Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 2

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 81

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 2

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 2

Ghi chép của Khoa Khoa học tự nhiên δ và γ - Tập 1: Tóm lại, chúng tôi đã chứng minh tình yêu đầu - Chương 4: Sự Mất Tích Thần Bí Của Lorentz

Nhà tập tính học động vật người Áo, Konrad Lorenz, nổi tiếng là người khám phá ra hành vi "in dấu" (imprinting) ở chim nước, cụ thể là chim non sẽ theo đuổi vật đầu tiên chúng nhìn thấy. Bức ảnh ông ló đầu khỏi mặt hồ, hai bên là những con ngỗng xám đang vờn tóc ông, cũng được đăng trên nhiều sách giáo khoa sinh học.

Giống như ấn tượng mà bức ảnh đó mang lại, ông ấy dường như là một người khá "độc đáo". Không phải, gọi một nhà nghiên cứu từng đoạt giải Nobel Sinh lý học hoặc Y học là người độc đáo thì có vẻ hơi thất lễ, có lẽ nên nói rằng ông đã sống một cuộc đời vô cùng đặc biệt theo cách của riêng mình.

Khi quan sát hành vi của động vật, Lorenz không thích nhốt chúng trong lồng. Vì vậy, ông đã thả chim và khỉ trong nhà hoặc khu vực gần nhà mình. Đương nhiên, cuộc sống riêng của ông cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng ông lại vui vẻ với lối sống này, thậm chí còn tự hào kể lại cho mọi người nghe.

Tuy chưa đến mức như ông ấy, nhưng một người phụ nữ tên là Karato Raku rõ ràng là một người không phải dạng vừa.

Nghe nói cha mẹ cô ấy mở một bệnh viện thú y. Dường như vì trong nhà toàn là những con vật được họ cứu giúp, nên bộ đồng phục của cô ấy cũng dính đầy lông. Không chỉ vậy, cô ấy còn có mái tóc xù bông rối bời và thắt nút, gọng kính đen thì chỗ sứt chỗ mẻ. Không phải nói cô ấy bẩn, mà đơn thuần là vừa nhìn đã thấy ngay: "À, người này không phải người bình thường".

Sau này tôi mới biết, tóc cô ấy thô cứng dường như là vì trong nhà không có dầu gội đầu dành cho người. Nếu dùng dầu gội thông thường thì sẽ không thể tắm cùng các con vật được. Hơn nữa, vì bạn thân (một con vẹt mào trắng) thường xuyên đậu trên vai cắn kính nên cô ấy cũng không có ý định mua cái mới.

Thứ Hai tuần sau buổi đi chơi hôm nọ, ngày hoạt động chính thức cuối cùng cũng được thầy Tokumura ấn định. Khi Mizusaki, tôi, Kannabi và Iwama đang chờ trong phòng sinh học thì đàn chị Karato đột nhiên xuất hiện.

Tôi thấy từ "đột nhiên" thật đúng đắn. Câu nói đầu tiên của cô ấy sau khi mở cửa vô cùng gây sốc.

"Ơ, mấy đứa là ai…?"

Nghĩ bụng "Không ai lại nói 'mấy đứa là ai' với thành viên mới nhập câu lạc bộ đâu", chúng tôi lần lượt giới thiệu bản thân.

Đàn chị mở to đôi mắt đầy quầng thâm, vừa nghe vừa "ừ ừ" gật đầu rồi nói.

"Ồ ồ, nói tóm lại là chỉ cần dạy mấy đứa cách chăm sóc động vật đúng không, tuy sẽ vất vả nhưng cứ cố gắng nhé. Tớ là Karato, không cần cho tớ ăn đâu, mặc dù cho thì tớ cũng sẽ ăn, tớ ăn gì cũng ngon miệng lắm."

Cô ấy nói với vẻ mặt vô cảm. Lần này đến lượt chúng tôi trố mắt ngạc nhiên.

