Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 61

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

700+ - Chương 729: Đó là tuổi thanh xuân đã từng đánh mất của tôi

Chương 729: Đó là tuổi thanh xuân đã từng đánh mất của tôi

Chiếc giường kẽo kẹt, như một bản hòa tấu của những người bạn thân thiết, nhịp nhàng đều đặn nhưng lúc mạnh lúc nhẹ.

Sau vài hiệp công phá, đến chậu xương rồng nhỏ trên tủ đầu giường cũng bắt đầu rung rinh theo, còn màn hình máy tính trên bàn học thì run bần bật không ngừng.

Cả hai chẳng ai biết rốt cuộc là ai đang thèm thuồng ai, chỉ có thể nói một người muốn dỗi, một người muốn bị dỗi.

Cô nàng nhà giàu nhỏ siết chặt ga giường, ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn anh, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước, thỉnh thoảng còn giãy giụa một chút, giống như con hổ con cắn bậy lung tung, nhưng cắn hai cái xong lại tự run rẩy ba lần.

Gió lạnh đêm đông khi thì rít lên, khi thì êm ả, tuyết ngoài cửa sổ phản chiếu ánh trăng dịu dàng.

Trong đêm thanh tĩnh và đầy tình bạn này, Giang Cần không biết đã bao nhiêu lần chạm đến trái tim nhỏ bé của cô nàng nhà giàu.

Cuối cùng, con hổ con mềm mại bị giày vò đến chẳng còn hình dạng gì, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ gọi “anh ơi” vang lên không ngớt.

“Đồ xấu…”

“Đồ mê gái.”

“Em còn muốn nữa.”

“Anh biết mà, em nghiện rồi.”

Phùng Nam Thư nghe Giang Cần nói cô nghiện, liền không nhịn được mà đấm anh mấy cái, giơ nanh múa vuốt như thể đang nói anh vu oan cho mình.

Cô tự thấy mình không hề mê trai, bây giờ thế này hoàn toàn là do con gấu lớn kia làm loạn, rồi lập tức cắn anh một cái.

Giang Cần thì cho rằng cô nàng nhà giàu vốn đã mê trai sẵn rồi, chỉ là cái kiểu “miệng cứng” này là do anh dạy hư.

Hồi còn đi học, rõ ràng đã nói là bạn tốt, nhưng người cứ chui vào lòng người ta, đòi hôn hít, lại còn lén lút dụi đầu lung tung chẳng phải là cô sao.

Mỗi khi hè đến, người ta mặc quần đùi, còn anh thì chỉ muốn mặc quần bông cho chắc.

Còn cô nàng nhà giàu thì sao, vừa chui vào rừng phong là đã mặc váy ngắn, mấy cái quần lót bông dễ thương đó chẳng cái nào trụ nổi quá một tháng không bay màu.

Mùa đông, quê nhà, một trận chiến ẩm ướt bắt đầu chỉ vì một số việc “không nên làm”, càng về đêm càng khốc liệt.

Hậu quả là hôm sau Phùng Nam Thư ngủ quên luôn, vừa tỉnh dậy đã không nhịn được mà đá Giang Cần một cái, kết quả bị thưởng cho một cú vỗ mông.

Từ đó, hai người hình thành luôn mô hình sống chung: ban ngày đi dạo, buổi tối ăn cơm xong là Giang Cần lại “lỡ tay làm việc không nên làm”, thổi kèn lệnh khởi chiến.

Dù gì thì cũng có mẹ trông con giúp, thả phanh một chút cũng là chuyện bình thường.

“Phùng Nam Thư đúng là kiểu hồ ly tinh ngăn vua lâm triều trong sử sách xưa.”

“Còn anh… là tên vua vô dụng suốt ngày muốn bắt hồ ly.”

Ngày hai tám tháng Chạp, Giang Cần ngồi trên ghế đá công viên ngáp dài.

Mặt trời mùa đông không quá gay gắt, chỉ cần là ngày nắng không có gió thì cảm giác dễ chịu khỏi bàn.

Phùng Nam Thư mặc áo lông trắng dáng ngắn, quần bò cạp cao, buộc tóc đuôi ngựa, đẩy xe nôi đưa con đi dạo vòng quanh.

Từ góc nhìn của Giang Cần, cô vợ ngốc nhà anh tinh anh hoạt bát, như nữ yêu trong Liêu Trai vừa hút khô tinh khí thư sinh xong, tràn đầy sức sống.

Công viên trung tâm lúc này khá đông người, nhân dịp thời tiết ấm áp, ai cũng tranh thủ ra ngoài hít thở. Có người đi mua đồ Tết, tiện đường ghé nghỉ chân.

Ngay lúc đó, ở góc tây nam công viên có một cô gái đang ăn xúc xích nướng vừa lướt điện thoại. Khi ánh mắt cô chạm phải Phùng Nam Thư, bỗng khựng lại, rồi tròn xoe vì kinh ngạc.

