Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 61

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 219: Bà chủ tới rồi

Chương 219: Bà chủ tới rồi

Hoàng hôn buông xuống, mây chiều rực lửa như thiêu đốt cả bầu trời, khiến bầu không khí đơn điệu bỗng trở nên rực rỡ muôn phần.

Sau một ngày bận rộn, các sinh viên làm thêm bắt đầu thu dọn đồ đạc, lần lượt tan ca.

Cô nàng Cố Điềm Điềm cũng đeo chiếc túi chéo của mình, theo chân Trần Văn Phương và Thang Lệ rời khỏi phòng hoạt động, đi về phía căn tin.

Chỉ là suốt dọc đường, cô cứ như hồn treo ngược cành cây, trong đầu toàn là hình ảnh Giang Cần chỉ tay vẽ vời thao thao bất tuyệt, trái tim nhỏ đập loạn cào cào như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến nỗi suýt chút nữa thì đâm sầm vào một nam sinh vừa bê khay cơm đi ra.

May là trong khay không có canh, mà bên kia cũng né kịp thời, mới tránh được một thảm họa.

“Điềm Điềm, cậu sao thế?”

“Không có gì chắc do mệt quá thôi.”

Cố Điềm Điềm thuận miệng đáp lại Thang Lệ, rồi ngồi xuống bàn ăn, đôi môi đỏ khẽ mím lại.

Cô động lòng rồi.

Đúng vậy, cô đã phải lòng Giang Cần.

Mấy nam sinh cô từng gặp đều quá trẻ con, còn kiểu đàn ông chín chắn, nhiều tiền, lại tỏa sáng như Giang Cần thì đúng là đâm trúng tim cô luôn rồi.

Dư Sa Sa đúng là có mắt nhìn người thật đấy…

Nhưng nghĩ lại, người Dư Sa Sa thích, tại sao cô lại không thể thích chứ?

Dù gì thì nhan sắc với dáng người cô cũng chẳng thua kém gì Dư Sa Sa, lại còn có nền tảng múa nữa, giãn chân một cái là xẻng sát mặt sàn, điểm cộng to đùng ấy chứ.

Hiện tại trong lòng Cố Điềm Điềm đã ngầm coi Dư Sa Sa là “tiêu chuẩn người có tư cách thích Giang Cần”, nghĩ tới nghĩ lui, cô càng cảm thấy mình có cơ hội lắm.

Chỉ là… mình có bạn trai rồi thì sao giờ?

“Không sao không sao, vấn đề nhỏ thôi.”

Cố Điềm Điềm lập tức tự an ủi bản thân, rồi còn tìm được một lý do vô cùng chính đáng.

Người kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi mới chỉ đang yêu đương.

Nói cho cùng, mấy mối tình trước đó chẳng qua cũng chỉ là “tập dượt”, để mình trở nên tốt hơn mà gặp được người xứng đáng hơn.

Có một bài hát của Lưu Nhược Anh tên là “Rất yêu rất yêu anh”, có câu thế này: “Rất yêu rất yêu anh, nên sẵn lòng, nỡ để anh, bay về nơi có hạnh phúc hơn.”

Nếu bạn trai hiện tại thật lòng yêu cô, chắc chắn sẽ hiểu cho cô thôi.

Mang theo ý nghĩ đó, Cố Điềm Điềm ăn cơm tối với tâm trạng cực kỳ vui vẻ, rồi quay về ký túc xá, chuẩn bị suy nghĩ nghiêm túc xem phải làm sao tiếp theo.

Dư Sa Sa lúc này đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, đầu giường chất đầy đồ ăn vặt do Hầu Tường Khải tặng, đủ loại đủ kiểu, cả một túi to oạch.

Vừa thấy cô bạn kia, suy nghĩ trong lòng Cố Điềm Điềm càng rục rịch hơn: “Sa Sa, tớ hỏi cậu chuyện này nhé, cậu với Giang Cần tiến triển tới đâu rồi?”

Vừa nghe câu đó, Thang Lệ với Trần Văn Phương cũng quay đầu lại.

Dù sao Giang Cần cũng là ông chủ của bọn họ, mấy chuyện liên quan đến sếp thì ai mà không tò mò chứ.

Dư Sa Sa mà gặp Giang Cần là mắt sáng rực, gọi “nam thần” tíu tít, giọng điệu ngọt xớt như muốn chảy nước, thế rốt cuộc hai người này là quan hệ gì?

Dư Sa Sa đang theo đuổi Giang Cần à?

Nhưng sao vẫn còn nhận đồ ăn vặt của người khác?

“?”

Dư Sa Sa ngẩng đầu lên, mắt mơ màng: “Tiến triển là sao cơ?”

“Để tớ hỏi lại, cậu với Giang Cần đang yêu nhau à?”

“Cậu đùa à? Anh ấy sao có thể thích tớ được.”

Dư Sa Sa tóc gáy dựng ngược, nghĩ bụng ai mà dám lỗ mãng trước mặt Phùng Nam Thư, não chắc là hỏng luôn rồi. Giang Cần là người cô ấy nhắm trúng đó, muốn tranh à? Tự tin ghê ta.

Cô vội vàng ăn miếng thạch hoa quả để trấn định lại.

Nghe cô trả lời xong, Cố Điềm Điềm lập tức cong khóe môi: “Nếu cậu không định theo đuổi Giang Cần, chỉ coi anh ấy là nam thần, vậy thì tớ theo đuổi nha.”

“?????”

“Sao thế?” Cố Điềm Điềm bị ánh mắt của cô nhìn đến hơi ngại.

Dư Sa Sa sững người một lúc mới tỉnh ra: “Tớ không hiểu, rốt cuộc là ai cho cậu cái can đảm thế hả?”

“Tất nhiên là tớ rồi. Người dám tiến lên trước sẽ càng sớm tìm được hạnh phúc, đến lúc đó cậu đừng hối hận đấy.”

“Khoan đã, tớ hình như nhớ ra một chuyện.”

Dư Sa Sa nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ: “Lúc khai giảng người đưa cậu tới trường không phải bạn trai cậu sao? Cậu còn nói hai người quen nhau từ hồi lớp 11.”

Cố Điềm Điềm mím môi, nói một cách có phần văn nghệ: “Không còn cách nào khác, tớ lỡ gặp được người tốt hơn, tim đã rung động thì không ngăn nổi. Chuyện tình cảm, thật sự chẳng thể cưỡng cầu.”

“Đừng đùa nữa, Giang Cần có bạn gái rồi, cậu từ bỏ sớm đi.”

“Cậu không dám theo đuổi thì cũng đừng cản người khác chứ? Tớ hỏi anh ấy rồi, anh ấy bảo chưa từng yêu ai.”

Thang Lệ cũng gật đầu theo: “Sếp đúng là có nói chưa từng yêu đương.”

Dư Sa Sa thì biết Giang Cần là kiểu người hay cứng miệng, trong lòng đầy nghi hoặc, nếu anh ấy không có bạn gái, vậy Phùng Nam Thư là gì? Hai người còn ăn Tết cùng nhau cơ mà.

À, hiểu rồi.

Phùng Nam Thư là vợ anh ấy?

Chậc chậc, nam thần đáng chết này, không thèm dùng mấy danh xưng tầm thường như “bạn gái” nữa, chơi hẳn mấy chiêu lãng mạn sâu cay luôn.

“Sa Sa, vậy thống nhất thế nhé, cậu không theo đuổi, thì để tớ theo!”

“Tùy cậu, nhưng khi theo đuổi thì nhớ hét một câu to rõ: ‘Đừng làm liên lụy đến bạn cùng phòng!’”

“?”

Dư Sa Sa lười giải thích, vì nói nhiều chưa chắc người ta đã nghe, chưa khéo còn bị nghĩ là mình ghen ngầm.

Cố Điềm Điềm thấy cô không phản đối, lập tức vui rạo rực, trèo lên giường kéo chăn tới ngực, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, trong đầu thì lại tua lại những lời nói cử chỉ của Giang Cần.

【Tôi chỉ là có chút ít thiên phú và đẹp trai thôi mà.】

【Tôi luôn nhấn mạnh với đội của Lâm Đại một điều, là phải nhìn thấu bản chất qua hiện tượng.】

【Lão Lai, mình làm kinh doanh chứ không phải từ thiện!】

Ánh mắt Cố Điềm Điềm sáng rực, càng nghĩ càng mê, đến mức quên béng luôn việc mỗi tối phải gọi điện thoại cho bạn trai.

Nhưng chẳng bao lâu, bạn trai cô đã chủ động gọi đến, gọi cô là “bé con”, còn hỏi cô có ăn cơm đàng hoàng không.

Cố Điềm Điềm giờ chẳng còn tâm trạng mà buôn chuyện nữa, chỉ ậm ừ nói bận việc làm thêm, muốn ngủ sớm, rồi vội vàng cúp máy.

Mấy ngày tiếp theo, cuộc thi vẫn diễn ra bình thường, nhưng Giang Cần không hề xuất hiện, Cố Điềm Điềm có muốn tỏ tình cũng không có cơ hội.

Có điều, nơi nào có gió thì nhất định sẽ có sóng. Tin đồn trong giới làm thêm trường Bách Khoa rằng “Cố Điềm Điềm muốn theo đuổi ông chủ” nhanh chóng lan rộng.

Cố Điềm Điềm đúng là một cô gái xinh xắn, mà trường Bách Khoa lại khá hiếm nữ sinh, nên cô rất được chú ý. Ai cũng nghĩ, nếu là cô thì theo đuổi sếp cũng không phải không có cửa.

“Điềm Điềm, nghe nói cậu muốn theo đuổi sếp à? Thật không đó?”

Sáng thứ Sáu, mấy người cùng nhóm như Lý Hiểu Hiểu, Tôn Việt, Triệu Văn Hoa và Vương Nhạc đều vây quanh Cố Điềm Điềm hỏi han.

“Trời ơi, ai nhiều chuyện thế, làm lộ hết cả rồi?”

Cố Điềm Điềm hơi đỏ mặt, nhưng khóe môi lại cong lên.

“Người ta nói con gái theo đuổi con trai như cách một tấm vải mỏng, mà cậu lại xinh thế này, tỷ lệ thành công chắc cao lắm đó.” Lý Hiểu Hiểu đưa ra phân tích của mình.

Tôn Việt cũng phụ họa: “Làm bà chủ rồi đừng quên tụi này nhé, tụi mình là chiến hữu cùng vào sinh ra tử suốt nửa tháng ở tổ thị trường đó nha!”

“Biết rồi, chắc chắn tớ không quên đâu.”

Cố Điềm Điềm mím môi nghĩ nghĩ, rồi vội nói thêm: “Nhưng nếu mọi người lười biếng thì tớ cũng không nương tay đâu đó.”

Triệu Văn Hoa lập tức đập ngực đảm bảo: “Trường mình cách Lâm Đại cũng xa đó, vậy chẳng phải là yêu xa à?”

“Không sao, ảnh có xe mà.” Cố Điềm Điềm cười còn ngọt hơn cả tên mình.

“Đúng rồi ha, sếp có xe mà, đến Bách Khoa chắc tầm nửa tiếng thôi.”

Lúc này Thang Lệ cũng xen vào: “Điềm Điềm, tớ vừa hỏi chị Đinh quản lý, bả nói hôm nay sếp có thể sẽ tới.”

Cố Điềm Điềm lập tức lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm: “Ảnh tới lúc mấy giờ?”

“Sắp rồi đó, giờ đang trên đường tới.”

“Trân trọng mấy phút cuối được gọi là ‘Điềm Điềm’ đi, có khi sau hôm nay phải gọi là bà chủ chính thức rồi, tớ gọi trước một tiếng, chào bà chủ!”

Vương Nhạc rất biết nịnh nọt, mở miệng cái là khiến Cố Điềm Điềm cười đến không khép miệng nổi.

Dù sao nói cũng không tốn tiền, gọi trước biết đâu lại có phúc. Nếu thành thì hưởng ké ánh hào quang, không thành thì coi như chưa nói, chẳng lỗ gì.

Nửa tiếng sau, cửa phòng hoạt động bỗng mở ra, người bước vào đầu tiên là Lai Tồn Khánh và Đinh Kiều Na, chính giữa là ông chủ Giang đã lâu không thấy mặt.

Vừa thấy anh, mắt Cố Điềm Điềm lập tức sáng rực, nhanh chóng cất son, rồi lôi từ trong túi ra một bức thư tỏ tình đã chuẩn bị từ trước.

Lý Hiểu Hiểu, Tôn Việt, Triệu Văn Hoa và Vương Nhạc đều đã chuẩn bị sẵn lời chúc mừng, chỉ chờ cô làm bà chủ rồi xông lên tung hoa và bắn pháo giấy.

Thế mà giây tiếp theo, lời của Giang Cần đã khiến cả nhóm đứng hình tại chỗ.

“Mọi người vất vả rồi, tạm gác việc lại một chút nhé, bà chủ phá của của các cậu đến phát trà sữa rồi đây.”

“?????”

Cả nhóm sinh viên làm thêm trường Bách Khoa đều quay ra nhìn phía cửa, rồi trông thấy hai nam sinh ôm thùng giấy cỡ lớn bước vào, bên trong toàn là trà sữa thương hiệu Hỉ Điềm, loại nửa ly toàn topping.

Sau đó, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa, ánh mắt trong veo lạnh lùng, khí chất bá đạo ngút trời, sau đó bước nhanh về phía Giang Cần rồi ngoan ngoãn đứng cạnh anh.

“Giang Cần, em đâu có phá của đâu.”

Giang Cần lạnh lùng nhìn cô: “Em cho topping đầy mỗi ly, đặc quánh như cháo tám bảo, em không phá của thì ai phá?”

“Em là bà chủ của họ mà.” Phùng Nam Thư đáp lại đầy tự tin.

Đến giai đoạn cuối của đợt quảng bá, dẫn bà chủ tới chào hỏi mọi người đã thành thông lệ, các đội ở Lâm Đại và Khoa Kỹ Thuật đều từng trải qua, cô nàng phú bà nhỏ này thì đặc biệt mê mẩn khoản này, lần nào xuất hiện cũng phải chơi hoành tráng một phen.

“Dù em không bảo Phòng Tiểu Huyền cho topping nhiều thế, cũng chẳng ai dám nghi ngờ em không phải bà chủ đâu.”

“Giang Cần, anh nói thêm chút nữa đi.”

Phùng Nam Thư nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh: “Em thích nghe lắm.”