Vì đây là câu lạc bộ sinh học chỉ còn một mình đàn chị nên tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần phần nào, cũng từng thảo luận với Mizusaki về việc nên làm gì. Nhưng tôi thực sự không ngờ cô ấy lại không nói lấy một lời chào mừng, mà tùy tiện giao việc chăm sóc động vật cho chúng tôi.

Đặc biệt là Iwama còn do tôi mời đến, tôi không muốn cô ấy thất vọng ở đây.

Chưa đợi chúng tôi lên tiếng, đàn chị sải bước đi đến cuối phòng học. Cô ấy nhanh nhẹn mang các con vật từ khu vực lộn xộn chứa các bể hoặc lồng ra, xếp theo chủng loại trên chiếc bàn dài.

"Tuy có rất nhiều con vật, nhưng về cơ bản chỉ có ba việc cần làm. Cho ăn, dọn dẹp, và đưa chúng đi dạo khi cần thiết. À mà, chỉ có một số ít con cần đi dạo, lần này thì không cần lo đâu."

"Níu hào!"

"Ừ, chào nhé."

Đàn chị đáp lời con vẹt trong lồng, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng cánh cửa trượt của lồng, cửa phòng chuẩn bị, cửa dẫn ra sân, và cả cửa sổ kính rồi mới mở lồng. Một con vẹt màu lam nhạt và trắng xen kẽ xinh đẹp đột nhiên bay ra, nhẹ nhàng đậu trên tay áo đàn chị. Đó là một con vẹt yến phụng.

"Nó tên là Rotgelb, gọi tắt là Ro-chan. Tuy là bé gái nhưng nói nhiều lắm nhé. Khi có tiết, thầy Tokumura sẽ nhốt nó trong phòng chuẩn bị. Trước đây thì khi có tiết vẫn để nó ở đây, nhưng sau khi làm thí nghiệm phát triển của nhím biển, nó bắt đầu nói lung tung trong giờ học 'Đây là tinh trùng' 'Đây là trứng'. Đến chào một câu đi?"

"Trứng..."

Thật đáng thương.

"Nó có lẽ là con vật thông minh nhất trong phòng này, nên khi chơi với nó phải giữ chừng mực. Tuy nhiên, nếu khoảng cách không quá xa thì nó cũng có thể bay được, nên tuyệt đối không được để nó bay mất. Khi tớ không có ở đây thì đừng tự tiện thả nó ra khỏi lồng. Về việc cho ăn và dọn dẹp... hình như có ghi trong một tờ giấy nào đó, thôi thì lúc đó xem cái đó nhé."

i-229

Buổi hướng dẫn chăm sóc đột nhiên bắt đầu. Chúng tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn con vẹt lắc đầu vui vẻ, chúng tôi cũng không cảm thấy khó chịu.

"À, tiền bối."

Người xen vào là Iwama.

"Ừ? À, bé tóc đuôi ngựa. Có gì muốn hỏi à?"

"Tại sao nó có màu lam nhạt nhưng lại tên là Rotgelb?"

Tôi tưởng đó là câu hỏi về buổi hướng dẫn chăm sóc, nhưng hóa ra lại là thắc mắc về tên. Ngay cả khi thầy Tokumura giới thiệu cho chúng tôi, tôi cũng đã nghĩ vậy. Rot (Rot) trong tiếng Đức là đỏ, Gelb (Gelb) là vàng. Hoàn toàn khác với một con vẹt yến phụng màu lam nhạt.

"À cái này ấy à. Trước đây có một con vẹt đực tên là Gelbgrün, nhưng đã chết rồi. Nó là một con vẹt yến phụng màu vàng xanh. Dùng tên của đứa bé đó để đặt tên thì thành Rotgelb."

Điều này hoàn toàn không phải là câu trả lời. Đây là đang trích dẫn thứ gì đó à?

