Chương 725: Didi là mãnh thú bị giam cầm
Hoàng hôn buông xuống, năm người vừa ăn xong cơm tối ở Vạn Chúng. Lúc này Giang Cần đã thay Giang Ái Nam nhận được không ít quà.
Theo lời Tào Quảng Vũ: đúng là mẹ nó còn không bằng đi ăn ở Tiệm Nhâm Nhi.
Ở Tiệm Nhâm Nhi gọi phần bò bít tết nhân tạo mất bao nhiêu? Cùng lắm sáu chục. Vậy mà hôm nay ăn một bữa cơm của Giang Cần, lại tốn hơn năm trăm tệ mua một cái máy bay điều khiển từ xa cho con gái anh!
Không… không đúng, là mua cho ảnh cái máy bay điều khiển từ xa!
“Đợi tớ với Đinh Tuyết có con, tớ cũng phải thay nó nhận quà. Xe máy, du thuyền, siêu xe, Patek Philippe!”
Tào thiếu âm thầm lên kế hoạch, thậm chí đã lập xong danh sách quà tặng trước khi con tròn một tuổi.
Nhậm Tự Cường cực kỳ đồng tình: “Tớ chưa có con, nhưng con tớ nhất định cũng sẽ thích mấy món đó.”
Tuy nói vậy nhưng Nhậm Tự Cường và Vương Lâm Lâm vẫn còn khá xa giai đoạn sinh con.
Hiện tại Vương Lâm Lâm vừa học cao học vừa làm part-time ở Hỉ Điềm, cũng giống như hồi Cao Văn Huệ trước đây, chỉ là định hướng nghề nghiệp khác nhau khá rõ.
Cao Văn Huệ không muốn vào ban quản lý Hỉ Điềm, còn Vương Lâm Lâm thì lại mong sau khi tốt nghiệp có thể vào chính thức.
Còn Trương Quảng Phát thì đến giờ vẫn độc thân.
Người từng có kinh nghiệm đều biết, một mình thì không thể đẻ con được.
Giang Cần không nhịn được hỏi anh: “Sao cậu không tìm người yêu? Không thích à?” Làm Trương Quảng Phát chỉ biết cười khổ.
Còn Siêu Tử thì vẫn đang đơn phương cô gái gặp ở Vi Huyên, tặng không ít quà, mời ăn vài bữa, nhưng rõ ràng gặp phải cao thủ. Tiêu hết mấy vạn rồi mà vẫn chẳng có tiến triển gì, hỏi thì chỉ nhận được một câu: “Bạn tốt thôi.”
“Cổ vẫn còn là sinh viên, gia giáo nghiêm, nói là ra trường mới tính yêu đương.”
“Tổ sư, nghe quen phát sợ.”
Giang Cần nghe Siêu Tử kể mà cảm thấy xui xẻo.
Không lẽ mấy lời này được dạy chung ở một trung tâm đào tạo nào đấy à? Sao lại y như nhau thế, có cần đồng bộ cả nước không?
Thực ra, Chu Siêu cũng đã quen với cảm giác này.
Nửa sau thời đại học cậu toàn gào thét muốn yêu đương, nhưng chẳng tìm nổi một đối tượng. Trái lại còn bị mấy anh gay dòm ngó, nên chính xác thì đây là lần đầu tiên cậu rung động thật sự.
Cậu bắt đầu chấp nhận cảm giác nhớ nhung một người, chấp nhận mỗi tối mong chờ được trò chuyện với người ấy.
Dù chưa yêu đương gì, nhưng cậu cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, nên rất khó dứt ra, quay về cuộc sống chỉ biết nhớ chính mình.
Làm "chó tình", đáng sợ nhất không phải là tự an ủi, mà là bắt đầu quen với việc đó.
Hồi trước một mình, trước khi ngủ đọc tí tiểu thuyết, chui vào chăn tự xử một trận, cũng thấy vui phết. Nhưng một khi đã quen với việc trò chuyện với một người, chỉ cần một ngày không nói chuyện là thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chu Siêu làm phó tổng ở Tiệm Nhâm Nhi, lương cao, không có áp lực kinh tế, nên khát vọng tình cảm cũng mạnh hơn người bình thường.
Dạo gần đây cô gái kia nói điện thoại hư rồi, Siêu Tử suy nghĩ hồi lâu rồi tặng luôn cho cổ một cái mới. Như vậy tối nhắn tin chắc sẽ được trả lời nhanh hơn!
“Ghê thật.”
“Đúng là anh Siêu.”
Bốn người nghe Chu Siêu kể mà không nhịn được giơ ngón cái.
Không tiền thì chỉ biết cầu trời khấn phật cho nữ thần trả lời tin nhắn. Có tiền thì… tặng hẳn cái điện thoại chạy mượt hơn!
“Không tán gẫu với tụi bây nữa, tớ đi xem bảo bối và con gái tớ đây.”
Giang Cần đứng dậy phất tay rời đi.
Cô nàng tiểu phú bà đã ở cữ được gần hai tháng, hồi phục rất nhanh, đến mức Giám đốc Giang nhiều lúc muốn “trộm sữa” mà còn hơi bị kìm không nổi.
Chỉ là anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu tiểu phú bà thực sự không cho anh ăn, liệu anh có thực sự kìm nổi con nhỏ không?
Tiết lập thu, trời hơi dịu lại, ba người bọn họ lâu lắm mới quay về biệt thự Hương Đế. Tần Tĩnh Thu đích thân chỉ đạo dì Ngô nấu một bàn cơm thịnh soạn đón Phùng Nam Thư về nhà.
Ăn xong, tiểu phú bà đã không kìm được mà chạy thẳng lên lầu, mở ra chiếc nôi đã mua từ gần một năm rưỡi trước.
Hồi đó Giang Cần dắt cô đến Thượng Hải tham dự hội nghị Internet toàn quốc, Phùng Nam Thư tranh thủ lúc đi dạo với thím đã mua cái nôi này.
Khi ấy họ vẫn chỉ là bạn bè mới hôn môi thôi mà, giờ thì con cũng có rồi, cái gọi là “bố trí từ sớm”, “dấu vết ẩn hiện”, hóa ra tiểu phú bà trông ngốc ngốc mới là tay chơi thứ thiệt.
“Mê trai à, lúc đó đã muốn sinh con với tớ rồi.”
Giang Cần lẩm bẩm, tay vẫn đang nghịch con Ultraman phát sáng.
Phùng Nam Thư vừa đung đưa cái nôi vừa cười mỉm, trông như con mèo mướp vừa câu được cá.
Đúng lúc ấy, điện thoại Lý Tử Khanh gọi đến: “Sếp, có thời gian không, em muốn báo cáo chút công việc.”
“Nói đi.”
Sau đó, Lý Tử Khanh báo cáo tình hình thị trường gọi xe hiện tại.
Kuaidi tận dụng đợt làm nóng trong tháng 9, trước tuần cuối đã chính thức vào thị trường Tân Môn, hiện giờ đang dốc toàn lực chạy chiến dịch cho dịp Quốc khánh.
Còn Didi thì theo chỉ đạo của Giang Cần, dồn lực đánh thẳng vào hai thị trường mà Kuaidi đã chiếm giữ: Giang Thành và Du Châu.
Về mảng marketing, Kuaidi vẫn thua Didi một bậc. Dù sao thì hệ sinh thái của Pingtuan nắm trong tay cộng đồng sinh viên toàn quốc trên Zhihu Campus, có cả nền tảng tin tức “Tối Nay Đầu Trang”, và đội ngũ thị trường cực kỳ mạnh.
Giang Thành và Du Châu có văn hóa bar khá sôi động, Didi cắt vào đúng điểm nóng này, tấn công cả hai đầu, không những không chậm hơn Kuaidi đánh vào Tân Môn mà còn có phần nhanh và mạnh hơn.
“Giờ thì quyền lựa chọn lại quay về tay Kuaidi.”
“Là từ bỏ Giang Thành và Du Châu để toàn lực đánh Tân Môn, hay là gác lại kế hoạch ban đầu để giữ vững hai thị trường đã phát triển… Tớ muốn xem họ sẽ chọn gì.”
Giang Cần bày Ultraman ra tư thế “chân phải co về sau, chân trái duỗi thẳng, tay phải nâng mông, tay trái chống cằm” đầy gợi cảm cho Phùng Nam Thư xem.
Tiếng của Lý Tử Khanh vang ra từ điện thoại: “Chúng ta có cần chuẩn bị hai phương án ứng biến trước cho quyết định của Kuaidi không?”
“Không cần. Họ bỏ Tân Môn thì ta rút. Họ tiếp tục ngắm đến Kinh Đô, thì ta nuốt Giang Thành với Du Châu.”
Sự thật đúng như dự đoán, Kuaidi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Xét riêng về giá trị thị trường, Tân Môn không bằng Giang Thành và Du Châu. Hơn nữa hai vùng kia là khu vực trọng điểm của Kuaidi. Chỉ cần chọn sai một bước sẽ thành công cốc, và không thể quay lại.
Tại sao?
Vì bước chuẩn bị đã hoàn thành, dòng tiền đang chuẩn bị đổ vào.
Nếu giờ rút lui thì vẫn còn kịp, vì chưa bơm vốn vào. Nhưng một khi bắt đầu thật sự, thì không còn đường lùi.
Nếu là đối thủ khác, Trần Truyền Hưng sẽ chẳng nghĩ nhiều, kiên quyết triển khai kế hoạch Tân Môn – Kinh Đô. Dùng thị trường hạng hai, ba đổi lấy thị trường hạng nhất, ai mà chẳng làm?
Nhưng khi đối thủ là Giang Cần, bản năng cẩn trọng khiến ông ta do dự.
“Chúng ta vào Tân Môn thuận lợi quá, gần như không gặp cản trở gì. Cậu nói xem… thị trường này có bẫy không?”
Trần Truyền Hưng gọi giám đốc vận hành Trương Khôn vào văn phòng, hai người phân tích suốt một tiếng.
Kết quả Trương Khôn chỉ mất hai mươi phút đã đưa ra kết luận: tiếp tục kế hoạch Tân Môn – Kinh Đô.
“Trần tổng, chúng ta chắc chắn sẽ đối đầu Didi. Nếu giờ né tránh thì sau này đến kinh nghiệm cũng chẳng có. Giang Cần không phải thần. Nếu là thần thì chúng ta đã không vào được Tân Môn.”
Ánh mắt Trương Khôn sắc lạnh: “Kuaidi và Beep đã bắt tay, Didi không còn chiêu nào nữa. Mục tiêu của chúng ta là hợp nhất rồi thâu tóm Beep. Didi không cần để tâm!”
Trần Truyền Hưng nghe xong gật đầu: “Phải rồi, sao tôi lại chùn bước ngay từ bước đầu thế này.”
Kuaidi lập tức triển khai lại kế hoạch, quảng cáo phủ kín Tân Môn và khu vực lân cận.
Didi cũng theo bố trí của Giang Cần, đổ tiền như nước, nhanh chóng triển khai ở Giang Thành và Du Châu.
Đối mặt với biến động thị trường, Trình Vĩ vẫn cố kìm nén xúc động, giữ im lặng, nhưng lại khiến Liễu Tình không hài lòng.
Tiểu công chúa của Lenovo Trung Quốc, tuy là CEO liên minh Kuaidi – Beep, nhưng nghiêng về Beep nhiều hơn, bởi Trình Vĩ từng chia cho cô cổ phần.
Sau hội nghị Internet, Trình luôn tin “ôm chân lớn thì dễ làm việc”, nên chia bớt cổ phần cho Liễu Tình. Cô ấy lại không hiểu nổi sự chần chừ của Trình Vĩ.
Thứ Tư sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Liễu Tình đi giày cao gót đến trụ sở Beep, mặt mày nghiêm túc bước vào phòng làm việc của Trình Vĩ.
“Chúng ta nên tiến vào thị trường Kim Lăng, từ đó trở lại thị trường Thượng Hải.”
“Làm y như Kuaidi?”
Liễu Tình ngồi đối diện anh: “Tôi không hiểu anh đang do dự cái gì. Mọi người đã bắt đầu chia bánh rồi. Ai chiếm được thị phần sớm hơn thì người đó thắng.”
Trình Vĩ trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng: “Tôi vẫn muốn chờ thêm.”
“Không còn thời gian nữa. Kuaidi chiếm Tân Môn xong sẽ vào Kinh Đô. Đợt gọi vốn tiếp theo sẽ bắt đầu. Khi đó Beep sẽ không còn cơ hội.”
“Chị Liễu, chị thật sự nghĩ Kuaidi dễ dàng lấy được Kinh Đô à?”
Liễu Tình hạ giọng: “Giờ anh đang cạnh tranh với Kuaidi, không liên quan gì tới Didi nữa.”
Trình Vĩ nhìn cô: “Chúng ta vẫn chưa theo kịp trình độ kỹ thuật của Didi.”
“Anh làm kinh doanh bao năm rồi, chẳng lẽ vẫn không hiểu? Kỹ thuật không phải mấu chốt, tiền mới là quan trọng. Ai gọi được vốn trước, nuốt được Kuaidi, dùng dòng tiền dọn đường… Pingtuan có tiền đấy, nhưng liệu nó dám đem toàn bộ tiền mặt đặt cược hết vào Didi không?”
“…”
Trình Vĩ nghe xong, nắm chặt tay.
Anh hiểu rất rõ: giờ Beep và Kuaidi đang tranh giành thị phần. Mà sàn đấu Internet thì luôn là ai nhanh hơn người đó thắng.
Nhưng không hiểu sao, anh vẫn cảm thấy bất an.
“Tôi vẫn quyết định chờ thêm.”
“Vậy thì cứ chờ cho Kuaidi nuốt trọn Beep đi.”
Liễu Tình mặt lạnh như sương, đứng dậy rời khỏi trụ sở Beep.
Cô đã sớm nghe tiếng ác danh của Giang Cần trong giới O2O, nhưng là công chúa của Lenovo, cô chẳng thấy anh ta đáng sợ chút nào.
Kuaidi và Beep đã liên thủ, lại có Uber âm thầm hậu thuẫn, thị trường không còn chỗ cho Didi sống. Ấy vậy mà Beep lại không dám tiến ra thị trường rộng lớn chỉ vì một mãnh thú đang bị giam giữ, đúng là cạn lời.