Bên trong căn phòng đỏ rực là...
Chà, không quan trọng.
Quan trọng hơn là..
...hãy cùng nhìn qua khung cửa sổ.
༒༒༒
"Vlad Le Fanu... Ngươi―"
"Im lặng nào. Ta đang dành ra một khoảnh khắc để tắm trong ánh nắng cuối ngày đây đây."
Những vụ nổ vang lên từ đằng xa. Một cái dậm móng mạnh giáng xuống, dẫm đạp lên đống đạn pháo chồng chất trước khi chúng kịp đi vào nòng. Nhưng Vlad không màng đến chuyện đó. Hắn đứng giữa sự ồn ào náo động, nhắm mắt lại trong đê mê.
Lewis đưa cho hắn ánh mắt bối rối.
"Ánh nắng...cuối ngày sao?"
"Vì phải chia tay với con vàng ngọc và đã truyền tải tốt được câu nói ấy, phải. Ta chắc chắn là ngươi hiểu mà."
Thật ra thì chẳng một ai hiểu Vlad đang nói gì cả.
Nhận ra cố nói chuyện sẽ chẳng dẫn tới đâu, Lewis giữ im lặng.
Vài giây vớ vẩn trôi qua.
Rồi sau khi thỏa lòng, Vlad mở mắt ra, và với động tác hệt như trước, hắn dang rộng tay và xoay một vòng nhỏ đầy vô nghĩa để vắt triệt để lấy khoảnh khắc. Khi nói, giọng hắn nồng nhiệt và to rõ.
"Được rồi, xin thứ lỗi cho ta về chuyện đó! Xin lỗi vì đã để các ngươi đợi. Nào, cùng nói về các khả năng thôi!"
"...Các khả năng? Khả năng về cái gì cơ? Theo như ta thấy thì ta và ngươi chẳng có gì để mà nói với nhau cả."
"Ố, cơ mà có đó! Rất, rất nhiều điều! Và nếu ngươi không thỏa mãn, ôi cha, chúng ta thậm chí có thể nói về sự căm ghét nữa. Vì dù chúng ta có nói gì đi chăng nữa thì đây chỉ là câu chuyện được diễn trên một sân khấu hài mà thôi. Như Đế Vương đã nói; rồi thì tất cả sẽ đều sẽ mất đi. Và đó là vấn đề đáng để lo đấy...nhưng giờ đây thì ta thật sự có một câu hỏi khác dành cho ngươi đây."
Thình lình, Vlad đánh lái câu chuyện sang một hướng hoàn toàn khác. Không rõ là thậm chí hắn có muốn Lewis bắt kịp hay không nữa. Hắn chặp gót lại đầy bất kính, rồi đột ngột thúc một ngón tay thẳng về trước.
Và theo cách nhàn hạ nhất, hắn phơi bày bí mật của gã đàn ông.
"Ngươi không có một con tim, phải chứ?"
Lewis tái mặt. Lần đầu tiên, hắn trở nên run rẩy ra mặt.
Vlad xoay ngón tay như thể để mở rộng một vết thương ra.
"Thứ đang đập trong lồng ngực ngươi không phải là một cơ quan thật sự. Ta đúng chứ?"
"Không phải là cơ quan thật sự? ...Cha ơi?"
Alice nghiêng đầu và lo lắng nhìn lên Lewis. Nụ cười gian ác vẫn nằm chặt trên mặt Vlad. Lewis siết lấy ngực như thể để che nó khỏi ánh mắt Vlad, và Vlad tiếp tục đầy vui vẻ.
"'Triệu hồi một linh hồn từ thế giới khác, linh hồn đã quen với đau đớn, rồi đặt nó vào trong một cơ thể bất tử, khiến nó ký kết với quỷ dữ và cho nó con tim của một kẻ đã tiêu hóa lấy thịt quỷ và tích tụ được lượng đau đớn khổng lồ.' Một ý tưởng tuyệt vời và là phương thức hoàn hảo để tạo ra ai đó có khả năng để cách mạng hóa thế giới. Nhưng nó làm dấy lên một câu hỏi đấy nhỉ―ngươi đã dùng tim của ai?"
Vlad nói đúng. Xét cho cùng, không thể dùng bất kỳ quả tim cũ kỹ linh tinh nào được. Chỉ thu thập nỗi đau thôi cũng cần đến lòng quyết tâm sắt thép rồi, và toàn quá trình đủ để giết chết hầu hết tất cả.
Thêm nữa, người ấy còn phải là một pháp sư xuất chúng.
Ví dụ, một người đủ mạnh để triệu hồi ai đó từ thế giới khác đến.
"Đương nhiên rồi, những thứ mà ngươi triệu hồi đến từ thế giới khác chẳng hề chính xác chút nào. Không, ngươi chỉ đánh cược trên cái cơ hội rằng ngươi sẽ tóm lấy được một linh hồn giống với linh hồn bản thân, và đây chính là thành quả cho cái sự may mắn ấy! Nhưng dù là gì đi chăng nữa, thứ mà ngươi hiến dâng cho nàng cô chúa mới này chính là con tim của chính mình. Thứ mà giờ đây ngươi đang chứa trong lồng ngực chỉ là món thay thế được tạo nên từ phép thuật, đúng không? Nhưng sẽ không được lâu đâu. Vậy mà ngươi lại kể nên câu chuyện về việc trở thành tên mục tử đàng hoàng."
"...Ta đang tự hỏi ý ngươi đang muốn nói đến điều gì, nhưng đó không phải là lời nói dối. Thậm chí sau khi ta chết, Alice và đồng hữu của ta vẫn sẽ―"
"Ôi thôi cho ta xin, đó là lời nói láo to nhất trên đời đó! Thôi nào, nói thật đi. Không cần phải giữ thể diện với ta đâu."
Rõ ràng là Lewis đang lúng túng, và nụ cười gian ác của Vlad lại càng mở rộng thêm. Đó là vẻ mặt xứng với gã đàn ông đã đứng cạnh bên kẻ đứng đầu mười bốn ác quỷ. Tuy là kẻ hay bỡn cợt, nhưng hắn vẫn chính là kẻ đã gọi mười bốn ác quỷ đến và dẫn chúng đi theo con đường thập tự chinh. Bóc mẽ bí mật và những khao khát thầm kín của kẻ khác là chuyên môn của hắn.
Vlad nói tiếp với giọng như đang hát.
"...Còn về cái thiên đường lý tưởng này của ngươi nữa. Ta nhìn nhận nó theo cách hơi khác với cách mà con gái yêu dấu của ta nhìn nhận. Ý là, ngươi to mồm và những mục tử đàng hoàng, nhưng đó có thật sự là thứ ngươi muốn trở thành không?"
"...Cha ơi, ông chú này đang nói về cái gì thế?"
Alice cảm thấy khó hiểu. Nhưng Lewis không trả lời. Bởi trước hết, hắn là kẻ đã mất đi vẻ điềm tĩnh của mình. Những lời Vlad nói ra cắt hắn sâu hơn bất kỳ con dao nào có thể.
Với mỗi nhát đâm bằng ngôn từ, Vlad đào khoét sâu thêm vào vết thương của Lewis.
"Một khi đã tỉnh giấc khỏi cái trạng thái sững sờ bởi máu và lý do lý trấu, tất cả những gì chờ đợi ở cuối con đường chỉ là linh hồn đau khổ của riêng mình ngươi mà thôi. Đó chính là bản chất của hành động mà ngươi thực hiện. Nhưng nếu mà ngươi bỏ đi cả cái lý tưởng cao cả kia, thì...thì nó chỉ còn là màn thảm sát thông thường mà thôi. Và nếu chuyện đó xảy ra, không chỉ mỗi đồng minh mới thất vọng về ngươi đâu―không, ngươi còn làm những môn đệ đã tử trận thất vọng nữa."
Nếu Elisabeth có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ đồng tình với hắn.
Hành động của Lewis quá đỗi lãng phí.
Dù mục đích chỉ là để kết bạn, quá trình mà hắn thực hiện nó cũng đã bỏ lại một hàng dài xác chết ở phía sau.
Thật vậy: khi những kẻ báo thù đóng vai thẩm phán, phán xét mà họ đưa ra luôn luôn hệt như nhau.
Ấy nhưng như thế cũng chưa đủ để giải thích được cái cách nhẫn tâm mà Lewis đã độn số người tử vong lên.
Cứ như thể hắn báo thù chỉ để báo thù mà thôi.
"Đó là lý do vì sao mà ngươi cần một người bạn, phải không? Ngươi biết không, ta cũng đã để mắt tới hắn đó. Nhưng vì cái sức mạnh và lòng kiên định và bền bỉ của hắn, hắn quá đỗi chính chắn. Thật hiếm hoi, một kẻ hết lòng tin vào Chúa mà chẳng thèm đổ lỗi cho hắn một lời nào. Hắn khác ngươi, điều đó là chắc chắn. Quá khác biệt. Ta hỏi thật, ngươi nghĩ ngươi và hắn giống nhau ở điểm nào vậy? Ngươi thật tình đánh lừa bản thân để tin rằng hắn và ngươi giống hệt nhau sao? Rằng ngươi và tên thánh nhân đó―"
"Câm mồm đi, Vlad Le Fanu!"
"Ngươi muốn ai đó chính chắn ở bên cạnh mình nhỉ? Ai đó đảm bảo rằng ngươi sẽ không đi quá sâu vào một con đường lầm lỗi. Tựa như một thanh chốt trục xe vậy. Nhưng rồi hắn lại chết. Ha-ha."
Vlad nhún vai khi cười nhạo cái chết của chàng thánh nhân một tràng ngắn. Lewis không trả lời.
Như Vlad đối mặt hắn, nụ cười trên môi hắn vẫn càng ngày càng nở rộng, và hắn thầm thì với tông điệu cám dỗ.
"Thú nhận đi. Thứ mà ngươi muốn chỉ là thứ vũ khí có thể giết được thật nhiều người."
"Ngươi đừng nói nữa có được không? Ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời ngớ ngẩn nào từ ngươi nữa."
Lewis cố tránh né, biết rõ rằng đưa cho gã đàn ông ấy dù một mẩu thông tin thôi cũng rất nguy hiểm. Song, ánh mắt của Alice là câu trả lời duy nhất mà Vlad cần. Hắn khúc khích.
"À, thứ lỗi cho ta. Ta đoán ta đang là một ảnh hưởng xấu rồi. Trời ạ, tình phụ tử căng thẳng thật, luôn luôn phải vờ là mình quan tâm. Ngươi biết đấy, ta có thể đồng cảm, vì ta cũng là một người cha mà."
Vẻ đồng cảm của Vlad hoàn toàn vô liêm sỉ, nhưng ngạc nhiên thay, hắn làm đúng theo lời mình nói và giữ im lặng.
Rồi sau khi lùi về sau vài bước, hắn phơi bày điều khoản ra.
"Nếu ngươi không muốn nghe thêm những gì ta cần nói nữa thì bảo con bé lùi về đi. Thế thì ta cũng sẽ không dùng đến Đế Vương."
Lewis nhướn mày, không rõ Vlad đang nói đến chuyện gì.
Vlad nhún vai, thất vọng trước sự chậm hiểu của Lewis. Rồi hắn đưa tay phải ra trước như thể mời bạn nhảy.
"Ngươi cũng có thể chiến đấu mà nhỉ?"
Và thế là Vlad đã đưa ra lời đề xuất. Hắn xoay lưng lại lần nữa và bước đi một bước, rồi thêm bước nữa. Sau một giây, hắn quay lại và dang rộng tay. Rồi được ánh đỏ của bức tường sau lưng soi rọi, hắn nói với lòng tự trọng bừng cháy.
"Nào―hãy xem tình phụ tử của ai mạnh mẽ hơn nào!"
༒༒༒
Không lời căm phẫn nào cất lên phản đối hắn.
Trận chiến giữa cả hai chỉ diễn ra trong thầm lặng.
Mở đầu, Lewis im lặng đẩy nhẹ vai Alice để ra hiệu cho cô bé lùi về. Vlad gật đầu hài lòng. Tuyệt hảo. Rồi ngay sau đó, Lewis biến mất.
Tay vẫn dang rộng, Vlad nghiêng đầu lúng túng.
Một thanh rìu bay thẳng xuống đốt sống cổ hắn.
Không thèm quay mặt lại, Vlad với tay ra và dùng lòng bàn tay chặn lưỡi rìu khổng lồ lại. Nó cắt xuyên qua da thịt hắn, nhưng được nửa đường thì thanh rìu dừng phắt lại, như thể bị răng ai đó cắn chặt.
Lewis nói, giọng trầm hơn trước giờ.
"Chiêu trò gì đây?"
"Hửm? Ta chỉ dùng phép thuật cường hóa xương mình thôi mà. Cơ mà phần thịt thì ta để nguyên như thế. Ta muốn thử cảm nhận đòn tấn công của ngươi để xem cảm giác ra sao. Không tính tới sức mạnh thì khá thú vị đấy! Ta chưa từng nghĩ nó sẽ đến theo hình thái như thế này đâu!"
Lewis im lặng lần nữa và giật mạnh thanh rìu ra. Nó để lại một vết thương sâu hoắm theo phương dọc trên tay Vlad.
Máu dữ dội tuôn trào, làm vườn hoa thấm đẫm trong sắc đỏ ghê rợn. Một ngón út rớt xuống đất theo cách đầy lố bịch.
Vlad liếm máu mình. Môi hắn cong thành một nụ cười vui thú.
"Ngươi hành xử như một tên học giả, nhưng ta thấy ngươi chẳng hề ngại xuống tay khi cần phải chiến đấu chút nào! Đương nhiên rồi, không dễ để coi thứ này hay thứ kia là 'bản chất thật' của ngươi được. Dù gì thì phép thuật bóng tối cũng có thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sự dữ dội của kẻ điều khiển chúng mà. Có lẽ là tác dụng phụ vì cách mà nó được học như bản năng."
"Khi ta tham gia vào tổ chức phiến quân, thứ đầu tiên ta học được là những kỹ thuật ám sát. Hợp với một thấp hèn thảm hại nhỉ?"
"À, ta hiểu rồi. Đáng nhẽ ra ta phải đoán được từ cách mà ngươi nhắm tới điểm tử huyệt của ta r―Ối này!"
Lần này, Vlad lùi về một bước.
Từ lúc nào đó, Lewis đã sáp lại hắn. Ba con dao hình mặt trăng ló ra từ sau bộ trang phục đen của Lewis, một con có độ dài khác nhau. Lewis lần lượt xoay chúng theo hình tròn.
Vlad né được hai trong số chúng, rồi đập tan lưỡi thứ ba bằng ngón tay. Bóng tối và cánh hoa xanh bắn ra không trung.
Không còn gì trên tay, Lewis cất lên tiếng lẩm bẩm bất mãn.
"Thế thì sao, ngươi cố tình nhận lấy đòn thứ nhất à?"
"Ta nói rồi mà, đúng chứ? Cơ mà đúng là thất vọng. Ý ta là, ta chưa từng nghĩ ngươi có thể đứng ngang cơ với ta thời huy hoàng, nhưng mà ta cũng không nghĩ ngươi lại nhàm chán tới mức n―"
"Đầu."
Lời thì thầm trượt ra khỏi môi Lewis.
Trong một giây, Vlad bối rối. Nhưng vẻ vui sướng thuần túy nhanh chóng lan ra khắp mặt hắn.
Con mắt lộ ra từ sau lớp mặt nạ của Lewis đang đẫm trong sự căm ghét. Vẫn lạnh lùng như thường lệ, hắn chỉ tay tới đầu Vlad. Giọng hắn khản đặc và khô khốc.
"Hẳn là bản thân ngươi cũng không nhận ra, nhưng ngươi đang bảo vệ đầu mình. Mức độ năng lượng chảy qua cơ thể ngươi cũng bất thường nữa. Cơ thể đó không phải là có thể người―thế nên ta cho là thứ chứa đựng linh hồn đang nằm trong đầu ngươi?"
"Hoan hô! Bravissimo, ngươi đã dùng cái con mắt tinh tường đó để bù đắp lại cho sức mạnh yếu đuối của mình. Đúng thế! ...Khoan đã, lẽ ra ta không nên nói cho ngươi biết, hừm. Thói quen xấu của ta." (1)
"À, ta hiểu. Ngươi là một tên đần."
Vlad đáp lại lời nhận định cay nghiệt của Lewis với một cái nhún vai vô tư lự.
Khi ấy, một cặp lưỡi đao khổng lồ bay đến cổ hắn.
Món vũ khí kỳ lạ vươn ra từ ống tay áo dài của Lewis thay vì tay hắn. Trông nó như một cây kéo tỉa vườn, và đầu Vlad là thứ cây mà nó đang muốn cắt bỏ. Song, Vlad ngả thân trên về trước bất thình lình như thể bị vấp té. Hai lưỡi đao đóng sầm lại, suýt soát hụt qua đầu hắn.
Rồi Vlad vung cẳng chân dài lên, tung cước vào hàm Lewis. Lewis nghiêng người để né đòn, rồi đột nhiên vặn mình sang một bên vào quẳng lưỡi kéo trong vô định. Nhưng Vlad lại xuất hiện tại đích đến của chúng ngay sau khi chúng rời khỏi tay Lewis.
Cây kéo đâm xuyên qua Vlad. Nhưng người hắn chỉ tan vỡ đi.
Dòng lũ cánh hoa xanh và bóng tối đen bùng nổ đầy hào nhoáng ra tứ phía. Khi không khí quang tạnh, Vlad đứng đó như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Và tựa như một suy nghĩ muộn màng, ngón út bị chặt đứt của hắn giờ đây cũng quay về vị trí cũ.
Hệt như một màn ảo thuật.
Lewis tặc lưỡi với vẻ bực mình không che đậy.
"...Chà, khó chịu thật. Sự tồn tại của ngươi hệt như một trò hề vậy."
"Con gái vàng ngọc của ta nói vậy suốt đó! Thời kỳ nổi loạn kéo dài đến thế thì ngươi hẳn phải nghĩ con bé giờ đây đã dịu đi tí chút rồi ha?"
"Alice của ta chưa từng ăn nói như thế. Ngươi có nghĩ rằng đơn giản chỉ là do ả không thích ngươi không?"
Tiếng cổ vũ đầy động viên cất lên từ sau Lewis. "Đúng đó ―con là bé gái ngoan của Cha nè! Cha sẽ thắng!"
Bầu không khí giữa họ thư giãn đến lộn xộn. Nhưng dường như Vlad không để tâm. " Như thế thì không được đâu," hắn thì thầm với vẻ bất mãn thật lòng. Trong khi ấy, Lewis lôi một lưỡi đao khác ra từ ống tay áo.
Lần này, tới lượt hắn lẩm bẩm.
"Ta biết sao ngươi muốn đánh nhau với ta rồi."
"Ô-hô, gì đây? Không phải để chiếm ánh đèn khỏi ngươi đâu, cơ mà ta chỉ muốn mua vui cho bản thân mà thôi."
"...Ta biết đó không phải là lời nói dối. Nhưng nó cũng không hoàn toàn là sự thật, phải không? Ghìm Alice lại và một kình đối đầu ta để Elisabeth có thể tẩu thoát...nhưng ta không hiểu là vì sao. Tại sao ngươi lại cố đi xa tới mức ấy?"
Khi đặt ra câu hỏi, Lewis thúc những đòn nhanh dữ dội về phái Vlad. Né hết tất cả chúng là điều gần như không thể.
Nhưng hầu hết những đòn ấy đều là đòn giả cả.
Vlad thấy chúng rõ như ban ngày, nên hắn búng tay khi nhảy múa quanh những đòn quan trọng cần phải né.
Một đòn bay chéo, đâm thẳng về đầu hắn, và đó là đòn duy nhất mà Vlad bỏ sức ra để mà chủ động phản đòn. Nhưng lúc ấy, những lưỡi đao khác lại trúng đích, đâm xuyên tay và vai hắn. Mặc cho máu có ồ ạt đổ ra, Vlad vãn giữ được khoảng cách giữa mình và Lewis.
Cơ thể hắn đang ở trong trạng thái nguy kịch, nhưng hắn vẫn điềm đạm mà cười.
Lewis tiếp tục hỏi, như thể cuộc trao đổi chiêu thức vừa rồi chưa từng diễn ra.
"Ngươi là chủ thể cũ của Đế Vương, vậy nên Nhục hình Công chúa có mọi lý do trên đời để mà căm ghét ngươi. Ả ta hắn vô cùng khinh miệt ngươi. Vậy thì tại sao? Ngươi có biết không? Ta muốn có bạn bè là một chuyện, nhưng điều này còn vô lý hơn nữa. Chính xác thì Elisabeth Le Fanu là gì của ngươi hả?"
Rõ ràng Lewis đang bối rối. Vlad ngừng di chuyển, vẻ mặt vui tươi vuột khỏi mặt hắn.
Rồi với vẻ nghiêm túc tột cùng, hắn trả lời như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Hắn trông hệt như một gã đàn ông đang khoe mẽ về cái kho báu quý giá nhất của mình.
"Con gái vàng ngọc của ta chỉ là thế thôi. Nó là con gái ta, và ta yêu thương nó."
༒༒༒
Trong vài giây, Lewis đứng bất động. Thật lạ thường khi trông thấy hắn hoàn toàn sững sờ đến thế.
Hắn lắc đầu vì khó tin và bực tức. Tại thời điểm này, hắn thậm chí còn quên đi cả việc tấn công.
"Không đời nào... Ngươi thật sự chỉ xem ả ta là một đứa con yêu dấu thôi sao?"
"Đương...nhiên? Nếu không phải thế thì ngươi nghĩ tại sao ta thể bỏ qua được việc mình bị thiêu sống cơ chứ."
Vlad đặt tay lên ngực và chắc chắn nói.
Lewis thẫn thờ lần thứ ba. Tuy nhiên, lời khẳng định ấy cũng có phần là hợp lý.
Dựa theo những gì được liệt kê trong báo cáo, Elisabeth là người đã kết bản án tử hình bằng cách hỏa thiêu cho Vlad. Không còn chút tro tàn nào của hắn còn sót lại. Ấy thế mà bản sao của Vlad chẳng có vẻ gì là căm ghét cô vì chuyện đó.
Thật ra, hắn còn sánh vai cùng cô nữa.
Không ai có tư duy như con người bình thường lại có thể làm thế cả.
"Nào, giờ thì trong lúc ngươi đang đờ ra vì sốc, ta mong ngươi sẽ không phiền nếu ta lảm nhảm một chút. Ngươi thấy đấy, ta cũng từng xem Kaito Sena là một đứa con xuất chúng. Thằng nhóc cũng là lãnh chúa của ta, nhưng dẫu vậy―Thoạt đầu, ta chỉ mua vui cho bản thân thông qua việc đứng xem nó có thể chìm sâu đến đâu, nhưng thậm chí ta đây cũng chẳng thể nào hình dung được rằng tâm trí méo mó của nó lại trụ vững được cho tới tận phút chót! Nhờ thằng nhóc, ta đã tận hưởng mọi ngày trong đời mình."
Bỗng giọng Vlad dạt dào trong cảm xúc, làm cho Lewis bất ngờ. Vẻ mặt của Vlad là vẻ mặt của người đang nhớ lại những sự kiện đã diễn ra một thế kỷ―hay thậm chí là một thiên niên kỷ―trước, và hắn tiếp tục nói với tông điệu ưu sầu.
"Nhưng rồi thằng nhóc phong ấn mình trong khối pha lê ấy. Buồn thật, đương nhiên, nhưng đó vẫn là quyết định mà đứa con trai yêu dấu của ta đã tự đưa ra. Biểu tượng cho sự trưởng thành của nó, từ một vỏ bọc chưa đủ lông đủ cánh, trở thành một người đàn ông biến chất hoàn toàn. Và ta hoàn toàn có ý định tôn trọng lựa chọn của nó. Nhưng dù vậy, làm gì có loại cha mẹ nào lại không đau buồn vì điều như thế cơ chứ?"
Vlad lắc đầu khi cảm xúc lan khắp người hắn lần nữa.
Lewis tái nhợt. Vì việc Vlad Le Fanu nói ra điều như thế là chuyện không thể nào tin nổi. Xét đến những sinh mạng mà bắn đã tự mình dập tắt, hành vi đó gần như thật báng thần bổ thánh.
Ấy vậy mà Vlad vẫn tiếp tục, hoàn toàn vô tư.
"Nhưng kể từ khi mớ hỗn độn này bắt đầu, một nỗi lo khác đã dần xâm chiếm lấy ta. Và sự bất an đó càng tăng lên khi quân đội phiến quân của ngươi bắt đầu thảm sát những ngôi làng kia. Theo cái đà ấy, ta sợ rằng ta cũng sẽ mất luôn đứa con gái quý giá của mình. Đó là trọng lượng của cái sự thay đổi nguy hiểm mà cái chết của Kaito Sena đã làm dấy lên trong con bé. Ban đầu, ta đau xót cho sự thay đổi đó, nhưng giờ đây ta tha thứ cho nó. Tha thứ cho tất cả. Có thời khắc ta đã muốn con bé chết đi, nhưng chuyện đó đã thay đổi khi ta mất đi con trai mình. Giờ ta chỉ muốn con bé không chết."
"...Cái gì."
"Ta bảo là ta không muốn con bé chết."
Mất một lúc Lewis mới hiểu được điều mà mình vừa nghe thấy. Nhưng khi đã hiểu thì thứ lan ra khắp mặt hắn không phải là cơn sốc. Mà là sự thịnh nộ.
Hắn rút ra một lưỡi đao nữa, một thanh gươm răng cá mập được thiết kế để gây mất máu trầm trọng, rồi vung nó với tốc độ kinh hoàng. Vlad né nó vài lần, thi thoảng đỡ đòn khi nó xoay đến.
Khi cuộc chiến tay đôi sinh tử ngày càng trở nên dữ dội hơn, Lewis hét lên.
"Xàm ngôn đủ rồi, Vlad Le Fanu! Ngươi đã giết hàng nghìn―hàng vạn người! Và rất nhiều người dân của ta cũng nằm trong số các nạn nhân của ngươi! Ngươi thảm sát ngẫu nhiên và không phân định, và còn lấy lòng vui thú vì chuyện đó! Vậy mà ngươi, chính ngươi, dám nói rằng mình không muốn ai đó chết hả?! Ta không có vị thế để nói, nhưng ngươi hẳn là đang đùa với ta rồi đấy!"
"Ồ, ta chắc chắn là ta không có đùa đâu, nhưng ngươi nói đúng trên tất cả các phương diện khác rồi đấy! Đúng, ta đã giết hàng vạn người! Nhưng có gì sai đâu cơ chứ? Hầu hết bọn chúng, dù là loài người hay thú nhân hay á nhân hay người lai, đều chẳng đáng để hít lấy cái thứ không khí mà chúng đang dùng để thở! Chúng đều là lũ rác rưởi cả, tất cả bọn chúng! Và đó chính xác là lý do vì sao mà ta lại thương yêu con cái mình mà không một ai khác. Ngươi thấy chuyện đó có gì mâu thuẫn cơ chứ?"
Vlad kết thúc với tông điệu hào hùng và tự hào. Lewis biết nói chuyện với hắn cũng chẳng mang lại gì. Vlad chỉ sống theo cái hệ thống giá trị của riêng mình hắn. Những cái cán cân mà hắn dùng để đo lường thế giới hoàn toàn khác biệt với những kẻ khác.
Hẳn là sẽ chẳng có một ai thật sự thấu hiểu được hắn.
Thậm chí cả con gái và con trai yêu dấu của hắn.
Song, Vlad không hề quan tâm tới chuyện đó một tẹo nào. Và chỉ là thế.
"Tình yêu chỉ là thứ ảo ảnh, và chắc chắn không phải là thứ đáng để mạo hiểm tính mạng. Hay ít nhất đó là điều mà ta xưa kia từng nghĩ. Nhưng thì ra hy sinh vì tình phụ tử cũng chẳng tệ chút nào! Có vẻ là mỗi ngày ta lại học được một điều mới!"
Vlad một mình tận hưởng cái khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Thật ra thì hắn chìm sâu trong màn độc thoại tới mức những đòn chém của Lewis dần cán đích và khắc nên những vết cắt sâu trên cơ thể hắn. Nhưng thậm chí da thịt có bị lóc đi và máu có đầm đìa khắp người, nụ cười của Vlad vẫn ở yên đó, thế đứng của hắn vẫn hệt như cũ.
Lewis không định để cơ hội đó vuột mất. Hắn búng tay, một cán cầm nặng trịch rơi xuống lòng bàn tay nhợt nhạt của hắn.
Nó là cán của một thanh rìu hành quyết khổng lồ.
Rồi Lewis chém nhanh và tàn bạo tới mức khó để mà đỡ nổi. Và đó là lúc mà nó diễn ra.
Cổ Lewis rách toạc.
"A...Ặc..."
Không thể nào cất lên một tiếng hét, Lewis thốt ra tiếng thở đầy đau đớn. Hắn dồn hết sức mới đứng nổi.
Vlad nhìn xuống hắn với ánh mắt lạnh như băng. Hắn xua đi sợi cước thép mà mình vừa cầm và lắc đầu.
"Ngươi khoe mẽ về việc mình là một tên sát thủ giỏi giang, nhưng cuối cùng thì ngươi chỉ là một tên tay mơ hạng bét mà thôi. Để hạ gục một người thì cần một vết cắt nhỏ và một động mạch là đủ, ngươi cần vũ khí to như thế để làm gì? Thôi nào, đừng có bị cuốn vào giai điệu của ta chỉ vì vào màn trào phúng kịch tính và đôi ba lời độc thoại chứ."
"Cha ơi!"
"Lùi lại, Alice!"
Alice la lên và định chạy tới, nhưng Lewis nhanh chóng ngăn cô bé lại. Hắn chập choạng lùi về một chút và triệu hồi một đám cánh hoa xanh và bóng tối đen để bao phủ vết thương lại. Nhận ra hồi phục nó hiệu quả khó tới mức nào, hắn quyết định đốt để hàn vết thương lại. Sau khi thô bạo cầm máu, hắn nói.
"Ta...ổn. Con không cần...phải lo. Đòn đó...còn lâu mới...gây chết người."
"Chà, thật là thế. Dù gì thì nó cũng đâu dùng để giết ngươi đâu. Con trai và con gái của ta đều có những lúc nổi loạn, và chúng chẳng bao giờ lắng nghe điều ta cần nói cả. Vậy cớ gì ta lại phải triệt tiêu đi thính giả hoàn hảo của mình cơ chứ?"
"Và còn...một chuyện nữa..."
"Ố?"
Vlad ngoan ngoãn lắng nghe, và Lewis ngẩng đầu.
Mặt nạ da hắn đều được nhuộm trong máu, và nửa khuôn mặt lộ ra đang mỉm cười đầy dữ dội. Giờ đây mắt hắn cháy bừng với vẻ dã tâm rõ rệt không lung lay.
Vlad dõi lấy sự thay đổi đó với vẻ hài lòng.
Lewis cất lên tiếng cười chiến thắng để đáp lại.
"Kết thúc rồi "
"Cái gì kết thúc cơ?"
Và thế là nửa khuôn mặt đang mỉm cười của Vlad
biến mất vào hư vô.
༒༒༒
Chuyện gì vừa xảy ra?
Vlad bối rối chớp con mắt còn sót lại của mình. Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn rơi bịch xuống đất, ngã nhào tới trước hệt như con rối bị cắt dây.
Alice nhìn xuống hiện trạng khó coi của bắn. Khi nói, giọng cô bé thật lạnh lẽo.
"Cháu không di chuyển đâu đó. Hệt như Cha bảo cháu."
Chắc chắn rồi, cô bé đang nói thật. Tay cô chắp sau lưng hệt như một bé gái ngoan.
Không, thay đổi đã diễn ra trong chính sân đền.
Một đòn tấn công với cao độ nằm trên ngưỡng nghe được đã thiêu rụi phân nửa ngôi đền. Sân đền, một mảng xanh nằm giữa sa mạc khô khan rộng lớn, đã biến mất. Nhiệt độ cháy bỏng đã thiêu rụi mặt đất và biến nó thành một thứ vật liệu nhẵn nhụi.
Vlad nhăn mặt đôi chút. Thậm chí cả hắn cũng không nắm bắt được lý do mà thay đổi ấy diễn ra.
Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy?
Alice, người đã chứng kiến hết tất cả, nhìn hắn chòng chọc. Ruy băng thỏ trắng lúc lắc qua lại trên đầu cô, ấy nhưng cô lại trong giống Hoàng Hậu Đỏ hơn hết thảy khi nhìn xuống gã đàn ông đã gục ngã. Khoan nhượng, cô quyết định trả lời câu hỏi mà hắn chưa nói ra.
"Nhưng sự tuyệt vọng thì có."
Giọng cô bé chứa chan sự chế nhạo
như thể để mỉa mai hắn vì đã trông đợi điều gì hơn đến từ thế giới.
༒༒༒
Ở đằng xa, tiếng gầm mới được cất lên.
Vô vàn giọng nói gào thét, ấy nhưng tất cả đều như một.
Chết đi. Chết đi. Chết đi. Thời khắc đã đến. Ta thấy ngươi rồi.
Thiên đường và hạ giới sẽ bị chuyển dời, và ngươi sẽ phán xét thế giới qua lửa hồng.
Ngày hôm nay, ngày phẫn nộ
ngày tai họa và đau khổ
của sự cay đắng to lớn vô vàn.
Ngày hôm nay là ngày chủ nhân chúng ta được tái sinh.
"...Sa Nữ Vương."
Vlad không nhìn lấy bóng hình đang biến đổi trong ánh lửa, nhưng hắn vẫn kết luận được.
Thực thể có thể đứng ngang hàng với Tam Lâm Vương đã bắt đầu di chuyển.
Chính xác hơn thì bà không thật sự tái sinh. Chỉ là xác bà đang di chuyển. Tuy nhiên, không ít thần thoại đã kể về việc Sa Nữ Vương tham gia trận mạc, và thậm chí giờ đây da bà đã được kết thành tinh thể. Không lưỡi đao hay thứ phép nào có thể xuyên thủng được nó.
Vô hồn là thế, nhưng bà vẫn là một mối đe dọa lớn ngang với khi còn sống.
Nghe thấy sự huyên náo phát ra từ phía ngoài, Vlad nhỏ giọng cười.
"Hề... Ta hiểu rồi... Vậy ra bọn ngươi không hề lừa lũ á nhân."
"Đúng thế. Chúng cũng có lấy chiến thắng mà chúng tìm kiếm. Với nguồn lực và chuyên môn về phép thuật của bọn ta, phía á nhân đã nhận ra―nhận ra rằng có một lượng năng lượng khổng lồ được lưu trữ trong thi hài Sa Nữ Vương. Từ đó, điều chúng cần làm chỉ là thực hiện phương pháp mà người ta dùng để người làm người đá hoạt động. Chúng đánh thức lò phản ứng và biến thi hài được bảo tồn hoàn hảo kia thành một món vũ khí."
Lewis trả lời đầy điểm đạm. Đối với á nhân, Sa Nữ Vương chắc chắn là lá bài chiến thắng cuối cùng của họ, lá bài mà họ không muốn đánh trừ khi thật sự cần thiết. Dường như việc phân tích vòng dịch chuyển nằm trên lưỡi chính là công tắc để kích hoạt bà.
Rồi khi á nhân biết về cuộc tiến quân của Tam Lâm Vương, họ cần phải đem bà tới khu nhà hệt như cách mà phía thú nhân đem Tam Lâm Vương tới.
Từ âm thanh cho thấy, sự hiện diện của bà đã đánh úp được Tam Lâm Vương, và họ đã bị thương.
Điều đó được thể hiện rõ thông qua tiếng la ó và hò hét của thú nhân. Song, trước khi những tiếng khóc lóc của họ kịp trở thành những tiếng gào thét giận dữ, những âm thanh đầy đau xót đã lần lượt lặng im. Hẳn là họ đã bị thiêu rụi hoặc nghiền nát.
Vlad nhìn quanh, mắt hắn đang lủng lẳng ngoài hốc mắt.
Thế giới đang bừng cháy trong sắc đỏ rực, đỏ thẫm và đỏ chói.
Tất cả đang chết đi.
Mỉa mai thật. Vì phẫn nộ, thú nhân đã thúc Tam Lâm Vương hành động, và để chống lại bọ, phía á nhân đã triệu hồi Sa Nữ Vương. Hành vi báo thù này chồng chất lên hành vi báo thù khác.
Tất cả đều đang gào lên rằng kẻ thù của mình mới là kẻ tội đồ.
Vlad khúc khích. Ai ai cũng muốn có được một lý do để trả thù.
Họ cần phải đứng trên mái nhà mà hét lên rằng chính nghĩa đứng ở phía mình. Vì nếu không thì tất cả những gì đợi chờ ở cuối con đường chỉ là linh hồn vụn vỡ của riêng họ mà thôi.
Tất cả những thứ này, tất cả những điều đang diễn ra, chỉ là cái lý lẽ để đến được kết cục đó.
"Thấy chứ, đây là lý do vì sao mà ts không thể nào chịu nổi lũ người thường. Chúng phiền toái thật."
Khi những lời ẩy rỉ ra từ miệng Vlad, gắn nhắm bên mí còn sót lại của mình lại, như thể không thể nào chịu nổi sự mệt mỏi của bản thân.
Thanh kiếm hành hình rơi từ không trung vào tay Lewis. Gần giống với kiếm của Elisabeth, nó là thứ vũ khí được thiết kế để chặt đầu. Hành động cuối cùng bày tỏ lòng vị tha. Với lưỡi đao nhân từ trong tay, hắn tiếp cận gã hề, kẻ thù của hắn.
"Kết thúc rồi, Vlad Le Fanu. Ngươi là một tên ác độc và thô bỉ từ đầu chí cuối. Nhưng ta tôn trọng tình yêu đó của ngươi, dẫu cho nó có tự cao tự đại là thế... Nhưng ngươi đúng―cha phải có nghĩa vụ bảo vệ con cái."
"Đúng...là vậy... Nhưng, ngươi biết không...những lời đó...là điều mà ta...không muốn nghe....được từ mồm ngươi...."
Vlad cong đôi môi gần như nát toang của mình thành một nụ cười. Hắn mở mắt ra lần nữa, ném về Lewis cái nhìn như thể đang phơi bày những sự thật của hắn ra. Lewis đáp lại bằng sự im lặng. Hắn giơ thanh hành hình kiếm lên.
Đây sẽ là dấu chấm hết cho màn hài kịch.
Vlad ói ra một đống máu, thịt và răng đầy ghê rợn. Khi đống-chứa-đầy-nội-tạng rơi ra khỏi một bên cổ họng, hắn khẽ thầm thì.
"À...kết thúc rồi... Kết thúc rồi...nhỉ?"
"Phải, hỡi Kẻ Nuôi Dưỡng Địa Ngục Trong Tâm Trí ạ. Và biết ơn đi. Ta vừa bắt đầu thấy chán màn trình diễn đấy.
"Ghe-he-he-he-he-he, phư-he-he-he-he-he, phư-he-he-he-he-he."
Tiếng cười được nổ ra nghe hệt như giọng con người.
Bất ngờ, Lewis bần thần chằm chằm vì sốc.
Vì có một điều mà hắn chưa từng nhận ra.
Không một kẻ nào trên đời này thật sự hiểu được Vlad Le Fanu. Thậm chí số người nghĩ đến việc đồng cảm với tên phản diện như hắn là rất hiếm hoi. Và không đời nào một kẻ như hắn lại giữ lời hứa cho tới tận phút chót cả.
Rồi với tiếng bắn tung tóe quái đản
ngực của kẻ mặc trang phục đen như y sĩ
bị xé vụn như giấy.
༒༒༒
"Thấy chưa, đây chính là lý do mà ta gọi ngươi là một tên nghiệp dư. Ngươi bị ai nhập mà nghĩ rằng ta sẽ giữ lời thế hả?"
Đây là điều không thể nào giải thích được nhưng giọng Vlad đang ngập tràn trong niềm kiêu hãnh. Khi ngôn từ bật ra khỉ miệng hắn, Alice bàng hàng la lên.
"...Hở? Hửm? Cái gì?! ...Ch-Cha ơi? Cha... Cha, Cha ơi!"
Cô bé gào lên và chạy đến bên Lewis. Hoàn toàn không nao núng trước hiện trạng của kẻ thù, cô với cánh tay non trẻ ra hết cỡ. Nhờ đó mà cô có thể bắt được người Lewis trước khi hắn kịp ngã xuống đất.
Cô bé đỡ hắn lên, cố hết sức để ngăn ruột hắn trào ra ngoài.
"Ôi, tạ ơn trời―Con đến kịp rồi. Làm ơn, Cha ơi, Cha phải bình...tĩnh lại..."
Bỗng thứ gì đó rơi xuống mặt đất cạnh bên họ. Nó nhỏ nhắn. Thứ gì đó mà cô chưa từng trông thấy.
Nó là một cục thịt trông giống như một chiếc túi nhỏ màu tro―
―và nó mang hình thù hệt như một quả tim.
"...Ch-Cha ơi? Không... Không, không, chuyện này không thể xảy ra được. Chuyện này không xảy ra chứ ạ?"
Lời lẽ vuột ra khỏi miệng Alice là những tiếng thì thầm sững sờ. Lewis cố trả lời cô, nhưng miệng hắn chỉ trào lên máu. Hắn vẫn còn sống, nhưng vết thương quá trầm trọng để có thể chữa lành. Hắn không có nhiều thời gian.
Vlad trông lấy cả hai và cất lên tiếng cười tàn độc. Cạnh hắn, con chó săn tối thượng đập đuôi xuống đất.
"Hỡi chủ thể của ta, giờ thì làm gì đây? Ta có thể nắm lấy cơ hội này mà ngậm ngươi bỏ chạy, nhưng làm thế chỉ khiến cho não ngươi rơi ra, khiến cho thiết bị tự hủy trong ngươi bị kích hoạt mà thôi. Ta thấy là chúng ta không còn sự lựa chọn nào nữa. Ta biết vị ngươi sẽ gớm lắm, nhưng ngươi nghĩ sao về việc ta ăn ngươi?"
"Đừng, tốt hơn là đừng. Không phải ngươi chán ăn thịt người rồi sao? Và hơn nữa, ta còn ân huệ muốn đòi hỏi ở ngươi đây?"
Giọng Vlad chứa chan vẻ thật tình lạ lùng. Đế Vương nhếch mũi lên với vẻ khinh bỉ ra mặt.
Lửa địa ngục cháy lên trong mắt con chó đen khi hắn gầm gừ.
"Tông điệu của ngươi khiến ta phát bệnh đấy, hỡi Kẻ Nuôi Dưỡng Địa Ngục Trong Tâm Trí. Ấy nhưng đồng thời ta cũng tò mò muốn xem ngươi định để lại di sản gì. Nói đi."
"Ta muốn ngươi đưa thông điệp này cho con gái yêu dấu của ta―'ta thật sự yêu con từ tận đáy lòng.'"
"Đó thật sự có phải là điều mà một tên phản diện nên nói không vậy?"
Giọng Đế Vương nghe vô cùng bực tức. Trong khi ấy, Alice ngồi bất động như thể hồn đã rời khỏi xác.
Mặt khác, gã đàn ông và con chó đang trò chuyện như thể họ chẳng màng đến bất kỳ điều gì trên đời. Vlad phun ra một mẩu lưỡi, rồi vui vẻ giải thích.
"Ôi, nhưng ó hính hác hà phì khao... Hừm, ta ăn nói không chuẩn gì hết. Ta bảo là đó chính xác là vì sao đó! Bằng cách này, ta có thể để lại cho con bé vết thương không thể nào có thể lành. Và phần hay nhất là đó hoàn toàn là sự thật! Vì cuối cùng thì không phải khao khát mang tính con người nhất là được nhớ đến sao?"
"Ôi, cho ta xin. Đừng có khoe mẽ nữa. Hơn nữa, ta chắc là ả đã biết rõ điều đó rồi."
Đế Vương khịt mũi. Vlad vẫy bàn tay còn sót lại của mình chẳng với một ai cụ thể, và chiếc nhẫn xanh lam trên ngón giữa hắn lóe lên. Con chó đen vẫy đuôi qua lại như thể móc mỉa sự ngu ngốc của Vlad. Nhưng rồi hắn nghiêng đầu.
"Khoan đã. Ngươi là chủ thể của ta. Nếu ngươi chết, chẳng phải ta sẽ tan biến theo ngươi sao?"
"Ha-ha... Ta đoán đó là một vấn đề đấy... Nào nào, đừng cắn ta chứ!"
"Sao chú dám. SAO CHÚ DÁMMMMMMMMMMM!"
Bỗng một tiếng hét xé toạc không gian.
Vẫn ôm lấy Lewis, Alice đang nhìn về phía Vlad. Cơn thịnh nộ và khát máu cháy lên trong mắt cô bé dữ dội tới mức chúng trông như thể sắp trào ra ngoài. Trông chúng gần giống với lửa địa ngục trong mắt con chó săn tối thượng.
Vlad nhoẻn miệng cười đáp lại. Alice giơ tay lên.
Lần này, màn kịch thật sự, thật sự kết thúc.
Và ôi, đúng là một màn trình diễn phiền nhiễu dai dẳng, suồng sã, tàn nhẫn và thú vị làm sao.
Rồi mắt Vlad chuyển hướng...và hắn cất lên tiếng lẩm bẩm yên bình.
"Ồ...là con."
Một giọt lệ không ai có thể thấu hiểu được rơi xuống.
Rồi một vầng mây tạo nên từ cánh hoa xanh và bóng tối đen nuốt lấy nó
khi Vlad Le Fanu từ giã cuộc đời.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage