Căn phòng
vẫn đỏ rực như mọi khi
những quân cờ vẫn nằm tứ tán trên bàn cờ
và một người phụ nữ đang buông tiếng khóc, rót nước mắt xuống tách trà.
Cô là người phụ nữ trẻ với mái tóc bạc óng ả, những hạt lệ tuôn rơi không ngừng nghỉ, thứ dung dịch nhân tạo thay nhau lũ lượt lăn xuống đôi bờ má nhợt nhạt. Cô là búp bê máy, thế nên những giọt nước mắt ấy chỉ là giả. Nhưng nỗi đau buồn lại là thứ vô cùng thật.
Cô khẽ lẩm bẩm, tâm trí vẫn còn ở bên người vừa rời đi.
"Cô Elisabeth..."
Không ai đáp lại.
Nhục hình Công chúa đã vuốt ve đầu cô và nói đủ thứ với cô, tất cả chỉ vừa xảy ra mới đây thôi, nhưng giờ đây cô ấy đã biến mất. Đó là thứ sự thật cay đắng. Hina nhìn lên chiếc trần đỏ rực và khóc lên như một đứa trẻ.
"Nè, Hina. Anh về rồi đây."
Bỗng một giọng nói khác vang vọng khắp căn phòng.
Bản thân việc đó đã là điều kỳ lạ. Bởi lẽ căn phòng hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Nó không có cửa sổ. Không có cửa ra vào. Xa vời với mọi thứ. Không ai có thể rời đi. Và không ai có thể tiến vào. Cứ như thể nó là một nghĩa trang. Hay là chốn lao tù.
Và tại nơi đó, nơi mà lẽ ra không nên có mặt bất kỳ ai
"Mừng ngài về nhà, thưa Chủ nhân Kaito."
Hina lau khô nước mắt
và chào đón người chồng yêu dấu của mình như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
༒༒༒
"Chào mừng trở về, thưa Đội trưởng Elisabeth!"
"Mừng cô trở về, thưa Cô Elisabeth!"
Những tiếng chào đồng thanh hòa quyện vào nhau. Đứng trước Elisabeth là những chàng lính dưới trướng Elisabeth trong Lữ đoàn Hòa bình, tất cả đều dàn thành một hàng ngang.
Elisabeth ngạc nhiên đến cứng người.
Hiện tại, cô đang ở tại nhà chính của Vyadryavka.
Cô đến đây sau khi chấp nhận lời mời từ anh, nhưng khi tới nơi, cô lại được chào đón bởi những người mà mình quen biết.
Hệt như dinh thự của Vyade, tòa nhà được tạo nên từ đá, tường và trần được trang trí bởi đủ loại dây leo, hoa lá, cũng như thảm thêu. Mỗi thành viên hoàng tộc đều có một gia huy đặc biệt phản ánh lên tính cách của họ, gia huy của Vyadryavka là thiết kế xa hoa, kết hợp giữa nho, hai con báo và ba loài dây leo.
Ngắn gọn thì những dãy hành lang được trang hoàng đầy tinh tế, điều đó còn được tôn lên thêm nhờ những tia nắng mảnh mai đổ vào từ phía ngoài.
Giữa tất cả những vậy trang trí ấy, những khuôn mặt từng trải thân thuộc đang xếp thành một hàng.
Nói giảm đi thì Elisabeth chẳng thể nào hiểu nổi.
Cô nghiêng người sang Lute, người đang đứng cạnh bên minh, và khẽ yêu cầu anh nói cho cô biết về tình hình.
"Khoan đã... Sau thảm kịch Vyade Ula Forstlast, chẳng phải Lữ đoàn Hòa bình của ả ta đã được tái điều động về Cây Thế Giới để bảo vệ những chức sắc đến viếng thăm rồi mà...nhỉ?"
"Ừm thì, mỗi khi tôi nhắc về cô thì họ đều bảo rằng họ rất nhớ cô..."
"Vậy chuyện này là do ngươi bày ra à?"
