Chương 520: Tổng tài không bá đạo
Sáng sớm mùa hạ cuối, trời bắt đầu se lạnh, nhưng đến trưa vẫn nóng phát điên.
Thành ra ai cũng cứ mặc rồi cởi, cởi rồi mặc.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Cần theo ba tên bạn cùng phòng ra khỏi ký túc xá, ăn sáng ở căn-tin xong thì đến giảng đường học.
Giang tổng có thói quen đầu học kỳ phải nghiêm túc đi học một buổi, để thầy cô bạn bè biết rằng anh chưa bỏ học, rằng khoa Tài chính Đại học Lâm Xuyên chưa mất đi "mặt tiền" của mình.
“Giang Cần, vụ làm ăn bên mảng đặt hàng theo nhóm của các cậu dạo này sao rồi?”
“Tạm tính là đã thống nhất được thị trường tuyến đầu, các đội nhóm chi nhánh cũng đang tái cơ cấu, từ mô hình mở rộng thị trường sang duy trì vận hành thường nhật.”
“Dự định tiếp theo là gì? Tiếp tục gọi vốn?”
“Vẫn phải gọi thêm vốn, nhưng mục tiêu quan trọng nhất là tìm cách có lãi.”
Giang Cần vừa mới ngủ dậy, mặt còn in nguyên vết sách cấn, khóe miệng còn dính tí nước dãi trong suốt, vừa mở mắt đã thấy giáo sư ngồi ngay đối diện.
Dù đầu óc còn mơ màng nhưng bị giáo sư hỏi vậy, anh vẫn trả lời lưu loát không lệch nửa nhịp.
Xung quanh rất nhiều bạn cùng lớp đang nhìn sang, thấy vị Giang tổng đẹp trai đến mức được gọi là "tiểu soái ca", lúc ngủ thì ngớ ngẩn, lúc nói chuyện làm ăn thì mạch lạc rõ ràng, ai nấy thấy buồn cười thật sự.
Hiện tại, định giá của nền tảng đặt hàng theo nhóm mà anh tham gia đã vượt 10 tỷ, lọt top 5 doanh nghiệp có tiềm năng phát triển nhất giới đầu tư.
Nói cách khác, người đang ngồi cạnh họ đây là một tổng tài trăm tỷ thứ thiệt.
Nhưng vị tổng tài trăm tỷ này lại không hề giống hình tượng bá đạo trong tiểu thuyết, trái lại còn rất "trẻ trâu".
Người ta viết tổng tài trong truyện thì “nhếch môi cười tà”, “vì cô ấy mà đóng cửa cả sân bay”, “mua đứt cả bệnh viện vũ trang ở Los Angeles”...
Còn Giang Cần thì vẫn cái kiểu cà lơ phất phơ, đi học lén ngủ gật, thích đùa giỡn với bạn bên cạnh, chẳng quan tâm gì đến hình tượng.
Anh rất lâu mới đến lớp một lần, mỗi lần xuất hiện lại có cảm giác xa cách khó diễn tả.
Dù tin tức khắp nơi đều đưa về nền tảng của anh, về chuyện hợp tác với Zhihu, bắt tay với Alipay, trở thành đối tác với Tencent, nhưng những thứ đó đối với sinh viên vẫn còn quá xa vời.
Thế nhưng chỉ cần nghe anh trò chuyện, mọi người lại phát hiện ra anh vẫn là anh của ngày xưa, thậm chí còn thân thiện hơn trước.
Ví dụ như... chuyện đi vệ sinh sau giờ học chẳng hạn.
Cậu ấm nhà họ Tào thường xuyên đang ngủ thì bị Giang Cần lay dậy, bảo “đi tè một cái đi”.
Nếu cậu ấm Tào giãy nảy không chịu, anh sẽ gọi cả Trương Quảng Phát, Tả Bách Cường bên ký túc xá bên cạnh…
Nếu mấy người đó cũng từ chối, anh sẽ quay sang hỏi Tưởng Điềm với Tống Tình Tình: “Hai người có muốn đi tè một cái không?”, hỏi đến nỗi hai cô gái đỏ cả mặt, cuối cùng vẫn cầm giấy theo anh đi…
Tất nhiên, nếu đang học lớp chung nhiều khoa thì anh cũng không dám nghịch dại.
Một số bạn nữ "hiểu chuyện" còn thì thầm với nhau: “Sao Giang Cần cứ thích rủ người ta đi tè thế nhỉ, chẳng lẽ đi tiểu cũng cần người đỡ…”
Nói chung, tổng tài mang hào quang trăm tỷ như Giang Cần lại chẳng hề bá đạo, ngược lại rất tùy hứng, phát tài rồi mà không hề lên mặt, thậm chí còn chẳng tỏ ra xa cách với bạn bè xung quanh.
Trong khoa Tài chính, khoảng bốn mươi phần trăm sinh viên đều là con nhà có tiền hoặc có quan hệ, hoặc cả hai, nói trắng ra thì là lắm "phú nhị đại".
Nhưng ba năm trở lại đây, vì có một “phú nhất đại” như Giang Cần nên đám “phú nhị đại” cũng không dám kiêu căng, thậm chí có phần tự ti.
“Thị trường đặt hàng theo nhóm phát triển đến giờ rồi, bước tiếp theo sẽ thế nào?”
“Thời kỳ đốt tiền đã qua, giờ là giai đoạn nâng cao chất lượng dịch vụ, phát triển đa dạng, tận dụng lợi thế online đến tối đa, biến đặt hàng theo nhóm thành thói quen tiêu dùng chính thống.”
Giáo sư trầm ngâm: “Nói cách khác, cục diện thị trường đặt hàng theo nhóm coi như đã định rồi?”
Giang Cần lắc đầu: “Thị trường nóng như vậy là do vốn đẩy lên, nhưng thời gian tới sẽ nguội dần, quay về quỹ đạo ban đầu. Những website không gọi được vốn sẽ lần lượt phá sản.”
“Quả là một tướng thành công, vạn cốt khô…”
“Trò chơi này vốn là kẻ thắng ăn hết, sự phồn vinh giả tạo cuối cùng sẽ phản lại kẻ thua.”
“Vậy thị trường quay về thực chất, sẽ ảnh hưởng đến các cậu chứ?”
“Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Ưu đãi không còn nhiều như trước, người tiêu dùng sẽ có phản ứng ngược. Nếu các nền tảng nhỏ sụp đổ quá nhanh, đồng loạt tuyên bố phá sản, người tiêu dùng cũng sẽ mất lòng tin vào hình thức này.”
“Cậu nói vậy tức là đã có phương án ứng phó?”
“Quan trọng nhất là giữ vững hình ảnh thương hiệu. Chúng tôi đã dốc sức làm rất nhiều việc ở mảng Chọn Lọc và Chủ trạm đặt hàng.”
Giáo sư đẩy gọng kính: “Được tận mắt chứng kiến một thị trường mới dần ổn định, mà người đặt nền móng lại là học trò của mình, tôi thấy rất tự hào…”
Giang Cần vội vàng khiêm tốn: “Không có thầy dạy học thì làm gì có đặt hàng theo nhóm, càng không có nền tảng bây giờ.”
“Ấy, nói quá rồi…”
“Thầy tưởng em rảnh mà đi học à? Em bận như vậy mà vẫn cố lên lớp là vì em thực sự tôn trọng thầy đó!”
“Hay là do ở ký túc xá ngủ không đã bằng trong lớp?”
“Đây là vu khống trắng trợn. Em lúc nào cũng chăm chú nghe giảng, mỗi lần học xong đều cảm thấy kiến thức tràn đầy, chỉ không hiểu sao người ta lại cứ thấy em ngủ từ đầu đến cuối. Quái thật!”
Câu đó vừa dứt, xung quanh liền vang lên một tràng cười khẽ.
Nhưng cười xong, ai nấy lại tặc lưỡi, nghĩ bụng, bảo sao Giang Cần không đi học mà vẫn môn nào cũng được đúng sáu mươi điểm. Sáu mươi này đúng là không phải lý thuyết mà là thực chiến!
Bọn họ, học hành chăm chỉ trong lớp, dù điểm có cao đến mấy cũng không bì nổi với người lăn lộn ngoài thương trường như Giang Cần.
Mà môn nào cũng đúng sáu mươi, không thừa không thiếu, thế này thì chắc chắn là anh cố tình “quản điểm” rồi!
Sau đó giáo sư lại tán gẫu vài câu rồi rời đi, còn Giang Cần thì phất tay lớn tiếng: “Cả lớp, đi tè một cái nào!”
Trừ Trạng Nguyên Trang ngoan cố không đi, hầu như ai cũng đi, cả con gái cũng không ngoại lệ.
Đại học năm tư sắp đến rồi, ai nấy đều có cảm giác cấp bách sắp tốt nghiệp, nhiều người bắt đầu nghĩ đến hướng đi, tìm hiểu thị trường việc làm.
Có những chuyện không đi nhìn thì không biết, mà đã nhìn thì mới hiểu vì sao Đại học Lâm Xuyên lại coi Giang Cần như báu vật.
Hợp tác với Alibaba, bắt tay với Tencent.
Khái niệm gì cơ?
Khái niệm là, bọn họ ra trường thì chen chúc xin vào mấy công ty lớn làm "cu li", còn Giang Cần thì đang dần dần áp sát địa bàn của hai ông Mã.
“Thực ra, nếu tốt nghiệp xong mà được vào làm ở nền tảng đặt hàng theo nhóm thì cũng tuyệt đấy…”
“Cậu nghĩ đơn giản thế? Với chế độ đãi ngộ bây giờ, đâu phải cứ tốt nghiệp đại học là được vào.”
“Cố lên, thi lên cao học, rồi thêm cái danh bạn học của Giang Cần, hừ hừ…”
“Thực ra, những người cùng phòng với Giang Cần mới là sướng nhất, chắc có khi không tốt nghiệp cũng chẳng phải lo ăn lo mặc.”
“Cậu không thấy Trương Quảng Phát với Tả Bách Cường dạo này càng lúc càng thân với bọn họ sao?”
Cả lớp vừa tán gẫu vừa xếp hàng rửa tay, chen chúc khiến nhà vệ sinh chật kín.
Giang Cần cũng vừa từ trong đi ra, thấy tình hình như vậy liền hô lớn: “Tránh ra chút, nhường chỗ cho cậu ấm Tào rửa tay, mấy người không tè lên tay thì từ từ cũng được, nhường chỗ cho người tè lên tay rửa trước.”
Tào Quảng Vũ: “?????”