Chương 232: Trừng phạt tiểu ác ma
Sáng sớm hôm sau, Giang Cần bò dậy khỏi giường, hét to "Đi học thôi!" làm ba thằng trong phòng ngơ ngác như gà mắc tóc.
"Cậu mà cũng đi học á? Xạo vừa thôi!"
"Xa rời quần chúng nhân dân quá lâu rồi, đến lúc trở lại lớp học rồi." Giang Cần vừa nói vừa xắn ống quần.
Tào Quảng Vũ nhìn kỹ cậu ta một cái: "Mắt thâm như gấu trúc luôn, đêm qua mất ngủ à?"
"Không, tớ ngủ ngon mà."
Chu Siêu vừa bước xuống giường vừa mở miệng: "Cần ca, hôm qua cậu mất ngủ đúng không? Tớ nghe thấy cậu cứ lăn qua lăn lại như bị cháy người, bị cậu làm phiền tỉnh mấy lần luôn đấy."
Giang Cần hừ một tiếng, lập tức kích hoạt tính năng "điếc tạm thời".
Mấy cậu cứ nói chuyện về "Cần ca" của các cậu đi, liên quan gì tới tớ? Cậu ta mất ngủ thì có nghĩa là tớ cũng mất ngủ chắc?
Giang Cần túm một nắm hạt dẻ cười trên bàn nhét vào túi, rồi kéo F3 trong phòng xuống căn tin ăn sáng, sau đó đường hoàng tiến vào toà giảng đường.
Hôm nay lớp 3 và lớp 4 học chung, nên giảng đường chật kín người. Khi thấy Giang Cần xuất hiện, ai nấy đều sửng sốt, có người còn trông như gặp ma.
"Đù, kiếp này tôi còn được thấy Giang Cần cơ đấy?"
"Tưởng nó bỏ học rồi cơ."
"Nó chưa bỏ hả?"
"Người ta có trượt môn đâu, lấy gì mà đuổi học?"
"Chứ nó học kỳ trước lên nửa buổi trốn nửa buổi, điểm danh không dưới mức báo động, nhưng thi liệu có qua nổi không?"
"Phòng bọn họ bốn người, mỗi thằng Nhâm Tự Cường ngoan nhất lại là người trượt môn."
"Mịa, chẳng lẽ Giang Cần là thiên tài?"
"Thiên tài là Phùng Nam Thư cơ mà? Đầu bảng khoa đấy, ngày nào cũng học riêng một kèm một, muốn trượt cũng khó."
"Hiểu rồi, té ra chuyện trượt môn không liên quan đến việc đi học hay không, mà liên quan đến việc có bạn gái hay không."
"……"
Trong tiếng xì xào bàn tán tứ phía, Giang Cần bước vào lớp, lập tức trông thấy Phùng Nam Thư đáng yêu lại lạnh lùng đang ngồi ở đó.
Cậu gãi mũi, chợt nhớ ra hôm nay không mang áo khoác, định ngồi chỗ khác để tránh điện thoại phản chủ. Ai dè Cao Văn Huệ thản nhiên nhấc mông đứng dậy, nhường ghế cạnh tiểu phú bà.
Má, bạn bè trong sáng thì có gì phải sợ?
Giang Cần cũng có chút máu liều trong người, dũng cảm phá giới hạn bản thân, thế là oai phong lẫm liệt ngồi xuống bên cạnh.
Phùng Nam Thư thấy vậy, ánh mắt long lanh hẳn lên, ngoan ngoãn đưa bàn tay mềm mại thơm thơm sang cho Giang Cần nắm lấy.
Con gái đại học thì có ước vọng gì lớn đâu? Chỉ mong được đi học cùng gấu to, rồi lén lút nắm tay nhau một tí thôi.
"Cậu mà cũng chịu đi học á?" Cao Văn Huệ tỏ vẻ kinh ngạc.
Giang Cần lườm cô nàng: "Không học thì tớ tắm sạch sẽ làm gì?"
"?????"
Giang Cần vừa bóp nhẹ tay tiểu phú bà, vừa nhớ tới lúc tắm tối qua, hình ảnh cái mông nhỏ của Phùng Nam Thư ngồi trong lòng cậu bỗng hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Chỉ vì cái cảnh đó, tối qua cậu trằn trọc cả đêm không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy con tiểu ác ma này.
