Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

700+ - Chương 727: Thật sự là người nhà Giang Cần

Chương 727: Thật sự là người nhà Giang Cần

Sắp Tết rồi, cả thành phố Tế Châu được tuyết phủ kín, trắng xóa như bạc, trông mê hoặc đến lạ.

Người lớn thì hối hả đi làm, vừa đi vừa hà hơi xua lạnh. Học sinh đi học thì nhàn nhã, không quên vo viên tuyết trong tay lăn tới lăn lui cho vui.

Thành phố nhỏ vốn chậm rãi, không mấy nổi tiếng này vào mùa đông lại có nét duyên rất riêng.

Khu đô thị mới ở Tế Châu bắt đầu được xây dựng toàn diện từ năm 2009, đến giữa năm 2014 thì hoàn thiện. Các khu thương mại, dân cư, trường học theo quy hoạch đều đã đưa vào sử dụng.

Tòa nhà nổi bật nhất khu này là một cao ốc 30 tầng, tọa lạc ở vị trí hơi chếch về phía Bắc trung tâm khu đô thị mới, bên trên dựng dòng chữ to: Trung Tâm CSKH Pingtuan.

Không xa đó là một khu công nghiệp, cổng lớn có bảng tên: Khu Trung Chuyển Logistics Pingtuan.

Chỉ riêng hai khu này đã tạo ra gần một vạn việc làm cho thành phố, giúp nhiều người khỏi phải tha hương cầu thực, đồng thời cũng khiến khu đô thị mới nhanh chóng nhộn nhịp, kéo theo sự phát triển của thương mại xung quanh.

Lúc này, ánh mặt trời buổi trưa dần trở nên gay gắt, xua tan lớp sương mỏng từ sáng sớm, ánh nắng trải dài lấp lánh trên mặt tuyết.

Xe ủi tuyết của ban đô thị chạy dọc đường, bàn chải xoay tròn quét tuyết văng sang hai bên đã được rải muối thô, giúp tuyết tan nhanh hơn.

Còn ở ngã tư, công nhân đang dựng bảng trang trí mừng năm mới con Dê.

Đúng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen từ đường cao tốc chạy xuống, rẽ vào đại lộ Kim Sơn, chậm rãi đi qua vùng giao nhau giữa khu mới và khu cũ.

Giang Cần ngồi ở hàng ghế sau, chăm chú đọc tập tài liệu trên tay.

Pingtuan đang mở rộng rất nhanh ở thị trường Kim Lăng, gần như đã chiếm 30% thị phần, phạm vi ảnh hưởng trải dài đến tận Tinh Thành.

KuaiDi ở Thiên Tân và khu vực lân cận cũng đã ổn định, thị trường gọi xe lại bước vào thế chân vạc.

Ngoài ra, sau khi Yu’e Bao ra mắt cộng thêm cú hích từ Lễ hội Mua sắm 11/11, số lượng người dùng Alipay tăng mạnh. Các mảng như Koubei, Fliggy và Tao Piaopiao cũng đều có mức tăng trưởng khá.

Nhưng Giang Cần biết, đây mới chỉ là khúc dạo đầu.

Giống như đánh trận vậy, đội tiên phong vừa tiếp xúc xong liền rút về, tiếp theo sẽ là đại chiến hàng vạn quân.

Tết không tiện đụng dao đổ máu, ai cũng tạm chững lại nghỉ ngơi chờ đón năm mới. Nhưng nguồn năng lượng nén lại này sẽ bùng nổ dữ dội vào đầu năm sau.

“Nghe nói Apple định đầu tư vào Pingtuan hả?”

“Hiện mới chỉ có tin đồn, em cảm thấy nửa thật nửa giả, cũng không loại trừ là chiêu tung tin do đối phương tự đạo diễn.”

Giang Cần đặt tập tài liệu xuống, lấy thêm một xấp nữa.

Đây là báo cáo tổng hợp từ nhóm khảo sát thị trường. Họ đã đến Singapore, Thái Lan, Hàn Quốc và cả Hong Kong từ tháng Tám, sau hơn năm tháng khảo sát thực địa thì đã về nước.

Tập tài liệu rất dày, toàn bộ là các suy nghĩ kinh doanh của họ dựa trên những gì tận mắt chứng kiến.

Bao gồm phân tích điểm đột phá thị trường, thống kê các cửa hàng hot, lựa chọn đối tác, chia khu thương mại theo thói quen của thương nhân Trung Quốc, cùng những rủi ro và thách thức tiềm ẩn.

“Không biết lão Đới có bị ăn roi không nhỉ?”

“Không có, nghe nói sang Singapore không bao lâu là bỏ thuốc rồi, vì thuốc bên đó mắc quá, quy ra tầm tám chín chục một bao mà hút thì như cỏ khô.”

“Vậy để họ nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, chúc mừng năm mới, sếp.”

“Chúc mừng năm mới, Lan Lan.”

Cúp máy xong, Giang Cần vươn vai một cái. Anh quay sang thấy Phùng Nam Thư đang bế con gái đứng nhìn ra cửa sổ, trong mắt phản chiếu tuyết trắng và ánh nắng.

Từ sau khi kết hôn, cô đã mang thai, rồi sinh con, ở cữ, suốt nửa năm nay không về Tế Châu, lần này là lần đầu tiên trở lại, tâm trạng chắc chắn khác hẳn.

Dù gì hồi trước cô cứ đi khắp khu mà nói mình là người nhà Giang Cần, bây giờ thì đúng là người nhà thật rồi, cảm giác thuộc về chắc chắn sâu đậm hơn nhiều.

Huống chi còn có con gái trong lòng nữa chứ.

Có lẽ cảm nhận được cuộc gọi kết thúc, Phùng Nam Thư quay đầu nhìn Giang Cần: “Anh ơi, con đường này mình đi rồi phải không?”

“Dĩ nhiên là đi rồi, chẳng phải là đường anh chở em về ăn cơm tất niên năm đó sao?”

“Thế à?”

Giang Cần chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Nhớ siêu thị Hồng Tinh kia không? Em nhất định phải mua quà cho ba mẹ anh, anh bảo Tết người ta nghỉ rồi, em lại cứ cắn môi lo lắng.”

Phùng Nam Thư sững sờ một lúc rồi giả vờ nghiêm túc: “Em đâu ngờ anh lại đột nhiên rẽ vào, chở em về nhà…”

“Lúc đó nổi hứng thôi, không nỡ để em một mình đón giao thừa.”

Lúc này, bác tài hiểu ý lập tức giảm tốc, mở đường thật mượt mà cho màn tái hiện kỷ niệm.

Cảnh vật ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau, nhưng nhờ lời nhắc của Giang Cần, Phùng Nam Thư cũng nhanh chóng nhận ra cảm giác quen thuộc, rồi bất giác nhớ đến đêm giao thừa rực rỡ năm đó.

Tối đó họ hẹn đi xem pháo hoa bên sông Nam, đó là lần đầu tiên cô được con trai rủ đi chơi buổi tối. Cả ngày cô ngồi đếm nắng, mong cho trời mau tối.

Khi hoàng hôn buông xuống, cô thay bộ đồ đẹp nhất, háo hức ra khỏi nhà.

Bên bờ sông rực rỡ ánh sáng, Giang Cần hỏi cô có cơm tất niên không, còn nói chỉ khi ăn cùng gia đình mới gọi là cơm tất niên. Cô cố chấp trả lời có, nào ngờ lúc tiễn về, anh lại bất ngờ rẽ xe, đưa cô về nhà mình.

Con đường lúc đó chính là con đường này.

Cô gái nhỏ ngồi trong xe suýt thì hoảng đến bật khóc, mặt mày căng cứng, đầu óc trống rỗng.

Giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó cô đã muốn lấy anh rồi.

Không muốn lấy, sao lại theo con trai về nhà ăn cơm tất niên chứ.

Mà nói thật, anh lúc đó cũng đâu phải vô tâm, không thì sao lại dẫn cô về nhà gặp bố mẹ?

Cũng từ khi đó, cái danh “người nhà Giang Cần” bắt đầu vang xa ở khu Hồng Vinh. Mỗi lần Giang Cần nghe đều không hiểu ai truyền ra, mà cô nàng thì luôn giả vờ không biết gì.

“Thì ra là con đường này.”

Phùng Nam Thư lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười ngọt ngào chỉ dành cho mình cô.

Rất nhanh, xe đến khu Hồng Vinh. Xe dừng lại, bánh xe im lặng phủi tuyết.

Những bác trai bác gái đang ngồi tắm nắng ở cổng lập tức đứng cả dậy, nhao nhao nhìn về phía xe.

Cửa xe Maybach bật mở, Giang Cần bước xuống trước, rồi đỡ cô vợ nhỏ bế con xuống. Ba người đứng giữa nền tuyết trắng xóa.

Dì Viên và chú Giang lẫn trong đám đông, cười rạng rỡ trò chuyện vài câu rồi vẫy tay gọi mọi người lại.

“Mẹ, con về rồi.”

“Đi đường có mệt không?”

Phùng Nam Thư lắc đầu: “Không sao ạ, bé ngoan lắm, ngủ suốt.”

Viên Hữu Cầm cười tươi không khép nổi miệng, nhanh tay đón lấy bé Giang Ái Nam từ tay cô.

Chú Giang đứng cạnh lo lắng bảo vệ, sợ cháu gái bị va chạm.

Hàng xóm xung quanh cũng xúm lại ngó vào xem bé gái nhà này xinh cỡ nào, vì mẹ bé còn đẹp hơn cả minh tinh nữa cơ mà.

Vừa khéo, Ái Nam tỉnh dậy, chẳng biết do ồn hay ngủ đủ, mở to đôi mắt trong veo, miệng còn lấm tấm nước bọt.

“Dì Viên ơi, Ái Nam nhà dì đáng yêu thật đấy, nhìn cái mặt bầu bĩnh kìa.”

“Đúng rồi, ngũ quan giống Nam Thư quá trời, còn ánh mắt thì y chang Giang Cần.”

“Nhớ hồi nhỏ thằng Giang Cần chạy quanh làng cởi truồng bị gà nhà bà ba dí theo, mới đó mà giờ thành bố người ta rồi.”

Phùng Nam Thư vừa nghe đến vụ truồng bị gà rượt là đầu óc lập tức hiện hình ảnh, mà lại là phiên bản người lớn, thế là quay sang nhìn anh bằng ánh mắt rất tò mò.

Còn Giang Cần thì mặt tối sầm, thầm nghĩ sao còn moi cả chuyện đen tối ra nói nữa.

“Em muốn thấy anh cởi truồng chạy quanh khu này.” Cô nàng nhỏ giọng hứng thú.

Giang Cần nheo mắt: “Đừng mơ.”

“Em chưa từng thấy mà.”

“Đã bảo là hồi nhỏ rồi, khi đó khu Hồng Vinh còn chưa xây dựng, cả cái chung cư này còn chưa có, mà anh cũng đâu quen em.”

Phùng Nam Thư chớp mắt trong veo: “Giá mà hồi nhỏ đã bị anh bắt về thì hay biết mấy…”

Giang Cần sững lại: “Em nói kiểu đó nghe như anh là kẻ buôn người ấy.”

Tiểu thư nhà giàu hồi tiểu học với cấp hai đều học ở Thượng Hải, đến sát kỳ thi cấp ba mới chuyển về đây học. Vậy nên cô cứ nghĩ, nếu hồi nhỏ đã là người nhà anh thì tốt biết bao, ngày ngày mang cặp đi học, tan học về ăn cơm với anh.

Thì lúc đó họ đã là thanh mai trúc mã, cô sẽ dính lấy anh, mãi đến khi thành vợ chồng.

Sau đó, Giang Cần nắm tay vợ nhỏ, bước lên nền tuyết xốp mềm trở về nhà. Trong nhà sưởi rất ấm, cửa sổ còn dán chữ Hỷ đỏ rực.

Đó là lúc họ kết hôn dán lên, bộ ga gối trong phòng tân hôn vẫn còn là màu đỏ chói chang.

Phùng Nam Thư cởi giày, đi dép lê vào nhà, lượn qua lượn lại trong phòng khách như mèo Ba Tư, như đang kiểm tra lãnh địa của mình vậy.

Dù họ đang sống ở biệt thự bên Thượng Hải, có phong cảnh đẹp và hồ nước thơ mộng, nhưng cô vẫn lưu luyến căn nhà nhỏ này vô cùng.

Vì Hồng Vinh Gia Viên, mới thật sự là ngôi nhà đầu tiên của cô.