Chương 214: Tiểu Phú Bà Ước Nguyện Thành Hiện Thực
"Anh ơi, chọn con này đi, giống này nổi tiếng thông minh lắm ạ."
"Hoặc con này cũng được, đây là chó nhỏ, không lớn thêm đâu, nuôi trong văn phòng là hợp lý nhất rồi."
"Con này thì hơi nghịch, nhưng dễ phá nhà, nếu anh không có thời gian dắt đi dạo thì em không khuyến khích nuôi đâu."
"Con này cũng tạm, có điều hơi ngu."
"…"
Tầm hơn hai giờ chiều, nắng đầu xuân dịu dàng ấm áp, trời xanh biếc không một gợn mây.
Giang Cần đẩy xe đẩy từ tiệm thú cưng ra, bên trong chất đủ thứ: ổ chó, thức ăn, chuồng, vân vân và mây mây, cùng một bé labrador chưa đầy ba tháng tuổi.
Cún con tai cụp xuống, ánh mắt ngây ngô, nằm trong xe đẩy tò mò quan sát xung quanh, trông hơi nhát.
Giang Cần mở cốp xe, nhét hết đống đồ linh tinh vào rồi bế bé cún trắng nhảy vào trong xe.
"Từ hôm nay trở đi, mày tên là Phất Lên Giàu To, bốn chữ luôn, ngầu không?"
"…"
Phất Lên Giàu To liếc mắt nhìn Giang Cần, hai chân trước luống cuống dẫm dẫm lên ghế, cuối cùng dưới ánh mắt của cậu đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Giang Cần cảm thấy nó chắc chắn đang rất hài lòng.
Bởi vì với cái tên này, dù có ra ngoài làm quen bạn bè cũng rất có mặt mũi.
Mấy con chó khác thì toàn gọi là Đậu Đậu, Pudding, Hoàng Tử, Bông Gòn các kiểu, hỏi nó tên gì, "Tôi, Phất Lên Giàu To", chất ngất luôn.
Giang Cần xoa đầu nó hai cái, sau đó đeo kính râm lên, đạp ga quay về Đại học Lâm Xuyên, chạy thẳng tới quảng trường trước trường.
Từ sau khi Hồ Hinh đi trường sư phạm tập huấn, Cao Văn Huệ gần như trở thành trụ cột của tiệm trà sữa Hỉ Điềm ở Lâm Đại, nên Phùng Nam Thư thường xuyên tới đây làm bạn.
Giang Cần dừng xe ở lề đường phía đối diện quảng trường, từ xa đã thấy một tiểu phú bà lạnh lùng đang ngồi trước cửa tiệm Hỉ Điềm, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết, ánh mắt trong veo không mang cảm xúc gì, y hệt một chị đại lạnh lùng.
Quảng trường trước trường rất đông người, cũng có không ít người đến mua trà sữa.
Dù là nam hay nữ, khi nhìn thấy Phùng Nam Thư đều không nhịn được mà lộ vẻ kinh diễm, rồi lén liếc một cái, trong mắt đầy xao xuyến, nhưng vì vẻ lạnh lùng của cô mà không ai dám tiến lại gần.
Ngoài lúc dính lấy Giang Cần đi loanh quanh thì tiểu phú bà rất ít khi xuất hiện trước công chúng, mà cứ hễ lộ diện thì y như rằng tạo ra hiệu ứng bùng nổ.
Cũng giống hồi ở cấp ba Nam Thành, từ lúc cô bước vào cổng trường đến khi vào lớp, cả sân trường như ngập tràn những lời xì xào bàn tán về cô.
Nhưng bản thân cô thì hơi căng thẳng.
Càng căng thẳng mặt mũi lại càng lạnh, khiến người khác nhìn thấy cũng đâm ngại, vội vàng dời mắt.
"Đẹp ghê, ai thế? Sao chưa thấy bao giờ?"
"Không biết, chắc không phải trường mình đâu."
"Sao cậu biết?"
"Thi hoa khôi có thấy mặt đâu, không thì ai mà giật giải nổi?"
"Ngầu ghê, mặt lạnh như băng, kiểu nữ thần không dễ tiếp cận."
Tiểu phú bà giả vờ như không nghe thấy gì, lặng lẽ hút một ngụm trà sữa, rồi nhìn cái ống hút, bắt chước Giang Cần cắn bẹp một khúc.
Không có con gấu ngầu biết leo cây ở bên cạnh, trà sữa ngon cũng mất nửa vị ngọt.
Cô ôm ly trà sữa ngẩn người một lúc, hàng mi cong vút khẽ run run dưới ánh nắng rực rỡ, rồi chợt nhìn thấy chiếc Audi đen đỗ bên lề đường.
"Hình như là xe của Giang Cần..."
Cao Văn Huệ vừa hết ca làm buổi sáng, vừa bước ra đã thấy Phùng Nam Thư tung tăng chạy về phía bên kia đường, liền gọi: "Ơ? Nam Thư cậu đi đâu đấy?"
"Giang Cần đến rồi." Tiểu phú bà vừa vẫy tay vừa chạy tới trước xe.
Đám người xung quanh thấy vậy thì không nhịn được mà quay sang nhìn, trong mắt đầy kinh ngạc.
Cô gái băng giá đó, sao vừa thấy chiếc xe kia là mắt liền sáng lên, khí chất thay đổi trong chớp mắt, mềm mại và đáng yêu hẳn ra.
"Giang Cần, dắt đi chơi!"
Giang Cần hạ kính xe xuống một chút: "Tiểu phú bà, cậu còn nhớ mình có một điều ước không?"
"Nhớ chứ, tớ muốn được đi chơi với cậu mỗi ngày." Phùng Nam Thư đáp không chút do dự.
"Không phải cái đó, là cái khác, mấy hôm trước cậu còn nói, nghĩ kỹ lại xem."
Phùng Nam Thư nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tuy tớ không hiểu nhiều thứ, nhưng tớ muốn được cậu đút ăn."
Giang Cần hít sâu đè nén cảm xúc: "Cũng không phải cái đó, là một điều ước không liên quan nhiều đến tớ."
Phùng Nam Thư ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu: "Giang Cần, hình như tớ không có điều ước kiểu vậy đâu."
"Cậu đang thả thính tớ đấy à?"
"Không có, tớ vẫn luôn ngốc mà." Phùng Nam Thư nghiêm túc nói.
"Vậy tớ gợi ý thêm này, cậu đã mong muốn nó rất lâu rồi, hồi khai giảng còn cùng tớ chạy khắp trường tìm, nhớ chưa?"
Sợ cô lại nói nhảm gì nữa, Giang Cần quyết định hướng thẳng cô tới đáp án đúng.
Phùng Nam Thư đổi vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu: "Giang Cần, tớ muốn nuôi một con cún."
"Đúng rồi, chính là điều ước đó."
Giang Cần mở cửa xe, bế Phất Lên Giàu To ra: "Đây, từ nay trở đi con chó này là của cậu."
Thấy bé labrador mặt ngu ngơ bị xách giữa không trung, như thể bị số phận bóp cổ, ánh mắt tiểu phú bà liền trở nên rạng rỡ.
Cô đưa tay trắng trẻo ra sờ thử hai cái, thấy nó không phản kháng liền giục Giang Cần đặt nó xuống.
Phất Lên Giàu To cũng là một con cún nhát gan, gặp môi trường lạ thì hơi hoảng, nhưng vẫn cố đứng thẳng hai chân trước, để mặc cho tiểu phú bà vuốt từ đầu tới lưng.
Một người sờ cẩn thận, một con đứng im không dám động, cảnh tượng đáng yêu vô cùng.
Vuốt một hồi, Phất Lên Giàu To có vẻ đã quen, không còn nhát như trước nữa, thậm chí còn lăn ra đất lộ cả bụng.
Ánh mắt tiểu phú bà sáng bừng lên như tụ ánh sáng lại.
"Đi, về tiệm trà sữa ngồi vuốt tiếp."
"Ừ."
Giang Cần bế chó, dẫn tiểu phú bà quay lại tiệm trà, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Cao Văn Huệ.
"Ơ, sao lại có chó vậy? Của ai thế?"
"Tiểu phú bà cứ nằng nặc đòi, nên tớ đi mua cho cô ấy nuôi chơi."
Phùng Nam Thư nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt long lanh như có nước lăn tăn gợn sóng.
Cao Văn Huệ cúi xuống vuốt mấy cái: "Mới mua nên chưa đặt tên nhỉ? Tớ đề nghị mỗi người một chữ, gọi là Nam Cần nhé, tên thân mật là Cần Cần."
"Tớ thấy tên Văn Huệ nghe hay hơn, tên gọi ở nhà là Huệ Huệ."
"Cậu quá đáng thật đấy." Cao Văn Huệ nheo mắt.
Giang Cần khịt một tiếng: "Trên đường tới đây tớ đặt tên rồi, gọi là Phất Lên Giàu To."
"Cái gì thế trời? Làm gì có ai đặt tên chó kiểu đó, không nên đặt tên dễ thương chút hả?"
"Tên không quan trọng, quan trọng là phải may mắn, đúng không nào, Giàu To?"
Phất Lên Giàu To kêu “gâu gâu” hai tiếng, không dám nhúc nhích, nhưng mắt thì đảo lia lịa, nhìn phát là biết không phải kiểu ngu thật, chỉ là còn lạ chỗ nên ngoan hiền thôi, thực ra thông minh lắm.
Cao Văn Huệ càng vuốt càng nghiện, làm Giàu To lại lăn ra đất, lộ cái bụng tròn vo.
"Dạo này tiệm trà sữa bán có được không?"
"Cũng ổn, chỉ là tớ không thạo tay như Hồ Hinh, làm trà hơi chậm."
"Không sao, chủ yếu là giữ được hương vị, chỉ cần ngon thì khách chờ thêm một phút cũng không sao."
Giang Cần rửa tay xong quay lại, cầm một nắm hạnh nhân, bóc ra rồi đút cho tiểu phú bà.
"Giang Cần, cho tớ ăn thêm một cái nữa." Phùng Nam Thư vừa vuốt chó vừa nói.
...
Rời khỏi tiệm Hỉ Điềm, Giang Cần dẫn tiểu phú bà tới khu khởi nghiệp, sắp xếp chỗ ở cho Phất Lên Giàu To.
Dù sao ký túc xá không cho nuôi thú cưng, nên đành để nó ở đây.
Mà con này cũng đáng yêu thật, mọi người làm việc mệt thì vuốt chó một chút, vừa giải tỏa áp lực, vừa điều tiết tâm trạng, cũng là một sắp xếp hợp lý.
"Ui, anh chủ, chó của ai vậy ạ?"
"Là của bà chủ tụi em, tên Phất Lên Giàu To, từ nay chính thức gia nhập đại gia đình 208."
Tô Nại ghé đầu nhìn hai cái: "Em nhớ giáo sư Nghiêm từng nói khu khởi nghiệp không được nuôi thú cưng mà?"
Giang Cần mím môi: "Không sao, tí nữa anh sẽ nói với thầy Nghiêm, cố gắng xin được sự đồng ý."
"Thầy Nghiêm không dễ nói chuyện đâu đấy."
"Không sao đâu, anh sẽ lấy lý lẽ cảm động thầy, thầy Nghiêm chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng muốn nuôi thú cưng của một tiểu phú bà ngốc nghếch."
Phùng Nam Thư nghe vậy ngẩng đầu: "Giang Cần, đôi khi tớ cũng không ngốc lắm đâu."
Tô Nại nghe xong cũng nhíu mày: "Bà chủ đâu có ngốc, chị ấy là người thông minh nhất!"
Tiểu phú bà hơi bối rối: "Tô Nại, tớ thỉnh thoảng cũng hơi ngốc thật."
"Ờ, vâng ạ bà chủ, thế... em sờ Giàu To được không?"
"Được chứ."
Nghe thấy chữ “bà chủ”, tiểu phú bà lập tức hào phóng đưa chó ra cho mượn, còn Giàu To thì chưa quen nhiều người nên sợ run bần bật, bị chuyền tay nhau vuốt tới vuốt lui.
Nhân lúc ấy, Giang Cần rời khỏi phòng 208, định tới văn phòng ở tầng 1 báo cáo, kết quả vừa đi đến cửa đã gặp giáo sư Nghiêm.
Hình như thầy chuẩn bị ra ngoài, tay cầm cặp đen, thấy Giang Cần thì dừng lại.
"Giang Cần, việc quảng bá thế nào rồi?"
"Phần chuẩn bị đã xong, hai ngày nữa bắt đầu chính thức triển khai."
Giáo sư Nghiêm gật đầu: "Làm tốt lắm, nhưng đừng nóng vội, điều quan trọng là giữ vững. À đúng rồi, em tìm tôi có việc gì không?"
Giang Cần ho một tiếng: "Thầy ơi, em vừa thuê một anh bảo vệ cho phòng 208, định báo với thầy một tiếng."
"Sinh viên à?"
"Dạ không, người ngoài."
Giáo sư Nghiêm suy nghĩ một chút: "Nếu em tin tưởng thì cứ làm, chuyện này tôi không can thiệp, nhưng thủ tục phải làm đầy đủ."
Giang Cần gật đầu, tiễn thầy ra tới cổng, trong lòng thầm nghĩ, thấy chưa, thầy Nghiêm dễ nói chuyện lắm mà.
"Giang Cần, thầy Nghiêm cho nuôi Giàu To ở đây thật hả?"
"Ừ, thầy đồng ý rồi."
"Thầy Nghiêm đúng là người tốt."