Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

59 1200

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

284 3567

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

403 1925

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

201 988

1-100 - Chương 49: Tớ có thể ở một mình

Chương 49: Tớ có thể ở một mình

Ăn tối xong, bảy người men theo ánh trăng lặng lẽ quay về Lâm Đại.

Tiểu phú bà nhà ta bước chậm rì rì từ đầu tới cuối. Tuy không nói gì nhưng thái độ rõ ràng không muốn quay về ký túc sớm, tâm tư nhỏ giấu cũng chẳng khéo, thế nên Giang Cần quyết định dắt cô đi dạo quanh trường một vòng. Cậu còn cố tình ra hiệu để năm người còn lại tự về trước.

Phạm Thục Linh tỏ ra lưỡng lự. Cô chẳng ưng nổi Giang Cần, cảm giác như kiểu sát khí đằng đằng. Là đại tỷ ký túc xá, cô cho rằng mình có nghĩa vụ giúp bạn cùng phòng giữ tỉnh táo.

Nhưng Cao Văn Huệ lại đúng chuẩn đồng đội vàng, chưa kịp ai nói gì đã túm tay Phạm Thục Linh lôi đi luôn.

"Trăng thanh gió mát, cảnh đẹp hữu tình, đứa nào cố làm bóng đèn thì ế suốt đời luôn đó!"

Phạm Thục Linh nghe lời nguyền độc miệng ấy thì không dám giãy nữa, đành trơ mắt nhìn Phùng Nam Thư ngoan ngoãn theo Giang Cần đi khuất.

Về đến ký túc xá, Phạm Thục Linh vẫn mặt mày lo lắng:

"Thằng đó là tra nam, chính mắt tớ thấy nó dây dưa với bốn cô gái cùng phòng luôn. Sống gần hai mươi năm chưa từng thấy gì chướng tai gai mắt đến vậy!"

Cao Văn Huệ vừa ngâm chân vừa thủng thẳng đáp:

"Nam Thư có hơi ngốc, hơi khù khờ tí, nhưng đâu có ngốc nghếch?"

"Nhưng cậu ấy dễ bị lừa lắm."

"Thì tớ không biết. Nhưng chắc chắn cậu ấy biết ở bên ai thì mình thấy vui." Cao Văn Huệ thản nhiên nói. Với cô, vui là quan trọng nhất.

Phạm Thục Linh cạn lời, cầm sách lên đọc. Nhưng đọc mãi vẫn không kiềm được:

"Văn Huệ, cậu lạ nha. Nó bắt cậu ăn gừng đó, nhìn là biết không phải người tốt rồi!"

"Thục Linh."

"Hử?"

"Nam Thư đã chờ cậu ấy rất lâu rồi."

"…"

"Thôi được rồi, tớ không nói nữa."

Trăng sau mưa mát như nước, hai cái bóng đổ dài trên con đường trong trường.

Chỉ là cái bóng phía trước không hiểu bị gì, đang đi lại dừng lại đột ngột khiến cái bóng nhỏ phía sau không kịp tránh, thế là đâm sầm vào.

Chuyện chiếm tiện nghi này chẳng có gì quang minh chính đại, ít nhất Giang Cần là người cảm thấy vậy.

Phùng Nam Thư thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác, giống như chẳng hiểu sự đời cho lắm. Cô bé biết mọi thứ đều là từ tiểu thuyết kỳ ảo như Cô gái mắt quỷ mà ra.

Mà truyện kỳ ảo kiểu đó thì lấy đâu ra tình yêu?

Vì sao ư?

Vì là truyện cho trẻ con, viết gì thì viết, chứ toàn ôm ấp yêu đương thì ra cái thể thống gì!

Thế nên Phùng Nam Thư chắc chắn không hiểu là mình vừa bị lợi dụng rồi.

Nghĩ tới đây, Giang Cần lại thấy cắn rứt. Người ta đưa tiền cho mình khởi nghiệp mà còn bị mình chiếm tiện nghi, đúng là cầm thú thật.

Thôi, lần cuối.

Đêm nay là lần cuối.

Giang Cần đứng yên, đợi Phùng Nam Thư đi tới đâm vào, rồi nghiêm túc mở lời:

"Tớ nghe nói bạn cùng phòng rủ cậu đi xem phim, sao không đi?"

Phùng Nam Thư kéo kéo cổ áo, trong mắt thoáng hiện chút bướng bỉnh:

"Tớ không thích xem phim."

"Cậu xem Pinocchio rồi nhỉ, kẻ nói dối mũi sẽ dài ra, giống cậu bây giờ nè."

Phùng Nam Thư lập tức khựng lại, rồi lén đưa tay sờ mũi.

Hứ, dọa người! Nói dối có dài mũi gì đâu chứ.

"Tối cậu chưa từng đi dạo à?"

Phùng Nam Thư lon ton chạy vài bước theo sau:

"Chưa, buổi tối ở Lâm Xuyên hơi tối."

Giang Cần dừng bước, quay đầu lại nhìn:

"Bây giờ cũng tối nè, sợ không? Hay tớ đưa cậu về ký túc?"

"Không cần. Có bạn đi cùng thì không sợ."

"Bạn cùng phòng cũng là bạn, tại sao đi với họ thì sợ?"

Phùng Nam Thư không nói gì, mím môi, lặng lẽ bước tiếp theo cậu.

Tớ đâu phải ở bên ai cũng có cảm giác an toàn đâu…

Thực ra buổi tối ở Lâm Đại chẳng có gì đặc biệt. Khu rừng phong thì ba bước một đôi hôn nhau, bước nữa lại một đôi, đen đủi vãi. Quảng trường phía trước đông như hội, Phùng Nam Thư chắc chắn không thích.

Trên sân thể dục thì có nhóm đang chơi bài dưới ánh đèn bàn, xung quanh vẫn bừa bộn, cũng đầy đôi ôm ấp.

Giang Cần nhìn đến phát mệt, trong lòng thầm nghĩ:

"Muốn mượn ít tiền cho các người đi thuê phòng luôn cho rồi."

Cậu vội vàng che mắt Phùng Nam Thư lại, lôi cô rời khỏi khu vực đầy cám dỗ.

Cuối cùng hai người dạo vòng vòng rồi ghé đến hồ Vọng Nguyệt.

Đây là hồ nhân tạo lớn nhất trường, được thiết kế giả như hồ tự nhiên, xung quanh là đá tảng, còn có cả mô hình thuyền đá rất to.

Hướng đông có một thác nước nhân tạo nhỏ, tiếng nước đổ róc rách, nghe chẳng khác gì suối thật.

Giang Cần thấy nơi này yên tĩnh, liền kéo Phùng Nam Thư ngồi xuống.

Tiếng ếch, tiếng nước, ánh trăng, gió mát.

Phùng Nam Thư bỗng tháo đôi giày da nhỏ cùng vớ ren trắng mỏng, lộ ra đôi bàn chân trắng mịn, ngón chân hồng hồng tròn tròn, rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi Giang Cần.

"?"

"Hồi huấn luyện cậu hứa rồi, cho cậu chơi chân đó." Phùng Nam Thư nói tỉnh bơ.

Giang Cần nổi đóa:

"Cậu đùa cái gì vậy? Tớ là chính nhân quân tử đấy nhé, cậu định dùng chiêu này để thử tớ hả? Tớ nói trước, tớ tuyệt đối không đụng vào đâu!"

Phùng Nam Thư bỗng nhăn mặt:

"Á… nhẹ chút, đau rồi."

"Đệt, tay tớ sao tự dưng không nghe lời nữa?"

"Nhột quá." Mắt Phùng Nam Thư bắt đầu lấp lánh nước.

"Không sao, ổn mà. Đưa nốt bên kia đây."

Giang Cần cầm lấy bàn chân mềm mại, mắt nhìn ra mặt hồ:

"Thực ra mấy ngày nay tớ cũng rảnh lắm, chỉ là mỗi ngày phải huấn luyện nên không có thời gian làm gì khác. Nhưng mà huấn luyện xong tớ còn bận hơn nữa."

Nói xong, Giang Cần chợt ngẩn người. Cảnh này hình như đã gặp rồi.

À đúng rồi, hồi hè năm trước, cậu nhận được tiền đền bù, vừa học lái xe vừa nghiên cứu các ngành nghề, cũng từng nói mấy lời tương tự.

Lúc đó tiểu phú bà bảo không sao, cô quen ở một mình rồi. Nhưng chưa qua vài ngày đã lăn tăn khó ở, đến cả sách cũng không đọc nổi.

Giang Cần nghiêng đầu nhìn cô, thấy Phùng Nam Thư đang ngồi nghiêng, mím môi, giả vờ ngắm mặt hồ như chẳng có gì xảy ra.

"Phùng Nam Thư?"

"Tớ có thể ở một mình." Cô vẫn không quay đầu lại.

"Chắc không đấy?"

"Ừm."

"Quay mặt lại tớ xem nào."

"Không."

"Rồi rồi, đừng mít ướt nữa, sau này tớ có bận thì cũng dắt cậu theo, nhưng cấm gây rối đó."

"Ai mít ướt đâu."

Phùng Nam Thư đáp nhỏ, mắt vẫn nhìn mặt hồ, lòng lại thấy đôi chân mình như được sưởi ấm, chỉ muốn khoảnh khắc này đừng kết thúc.