Không biết đàn chị có cho rằng đó là lời giải thích hoàn chỉnh hay không, cô ấy cứ thế để con vẹt đậu trên tay áo và đi về phía chiếc bàn dài bên cạnh.

"Rồi, đây là Jōnochi, nhìn thấy không?"

Chúng tôi thấy đàn chị vẫy tay nên đi tới. Trong lồng trải đầy báo xé vụn, còn có máng ăn, chai nước và vòng quay. Bản thân Jōnochi không biết có phải đang trốn dưới đống báo không mà chúng tôi không thấy nó đâu.

"Là Cam Trấp Nội à?"

Đàn chị Karato chầm chậm trả lời Iwama đang nghiêng đầu hỏi.

"Tớ nghĩ có nghĩa là 'Inside the castle' (Bên trong lâu đài). Mặc dù không biết tại sao lại đặt cái tên như vậy."

Mặc dù tôi nghĩ nếu có vòng quay thì đáng lẽ đã có thể nhận ra nó là con gì, nhưng tôi vẫn bổ sung thêm.

"Đó là tên của một con chuột hamster."

"À, thì ra là vậy!"

"Đúng vậy, là chuột hamster vàng. Đây là con vật tuyệt vời nhất mà các vị thần đã tạo ra cho những người yêu động vật đáng thương trong thành phố đấy. Dễ thương, thông minh, và quan trọng nhất là rất dễ nuôi. À đúng rồi, hôm nay tớ sẽ dạy mấy đứa cách chăm sóc nó nhé."

"Hay quá, thử thôi!"

Mizusaki trông đầy hào hứng. Mặc dù trong tình huống hiện tại thì dù có tỏ ra không muốn cũng không sao, nhưng vì đàn chị Karato cũng là nữ nên chắc cậu ta đã bật chế độ "công".

"Ồ ồ, vậy thì tốt quá. Dù nói là chăm sóc nhưng rất đơn giản, chỉ cần thả Jōnochi ra, dọn dẹp lồng, cho báo xé vụn vào, rồi bỏ thức ăn. Cách làm chi tiết hình như có ghi trong tờ giấy nào đó, đọc cái đó thì mấy đứa cũng có thể tự chăm sóc được phần nào. Với các loài thủy sinh thì cơ bản chỉ là cho ăn, đương nhiên cũng cần thay bộ lọc và cát, nhưng tớ nghĩ thỉnh thoảng thay một lần là được rồi, nên..."

Tôi nhận ra dù cô ấy nói hết một lượt bằng lời thì tôi cũng không thể nhớ hết được.

"Tờ giấy 'nào đó' mà tiền bối vừa nói, có thể cho chúng em xem được không?"

Tôi vừa nói xong, đàn chị và Rotgelb liền nhìn tôi với vẻ mặt y hệt nhau.

"Em nghĩ nếu có thể cho chúng em xem tờ giấy đó trước thì sau này mọi việc sẽ thuận lợi hơn."

"Ừm —, khá hợp lý đấy chứ. Chờ tớ một chút nhé, lát nữa tớ sẽ mang hết ra cho mấy đứa."

Nói rồi, đàn chị để Rotgelb đậu trên vai, mở lồng Jōnochi. Cô ấy dùng động tác thuần thục bới đống báo lót trong lồng ra, rồi "bộp" một tiếng đặt chú chuột hamster lên bàn dài.

Chú hamster ngồi thụp xuống bàn, lắc lư như một yêu tinh cơm nắm, không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ không. Ngoài màu nâu trà gần giống màu vàng đúng như tên gọi, nó còn pha lẫn màu đen và trắng, giống như một chú mèo tam thể.

"Tớ đi lấy cho mấy đứa tờ giấy hướng dẫn cách chăm sóc chúng, mấy đứa cứ xem đứa bé này trước đi. Tớ đảm bảo mấy đứa sẽ không bao giờ chán đâu."

Mizusaki vội vàng gọi với theo đàn chị đang định rời khỏi bàn dài.

