉ là một vị anh hùng trong truyền thuyết. Dù cho chúng có biết được sự thật thì máu và nước mắt mà chúng đã tự đổ ra vẫn là thứ rõ ràng hơn, chưa kể đến nỗi sợ và nỗi đau mà chúng sắp trải qua. So với sự an nguy của chính bản thân thì sự an nguy của cậu ta chỉ là việc phụ trong cả việc phụ mà thôi. Và thêm nữa, sự trả thù rất nóng vội. Xác người có tiếng nói hơn ngôn từ, nỗi sợ hãi ríu rít, và gió thổi xuống. Để..."
"...Những lời đồn đầy bất an sẽ bắt đầu được lan truyền."
Vlad gật đầu với lời đáp từ Elisabeth.
Bằng cách thực hiện những màn thảm sát theo lối mà chúng đã làm, lũ phiến quân đã dựng lên được sân khấu. Rồi trước khi gửi yêu cầu tới Thủ Đô, chúng cũng chuẩn bị nhiều tên tùy tùng và những thiết bị truyền tin để phát trực tiếp nó qua không trung.
Khắp bờ cõi, chim chóc kêu vang, đại bàng cất tiếng, quạ đen cất lời.
"Nếu các ngươi đòi hỏi sự khoan hồng..."
Và điều đó đã khiến cho người người bắt đầu lên tiếng.
"Ông có nghe về những ngôi làng bị đốt cháy chưa?" "Bà có thấy những cái xác bị xé nát bụng chưa?" "Anh có nghe thấy thông điệp phát ra từ trên trời chứ?" "Những cuộc tấn công không phân biệt bất kỳ ai, và chúng vẫn đang diễn ra." "Nhưng chúng ta đâu cầu xin sự giúp đỡ từ nhà vua được."
Nếu thế... Nếu thế...
"Chính xác, con gái vàng ngọc ạ. Nhanh thôi, nhân dân sẽ bắt đầu yêu cầu giao nộp con đó! Ta cảnh báo con rồi mà nhỉ? Những màn thảm sát đó không phải là chiến tranh, mà là màn câu khách để khuấy động lên cơn gió đang thổi xuống―ấy chính là những lời đồn đầy bất an kia. Và ồ này, cái cách mà đám khán giả phản ứng. Ôi chào, sẽ rất đông đấy! Và ta nghĩ con hiểu như thế là sao rồi."
"Nghĩa là thế."
Elisabeth thở dài. Dường như không hài lòng, Vlad chấm dứt màn phát biểu với một cái chào đầu diễm lệ. Quyết định không đáp lại hắn thêm lời nào nữa, Elisabeth ngó sang những người khác.
Ngay cạnh cửa sổ, Izabella đang bóp trán với đôi mắt nhị sắc xinh đẹp nhắm nghiền lại. Toàn bộ tình hình khiến cho cô nhức cả đầu. Một chiếc nhẫn xanh lam lạ thường lóe lên từ ngón giữa bàn tay cô.
Bên cạnh, Jeanne đang giơ tay lên rồi hạ xuống. Rõ ràng cô bé muốn đưa cho Izabella vào lời động viên, nhưng lại đang đau khổ vì không biết chính xác phải nói gì. Dù ý định có nghiêm túc, nhưng cử động tay khiến cho cô bé trong như thể đang thực hiện màn nghi lễ du mục nào đó.
Mặc dù hai người họ đều đang âm thầm lo ngại, căn phòng vẫn thật ồn ào.
Đó là vì đám đông đang ở bên ngoài, có thể nghe thấy họ từ tận bên trong dù rằng cửa sổ đã được đóng.
Elisabeth đáng hận, Elisabeth đáng phẫn!
Elisabeth tàn bạo, ghê tởm!
"Đây là tiếng hô hào mà lâu lắm rồi ta mới nghe... Chu choa, nỗi hoài niệm khiến mắt ta nhòe luôn rồi đây."
