Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[501-600] - Chương 556: Trai đẹp rất nguy hiểm

Chương 556: Trai đẹp rất nguy hiểm

Đêm càng lúc càng khuya, Giang Cần từ ký túc xá nữ sinh Học viện Tài chính trở về, trên tay còn cầm hộp “ngăn tinh linh” vừa tịch thu từ một người bạn tốt, nhân ánh đèn đường liếc nhìn một cái.

Cỡ lớn nhất.

Hừ, cô nàng tiểu phú bà đúng là có mắt nhìn người…

Dù là giẫm lên, khều bằng tay, hay bị đâm trúng, vẫn chọn đúng cỡ, cũng không phải không có lý do.

Ông chủ Giang nhét hộp ngăn tinh linh vào túi, ánh mắt trầm ngâm nhìn sắc màu ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin.

Nhậm Tự Cường bưng chậu nước từ nhà vệ sinh về, thấy Giang Cần đứng lặng trước cửa sổ hành lang thì không nhịn được tiến tới vỗ vai.

“Giang ca, sao anh không về phòng mà cứ đứng đây ngẩn người thế?”

“Tôi đang cảm nhận sự ác ý sâu sắc mà thế giới này dành cho trai đẹp.”

Nhậm Tự Cường sững người, cũng quay ra ngoài cửa sổ nhìn một hồi: “Có đâu, tôi chẳng thấy gì cả?”

Giang Cần lạnh lùng liếc cậu ta: “Cậu đẹp trai à? Tầm thường như vậy mà cũng đòi cảm nhận?”

“?”

“Đừng làm phiền tôi, cút đi.”

Nhậm Tự Cường bưng chậu nước quay về, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Giang ca bảo cái cửa sổ ngoài hành lang có thể cảm nhận được sự ác ý của thế giới với trai đẹp.”

Tào Quảng Vũ nghe thấy, lập tức mở cửa đi ra, lát sau lại quay về: “Đúng là có thật.”

Trưa hôm sau, Tần Tĩnh Thu từ khách sạn đến Lâm Đại, đón tiểu phú bà đang mặt mày luyến tiếc.

Còn Giang Cần đứng ở ngã ba nhìn theo khá lâu, đến khi xe của chú Công khuất bóng nơi phố đi bộ mới thu hồi ánh mắt. Vừa quay đi thì nhận được cuộc gọi của Trương Bách Thanh hỏi cậu đang ở đâu.

Ông chủ Giang nói mình đang đứng trước siêu thị học viên, nói xong còn thấy hơi ngạc nhiên.

Điện thoại của hiệu trưởng Trương khôi phục nhanh thật, mới mấy hôm trước còn hiện robot xanh, giờ đã gọi điện được rồi, không biết là bác sĩ nào giỏi đến vậy.

“Cậu cứ đứng yên đó, tôi dẫn người qua.”

“Đệch, không đến mức ấy chứ hiệu trưởng, còn mang cả người theo?”

“Nói bậy gì đấy, ba trường đại học nổi tiếng ở thủ đô tổ chức đoàn tham quan đến học hỏi.”

Từ sau khi Pingtuan vươn lên thành doanh nghiệp toàn quốc, thường xuyên có đoàn giáo viên các trường đến thăm Lâm Đại, đều do Trương Bách Thanh đích thân tiếp đãi.

Khu khởi nghiệp mới cũng đang thi công, tiện thể có thể khoe khoang chút ít.

Cả đoàn đi đến giao lộ giữa đường học viện và ký túc xá nữ Học viện Tài chính, Trương Bách Thanh lập tức thấy Giang Cần, dẫn cả đám người ùa lại.

Phía sau còn có Sở Ký ký giả đài truyền hình, chắc được gọi tới để làm tài liệu tuyên truyền.

Theo sau cô là Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh, bốn người gật đầu chào nhau coi như xã giao.

“Chủ nhiệm Lương, chủ nhiệm Trần, giới thiệu với các vị, đây là Giang Cần của trường chúng tôi.”

“Đây chính là Tổng Giang của Pingtuan?”

“Đúng, chính là cậu ấy.”

Trương Bách Thanh cười toe toét rồi nhìn Giang Cần: “Sao mặt cậu buồn thế?”

Giang Cần bóp sống mũi: “Bạn tốt bị người ta mượn đi rồi, em chẳng vui nổi.”

“Điện thoại của tôi là do cậu làm hỏng đúng không?”

“Điện thoại gì cơ, em không biết, em chẳng hiểu gì cả.” Giang Cần làm bộ ngốc.

“Đừng giở trò, mau thổi phồng vài câu, chuyện điện thoại tôi không truy nữa!”

