Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 63

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 223: Cô nàng nhà giàu cảm thấy có thể hôn

Chương 223: Cô nàng nhà giàu cảm thấy có thể hôn

Một câu “Tớ không có làm màu đâu” nhẹ tênh như gió mây, lại khiến cho Cao Quảng Vũ có cảm giác như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt.

Khả năng đỉnh nhất của Giang Cần không phải là tuỳ tiện khiến người ta cảm nhận được sự phân cấp của cuộc đời, mà là cái kiểu sau khi làm màu xong lại vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, khiêm tốn đến mức còn "gắt" hơn cả lúc đang làm màu, khiến người khác cứ bị ám ảnh mãi không thôi.

“Má ơi, đỉnh thật đấy!”

“Hắn luyện được kiểu này kiểu gì nhỉ?”

Cao Quảng Vũ lại cập nhật thêm một mục kỹ năng mới, suốt dọc đường về cứ suy nghĩ mãi, cảm thấy lần này học hỏi được rất nhiều.

Cùng lúc đó, đám nam thanh nữ tú lớp Tài chính 3 vẫn còn ngồi yên trong căng-tin, đứa chưa ăn xong thì tiếp tục vùi đầu vào bữa cơm, đứa ăn xong rồi thì hơi khó xử, vì không có gì làm nên chỉ biết trợn mắt giả ngu.

Nhưng bất kể là đang ăn hay không ăn, ai nấy đều râm ran tê cả da đầu.

Chỉ có Tống Tình Tình là phấn khích đến mức không ngồi yên nổi, sốt ruột muốn gọi điện nói chuyện với mẹ.

Thế là mấy bông hoa vàng lớp Tài chính 3 quyết định cùng nhau về ký túc xá để chứng kiến giây phút ấy, bởi họ cũng rất muốn nghe tiếng hét sửng sốt từ phía mẹ của Tống Tình Tình.

“Thuần Thuần, cậu đừng về nữa, lát ăn xong tụi mình ra phố xem phim đi?”

Trang Thần thấy lần đầu tiên mình kiếm được tiền thật có ý nghĩa, muốn ở riêng với Giản Thuần một lát để tận hưởng niềm vui ấy.

“Cậu đi với bạn cùng phòng đi, tớ không đi đâu, tớ còn muốn nghe xem Tống Tình Tình nói chuyện với mẹ thế nào, cũng tò mò phản ứng của bác gái nữa!”

Giản Thuần có vẻ còn hứng hơn cả Tống Tình Tình, buông một câu rồi bỏ lại căng-tin.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Trang Thần mím chặt môi, không nói được gì, chỉ có cảm giác thất vọng dâng lên, sau đó nhanh chóng che giấu đi, thành thạo đến mức khiến người khác xót xa.

“Lão Trang, đừng áp lực quá, Giang Cần vốn dĩ không phải người bình thường, tụi mình là người thường thì không so được đâu.”

Tả Bách Cường vỗ vai cậu một cái, an ủi như một ông anh lớn.

“Vì sao chứ? Cũng là một mũi một mắt, sao hắn lại không bình thường? Tớ làm gì hắn cũng nhảy ra dập tắt, khiến cho thành tích của tớ trở nên mờ nhạt, cậu nói xem có phải hắn đang nhằm vào tớ không?”

Trang Thần thấy rất khó chịu, bởi vì cậu biết, vẻ phấn khích lúc Giản Thuần rời đi không phải vì Tống Tình Tình.

Vậy là vì ai?

Là vì Giang Cần, chắc chắn trong lòng cô cảm thấy tự hào vì quen biết Giang Cần, nên mới nóng lòng muốn nghe phản ứng của mẹ Tống Tình Tình, muốn được cảm nhận cái cảm giác vinh quang gián tiếp từ sự ngạc nhiên ấy.

Giống như kiểu bạn học cũ của bạn rất giỏi, rất nổi tiếng, thế là bạn đi đâu cũng khoe, “đó là bạn học của tớ đấy, hồi đi học tụi tớ thân lắm”, rồi thấy người khác ngạc nhiên thì trong lòng cũng thấy sướng rơn.

“Lão Trang, nói thật, hắn không nhằm vào cậu đâu.”

Trang Thần nhìn Tả Bách Cường: “Sao cậu chắc vậy?”

Tả Bách Cường lấy giấy lau miệng: “Cậu không tham gia quân huấn, nhiều chuyện không rõ, hồi Giang Cần mới vào trường còn gắt hơn bây giờ, ai không phục là xử, biệt danh là Giang hung thần, hôm nay là hắn nể đấy.”

“Cậu đùa tớ à?” Trang Thần không tin nổi.

Tả Bách Cường tặc lưỡi: “Tớ kể ví dụ dễ hiểu nhất nhé, cậu nhìn Tống Tình Tình đi, bình thường gặp tụi mình còn chẳng liếc cái nào, giờ thì chạy theo sau gọi nam thần nam thần, cậu tưởng ban đầu cô ấy như vậy à? Không phải đâu, lúc đầu kiêu lắm, sau bị Giang Cần chỉnh từng trận cho ngoan ngoãn. Cho nên, không đi quân huấn đúng là may mắn của cậu đấy, không thì cảm giác bị đè bẹp sẽ còn thấm hơn nữa.”

Trang Thần im lặng mấy giây, rồi đột nhiên cười lạnh: “Chỉ là khởi nghiệp thôi mà? Giang Cần làm được, tớ cũng làm được!”

“Cậu định làm gì?”

“Lão Tả, giúp tớ nói với thầy một tiếng, tớ định tranh thủ thời gian ngoài giờ học để khởi nghiệp, tạm thời không đi lớp tăng cường nữa.”

Trang Thần nói xong liền đứng dậy rời khỏi căng-tin.

Tả Bách Cường nhìn dáng đi của cậu, trong đầu bỗng bật lên một câu hát.

Hào khí ngút trời, ai dám tranh phong!

Mẹ ơi, lão Trang thật sự định khởi nghiệp à? Cái này đâu phải ai muốn làm là làm được chứ!

Cùng lúc đó, mấy cô nàng lớp Tài chính 3 trở lại ký túc xá, rồi ngồi quây quanh giường của Tống Tình Tình, hóng chuyện cô gọi điện về nhà.

“Mẹ, một giá năm chục nghìn với mỗi tháng hai ba trăm, mẹ chọn cái nào?”

“Không phải lừa đảo đâu, con nói thật đấy!”

“Là bạn học của con, anh ấy đầu tư một cửa hàng ăn, con vừa nói rồi còn gì!”

“Thật mà mẹ, không đùa đâu!”

“Con đâu có xin tiền mẹ đâu, tiền sinh hoạt trong tay con vẫn còn!”

“……”

Một lúc sau, Tống Tình Tình thở dài cúp máy: “Mẹ tớ không tin, còn bảo tớ nghĩ tiền đến phát điên rồi, kêu tớ mau đi rửa mặt ngủ sớm đi.”

Nghe câu đó, cả phòng liền phá lên cười, nhưng sau khi cười xong lại cùng rơi vào trầm tư.

Tại sao mẹ Tống Tình Tình lại không tin?

Thật ra rất đơn giản, vì chuyện này quá khó tin, nếu không tận mắt chứng kiến, ai mà tin được một sinh viên năm nhất lại đầu tư như ăn cơm uống nước vậy.

“Giang Cần đỉnh thật, đẹp trai muốn xỉu.”

“Tớ bỗng hiểu Quách Tương ở Phong Lăng Độ rồi, tuổi trẻ đúng là không nên gặp người quá kinh diễm, gặp xong chẳng thấy ai khác vừa mắt nữa.”

“Cảm nhận chung, trước đây chỉ thấy anh ấy đặc biệt, giờ mới biết ‘đặc biệt’ đó là duy nhất.”

Giang Điềm và các cô gái lần lượt cảm thán, không giấu được sự ngưỡng mộ.

“Giang Cần đúng là toả sáng thật, nhưng tớ vẫn phải nói một câu, đừng suy nghĩ nhiều, người ta là của Phùng Nam Thư ở phòng bên đấy.”

Một câu đột ngột của Phan Tú khiến mấy cô gái phòng 506 lập tức bị kéo về thực tại.

Phải rồi, dù đối phương ưu tú cỡ nào, thì vẫn là của cô gái bên cạnh, mà cô gái đó cũng là người rực rỡ chẳng kém.

“Tớ đi lấy nước.” Giản Thuần đột nhiên đứng dậy.

Giang Điềm lập tức theo: “Tớ cũng đi, đi cùng nhau đi.”

“Cho tớ đi với, tớ cũng muốn lấy nước.”

Cuối cùng, cả phòng 504 đồng loạt ra ngoài, làm bộ như không có gì, nhưng đi ngang qua cửa phòng 503 thì đứa nào đứa nấy cũng không ngừng liếc vào trong.

Người đó chính là cô gái đang nhận được toàn bộ sự cưng chiều của Giang Cần…

Dưới ánh đèn trần sáng rực, Phùng Nam Thư đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Cô mặc váy ngủ trắng có nơ bướm, váy ngắn làm đôi chân trắng trẻo trông vừa dài vừa thon, bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh đặt lên ghế, các ngón chân hồng hào mũm mĩm đáng yêu vô cùng.

Vì mặt cô gần sát màn hình, nên dưới ánh sáng phản chiếu, hàng mi dài cong vút như nhuộm màu trắng, trông vừa tinh tế vừa thuần khiết.

Không biết trên màn hình có gì mà cô xem chăm chú đến thế, cả người trông nghiêm túc đến kỳ lạ.

“Cảm ơn đã mời, người đang ở Lâm Đại, vừa xuống máy bay, bạn thân không thể hôn.”

“Tôi không biết, tôi còn nhỏ, nhưng vấn đề này thật kích thích.”

“Đã hôn rồi còn gọi là bạn thân à? Xì!”

“Người ta muốn làm bạn với cậu, cậu lại nghĩ bậy?”

“Khuyên chủ thớt đừng mơ mộng viển vông, hôn là chuyện của người yêu, xin hãy biết điều, đừng làm chuyện khiến tôi ghen tị!”

Giang Cần đã về phòng, nhìn những bình luận mới nhất dưới topic, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Khốn nạn thật!

Có đến chín mươi chín phần trăm nói là không được, còn gì là đạo lý nữa chứ.

Không xem nữa, ngủ!

Cậu lật người lên giường, ngước nhìn trần nhà, trong lòng dâng lên một tia tội lỗi.

Cô nàng nhà giàu ấy ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, giống như một tờ giấy trắng, ngoan ngoãn nghe lời cậu răm rắp, cậu đã lừa được cái bàn chân nhỏ của cô rồi, giờ lại thèm thuồng cái miệng nhỏ xinh, muốn nếm thử vị gì… còn ra thể thống gì nữa?

Không, đúng là cầm thú!

Cứ thế này mãi, ai biết lần tới mình sẽ thèm cái gì?

Không thể vì cô ấy đơn thuần mà cứ suồng sã như vậy được…

Nếu cô nàng biết trong đầu cậu có những suy nghĩ đáng sợ như thế, chắc chắn sẽ sợ đến run cầm cập, trốn vào một góc, đáng thương nhìn cậu rồi run rẩy nói “Giang Cần đừng mà…”

Mẹ kiếp, càng nghĩ càng hưng phấn là sao vậy hả?

Giang Cần ho một tiếng, âm thầm kéo chăn xuống ngang hông, thầm nghĩ thân thể tuổi trẻ đúng là không chịu nổi bất kỳ cám dỗ nào.

Tim tớ đổ bê tông đâu rồi?

Đã bảo không yêu đương, chỉ lo làm ăn mà?

“Tớ thấy bạn thân hôn một cái cũng không sao mà, chỉ một cái thôi, bé xíu.”

“Không hôn thì ôm cũng được.”

“Thật ra tớ cũng có một người bạn thân, nếu bị cậu ấy hôn chắc sẽ vui lắm, ôm cũng vui.”

“Bạn thân của tớ còn ăn cả chân tớ rồi, chắc hôn một cái cũng không sao đâu.”

Phùng Nam Thư gõ rất nhiều dòng để cổ vũ chủ thớt cũng có bạn thân giống mình, nhưng hệ thống cứ nhắc tên người dùng chứa từ cấm, thành ra chẳng gửi được câu nào.

Cô nàng phồng má, lông mi run run, cuối cùng từ bỏ việc lên tiếng, cầm điện thoại lên, lạnh lùng gõ ba chữ:

“Giang Cần, dắt đi.”

“Trễ rồi, ngủ ngoan đi.”

“Vậy mai dắt.”

“Mai dắt đi chơi Phú Quý.”

“Ừ.”

Phùng Nam Thư thỏa mãn hừ hừ, quay lại nằm xuống giường, mắt dán vào trần nhà, bắt đầu ngẩn ngơ cười ngốc.