Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

286 3655

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

1 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

60 1207

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

403 1947

1-100 - Chương 54: Giang thiếu gia bình thường như bao người

Chương 54: Giang thiếu gia bình thường như bao người

"Anh ơi, bên phòng truyền thông mình làm những gì thế ạ?"

"Anh có bạn gái chưa?"

"Ơ, quê anh trùng với em này, nhà anh ở khu nào?"

Trên đường từ toà tổng hợp đến nhà ăn số hai, các bạn nữ khoa Tài chính vây quanh anh trai khóa trên họ Từ, hỏi han đủ thứ, trông cứ như sao vây quanh trăng vậy.

Đúng lúc này, một chiếc Bentley đen bóng chạy ngang qua, chậm rãi lướt trên đường số hai của học viện rồi đỗ trước cửa chính nhà ăn, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt.

Chiếc xe này gắn biển số lạ hoắc, theo lý thì không được chạy vào đây. Nhưng bảo vệ không dám cản, anh mặc đồng phục tuần tra cũng không dám hỏi. Cứ thế nghênh ngang chạy vào.

"Xe gì mà ngầu dữ, không thấy logo, là hiệu gì vậy?"

"Nhìn cái vành bánh xe là biết rồi, Bentley, dòng xe sang bậc nhất đến từ Anh." Anh Từ thản nhiên đáp.

Nghe đến hai chữ xe sang, mắt Phan Tú sáng rỡ: "Anh ơi, nhà anh cũng chạy siêu xe à?"

Anh Từ gãi mũi một cái: "Xe này chắc cũng phải vài triệu tệ ấy chứ, nhà bình thường làm sao mua nổi. Nhà anh thì đủ khả năng, chỉ là thấy không cần thiết, xe chỉ là phương tiện đi lại thôi mà."

"Tới mức mua được là giỏi rồi còn gì, giờ mấy ai kham nổi Bentley đâu." Tống Tình Tình cũng vội hùa theo.

"Thật ra cũng không có gì ghê gớm, anh cũng ít nói về gia cảnh mình lắm, sợ mấy đứa bạn áp lực."

Ba ông bạn cùng phòng phía sau nghe đến đây mà muốn lôi dao ra xiên người.

Anh còn bảo ít nói?

Anh thao thao suốt cả chặng đường, tụi tôi nghe đến muốn mọc nấm luôn rồi!

Cái tay đeo đồng hồ của anh từ nãy tới giờ không buông xuống phút nào, cứ giơ lên như thế không mỏi à?

Đã muốn khoe thì cứ khoe thẳng, đừng vừa khoe vừa giả bộ khiêm tốn, đúng là đóng vai thánh nữ không thành công còn muốn dựng cổng vòm.

Phải công nhận, trình độ khoe ngầm của anh Từ đúng là cao, nhiều bạn nữ bị cuốn theo thật. Vài tiếng "wao" vang lên, khoé miệng anh ta cũng nhếch lên không ít.

"Thấy chưa, đây mới gọi là nam thần giàu sang học giỏi. Đẹp trai mà còn khiêm tốn, hơn hẳn mấy đứa bề ngoài lạnh lùng mà bên trong rỗng tuếch." Tống Tình Tình huých vai Trương Điềm, đắc ý không tả nổi.

Chưa dứt lời, cửa sau chiếc Bentley đột nhiên mở ra.

Dưới ánh mắt của cả đám người, Giang Cần bước xuống xe, tay trái vịn cửa, tay phải phe phẩy cái quạt giấy quảng cáo lấy đại từ xưởng in.

Phùng Nam Thư đang định theo anh xuống thì bị anh đẩy nhẹ lại.

"Giữa trưa trời nắng, để chú Cống chở cậu về ký túc nghỉ đi, tối trời dịu rồi ra chơi tiếp."

"Dạ..."

Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đáp, qua lớp kính xe nhìn anh đầy lưu luyến, sau đó xe chậm rãi rời đi.

Bên này, đám người định bước qua đường đều đứng khựng lại, nhìn cái bóng đang phe phẩy quạt mà đờ người ra.

Gì vậy trời...

Người vừa bước xuống Bentley là... Giang Cần lớp họ?

"Sao trùng hợp vậy, mấy cậu cũng ở đây à?"

Nghe thấy giọng Giang Cần, Tống Tình Tình như bị nghẹn thở, nhớ lại pha bị xịt nước cách đây mấy ngày, vội nắm lấy tay Trương Điềm như để xác nhận mình còn tỉnh.

Giang Cần bước tới, nhìn sang Tào Quảng Vũ: "Mới thứ Hai mà mổ xong xuống giường được rồi à?"

Tào Quảng Vũ xúc động sắp khóc: "Tuyệt vời lắm ông ơi, đúng là quá đã!"

"Cắt bao quy đầu mà sướng lắm hả? Thiệt không đó? Tôi nhớ bác sĩ dặn phải nghỉ dưỡng nửa tháng mà?"

"Không không, ý tôi là sự xuất hiện của ông quá đã!"

Nhậm Tự Cường và Chu Siêu gật đầu lia lịa.

Họ vừa bị cái tên họ Từ kia dội gáo nước lạnh suốt cả buổi, bực muốn nổ phổi. Giờ nhìn thấy Giang Cần bước xuống từ Bentley, cảm giác đúng là đè đầu đè cổ tên kia luôn!

Một vạn rưỡi tiền đồng hồ, ba cái siêu thị với một khách sạn à, đem so với Bentley thì vứt xó hết đi!

Đã quá ông ơi, đúng là nhìn bạn cùng phòng toả sáng trước mặt người ta sướng thật sự!

Phong cách giả vờ khiêm tốn của Giang Cần lại đầy tự nhiên, không hề gượng ép, đúng chuẩn 10 điểm!

Thấy cả ba nhìn mình như muốn khóc, Giang Cần hơi ngơ: "Mấy cậu bị gì thế? Sao mặt mày phê dữ?"

"Từ Bentley bước xuống là ông đúng không? Mau nói nghe thử nhà ông có mấy cái siêu thị với khách sạn đi?" Tào Quảng Vũ cố tình nói to, mắt còn liếc sang tên họ Từ đứng cạnh.

Giang Cần ngẩn ra, nhanh chóng hiểu ý.

Má, cái tật cũ của lão Tào lại tái phát, muốn mượn mình để khoe khoang đây mà.

Thôi thì chiều nó một chút, không thì cả ngày nó khó ở mất.

"Haizz, giấu hoài cũng mệt. Thôi để tôi giới thiệu lại, tôi chính là... Giang thiếu gia bình thường như bao người."

Tào Quảng Vũ lập tức vui như Tết, lòng bảo đúng là anh em chí cốt!

Chu Siêu và Nhậm Tự Cường thì nổi cả da gà.

Thiếu gia thì thiếu gia, thêm câu "bình thường như bao người" làm chi cho nó mặn!

"Lão Giang à, với đẳng cấp của ông mà vào hội sinh viên, ít nhất cũng phải làm chủ tịch, làm trưởng ban gì đó không xứng đâu!" Tào Quảng Vũ vừa nói vừa cố tình nhìn sang họ Từ.

Giang Cần lại lơ luôn câu đá đểu, chỉ nhẹ giọng: "Tôi tưởng ông không đăng ký cơ mà, hoá ra đi thi hội sinh viên thật à? Kết quả sao rồi?"

Lúc này, họ Từ mới mở miệng: "Cũng tạm, chắc đậu đó."

"Ông là ai thế? Cùng lớp tôi à?" Giang Cần hỏi tỉnh bơ.

"Tôi tên Từ Tuấn Lập, năm ba, học trưởng của mấy em, hiện là trưởng ban truyền thông hội sinh viên."

Từ Tuấn Lập nhanh chóng bắt chuyện, cực kỳ lễ phép. Đùa chứ, người ngồi Bentley tới, không tranh thủ kết giao thì chờ cơ hội gì nữa? Mối quan hệ này sau này ra đời kiểu gì cũng có chỗ dùng.

Giang Cần gật đầu: "Ồ, thì ra là học trưởng Từ, người tốt đấy."

"Đâu có gì đâu, tôi chỉ giúp đỡ chút thôi, tân sinh viên mới nhập học còn chưa quen, đó là bổn phận của cán bộ hội sinh viên."

Sau đó Giang Cần quay sang bạn cùng phòng: "Đi ăn không, hay về ký túc xá?"

"Đi ăn chứ, phỏng vấn từ sáng tới giờ đói muốn xỉu."

"Vậy mấy cậu ăn đi ha, tôi đi trước nhé. Học trưởng Từ, hẹn gặp lại sau nha."

Từ Tuấn Lập lịch sự gật đầu: "Không vấn đề gì, sau này có chuyện gì ở khoa cứ tìm tôi, tôi giúp được hết!"

"Giang Cần, ăn cơm chưa?" Tống Tình Tình không nhịn được lên tiếng, "Hay là ăn chung với tụi mình đi, em mời!"

"Thôi đi, đồ ăn nhà ăn rẻ quá, ăn xong ảnh hưởng đến tâm trạng ngồi Bentley."

"Vậy thôi..."

Tống Tình Tình nhìn cái quạt trong tay cậu, trên đó còn in dòng "Chuyên trị nam khoa, mang lại hạnh phúc", nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại thấy khí chất trên người cậu ấy toát ra, chói loà đến mức khó mà nhìn thẳng.

"Đây là cái cậu bảo tôi so sánh đúng không? Ừ thì đúng thật, giờ tôi mới hiểu thế nào là gia cảnh bình thường đó." Trương Điềm không nhịn được mỉa lại một câu.

Tống Tình Tình tái mặt: "Cậu ấy khai gia cảnh bình thường thật mà, tôi thấy tận mắt mà."

"Thôi được rồi, đừng nói nữa, sau này tôi không tin lời cậu nữa đâu."

"…"

Tống Tình Tình thở dài, quay sang nhìn học trưởng bên cạnh, phát hiện anh ta đã hạ tay xuống, hai tay đút túi quần, khéo léo che đi chiếc đồng hồ Longines giá một vạn rưỡi tệ.

Thì ra, thiếu gia nhà giàu thật sự... không để lộ dấu vết.