"Phùng Nam Thư, cậu đúng là tiểu ác ma."
"Tớ không phải." Phùng Nam Thư hừ nhẹ phản bác.
Giang Cần muốn trừng phạt cô một phen, thế là bóc một hạt dẻ cười đút vào miệng cô: "Nếu cậu là tiểu ác ma thật, ăn xong cái này sẽ thấy vui."
Phùng Nam Thư nhìn cậu bằng ánh mắt thanh lãnh: "Giang Cần, tớ chẳng vui tí nào, nhưng vẫn muốn ăn thêm."
"……"
Thôi được, nuông chiều cậu vậy, Giang Cần thở dài trong lòng, lại bóc thêm hai hạt nữa đút cho cô.
Cao Văn Huệ nhìn cảnh này còn phấn khích hơn cả con mèo hít cỏ bạc hà, hai mắt sáng rực, tiện tay chụp luôn tấm ảnh, định sau giờ gửi cho cô chủ nhiệm.
Học kỳ này cô mới phát hiện, hóa ra cô chủ nhiệm Tạ Hồng Anh cũng là dân "shipper", hơn nữa còn mê cặp Giang Cần – Phùng Nam Thư cực kỳ.
Tìm được người cùng đam mê, Cao Văn Huệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nhưng cô chủ nhiệm bận lắm, đâu phải lúc nào cũng có thời gian, nên Cao Văn Huệ thường xuyên chụp hình gửi cập nhật cho cô ấy.
Đội ngũ shipper, ngày càng lớn mạnh.
"Ăn nữa không?"
Phùng Nam Thư mím môi: "Vẫn muốn ăn."
Giang Cần thò tay vào túi, phát hiện trống không: "Hết rồi, tớ chỉ lấy đúng một nắm, bị cậu ăn sạch rồi, lần sau mới trừng phạt tiếp được."
"Đừng lo, còn năm phút nữa mới vào học, tớ xuống mua!"
"?????"
Nhìn Cao Văn Huệ lao vọt ra khỏi lớp như chó săn đánh hơi được mồi, mặt Giang Cần đầy khó hiểu.
Nhưng cậu nhanh chóng nhớ tới chuyện khác, đảo mắt một vòng tìm vị trí mấy cô hoa khôi lớp Tài chính 3, sau đó lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng rồi đi tới đó.
Dạo trước Tống Tình Tình đã đồng ý lấy công thức bánh bao của nhà mình góp vốn vào quán, chỉ là Giang Cần bận quá, chuyện hợp đồng cứ bị trì hoãn mãi.
Hôm nay lên lớp là dịp tốt, cậu liền mang hợp đồng theo luôn.
Thấy Giang Cần đến, mấy cô gái đang ngồi nghiêng nghiêng lập tức ngồi thẳng thớm lại.
Tưởng Điềm kéo áo cho thẳng nếp, Tống Tình Tình vuốt tóc cho gọn rồi vén ra sau tai, cả Giản Thuần cũng chỉnh lại cổ áo, kéo nơ cho ngay ngắn.
Không phải vì thích, chỉ là trong vô thức muốn thể hiện hình tượng đẹp nhất trước người mình ngưỡng mộ.
Trang Thần đứng bên cạnh nhìn mà lòng chua loét, vô thức nghiến răng.
"Vài hôm trước bận quá, suýt quên vụ ký hợp đồng, đây là hợp đồng góp vốn, cậu xem đi, thấy ổn thì ký."
Giang Cần ngồi vào ghế trống đối diện, đặt bản hợp đồng lên bàn.
"Ừ ừ, được rồi nam thần."
Tống Tình Tình cầm lấy bản hợp đồng, mắt sáng rực, mấy cô bạn xung quanh cũng vây lại nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Ký hợp đồng xong là mỗi tháng được chia hai ba trăm, sau này còn có thể tăng nữa, ai mà không mê?
Nhất là dòng chữ "Hợp đồng góp vốn" in to đùng ở đầu, nghi thức long trọng khỏi bàn.
"Đây là hợp đồng gì vậy? Góp vốn á?"
Lớp 3 và lớp 4 dù học chung nhưng vẫn có khoảng cách trong việc cập nhật tin tức.
Nên khi thấy cảnh này, sinh viên lớp 4 ai cũng ngơ ngác.
"Giang Cần đầu tư mở quán ăn, dùng công thức nhà Tình Tình, cho cô ấy góp vốn luôn, mỗi tháng chia cho hơn ba trăm, không giới hạn tối đa."
Tưởng Điềm làm lớp trưởng một học kỳ, lại hay giúp việc cho hội sinh viên, nên nói năng rất có tầm.
"Mỗi tháng có tiền? Còn không giới hạn?"
Giản Thuần cắn môi, không nhịn được lên tiếng: "Đó là phương án hai thôi, nếu chọn phương án một thì được hẳn năm mươi ngàn tiền mặt cơ."
Giang Cần liếc qua Tưởng Điềm và Giản Thuần, thầm nghĩ hai cô này cũng giống lão Tào, rất thích tỏ ra khinh đời kiểu nhị thế tổ.
Sinh viên lớp 4 nghe xong thì mắt ai cũng long lanh, ánh nhìn về phía Giang Cần trở nên phức tạp.
Mọi người trong khoa Tài chính đều biết cậu ta khởi nghiệp từ đầu năm, cũng biết cậu có Zhihu và nhóm mua chung, nhưng nghe thôi thì xa vời, như chuyện cổ tích.
Nhưng giờ có người vì Giang Cần mà thật sự kiếm được tiền, lại là tiền đều đặn hàng tháng, cảm giác này rất dễ khiến người ta ghen tỵ.
Trước giờ lớp 4 không có thiện cảm gì với Giang Cần, thậm chí có vài nam sinh còn ghét cay ghét đắng.
Cũng phải thôi, người ta cướp mất Phùng Nam Thư xinh đẹp nhất lớp.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ngoài Giang Cần – người đủ bản lĩnh khuấy đảo phong vân – thì còn ai xứng với Phùng Nam Thư?
Học giỏi thì sao? Không ăn được.
Đẹp trai? Không dùng trả tiền được.
Còn chơi hội sinh viên? Nghe nói Chu Phượng định để cậu làm chủ nhiệm hội kỳ sau mà cậu còn từ chối.
"Xem xong chưa?"
"Xem xong rồi." Tống Tình Tình gật đầu.
Giang Cần đột nhiên cầm lại hợp đồng: "Xem rồi thì thôi, tớ không định hợp tác với cậu nữa."
"Hả?!"
"Nói thật nhé, quán đó lời lãi cũng không bao nhiêu, một tháng cho cậu ba trăm năm trăm, tớ thấy lỗ quá. Cứ coi như tớ nói chơi đi."
Cậu thu hợp đồng lại, đứng dậy trở về chỗ ngồi, tiếp tục bóp tay tiểu phú bà, miệng gọi cô là tiểu ác ma, làm Phùng Nam Thư bĩu môi uỷ khuất.
Đám bạn gái vây quanh Tống Tình Tình sững người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Mịa, cậu ta đổi ý thật à?
Nói không làm là không làm? Mặt dày đến vậy luôn?
Đã nói ra rồi mà lại quay xe, khó chấp nhận quá.
"Biết ngay mà, hợp tác cái gì chứ, toàn lừa mấy đứa ngây thơ tin thôi. Chẳng qua là Giang Cần muốn mượn Tình Tình để khoe mẽ."
Trang Thần cười khinh bỉ như đã nhìn thấu từ đầu.
"Chuẩn, nói mà không làm, chưa từng thấy ai trơ tráo đến vậy. Có giỏi thì đừng nói, đã nói thì phải làm cho ra hồn chứ."
Trương Quảng Húc cũng thêm dầu vào lửa.
Trang Thần được cổ vũ, lập tức hả hê: "Tống Tình Tình, sau này đừng tin linh tinh nữa. Nam thần gì chứ, khoe khoang đến mức không cần mặt mũi."
"Đúng đó, sau này nghe lão Trang là được rồi, không giàu như Giang Cần nhưng nói mời ăn là mời ngay đấy."
"Ông nói nặng quá, không cần nghe tôi hết đâu, chỉ cần biết nhìn người là được." Trang Thần hừ lạnh.
Tưởng Điềm và Giản Thuần nhìn nhau im lặng, cắn môi, lòng hoang mang không tả nổi.
Chẳng lẽ Giang Cần chỉ muốn khoe mình có tiền? Lấy Tống Tình Tình làm cái cớ?
"…Tình Tình, cậu ổn chứ?"
"Tớ ổn."
"Thật không?"
"Tớ chỉ thấy hình như mình vừa bỏ lỡ một tỷ thôi…"
Tống Tình Tình mắt đỏ hoe, úp mặt xuống bàn nằm im không nhúc nhích, nguyên tiết học như bị "emo", liên tục nhìn về phía Giang Cần, nhưng cậu không quay lại lần nào.
Mãi cho đến khi gần hết giờ, Tưởng Điềm đột nhiên đưa điện thoại cho cô.
【Tan học để Tống Tình Tình ra lối thoát hiểm – Giang Cần】
Cả Tống Tình Tình và Giản Thuần đều sững người, mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, rồi cả ba nghẹn suốt một phút chờ chuông reo, lập tức chạy ra ngoài.
Trang Thần thấy vậy thì thắc mắc, đi vệ sinh à? Nhưng toilet hướng ngược mà?
Nghĩ đến Giản Thuần, hắn nhịn không được bám theo, thấy các cô vào lối thoát hiểm thì càng bối rối.
Chưa kịp mở miệng thì Giang Cần đã xuất hiện với bản hợp đồng, đưa bút cho Tống Tình Tình ký tiếp.
Tống Tình Tình sững sờ, không hiểu mô tê gì, mắt đầy mơ hồ.
"Lần trước tụi mình bàn chuyện ở căn-tin, tớ nghĩ lại thấy không nên để quá nhiều người biết chuyện góp vốn này, tài bất lộ mà."
"Mỗi tháng vài trăm không nhiều, nhưng lỡ có người biết rồi hay tới vay tiền thì sao? Cậu có từ chối được không?"
"Không cho thì tiếng xấu đồn xa, bị cô lập là nhẹ. Cho thì xác định không lấy lại được, tụi nó nghĩ cậu giàu, chẳng thèm trả."
"Cho nên mấy lời như 'từ ba trăm trở lên', 'không giới hạn', đều quá phô trương, dễ gây họa."
"Ký hợp đồng xong thì cất tiền đi, mua quà cho ba mẹ, mua quần áo đẹp, mời bạn bè ăn uống, sau đó giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được."
Giang Cần nói mấy câu nhẹ tênh mà khiến ba cô gái trước mặt há hốc mồm, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại làm vậy ban nãy.
Họ đúng là mải khoe khoang quá mức, không nghĩ tới hậu quả lan truyền sẽ ra sao, mà chuyện vay tiền trong đại học cũng chẳng phải hiếm hoi, còn không thì bị ganh ghét cũng phiền.
Hóa ra Giang Cần lật mặt là để xóa mọi rắc rối từ trong trứng nước.
Nam thần đúng là không chỉ để ý đến chi tiết, mà nội tâm cũng cực kỳ mạnh mẽ và tinh tế.
Ba người nhìn nhau, tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng.
Dĩ nhiên, Giang Cần không nói thật là: bây giờ cậu cũng thuộc dạng "lợn sợ béo người sợ nổi", càng ít gây chú ý càng tốt, kéo cả lớp kiếm tiền dễ bị chú ý, thà cẩn thận vẫn hơn.
"Nam thần, tớ ký xong rồi, tớ sẽ không nói với ai hết."
"Ừ, phát tài trong im lặng là tốt nhất."
Giang Cần cất hợp đồng, quay về lớp, chuẩn bị tiếp tục "trừng phạt" Phùng Nam Thư, dùng hạt dẻ cười dỗ cho cô khóc.
Cùng lúc đó, Trang Thần đang tựa vào tường im lặng, cảm giác như bị tát cho một cái, thu người lại trong góc, lòng chua loét.
Tại sao? Tại sao một chuyện mà hắn có thể biến thành hai lần được khen?
Rõ ràng vừa mới lật mặt, rõ ràng đã trở thành trò cười, rõ ràng mình vừa mới mỉa mai xong, sao cậu ta lại có thể quay ngược tình thế, từ tên nói không giữ lời biến thành nam thần tỉ mỉ?
Trang Thần ghen lồng ghen lộn, nhưng vẫn không nhịn được tưởng tượng mình là Giang Cần, mô phỏng giọng nói của cậu, tưởng tượng biểu cảm của Giản Thuần.
Má, thật sự quá sướng…