Chương 227: Bữa tiệc liên hoan của bốn trường đại học
Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Đám con trai phòng 208 tranh thủ chải chuốt chính mình, đứa thì chải tóc, đứa thì xịt keo, ai nấy đều hừng hực khí thế chuẩn bị cho bữa tiệc ăn mừng tối nay.
Phòng 208 của Đại học Lâm Xuyên là tổng bộ dự án, thành viên trong phòng toàn là công thần khai quốc, dĩ nhiên mang trong mình một chút kiêu hãnh nho nhỏ.
Đặc biệt là vào lúc tụ hội với sinh viên các trường khác, cái cảm giác tự hào ấy lại càng trỗi dậy mãnh liệt.
Cảm giác này... cứ như là quan chức thủ đô đi gặp quan địa phương vậy, khí thế tuyệt đối không thể kém cạnh.
“Anh Đổng, anh thấy bộ này của em ổn không?”
Lộ Phi Vũ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, còn bẻ cổ áo dựng lên, nhìn đúng kiểu... trông lòe loẹt hết sức.
“Ừm, rất ổn, khí chất ngút trời luôn rồi đấy.”
Đổng Văn Hào rất biết điều mà gật đầu khen ngợi, dù gì khen cũng đâu mất tiền.
“Em vuốt tóc lên có khi nhìn sẽ càng sáng sủa hơn? Nhưng em hơi do dự, như vậy có phải sẽ trông đẹp trai hơn cả sếp không, lỡ đâu dìm sếp thì sao…”
“Phi Vũ, tớ thấy cậu đến nơi thì nên giả câm, thế mới được điểm cao.”
Lộ Phi Vũ: “…”
Đổng Văn Hào thở dài, nhìn đội quân mình một tay dẫn dắt mà có hơi bất lực.
Má nó, EQ bị chó gặm rồi chắc?
Sếp có mặc bao tải đi nữa cũng phải khen là anh tuấn phi phàm, phong lưu tiêu sái, dẫn đầu xu hướng, đấy mới gọi là quy tắc chốn công sở!
Cùng lúc đó, ở phòng 207 sát bên, Tô Nại cũng thay đổi phong cách thường ngày, bỏ quần yếm, diện váy ngắn, nhìn tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Tính cách của Lư Tuyết Mai thì hơi giống tomboy, bình thường không quen mặc váy, nhưng để nở mày nở mặt cho phòng 208, nghe theo lời gợi ý của Ngụy Lan Lan, cô đổi sang quần short đen phối với vớ lưới.
Trong lúc thay đồ, mấy cô gái còn lén lút so đo kích cỡ, cả phòng toàn tiếng cười líu ríu như chuông bạc.
“Không ngờ của cậu to vậy đó Miễu Miễu?”
“Tớ thấy của chị Tần Thanh chắc to hơn tớ chút.” Thời Miễu Miễu rất khiêm tốn.
Tần Thanh cúi đầu nhìn thử: “Miễu Miễu, chị không bằng em, em giữ ngôi đầu đi.”
“Không đâu, chị Tần khiêm tốn quá rồi.”
Tô Nại nghe vậy quay đầu lại: “Tớ thấy hai cậu ngang nhau, cùng xếp hạng nhất.”
“Sao mà được, hoa khôi trường còn có thứ hạng, sao tụi mình lại xếp đồng hạng?” Lư Tuyết Mai thêm dầu vào lửa.
Ngụy Lan Lan cũng gật gù: “Hay là vậy đi, tớ gọi sếp tới phân xử?”
“Được đấy, miễn là sếp phu nhân đồng ý, chị không có ý kiến gì.” Tần Thanh cười tươi như hoa.
“Cẩn thận sếp phu nhân thả Phú Quý ra cắn cậu!”
Tô Nại đẩy gọng kính, trong đầu tưởng tượng ra cảnh sếp bị đá gãy chân chó, nằm bò dưới đất.
Úi chà, một cảnh tượng quá tuyệt diệu.