Giang Cần hạ giọng: “Em có gì đáng thổi phồng đâu, em có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ thầy chỉ dạy.”

Mắt Trương Bách Thanh trợn tròn: “Cậu... cậu không thể nói to hơn à câu vừa rồi!”

“Mình khiêm tốn mà.”

“Đừng khiêm tốn nữa, hôm nay phải nói cho to vào, người ta toàn từ thủ đô đến, trường nuôi cậu nghìn ngày, dùng cậu một lúc.”

Trương Bách Thanh quay sang phía mọi người: “Mời hai chủ nhiệm, chúng ta tìm chỗ ngồi, để Giang Cần kể về hành trình khởi nghiệp của cậu ấy.”

“Thật ra em cũng chẳng có tài cán gì, chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Pingtuan, Zhihu, Tiêu đề tối nay, mấy thứ đó cũng chẳng có gì đáng nói. Em thấy tự hào nhất vẫn là thân phận Ngôi sao học tập của Lâm Đại, thành tựu lớn nhất chính là từng được hiệu trưởng Trương chỉ dạy trực tiếp.”

Nghe xong, Trương Bách Thanh hít sâu một hơi, kêu lên sảng khoái!

Về khoản chém gió, ông cảm thấy Giang Cần mới xứng đáng làm hiệu trưởng!

Sau đó, Trương Bách Thanh dẫn đoàn đi tham quan khu khởi nghiệp 208, cảm giác như hướng dẫn viên đưa du khách đi tham quan nhà cổ vậy.

Nhưng trước khi vào, Trương Bách Thanh lại kéo Giang Cần riêng ra, bắt cậu phải làm một buổi phỏng vấn riêng cho trường.

Từ khi Pingtuan nổi tiếng toàn quốc, thông tin về Giang Cần trong trường vẫn chưa cập nhật kịp thời, trước đây đài phát thanh cũng từng tìm cậu phỏng vấn mà không được. Lần này trùng hợp, thế nào cũng phải ghi lại một bản.

Thế là Giang Cần cùng với Sở Ký, Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh đi sang phòng bên cạnh, 207.

Vào phòng, ghế sofa, tivi, tủ lạnh bên trong khiến Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh ngạc nhiên hết chỗ nói.

Còn Sở Ký thì nhìn thấy góc phòng có hai đôi bốt nữ nhỏ, thêm một đôi giày da nữ có gót, trên tủ giày còn có sơn móng tay, nơ bướm, vòng cổ và gương nhỏ đủ kiểu.

Nhưng trong phòng không có giường, điều đó khiến Sở Ký thấy nhẹ lòng hơn một chút.

Buổi phỏng vấn bắt đầu, Sở Ký giờ đã là sinh viên năm tư, chững chạc hơn nhiều, không để lộ quá nhiều cảm xúc cá nhân, hỏi đáp đúng trình tự.

Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh ngồi bên cạnh có phần căng thẳng.

“Đều là bạn cũ cả, đừng căng thẳng vậy, uống nước không?”

“Ờ, không cần, cảm ơn.”

Vương Huệ Như hơi thả lỏng: “Giang Cần, đoạn quảng cáo trước của cậu quay đẹp lắm.”

Tư Huệ Dĩnh gật đầu: “Lần đầu thấy người quen trong quảng cáo, cảm giác khá lạ.”

“Tôi mới dùng có nửa phần nhan sắc thôi mà.”

“Vẫn hài hước như trước, xem ra có tiền rồi cũng không thay đổi tính cách.”

Giang Cần hơi sững lại, thầm nghĩ: tôi nói thật mà, sao lại thành hài hước rồi?

Vương Huệ Như quan sát xung quanh, rồi hỏi: “Cậu ở đây luôn à?”

“Không, tôi ở ký túc. Sau khi Pingtuan dọn đi, chỗ này trống nên tôi sửa lại làm phòng nghỉ.”

“À, ra vậy.”

Sở Ký mím môi: “Phùng Nam Thư cũng hay tới đây à? Tôi thấy có nhiều giày nữ.”

“Ừ, cô ấy rất thích đến xem tivi.”

Giang Cần quay lại nhìn đống giày của tiểu phú bà, khẽ gật đầu.

Vừa quay người, một hộp đồ từ trong túi rơi xuống, chính là cái hôm qua nhét vào mà quên chưa lấy ra.

Ba cô gái đồng loạt nhìn thấy, trên hộp còn ghi: cỡ lớn nhất, cảm giác trần trụi.

Sở Ký mím môi, không ngờ cậu ấy mang theo cả thứ này, lại còn là loại lớn nhất, mạnh thật...