Elisabeth nhớ lại cảnh tượng mà họ đã thấy ở ngoài.
Người người vận trong phục đen diễu hành xuống đường chính. Trông gần giống như một đoàn liệm tang, việc họ mang theo ba cỗ quan tài còn nhấn mạnh thêm cho miêu tả ấy. Mỗi cỗ quan tài được nhồi đầy cánh hoa đỏ thẫm và sáng rực như thể chúng là nội tạng con người. Rõ ràng là chúng đại diện cho ba nhân vật mà phe phiến quân đã yêu cầu. Tiếng chân của đám đông nặng nề, và nỗi sợ luôn đè nặng lên họ hiện hữu đầy rõ rệt.
Thậm chí ngay bây giờ, họ vẫn đang tiếp tục những tiếng hô hào buồn bã và khản cổ.
Elisabeth đáng hận, Elisabeth đáng phẫn!
Elisabeth tàn bạo, ghê tởm!
Cứ như thể họ đang niệm lên một lời nguyền rủa chứa đầy nỗi sợ hãi và căm ghét.
Là thế, hay có lẽ là một bài thơ vần cho con trẻ.
༒༒༒
"Chà, ít nhất thì chúng còn đủ lý trí để không vung vẩy rìu với đuốc," Vlad nhận định. "Cơ mà đây mới chỉ là Thủ Đô thôi. Khu nhà nghèo phía Bắc mới đáng sợ. Dù gì thì cũng có rất nhiều kẻ ở đó không lạ gì với việc cầm chĩa mà." Hắn gói gọn ý mình lại với tiếng thầm thì dễ chịu. "Ai mà biết được từ giờ trở đi chuyện sẽ trở nên tồi tệ ra sao cơ chứ?"
Elisabeth dành ra một lúc để nghe lấy sự ồn ã, tắm mình trong những tiếng gào thét chứa đầy nỗi thù hằn thân thuộc. Một chốc sau, cô lắc đầu và ra lệnh cho Vlad với giọng đanh thép.
"...Vlad?"
"Ta đây?"
"Đổi lại như cũ đi."
Vlad đáp lại với cái cúi chào lịch thiệp, như thể để nói, Xin tuân theo ý con. Với cái búng tay, những cánh hoa lam và bóng tối dày đặc cuộn quanh căn phòng như cơn lốc xoáy.
Rồi mọi thứ trong tầm mắt tan vỡ.
Căn phòng họ đang đứng biến từ phế tích thành một nơi hoàn toàn khác.
Những vết nứt vỡ bong tróc lan khắp tường thạch cao khi trần toác ra thành những khối lập phương, cửa sổ vỡ ra thành gạch. Và căn phòng không chỉ bị phân mảnh, nó còn bị lột đi như giấy dán tường. Từng mảng lần lượt phấp phới trong không trung.
Khi ấy, chúng dần hóa mình thành những cánh hoa lam.
Những tấm gỗ lát sàn được đánh bóng cũng biến mất, chậm rãi bị đè lên bởi những dải gỗ sống liền mạch.
Khi những mảng xanh phát sáng lờ mờ trôi qua không khí như những con bướm chết, chúng đồng loạt bốc hỏa.
Rồi ánh lửa tan biến, chẳng để lại phía sau bất kỳ vết tro nào.
Sau tất cả những biến chuyển ấy, họ đứng trong một căn phòng khác biệt hoàn toàn với ban nãy.
Nó láng mượt đến lạ lùng, được tạo nên hoàn toàn bởi gỗ trắng.
Sàn và trần không song song nhau, nhưng hơi thoai thoải, tường cũng hơi cong. Không có bất kỳ đường nối nào. Trông nơi đây không giống nơi được tạo nơi bởi bàn tay con người, và trên thực tế thì đúng là không. Toàn căn phòng được dựng nên trong bọng của một cái cây khổng lồ. Và trong lãnh thổ của ba chủng loài thỉ chỉ có một cái cây đủ lớn để thực hiện chiến tích này.
