Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 8 (Đang tiến hành) - Chương III: Những kẻ biết đến tình yêu

Căn phòng đỏ rực.

Tất cả đều được nhuộm trong sắc máu tươi, và đó là thứ màu sẽ đào xuyên qua nhãn cầu rồi dần làm cho tâm trí bạn kiệt quệ.

Một bàn cờ nằm trên chiếc bàn sơ sài.

Trong những quân cờ, một số quân uốn éo và quằn quại theo cách vô cùng dị kỳ.

Quá trình kinh hoàng giữa sống và chết trước kia không chỉ tiếp tục diễn ra, mà vài nhóm quân tốt còn tiếp tục tiến quân. Trong góc bàn cờ, vài quân trong số chúng thậm chí còn nổi loạn. Nhưng cũng có tồn tại hai quân kiểm soát lấy bàn cờ.

Mỗi quân thuộc về một phía, cả hai đang đối mặt nhau.

Cả hai đều là phụ nữ. Đầu một quân là con người; đầu quân còn lại lại là thằn lằn.

Kaito và Hina tập trung dõi lấy hai quân cờ. Song, không ai trong hai phụ nữ di chuyển. Cả hai chỉ trò chuyện. Nhưng không ai có thể nghe được tiếng của những quân cờ trên bàn cờ. Và Kaito lẫn Hina đều biết vậy.

Những quân cờ dường như thật gần với họ, nhưng thực ra lại xa cách hơn cả Tận cùng Thế giới. 

Cố lắng nghe lấy chúng chỉ là việc làm của những kẻ ngu ngốc mà thôi.

Dẫu vậy, Kaito và Hina vẫn dỏng tai lên.

Cả hai đều im lặng. Và căn phòng cũng tĩnh lặng.

Hoàn toàn

vô cùng

tĩnh lặng.

༒༒༒

"Cô bảo rằng tôi đang chịu khổ, nhưng...thuật ngữ đó dành cho cô thì hợp hơn đấy, cô không nghĩ vậy sao?"

Giọng vợ Aguina thật hiền hậu. Elisabeth nhíu mắt lại.

Khó mà đoán được tuổi á nhân chỉ từ một ánh nhìn, nhưng dù vậy, người đàn bà rõ ràng không phải là thiếu nữ độ thanh xuân. Từng chiếc vảy đỏ son trên người bà lấp lánh lên dưới ánh sáng, nhưng một vài trong số chúng đã trở nên cứng hơn thông thường. Nó tựa như biến chuyển mà thi hài Sa Nữ Vương đã trải qua.

Đó là minh chứng cho việc máu bà vô cùng thuần khiết, thậm chí khi so với những á nhân thuần chủng nhất.

Sau khi thực hiện phản bội, Aguina đã chẳng hề hé lộ bất kỳ điều gì cho bà biết. Nhưng tuy không can thiệp, bà vẫn chối từ bị tra hỏi. Nhưng ép buộc bà làm chứng không hề khả thi.

Bởi lẽ dòng dõi và danh thế của bà còn cao hơn cả chồng mình.

Nói ngắn gọn bà là loại quý tộc hiếm hoi trong giới quý tộc á nhân.

Nhưng mặc kệ tước vị của người đàn bà, lần này Elisabeth không cố ngăn bản thân tỏ ra thái độ mỉa mai.

"Không, ta nguyện dành hết nó cho ngươi. Chồng ngươi đã phản bội thú nhân lẫn nhân loại và đi theo phe người lai. Giờ đây hắn ta là kẻ thù của thế giới. Tất cả chỉ vì một ván cờ bồng bột và không được nhận định rõ ràng. Sự ám ảnh với huyết thống đã làm hắn đui mù với sự dốt nát trong kế hoạch của chính mình."

"Quả là những lời lẽ xấc xược cất ra từ một con người thấp kém như cô."

Giọng người đàn bà đầu thằn lằn thật điềm đạm và hiền hòa.