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Trương Bách Thanh gọi Giang Cần, bảo cậu ra ngoài kể lại câu chuyện văn phòng này cho đoàn tham quan.

Thấy cậu ra ngoài, Vương Huệ Như không nhịn được nói: “Giang Cần và Phùng Nam Thư, tình cảm chắc tốt lắm, tuy không có giường nhưng nơi này đúng là có cảm giác như nhà.”

“Giang Cần to vậy, tình cảm sao không tốt được.” Tư Huệ Dĩnh buột miệng.

“?”

Họ đều đã là sinh viên năm tư, dù chưa từng thì cũng chẳng còn ngây thơ, rất hiểu “cái đó” quan trọng thế nào.

Vương Huệ Như cũng không biết đang nghĩ gì, mặt đỏ bừng.

Ai ngờ lúc này, Sở Ký nãy giờ im lặng bỗng nhặt hộp ngăn tinh linh dưới sàn lên, rút một cái ra, xé bao, lấy ra rồi ném cả hộp xuống dưới ghế sofa.

Sau đó cô cởi giày, tháo vớ chân phải rồi cũng ném vào đó, đi chân trần xỏ giày lại.

Sắc mặt Vương Huệ Như lập tức thay đổi: “Sở Ký, cậu làm gì vậy?”

“Tớ không cam lòng.”

“Nhưng cậu làm vậy thì Phùng Nam Thư thấy sẽ nghĩ sao?”

Sở Ký mím môi: “Huệ Như, tớ thực sự rất thích Giang Cần.”

Vương Huệ Như im lặng, Tư Huệ Dĩnh thì không nhịn được: “Nhưng nếu không có Phùng Nam Thư thì cậu nghĩ Giang Cần sẽ quay lại thích cậu à?”

“Cậu ấy đã từng thích tớ một lần, thì có thể thích lần hai. Nhưng tớ... không bằng được Phùng Nam Thư, chỉ có thể chờ họ chia tay. Nhưng chẳng phải các cậu nói rồi sao, họ tình cảm rất tốt, vậy thì bao giờ mới chia tay?”

Nghe đến đây, Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh lặng đi.

Không ngờ kịch bản phim truyền hình lại diễn ra ngay trước mắt họ.

Đúng lúc đó, cửa phòng 207 bật mở, Giang Cần bước vào: “Đoàn tham quan muốn tới tiệm Hỷ Điềm xem, hiệu trưởng Trương bảo tôi đến báo các bạn.”

“Ờ, được…”

Vương Huệ Như và Tư Huệ Dĩnh cuối cùng cũng không phản bội bạn mình, cúi đầu đi ra ngoài.

Giang Cần khẽ ho một tiếng: “Tôi vừa làm rơi thứ gì, các bạn có thấy không?”

“Không… không có…”

Sở Ký toàn thân căng cứng, đi ra ngoài cũng không dám nhìn cậu, còn đá trúng cả thùng rác.

Giang Cần nheo mắt nhìn theo bóng họ, rồi cúi đầu đi đến phòng khách, đặt lại gối ôm lên sofa, tìm một hồi, sắc mặt nghiêm túc nhặt lên một sợi tóc dài màu xanh.

Sau đó, cậu ngồi vào chỗ của Sở Ký, nhìn một lúc, như thể phát hiện ra gì đó.

Tiếp đó, cậu nhíu mày, cúi xuống nhìn dưới sofa, ánh mắt lập tức lạnh đi.

“Thật nghĩ tôi xem phim truyền hình với mẹ là vô ích sao? Thật nghĩ tôi làm ăn đến nước này là do may mắn à?”

“Khốn kiếp, thế giới này đối xử với trai đẹp ác nghiệt vậy sao?”

Giang Cần lấy đồ dưới ghế ra, thở dài một hơi.

Nếu tiểu phú bà mà thấy cái này, biết giải thích sao đây?

Bảo là bị gài bẫy á? Rõ ràng là đã bị xé bao, nhưng chưa dùng, hoàn toàn không có dấu vết gì.

Cô ấy chắc chắn sẽ không tin, vì cô ấy vốn chưa từng thấy hàng đã dùng.

Vậy mình phải dùng thử một cái, cho cô ấy xem đồ đã dùng trông ra sao, để chứng minh trong sạch?

Nghĩ đến đây, Giang Cần bộp một tiếng ném lại hộp vào dưới ghế, rồi lại cúi xuống nhặt về, thầm nói: thôi bỏ đi.

“Phùng Nam Thư, nếu em không quay lại, bạn thân em sắp bị người ta cuỗm mất rồi đấy.”

Lúc này, chàng trai đẹp vừa tiễn bạn tốt rời khỏi Y Khôn thở dài một hơi.