“Tớ thấy Phùng Nam Thư rồi.”

“Đang dắt con đi dạo trong công viên…”

Không phải ai học trường cấp ba Thành Nam cũng thi đỗ đại học, nhiều người sau khi tốt nghiệp miễn cưỡng thì ở lại quê làm thuê.

Cô gái tên Thôi Hà lớp 12-3 là một trong số đó, hiện đang làm thu ngân ở siêu thị tươi sống trong quảng trường Vạn Chúng, hôm nay nghỉ, hẹn bạn thân đi làm móng, đang đợi ở công viên trung tâm.

Vừa nhìn quanh đón nắng, ánh mắt chạm vào Phùng Nam Thư khiến cô không khỏi há hốc miệng.

Ai từng học ở cấp ba Thành Nam thì hầu như đều biết Phùng Nam Thư. Lúc đầu cô còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ mới xác nhận là đúng là cô ấy.

Cảnh tượng đó thật sự quá đỗi chấn động.

Một mỹ nữ lạnh lùng kiêu sa ngày nào, giờ lại hóa thân thành bà mẹ bỉm sữa, đẩy xe nôi đi dạo trong công viên, cảm giác thật sự quá “đập mặt vào thực tại”.

Vậy là tin nhắn của Thôi Hà lập tức khiến group lớp im lìm bao năm bùng nổ.

Rồi nhanh chóng lan truyền, làm sống lại hàng loạt group cựu học sinh vốn im lìm bao năm.

Ví dụ như group lớp 12-1, tin nhắn gần nhất còn là từ tháng 2 năm 2011 hỏi có tổ chức họp lớp không, rồi im luôn.

Vậy mà tin nhắn tiếp theo lại là hôm nay: “Thôi Hà gặp Phùng Nam Thư trong công viên, cô ấy đang dắt con.”

“Hai người họ về quê ăn Tết à?”

“Tết ai mà chẳng về.”

“Dắt con? Nữ thần của tôi giờ đã làm mẹ rồi á? Má ơi, tôi không chịu nổi!”

“Hồi trước hotsearch đã nói bà Giang sinh con rồi mà.”

“Tôi không chấp nhận được!!”

Ngay sau đó, hai con đường gần công viên trung tâm lập tức náo nhiệt.

Tết mà, ai cũng rảnh rỗi, trời lại đẹp, nên dân quanh đó ùn ùn kéo tới.

Như là Lưu Hạc – hotboy trường Thành Nam, người từng chứng kiến cảnh Phùng Nam Thư nhét tay vào túi áo Giang Cần ở hội chùa Ngũ An; Tôn Lỗi – con nhà giàu; Tào Kiến, và mấy nam sinh từng bị Giang Cần “tẩn” trong buổi họp lớp lớp 12-1 đều kéo tới công viên, đứng từ xa quan sát.

Dưới ánh nắng, Phùng Nam Thư đẩy xe quanh đài phun nước một vòng rồi đi đến hành lang bên phải.

Thấy Giang Cần chỉ chăm chú nhìn điện thoại, cô không nhịn được đá nhẹ anh một cái.

Gương mặt linh động kia không biết là do bản thân cô vốn đã quá đẹp, hay là do ánh nắng rực rỡ, chỉ biết rằng đẹp đến mức khiến mấy người giả vờ đi ngang công viên đều muốn khóc.

Giang Cần đặt điện thoại xuống, bế con gái từ xe nôi lên, vừa ôm vừa nựng nịu.

Phùng Nam Thư đứng bên nhìn, môi hồng cong cong thành một đường thật đáng yêu.

Hạnh phúc là thứ khó có thể diễn được, ánh mắt và biểu cảm của hai người lúc này e rằng ngay cả ảnh đế cũng khó lòng bắt chước.

Ba phút sau, Giang Cần vận hết công lực… thành công chọc cho con gái khóc nức nở, hai chân nhỏ đạp loạn vào người anh, khiến anh cuống quýt tay chân, lại chọc cho Phùng Nam Thư cười như nắc nẻ.

Thấy cảnh đó, Lưu Hạc, Tôn Lỗi, Tào Kiến… và một đám người không khỏi đỏ hoe mắt.

Hồi còn đi học, Phùng Nam Thư ngày nào cũng bước xuống từ chiếc xe đen có cánh, váy trắng tung bay, lạnh lùng bước vào cổng trường, ai mà quên được.

Lưu Hạc ngày nào cũng canh giờ vào nhà vệ sinh, giả vờ tình cờ gặp.

Tôn Lỗi còn tung tin, ai dám theo đuổi Phùng Nam Thư là “xử luôn”.

Mấy cô gái cũng thế, như Thôi Hà, hồi đó còn bắt chước phong cách và thần thái của Phùng Nam Thư. Cô ấy từng là hình mẫu nữ thần mà.

Còn bây giờ, cô chẳng còn lạnh lùng xa cách nữa, mà linh động hoạt bát, còn sinh cho Giang Cần một cô con gái đáng yêu.

Mặc dù hồi trước trên hotsearch đã thấy tin rồi, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn khác hẳn.

Dưới ánh nắng chan hòa ấy, chính là tuổi thanh xuân đã từng đánh mất của tôi.

“Giang Cần đúng là đáng chết, má nó…”

“Sao tuổi thanh xuân của tôi lại đi đẻ con cho người khác chứ.”

“Biết vậy tôi đã không đến, đau lòng quá trời.”

Lưu Hạc và Tôn Lỗi cảm thấy tim mình như bị ai cào nát, chỉ muốn từ bụi cây nhảy ra chém anh một phát cho bõ tức.

Nhưng đúng lúc đó, hai người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ tiến lại gần, cách họ ba bước thì dừng lại, giả vờ không có gì, nhưng ánh mắt luôn khóa chặt vào họ.

Lưu Hạc cảm nhận được ánh nhìn, quay đầu nhìn lại, phát hiện cổ áo đối phương có dây tai nghe.

Hình như… là vệ sĩ.

Cũng đúng thôi, bây giờ Giang Cần giá trị cao ngất ngưởng, nếu anh bị chém thì xã hội có khi xuất hiện cả trăm tỷ phú cũng không ngạc nhiên.

Huống hồ anh còn là người mê vợ, mê con, toàn thân đều là điểm yếu, không mời chục vệ sĩ thì nguy hiểm quá rồi.

“Tự dưng cổ tôi lạnh lạnh…”

“Sao thế, có gió à?”

Giang Cần sờ sờ cổ, lẩm bẩm, rồi lại tiếp tục nựng con.

Nhưng ngay lúc đó, anh vô tình liếc qua một bên, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt lóe qua sau đám cây cảnh, không nhịn được mà sững người.

Gương mặt đó anh nhận ra, chính là tên từng suýt chửi cả mồ mả nhà anh ở hội chùa Ngũ An năm ấy, khi anh và cô nàng nhà giàu nắm tay nhau.

“?”

“Trùng hợp vậy sao?”

Anh đảo mắt nhìn xung quanh, không nhịn được thốt lên một tiếng “m* ơi”, phát hiện bốn phía công viên đều là… bạn học cũ.

Hay đấy, họp lớp trong công viên mà không thèm rủ tôi à?

Phùng Nam Thư lúc này cũng thấy vài gương mặt quen quen, mắt chớp chớp, vẻ mặt ngơ ngác, chưa biết rằng cảnh cô dắt con đi dạo hôm nay đã phá tan giấc mơ thanh xuân của biết bao người.

Một vài người thấy Giang Cần đã phát hiện ra, do dự một lúc rồi cũng kéo lại gần, không nhịn được mà cúi đầu nhìn vào xe nôi.

Cô nàng nhà giàu là nữ thần của cấp ba Thành Nam mà, ai cũng muốn xem thử con gái cô ấy có xinh không.

“Dễ thương quá đi, mắt to thế kia, lớn lên kiểu gì cũng là mỹ nhân.”

“Nhìn ánh mắt hơi giống Giang Cần nhỉ? Lém lỉnh ghê.”

Các cô gái như bị đánh thức bản năng làm mẹ, xúm quanh em bé bàn tán rôm rả, cuối cùng Thôi Hà không nhịn được hỏi: “Được nửa tuổi chưa?”

Giang Cần rất thân thiện gật đầu: “Ừ, nửa tuổi rồi, nghịch lắm, giống hệt mẹ nó.”

“Em không có nghịch như Giang Ái Nam đâu nha.” Phùng Nam Thư nghiêm mặt lườm anh.

“Con gái ngày nào cũng đá anh, em cũng thế, hai mẹ con y như đúc.”

Nghe hai người đối đáp, đám người xung quanh nhìn nhau, thầm nghĩ đúng là Phùng Nam Thư đã khác hẳn xưa rồi.

Ba năm cấp ba, tổng số câu Phùng Nam Thư nói với họ chắc chưa bằng hôm nay, chưa kể còn nói với giọng nũng nịu thế này nữa.

Ngay lúc đó, mấy cậu nam sinh vừa khóc lóc cũng lại gần, nhìn một cái là tim tan vỡ.

Em bé đáng yêu thật, nhưng lại là con gái do nữ thần sinh cho Giang Cần.

Còn Phùng Nam Thư thì đứng dưới ánh nắng nhẹ nhàng nhìn họ, đột nhiên cắn môi một cái.

Hình như… ai cũng biết mình đã sinh con gái cho anh ấy rồi nhỉ.