Lúc này, Giang Cần đang ở cuối hành lang tầng một trong phòng Tổng Vụ, hoàn toàn không hay biết rằng mình vừa bỏ lỡ một bầu không khí xuân sắc rộn ràng.
Cậu đến Tổng Vụ là để xác nhận chuyện của Trần An Hoa, không ngờ đàn chị Tào lại hoàn toàn không biết bạn trai mình đi làm thêm.
Phải biết, sinh viên năm tư đều rất bận, hoặc bận ôn thi cao học, hoặc bận đi phỏng vấn xin việc, ai rảnh đâu mà làm thêm?
“Tớ nhớ ra rồi!”
“Hả?”
“Tuần sau là sinh nhật tớ, mấy hôm trước anh ấy từng hỏi tớ muốn quà gì.”
Tào Hinh Nguyệt chợt bừng tỉnh, cảm thấy rất hợp lý.
Giang Cần bật cái tượng tiểu hòa thượng trên bàn hai cái: “Hỏi lúc nào?”
Tào Hinh Nguyệt lấy điện thoại ra lục lại lịch sử trò chuyện: “Thứ Hai tuần trước.”
“Trúng ngay ngày phát lương, vậy tức là học trưởng Trần đi làm thêm bên tớ là để mua quà cho cậu? Má ơi, thế giới này thật sự có tình yêu à?”
“Sao nào, ghen tị hả?” Đàn chị Tào cười kiêu ngạo.
Giang Cần bĩu môi: “Ghen cái gì, vậy thì đừng hỏi nữa, cứ vờ như không biết, đàng hoàng nhận lấy món quà bất ngờ là được.”
Tào Hinh Nguyệt đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu: “Em là một trong những người đầu tiên ủng hộ cậu khởi nghiệp đó nha, phải đối xử tốt với bạn trai chị, không được làm khó anh ấy.”
“Không cần chị dặn, ba tháng đầu đảm bảo không viện lý do trừ lương.”
“?????”
Đúng lúc đang nói chuyện, Đường Lâm – người đi ăn tối bên ngoài – quay về, vừa thấy Giang Cần liền nhào tới: “Nam thần, cậu còn độc thân không đấy?”
“Tất nhiên rồi, nhưng đừng có thích tớ nhé, tuy tớ đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ nhưng không yêu đương đâu.”
Giang Cần ngầu lòi trả lời.
Đường Lâm bĩu môi, thầm nghĩ người này đúng là chán đời, đến cả Phùng Nam Thư đẹp nghiêng nước nghiêng thành còn không làm gì được, bảo sao Nhan Nhan đành phải bỏ cuộc, đúng là da đồng xương sắt.
“À mà, Hồng Nhan đâu, mấy hôm nay không thấy cô ấy?”
“Hai hôm trước Nhan Nhan vừa mới sắp xếp xong hồ sơ xin học bổng năm ngoái, mệt muốn xỉu, giờ đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.”
Giang Cần gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
Bây giờ đã sáu rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, chắc đám 208 đã ăn mặc tươm tất, đang chờ cậu về.
Nhưng đúng lúc cậu vừa nhấc mông khỏi ghế thì giáo sư Nghiêm đột nhiên từ trong phòng bước ra, không một tiếng động.
Hình như ông vừa mới đi cắt tóc, khí sắc hồng hào, tinh thần phơi phới, nhìn không giống gần bảy mươi, nhiều lắm cũng chỉ sáu mươi chín.
“Giang Cần, cậu đừng đi vội, tôi có chuyện muốn hỏi, phải trả lời thành thật.”
Giang Cần lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Sao vậy thầy, lại muốn ăn lẩu à?”
“Xì, đừng có nhắc đến lẩu, tôi hỏi cậu, mấy hôm nay tôi cứ nghe trên lầu có tiếng chó sủa là sao?”
Giáo sư Nghiêm mặt nghiêm như bắt phạm, rõ ràng đã định vị được nghi phạm.
Người bình thường nghe câu này chắc chắn sẽ hoảng loạn, sau đó lí nhí xin lỗi, nhận là mình nuôi chó.
Nhưng Giang Cần không hề hoảng, còn bảo Tào Hinh Nguyệt gọi điện cho mình tại chỗ.
Mấy giây sau, trong túi Giang Cần vang lên tiếng chó sủa có giai điệu, nghe còn vui vẻ nữa.
“Thầy ơi, đây là nhạc chuông mới của em, thầy có muốn thử không?”
“Không đúng, tiếng trên lầu không giống lắm.”
Giáo sư Nghiêm nghi ngờ nói một câu, thật ra ông nghe cũng chẳng phân biệt được chó nào với chó nào, đơn giản là cảm thấy Giang Cần quá gian, nên nghi ngờ nhân phẩm.
“Qua mấy tầng lầu mà, tất nhiên nghe không giống rồi.”
“…”
Giáo sư Nghiêm cảm thấy phòng 208 chắc chắn có chó, nhưng không có chứng cứ, đành phất tay cho qua, tính sau này làm cuộc kiểm tra đột xuất gì đó.
Nhưng mà kiểm tra đột xuất thì có ích gì?
Lỡ như thật sự bắt quả tang được, hắn lại lấy nước chấm bí truyền ra mời ăn lẩu, vậy tôi biết phải đối mặt thế nào?
Giáo sư Nghiêm lắc đầu, phát hiện mình thật sự không có đối sách.
…
Từ khu khởi nghiệp quay về phòng 208, mọi người đã chỉnh tề đâu ra đó, nam nữ đều ăn mặc rực rỡ, trông đầy sinh khí.
Giang Cần bảo cả bọn đi taxi qua trước, còn mình lái xe đến ký túc xá Học viện Tài chính đón Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà hôm nay mặc váy dài màu đen, thắt lưng đỏ tôn dáng, xương quai xanh trắng muốt đeo mặt dây chuyền giọt nước đính đá, tóc dài xõa vai, vừa ngầu vừa sang, khí chất khỏi bàn.
“Xời…”
“Hôm nay sao mà xinh dữ vậy trời?”
Phùng Nam Thư nghe xong câu này, vui đến độ như con mèo mướp ngốc nghếch.
Giang Cần bị biểu cảm của cô chọc cười, cúi người thắt dây an toàn giúp cô, rồi lái xe rời khỏi Lâm Đại, hướng đến nhà hàng Tụ Tiên Lầu ở trung tâm thành phố.
Ngụy Lan Lan đã đứng đợi ở cửa từ lâu, vừa thấy xe Giang Cần liền bước lên đón, dẫn họ lên tầng hai của Tụ Tiên Lầu.
Tầng hai có mười phòng riêng, họ đặt một lúc năm phòng, đúng là giàu nứt vách.
Quản lý nhà hàng cũng ngạc nhiên, thầm nghĩ Tụ Tiên Lầu giá trung bình hai ba trăm, thường là nơi đón khách công vụ hoặc tiệc gia đình sang chảnh, ai ngờ hôm nay bị đám sinh viên biến thành nhà ăn luôn rồi, đúng là giới trẻ giờ nhiều tiền thật.
Vì thế, ông đích thân ra cửa tiếp đón Giang Cần, vừa bắt tay vừa chào hỏi, không ngờ lại bị cậu hỏi ra cả doanh thu tháng trước, thậm chí giá vốn cũng bị môi ra tuốt. Đến khi tiễn khách xong mới giật mình đổ mồ hôi lạnh, trong bụng chửi: sinh viên bây giờ đáng sợ vãi.
“Giang Cần, tớ muốn đi vệ sinh.”
Phùng Nam Thư thì thầm.
Giang Cần buông tay cô ra, quay sang nói với Ngụy Lan Lan: “Lan Lan, đưa sếp phu nhân đi vệ sinh nhé.”
“Vâng ạ, sếp phu nhân, tớ đi cùng chị.”
“Ừ.”
Nhìn bóng dáng hai cô gái rời đi, Giang Cần thầm nghĩ tiểu phú bà chắc có chút sợ xã giao, lần nào đi ăn cũng phải trốn vào WC lấy bình tĩnh trước.
Nhân lúc này, Giang Cần đi dạo từng phòng, chào hỏi mấy sinh viên làm thêm, dặn dò mọi người cứ ăn uống thoải mái.
Lúc này, Cố Điềm Điềm đang ngồi trong phòng của ĐH Bách Khoa, dưới ánh đèn nhìn Giang Cần sáng rực rỡ, trong lòng buồn vô hạn.
Cô có cảm giác như mình vừa bỏ lỡ cả thế giới, giống như thất tình, nhưng còn xót xa hơn cả thất tình.
“Tại sao anh ấy không phải là bạn trai mình nhỉ?”
Cố Điềm Điềm mím môi, ánh mắt như dính chặt vào Giang Cần, không rời nổi.
Nhưng Giang Cần hoàn toàn không để ý, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi sang phòng tiếp theo…
Cuối cùng, cậu bước vào phòng Như Ý, nơi đây là chỗ ngồi của các thành viên nòng cốt phòng 208 và hai trưởng nhóm của ĐH Bách Khoa và Sư Phạm.
Trần An Hoa và Mẫn Nguyệt đã gặp từ sáng, vừa thấy cậu liền đứng dậy chào sếp.
Hai người bên Sư Phạm là do Đổng Văn Hào chọn, tên là Kiều Thuận Dân và Tùng Nghệ, lần đầu gặp Giang Cần nên hơi hồi hộp.
“Mấy người Lão Lai đâu?”
“Sếp, họ đang trên đường đến rồi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở, Lai Tồn Khánh, Đinh Xảo Na và Quách Tử Hàng lần lượt bước vào, sau họ còn có một người nữa – đại sứ tuyên truyền nhóm mua: Trương Tử Huyên.
Cô mặc váy hai dây, kiểu dáng khá rộng nhưng vì vóc dáng quá đỗi nổi bật nên lại biến thành kiểu váy gợi cảm chuẩn ‘mẹ kế’.
Trương Tử Huyên vừa vào đã chào mọi người, rồi đảo mắt một vòng, thấy còn ba chỗ trống, hai bên cạnh Đinh Xảo Na, một bên phải Giang Cần.
Cô do dự một chút rồi đi về phía Giang Cần.
Chỗ ngồi bên cạnh sếp đấy nhé, ai muốn ngồi gần trưởng nhóm làm gì, huống hồ vị trí này chắc là mọi người cố tình chừa lại cho cô rồi.
Dù sao cô cũng là hoa khôi mà, vòng một lại khủng, sếp chắc cũng muốn cô ngồi cạnh ăn cơm nói chuyện chứ gì, đúng là đồ hư!
Nhưng đúng lúc đó, cả phòng bỗng xôn xao, mọi người đứng dậy hết, tiếng chân ghế kéo lê sàn chói tai, sau đó là tiếng gọi "sếp phu nhân!" vang lên liên tục.
Trương Tử Huyên ngây người mấy giây, quay đầu lại thì thấy một cô gái tuyệt sắc bước vào, đôi mắt sáng long lanh, khí chất ngút trời.
Ba giây ba phần tư sau, Trương Tử Huyên lặng lẽ cầm bình nước nóng bên cạnh lên, cũng ngọt ngào hô một tiếng “sếp phu nhân”, rồi vờ như đi lấy bình nước, lẳng lặng quay về ngồi cạnh Đinh Xảo Na.
Sếp phu nhân đẹp quá trời ơi… Cô vừa ngồi xuống vừa cảm thấy hú hồn, thầm nghĩ may mà mình chưa ngồi xuống, cũng may mà mình không phải loại "ngực to não tàn".
“Được rồi, đủ người rồi, dọn món đi.”
Giang Cần nói với phục vụ, sau đó cảm thấy có một bàn tay ấm áp len vào lòng bàn tay mình.
“Hôm nay đông người, làm sếp phu nhân thì phải ra dáng sếp phu nhân, không được bắt tớ đút đấy.”
Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà ngoan ngoãn gật đầu: “Tớ biết rồi.”