Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

700+ - Chương 705: Làm gương cho con gái

Chương 705: Làm gương cho con gái

“Bíp Bíp và Khoái Đích hiện đang nhắm vào Thâm Thành và Hàng Thành, sau này chắc chắn sẽ quay lại tiếp chiêu.”

“Thương chiến mà, mãi mãi là cuộc chơi kẻ tới người lui.”

“Còn Uber thì bị hạn chế phát triển, tạm thời không gây được sóng gió gì, nên thị trường tuyến hai ta vẫn phải tiếp tục làm mạnh, giữ vững lợi thế.”

Thứ Tư, mưa nhỏ lất phất, Thượng Hải mờ hơi nước, tòa nhà trụ sở chính của Pingtuan sừng sững giữa khu công viên, tăng thêm vài phần thần bí.

Sau khi Giang Cần từ Lâm Xuyên quay về, Diệp Tử Khanh, Từ Khải Toàn và Diêu Thịnh Đông cũng trở lại trụ sở. Bốn người ngồi lại bàn chuyện tình hình thị trường hiện tại và lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Trình Vĩ và Trần Truyền Hưng từng nghĩ rằng cậu ta muốn áp dụng chiến thuật “nông thôn bao vây thành thị”, nhưng dựa trên nhận định thị trường trước đó, họ cho rằng Didi không còn nhiều thời gian.

Uber đã nắm ưu thế, sẽ không để người khác lén làm gì dưới mí mắt họ.

Nhưng giờ thì khác, thời gian đủ rồi, vòng chung kết lại biến thành vòng sơ khảo.

Didi hiện đã chiếm trọn lợi thế, dĩ nhiên không muốn để bạn cùng ngành hay con đồ chơi nhập khẩu kia có cơ hội thở.

“Sau này, trọng tâm của Didi là giám sát an toàn và nâng cao chất lượng dịch vụ.”

“Thị trường còn mới, chắc chắn sẽ lộ ra nhiều vấn đề, nên phải cẩn trọng mọi mặt. Vừa tránh tai nạn, vừa phòng thủ với đối thủ. Đừng sợ quy trình phiền phức, nhưng tuyệt đối không để chuyện xấu bùng ra từ nền tảng của mình trước.”

“Nhớ kỹ, làm thị trường thì phải tuân thủ quy định, dùng tư thế ưu nhã nhất khiến đối thủ hiểu thế nào là tuyệt vọng.”

“Doanh nghiệp như Pingtuan, đi đến ngày hôm nay càng phải cẩn thận, nhất định đừng bay bổng.”

“À, trung tâm CSKH ở Jeju đã đi vào hoạt động rồi, ta sẽ chuyển toàn bộ dịch vụ chăm sóc khách hàng của Didi qua đó, làm ứng dụng gọi xe có dịch vụ tốt nhất.”

Nghe đến đây, ba người Diệp, Từ, Diêu cùng gật đầu: “Rõ rồi.”

Giang Cần nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa là bảng quảng cáo của Didi: “Dịch vụ làm tốt rồi, dịp Quốc tế Lao động ta làm sự kiện, tặng người dùng mới 100 tệ phiếu xe. Phải khiến khách dùng rồi là không dứt ra được.”

Lúc này, Lộ Phi Vũ đẩy cửa bước vào phòng họp: “Sếp ơi, bọn em vừa viết xong bài bôi… khụ, à nhầm, một bài viết về Uber, mời anh xem qua.”

“?”

Giang Cần liếc nhìn vài dòng, hơi cau mày: “Căng thế à?”

Lộ Phi Vũ hơi khựng lại: “Không quá bẩn… không đủ bẩn ạ?”

“Phi Vũ, tớ sắp làm bố rồi.”

Giang Cần dựa ra ghế, vẻ mặt nghiêm túc đầy chính khí: “Tớ định làm tấm gương tốt cho con gái.”

Lộ Phi Vũ chớp mắt: “Thế… không đăng nữa à?”

“Cậu vẫn có thể nhất quyết đòi đăng, rồi tớ kiên quyết từ chối, cuối cùng bài viết vẫn xuất hiện trên truyền thông… Bố tớ làm, nhưng đạo đức cậu thiếu.”

Thấy vậy, Diệp Tử Khanh khẽ cuốn tay áo, nhẹ xoay vòng chuỗi hạt Phật đeo tay.

Giang Cần đứng dậy, vỗ vai cậu ta, lắc lư đầu rồi rời khỏi phòng họp.

Giang Ái Nam giờ đã bảy tháng rồi, dự sinh tầm tháng Bảy. Mỗi khi nghĩ đến chuyện sắp làm bố, Giang Cần cười đến tỉnh cả trong mơ.

Giờ đến cả trò chuyện với Tào Quảng Vũ cũng không dám nữa, vì nói gì cuối cùng cũng bị lái về chủ đề “tớ sắp làm bố rồi”.

Hồi còn đi học, biết bao ngây thơ thuở ấy, ngày trôi chậm rãi, xe cộ thư từ cũng chậm, một chuyện vui chỉ vui được một lần. Còn giờ, mỗi chuyện “làm bố” thôi mà vui suốt bảy tháng.

Tin nhắn với Tào thiếu gia dừng lại từ tháng trước, lúc đó còn nói chuyện Shallow Bar khuyến nghị khách dùng Didi, giọng điệu còn khá thương mại, không hiểu sao lại dần trôi lệch.

“Lão Tào, phiền cậu gọi tớ một tiếng bố nhé, cảm ơn.”

“Cậu bị gì vậy?”

“Tớ sắp làm bố, phải tập cảm giác làm bố trước đã.”

Tào Quảng Vũ chỉ gửi một chữ: Cút. Cái đó không phải tập cảm giác làm bố, là cậu đang chiếm tiện nghi thì có.

Hồi còn ở khu Phong Hoa, thiếu gia Tào từng bị chuyện Phùng Nam Thư có bầu làm cho hú hét khắp nơi, thề sẽ kéo bằng được Đinh Tuyết về mà gỡ điểm, nhưng bị từ chối.

Giấc mơ của Đinh Tuyết là làm bác sĩ, giờ mới vào bệnh viện, đang định “cày” cho ra trò, mà mang thai thì sao “cày” được nữa.

Nhưng hai người cũng bàn rồi, năm 2015 cưới, rồi lập tức sinh con.

Tào thiếu gia nghe thế còn định đặt lịch kết thân với con gái của Giang Cần trước, thế là đợt đó các phòng ban Pingtuan nườm nượp kéo nhau tới Shallow Bar tổ chức team building, suýt nữa cậu ta bị vắt đến khô người.

Đúng là gặp phải kiểu bố cuồng con gái như Giang Cần, ai định cưới tiểu phú bà của nhà người ta thì khác gì muốn giết người còn dễ hơn.

Giờ anh ấy chuẩn bị lên chức ông già, mà lại chẳng muốn gặp mấy cái bóng ma lởn vởn dưới nhà, hỏi xem có an toàn không.

Chiều tối, mưa vẫn lất phất rơi, không khí mát lạnh hơn, cây xanh trong khu Pingtuan xanh mướt, không khí như được lọc sạch.

Giang Cần lên xe, tài xế đưa anh về biệt thự Hương Để.

Cổng nhà, chú Cung đang ngồi trên thềm, bên cạnh là bàn trà nhỏ, pha ấm Long Tỉnh Tây Hồ, tay cầm cuốn Tuyệt Thế Bố Bỉm Trị Thiên Hạ.

Mấy năm nay, ngành truyện mạng phát triển mạnh, chú Cung luôn tìm được mấy tác phẩm hợp từng giai đoạn.

Vâng, chú nghỉ hưu rồi.

Một phần vì tuổi tác, mắt cũng không tốt nữa, đại tiểu thư mang thai rồi, đi đâu cũng phải cẩn thận, tài xế trẻ xử lý tình huống nhanh hơn.

Hơn nữa, trong mắt chú, hôm ở biệt thự Nguyệt Hồ Jeju, khi Nhị Gia nắm tay cô chủ giao cho cậu rể, thì nhiệm vụ của mình cũng đã hoàn thành.

Giang Cần phụng dưỡng chú như bậc trưởng bối, danh nghĩa là quản gia, nhưng thực chất chẳng phải lo gì, sống an nhàn tuổi già.

“Cậu về rồi à?”

“Về rồi.”

“Cô chủ nhớ cậu mấy hôm nay đấy.”

“Tôi đi công tác ở Lâm Xuyên, hôm nay mới về Thượng Hải. Chú cứ uống trà đi, tôi vào gặp cô ấy.”

Giang Cần bước vào biệt thự, thấy nhóm y tế thuê riêng đang đo đường huyết cho bà Giang.

Phụ nữ mang thai dễ bị tiểu đường thai kỳ, nên tiểu phú bà đã bị cấm ăn đồ ngọt suốt một thời gian. Dù cô biết đây là việc cần thiết, nhưng với một cô nàng mê đồ ngọt thì đúng là hơi khó chịu.

Lúc ấy, Phùng Nam Thư đang mặc váy bầu ngồi trên sofa, chân trần trắng muốt, vẻ mặt dịu dàng xem tivi.

“Anh Giang về rồi à?”

“Ừ, sao rồi?”

“Chỉ số trong mức bình thường, không cần lo lắng, giữ chế độ ăn và dinh dưỡng hợp lý là được.”

Nghe thấy giọng “con gấu lớn” bên tai, tiểu phú bà lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác đáng yêu như bị một cây kẹo dụ đi mất, đo xong là dính ngay vào người anh.

Phụ nữ mang thai dễ thiếu cảm giác an toàn, Giang Cần đi Lâm Xuyên ba hôm mà Phùng Nam Thư đã mong ngóng đến muốn gãy cổ.

Cảm xúc kiểu này, chỉ có với Giang Cần, cũng chỉ có anh mới dỗ được cô.

Dạo này Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni ở lại đây trông cô, tuy có làm cô cười nhiều, nhưng nỗi nhớ vẫn không hề vơi bớt.

Hôm qua, Giang Cần đi ăn với cục trưởng Cục Giao thông Lâm Xuyên, lịch sự nên để điện thoại chế độ im lặng. Tối về mở ra thì thấy tiểu phú bà nhắn suốt, hỏi anh đang làm gì, bảo nhớ anh.

Y tá thu dọn dụng cụ vừa đi ra khỏi nhà vừa cười, thầm nghĩ: bà chủ không bị tiểu đường, nhưng chúng tôi mà ở lại nữa chắc bị ngọt đến mức tăng đường huyết mất.

Họ là đội y tế chuyên chăm sóc sản phụ, từng phục vụ nhiều gia đình giàu có, nhưng đôi này là cặp khiến người khác thấy dễ chịu nhất.

“Anh không có nhà mấy ngày, ngoan không?”

“Ngoan, không ăn kẹo.”

“Thấy sao rồi?”

“Em thấy Giang Ái Nam đang đá em.” Phùng Nam Thư ghé tai anh nói nhỏ, như đang chia sẻ bí mật.

Trước tháng nhỏ, cảm nhận không rõ, nhưng giờ thì cô thật sự có thể cảm nhận sinh linh bé bỏng trong bụng mình.

Giang Cần ngồi xuống, ghé sát tai vào bụng cô, nghe một lúc: “Không biết bao lâu nữa mới được nghe con gọi bố mẹ.”

“Họ nói mấy đứa thông minh là sáu tháng biết gọi rồi.”

“Thế thì chắc chắn là thông minh rồi, bố thông minh, mẹ còn thông minh hơn bố.”

Phùng Nam Thư nheo mắt, không nhịn được vò đầu anh thành tổ quạ: “Nếu anh không cưới em, Giang Ái Nam chắc phải gọi anh là chú rồi.”

Giang Cần ngẩng đầu nhìn cô: “Phùng Nam Thư, cậu đúng là nhớ dai quá đấy, làm bạn tốt với nhau không vui à?”

“Vui, nhưng không gọi anh là chồng được. Mà em thích gọi anh là chồng.”

“Cao Văn Huệ khai hết rồi nhé, hồi ở ký túc xá, cậu gọi anh là chồng suốt có phải không?”

Phùng Nam Thư lập tức nheo mắt: “Tại em học theo Văn Huệ.”

Giang Cần đưa ly nước cho cô: “Cao Văn Huệ cũng gọi anh là chồng à?”

“Cô ấy suốt ngày hỏi: chồng cậu đâu rồi, sao chồng cậu không đưa cậu đi dạo? Em bị cô ấy làm cho lệch sóng não đấy.”

“Nhưng sao anh nghe bản khác?”

Phùng Nam Thư ngơ ngác: “Anh nghe bản nào?”

“Anh nghe là: chỉ cần cô ấy gọi anh là chồng, là cậu cho cô ấy ăn vặt.”

Tiểu phú bà phồng má, hừ hừ hai tiếng, từ chối trả lời.

Thật ra lúc đó, cô cũng chưa hiểu nhiều về tình yêu, nhưng rất thích cảm giác khi Cao Văn Huệ gọi Giang Cần là chồng cô. Tâm tư con gái, đôi khi bản thân còn chẳng nói rõ được.

Lúc này Giang Cần đảo mắt nhìn quanh nhà: “À mà, Cao Văn Huệ với Vương Hải Ni đâu rồi?”

“Hai người biết anh chiều nay về nên đi bar săn trai rồi. Văn Huệ bảo muốn yêu đương. Em bảo cô ấy đến thư viện, chỗ đó mới dễ… à nhầm, dễ gặp được trai đẹp. Nhưng cô ấy không tin em.”