Nói ngắn gọn, Elisabeth và Vlad đang ở tại nhà của Tam Lâm Vương, một trong những chốn thiêng liêng trong lãnh thổ thú nhân.
Cây Thế Giới.
Izabella lẫn Jeanne đều không ở đây. Hai bọn họ đã bị xóa đi cùng lúc với phế tích cổ kia. Hệt như những thứ bên trong căn phòng ban nãy, hai bọn họ không thực sự có mặt tại Cây Thế Giới.
Elisabeth ngó quanh căn phòng được biến đổi.
"Tuyệt hảo đấy, cơ mà ngươi lại cần phải chiếu hình ảnh phế tích ở Thủ Đô vào khắp căn phòng khi nói đấy. Ngươi thật sự thích tiêu hao năng lượng phép thuật theo cách vô bổ thế này à?"
"Ha-ha! Thôi nào, con gái vàng ngọc của ta ơi―có hại gì ai đâu nào? Ôi, giờ đây cả thế giới đang nằm trên sân khấu hài đấy! Ngoài chính kịch ra thì làm gì còn cách nào khác để chúc tụng cho việc đó đây? Chúng ta đã ở đây rồi―phải tận hưởng hết sức đi chứ."
Vlad cười ồ lên đầy ngô nghê như một đứa trẻ. Elisabeth đưa cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
Cảnh tượng đã bị lột mất―căn phòng bị bỏ hoang với cửa sổ bị đóng kín―là hình ảnh mà chiếc nhẫn ma thuật của Izabella đang "trông thấy." Chiếu hình ảnh đó lên, Vlad khiến cho căn phòng tại Cây Thế Giới như thể đã bị chuyển hóa thành căn phòng tại Thủ Đô. Song, đó là hành động vô nghĩa chẳng hề đem lại bất kỳ điều gì.
Vlad làm vậy chỉ để mua vui cho bản thân.
Mặt khác, Izabella và Jeanne đang thật sự có mặt tại phế tích kia. Họ cần phải xử lý sự việc trước khi đám đông vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tuy nhiên, ngoại giao chẳng phải chuyên môn của Vlad hay Nhục hình Công chúa, thế nên họ đã quyết định đến Cây Thế Giới. Hiện thời, họ đang đứng bên lề và làm lính gác cho Maclaeus Filliana khi anh rời khỏi cuộc họp bàn giữa ba chủng loài về điều đang diễn ra trong tình thế hiện tại.
Cũng có lý do quan trọng khác mà họ phải ở đây, nhưng họ lại không được cho biết về bất kỳ điều gì trên khía cạnh đó cả. Vlad đã biến hóa căn phòng và bắn ra một tràng độc thoại để lược lại những thông tin mà họ hiện đang nắm giữ. Bên cạnh đó, hắn là kẻ đã đeo nhẫn cho Izabella, và Jeanne đã làm ầm ĩ lên, từ chối không cho hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Elisabeth thở dài lần thứ ba.
Quay mặt đi đâu cô cũng bị bao bọc bởi những người sở hữu mục tiêu vụn vặt cả. Phiền hà thật.
"Nghe Jeanne lải nhải quả là khó chịu thật, đúng là thế, nhưng ta nghĩ là nó không ngứa tai bằng buổi diễu hành ở Thủ Đô đâu. Với chúng, Kaito Sena là một người hùng, là nhân vật bước ra từ câu chuyện cổ tích, thế nên chúng do dự trong việc chỉ trích hắn, không như cách mà chúng làm với ta. Nhưng không quan trọng. Chúng có thể hô hào tên ta cho đến khi lưỡi chúng tê liệt, ta cóc quan tâm. Nhưng đến cuối cùng thì ta nghi rằng điều đó cũng không ngăn được chúng giao nộp cả ba bọn ta ra."