"Như cô thấy đó, tôi đã đem hết tất cả đến dinh thự của Lãnh chúa Vyadryavka Ula Forstlast."
"Hết tất cả hả?! Xàm xí quá! Chuyện này hẳn sẽ gây ra một đống vấn đề!"
Giọng vẫn khe khẽ, Elisabeth bắn ra một tràng quở trách sắc bén. Cô đúng là Nhục hình Công chúa, nhưng cô cũng là đội trưởng của họ nữa, và cô có trách nhiệm phải lên tiếng khi mà lính của mình làm sai. Song, những kẻ thủ phạm đang được nhắc đến đều đang cười và mỉm môi lên hết cả. Thấy họ thư thả đến thế, cô chỉ có thể cho rằng họ đã nhận được những giấy phép cần thiết để đến đây. Thật ra, bầu không khí ngập trong sự chào đón tới mức thậm chí Nhục hình Công chúa cũng phải trở nên bất lực trước sự mạnh mẽ của nó.
Elisabeth nói với giọng được ghìm nén.
"...Ờ, ờm...ta về rồi đây?"
"Mừng cô đã về nhà, thưa Đội trưởng! Cô xuất sắc lắm!"
Lính của cô đồng loạt lên tiếng, gót chân ở vị trí đều đến hoàn bảo.
Elisabeth nghiêng đầu, vẫn lúng túng như ban nãy. Chẳng giống với một lời đáp phù hợp chút nào. Giờ đây cô đang trên hành trình chạy trốn khỏi loài người, nhưng đây còn thậm chí chẳng phải là lâu đài của cô. Chào mừng cô về đến nhà chẳng cóc nghĩa lý gì sất. Nhưng bên cạnh cô, Vlad đang phỗng ngực lên mà hài lòng.
"A, đúng là một buổi tiếp khách nồng hậu. Ta cũng về rồi đây."
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ không có ai nói chuyện với ngài cả."
Lần này, câu trả lời chỉ đến từ một chàng lính, chàng thú nhân đầu chó, người khá tự hào về bộ lông nhắn với những điểm trắng-và-đen của mình. Dẫu có hoảng loạn khi cuộc đột kích tại dinh cơ của nhị hoàng nữ diễn ra, thông thường anh vẫn được coi là người có tính tình điềm đạm, và thái độ giờ đây anh dành cho Vlad lại lạnh như băng.
Vlad đáp lại với cái nhoẻn môi hiểm ác. "He-he-he. Ta công nhận là ngươi gan to đấy." Tuy nhiên, sự căng thẳng đang dâng trào bị ngắt đứt ngay khi mới chớm nở khi lính của Elisabeth mang tới một món hàng nặng nề.
Thứ ấy là một chiếc giỏ được đan nên từ sợi thực vật, bên trong chứa đầy vải dày.
Elisabeth lại nghiêng đầu lần nữa. Tai Lute vểnh lên.
"Ồ, vậy cô có muốn đi tắm trước không?"
"Lute à...ta muốn ngươi dành ra một lúc và nghĩ lại về điều mà mình vừa nói. Một chốc thôi. Duy nhất một lúc thôi."
Thế là đủ để cả Elisabeth cũng phải đứng bình. Thế quái nào mà cô lại muốn đi tắm cơ chứ?
Chắc chắn rồi, lúc này Vyadryavka không có mặt ở đây.
Anh đã tìm kiếm Elisabeth sau khi nghe báo cáo và lời khuyên từ Lute, nhưng theo lời anh, anh đã hoãn lại một cuộc thỏa thuận trước đó để làm thế. Hẳn nó phải rất quan trọng, vì anh đã ngay lập tức rời đi sau khi mời cô đến.
Lông hắn dựng đứng hết cả lên... Chuyện gì đây?
Do đó, Elisabeth chẳng thể nào ở trong tâm thế để thư giãn được. Nhưng dường như Lute đã thật sự ngạc nhiên bởi câu trả lời của cô. Thành viên của Lữ đoàn Hòa bình có rất nhiều tài năng, nhưng cái tài nhận thức xã hội lại không nằm trong số chúng.
Thấy phản ứng của cô, chàng lính đầu cừu giơ tay lên và nói, giọng ngập tràn tự tin.
"A, cô nói đúng! Xin thứ lỗi vì sự thiếu tinh tế đến từ bọn tôi, thưa Đội trưởng. Biết rõ cô thích ăn uống đến cỡ nào, đáng lẽ bọn tôi nên biết rằng cô muốn ăn tối trước chứ!"
"Khi mọi chuyện lắng xuống, nhớ nhắc ta cấn lương ngươi vì dám xúc phạm cấp trên."
Giọng điệu Elisabeth cho thấy rõ ràng là cô đang khá nghiêm túc.
Chàng miên dương nhân nhảy ngược về sau vì sốc. "Không!"
Elisabeth lắc đầu vì bực mình. Có bất kỳ ai ở đây sở hữu chút thường thức nào không vậy? Rồi cô cảm thấy cái vỗ nhẹ lên vai. Cô xoay người, để rồi tròn mắt khi được một khuôn mặt thân quen nữa đón chào.
Đó là nữ thú nhân đầu dê với đôi mắt thông thái. Cô là thầy thuốc đang làm việc tại Cây Thế Giới, cũng như là vợ của Lute.
"Ôi, Ain, là ngươi. Ta không nghĩ là cả ngươi cũng ở đây đó."
"Lute kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra và vết thương mà cô đã hứng chịu rồi. Tôi làm xong việc sớm để có thể tới được đây trong hôm nay. Nào, xem chúng ta đối mặt với thứ gì nào. Đến đây, đến đây―nhanh lên nào."
"Khoan, chờ đã, không cần phải―Ai đó cứu ta với!"
Ain là thầy thuốc tài ba, nhưng phương cách mà cô làm việc khá là thô bạo. Người của Elisabeth biết Ain đáng sợ đến nhường nào...và họ cũng biết không nên ngáng đường cô ấy.
Thảm thương thay, như thế đồng nghĩa với việc chẳng có ai có thể ngăn Ain bắt giữ Elisabeth cả. Cô tháo băng gạc khỏi Elisabeth mà chẳng kịp để cho cô ấy thốt lên một lời, phơi bày bờ vai nuột nà kia ra. Ain nhíu mắt lại khi nhìn lấy vết thương. Rồi rõ ràng là đã thỏa mãn, cô thả Elisabeth đi. Ngay khi được tự do, Elisabeth nhảy ngược về sau với tiếng rít như một con mèo.
Ain điềm tĩnh gật đầu.
"Không tệ gì đâu. Dù vết thương trông có xấu xí là thế, nhưng nó lại đang phục hồi tốt đến ngạc nhiên đấy. Tới sáng mai là vết sẹo cũng chẳng còn đâu. Nhưng có một điều mà tôi không thể nào chấp nhận được chính là cái cách kinh hoàng mà mớ băng gạc đó được băng bó. Tuy vậy, dù gì đó cũng là điều mà tôi trông đợi ở một pháp sư lão luyện quá quen với việc dựa dẫm vào phép thuật mà. Cô tự mình băng à?"
"Không, không phải ta! Cơ mà...ngươi bảo là một pháp sư lão luyện hả...?"
Giọng Elisabeth nhỏ dần đi khi cô đắm chìm vào suy tư. Mảnh vải phấp phới rồi tan biến vào màn đêm trong tâm trí cô trước đó. Cô không rõ liệu ông ấy có thể dùng ma thuật hay không, nhưng cô chẳng thể nghĩ đến bất kỳ ai phù hợp hơn cả.
Cảm thấy Elisabeth đang bận rộn, Ain quay lưng rời đi. Cô không ngốc đến mức nhúng chân vào chuyện người khác. Nhưng bỗng cô quay lưng lại và nói với giọng điệu đanh thép.
"Bồn tắm mà tôi chuẩn bị cho cô có tính y dược cao đấy. Tôi hy vọng là cô sẽ dùng nó."
"...Vâng, thưa Bác sĩ."
Elisabeth giơ hay tay lên đầu hàng.
Và thế là lính của cô cầm lên chiếc giỏ, vừa đi vừa vung vẩy đuôi.
༒༒༒
Tắm thường xuyên không thật sự là một phần của phong tục thú nhân.
Song, thiếu hụt về lượng thì họ bù lại bằng chất, và các nhà quý tộc thú nhân thường dùng các bồn tắm công cộng lớn được rải đầy hoa và các thảo dược thơm nức.
Căn phòng mà Elisabeth hiện đang ngâm mình không phải là ngoại lệ. Các cánh hoa đỏ thậm chí còn được trải ra đầy lộng lẫy trên mặt nước. Chiếc bồn hoa hòe quá mức cần thiết và cô nghĩ là họ đã làm thế để dành riêng cho cô.
Sau khi tắm xong, một nữ quan dắt Elisabeth về phòng.
Thú nhân coi trọng thiên nhiên, cây cỏ trang hoàng cho những bức tường đá trong phòng dành cho khách là minh chứng cho điều đó. Sau khi học được cách dùng lửa, họ sớm thử nghiệm xây dựng cách công trình bằng cách kết hợp đá cùng vô vàn thứ vật liệu khác. Căn phòng nơi Elisabeth đang ở chính là một trong những thành quả được kết tinh từ kỹ thuật đó. Tất cả mọi thứ, từ những khung cửa sổ đón nắng và nệm nhồi rơm cho đến thảm trải dưới sàn, tất cả đều hệt như trong phòng dành cho khách tại dinh cơ của Vyade.
Elisabeth thở dài nhè nhẹ. Cô đang cảm thấy thứ cảm xúc khác thường nhất.
Thời gian mà cô phục vụ Vyade là không hề ngắn.
Thậm chí cả cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi cơn nhói đến từ nỗi hoài niệm.
...Nhưng giờ ả đã chết rồi.
Hiền Lang đã băng hà.
Và thậm chí Elisabeth còn biết rằng lính của mình bị ảnh hưởng bởi cái chết của chủ nhân họ nhiều tới mức nào. Họ khoác lên khuôn mặt anh dũng, ấy nhưng điều đó lại bòn rút tất cả sức lực từ họ.
Valisisa Ula Forstlast cũng đã bị sát hại, nhưng lính của cô thì lại đối diện với điều đó khác đi tí chút. Xét cho cùng, dù gì thì người của Bá Vương cũng là một nhóm chiến sĩ dày dặn với chiến trận, và họ chẳng còn lạ gì với mất mát.
Đối với họ, không thể san bằng tỉ số với tên sát nhân đồng nghĩa với việc họ đang bị gặm nhấm đi từng ngày, từng ngày. Elisabeth đã nghe thấy sự bất lực của họ đôi lần.
Dường như Vyadryavka đang giữ liên lạc chặt chẽ với sĩ quan chỉ huy của chúng.
Trước đó, Elisabeth đã gặp một trong số họ tại hành lang. Mắt y chứa chan vẻ nguy hiểm, tay tựa trên chuôi kiếm. Người của Valisisa vẫn không cố che giấu đi cơn thịnh nộ đang sôi sục bên trong mình, dẫu có đang đứng ngoài vòng chiến trận.
Những cục than hồng của sự xung đột vẫn còn âm ỉ ngay tại đó.
Elisabeth lắc đầu. Cô ngồi xuống giường và ngã người về sau mà không thèm ngoái nhìn.
Rồi cô nhìn vào mớ băng gạc mà mình đang cầm. Cô đã cố phân tích nó để hòng tìm được thứ gì đó, nhưng nó thật sự chỉ là một mảnh vải thông thường.
Thật ra thì chẳng có lấy một dấu vết năng lượng nào tồn đọng trên nó cả. Xác định được chủ nhân của nó chẳng đem lại được gì, ấy nhưng có điều gì đó ở nó khiến cô cảm thấy thân thuộc mà không thể nào diễn tả nỗi. Cô dám thề rằng mình chưa từng nhìn thấy nó, nhưng cảm giác hoài niệm thì vẫn ở đó.
Cô siết chặt sợi vải, như thể đang siết lấy một bàn tay.
"...Nếu con hạ cảnh giác vào lúc thế này thì có khi con sẽ chết đó. Thứ gì yêu cầu con phải tập trung đến thế vậy, hỡi con gái của ta?"
"Chà, ta chỉ đang đăm chiêu rằng một tên đàn ông phải khốn nạn tới mức nào thì mới dám xông vào phòng của người phụ nữ mà hắn lì lợm gọi là con gái đấy. Ngươi đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?!"
Khi Elisabeth hét lên, cô dùng phép khiến cho chiếc gối cứng lại, rồi ném nó về phía Vlad vì sự phiền hà của hắn. Hắn lùi lại và giơ tay xin hàng.
"Đừng lo―so với bạn cũ Đại Vương của ta thì thân hình con cũng quá đỗi khiêm tốn. Không cần phải lo về vấn đề đó, ta chỉ lo cho sự― Được rồi, nào, thôi nào, cú đó giết chết ta thật đấy! Ha-ha!"
Cười lên, Vlad bước sang bên, né lưỡi máy chém đang ào xuống từ phía trên đầu. Nhưng việc đó khiến hắn chẳng thể nào phản ứng với chiếc hố bầu dục được mở ra dưới chân mình, rồi hắn biến mất vào nó nhanh đến nỗi như thể chưa từng có mặt trong căn phòng này.
Đó là nhờ công cụ tra tấn mà Elisabeth đã dùng để tạo ra không gian dưới sàn.
Ngục Tử Tù không có lấy cửa sổ. Cũng chẳng có cửa ra vào. Hoàn hảo để hắn có thời gian mà suy nghĩ lại về những gì mình làm. Cô nhún vai, rồi ngồi lại xuống giường.
Tuy nhiên, ngay khi cô bắt đầu thấy thoải mái, giọng của Vlad lại vang lên từ trong nơi hắn bị giam giữ.
"Nè, con gái ơi, con có thể nào thả ta ra không? Sàn cứng quá, khó mà ngủ ngon được lắm."
"Bản thân việc ngươi ngay lập tức cố nằm xuống và ngủ đã là ấn tượng rồi đấy. Ta nghĩ ngươi sẽ ổn thôi."
"A, thời kỷ nổi loạn lại tiếp diễn... Cơ mà ta phải nói."
Vlad dừng lại vài giây. Tiếng vọng của hắn rời đi, sự yên tĩnh là thứ duy nhất còn sót kahi.
Rồi khi tiếp tục, giọng hắn thật lòng hơn nhiều so với những gì cô mong đợi.
"Khi ta bảo con có thể chết nếu con không đề cao cảnh giác, ta nghiêm túc đấy. Ta thật sự lo cho con."
Không gì ảm đạm hơn một gã hề xóa đi lớp trang điểm cả.
Elisabeth thở ra một hơi ngắn.
Cô không đáp lại thông điệp quan tâm đến từ Vlad. Cô chỉ đóng chiếc hố lại. Nếu Vlad chán, hắn có thể dễ dàng phá phép để trốn thoát bất kỳ lúc nào hắn muốn. Cô không nghĩ rằng chiếc ngục sẽ có thể thật sự nhốt được hắn.
Elisabeth dang rộng tay và ngã ngược về sau lần thứ hai. Vì lý do gì đó mà cô đang mệt mỏi vô cùng. Cô nhắm mắt và quy hàng trước cơn buồn ngủ. Song đột nhiễm mắt cô mở trừng lên.
Đồng thời, tiếng gõ vang lên từ cửa.
Elisabeth ngắn gọn nói, cho phép vị khách vào phòng.
"Vào đi."
"Xin thứ lỗi, thưa Cô Elisabeth."
Lute làm như chỉ dẫn, rồi đưa tay chào khi truyền tin cho cô.
"Lãnh chúa Vyadryavka Ula Forstlast đã trở về."
༒༒༒
"Tôi phải nói là tôi đã sốc khi Ain bảo rằng em ấy đang có thai đó."
Khi cả hai đi đến gặp Vyadryavka, Lute bỗng đề cập đến chủ đề này.
Rõ ràng anh đã muốn nói về nó trong một khoảng thời gian.
Tiếng chân họ vang lên khắp hành lang rộng, hòa nhịp cùng giọng anh.
"Mất rất lâu, nhưng cuối cùng bọn tôi cũng được ban cho thứ phước lành tuyệt vời nhất mà một người có thể nhận được. Tôi chẳng thể nào tả nổi mình hạnh phúc đến cỡ nào nữa. Nhưng đồng thời...tôi cảm thấy mình chẳng thể nào hiểu nỗi nữa."
Lute vội lẩm bẩm, gần như là để nói với bản thân. Hẳn là anh chưa đón đợi câu trả lời nào cả, thế nên Elisabeth tiếp tục âm thầm lắng nghe. Cô đánh mắt quanh hành lang.
Mặt trời đã lặn, cảnh quang lờ mờ tối. Những đóa loa kèn sa mạc nở lên sắc trắng rạng rỡ giữa bóng tối tĩnh mịch. Chắc chắn đó là quà từ phía á nhân. Khi hai người họ tiếp tục sải bước, các đóa hoa khuất dần phía sau.
Giờ thì chẳng còn gì để nhìn cả, và Lute tiếp tục.
"Nếu con trai hay con gái tôi bị bắt làm con tin, liệu tôi có thể thật sự đưa ra quyết định đúng đắn không? Tôi sẽ sẵn sàng hy sinh thứ gì, và sẽ sẵn sàng bám víu thứ gì?"
"...Hừm."
"Ô, tôi đang nói gì thế này? Làm đội phó thì không được ăn nói như vậy! Ha-ha, đừng quan tâm nhé. Tôi không có ý gì đâu."
Lute cười lên, nhưng tiếng cười thật thô cộc và gượng gạo, đuôi anh thì rũ xuống. Elisabeth biết chắc chắn điều gì đã khiến anh lo lắng.
Cô hướng suy nghĩ về điều mà Aguina Elephabred đã nói với họ tại lãnh thổ á nhân.
"Đương nhiên rồi. Không sự thương xót, khoe mẽ, cười đùa hay khóc lóc nào có thể thay đổi được con người tôi hay điều tôi định làm cả. Vậy tại sao lại không dõng dạc về nó cơ chứ? Và này, Ngài Lute, quay lại chủ đề ban đầu của tôi...
"Con trai tôi và gia đình thằng bé sống trong khu dân cư ấy."
Hắn đã phản bội tất cả, trở thành kẻ thù của thế giới. Bị phế truất và khinh bỉ bởi tất cả là lẽ thường tình mà thôi. Vậy mà...
Ông chưa từng phản bội gia đình mình, cũng như không hề phản bội chủng loài. Tùy vào diễn biến lịch sử, có khi ông còn được nhớ đến như một vị anh hùng. Song, ông cũng có thể dễ dàng được coi là một tên hề đáng bị cười cợt, bị người đời mỉa mai thậm chí dù đã chui xuống nấm mồ.
Nhưng dù theo hướng nào thì vợ ông vẫn luôn tự hào vì điều ông đã làm.
Dẫu vậy, bà vẫn đã phản bội ông để bảo vệ con trai mình.
Ai ai cũng có thứ mà bản thân trân quý.
Hay theo cách mà một người đã từng nói, "Trong tận thâm tâm, ai ai cũng có duy nhất một thứ thật sự quan trọng với họ." Chẳng có viên ngói nào được lát như nhau cả.
Nhớ lại điều đó, Elisabeth mở miệng và nói.
"Công lý mang hình hài khác nhau với mỗi người. Điều mà ngươi có thể làm chỉ là đi theo con đường mà ngươi sẽ không hối hận. Nếu ngươi trở thành kẻ thù của ta, ta sẽ giết ngươi, và nếu ta trở thành kẻ thù của ngươi, thì ngươi sẽ giết ta. Tất cả chỉ có thế. Nhưng hãy biết rằng lưỡi kiếm của ngươi là thứ mà ta tin tưởng."
Lute dừng chân và bàng hoàng nhìn cô.
Khó mà đọc được biểu cảm của thú nhân, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Elisabeth được nhắc nhở rõ ràng cái rào cản kia có thể được vượt qua bởi sự thân quen và kinh nghiệm. Cô tiếp tục bày tỏ cảm xúc với lính của mình.
"Ngươi là kẻ trung thực, và là người bạn tốt của Kaito Sena. Ngươi đã giành được lòng tin đó cho mình."
Elisabeth nói ra những lời ấy như thể đó là điều hiển nhiên. Lần này, đến lượt Lute mở miệng. Hàm anh rớt xuống khi nhìn lấy Elisabeth bằng ánh mắt bất ngờ. Một chốc trôi qua anh mới có thể lắc đầu và bình tĩnh trở lại.
Với tiếng cách lớn, anh chặp gót, cúi sâu đầu.
"Tôi nghĩ cô đã đề cao tôi quá mức, nhưng đây vẫn là một vinh dự."
"Thật sao? Bản thân ta thấy đó là đánh giá xác đáng mà.'
"...Này, Cô Elisabeth, cô thật sự là người đội trưởng tốt nhất trên đời đó."
"Hửm? Ta không hiểu sao ngươi có thể rút ra điều đó từ những gì ta vừa nói cả."
Elisabeth nhướn một bên mày. Điều mà cô làm nãy giờ chỉ là chân thành nói ra những suy nghĩ của bản thân.
Lute ngẩng đầu lên với sự nghiêm túc tột cùng trong ánh mắt. Anh bắt đầu nói gì đó, nhưng ngừng lại và lắc đầu.
"Không phải có ý xúc phạm, nhưng..." anh dẫn dắt câu trả lời. "đó là điều mà một ngày nào đó cô phải tự mình nhận ra, Cô Elisabeth ạ."
"...Ngươi nghiêm khắc quá ha?"
Khi lời đáp bật ra đầy tự nhiên từ miệng mình, Elisabeth nhớ lại.
Rất lâu về trước, trên một cỗ xe ngựa đang lăn bánh, Hina đã nói với cô điều y hệt như thế.
"Có những thứ mà cô phải tự mình tìm ra vào một ngày nào đó, Cô Elisabeth ạ. Sẽ chẳng có nghĩa lý gì hết nếu tôi cứ thế mà nói thẳng ra với cô," cô ấy đã nói thế với ngón tay được vui vẻ đặt lên môi. Elisabeth chưa từng có được câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi mà Hina đặt ra vào ngày hôm ấy, và cơ hội để cô kiểm tra xem mình có đoán đúng hay không giờ đây đã vụt mất.
Elisabeth nhắm mắt lại trong vài khắc, rồi tiếp tục tiến bước.
Từ lúc nào đó, ánh nắng vàng soi rọi hành lang
đã bị chiếm hữu và thay thế bởi ánh trăng bạc
tông sắc của nó giống với màu tóc của người mà cô trân quý nhất.
༒༒༒
Hai người họ tiếp tục nhanh chân đi xuống hành lang.
Rồi họ có thể nghe thấy tiếng nói ở phái xa. Ai đó đang giận dữ gào thét. Nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy ai đó đã tông phải họ, những lời ấy cũng chẳng có vẻ gì là dành cho nữ quan đứng ngoài lối vào cả. Thật ra, có vẻ như nó chẳng hề dành cho bất kỳ ai.
Đó là tiếng la hét của một người bị ma ám. Elisabeth nhướn mày.
Rõ ràng có chuyện đang xảy ra.
Nhanh chóng, khu sảnh hiện ra trước mắt, và người la hét kia đang đi lại đầy kích động quanh nó.
"Lần nữa, lại lần nữa! Nhưng không sao, ta vẫn có phần. Ta vẫn được phép diện kiến vào ngày mai. Ta sẽ làm được... Ta sẽ làm được, chó chết thật! Ta sẽ khiến cho ba người ấy hành động! Dù cái giá có là gì đi chăng nữa, dù có mất đi cả tính mạng! Dù cái giá có là gì! Ta―a, Cô Elisabeth."
Bỗng Vyadryavka quay người lại. Chiếc áo choàng lông sói trắng đung đưa khi anh dành cho cô cái cúi chào gần giống với kẻ bị say rượu. Anh đang vừa kích động, vừa mệt nhoài, cơ thể thì vương vấn chút mùi máu.
Elisabeth cau mày, tự hỏi rằng anh đang tính làm cái chuyện quái gì. Nhưng theo như cô thấy thì anh không hề bị thương, cũng chẳng dính máu của bất kỳ ai trên người, không có vẻ gì là anh vừa trải qua một trận đánh cả.
Nhưng thế thì là gì?
"Ta mong là vết thương của cô đã lành rồi nhỉ?' anh hỏi. "...Tiện thể thì ta thật sự xin lỗi, vì mời cô đến đây mà lại rời đi đường đột đến thế."
"...Trời ạ, giọng ngươi khàn tới mức ta suýt chẳng hiểu nổi ngươi nói gì nữa."
"À, chuyện đó... Ha-ha, có thể ta đã dùng cổ họng mình hơi quá sức, phải. Nhưng cô không cần lo cho ta."
Đó là câu trả lời―mùi máu kia xuất phát từ trong miệng anh. Hẳn là anh đã dùng nát cả cuống họng mình.
Elisabeth đáp lại với sự im lặng. Lute cũng thế. Giờ đây nói chuyện với Vyadryavka chẳng đem lại được gì nhiều, vì rõ ràng con tim anh đang nằm ở nơi nào đó khác. Sau khi cúi chào thêm lần nữa, anh bắt đầu tiếp tục bước đi. Vài nữ quan vội đi theo sau..
Sau khi gãi mày, anh bắt đầu lẩm bẩm.
"Đúng thế... Không thể nào tha thứ nổi. Không thể nào. Ta sẽ trả thù. Dù cái giá có là gì. Dù cái giá có là gì đi chăng nữa. Dù cái giá có là gì."
Elisabeth có thể thấy rõ thứ nằm trong ánh mắt anh hệt như thứ nằm trong ánh mắt của những người lính dưới trướng Valisisa.
Hệt như họ, Vyadryavka không cố che đậy cơn thịnh nộ bão tố mà anh dành cho kẻ thù của mình.
Một lần nữa, Elisabeth nhận ra.
À. Ngươi quả là đúng, Vlad ạ.
Có khi cô sẽ thật sự chết nếu không đề cao cảnh giác mất.
Mọi chuyện thật yên bình vào hôm ấy, nhưng thậm chí cái sự trầm lặng ấy cũng chỉ là thứ ảo ánh chóng vánh. Sự tĩnh lặng chỉ là giao đoạn được cải trang mà thôi. Và nhanh chóng, màn diễn sẽ lại bắt đầu lần nữa dưới tiếng hô hào và những tràng pháo tay như sấm nổ.
Và khi điều đó diễn ra, những giờ bình yên ít ỏi này sẽ tan biến như thể chúng chưa từng tồn tại.
Và hơn nữa, cô chắc chắn
rằng đây sẽ là giao đoạn cuối cùng của vở kịch.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage