Chương 702: Sao lại có xe nhà?!
Đêm Giao thừa, bầu trời bắt đầu lác đác tuyết rơi, nhưng chỉ là vài hạt lơ thơ.
Nhân viên của Cao Đắc vẫn miệt mài tăng ca suốt kỳ nghỉ Tết, dường như đang gấp rút hoàn thành một việc gì đó. Cuối cùng hôm nay cũng được về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.
Cũng đúng lúc này, tính năng lì xì của WeChat lặng lẽ ra mắt, lập tức trở thành cú nổ lớn trong dịp Tết.
Chức năng mới được lan truyền thông qua tài khoản công khai và tài trợ chương trình Xuân Vãn, thu hút 8 triệu người dùng ngay trong đêm Giao thừa, bốn mươi triệu bao lì xì bị chia nhau giành sạch chỉ trong chớp mắt.
Nhờ vào hệ sinh thái mạng xã hội cực mạnh, số lượng người dùng WeChat Pay tăng vọt trong thời gian ngắn, tỷ lệ liên kết thẻ ngân hàng cũng tăng dựng đứng.
Lúc này, Giang Cần đang cùng cô vợ nhỏ mặc đồ dày như búp bê bông đến nhà thím chúc Tết.
“Phát tài phát lộc, lì xì mau đưa đây.” Phùng Nam Thư chìa bàn tay nhỏ ra trước mặt Tần Tĩnh Thu.
“Hở?”
Tần Tĩnh Thu nhìn sang Giang Cần: “Trước Tết Nam Thư có bao giờ đòi lì xì đâu, cho còn không lấy.”
Giang Cần nhe răng cười: “Đó là chuyện trước kia rồi ạ, bây giờ bọn cháu phải để dành tiền mua sữa cho Giang Ái Nam mà thím!”
“Nam Thư, con bị Giang Cần dạy hư rồi đúng không?”
Phùng Nam Thư nép vào người Giang Cần, nhẹ giọng nói: “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó…”
Khóe miệng Giang Cần co giật: “Câu này là ai dạy vậy?”
“Cao Văn Huệ dạy đấy.”
Cùng lúc đó, trong nhóm WeChat của Pingtuan, Tô Nại cũng ngày ngày @ sếp và sếp phu nhân đòi lì xì, những người khác thì im lặng rình thời cơ. Chỉ trong vài ngày, tiền sữa Giang Cần mới tích cóp được đã bị chia sạch.
《Kẻ trộm sữa》
Chỉ một chương trình đơn giản, vậy mà lại biến truyền thống lì xì thành vũ khí thương mại lợi hại nhất.
Hiệu ứng lì xì kéo dài suốt đến tháng Ba, vòng bạn bè toàn ảnh chụp số dư lì xì.
Mà đã giật lì xì rồi thì phải tiêu, dù không dùng WeChat Pay thì cũng phải liên kết thẻ để rút.
Trước tiên để tiền của người dùng nằm trong ví, sau đó buộc họ phải sử dụng, chính kiểu logic thương mại ngược này đã khiến WeChat Pay trở thành kẻ thắng lớn nhất trong mùa Tết.
Từ cuối tháng Một đến tháng Ba, cái lạnh dần lui, băng tuyết tan chảy, lượng người dùng WeChat Pay tăng vùn vụt. Đến ngày Kinh Trập, số lượng người dùng đã chiếm 32% toàn thị trường.
Mảng online của Alipay và CloudPay vẫn giữ ổn định, nhưng mảng offline thì chịu ảnh hưởng rõ rệt.
“Mẹ nó, đánh lén hả?!”
Mã Vân giận dữ, vội vàng ra mắt chức năng lì xì, nhưng chẳng tạo được tiếng vang nào.
Lì xì là thứ chứa đựng vô vàn sắc thái quan hệ xã hội Trung Quốc, nói trắng ra chính là tiền tệ hóa quan hệ cá nhân. Mà nói đến quan hệ thì mạng xã hội mới là mảnh đất màu mỡ, bởi vậy chỉ có WeChat mới chơi được lì xì đến nơi đến chốn, trận này gần như không thể phá giải.
Đúng lúc ấy, thị trường gọi xe đã tạm thời lắng dịp Tết lại bắt đầu dậy sóng trở lại.
Travis trước Tết từng nói sẽ dọn sạch chiến trường, kết thúc trận chiến, nhưng Bibi và Kuaidi vẫn lần lữa, mãi chưa chịu chọn giữa đầu hàng và chết trận.
Thế là sang xuân, Uber tăng cường đầu tư, đổ tiền như nước, ý đồ đập sập Bibi và Kuaidi chỉ trong một cú.
Còn với Didi, Travis chẳng thèm để mắt.
Didi ra mắt từ tháng Mười Hai, đến nay thị phần vẫn lèo tèo, thậm chí chưa bằng đỉnh cao của Đại Hoàng Phong, làm sao lọt vào mắt hắn.
Theo hắn, Didi chỉ là một cái vướng cản cỏn con, bước chân hơi dài là qua được ngay.
Cùng lúc đó, Trình Vĩ nghe được một lời đồn liên quan đến Didi.
Người ta nói Didi không chỉ hoạt động ở Thượng Hải và Kinh Đô, mà còn âm thầm triển khai tại Lâm Xuyên và năm thành phố lân cận, chỉ là cực kỳ kín tiếng.
“Tôi hiểu rồi, Giang Cần muốn chơi bài nông thôn vây thành thị. Thượng Hải với Kinh Đô chỉ là nghi binh, mục tiêu thật sự là chiếm lĩnh các thành phố hạng hai, kéo dài chuỗi kinh doanh, tạo thành thế bao vây toàn diện.”
“Chiêu này hồi làm nhóm mua từng dùng rất nhiều, tôi biết ngay Pingtuan không chỉ chuẩn bị có thế này.”
Gần đây, tần suất Trần Truyền Hưng trao đổi với Trình Vĩ càng lúc càng nhiều, chủ yếu vì họ có chung một đối thủ – Uber.
Khi Trần Truyền Hưng biết Didi nhắm vào thị trường hạng hai, anh ta cũng thấy sáng tỏ, cuối cùng đã hiểu rõ hướng đi của Didi.
Thượng Hải và Kinh Đô rầm rộ như thế, chẳng qua để che mắt mọi người, thật ra "nông thôn vây thành thị" mới là con bài chủ lực.
“Đáng tiếc là không thành được đâu.”
Trình Vĩ gật đầu: “Đúng vậy, Didi từ trước Tết đến giờ mới phát triển được năm thành phố, muốn tạo thành vòng vây ít nhất cũng mất một năm, mà thị trường thì không chờ được lâu thế.”
Với tốc độ đốt tiền như hiện tại của Uber, dù Bibi và Kuaidi có liên thủ cũng không trụ nổi nửa năm.
Lúc đó, Uber sẽ không còn đối thủ, có thể nhanh chóng hạ tầng, mà Didi còn chưa kịp hình thành thế bao vây thì đã bị cuốn trôi rồi.
Chuyện này khác hoàn toàn với kinh doanh nhóm mua.
Làm nhóm mua thì phải từng nhà một đi thuyết phục, có thể kéo dài thời gian. Nhưng gọi xe thì chỉ cần ký hợp đồng với công ty taxi và đội xe có giấy phép là kiểm soát được thị trường.
Uber trước Tết đã đốt 1 tỷ đô, với thế tấn công bất chấp tất cả thế này, chuyện đó chẳng hề khó khăn với họ.
“Có lẽ Giang tổng vẫn đang bị lối tư duy làm nhóm mua giới hạn.”
“Tôi nói điều này hơi mạo phạm, nhưng Giang tổng thật ra không thần thánh như người ta đồn đâu. Anh ta chỉ có một chiêu thức duy nhất, đúng là rất lợi hại, nhưng chỉ có vậy. Nhờ hiệu quả bất ngờ trong trận nhóm mua và giao đồ ăn nên mới nổi bật thôi.”
Trình Vĩ gật đầu, thở dài tỏ vẻ tiếc nuối rồi chào tạm biệt Trần Truyền Hưng.
Đầu năm, anh ta còn rất nhiều cuộc gặp mặt phải sắp xếp, đầu tiên là mời lãnh đạo Sở Giao thông Thượng Hải ăn một bữa.
Giao thông mỗi thành phố đều do Sở Giao thông quản lý, tuy hiện tại Bibi đang tụt dốc nhưng vẫn phải mời lãnh đạo đi ăn một bữa.
Tiệc tùng không thể thiếu rượu. Bibi là doanh nghiệp khởi nghiệp, Trình Vĩ đâu có tài xế riêng như Giang Cần, di chuyển vẫn phải nhờ Kuaidi, thành thói quen từ lúc bắt đầu đối đầu với Kuaidi.
Nhưng anh ta không ngờ vừa đến nơi, đã thấy Giang Cần đứng trước cửa.
“Giang tổng?”
Trình Vĩ mừng rỡ: “Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được anh!”
Giang Cần khựng lại: “Anh là?”
“À, tôi xin giới thiệu, tôi là CEO của Bibi, tên Trình Vĩ.”
“Bibi à? Tôi biết, chào Trình tổng!”
Giang Cần đột nhiên đổi tay, bắt chặt cả hai tay anh ta: “Nửa năm qua anh vất vả rồi, phần còn lại để tôi lo.”
Trình Vĩ: “?”
“Không hiểu cũng không sao, rồi sẽ hiểu. À đúng rồi, nửa cuối năm nhớ đến uống tiệc đầy tháng công chúa nhỏ nhà tôi nhé.”
Trình Vĩ nhìn Giang Cần lên chiếc Maybach rời đi, sắc mặt mơ màng.
Cái gì mà ‘vất vả rồi’? ‘Phần còn lại để tôi lo’?
Anh ta nghĩ mãi không ra, đành gác lại mà đi gặp các lãnh đạo bên Sở Giao thông Thượng Hải.
Ban đầu đã hẹn sẵn rồi, nhưng bất ngờ là các lãnh đạo đều từ chối, nói là những ngày này phải họp khẩn cấp.
Trình Vĩ tỏ ra thông cảm, nhưng lúc ra về lại thấy trên bàn của giám đốc có một chiếc phong bì da ghi rõ là từ chính quyền thành phố Lâm Xuyên, còn đang mở dở.
Một tháng sau, mấy bữa tiệc Trình Vĩ đã lo xong hết, đúng lúc đó, trong hộp thư của anh ta xuất hiện một email từ Travis, mời anh và Trần Truyền Hưng đi ăn tối.
Nói là đi ăn, nhưng ai cũng biết Travis sắp đưa ra tối hậu thư cuối cùng.
Trình Vĩ và Trần Truyền Hưng gặp nhau ở một quán cà phê để bàn bạc, rồi quyết định cùng nhau đi.
“Đi bằng gì?”
“Gọi xe đi, mẹ nó, đã không giành được thị trường, thì uống chết cái thằng khốn kia.”
Trình Vĩ vừa nói, vừa mở app Kuaidi, đưa cho Trần Truyền Hưng xem. Anh kia nhăn mặt: “Cậu thế là không ổn đâu?”
Trình Vĩ ngẩn ra: “Chửi hắn mà cậu còn không vui?”
“Tôi mẹ nó nói là cậu dùng mã giảm giá của tôi gọi xe thì có hợp lý không hả?”
Trình Vĩ cười gượng, bảo quen tay, rồi mở Didi: “Chưa dùng bao giờ, thử xem sao.”
Trần Truyền Hưng mím môi: “Didi xe ít, chờ không nửa tiếng chắc?”
“Đúng lúc ngồi chuẩn bị tinh thần, à mà này, tôi từng gặp Giang tổng rồi đấy.”
Trình Vĩ vừa nhấn nút gọi xe, vừa thuận miệng kể.
Trần Truyền Hưng sửng sốt: “Cậu gặp được anh ta à? Nghe nói muốn hẹn gặp phải đặt trước cả tháng đấy.”
“Bọn tôi tình cờ gặp ngoài cổng Sở Giao thông, chắc là ảnh mời lãnh đạo ăn cơm, làm ăn gọi xe thì phải đi quan hệ chứ.”
“Anh ấy nói gì với cậu?”
“Không nói gì nhiều, trò chuyện vài câu thôi.”
Trần Truyền Hưng nhìn anh: “Không chỉ cách đánh bại Uber à?”
Hai người liếc nhau, bật cười thành tiếng.
Hồi trận chiến gọi xe giai đoạn đầu, Giang Cần từng chỉ điểm cho Đại Hoàng Phong, kéo dài được ba tháng, được giới gọi là “giáo trình thương mại sống”, đủ kiểu tâng bốc rộn ràng.
Kết quả Didi vừa xuống trận, không thấy sóng sánh gì, đúng là buồn cười.
Giờ chẳng ai gọi Giang Cần là “giáo trình thương mại” nữa, đám fan cuồng cũng im ắng. Bao nhiêu danh tiếng tích được qua các trận chiến nhóm mua, giao hàng, thanh toán giờ gần như tiêu tán hết trong trận gọi xe.
Có người bảo, Giang Cần chỉ có ba chiêu, rất mạnh, nhưng dùng hết là thôi.
Nên câu hỏi của Trần Truyền Hưng vừa rồi, thật ra cũng có phần châm biếm.
Nhưng hai người mới nói được một lúc, điện thoại Trình Vĩ đột nhiên rung lên, anh nhìn thì thấy đã có tài xế nhận cuốc, không khỏi ngẩn người.
Hiện giờ, ở Thượng Hải, tốc độ phản hồi nhanh nhất là Uber, ở khu trung tâm có thể nhận cuốc trong vòng 5 phút.
Bibi và Kuaidi trung bình mất 8–12 phút. Nhưng lần này Didi nhận cuốc chưa tới một phút…
Trần Truyền Hưng nhìn anh: “Sao thế?”
“Có xe rồi.”
“Chắc gần đó có xe thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, một chiếc Dongfeng Citroën màu trắng bật đèn cảnh báo chạy tới, dừng lại không xa trước mặt họ.
Kính xe hạ xuống, người tài xế đeo kính trong xe vẫy tay, miệng gọi họ lên xe.
Nét cười trên mặt Trình Vĩ và Trần Truyền Hưng chậm rãi biến mất. Năm giây sau, tài xế thấy họ không động đậy thì tỏ ra sốt ruột, bấm còi một cái, hai người mới hoàn hồn, nhưng da đầu như tê rần.
“Vãi… xe nhà?!!”
“Sao lại có xe nhà?!!”