Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 217: Tớ muốn làm phản đồ

Chương 217: Tớ muốn làm phản đồ

Con Phú Quý ngửa mặt nằm trong ổ, nhìn hai đứa chủ vô trách nhiệm đang đi tới, lập tức quay đầu sang bên tỏ vẻ khinh bỉ, miệng còn phát ra vài tiếng “gừ gừ”, rõ ràng là đang tỏ thái độ bất mãn.

“Nhìn đi, Phú Quý giận đến độ sắp nói được tiếng người luôn rồi.”

Giang Cần vươn tay tháo dây dắt trên cổ nó xuống, vuốt vuốt dọc theo cổ, càng vuốt càng thấy là lạ.

Cậu quên mang chó ra ngoài là chuyện dễ hiểu thôi, đầu óc cậu toàn nghĩ đến việc quảng bá, quên đông quên tây là bình thường. Nhưng tiểu phú bà thì khác, từ kỳ nghỉ đông đã đòi nuôi chó bằng được, sao có thể quên được?

Cái này… không hợp logic cho lắm.

Trừ phi, người cô muốn dắt không phải là con chó kia.

Giang Cần quay sang nhìn Phùng Nam Thư, chỉ thấy cô cũng đang ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa đầu chó tỏ ý xin lỗi, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ áy náy với con Phú Quý.

“Cậu thật sự là quên, hay là giả vờ quên?”

“Tớ thật sự quên, lần này không lừa cậu đâu.” Phùng Nam Thư cực kỳ nghiêm túc đảm bảo.

Giang Cần nheo mắt nhìn cô nửa ngày: “Lần này không lừa tớ? Thế mấy lần trước là lừa tớ à?”

“Giang Cần, cậu đừng hỏi nữa, tớ cũng không biết mình đang nói gì đâu…”

“?”

Tiểu phú bà giơ tay che mắt cậu, giả vờ như không có gì tiếp tục vuốt đầu chó, thật ra trong lòng đang chột dạ muốn chết.

Cô cảm thấy Giang Cần dạo này hơi thông minh quá, không thể để cậu hỏi tiếp được.

Thực ra Giang Cần vốn định tiếp tục truy tới cùng, muốn xem Phùng Nam Thư đang giở trò gì, câu nào là thật câu nào là lừa? Hay là chỉ có mỗi câu vừa nãy là không gạt cậu? Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, thì tiếng của Lộ Phi Vũ đã vang lên từ bên kia:

“Sếp ơi, mấy topic kích war có hiệu quả rồi, mau qua đây xem nè!”

Giang Cần vẫn đang canh việc quảng bá, đành tạm gác việc tra hỏi, đứng dậy đi qua bên đó, để lại tiểu phú bà âm thầm thở phào.

“Lộ Phi Vũ đúng là người tốt…”

Phùng Nam Thư vừa sung sướng xoa chó, vừa thầm lẩm bẩm trong lòng.

Lúc này, Giang Cần đã đi tới chỗ làm việc của Lộ Phi Vũ, cúi xuống nhìn màn hình.

“Mở mấy topic đầu ra xem.”

“Vâng, sếp.”

Kích war là cách nhanh nhất để tăng độ tương tác của người dùng, vì dù nội dung hay mấy cũng không sánh được với thù hận bền vững. Nên khi Lộ Phi Vũ dùng mấy ID khác nhau để tung mồi khiêu khích, cả bốn trường liền lập tức lao vào cuộc chiến.

Tính theo lượng “động đến mẹ” trong comment thì ít nhất cũng có thể duy trì lửa trong ba ngày.

Ba ngày thôi là đủ để chửi nhau từ tổ tiên nhà người ta đến thời khỉ vượn rồi.

Nhưng chửi nhau lâu quá thì lại phá hoại môi trường của diễn đàn. Dù sao, ai mà muốn vào app giải trí lại đọc phải mớ độc mồm độc miệng, rất dễ tụt cảm tình.

Cho nên, làm phải biết điểm dừng, vừa đủ để kéo người tham gia, mà không để nó biến thành cuộc chiến đổ máu giữa các trường.

Thế nên sau đó, Lộ Phi Vũ đổi sang tài khoản admin, đăng một bài thông báo, nghiêm khắc lên án hành vi cố ý gây war, đồng thời xóa vài tài khoản văng tục, tuyên bố sau khi cuộc thi bắt đầu, tất cả sẽ phân định bằng phiếu bầu, chửi nhau hoàn toàn vô nghĩa.

“Chuyển mặt đỏ mặt đen mượt như tơ, miệng không nói câu nào thật, Phi Vũ à, cậu càng ngày càng… chó đó.”

Giang Cần đầy vẻ khen ngợi.

“Em cũng chỉ mới học được một phần năm trình của sếp thôi, còn xa lắm~”

Lộ Phi Vũ hơi tự đắc, đầu cũng lắc lư theo.

“?????”

Giang Cần nheo mắt nhìn cậu: “Tớ khuyên cậu, không biết nói chuyện thì tốt nhất đừng nói gì.”

“Cái này là anh Đông dạy em mà.”

“Anh ấy dạy cậu cái gì?”

“Ảnh nói, sau này sếp mà khen, em cứ nói là em mới học được một ít da lông của sếp, như vậy sếp sẽ cảm thấy em rất khiêm tốn, thế là thích. Chẳng lẽ anh Đông lừa em?”

Giang Cần thở dài: “Thật ra ảnh không lừa cậu đâu.”

Lộ Phi Vũ ngớ người: “Thế sai ở chỗ nào?”

“Không sao, cậu cứ làm việc tiếp đi, coi như là thế giới này sai.”

Giang Cần vỗ vai cậu ta hai cái, quay lại ngồi vào ghế sếp.

“Chị Tô Nại, em vừa rồi nói sai chỗ nào ạ?”

Tô Nại nghĩ một lúc rồi nói: “Sếp mình đã chó thế rồi, cậu mà nói học được một phần năm thì hơi nhiều, nên khiêm tốn tí nữa thì hay hơn.”

Lộ Phi Vũ tỉnh ngộ: “Vậy lần sau em nói học được một phần mười!”

“Ừ, phần mười là chuẩn rồi.”

Giang Cần nghe hai người bọn họ đối thoại, khóe miệng giật nhẹ: hai người cộng lại EQ còn không bằng một người, mà nói chuyện cứ như chuyên gia phân tích tâm lý.

Chớp mắt đã tới chiều, bầu trời Lâm Xuyên bỗng bị mây xám nặng trĩu bao phủ, bên ngoài gió lớn rít lên từng cơn, nghe mà phát hoảng.

Giang Cần sợ lát nữa mưa to, bèn đưa tiểu phú bà về ký túc xá trước.

Nhưng chưa kịp quay về thì mưa xuân đã lất phất rơi xuống, cả không gian tràn đầy hơi nước, khí lạnh theo từng cơn gió len lỏi khắp sân trường.

Mưa xuân thường không lớn, nhưng lại dai dẳng, Giang Cần thì chẳng quan tâm hình tượng gì, túm áo khoác trùm lên đầu, cắm cúi chạy về 208.

Đổng Văn Hào cũng vừa về từ trường Sư phạm, đang ngồi trong văn phòng nói chuyện với Tô Nại, thấy Giang Cần bước vào liền đứng dậy chào:

“Sếp, em về rồi.”

Giang Cần vẫy tay bảo ngồi: “Thế nào, dẫn đội ổn không?”

Đổng Văn Hào gật đầu: “Lứa nhân viên mới tuyển lần này rất ổn, làm việc cũng nhanh nhẹn.”

“Cũng phải nhanh chóng để họ quen việc, trường Sư phạm xa quá, các cậu cứ chạy qua chạy lại thì bất tiện, mà hiệu suất cũng không cao.”

“Dạ, em sẽ sắp xếp để họ nhanh chóng vào guồng.”

“Có thời gian thì chia sẻ kinh nghiệm với Lai Tồn Khánh một chút, lần này là lần đầu cậu ấy làm chủ, chắc vẫn còn hơi thiếu tự tin, cần chỉ thêm chút thực tế.”

“Em hiểu rồi.”

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, lạnh cũng theo đó mà ùa vào phòng qua khung cửa kính, mà sưởi của Lâm Đại thì đã ngắt từ lâu, mọi người lại phải lôi máy sưởi mùa đông ra dùng tạm.

Giang Cần cuốn trong chiếc chăn còn vương mùi tiểu phú bà, vừa uống trà vừa lướt xem các bài post trong khu vực thi hoa khôi.

Năm 2009, mỗi trường đại học là một hệ sinh thái riêng, có xu hướng thịnh hành riêng, tin hot riêng. Nhưng có một chủ đề thì chưa bao giờ lỗi thời – nữ thần.

Đặc biệt là mấy cô nàng da trắng dáng xinh, dễ khiến người ta liên tưởng, luôn luôn thu hút sự chú ý và dễ dàng khuấy động không khí.

Có những chàng trai tự tin, cảm thấy nữ thần sớm muộn cũng là của mình.

Có những người kém hơn, thì lén lút rình rập, chờ thời cơ.

Còn có người chẳng bằng nổi mấy người kia, ngày ngày chỉ cần ngửi mùi cũng mãn nguyện.

Thậm chí có mấy bạn nữ nghĩ: “Tôi tốt như vậy, tại sao tôi không thể là hoa khôi?”

Dù thuộc nhóm nào, chỉ cần dính đến chuyện “so bì”, cuối cùng đều sẽ sinh ra một tâm lý chung:

Tôi chắc chắn không thua kém ai, hoặc, nữ thần tôi thích chắc chắn không thua kém ai!

Vì vậy, hoạt động bình luận trước cuộc thi hoàn toàn thoả mãn được sự hăng hái của mọi người.

“Không chọn Thiệu Minh Hà làm hoa khôi trường Kỹ thuật thì chọn ai?”

“Thôi đi, Tống Nhiễm mới là nữ thần số một trường Kỹ thuật, không chấp nhận phản bác!”

“Rõ ràng là Trương Tử Huyên mới xứng, mỗi vòng một vòng thôi cũng đè bẹp Tống Nhiễm ba cái rồi, cần gì phải chọn?”

“Xì, có gì hay ho, nông cạn!”

“Cuối đầu không thấy mũi chân, mới là sắc đẹp nhân gian, mấy người hiểu cái gì?”

“Tôi là dân Lâm Xuyên khách quan, nhưng nếu những gì trên nói là thật thì tôi đồng ý Trương Tử Huyên là hoa khôi Kỹ thuật.”

“Chúng tôi chọn hoa khôi trường mình, dân Lâm Xuyên nhảy vào làm gì?”

“Dân Công nghệ đây, chưa gặp Trương Tử Huyên nhưng đồng ý với anh bạn Lâm Đại, một đè ba là đủ, khỏi cần thi nữa.”

“Gái trường Kỹ thuật ít như vậy, lựa trong đám què có gì đáng xem? Vẫn nên nhìn Đường Lan của trường Sư phạm tụi tôi đi!”

“Đường Lan thì được đấy, nhưng gu ăn mặc tệ quá, khí chất vẫn phải là Đỗ Quế Phân.”

“Dân Lâm Xuyên góp ý: chưa gặp Đỗ Quế Phân bao giờ, nhưng nghe cái tên đã thấy không có khí chất rồi.”

“Dân Lâm Xuyên sao cứ thích chen vào chuyện người ta vậy?”

“Tớ thích đó, có bản lĩnh thì lần theo đường mạng tới cắn tớ đi?”

Giang Cần rất hài lòng với không khí tranh cãi này. Chỉ cần giữ được đến ngày mai, nhiệt độ của cuộc thi sẽ không thể thấp được.

Quả nhiên.

Chiều hôm sau, cổng bình chọn chính thức của hai trường được mở, mọi người như phát điên, bấm vote liên tục, còn nhiệt hơn mấy lần trước gộp lại.

Tại sao?

Đầu tiên là vì đợt kích war hôm qua, ai nấy đều bị chọc giận. Ai cho phép chê gái trường mình xấu, ai bảo trường Kỹ thuật như chùa? Tức thì phải vote cho nữ thần trường mình lên top mới thấy đỡ tức.

Thứ hai là vì lần này trường Kỹ thuật và trường Sư phạm cùng lúc tổ chức, dù là hai cuộc khác nhau, nhưng mỗi người đều có hai lượt vote mỗi ngày.

Trong tình huống đó, không ai muốn hoa khôi trường mình lại kém phiếu hơn trường bên kia.

Nếu đã là hoa khôi, mà phiếu lại ít hơn người ta, thì hoa khôi làm gì?

Thế là cuộc thi không còn đơn thuần là bình chọn hoa khôi nữa, mà thành chiến tranh tinh thần giữa các trường.

Thậm chí, các nữ thần cũng tự mình xuống trận kêu gọi bầu chọn.

Đặc biệt là Trương Tử Huyên bên trường Kỹ thuật, không những đăng bài tuyên ngôn, mà còn kèm ảnh đẹp chấn động, khiến đám sinh viên nam gào thét điên đảo.

“Vãi thật, đây là Trương Tử Huyên à? Tớ dân Lâm Xuyên, tớ thật sự rất muốn vote!”

“Dân Công nghệ cũng vậy, vote liền tay luôn!”

“Ơ, tớ dân Sư phạm đây, chị Huyên quả không lừa người, hàng thật giá thật!”

“Đậu xanh, sao còn có phản đồ từ trường Sư phạm? Nghĩa tình nặng nghìn cân không bằng bốn lạng phía trước hả?”

“Nói xàm, đừng vu khống người ta. Ít nhất cũng phải hai cân!”

“?????”