Căn phòng đỏ rực.
Giờ đây họ đã quay lại chiếc bàn rắn chắc sơ sài trong phòng. Người đàn ông và người phụ nữ nhìn xuống bàn cờ. Nơi từng là chiến trường giờ đây chẳng thể nào được miêu tả theo thuật ngữ đó nổi nữa. Giờ đây nó chỉ toàn là hỗn loạn. Vô vàn quân cờ bể vỡ, và thậm chí cả bàn cờ cũng rạn nứt.
Kaito Sena cầm một quân lên.
Nó mang hình thù quân vua, nhưng lại chẳng đội mũ miện.
Trong một chốc, Kaito Sena chỉ nhìn cái quân cờ với khuôn mặt bị vỡ nát đầy tàn bạo ấy. Nhưng cuối cùng, cậu lại lắc đầu mà không nói gì. Vẫn im lặng, cậu búng tay.
Quân cờ tan biến thành những cánh hoa xanh.
Không còn gì sót lại.
Hai người họ đã nói lời chia tay từ rất lâu rồi.
Thật ra, nó đã diễn ra vào cái ngày mà Kaito Sena "chết."
Rồi Kaito Sena ngồi thụp lại vào ghế. Cậu nhắm mắt và chìm sâu vào sự tĩnh lặng. Dường như cậu đang khóc thương cho cái chết của ai đó. Hay có lẽ là đau xót cho sự điên loạn đang diễn ra trên bàn cờ.
Không rõ là vế nào.
Nhưng vế nào cũng được.
༒༒༒
“Chính xác là ngươi đang cố đả thương ai thế hả? Tên đần. Ta khiến cho ngươi đi vào dĩ vãng ngay vào sáng mai bây giờ.”
Trong một thoáng Elisebath chìm vào suy tư. Song, cô nhanh chóng lắc đầu rồi búng tay. Một chiếc nhẫn xanh bay lên và tan vỡ. Những mảnh vụn góc cạnh của nó lơ lửng bất động giữa không gian.
Rồi các mảnh vỡ ấy tan thành những cánh hoa xanh.
Chiếc nhẫn là thứ mà Vlad đã ném cho cô ngay trước khi hắn dịch chuyển cô sang nơi khác.
Khi nó vỡ, khung cửa sổ mà cô đang nhìn qua cũng nứt vỡ theo. Nhưng trước khi điều đó diễn ra thì hình ảnh trên nó cũng đã trở nên đen kịt hoàn toàn.
Elisabeth xua tan nó, đóng cánh cửa sổ như thể đóng nắp cỗ quan tài.
Không còn gì xót lại.
Kẻ ranh ma như hắn giờ đây biến mất quả là điều khó tin.
Elisabeth nhắm mắt và chẳng nghĩ ngợi bất cứ điều gì.
Bỗng một giọng nói uy nghiêm và dõng dạc vang lên.
“…Thế là Vlad Le Fanu ra đi rồi sao?”
“Đúng, thật vậy. Tuy là hắn vốn dĩ đã chết toi rồi, nhưng Alice đã ban cho hắn đòn kết liễu ân huệ. Và ta tin là hắn không còn bản thể dự phòng nào khác nữa đâu… Dù gì thì giờ đây Sa Nữ Vương cũng đã tham chiến. Chúng ta phải nhanh tay nhanh chân lên thôi.”
Elisabeth nói như thể cô cố đẩy cái chết của gã đàn ông sang một bên càng nhanh càng tốt.
Cô cố ý đổ dồn sự tập trung sang những dòng mà mình đã từng đọc qua.
“Yên giấc nghỉ, xa rời tay thần chết,” “thân thể người rạng rỡ ánh hào quang.”
“Được tô điểm bởi lớp vảy đỏ,” “như những viên đá xinh đẹp,” “người muôn đời bảo hộ chúng ta.”
Có hằng hà sa số huyền thoại về những trận chiến huy hoàng của Sa Nữ Vương, và dù đã khuất, bà vẫn là một món vũ khí đáng gờm. Không ai lại nghĩ rằng phe á nhân lại chuẩn bị sẵn chiến thuật phản công để đối mặt với Tam Lâm Vương cả. Giờ đây mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Elisabeth đánh ánh mắt mỏi mệt lên trên.
Khối pha lê lung linh đang nằm trước mặt cô.
Kaito Sena và Hina đang yên giấc ngủ trong nó, giữa những hòn đá tảng.
Đáng lẽ lời của Alice đã trở thành hiện thực. Elisabeth lẽ ra đã không đến kịp. Nhưng khối pha lê vẫn ở đó, bình yên vô sự. Elisabeth hướng mắt sang cặp đôi đã giúp điều này diễn ra.
Hai người họ vai kề vai, vàng bên trái, bạc bên phải.
Jeanne và Izabella.
Lúc mà Elisabeth đến thì phe người lai đã bại trận. Hai tên—hẳn là Rubens và Huey—đang nằm bất tỉnh dưới đất, và Jeanne đứng dạng chân trên chúng, mỗi chân đạp lên một tên.
Theo lời Jeanne và Izabella, hai tên đó đã chiến đấu tới khi sức cùng lực kiệt để đồng minh có thể tẩu thoát đến tận kẻ cuối cùng. Nhưng thật ra thì chuyện gì xảy ra ở đây không phải là việc quan trọng. Vấn đề to tát hơn là tại sao Jeanne và Jeanne lại có mặt tại đây.
Sao mà họ lại đến được đây đường đột thế được? Và hơn nữa, sao họ lại không có mặt tại khu dân cư á nhân để tham gia và trận chiến chủ chốt đang diễn ra tại đó? Tuy nhiên, trước đó Jeanne và Izabella đã trả lời trọn vẹn hết tất cả những câu hỏi trên.
“Ôi chao, Gã Khờ ơi, chị không biết hả? Khốn nạn thật, ngươi thật sự trở nên mềm yếu rồi đó! Thôi nào, đếch phải cách tốt nhất để mấy tên chó má đó lật kèo phe ta là cưỡm đi Thiên Chúa và Quỷ Thần sao hả?”
“Bọn tôi biết là hai người đang xử lý Alice và Lewis, thế nên bọn tôi đã được cho phép canh gác tại đây. Jeanne là người đã tìm ra địa điểm cần đến. Em ấy bảo là nếu muốn giấu thứ gì đó thì đây sẽ là địa điểm tốt nhất. Khi tách quân, tôi cứ cho là em ấy sẽ quay trở lại ngay lập tức, nhưng thì ra là em ấy đã đoán trúng phóc ngay từ lần thử đầu tiên. Linh tính em ấy đỉnh thật đó. Phải nói là tôi tự hào về em ấy lắm.”
Nghe thế là đủ để Elisabeth hài lòng.
Giờ đây nghĩ về nó thì cũng có lý thật. Hồi trước thì cô không nghĩ đến, nhưng Jeanne là người biết rõ nơi đây kín đáo tới mức nào hơn bất kỳ ai. Một khi nhận ra chuyện gì đã diễn ra, cơn lũ nhẹ nhõm cuốn qua người cô.
Nếu hai người họ mà đổi phe và chống lại cô thì tất cả đã kết thúc.
Nói chuyện xong, họ dùng khung cửa sổ của Vlad để xem chuyện gì đang diễn ra tại khu dân cư.
Izabella lắc đầu và nhìn lên trời. Cô thầm thì, giọng nghẹn lại vì bàng hoàng.
“Ai mà lại nghĩ họ lại dùng thi hài Sa Nữ Vương theo cách đó cơ chứ…? Ý là, đó là thứ mà họ thờ phụng cơ mà. Sao họ lại có thể nghĩ đến việc thực hiện thứ hành vi báng bổ đến thế cơ chứ? Tôi không thể nào hiểu nổi. Tất cả thật khó tin quá.”
“Ta có thể hiểu rằng việc đó trông như thế, đặc biệt là đối với ngươi. Nhưng ta dám nói là ngươi hiểu sai rồi.”
“…Sai chỗ nào cơ?”
“Báng bổ xác Sa Nữ Vương là điều cấm kỵ trầm trọng, đúng thế. Nhưng chính điều đó đã đem lại ý tưởng cho chúng. Sức nặng tinh thần của việc phản bội lại tất cả đã đem lại góc nhìn hoàn toàn mới cho chúng về thứ mà chúng đáng lẽ ra phải bảo vệ kỹ càng nhất. Nếu chúng đã sẵn sàng hy sinh mọi thứ cho chủng loài của mình thì không cần phải làm nửa vời.”
Elisabeth cố nghĩ đến hình ảnh của Aguina. Nhưng cô không còn hình dung chính xác được gã thông minh hà khắc ấy nữa. Cô không rõ vẻ mặt mà hắn khoác lên lúc ấy trông ra sao.
Xét đến mọi sự thì hẳn đó là một vẻ mặt u sầu.
Nhưng hiện tại, có những điều khác mà cô cần phải chú ý đến nhiều hơn.
Một khi Tam Lâm Vương bị thương, chúng sẽ bắt đầu rút quân theo lối phòng vệ. Nhưng trên giấy tờ thì ta vẫn là một kẻ phản bội. Sự hiện diện của ta chỉ càng khiến quân đội loài người lâm vào cảnh náo loạn mà thôi. Ta phải trả Jeanne và Izabella về, di chuyển khối pha lê, và nếu có thể thì hỗ trợ cả việc rút quân của phe ta mà không bị phát hiện nữa…
Đó là những suy nghĩ vô cùng không xứng danh Nhục hình Công chúa. Biết rõ như thế, Elisabeth đặt tay lên khối pha lê. Sự lạnh lẽo và cứng cáp đáp lại tay cô. Đầu tiên, cô cần phải bắt đầu tìm ra nơi để mà đem nó đi.
Rồi Jeanne nói.
“Có điều mà tôi rất cần phải hỏi đây, thưa quý chị. Chị định làm gì đây? Người lai đang nhắm đến khối pha lê, người dân cũng thế. Hơn nữa, giờ đây thì ai ai cũng quắn đít lên hết cả. Hơn nữa, tình hình đã thay đổi, và ngươi hiểu như thế là sao rồi đấy.”
Theo tình thế hiện thời thì che giấu khối pha lê trong thời gian dài sẽ là điều gần như bất khả thi.
Khả năng phe địch đặt được tay lên Kaito Sena cũng như độ nguy hiểm của việc đó đã vượt qua đỉnh điểm.
¯¯¯
Izabella tiếp lời Jeanne.
“Với sự giúp sức từ thú nhân, chúng ta có thể tìm được nơi an toàn để cất giấu khối pha lê. Nhưng Tam Lâm Vương đã bị thương, có nguy cơ Ngài Kaito Sena sẽ bị đem ra làm con cờ thương thảo. Tình hình giờ đây đã khác. Và dù có khối pha lê trong tay hay không thì phe địch cũng sẽ không nương tay nữa đâu.”
Hiện tại, hàng tá người đang chết đi tại khu dân cư. Mọi giây phút đều quý giá. Nhưng hai bọn họ đang sẵn sàng dành ra thời khắc vàng ngọc ấy để hỏi Elisabeth về dự tính của cô. Điều đó cho thấy việc Thiên Chúa và Quỷ Thần rơi vào tay địch là mối đe dọa lớn đến nhường nào.
Elisabeth khẽ đáp lại ánh mắt của Izabella và gật đầu. Cô biết quá rõ điều đó.
Thông tin đã lộ ra một lần, không kế hoạch nào hoàn hảo cả. Dù cho ta có giấu nó đi ở nơi mỗi mình ta biết thì những tình huống mà ta không lường trước mà ta có thể quản nổi chỉ là hữu hạn. Không đời nào ta có thể hoàn toàn đảm bảo an toàn cho khối pha lê được.
Thế có nghĩa là hiện giờ bước đi tốt nhất sẽ là phá hủy nó.
Nhưng đó là điều mà Elisabeth chối từ. Và hơn nữa, cô cũng biết.
Về lâu về dài thì thậm chí điều đó cũng sẽ trở thành việc ngu xuẩn.
Dù cho họ có phá hủy vỏ bọc và trả Thiên Chúa và Quỷ Thần về với cõi tối cao thì rồi ai đó cũng sẽ triệu hồi cả hai thêm lần nữa.
Khi điều đó diễn ra, nó sẽ thật sự đánh dấu cho sự tận diệt.
Về lâu về dài, thế giới chắc chắn sẽ chấm dứt.
“Nếu chúng ta đập nát nó, một chủ thể mới rồi cũng sẽ trỗi dậy theo cách nào đó. Chúng đã tìm ra được cách để tạo ra Dị thế Nhục hình Công chúa, và sau mỗi thí nghiệm được thực hiện bởi pháp sư tài năng, ngày tàn sẽ càng tiến đến gần hơn. Cách duy nhất để có thể đạt được sự cân bằng tuyệt đối là giải phóng thế giới này khỏi Thiên Chúa và Quỷ Thần và để chấm dứt vòng xoay của sự sinh thành và diệt vong.”
Nhưng vấn đề là bằng cách nào cơ?
Elisabeth biết những nguy cơ kèm theo, và cô biết cô không thể bước đi một mình được. Khi vẽ ra vòng dịch chuyển tới địa điểm đã được chọn, cô chuẩn bị giải thích kế hoạch của mình. Nhưng rồi cô nghe thấy nó.
Tới. Lui. Rủ rỉ. Rù rì.
Có một tiếng nói.
Đó là tiếng một bé gái đang ca hát, giọng to và tràn ngập tự hào. Cô kêu lên, tông điệu ấy như thuộc về một người sẽ chạy băng qua cánh đồng bị bỏ hoang rồi cười như nắc nẻ. “Thánh Thần, Thánh Thần, Thánh Thần!” cô bé hét lên. “Đấng Chúa tối cao!”
“Nước Chúa và sức mạnh và vinh quang này mãi mãi thuộc về Người.
“Amen.
“Hallelujah.”
Rõ là Elisabeth có thể nghe thấy tiếng thầm thì của ai đó. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Không rõ tại sao, nhưng cô cảm thấy như thể mình vừa bị yêu cầu thực hiện việc gì đó bất khả thi. Như thể cô vừa nhận được một mệnh lệnh đầy biến chất.
Cho đến ngày ngươi chết, ít nhất hãy cố làm điều gì đó tốt đi.
Nếu không thể thì hãy đi chết đi.
Rồi ai đó tiếng tục suy nghĩ ấy bằng giọng trẻ con đến lạ lùng. “Nếu cho rằng Chúa cũng nên biến mất…”
Thế chẳng phải thế giới cũng nên biến mất sao?
Chẳng phải như thế sẽ là điều tốt đẹp nhất sao?
Bỗng Elisabeth nhớ lại ánh mắt của một vị thánh nhân trẻ.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi ấy khiến cho ký ức trở nên đôi chút nhạt nhòa. Nhưng sự căm thù trong đôi mắt ấy là thứ gì đó hoàn toàn khác.
Vị thánh nhân giải thích rằng cơ thể cô đã tự di chuyển khi cô trông thấy Izabella mắc phải hiểm nguy. Song, điều đó không thể nào giải thích được thứ cảm xúc dữ dội mà cô đã bộc lộ. Và không chỉ thế.
Izabella hẳn chỉ nói địa điểm của Kaito Sena cho vài người thân tín ít ỏi. Nhờ đó, thông tin sẽ không bị mất đi nếu cô thất bại nhiệm vụ của mình. Nhưng dù thánh quân có kín miệng tới đâu thì cũng có một người mà họ sẽ luôn luôn sẵn sàng tiết lộ bất kỳ điều gì. Dù gì thì thánh nhân cũng là những người được kính trọng nhất trong Giáo Hội mà.
Phát kiến ấy lan khắp Elisabeth như một tia sét.
Cô biết ai đã tiết lộ địa điểm cho người của Alice.
Bỗng Izabella ngước nhìn. Sau khi ngó quanh, cô nhẹ nhõm chào.
“Hửm? Ai đ…? A, thứ lỗi cho tôi. Cho tôi hỏi điều gì đã mang cô tới—?”
“Izabella, con đần kia! Quay lại đây!”
Nhưng tiếng hét của Elisabeth cất lên quá muộn.
Từ lúc nào đó, một bé gái với đôi mắt vô hồn đã xuất hiện trước mặt họ.
Đôi chân thon thả bị trói buộc, nhưng không nói ra lời nào, cô bé cởi hết dây trói trên người mình ra.
Khi ấy, các vết thương trên đôi chân trắng nhợt mở ra, phơi bày hàng hàng những chiếc răng nhễu nhãi nước dãi nằm trong da thịt. Một con rắn trườn ra từ trong màn đêm ấm áp. Rồi sau một ánh chớp, nó phóng tới cuống họng Izabella.
Elisabeth triệu hồi khiên bóng tối. Nhưng con thánh thú dễ dàng đập tan màn phòng ngự ứng biến của cô.
Phần mặt máy móc chiếm nửa khuôn mặt Izabella cứng lại vì sốc.
Rồi con thánh thú cắn sâu vào da thịt con người.
Cắn vào gáy Jeanne.
¯¯¯
“J-Jeanne...?”
“Rừ... Gừ... Chà, đau...như chó...”
“Không thể. Không, không, không thể. Không thể.”
Izabella cất lên tiếng bàng hoàng. Khi ấy, tiếng rên rỉ của Jeanne và những lời của cô bé thánh nhân đồng loạt vang lên.
Khi thầm thì, cô bé chầm chậm đánh người qua lại.
Chắc chắn là nỗi căm giận dữ dội đang cháy bừng lên trong mắt cô. Những chiếc miệng trên chân cô uốn éo và quằn quại lên theo sự phẫn nộ âm thầm của vị thánh nhân. Vài con thánh xà khác ló đầu ra khỏi miệng các vết thương.
Chúng phát lên tiếng rít, như thể để phỏng theo những con rắn thật.
Trong khi ấy, sự bối rối của Izabella ngày càng hằn sâu hơn.
“Nh-nhưng tại sao? Tại...tại sao một thánh nhân như cô...? Jeanne? Jeanne!”
Nhục hình Công chúa tặc lưỡi. Izabella quá thẳng thắn để có thể hiểu được điều đang diễn ra.
Giờ đây, điều đó khiến cho cô trở nên vô dụng. Rút ra được kết luận ấy, Elisabeth di chuyển, che chắn cho hai người và đối mặt trực diện với nữ thánh nhân. Làn da cô bé nhợt nhạt như chết, và cô vẫn đang đung đưa qua lại.
Cô thì thầm khe khẽ với Elisabeth.
“Ngươi. Ta, biết mà... Kể từ khi, ta nghe, rằng ngươi đang di chuyển khối pha lê. Ta biết, ngươi sẽ rút ra cái kết luận báng bổ thần thánh ấy. Vì ngươi chỉ có thế. Ngươi muốn, cắt bỏ Người.”
“...Thú vị đấy. Vậy ra là não ngươi đủ tỉnh táo khi nói đến những vấn đề liên quan tới Chúa.”
“Ngươi muốn, chia cắt thế giới khỏi Chúa, và đem thánh nhân bọn ta, đi mà cắt bỏ kết nối giữa Người và bọn ta, đúng chứ?”
Đầu vị thánh nhân trẻ gục sang một bên theo góc lạ kỳ.
Elisabeth nhướn cả hai bên mày lên. Cô bé hiểu rõ cô.
Cô bé nói đúng—Elisabeth muốn tìm ra cách để giải phóng thế giới khỏi hệ thống Thiên Chúa và Quỷ Thần. Đó là cách duy nhất để cứu lấy những người sống trong nó.
Đối với hai thực thể tối cao kia thì thế giới của họ chẳng hơn gì ngoài một tòa lâu đài cát.
Với hiện trạng thì sự ổn định sẽ luôn mãi nằm ngoài tầm với.
Elisabeth giải thích giả thuyết của mình cho vị thánh nhân không chút ngại ngần.
“Và thế có gì sai chứ hả? Cuối cùng thì Thiên Chúa và Quỷ Thần chỉ là những bộ máy tự nhiên mà thôi! Những thực thể chẳng làm gì khác ngoài lặp đi lặp lái cái vòng tuần hoàn của sự sinh thành và diệt vong! Con người là kẻ quyết định Chúa Trời xứng đáng được tôn thờ, nhưng cả hai bọn chúng đều đáng kinh hãi hệt như nhau cả! Vậy thì tại sao mà ngươi lại ngoan cố bám víu lấy cái sự kết nối với hắn thế hả?!”
“Không, không... T—ta, ngươi thấy đấy. Ta, tin vào, Chúa. Tin vào, Chúa. Rất, rấtttttt, tin. Nhưng kể từ khi, chân ta, được ban phát, hồng ân, từ những vết thương thánh này, ký ức của ta, đã trở nên rất, mập mờ, ngươi thấy chứ? Nhưng, ngươi thấy đó. Có người, tin, dù cho sự cứu rỗi không đến. Anh ấy, ý là—anh ấy—“
Bỗng giọng nữ thánh nhân run lên. Lần đầu tiên, cô đang than vãn theo cách đúng với tuổi của mình.
Những giọt lệ lớn óng ánh lên trong mắt cô. Elisabeth lặng im. Phần lớn các thánh nhân đã bị tước đoạt đi hết những cảm xúc của con người, chỉ trừ những phần cơ bản nhất, nhưng cô gái trước mắt họ lại đang cất lên tiếng khóc cho nỗi đau không thể nào lầm lẫn được.
“Anh ấy đã nói thế, cho đến tận thời khắc cuối. Rằng Chúa ở cạnh bên anh. Anh ấy nói rằng Chúa đã ở bên anh!”
“...Khoan đã, ngươi biết đến khoảnh khắc cuối cùng của La Christoph sao?”
“Ta biết chứ! Ta— Tất cả bọn ta, tất cả bọn ta đều biết! Bọn ta đều, như nhau cả. Tất cả bọn ta đều tin vào Thiên Chúa, và tất cả bọn ta đều yêu lấy Người, vậy, vậy, vậy thì tại sao? Tại sao ngươi lại tước Người đi chứ hả?”
Cô bé vừa khóc vừa hét lên. Song, biểu cảm trên mặt cô vẫn chưa từng thay đổi. Nước mắt chỉ lăn dài xuống bờ má. Cô vụn vỡ, hệt như bất kỳ ai nếu người mà họ thương yêu đang sắp bị giết chết.
Dù cô có muốn hay không, Elisabeth có thể thấy được. So với Nhục hình Công chúa, người đang chiến đấu vì thứ chính nghĩa không kết nối với bất kỳ ham muốn phàm trần nào, vị thế của cô bé lại gần như đáng ngưỡng mộ hơn. Cô tin vào Chúa Trời, tin vào bằng hữu, và đau xót cho những người mà cô đã đánh mất.
Thật ra thì cô còn chẳng hề quan tâm.
Chẳng hề quan tâm rằng lời nguyện cầu của mình sẽ không được hồi đáp.
Cô không hề quan tâm rằng Chúa chỉ là cái tên mà họ gán cho một thực thể hoàn toàn xa lạ.
Nó bị thôi thúc bởi tình yêu giản đơn dành cho Chúa, thế nên giải thích rằng Chúa là thứ không cần thiết là điều mà nó sẽ chẳng bao giờ chịu lắng nghe.
Cứ như một đứa trẻ yêu lấy cha mẹ mình
hay như cha mẹ yêu lấy đứa trẻ đó
hay như bất kỳ ai không muốn người mình cần bị tước đoạt đi.
Và vì thế, Elisabeth nói.
“Như ngươi thấy, ta chẳng hề màng tới bất kỳ thứ gì mà ta không quan tâm cả.”
Đối với cô, đó là một thứ
chẳng mảy may quan trọng.
¯¯¯
Không còn gì sai trái hay lầm lỗi trên thế giới nữa.
Bởi lẽ dù gì thì chính nghĩa, cũng như những điều đứng đắn và tốt lành đều đã mất đi hết cả rồi.
Chẳng hạn, ai có thể thật sự đưa ra câu trả lời được cơ chứ?
Liệu rằng lòng căm ghét của phía người lai có chính đáng hay không? Cơn thịnh nộ của phía thú nhân có chính đáng hay không? Cố gắng đầy tuyệt vọng từ phía á nhân có chính đáng hay không?
Nếu ta hỏi bất kỳ ai trong số họ về những gì họ đã làm thì tất cả đều sẽ trả lời như nhau.
Đó là lựa chọn duy nhất mà bọn tôi có. Nhưng giờ đây thì đó đâu còn đúng nữa đâu nhỉ?
Họ luôn có thể kìm nén lại lòng căm thù và phẫn nộ của mình. Và họ luôn có thể câm miệng lại và để bản thân bị giết. Nhưng họ chối bỏ cái bi kịch đó. Thay vì im lặng, họ với tay đến kiếm. Họ chối từ việc trở thành nạn nhân cho sự bạo ngược.
Họ chọn chiến đấu vì điều gì đó.
Và khi lựa chọn đó đưuọc đưa ra, họ phải đi theo lòng tin của mình tới cuối con đường.
Cô bé tin rằng thế giới này cần đến Chúa.
Elisabeth tuyên bố ngược lại.
Chỉ là thế mà thôi. Không có sự lành, chẳng có sự dữ. Thậm chí phải và trái chẳng còn là nhân tố nữa.
“Do đó…”
“—!”
“…ta sẽ giết ngươi. Từ trần đi, khi giữ lấy cái đức tin trong lòng và nỗi căm ghét dành cho ta trên môi.”
Đã bước sẵn tới trước, Elisabeth giương thanh Hành hình Kiếm Frankenthal lên. Nhưng ngay thời khắc lưỡi kiếm chạm vào mục tiêu, những vết thương trên chân cô bé lớn tiếng mở ra.
Hàng trăm hàng răng sáng bóng ngự bên trong, tựa như thể cô bé đã trải qua một buổi giải phẫu đầy khiếp đảm.
Những chiếc miệng cùng cười lên.
Rồi ánh sáng ứa lên từ cổ họng chúng như dịch nôn. Một con mãng xà khổng lồ quấn mình quanh cô bé, kích thước trông lớn đến nỗi như thể nó đang siết lấy thân thể cô. Elisabeth cẩn thận chỉnh lại mũi kiếm để nhắm tới một khe hở giữa những cuộn thịt.
Con mãng xà quằn quại và xoay những chiếc đầu của nó lại.
Rồi đồng loạt
sự cân bằng chết chóc bị phá vỡ.
“Vấn đề là sự đáng giá của con người ta nằm toàn bộ ở việc giá trị của chúng như một món đồ chơi lớn ra sao. Và đức tin của ngươi chẳng có điểm gì thú vị đối với ta cả. Phắn khỏi mắt ta đi.”
Một giọng nói nghe như giọng con người nổ ra, và bóng tối áp đảo xuất hiện.
Cảm thấy mối nguy hiểm cận kề, Elisabeth dừng lại, rồi nhanh nhẹn nhảy lùi về sau.
Và với một cú vụt từ chiếc đuôi hùng dũng của Đế Vương
cô bé thánh nhân mảnh khảnh bay vút đi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage