Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

700+ - Chương 710: Mùa xuân trỗi dậy

Chương 710: Mùa xuân trỗi dậy

Vương Hải Ni không nhịn được phải điều chỉnh lại nhận thức của Cao Văn Huệ, để cô nàng xác định lại vị trí của mình.

Vai trò “bạn thân của phu nhân nhà họ Giang” không phải ai cũng có đâu, từng ấy năm mới có hai đứa mình, hiếm có như thế, ít nhất cũng phải xứng với mấy cậu nhóc nhà giàu cỡ nhỏ rồi chứ.

Cao Văn Huệ sững người, chớp chớp mắt, lúc này mới nhận ra làm bạn thân của phu nhân nhà họ Giang cũng là một dạng thân phận đỉnh cao.

“Cậu kia cũng được đó, cậu nhìn kìa, còn biết chơi beatbox nữa, ngầu ghê, có động lòng không?”

“Chẳng phải có cái bông cỏ lau bay vô miệng cậu ta à?”

“?”

Vương Hải Ni liếc nhìn, thấy tay cậu kia cầm mỗi cái que trơ trụi, trong lòng cũng phải thừa nhận, đúng thật.

Cao Văn Huệ nheo mắt lại: “Tớ đã bảo rồi, mắt nhìn đàn ông của cậu đúng là không đáng tin.”

“Thế thì sao, mắt đàn ông chọn tớ cũng chẳng khá khẩm hơn.”

“Hay là để tớ học theo Nam Thư vậy, cái chiêu trò sến súa của cậu, tớ xài không nổi.”

Vương Hải Ni kéo tay cô bạn lại: “Sến mới là chiêu dễ học nhất của phụ nữ. Cậu đừng tưởng chiêu của Phùng Nam Thư đơn giản, thực tế cực khó dùng, mà nếu xài được chiêu đó rồi thì đến Ultraman cũng câu được lên bờ, đàn ông nào chịu nổi?”

Cao Văn Huệ chẳng đồng tình chút nào: “Giang Cần không phải đã chịu được mấy năm rồi sao?”

“Đó là chịu đựng giả thôi. Cao tay của Nam Thư nằm ở chỗ, cô ấy khiến anh ta tưởng mình chịu đựng được.”

Phùng Nam Thư giờ thì đang bầu bì, đi đứng bất tiện, không theo chân hai đứa kia đi ‘tác nghiệp’ được, nếu không chắc chắn sẽ phản bác ngay: cô chẳng thông minh đến mức đó đâu.

Khi ấy cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện câu được ông anh họ, mà là chính cô bị câu thành cá rô phi luôn rồi.

Không thế thì sao lại cứ dính lấy Giang Cần, ngày nào cũng “anh ơi” không ngơi nghỉ, rõ ràng là bị dắt mũi rồi, hết ăn lại uống, còn suốt ngày đớp mồi.

Cho nên nói nghiêm túc thì, hai người đó đúng là câu nhau, đôi bên cùng là cá.

Bọn họ vốn đã có tình ý, có móc thẳng thì cũng giành nhau đớp trước, vì cả hai đều là người tình nguyện, nhất là Giang Cần, miệng cứng lại càng khó gỡ câu.

Lúc này, Giang Cần thật sự đang thong thả ngồi câu cá trên cầu.

Cần câu là của Đổng Văn Hào, mấy người này giờ có tiền có nhà có xe, mỗi người cũng có thú vui riêng.

Ngụy Lan Lan thì đi tập Pilates mỗi ngày, Tần Thanh mê bơi lội, Tô Nại thì… vẫn như xưa, còn Đổng Văn Hào thì phát cuồng với câu cá.

Lúc Giang Cần moi được cần câu từ Đổng Văn Hào thì thấy Phùng Nam Thư ngó nghiêng hỏi anh có biết câu cá không. Vợ đã hỏi thế rồi, có thể bảo không biết à?

“Chuyện nhỏ, vài phút là xong. Em muốn ăn cá gì? Thèm bao nhiêu ký anh câu bấy nhiêu.”

Trước khi đi, Giang Cần còn mạnh miệng hứa với bà xã nhỏ, làm Phùng Nam Thư trông mong thấy rõ. Ai dè câu cả buổi sáng vẫn không nhúc nhích, đến độ cáu luôn.

Nhất là có thằng nhóc bên cạnh dùng bánh mì câu được con cua nhỏ, trong khi anh ta chẳng câu được cái dép nào, càng mất mặt.

“Sếp ơi, tới giờ ăn rồi, câu không được thì về thôi, có gì mà ngại.”

“Biến, cá không ăn trưa chắc? Giờ là thời điểm vàng đây, lát nữa anh câu thêm vài con, ăn không hết thì mấy đứa mang về.”

Lúc này Đổng Văn Hào đã chuẩn bị gần xong bữa trưa, các món xào thơm lừng bày kín bàn dài, thì Lộ Phi Vũ chạy tới: “Anh Đổng, em gọi sếp đi ăn mà sếp đuổi em như đuổi tà.”

Đổng quản gia liền đá cái thùng giữ lạnh bên chân: “Cầm cái này lén mang qua cho sếp, đảm bảo ảnh sẽ quay về ngay.”

Lộ Phi Vũ liếc nhìn: “Cái gì trong đây?”

“Thứ khiến sếp lập tức bỏ cần câu mà quay về.”

“?”

Lộ Phi Vũ mở ra nhìn, thấy một con cá trắm cỡ ba bốn ký, rồi lặng lẽ xách ra bờ sông.

Mười phút sau, mọi người thấy Giang Cần đắc ý trở lại, tay xách con cá, bước đi như muốn chinh phục thiên hạ.

“Thật sự câu được à?”

Tần Thanh, Ngụy Lan Lan đều tròn mắt, ngay cả bà xã nhỏ cũng tò mò nghiêng người ngó thử.

Giang Cần ưỡn ngực: “Sao hả, ghê chưa?”

Phùng Nam Thư gật đầu: “Ghê thật, nhưng sao nó không nhúc nhích vậy?”

Giang Cần nhìn một cái: “Chắc tự sát rồi. Cá trắm hoang dã mà, có khí chất, không chịu làm tù binh.”

Ngụy Lan Lan cũng ghé tới: “Nhưng nhìn nó giống hệt con em với Văn Hào mua ở siêu thị hôm qua.”

“Cá trắm trông con nào chẳng giống con nào, bình thường thôi.”

Giang Cần xách cá đi luôn, trong bụng lẩm bẩm đừng ai soi nữa, soi nữa là phải bịa tiếp là sinh đôi đấy.

Lộ Phi Vũ bên cạnh thì đặt thùng lạnh xuống: “Anh Đổng, giờ em hiểu vì sao thưởng Tết năm nào anh cũng hơn em một mớ rồi.”

“Khi nào em không hiểu nữa, thì mới thật sự hiểu.”

“?”

Đổng Văn Hào xử lý cá, nấu canh lên. Rồi đám 208 bày biện ngồi ăn trưa như hội nghị thượng đỉnh.

Còn Cao Văn Huệ thì vẫn lượn lờ bên đám trai xinh gái đẹp, vòng tới vòng lui mà không chen được vào không khí của họ, lại chẳng nỡ rời đi.

Vì Vương Hải Ni cá cược với cô, ít nhất phải xin được một wechat, không thì thua mất năm trăm.

Nhưng đám con trai ấy toàn vây quanh mấy cô nàng xinh đẹp rực rỡ, chủ đề cũng chỉ toàn thời trang, mỹ phẩm, đúng mấy thứ Cao Văn Huệ mù tịt.

Giới văn phòng và xã giao ở Thượng Hải khá thú vị, túi hiệu với đồng hồ hiệu cứ như là thẻ căn cước vậy, không có thì đừng mong ra đường.

Có cô nàng vừa khoe túi Prada, lập tức người khác móc ra cái Dior. Chỉ có mỗi Cao Văn Huệ đeo cái LV do Phùng Nam Thư tặng, nhìn chẳng có gì đặc biệt.

Cô bạn quân sư siêu quậy khi tư vấn người khác yêu đương thì khỏi phải bàn, nhưng đến lượt mình thì hóa đồ bỏ đi.

“Cái LV này nhìn giả mà tinh xảo ghê.”

“Cảm ơn, của cậu cũng thế.” Cao Văn Huệ đáp rất lịch sự.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đỏ mặt ngay: “Cái của tớ là thật mà.”

Cao Văn Huệ lại nhìn kỹ: “Không đúng nha, bạn tớ có cái thật, nút bấm không giống vậy.”

Nghe vậy, mấy cô gái quanh đó không kìm được nhìn qua, rồi thì thầm bàn tán.

Cao Văn Huệ thở dài, trong lòng thấy ghét cái kiểu không khí như thế. Nếu là Vương Hải Ni thì kiểu gì cũng như cá gặp nước.

Trong môi trường như vậy có tìm được tình yêu chân thành không? Cô nghi ngờ.

Đúng lúc đó, một bảo vệ mặc vest đen từ khu cắm trại riêng đối diện bước tới: “Cô Cao, phu nhân mời cô qua ăn trưa.”

“À, biết rồi ạ.”

Cao Văn Huệ cuối cùng vẫn từ bỏ ý định xin wechat, lặng lẽ rời đi, trong lòng nghĩ mấy người đó nói chuyện cao siêu quá, nghe thôi đã thấy mình như từ làng lên tỉnh vậy.

Đám người đang đứng bờ sông thấy vậy bỗng sững lại, trố mắt nhìn cô bước về khu cắm trại riêng, một lúc lâu không ai buồn nói chuyện tiếp.

Ăn trưa xong, Cao Văn Huệ bắt đầu than thở với Phùng Nam Thư, nào là người ta nói chuyện cao cấp quá, mình mở miệng không nổi, sợ bị chê này nọ.

Giang Cần đang ngồi cắt móng tay bên cạnh nghe xong liếc cô một cái: “Cậu đúng là con ngốc.”

“Biến!”

“Cậu chửi được một trong những người giàu nhất nước, mà lại không dám nói với mấy người đó vài câu, nghĩ lại xem logic ở đâu?”

Cao Văn Huệ ngớ người ra, bỗng thấy Giang Cần nói có lý. Đến tổng tài của Pingtuan mà cô còn dám bảo cút, lại sợ mấy dân công sở bảnh bao thì đúng là dở hơi.

Cũng tại Giang Cần bình thường quá thân thiện, lại giữ tâm lý ổn định, khiến người ta cứ tưởng ảnh là người thường.

Nhưng thật ra thì sao? Đừng nói là cãi nhau, chỉ riêng cái khu trại này thôi cũng đâu phải ai muốn vào là vào được.

Giang Cần cắt xong móng tay mình, lại kéo tay Phùng Nam Thư qua, cắt cho cô luôn: “Đúng là mùa xuân tới rồi, ai ai cũng nôn nóng yêu đương.”

Phùng Nam Thư chớp mắt: “Em cũng muốn yêu.”

“Em muốn yêu với ai?”

“Em muốn yêu anh.”

Giang Cần nhìn cô một cái: “Em sắp làm mẹ rồi, còn muốn yêu đương, có trẻ trâu quá không?”

Phùng Nam Thư nhìn động tác cắt móng tay của anh, nhẹ giọng nói: “Em với anh từ bạn bè một phát thành vợ chồng, thấy thiếu mất một đoạn. Người ta nói yêu đương vui lắm, em chưa được thử, em cũng muốn biết cảm giác đó.”

“Nếu chưa từng yêu, ai hôn em thế?”

“Anh không thèm tỏ tình, chỉ biết bắt nạt em, biết rõ em chẳng nỡ từ chối chuyện gì anh muốn.”

Giang Cần nghĩ bụng đúng là lấy nhầm đối thủ đáng gờm, lật sổ nợ quá giỏi.

Phùng Nam Thư lúc này nheo mắt, mặc gió xuân thổi tung tóc dài, hàng mi cong cong khẽ động.

Giang Cần cắt xong tay cô, lại nhìn xuống chân: “Móng chân có muốn anh cắt luôn không?”

“Không cho anh ăn.”

“Anh nói là cắt.”

Phùng Nam Thư rụt chân lại, ánh mắt láu cá: “Anh tỏ tình với em đi, em cho anh ăn.”

Giang Cần véo má cô: “Đừng có vu oan cho anh, anh không thích ăn móng của em.”

Đang nói chuyện thì Phùng Nam Thư bỗng nhíu mày rồi mỉm cười, nhìn Giang Cần: “Con gái anh lại đạp em một cái nữa rồi.”

“Khi nào?”

“Vừa nãy.”

Giang Cần đặt đồ xuống, liền kề tai sát lại: “Con bé này nghịch vậy luôn hả? Không lẽ giống em, cũng bướng bỉnh thế?”

Phùng Nam Thư ngẫm nghĩ: “Nhưng ai cũng bảo con gái thường giống ba mà.”

“Giống anh thì đúng là… tiểu yêu quái rồi.”