Đến mức mà Elisabeth phải mất một lúc mới xử lý được điều mà bà vừa nói.

Đó là chiều sâu của thứ nhân phẩm mềm mỏng mà lời lẽ bà phát ra.

Vợ Aguina tiếp tục, chưa từng mất đi cái vẻ kiêu sa của kẻ đứng trên người người.

"Tôi chắc chắn là cô biết, Nhục hình Công chúa ạ―với tư cách là món vũ khí của Giáo Hội, là kẻ tội đồ đáng thương và là vợ của Cuồng Vương."

"...Hửm? Ta có vài điểm cần phản đối đất. Nhưng cứ tiếp tục đi."

"Nhân loại là một nhóm người thuộc giới quyền quý phân biệt giai cấp, không thể nhận thấy cái góc nhìn về thế giới của bản thân đặt con người làm trung tâm nhiều đến mức nào. Và hơn nữa, các người đông như chuột bọ vậy. Sớm muộn thì các người sẽ tiêu diệt các chủng loài khác, bất kể họ có tham gia vào cuộc nổi loạn hay không. Biết rõ điều đó, ông ấy đã chọn cứu lấy những con tin. Chọn ưu tiên sự thuần huyết để chủng loài bọn tôi có thể được cứu vớt. Trong bất kỳ ai, một con người dám xem cái quyết định ấy là 'dốt nát' thì quả là một hành động đáng phỉ nhổ."

Người đàn bà á nhân mỉm cười. Tông điệu bà vẫn ấm áp như bàn tay vuốt ve lấy đầu người khác, nhưng cũng cắt sâu như một con dao đâm thẳng vào ruột. Bà nheo đôi mắt hoàng kim lại và nói khi ngẩng cao đầu.

"Đúng thế―tôi rất tự hào vì điều mà chồng mình đã làm."

Và sau miêu tả đó về chồng mình, về kẻ thù của thế giới, bà chấm dứt bài phát biểu.

Đó là tất cả những gì bà cần nói.

Chỉ thế, không gì hơn.

Bà xoay người khỏi Elisabeth lần nữa. Elisabeth lắc đầu, mặt cô âm thầm đổi thay.

Bỗng Nhục hình Công chúa lên tiếng.

"Ta hiểu rồi, ta khó có thể nghĩ về thứ gì khác nằm bên dưới lợi ích của bản thân."

"―!"

Elisabeth biết rõ câu nói ấy bất cẩn ra sao. Đó là đỉnh cao của sự thất lễ.

Vợ Aguina quay lại với cô.

Khi ấy, Elisabeth với tay ra, bóp thẳng vào chiếc cổ đầy vảy của người đàn bà trước khi bà kịp có cơ hội cất lên tiếng hét.

Áp lực nhẹ. Cô không bóp thẳng tay.

Nhưng thay vào đó, cô thả một cơn sóng cánh hoa cuộn tròn quanh họ. Mắt vợ Aguina mở to.

Á nhân không chuyên về phép thuật, nhưng thậm chí đến bà cũng biết.

Bà biết rằng Nhục hình Công chúa là một kẻ tội đồ được khoác trong cánh hoa, kẻ nắm trong tay máu và xích.

Đối với cô, cắt đứt động mạch hay chặt phăng đầu người khác chỉ là trò trẻ con.

Vẫn bóp lấy huyệt của người đàn bà á nhân, Elisabeth gật đầu.

"Nỗi sợ và quan ngại mà ngươi cảm thấy là chính đáng. Tận thể và chọc nổi loạn đều bắt nguồn từ sự cuồng tín với tôn giáo của nhân loại. Nhưng các ngươi cũng phân biệt giai cấp với người lai tương tự như vậy thôi. Các ngươi không chịu che chở chúng. Ai ai cũng tin rằng công lý chỉ nằm ở phe mình, và cái mớ hỗn độn mà chúng ta đang mắc phải chính là hệ quả cho việc đó."