Elisabeth lắc đầu qua lại. Không thể làm gì trong trường hợp này cả.
Kể từ khi tận thế diễn ra, tỉ lệ tự tử đã tăng lên gấp đôi. Người ta tự sát vì tuyệt vọng đến tột cùng, bầu không khí sợ hãi và sầu thảm vẫn mạnh mẽ như trước kia. Sau lũ quỷ dữ và ngày tàn thì việc vài kẻ tìm kiếm cái chết thay vì hứng chịu thảm họa thứ ba cũng là lẽ hiển nhiên mà thôi.
Elisabeth gật mạnh đầu.
Đám đông đang đưa ra quyết định có thể thấu hiểu được. Một quyết định có thể hiểu được, không thể nào cứu vãn và cực kỳ ngu xuẩn.
"Lũ đần độn, tất cả bọn chúng. Chúng nghĩ chúng có thể qua mặt kẻ thù mặc cho bản thân không hiểu được tình hình căn bản à? Đơn giản từ bỏ thứ gì đó khi bị buộc phải giao nộp ra chỉ là hành vi ngu dốt và lười nhác về mặt tư duy. Chúng có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt cho tội trạng, phải, nhưng thứ mà chúng sẽ gặp phải chỉ là một loại đau đớn khác đang chờ đợi ở cuối con đường mà thôi."
"Ôi, ta đồng ý bằng cả tấm lòng, con gái vàng ngọc ạ. Hy vọng mong manh như thủy tinh vậy. Con chỉ giao nó cho kẻ khác để sau này con có thể nghiền nát nó thôi―và ồ này, thật tuyệt vời làm sao khi trông ánh sáng dần lụi tắt khỏi mắt chúng."
Vlad mỉm cười ngọt nào. Không chỉ lời hắn nói ra thật tồi tệ, mà nó còn được áp dụng vào không đúng khía cạnh của cuộc xung đột này.
Elisabeth quyết định lờ hắn đi lần nữa, và khi ấy, cô nhận ra.
...Hy vọng, ể? Đó là cách dàn xếp hệt như Cuộc Thảm Sát Người Lai. Mỉa mai làm sao.
Khi tận thế diễn ra, những kẻ sùng đạo cố sát hại người lai, hy vọng rằng việc ấy sẽ cứu rỗi lấy chúng, và giờ đây lũ con chiên dốt nát đang cố hiến tế thêm một thứ khác nữa. Đó là hành động mà không có bất kỳ tín ngưỡng nào đứng sau, không có bất kỳ lòng mộ đạo nào.
Đó chỉ là một tiếng hét dữ dội và vô vọng―Ta không muốn chết.
Ta không muốn chết
Nên ngươi phải chết
Ngươi phải chết thay cho ta
Ai đó phải chết, nhưng không phải ta.
Nó vô lý đến mức đi ngược với đức tin. Song, nỗi sợ cái chết là thứ động lực đủ mạnh để xóa nhòa cả đạo đức.
Ai có thể phán xét được gã đàn ông đã đẩy kẻ khác khỏi chiếc bè để tự cứu lấy mình cơ chứ?
Tuy nhiên, với những kẻ báo thù đứng trước phiên tòa, chỉ có một phán quyết có thể được đưa ra.
"Có gì sai khi mà em làm điều mình đã thực hiện với bản thân lên người khác cơ chứ?"
"...Đúng là phiền nhiễu mà. Và thật khó chịu làm sao."
Thở dài thêm lần nữa, Elisabeth ngừng tựa người vào tường. Mái tóc đen phấp phới sau lưng khi cô bước về trước và tiến tới cánh cửa duy nhất trong căn phòng.
Vlad gọi đến từ phía sau.
"Ôi chao, con đi à? Khi mà con chưa được triệu tập luôn cơ à?"
"Ha, bản thân việc chúng tốn thời gian lâu đến thế đã là lạ thường rồi. Ta tự mình đi sẽ nhanh hơn nhiều, phải chứ?"
"Đúng thật là thế. Ta không nói là ta không tự tin vào khả năng giải quyết mọi việc theo cách êm đềm của con đâu... Thôi nào, con gái vàng ngọc của ta. Bắn cọc mà không thèm quay lưng lại cơ á? Chu choa, nếu không phải là ta thì con đã giết chết ai đó rồi đấy."
Một chiếc cọc xuất hiện từ hư vô và phóng tới hắn, nhưng Vlad dễ dàng bắt nó giữa không trung. Hắn bóp những ngón tay thanh mảnh lại với nhau.
Những vết nứt lan ra dọc thanh cọc cứng cáp, rồi nhanh chóng vỡ ran và rã thành những cánh hoa đỏ thẫm. Vlad bắt lấy một cánh và đặt nó lên môi. Không dừng chân để xoay người lại, Elisabeth vẫn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vẫn hướng mặt về trước, cô vẫy nhẹ tay với hắn.
"Đừng có lo―ta bắn nó với ý định gây tử vong đấy. Để nó đâm xuyên người ngươi đi, ta cóc thèm quan tâm."
"Ối trời ơi. Sự tàn bạo của con xinh đẹp tới mức đáng ngợi ca đó, nhưng con phải hạ bớt cái thô lỗ xuống đi. Nó khiến ta muốn nói đôi ba lời với cha mẹ của con đó, nhưng ta nghĩ như thế chẳng khác gì tự nói chuyện với chính mình cả... Ối, thôi nào!"
"Louisette." (1)
Elisabeth quay lưng lại như đang thực hiện điệu xoay vòng.
Rồi cô vung tay, bắn lưỡi đao về phía hắn như thế rút kiếm ra khỏi vỏ từ khoảng cách cận chiến. Vlad chặn nó bằng lòng bàn tay, nhưng dù thế, nó vẫn cắt sâu vào thịt hắn và bắn một đường máu đầy hoa lệ qua không gian. Nhục hình Công chúa suýt cắt đôi tay hắn.
Elisabeth gườm Vlad với ánh mắt đỏ thẫm sắc thép.
"Ngươi không phải cha ta. Ngậm mồm lại đi, trừ khi ngươi muốn ta khâu xương hàm ngươi lại."
Thông điệp đã rõ rành rành―đây là lời cảnh cáo cuối cùng cho hắn.
Vlad nhún vai, những dòng máu túa khỏi tay khi hắn thong dong giật lưỡi đao ra. Tay hắn thõng xuống vô hồn bên hông. Vài giọt máu đáp lên má, hắn si mê liếm lấy chúng.
Vì lý do gì đó mà đôi môi giờ đây thẫm đỏ đã uốn lên thành một nụ cười. Nhưng nó khác với cái nhếch mép gian ác mọi ngày của hắn.
Đó là biểu cảm mà cha mẹ khoác lên khi ngưỡng mộ con cái mình.
Elisabeth lên giọng tỏ vẻ khinh khi, rồi rời đi lần nữa. Cô nhanh chóng sải bước về phía cửa và với đến tay nắm.
Sau cô, Vlad nói với chiếc miệng đẫm máu.
"Xem nè. Ôi, và gửi lời ta đến Người Đàn Bà Chịu Khổ nhé."
Elisabeth mở cửa, một mình tiếng vào hành lang rồi đóng sầm nó lại sau lưng.
Cô rời đi để gặp người đàn bà đơn độc và kiêu hãnh, người đàn bà vác lên mình thứ gánh nặng vô cùng nặng nề.
༒༒༒
Thông thường, Người Đàn Bà Chịu Khổ là thuật ngữ dùng để chỉ Thánh Nữ. Nhưng hiện tại Thánh Nữ lại không có mặt ở Cây Thế Giới.
Thật ra, địa điểm hiện tại của bà là một bí ẩn.
Sau khi cuộc đụng độ tình cờ với Cuồng Vương, bà đã mất tích.
Giáo Hội hiện thời cũng như nhánh tái thiết đã dành ra không ít công sức để tìm kiếm bad, nhưng đều trở về tay trắng hết lần này tới lần khác. Miễn là bà không muốn dính dáng gì đến thế giới thì tìm được bà sẽ là điều bất khả thi. Có thể mà đã mất đi lượng năng lượng vô hạn của Thiên Chúa và Quỷ Thần từ lâu, nhưng như thế không thể thay đổi sự thật là sức mạnh phép thuật của mà vẫn là thứ mà không một ai có thể sánh bằng.
Nhưng khi xét đến thế giới thì quyết định của bà quả là điều may mắn.
Dù gì thì không ít điều mà bà đã làm có thể dễ dàng đánh nên mồi lửa cho thùng thuốc nổ hiện tại của xã hội.
Ngoài Giáo Hội ra thì đa phần các pháp sư hùng mạnh đều đồng tình là thế.
Bà ấy nên sống ở đâu đó khác, và ngày nào đó, bà ấy nên chết tại đó.
Miễn nơi đó không phải là đây.
Thế nên "Người Đàn Bà Chịu Khổ" mà Vlad đề cập tới không phải là Thánh Nữ.
Nhưng nếu đó không phải là Thánh Nữ
thì đó là ai?
Elisabeth hướng sâu hơn vào trong Cây Thế Giới. Càng đi sâu, cô càng gặp ít người hơn.
Rồi cô đi xuống đến tận chân của một cầu thang xoắn và rẽ trái. Cô được bảo là con đường trước mặt mình đã từng bị chặn bởi những gốc rễ cứng, nhưng hiện tại, nó lại được mở thông.
Một cặp lính gác, một con người và một thú nhân, đang đứng canh cửa. Kể từ khi á nhân thực hiện phản bội, họ đã bị cắt khỏi chức vụ này. Rõ ràng là cả hai người lính đều đã mệt nhoài, và sự xuất hiện của Elisabeth khiến cho họ cảnh giác ra mặt.
Chàng lính đầu đại bàng e dè lên tiếng.
"Xin thứ lỗi, thưa Quý cô Elisabeth, nhưng tôi không nghĩ là bọn tôi đã gọi cô đến đây. Dù có là đội trưởng của Lữ đoàn Hòa bình của Cô Valisisa Ula Forstlast quá cố, tôi e là mình không thể để cô qua được."
"Lâu quá đấy, và ta đợi phát mệt rồi. Lùi lại đi."
"...Tôi hiểu cô cảm thấy ra sao. Nhưng việc này có nguy cơ gây ra vấn đề nghiêm trọng về mặt đối ngoại, thế nên tôi xin yêu cầu cô―"
"Ôi, lải nhải đủ rồi. Ta chắc chắn là ngươi biết, chúng ta đã qua cái thời đó lâu lắm rồi."
Elisabeth nhìn sang bên cạnh, đổ dồn đôi mắt đỏ như máu về chàng thú nhân. Anh nuốt nước bọt. Nhưng dù đuôi có cụp lại thành một quả bóng, rõ ràng là anh vẫn đang định tiếp tục kiên nhẫn van nài.
Elisabeth quyết định đi trước một bước.
"Ta sẽ không giết ả ta đâu."
Cô biết, họ cũng thế, rằng giờ đây chỉ lời cô thôi cũng đã đủ đáng tin. Thời khắc cẩn trọng xét xem cần làm gì với tù nhân mà họ canh gác đã trôi qua lâu lắm rồi.
Giờ là lúc để Nhục hình Công chúa làm việc.
Hai người lính nhìn nhau, rồi âm thầm bước sang một bên.
"Xin tuân lệnh."
Và thế là Elisabeth bước thẳng về trước. Toàn hành lang đều được làm từ gỗ đã hong, trắng tới mức nó đánh bật nhận thức về thời gian ra khỏi người cô. Rồi tại nơi tận cùng, một cậu nhóc vận phục đỏ xuất hiện.
Đó là người phục vụ của La Christoph. Chủ nhân giờ đã chết, cậu đang phục vụ như đã từng xưa kia.
Elisabeth dừng chân ngay trước mặt cậu nhóc. Cậu ngước lên nhìn cô, bất chợt nói.
"Chị...nhắc em nhớ đến ngài ấy."
"Hửm? Chuyện gì đây? Ta nhắc ngươi tới ai cơ?"
Elisabeth cau mày trước câu nói bất thình lình. Những người nắm giữ vai trò như cậu bé thường rất tôn trọng sự im lặng, nên cô không ngờ trước được cậu sẽ cất lời như thế. Cậu nói tiếp với tiếng lẩm bẩm đầy nao núng.
"Chị nhắc em nhớ tới Cuồng Vương... Thật căng thẳng và sầu thảm. Chủ nhân của em... La Christoph cũng vậy. Những người vác lên mình gánh nặng như thế thật u sầu, tất cả bọn họ đều vậy."
Sau khi khàn khàn nhấn nhá đoạn cuối, cậu bé im lặng trở lại. Elisabeth không chắc phải trả lời như thế nào. Có rất nhiều sự thật cô có thể nói cho cậu bé, nhưng nói ra điều nào cũng thật sai trái cả.
Cuối cùng, cô quyết định hành xử như thể mình chưa nghe thấy gì cả.
Về phần cậu bé, có vẻ như lời nhận xét của bản thân chỉ là lời vuột miệng không hơn không kém, đến từ cơn sốc do mất đi chủ nhân mình. Cậu bước sang một bên mà không chờ Nhục hình Công chúa trả lời.
Khi ấy, cánh cửa chạm khắc quốc huy của Tam Lâm Vương hiện ra.
Elisabeth nhấn tay lên bề mặt được khắc đẽo.
Khi cô nhấn vào, cánh cửa mở ra.
Hệt như hành lang, căn phòng bên trong hoàn toàn chìm trong sắc trắng. Sự tĩnh mịch nặng nề dâng lên chào đón cô. Khung cửa sổ của Cuồng Vương đã biến mất từ lâu, và món nội thất duy nhất bên trong chỉ là chiếc giường đơn sơ. Trong nơi đây giống như một bệnh thất, hay có lẽ là ngục tù.
Trên tấm khăn trải giường sạch sẽ
là một người phụ nữ khẳng khiu.
Hẳn đã nghe thấy tiếng cửa mở, những bà vẫn ngồi đó bất động, ánh mắt dán chặt lên tường. Bà đang dán mắt vào một điểm duy nhất, như thể có thứ gì đang thật sự tồn tại tại đó.
Elisabeth nói.
"Nào, ta nghe bảo ngươi kiên quyết không chịu bị tra hỏi. Ta phải hỏi câu này đã, ngươi có cảm thấy ổn không?"
Thậm chí bản thân cô còn bất ngờ trước giọng nói dịu dàng của mình. Và người đàn bà hẳn phải biết là câu hỏi ấy không chứa đựng chút mỉa mai nào cả.
Song, như thế không có nghĩa bà không xem nó là bản án tử hình.
Bà chậm rãi quay lưng lại.
Ánh sáng hoàng kim cháy bừng lên trong đôi mắt bò sát.
"Tôi đã từng khỏe hơn, nhưng tôi cũng đã từng yếu sức hơn bây giờ, thưa Nhục hình Công chúa."
"Chà, thật tốt khi nghe vậy, Người Đàn Bà Chịu Khổ ạ."
Vợ của Aguina Elephabred?
Và thế là buổi gặp mặt giữa hai người phụ nữ bắt đầu
hai người đã vác lên mình thứ gánh nặng kinh hoàng
và mỗi người trong số họ đã được yêu thương bởi một kẻ thù của thế giới.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage