Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

286 3676

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

1 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

60 1207

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

403 1953

1-100 - Chương 55: Nam thần, tớ "iềng"~

Chương 55: Nam thần, tớ "iềng"~

Tình bạn thời cấp ba, một khi đã bước vào đại học thì thường khó duy trì được lâu, trừ phi là học cùng trường hoặc nhà gần nhau.

Mà thời điểm tân sinh viên mới nhập học như hiện tại, đa phần ai cũng thấy ngại ngùng, chưa quen với môi trường mới. Dù sao thì bạn cùng lớp đến từ khắp nơi trên cả nước, giọng nói khác, thói quen sinh hoạt cũng khác, khó mà hòa nhập ngay được.

Vậy nên, không ít tân sinh viên vẫn thấy bạn cấp ba là hợp nhất, chuyện “thăm thú trường bạn” cũng chủ yếu rộ lên vào giai đoạn này.

Thế là vào cuối tuần đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự, cả đám bạn gồm Tần Tử Hạo, Vu Sa Sa, Triệu Lộ, Mã Bác Long và Khúc Thiếu Thông cùng kéo đến Đại học Lâm Xuyên.

Tần Tử Hạo thì khỏi nói, là đến để thể hiện tình cảm với Sở Tư Kỳ. Vu Sa Sa thì đến chơi với hai cô bạn thân.

Còn Triệu Lộ, Mã Bác Long với Khúc Thiếu Thông thì lấy cớ “muốn trải nghiệm khí chất trường trọng điểm”, chủ động đòi theo.

Với tư cách là chủ nhà, Vương Huệ Như và Sở Tư Kỳ đương nhiên phải tiếp đón nhiệt tình. Ban đầu còn đặt sẵn phòng riêng ở Nam Sơn Phạn Trang, ai ngờ Vu Sa Sa lại khăng khăng đòi ngồi ngoài trời mới có không khí, thế là cả đám đành chuyển hướng sang khu ăn ngoài trời của quán Thực Vi Thiên.

Có điều, Sở Tư Kỳ hôm nay tâm trạng rõ là không vui.

Tần Tử Hạo bắt chuyện mấy lần đều bị bơ đẹp, nhìn mặt cậu ấy mà chán không buồn nói. Rõ là có tâm sự, chả mặn mà gì với chuyện bạn bè đến chơi cả.

“Cậu ấy có vẻ không vui nhỉ?” Vu Sa Sa ghé tai hỏi nhỏ.

Vương Huệ Như thở dài: “Cả tuần rồi đấy, vẫn y chang.”

“Vì cái gì chứ?”

“Còn vì gì nữa, tất nhiên là vì Giang Cần rồi.”

Vu Sa Sa ngạc nhiên: “Chưa quên nổi cậu ta à? Hai người đó chẳng phải đã xóa QQ của nhau rồi sao? Với lại học khác cơ sở mà?”

Vương Huệ Như làm động tác “suỵt”: “Nhẹ thôi, đừng nói nữa. Không thì lát nữa lại chẳng ăn uống được gì cho xem.”

Vu Sa Sa nghe xong chỉ thấy khó hiểu.

Sở Tư Kỳ chẳng phải vẫn luôn là chị đại nhỏ lạnh lùng ngạo kiều sao? Trước giờ toàn sống theo cảm xúc bản thân, có bao giờ để tâm người khác thế đâu. Vậy mà giờ lại vì một cậu con trai mà đến ăn cũng chẳng thiết?

Giang Cần ơi là Giang Cần, cậu đúng là càng ngày càng giống một nam thần rồi đấy.

“Tớ nhớ Giang Cần cũng học ở Lâm Xuyên mà? Cả Quách Tử Hàng nữa, hai người đó sao không đến?”

Khúc Thiếu Thông vừa đảo mắt vừa thắc mắc.

Mã Bác Long liếc cậu ta: “Não cậu có vấn đề à? Giang Cần bị Sở nữ thần từ chối, cậu nghĩ cậu ấy còn dám mò mặt tới đây à?”

“Ra vậy, chứ tớ còn nghe bảo hè rồi cậu ấy kiếm bộn tiền, định bắt mời một chầu.”

“Thật giả thế nào chả biết, tớ chưa thấy tận mắt thì không tin đâu.”

Tần Tử Hạo nghe thấy cái tên Giang Cần là lại nhức đầu, lập tức chuyển chủ đề: “Thôi, gọi món đi. Sở Tư Kỳ, cậu muốn ăn gì, tớ gọi cho.”

“Ăn đại gì cũng được, tớ không kén.” Sở Tư Kỳ đáp yếu ớt.

“Thế gọi món sườn cừu hầm đi, tớ nhớ lần họp lớp tốt nghiệp cậu ăn món đó khoái lắm.”

Triệu Lộ ghé mắt nhìn hắn: “Tần thiếu, ý cậu là định bao tụi tớ một bữa à?”

“Sao? Tớ bao thì sao, có tiền mà.” Tần Tử Hạo mặt mày đầy khí thế.

Vương Huệ Như vội chen vào: “Các cậu đến chơi, đáng ra tụi tớ mới là người mời mới phải.”

Vu Sa Sa cười hí hửng: “Cậu ấy chẳng phải mời tụi mình đâu, rõ là mời người ta cơ. Cần gì khách sáo.”

Tần Tử Hạo lập tức cảm động rơi nước mắt: “Sa Sa cậu thích ăn gì? Tớ gọi thêm.”

“Tớ thì sao cũng được. Cậu hỏi người ấy của cậu đi, đừng có bẻ lái qua tớ.”

“Hehe.”

Đúng lúc này, một cô gái có dáng người cực phẩm bỗng đi tới. Cô ấy vừa nhìn thấy bàn bên này thì thoáng sững người, bước chân cũng khựng lại.

Cùng lúc đó, Vương Huệ Như cũng bắt gặp ánh mắt cô, cả hai đều có vẻ mặt hơi khó tả.

“Huệ Như, cậu cũng ở đây à.”

“Ừm, cậu đến ăn à?”

“Ừ, hẹn gặp học chị khóa trên, có chút việc cần nói.”

Hồng Nhan hôm nay mặc váy liền thân màu xanh sẫm, tôn làn da trắng nõn như ngó sen. Cặp chân thon dài lấp ló dưới gấu váy khiến cả bàn ăn ngây người.

Nói vài câu xong, Hồng Nhan cũng không ngồi xuống. Dù sao thì ngồi cạnh Sở Tư Kỳ ăn cơm là chuyện không thể xảy ra, cô chỉ quay người rời khỏi khu phố Nam.

Khúc Thiếu Thông há hốc mồm: “Huệ Như, đó là ai thế? Đẹp quá đi mất!”

“Bạn cùng phòng của tớ.”

“Các cậu ở ký túc xá hoa khôi à? Trời ơi, đẹp ngang ngửa với Sở nữ thần luôn ấy!”

Sắc mặt Sở Tư Kỳ bắt đầu tối lại, nhưng không nói gì. Cô giả vờ không nghe thấy, cúi đầu lo rửa chén bát.

Vu Sa Sa ngồi cạnh tinh ý phát hiện có gì đó là lạ. Nếu Hồng Nhan là bạn cùng phòng của Vương Huệ Như, thì đương nhiên cũng là bạn cùng phòng của Sở Tư Kỳ. Sao hai người đó không chào nhau một câu?

Chưa kịp hỏi, Mã Bác Long đã nhảy vào: “Huệ Như, bạn cậu có QQ không?”

“Phì! Cậu soi lại cái mặt cậu đi. Người ta xinh thế, cậu cũng muốn mơ à?” Tần Tử Hạo khinh thường.

“Tớ xấu thì sao, tớ có tâm hồn đẹp!”

Chát!

Sở Tư Kỳ đặt đôi đũa vừa rửa xong xuống bàn đánh cái bốp, nghiến răng: “Tớ đi vệ sinh.” Nói xong quay người bỏ đi.

Bầu không khí bàn ăn lập tức lặng như tờ.

Không ai ngu cả. Người ta đập đũa rồi bỏ đi rõ rành rành, còn không hiểu có chuyện thì là giả ngốc.

Cả đám đồng loạt nhìn sang Vương Huệ Như.

“Huệ Như, cậu với cậu bạn đó có mâu thuẫn à?” Vu Sa Sa hỏi thẳng.

“Ừ.”

“Vừa mới khai giảng đã cạch mặt nhau rồi á? Hơi nhanh đấy?”

Vương Huệ Như im lặng hồi lâu, cuối cùng đành thở dài: “Hồng Nhan muốn theo đuổi Giang Cần, Sở Tư Kỳ không vui, hai người cãi nhau to. Từ hôm đó là tuyệt giao luôn, đừng ai nhắc tới cái tên Hồng Nhan nữa.”

“Cái gì? Theo đuổi Giang Cần? Đùa à? Không phải Giang Cần theo đuổi cô ấy hả?” Mã Bác Long mắt suýt rớt ra ngoài.

“Nếu là Giang Cần theo đuổi thì cũng không đến mức này. Cậu ấy dứt khoát nói không yêu đương, coi như từ chối luôn.”

Nghe đến đây, cả bàn không hẹn mà cùng rùng mình.

Bị hot girl theo đuổi, hai hot girl còn vì mình mà cãi nhau long trời lở đất, thế mà lại thẳng thừng từ chối. Đây là nhân vật gì vậy?

Chỉ sau một mùa hè, khoảng cách giữa Giang Cần và họ đã xa đến mức độ này rồi sao?

Vu Sa Sa nghe đến đoạn này, trong đầu đã tự động hiện lên cảnh tượng “đại chiến mỹ nữ vì nam thần”. Cô nàng móc điện thoại ra mở QQ ngay.

“‘Iềng~”

“?”

“Nam thần ơi, em đến Lâm Xuyên rồi nè, khi nào anh mời em ăn cơm vậy huhu~?”

Lúc này, Giang Cần vừa từ ký túc ra ngoài, đến tiệm trà sữa gặp Tô Nại để nghe báo cáo công việc. Nhìn thấy dòng tin nhắn bật lên trên màn hình máy tính, cậu nhíu mày.

Gì vậy trời…

Vu Sa Sa này chắc đầu bị úng nước rồi.

“Giang học trưởng, em vừa nói xong rồi, anh có nghe không vậy?” Tô Nại đẩy đẩy gọng kính.

Giang Cần hoàn hồn: “Nghe rồi. Ba ngày nữa chính thức triển khai, mấy hôm nay em giúp anh theo sát dữ liệu là được.”

“Vâng ạ.”

Tô Nại đưa tay cầm miếng bánh quy cuối cùng trong đĩa, định đưa lên miệng, lại khựng lại: “Học trưởng, còn miếng cuối cùng, anh có ăn không?”

Giang Cần mím môi: “Em… rửa tay chưa?”

“Rồi ạ.”

“Không dính thứ gì kỳ lạ chứ?”

Tô Nại khựng lại vài giây, đằng sau tròng kính là đôi mắt vừa vô tội vừa ngơ ngác.