"Cô―"

"Bản thân việc đứng ngoài lề và nhìn vào thôi cũng đã là tội lỗi rồi. Song, ta sẽ thừa nhận rằng nhân loại hoàn toàn không xứng đáng nhận được lòng tin."

"Ồ, vậy chúng ta có điểm chung rồi đấy. Vậy sao lại kh―?"

"Nhưng chuyện đó cũng chẳng hề quan trọng."

Elisabeth ôn nhu mỉm cười, và lần đầu tiên, khuôn mặt vợ Aguina cứng đờ lại. Khó có thể biết được trực cảm của bà nhạy bén hay không, nhưng dù là gì thì bà cuối cùng cũng đã nhận ra điều gì đó.

Bà nhận ra Nhục hình Công chúa đang vô cùng tức giận tới mức nào.

Với vẻ mặt vẫn hiền hòa nhất có thể, Elisabeth nói với lòng tin sắc đá.

"Ta rất tự hào vì những gì mà Kaito Sena đã làm."

Vợ Aguina đưa cho cô cái nhìn đầy bối rối. Tên cậu không liên quan gì đến điều mà họ đang nói. Nhưng đối với Elisabeth, không gì trên đời này quan trọng hơn cả. Xét cho cùng, nền tảng cho nhận thức về công lý của cô đã vượt qua cái khái niệm tầm thường như đạo đức hay lý lẽ từ lâu rồi.

"Ý ta là, ngươi có từng nghĩ đến nó chưa?"

"Đã...gì cơ?"

"Ai là kẻ đã chiến đấu cho thế giới này? Ai là kẻ đã cứu rỗi lấy tất cả lũ con chiên dốt nát? Ai là kẻ đã hy sinh thân mình để biến tất cả những điều đó thành sự thật? Đó có phải là chồng ngươi không? Không. Đương nhiên là không rồi. Ngươi và những kẻ khác...bọn ngươi là lũ dối trá, ngươi biết thế chứ?"

Cơn thịnh nộ của Elisabeth đã khiến cho đầu ngón tay cô run nhẹ lên. Song, cô không bóp chặt tay.

Cẩn thận không đả thương vợ Aguina, Nhục hình Công chúa tiếp tục.

"Ngươi, chồng ngươi, nỗi ám ảnh với sự thuần huyết của bọn ngươi, nỗi đau xót của lũ người lai, vô vàn toan tính của ba chủng loài...đối với ta, những thứ như thế là vô giá trị. Ta chỉ có một dự định duy nhất―cứu lấy thế giới này, và nhiều kẻ dốt nát đần độn sống trong nó nhất có thể, bằng bất kỳ phương pháp nào mà ta có thể nghĩ đến."

"...Đó là cái tư tưởng rất ư là trái nghịch đấy nhỉ?"

"Ồ, phải―đừng lầm. Ngươi thấy đấy, có một kẻ đã từng trông thấy khuôn mặt ghê tởm của thế giới và chấp nhận nó. Và ta cũng sẽ làm vậy―vì ta rất tự hào về tên đần đó, và ta yêu hắn từ tận đáy lòng."

Những câu từ lần lượt thay nhau đổ ra khỏi miệng cô.

Elisabeth nghiêng đầu sang một bên. Hửm? Cô trầm tư một chốc, ngẫm lại những gì mình vừa nói. Và cuối cùng, cô thầm nhận ra một điều.

Đúng thế.

Hệt như điều người ta cảm thấy với người bạn tâm tình, hay với em trai, hay với vị cứu tinh của mình.

Hệt như điều người ta cảm thấy với một tên nhân hậu, đần độn không thể nào cứu vãn nổi―

Hệt như điều người ta cảm thấy với bất kỳ ai mà người ta yêu thương―

"Ta, Elisabeth Le Fanu ta đây, yêu Kaito Sena."

Trong khoảnh khắc ấy, một giọt lệ ấm nóng lăn xuống má Elisabeth. Song, cô lờ nó đi.

Vì thứ như thế

hoàn toàn và vô cùng không phù hợp với Nhục hình Công chúa.

༒༒༒

"Giờ thì nói đi."

Elisabeth ra lệnh cho bà như thể chưa có điều gì xảy ra.

Người đàn bà quý tộc nhìn cô với đôi mắt hoàng kim.

Trong tất cả những á nhân còn sống, bà là người duy nhất kiên quyết chối từ làm chứng. Nhục hình Công chúa vô cảm nói khi đối mặt với bà.

"Vợ của Aguina Elephabred. Nếu tình yêu khiến ngươi muốn giữ im lặng thì được thôi. Vì tình yêu của ta, ta sẽ lóc sự thật ra khỏi người ngươi."

"...Cô hăm dọa dù biết tôi là ai cơ à?"

"Phải, sẽ thật không thể nào tha thứ được nếu tra tấn một á nhân thuần huyết quyền quý đến từ một gia tộc lớn. Nhưng ngươi nghĩ là địa vị của bản thân sẽ cứu được ngươi à? Biết ta là ai không? Vác tội lỗi lên vai chính là vai trò của Nhục hình Công chúa đấy."

Như đã hứa, cô sẽ không giết bà. Nhưng thế không có nghĩa là cô sẽ không khiến cho bà suy sụp.

Nụ cười hiểm ác lan ra trên bờ môi Nhục hình Công chúa. Khi những cánh hoa đỏ thẫm cuộn quanh hai người phụ nữ, Elisabeth đưa ra cho vợ Aguina lối thoát duy nhất.

"Nhưng nếu ngươi có điều gì muốn nói với ta trước khi điều đó diễn ra, thì cứ việc."

"Thật xấc xược."

Âm thanh đanh thép và ngắn gọn vang lên. Vợ Aguina đánh bật tay Elisabeth sang một bên.

Khi ấy, những cánh hoa cứa những vết cắt nông lên ngón tay bà, nhưng Nhục hình Công chúa cố tình đầu hàng trước sự chống cự yếu đuối kia. Cô thu hồi những cánh hoa còn sót lại, rồi rút tay khỏi chiếc cổ đầy vảy của người đàn bà quý tộc rồi âm thầm đứng sang một bên.

Sau khi ổn định hơi thở, vợ Aguina kìm nén được nước mắt với lòng quyết tâm đầy ấn tượng.

"Có một chuyện tôi muốn nói cho cô biết."

"Ta sẵn sàng nghe đây."

"Tôi hoàn toàn tự tin là một ngón út bị gãy thôi là cũng đủ để ép tôi nói rồi."

"Ta...không chắc vì sao mà ngươi lại tự hào về điều đó đến thế."

Elisabeth nheo mắt với người đàn bà. Phân nửa điều mà bà nói dường như đang khiêu khích lời đáp trả. Nhưng vì lý do gì đó mà vợ Aguina lại là người thở dài. Rồi bả thẳng lưng lên, yêu kiều ấn ngón tay lại với nhau để cầm máu.

Giờ đây trực diện đối mặt với Nhục hình Công chúa, người đàn bà quý tộc á nhân nói.

"Elisabeth Le Fanu... Cô tự nhận mình là kẻ biết đến tình yêu, đúng chứ?"

Elisabeth nghiêng đầu, không rõ câu hỏi này là sao. Trong tích tắc, đôi mắt hoàng kim của người vợ và người mẹ đang đứng trước cô ánh lên vẻ nghiêm túc khác biệt hoàn toàn. Bà đối mặt với Nhục hình Công chúa, dũng cảm và can trường.

"Những kẻ khoe mẽ rằng họ hiểu được tình yêu không thể nào xem nhẹ tình yêu của kẻ khác. Đó là lời thề mà tôi yêu cầu cô tuân lấy. Tôi biết rõ tội ác của chồng mình là thứ không thể nào nhận được ơn ân xá. Nhưng khi cô tìm thấy con trai tôi và vợ nó, tôi xin cô hãy thề là cô sẽ không ruồng bỏ chúng."

"Ngươi... Thay vì hứng chịu nhục hình, ngươi lại chọn đàm phán sao? Cái―đây là tiếng nói phát ra từ niềm tự cao của kẻ thuần huyết à?"

"Không, nó phát ra tình tình mẫu tử. Tôi không thể...tôi không cho phép bất kỳ điều gì làm hại đến chúng."

Người đàn bà lẩm bẩm, "Chắc chắn là cô hiểu." Elisabeth nghĩ ngợi về vấn đề. Đây không phải là yêu cầu nhỏ nhặt gì. Thật ra, tùy vào cách mà mọi chuyện diễn ra tại khu thuần huyết, bảo vệ được gia đình người đàn bà có khi là một điều bất khả thi không chừng. Vợ Aguina tiếp tục.

"Vị trí của khu thuần huyết trong Nghĩa Địa Rồng―nơi mà lũ phiến quân tìm thấy, nơi mà con cả tôi và vợ nó sống―được giấu kín, thậm chí cả tôi cũng không biết. Và những thương nhân mà lũ phiến quân đã lần theo để tìm thấy nó, cũng như tuyến cung cấp hàng hóa của họ, chắc chắn đã bị càn quét sạch. Mạng sống của họ đã bị mất đi dưới tay lũ phiến quân... Do đó, tìm được khu nhà giữa sa mạc rộng lớn sẽ rất gian nan, chưa kể đến khung thời gian ngắn ngủi mà cô hiện đang có. Và xét đến việc sẽ rất khó để trấn thủ khu nhà, tôi nghĩ sẽ an toàn khi cho rằng cô sẽ tìm thấy lượng người lai đông đảo chờ đợi tại đó. Sao nào? Cô đồng ý chứ?"

"...Đúng, thật vậy. Chúng ta cần phải nhanh chóng có được nó. Cơ mà... Ta cứ nghĩ ngươi là một ả đần cơ, ai dè lại nhạy bén đến thế. Ôi chao, khó mà xem ngươi là một kẻ quý tộc được rồi."

"Cô biết không, chồng tôi nói đó là điều khiến ông ấy đổ trước tôi đó. Nhắc tới việc đó, ông ấy còn nói cho tôi biết một điều trước khi tới cung điện nữa. Không phải là địa điểm cụ thể, mà là thứ gần như vậy."

Vợ Aguina điềm tĩnh nhìn lên Elisabeth. Ánh mắt bà hoàn toàn cuốn hút. Ngụ ý bà muốn nói đã rõ ràng, giây đã được giăng. Bà đặt lòng bàn tay lên ngực.

"Sẽ là sao đây, Elisabeth Le Fanu? Cô sẽ chấp nhận lời đề nghị, hay tra tấn cho tới khi máu và bí mật chạy trốn khỏi miệng tôi đây?"

Giọng bà điềm đạm và cao ngạo, và đậm mùi quả quyết. Dù đến bây giờ, bà vẫn cố tìm lấy một giải pháp đáng tôn trọng. Dù là gì thì con đường mà cô bước đi vẫn sẽ là một con đường chông gai, nhưng cô đã hạ lòng quyết tâm và sẵn sàng thực hiện hành vi phản bội nếu cần thiết.

Elisabeth nhanh gọn gật đầu. Dù là Nhục hình Công chúa, cô vẫn biết.

Khi một lựa chọn mang trong mình mối hiểm nguy kích lên sự căng thẳng trong mặt ngoại giao thì lựa chọn còn lại hiển nhiên là hợp lý hơn.

"Ta không thể hứa chắc chắn được, vì bảo vệ kẻ khác không phải là chuyên môn của ta. Nhưng nếu dự đoán của chúng ta trở thành sự thật...thù ta sẽ dành hết mọi sức lực mà mình có để giữ chúng sống sót. Như thế được chứ?"

"Thế là được rồi. Với vị trí hiện tại thì thỏa hiệp lấy điều khoản tốt hơn là quá sức của tôi. Nhưng hãy biết điều này―cô chỉ nghe thông tin này từ tôi đúng một lần thôi. Vì bản thân cô, tôi mong là cô có thể hiểu."

Niềm kiêu hãnh mà á nhân thuần huyết sở hữu thật khó để xem thường.

Theo một lẽ thì nó thật tẻ nhật, nhưng theo lẽ khác thì thật vương giả.

Vững vàng giữ lấy nhân phẩm của bản thân đến tận giây phút chót, vợ Aguina nói.

"'Theo cách mà mọi chuyện đang diễn ra, chiến tranh là điều không thể nào tránh khỏi. Anh không có ý định để thảm họa ảnh hưởng em lẫn người của chúng ta, nhưng nếu em cảm thấy mình mắc vào nguy hiểm, hãy tụ họp những người thuần huyết còn lại và hướng về Sa Nữ Vương. Bà ấy sẽ dẫn em đến anh và con.' Đó là tất cả những gì mà chồng tôi đã nói."

"'Hướng về Sa Nữ Vương'... Nghĩa là xác của bà ta à?"

"Báng bổ làm sao. Ở lãnh thổ bọn tôi là cô đã bị tử hình vì câu nói đó rồi đấy."

Elisabeth lờ lời quở trách của vợ Aguina đi. Nhục hình Công chúa cau mày. Aguina có thể ám ảnh với sự thuần biết, nhưng ông vẫn là một con người đi theo chủ nghĩa thực dụng từ đầu tới cuối.

Dù ông đang chỉ đến điều gì đi chăng nữa, hẳn nó phải là thứ thật sự hoạt động.

Tọa độ của khu nhà được lưu trữ trên xác Sa Nữ Vương theo lối nào đó à? Không...nói cho lũ thuần huyết biết nó ở đâu là đủ rồi, gì chúng vẫn còn phải băng qua cái sa mạc nữa. Vậy loại cơ chế dịch chuyển nào đó được lắp đặt trong cái xác sao? Nhưng đâu có chuyện gì xảy ra khi chúng ta cho nó phát nổ đâu...

Khi Elisabeth đắm chìm trong nghĩ suy, cô ngó lên. Vợ Aguina đang nhìn cô chằm chằm, như thể để hiểu lấy cô. Màn thỏa hiệp đã hoàn tất. Elisabeth vẫy tay với bà để trấn an.

"...Nhiệm vụ vớ vẩn của ta đến thế là xong rồi, ta rời khỏi đời ngươi đây. Xin mạn phép ta, vợ của Aguina."

"Satisbarina."

"Hửm?"

Elisabeth nghiêng đầu. Từ góc nhìn của con người, những từ ấy nghe gần giống với bài tập nói từ khó vậy. Vợ Aguina đặt những ngón tay bị thương lên miệng và thở dài.

"Tôi thấy là cô hơi chậm hiểu nhỉ. Tên tôi đó―Satisbarina Elephabred. Tên tôi không phải là 'Người Đàn Bà Chịu Khổ,' cũng chẳng phải là 'vợ của Aguina' đâu. Chúng ta đã thiết lập nên lời thề rồi, tôi và cô với nhau, thế nên tôi mong là cô sẽ nhớ lấy tên tôi."

"À, ta hiểu rồi... Vậy thì ta có điều phải nói lại với ngươi đây, Satisbarina."

"Cô cứ việc nói điều mình cần đi."

Satisbarina duyên dáng mời Elisabeth nói. Elisabeth khoanh tay lại. Cô không để tâm đến hầu hết những cáo buộc mà Satisbarina ném về phía mình, nhưng có một điều mà cô không thể để yên mà không chỉnh sửa được.

"Như ngươi đã nói―ta là Nhục hình Công chúa, là món vũ khí của Giáo Hội, là một kẻ tội đồ. Nhưng ta không cần ngươi thương hại, và hơn hết, ta không phải là vợ của Cuồng Vương. Hắn kết hôn rồi và còn là người chung thủy nữa."

"Ối, trời ạ, tôi không biết điều đó. Tôi thật lòng xin lỗi; tôi đã đụng chạm vào vấn đề nhạy cảm rồi."

Satisbarina che miệng lại, không biết phải nói gì. Song, chẳng có gì cần phải nói cả. Elisabeth có cảm giác rằng một sự hiểu lầm mới đã thế chỗ cho sự hiểu lầm cũ, nhưng cô quay lưng lại và quyết định để nó yên như thế. Một suy nghĩ băng qua tâm trí cô.

Nó chỉ là một câu chuyện từ thuở xa xưa.

Đây là câu chuyện từ thuở xa xưa.

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai bị kẻ khác giết chết theo cách tàn bạo, và một con quái vật đã tàn nhẫn sát hại người khác.

Hay có lẽ là có một đứa trẻ đã bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình, và một người hùng bị bỏ rơi bởi thế giới.

Giờ đây, chẳng còn một ai biết họ đã sống những tháng ngày của mình ra sao. Nhưng kẻ tội đồ không màng đến chuyện đó.

Hai bọn họ đã từng ở bên nhau.

Với cô, như thế là đủ.

"Tạm biệt ngươi, Satisbarina Elephabred."

"Tạm biệt cô, Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu."

Hai Người Đàn Bà Chịu Khổ nói

những kẻ yêu lấy kẻ thù của thế giới

như thể nguyện thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong căn phòng ấy nữa.

Và thế là họ chia tay nhau, tựa như một cặp bạn bè.

༒༒༒

Elisabeth ra khỏi căn phòng, băng qua cậu bé canh cửa khi rời đi.

Cậu âm thầm lùi lại và quay lại chốt đứng.

Khi ấy, Elisabeth sải bước xuống hành lang trắng toát. Với mỗi bước chân, suy nghĩ cô càng quay cuồng thêm.

...Sau cái chết của La Christoph, ta đã cử một tên tùy tùng đến cung điện á nhân và phát hiện ra rằng hàng ngũ lũ phiến quân đã mỏng bớt đi. Ta có kiểm tra lại khu vực nơi Alice và Lewis biến mất, nhưng...hầu hết lũ phiến quân đã đi mất, đem theo lũ á nhân và đám cháu của quỷ dữ.

Nhận định của Satisbarina về tình hình rất chuẩn xác. Họ vẫn chưa tìm được thành trì của phe phiến loạn, nhưng dù không thể chắc chắn rằng khu thuần huyết là nơi mà chúng đang ẩn náu, cái công sức bỏ ra để che giấu lấy nó cũng đã khiến cho suy nghĩ đó chiếm vị trí hàng đầu trong tâm trí Elisabeth. 

Cô cần khám nghiệm Sa Nữ Vương. 

Song, khi vừa rút ra kết luận đó thì dòng suy nghĩ của cô lại bị cắt đứt.

"Cô Elisabeeeeeeeeeth!"

"Á! Ng-ngươi làm ta giật mình đó... Lute, ngươi đó hả? Trong một thoáng ta cứ tưởng ngươi là Đồ Tể quay lại từ cõi chết đó. Chuyện gì đây? Ngươi đi đến tận đây... Có chuyện gì xảy ra à?"

Elisabeth nhấp nháy mắt liên tục khi nhìn chàng thú nhân đầu sói vừa chạy đến trước mặt mình. Anh là Lute, đội phó Lữ đoàn Hòa bình và cánh tay phải dưới trướng Elisabeth.

Lưỡi anh dài hơn lưỡi người, nó lòng thòng ngay miệng khi anh thở hồng hộc để lấy hơi. Những sợi lông màu đồng trên toàn thân anh đang dựng đứng hết cả lên, đuôi cũng xù lên và chỉa thẳng ra, và thêm nữa, hai tai anh đang giật lên giật xuống như một cơn bão.

Quá dễ để thấy rằng chuyện gì đó đã xảy ra.

Có một cuộc tấn công khác sao? Đám đông vượt ra khỏi tầm kiểm soát thêm nữa sao? Hay là cả hai?

Elisabeth nhíu mắt lại khi xét đến các khả năng. Tuy nhiên, cô biết không phải là bất kỳ điều nào trong số chúng. Lute đàn do dự lắc đầy, ánh mắt anh lơ đãng và mũi thì co giật. Rồi cuối cùng, anh cất giọng.

"A, chết tiệt! Tôi là thành viên đầu tiên của Lữ đoàn Hòa bình mà, mà lại còn là người bạn ăn thề với Ngài Kaito Sena nữa chứ! Vì đại sự hay không thì tôi cũng không thể ngồi yên mà nhìn chuyện này diễn ra được!"

"Kaito Sena? Sao, có chuyện gì xảy ra với Kaito hả?"

Nếu thế thì đây là câu chuyện hoàn toàn khác, và lời cảnh báo của anh là đúng. Elisabeth bước lên một bước khi anh nói.

Vì lý do gì đó mà trông thấy phản ứng của vị đội trưởng khiến Lute hạ hỏa được hơn chút. Anh chỉnh lại thế đứng và báo cáo.

"Trong hội nghị tam quốc mà tôi vừa tham dự với tư cách là lính gác thì cuộc thảo luận đã hướng đến việc những đám đông bạo động khắp bờ cõi. Chuyện đã lắng xuống ở Thủ Đô, nhưng người dân ở các vùng ven lại đang bạo động. Thiệt hại đã bắt đầu xuất hiện, và người ta quan ngại rằng phía phiến quân sẽ dùng đó để làm thời cơ tấn công. Thế nên quyết định đã được đưa ra tại buổi hội nghị."

Lute hít một hơi sâu. Nhưng trước khi anh kịp dứt lời thì Elisabeth đã linh cảm được anh sắp nói gì.

Cô vô cùng hy vọng rằng dự đoán của mình sẽ trật đích, ấy nhưng những lời tiếp theo của anh lại nghiền nát khả năng đó.

"Bàn giao vỏ bọc chứa đựng Thiên Chúa và Quỷ Thần là điều không thể rồi. Thay vào đó..."

Trước khi đám đông kịp trở nên hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát

họ sẽ phá hủy khối pha lê, cùng với Ngài Kaito Sena ngự bên trong.

"Ta hiểu rồi. Một biện pháp khôn ngoan."

Elisabeth đưa ra lời đáp xúc tích bằng thời thầm thì khẽ khàng nhất. Phản ứng nhạt nhòa của cô suýt khiến Lute cất lên tiếng tru bất mãn. Cô thấy vậy mà không có ý kiến gì hả?! anh gần như sắp gào lên. Nhưng chỉ một cái nhìn vào khuôn mặt cô cũng đã đủ để khiến anh câm lặng.

Elisabeth không rõ vẻ mặt của chính mình trông ra sao, và thực ra thì cô cũng chẳng quan tâm cho lắm. Cô chỉ chậm rãi nhắm mắt.

Vì Elisabeth Le Fanu biết.

Hệt như điều người ta cảm thấy với người bạn tâm tình, hay với em trai, hay với vị cứu tinh của mình.

Hệt như điều người ta cảm thấy với một tên nhân hậu, đần độn không thể nào cứu vãn nổi―

Hệt như điều người ta cảm thấy với bất kỳ ai mà người ta yêu thương―

Elisabeth Le Fanu yêu Kaito Sena.

Và vì thế, nếu thế giới phản bội cậu―

―thì cô chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phản bội thế giới.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage