Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 61

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 237: Xe điện của bạn tốt

Chương 237: Xe điện của bạn tốt

Bên phía Vạn Chúng, buổi phỏng vấn vẫn đang diễn ra đều đều. Giang Cần thì dứt khoát buông tay, giao hết mọi việc cho Bào Văn Bình và Nhạc Trúc xử lý, bản thân quay đầu làm một ông chủ chỉ biết ngồi rung đùi.

Cậu trả lương rất hậu hĩnh, nên chẳng lo không tuyển được người phù hợp.

“Anh em ơi, tớ đăng ký thi điền kinh rồi, nội dung: chạy 1000 mét nam!”

Ba giờ chiều, Nhậm Tự Cường từ giảng đường quay về ký túc xá, hớn hở kéo cả bọn ra sân tập luyện. Trên gương mặt không mấy điển trai là sự hăm hở hiện rõ mồn một.

Đại hội thể thao mùa xuân của Lâm Đại sắp bắt đầu, ai muốn thể hiện hay kiếm tín chỉ gần như đều đã đăng ký xong cả rồi.

Hai tháng nay Giang Cần bận nào là tổ chức thi đấu, nào là quảng bá, rồi còn gài cả phòng làm việc đi tuyển người, người ngợm lại rơi vào trạng thái “tiền cận mãn”, thế là quyết định theo đám bạn ra sân vận động, tính luyện tập chút thể lực.

Thân thể là vốn liếng cách mạng, tiện thể tranh thủ rèn được bụng sáu múi tám múi cũng không tệ.

Đến lúc đó tìm góc khuất không ai, vén áo lên khoe với Phùng Nam Thư một cái, nhưng chỉ cho cô ấy nhìn chứ không cho sờ, để cô ấy thèm đến phát cuồng, ngày nào cũng phải kiễng chân nghĩ chuyện kia.

Chỉ tiếc là lý tưởng thì đẹp, hiện thực lại quá tàn khốc.

Vừa vào sân vận động đã tự ảo tưởng mình là F4 phiên bản siêu Xayda, thế mà chạy chưa được hai vòng cả lũ đã nằm bẹp bên đường, giãy đành đạch như cá lên cạn.

“Không được rồi, má ơi, mệt chết mất, nghỉ một lát đi!” Giang Cần vừa thở hồng hộc vừa chửi đổng.

Tào Quảng Vũ cũng mệt đến như chó chết, ngồi bệt bên đường sống chết không chịu chạy tiếp: “Tớ thà nằm mục xương trong ký túc cũng không muốn chết mòn ở đây.”

Nhậm Tự Cường thì vẫn đang nghiến răng cố gắng: “Mấy cậu yếu quá rồi đấy!”

“Đâu phải yếu, vấn đề là sau đợt quân sự đến giờ tớ có tập gì đâu, vận động kiểu này đúng là lần đầu.”

“Chuẩn, đùng một phát vận động mạnh, đến Ultraman cũng chịu không nổi.”

Châu Siêu chân ngắn, mãi mới chậm rì rì đuổi kịp: “Má ơi, đúng là muốn lấy mạng người mà, lão Nhậm cậu bị ma nhập à? Ai đời lại đi đăng ký chạy đường dài 1000 mét?”

Nhậm Tự Cường mím môi: “Ngay từ đầu kỳ tớ đã nói rồi, tớ muốn kiếm người yêu, đại hội thể thao là dịp cực kỳ thích hợp, tớ không thể bỏ qua.”

“Tham gia đại hội thể thao là kiếm được người yêu á? Cậu ngủ mơ tư thế gì mà ra giấc mơ này vậy?”

“Chỉ cần lấy hạng nhất là có khả năng, tớ điều tra rồi, quán quân chạy dài năm ngoái một năm đổi bốn bạn gái, chỉ vì thể lực quá khủng!”

Giang Cần liếc mắt nhìn cậu ta: “Lão Nhậm, nếu cậu thật sự muốn kiếm người yêu thì cũng không cần khổ vậy, đợi học kỳ sau có tân sinh viên đến, dụ một em học muội chẳng phải dễ hơn à?”

Nhậm Tự Cường im lặng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Thôi được, thật ra không chỉ vì tìm người yêu. Cậu xem tớ chẳng đẹp trai, còn bị nợ môn, thể thao thì tệ, không phải tớ là phế nhân à?”

“Cũng có lý, vậy thì cứ từ từ mà luyện đi.”

Giang Cần kiên quyết không chạy nữa, ngồi bệt xuống đất hơn mười phút, nghỉ ngơi đủ rồi liền lượn khỏi sân vận động, hít gió mát chạy đến khu khởi nghiệp.

Tuy giờ trọng tâm công việc của cậu đã bắt đầu chuyển dần ra xã hội, nhưng đám người trong 208 vẫn rất bận rộn, gần nửa tháng nay đều đang lo kế hoạch ra mắt dịch vụ “mua chung tại điểm đến”.

Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh từ đầu kỳ học đã liên tục ra ngoài tìm khách hàng, theo thời gian trôi qua, số lượng thương gia chịu tham gia vào dịch vụ đã đạt mức rất khả quan.

Khách sạn chuỗi, nhà hàng ăn uống, bida, net, hồ bơi, phòng gym, tiệm nail, tiệm tóc… tuy số lượng không nhiều, nhưng gần như bao phủ toàn bộ nhu cầu tiêu dùng hàng ngày của sinh viên.

Vậy nên Giang Cần quyết định sẽ sớm đưa dịch vụ “mua chung tại điểm đến” chính thức lên sàn, lợi dụng lưu lượng sinh viên để tung nhát kiếm đầu tiên.

Đến lúc đó, đội ngũ bên Vạn Chúng cũng gần như hoàn chỉnh, hai bên phối hợp không gián đoạn, phủ sóng toàn thành phố.

“Tô Nại, bên cậu tiến độ sao rồi?”

Tô Nại đẩy kính mắt: “Đang tiến hành đợt chỉnh sửa và tối ưu lần ba cho trang phụ, đêm nay sẽ làm một đợt kiểm thử online, tớ đã sắp xếp tester rồi.”

Giang Cần gật đầu: “Văn Hào, cậu thì sao?”

“Chủ đề cho chiến dịch ‘mua chung tại điểm đến’ đã bàn xong, bên Phi Vũ đang bắt đầu đăng bài, tạo thảo luận để khởi động đợt nhiệt đầu tiên.”

Đúng lúc đang nói, cửa ra vào bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tào Hinh Nguyệt xuất hiện ở cửa 208, liếc mắt nhìn vào một vòng rồi nhỏ giọng gọi Giang Cần, ra hiệu cho cậu ra ngoài.

“Có chuyện gì thế chị?”

Giang Cần đi tới cửa tiện tay đóng cửa lại, tránh làm gián đoạn tiến độ kiếm tiền vất vả của đám nhân viên, mục tiêu là một chữ: tinh tế.

“Lâu rồi không gặp, qua thăm cậu, tiện cho cậu xem cái này.”

Tào Hinh Nguyệt lôi từ túi xách ra một hộp điện thoại Samsung, mở ra bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng.

Giang Cần hơi cau mày: “Cậu đến chỉ để khoe điện thoại mới à?”

Tào Hinh Nguyệt liếc cậu một cái, hơi bĩu môi: “Tuần trước chẳng phải tớ nói tuần này tớ sinh nhật sao, cậu quên rồi à?”

“À, nên đây là quà sinh nhật đàn anh Trần tặng cậu?”

Giang Cần lập tức hiểu mục đích chuyến ghé thăm: “Hóa ra anh ta tới chỗ tớ làm thêm là vì chuyện này à? Cái điện thoại này chắc không rẻ?”

Tào Hinh Nguyệt gật đầu: “Tớ tra trên web rồi, hai triệu hai.”

“Đắt vậy á? Mà tháng trước anh ta chạy thị trường suốt, lương làm thêm mới có một triệu tám.”

“Ừ, nên chắc anh ta bỏ luôn tiền sinh hoạt để mua cái này.”

Nghe xong mà da đầu Giang Cần tê rần: “Lẽ nào trên đời thật sự có tình yêu à?”

Tào Hinh Nguyệt vui như Tết: “Tớ chỉ tiện miệng than điện thoại không dùng được, ai ngờ anh ấy lại nhớ kỹ.”

“Chậc chậc, mùi tình yêu này nồng quá, tớ sắp ngộp thở rồi đây này.”

“Còn nhớ trước đây cậu hỏi tớ một câu không?”

“Câu gì?”

Tào Hinh Nguyệt nhét điện thoại lại vào hộp: “Được người mình thích tặng quà thật sự rất vui, nên cậu mau mua thêm quà tặng Phùng Nam Thư đi.”

Giang Cần lập tức nhíu mày: “Chị, cậu quá đáng rồi đấy, rõ biết tớ không yêu đương còn cứ nói vậy, tụi tớ trong sáng đấy nhé, tặng quà là chuyện không thể nào.”

“Nhưng cô ấy chắc chắn rất muốn được cậu tặng quà, con gái ai cũng vậy mà.”

Giang Cần lắc đầu nguầy nguậy, mặc Tào Hinh Nguyệt nói kiểu gì cũng giả vờ không hiểu, mục tiêu là một chữ: lì.

Nhưng đúng lúc đó, tổ trưởng phụ trách đối ứng vận chuyển bên Vạn Chúng là Khổng Huy đến khu khởi nghiệp, phía sau còn có hai người đẩy theo một thùng hàng lớn.

“Boss, đồ cậu đặt tới rồi.”

“Hiệu suất bên Vạn Chúng cao thật, mới trưa đã giao à?” Giang Cần hơi bất ngờ.

“Cậu không biết đâu, đơn hàng bên đó càng ngày càng nhiều, lại còn khai phá thêm thị trường ở Sư Phạm với Bách Khoa, tài xế không đủ, nên đổi sang giao ba chuyến một ngày, tổ bọn tớ bận tối mắt luôn.”

Khổng Huy cười hề hề: “Nhưng bận thì bận, kiếm được nhiều tiền cũng đáng.”

Giang Cần vỗ vai mấy người họ, tiễn họ đi, quay đầu lại liền thấy Tào Hinh Nguyệt đang nhìn cậu với vẻ mặt cực kỳ thú vị.

Không phải vì gì khác, chỉ vì trên thùng hàng đó có vẽ hình một chiếc xe điện, góc phải dưới còn ghi: màu hồng.

“Đây là cậu nói không mua quà à?”

“Xin đừng hiểu lầm, tớ mua cho tớ tự đi.”

Tào Hinh Nguyệt cười khẩy: “Xe điện màu hồng, cậu đi? Cậu tưởng tớ ba tuổi à?”

Giang Cần lạnh mặt nhìn cô: “Cho dù là tặng tiểu phú bà, thì cũng là quà của một người bạn tốt.”

“Ờ đúng đúng, cưng như cưng trứng mà còn bảo bạn bè, tớ chỉ đợi hai cậu đẻ con ra rồi xem cậu còn dám nói vậy không.”

“?????”

Tào Hinh Nguyệt vừa rời khỏi 208 vừa huýt sáo, khiến mặt Giang Cần đen sì. Cậu đẩy cửa lấy con dao nhỏ, khí thế hừng hực đi cắt dây thừng trên thùng hàng.

Theo từng đường dao hạ xuống, lớp vỏ ngoài dần được mở ra, bên trong là một chiếc xe điện màu hồng, nhỏ nhắn, dễ thương.

“Lan Lan, bên Vạn Chúng bắt đầu tuyển dụng rồi, cậu thay tớ trông chừng, giữ liên lạc với chị Nhạc Trúc nhé, tớ có việc phải ra ngoài.”

“Dạ boss, tí nữa em gọi cho chị Nhạc luôn.”

Nghe xong câu trả lời, Giang Cần dắt xe rời khỏi khu khởi nghiệp, sau đó nhảy lên cưỡi một đường gió thổi vù vù.

Cậu chẳng nói chứ, bình thường toàn đi ô tô, giờ đột nhiên chạy xe điện thế này, đúng là có chút thú vị.

Chạy ngang qua sân vận động, thấy Nhậm Tự Cường và Tào Quảng Vũ vẫn đang chạy, cậu lập tức phi tới hét bắt chạy nhanh lên.

Hai người kia đứng lại, ngơ ngác mất vài giây, chỉ thấy Giang Cần lại phóng vèo đi như một cơn gió.

“Tào ca, nãy có cái gì đó vừa hét tụi mình chạy nhanh lên hả?”

“Ừm, hình như là một con chó màu hồng nổi bật.”

Hai phút sau, Giang Cần đến dưới ký túc xá khoa Tài chính, gọi điện cho Phùng Nam Thư, bảo cô xuống dưới, còn không cho mặc váy, nhất định phải mặc quần.

Cao Văn Huệ nghe xong mà hai mắt sáng rực, thầm nghĩ lại định bày trò gì nữa đây?

Sao không được mặc váy mà lại bắt mặc quần? Váy chẳng phải tiện hơn sao?

Càng nghĩ càng tò mò, thế là sống chết đòi theo Phùng Nam Thư xuống dưới.

Vừa đến sân ký túc, tiểu phú bà lập tức thấy Giang Cần, cũng thấy luôn chiếc xe điện bên cạnh cậu, cái miệng nhỏ hơi há ra, vẻ mặt kinh ngạc.

Cao Văn Huệ tuy không chạy nhanh bằng Phùng Nam Thư nhưng cũng cố đuổi kịp, nhìn thấy xe điện thì tức khắc cụt hứng.

Tưởng trò gì ghê gớm lắm, hóa ra là chạy xe à.

“Tặng cậu một chiếc xe điện, sau này không cần thở hổn hển chạy bộ nữa.”

Phùng Nam Thư mím môi nhỏ: “Giang Cần, tớ không biết chạy thì sao?”

“Tớ dạy cậu chạy hai vòng, với chỉ số thông minh của cậu, đảm bảo chớp mắt là biết.”

“Tớ nói rồi tớ không thông minh mà.” Tiểu phú bà phụng phịu.

“Ý tớ thông minh ở đây là khả năng học ấy.”

“Giang Cần, cậu đúng là người tốt.”

Cao Văn Huệ nghe thấy thì ló đầu vào nhìn: “Sao tự dưng lại tặng xe điện cho Nam Thư vậy?”

Giang Cần quay lại nhìn cô: “Cậu làm thêm ở quảng trường trước, tớ làm ở 208, cách xa nhau như thế, cô ấy thường xuyên chạy qua lại, đi bộ mệt lắm.”

“Ồ, cậu sợ đôi chân nhỏ của cô ấy bị chai, sờ vào không mịn nữa đúng không?”

“?????”

Giang Cần nhìn cô trân trối mấy giây, trong lòng rủa thầm: con nhỏ này đúng là thánh ghép đôi, không có kẹo cũng tự nhét đường vào được à? Tớ là chính nhân quân tử, chưa từng nghĩ như thế đâu nhé.

“Cao à, tớ khuyên cậu đừng suy diễn quá đà, coi chừng lương của cậu đấy.”

Cao Văn Huệ tức muốn xì khói: “Bị tớ nói trúng nên dọa trừ lương luôn à?”

“Cậu biết cái gì mà nói, má ơi, não mấy tác giả mạng cũng không tưởng tượng nổi như cậu đâu.”

Giang Cần chửi một câu, quay sang dạy Phùng Nam Thư chạy xe, còn Cao Văn Huệ thì ra siêu thị học viện bê cái ghế ra ngồi bên cạnh canh nhặt đường.

Phùng Nam Thư đúng là chưa từng chạy xe hai bánh, nên vừa lên là loạng choạng, không giữ được thăng bằng.

Giang Cần đành phải một tay giữ ghi đông, một tay giữ yên xe, cố gắng giúp cô đi thẳng.

“Giang Cần, cậu đừng sờ mông tớ nữa.” Phùng Nam Thư đáng thương nói.

Giang Cần sặc một cái: “Phùng Nam Thư, cậu đừng vu oan tớ! Tớ không sờ mông cậu, là vì sợ cậu té nên mới giữ yên xe!”