"À, cái đó, xin lỗi ạ!"

"Sao vậy cậu tóc trà?"

"Cứ để thế trên bàn, nó không chạy mất ạ?"

Jōnochi dường như cuối cùng cũng hoàn hồn, bắt đầu đi lại trên bàn dài.

"Không cần lo đâu, đứa bé này thông minh lắm, vừa đến gần mép bàn là chắc chắn sẽ quay đầu lại."

Đàn chị cứ thế đi đến tủ sách phía cuối phòng học, để Rotgelb đậu trên vai và bắt đầu lục lọi các ngăn kéo một cách vội vã.

Vì đàn chị bảo chúng tôi cứ xem nó, nên chúng tôi liền ngồi xung quanh bàn dài, như thể bao vây Jōnochi. Chú hamster đi tới đi lui trông thật đáng yêu. À mà, tôi nghĩ chỉ cần nhìn vài phút là đã đủ rồi.

"Không xuống bàn, thật là một thói quen tiện lợi. Tức là như vậy thì sẽ không chạy thoát được nhỉ?"

Mizusaki nói với vẻ thán phục, Kannabi thì thì thầm bổ sung.

"Cứ như những học sinh trung học đáng thương bị nhốt trong khuôn viên trường vậy."

Đây là phát ngôn từ góc độ nào vậy?

"Tuy có lúc muốn chạy ra ngoài, nhưng tuyệt đối không thể chạy ra được, cái nơi gọi là trường học ấy."

Tôi mới biết Iwama còn giấu trong lòng nguyện vọng này.

Chúng tôi vừa thì thầm tán gẫu, vừa nhìn Jōnochi bị mắc kẹt trên bàn dài. Tuy nó cứ đi tới đi lui, nhưng đúng là cứ đến mép bàn là nó sẽ quay lại ngay. Có vẻ như nó rất rõ rơi xuống sẽ nguy hiểm, thật là một đứa bé thông minh.

"Việc chăm sóc động vật thì mọi người cùng chia nhau làm, rồi còn phải tính xem hoạt động chính sẽ làm gì nữa."

Sau khi tôi bắt đầu chủ đề này, Iwama là người đầu tiên gật đầu.

"Em muốn tìm hiểu những việc tiền bối và mọi người đã làm trước đây, như điều tra hoặc nghiên cứu gì đó, rồi trước tiên sẽ bắt đầu bằng việc mô phỏng những gì họ đã làm."

Tuy Iwama chưa nộp đơn xin vào câu lạc bộ, hôm nay cũng chỉ coi như trải nghiệm, nhưng cô ấy lại là người tích cực nhất. Những lời cô ấy nói cứ như thể đã gia nhập câu lạc bộ rồi vậy.

Mizusaki xoa cằm, trông như đang giả vờ suy nghĩ.

"Nếu có nhiều động vật thế này, vậy thì cũng có thể dùng chúng để làm nghiên cứu được nhỉ. Dù sao đây là trường trung học Nagai vô song mà, không thể nào nuôi chúng vô nghĩa được."

"Nếu là chuột hamster, thí nghiệm mê cung rất nổi tiếng đấy. Khả năng học hỏi của chúng hình như rất cao."

"Mê cung giả Labyrboldh..."

Tôi phớt lờ nhận xét kỳ lạ của Kannabi, chỉ ra vấn đề.

"Nếu là thí nghiệm học tập hoặc nhận thức thì vẹt yến phụng cũng có thể dùng được nhỉ. Nhưng chuột hamster cộng thêm Jōnochi thì chỉ có hai con, vẹt cũng chỉ có một con, cảm giác N không đủ."

"Để thử nghiệm, dùng số lượng mẫu ít trước cũng tốt mà. Ví dụ, nếu chỉ kiểm tra tốc độ học tập của một cá thể, lặp lại vài lần thì cũng có thể thu được một mức độ dữ liệu có ý nghĩa nào đó."

"Nhân quả lặp đi lặp lại..."

"Đúng vậy!"

Vậy à…?

"Ê nhưng mà, Gamma-chan Gamma-chan đến thì tớ vui lắm nhé, khiến tớ yên tâm."

Với Mizusaki đột nhiên gọi tên bằng biệt danh theo phong cách của mình, Iwama phản ứng chậm nửa nhịp.

"Ê, em ạ?"

"Đúng đúng. Cậu xem, Iwama đọc theo cách "Jūbako-yomi" thì thành Gamma còn gì."

"Thì ra là vậy... giống với Delta-chan Delta-chan nhỉ."

"Nhưng Delta-chan Delta-chan thì không phải cách đọc "Jūbako-yomi" mà."

Cả "de" và "ru" đều là cách đọc kun'yomi.

"Thôi thôi, không phải rất tốt sao. Mấy đứa không thấy giỏi sao, không chỉ số học sinh, ngay cả chữ cái Hy Lạp cũng cạnh nhau đấy?"

"Đúng vậy! Mizusaki-kun, cậu giỏi thật khi nghĩ ra được điều này."

"Hê hê, tớ rất tự hào về những chuyện như thế này."

Cách Iwama lái câu chuyện thật tài tình. Mizusaki nhất định muốn đưa câu chuyện đến hướng "sự gặp gỡ giữa Iwama và tôi thật là định mệnh", nhưng Iwama đã khéo léo tránh được hướng đó bằng cách khen ngợi trí tưởng tượng của Mizusaki.

"Nhưng Gamma-chan, sao hôm nay cậu lại đột nhiên đến đây vậy?"

Mizusaki lạc khỏi con đường muốn đi, liền giẫm chân vào nơi tôi không muốn động đến nhất.

Đương nhiên tôi không có ý định giấu giếm gì, chỉ là chưa nói thôi. Nhưng những chuyện xảy ra vào thứ Bảy không hiểu sao rất khó để nói với Mizusaki. Một trong những lý do là việc tôi đi chơi cùng hai cô gái chắc chắn sẽ bị Mizusaki trêu chọc, quan trọng hơn là buổi đi chơi thứ Bảy đã hình thành một mối quan hệ tế nhị giữa Iwama và Kannabi, và rồi lại liên quan một cách tế nhị đến tôi nữa, khiến cho dù thế nào cũng rất khó giải thích.

"...Lá gan."

"Lá gan?"

Nghe thấy lời phát biểu của Kannabi, Mizusaki nghiêng đầu. Tôi hình như đã thấy cảnh này ở đâu đó rồi.

"Vì Riou nói em ấy muốn xem lá gan ngâm formaldehyde, nên tôi kéo em ấy đến đây."

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.

"Ơ, em đã nói vậy à...? Ừm —, nói thế thì hình như cũng không phải là chưa nói bao giờ..."

Cô ấy chắc chắn chưa từng nói, nhưng Mizusaki lại hoàn toàn tin, rồi nhìn quanh.

"Không thấy có thứ đó đâu. Có lẽ ở trong phòng chuẩn bị chăng?"

Chủ đề được chuyển hướng thuận lợi, sau đó tôi đổi chủ đề.

"À mà, tiền bối đã tìm thấy tờ giấy đó chưa?"

Bốn người chúng tôi nhìn về phía cuối phòng học. Đàn chị Karato đứng quay lưng về phía chúng tôi trước tủ sách, lục lọi trong các ngăn kéo. Rotgelb trên vai nhàm chán vờn tóc đàn chị Karato.

"Để em giúp tiền bối tìm nhé?"

Vừa dứt lời, đàn chị giật mình quay đầu lại. Rotgelb vui vẻ lắc đầu.

"À... không, ừm, không sao. Tớ đã tìm thấy phần của chuột hamster nhỏ rồi."

Đàn chị đóng ngăn kéo lại, đi đến, đặt một tờ giấy B5 trông khá cũ kỹ lên bàn.

"Xin lỗi nhé, lúc nãy tớ nói sẽ mang hết cho mấy đứa, nhưng mấy tờ giấy này để lung tung hết cả, không hiểu sao chỉ tìm thấy tờ này thôi. Những cái còn lại tớ sẽ tiếp tục tìm sau, lần này thì có bấy nhiêu đây thôi, tha lỗi cho tớ nhé."

Tôi nhìn tờ giấy trên bàn, đó là những ghi chú được viết tay cẩn thận trên giấy bìa rời. Có sử dụng bút màu phù hợp, còn xen lẫn các hình minh họa, ghi chép tỉ mỉ các bước chăm sóc chuột hamster. Ngày tháng là tháng Tư bốn năm trước. Chắc hẳn là đồ mà tiền bối của đàn chị đã tổng hợp lại. Các cạnh có vài chỗ hư hại, có lẽ đã được sử dụng rất lâu rồi. Góc trên bên phải được viết bằng bút dạ quang màu đỏ "Cấm mang ra ngoài!", rất nổi bật.

"Đây là bí kíp gia truyền. Thực ra thì điện tử hóa bằng máy tính hay gì đó chắc sẽ tốt hơn, nhưng tớ lại không rành về kỹ thuật số? Mấy thứ như vậy... Tối nay về sẽ thử cùng chị gái. Về cơ bản thì giống như hướng dẫn này viết, nhưng có rất nhiều mẹo đấy nhé."

Tôi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tôi biết cách nói chuyện của đàn chị rất kỳ lạ nên không liên quan đến từ "nhé". Tôi cứ cảm thấy trạng thái của cô ấy hơi thay đổi.

Cho đến nay, cô ấy cho tôi ấn tượng là đang tiếp quản công việc của người khác, làm việc bán thời gian một cách uể oải, nhưng có lẽ cuối cùng thì cô ấy cũng có chút cảm giác của một tiền bối chăng... Điều quan trọng là tại sao cô ấy lại đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy.

Đàn chị dùng ngón tay khẽ chạm vào Jōnochi, rồi cầm lấy tờ báo.

"Vậy thì trước tiên chúng ta hãy bắt đầu xé báo nhé. À, cậu kính cận có thể cùng dọn dẹp được không?"

Cứ thế, năm chúng tôi bắt đầu bắt tay vào chăm sóc Jōnochi.

Đàn chị quả nhiên đã quen với việc chăm sóc nó, động tác rất điêu luyện, chỉ dẫn cũng rất chính xác.

Không biết có phải cô ấy nghĩ bốn chúng tôi có thể làm được không, đàn chị bắt đầu dọn dẹp lồng của Rokujo Kawara (một con chuột hamster khác) trên bàn bên cạnh.

"Vì chúng mà gặp mặt sẽ lập tức lao vào đánh nhau ác liệt đến mức máu đổ, nên khi thả nó ra thì phải thả lên bàn mà Jōnochi không có ở đó nhé."

Đàn chị vừa nói vậy vừa lấy Rokujo Kawara ra khỏi lồng. Rokujo Kawara là một con chuột hamster màu xám chuột, nhỏ hơn Jōnochi một chút. Dùng màu chuột để miêu tả chuột hamster liệu có phù hợp không nhỉ. note

Lưu ý: Màu chuột dùng để chỉ các loại màu xám, cũng có thể chỉ riêng màu xám hơi xanh.

"Chuột hamster màu xám chuột..."

Nghe Kannabi lầm bầm, tôi xấu hổ vì mạch suy nghĩ của mình lại giống với cô ấy.

Hướng dẫn chăm sóc ghi rõ tất cả những việc cần làm, hơn nữa chỉ dẫn của đàn chị cũng rất phù hợp, công việc chăm sóc cần thiết đã hoàn thành một cách suôn sẻ. Khi đàn chị cho các con vật khác ăn, chúng tôi được giao nhiệm vụ cho Jōnochi và Rokujo Kawara ăn vặt.

"Đừng cho chúng quá nhiều hạt nhé, vì nhiều chất béo quá sẽ biến thành chuột béo ú đấy. Thức ăn hạt tổng hợp cho hamster thì tốt hơn, mặc dù chúng hoàn toàn không ăn."

Mặc dù tôi thấy việc chúng là chuột hamster mà lại không thích thức ăn hạt tổng hợp cho hamster thật kỳ lạ, nhưng đúng là như đàn chị đã nói. Nếu cho chúng ăn, chúng vẫn sẽ ôm lấy, nhưng rất nhanh sau đó sẽ chán mà bỏ sang một bên.

Tiền bối Tōdo thoăn thoắt hoàn thành một loạt công việc, rồi đặt Rotgerup – con vật lúc nào cũng chễm chệ trên vai chị như một người bạn hải tặc – trở lại lồng.

“Ngoan quá nha.”

“Phải đó, Rot-chan ngoan lắm.”

Rotgerup làu bàu đầy bất mãn, không biết có phải là ngược lại với lời nó nói, thật ra nó vẫn muốn ở ngoài thêm một lúc. Nhưng tiền bối đã khóa lồng bằng móc tôm hùm.

“Ôi thật mừng là các em đã đến.”

Tiền bối Tōdo nhìn chúng tôi mỉm cười nói.

“Tiền bối chẳng có gì nuối tiếc với câu lạc bộ này đâu. Hưng thịnh ắt sẽ suy tàn, câu lạc bộ sa sút cũng có những nguyên nhân ngoài khả năng của chúng ta. Nhưng mà này, dù con người có thể rời khỏi Câu lạc bộ Sinh học, nhưng mấy đứa nhỏ này thì không thể rời đi đâu.”

Rotgerup cắn lồng như thể muốn chạm vào tiền bối Tōdo. Jōnouhi và Rokujōgawara không ngừng chạy loanh quanh trên bàn dài. Con rùa cỏ Tortoise Huxley thì kêu pạp pạp dưới nước như thể muốn thứ gì đó.

“...Cái đó...”

Iwama bắt đầu một chủ đề mới.

“Câu lạc bộ Sinh học có ghi lại bất kỳ quan sát hay thí nghiệm hành vi nào với những con vật này không ạ?”

“Hả? Thí nghiệm?”

“Nếu chỉ chăm sóc động vật thì không thể coi là hoạt động câu lạc bộ được. Em muốn biết ở đây ngoài việc dạy cách nuôi ra thì còn có những hoạt động gì khác ạ.”

Nói chí phải. Chúng tôi gia nhập Câu lạc bộ Sinh học chứ không phải trở thành người chăm sóc động vật.

“À à, nhân tiện nói đến, trước đây có làm cái này.”

Tiền bối quay về phía tủ phía sau phòng học, lấy ra một tấm gỗ to như bàn cờ vây.

Trên tấm ván đó, một mê cung phức tạp được xây bằng những thanh gỗ mỏng và dán lên một tấm acrylic trong suốt. Đó là một mê cung giả lập dành cho động vật nhỏ.

“Đây là mê cung của hamster sao?”

“Đúng vậy, cậu tóc nâu. Khả năng học hỏi của hamster không thể coi thường đâu, nếu là Jōnouhi thì giờ nó cũng có thể vượt qua mà không chút do dự.”

Tiền bối đặt mê cung lên bàn dài nơi chúng tôi đang vây quanh. Jōnouhi, đang lang thang trên bàn, bắt đầu tỏ ra hứng thú với mê cung.

“Ồ, để nó thử đi ạ.”

Tiền bối vút một cái nhấc bổng Jōnouhi lên, đặt nó vào lối vào mê cung. Nhưng lúc này, không biết có phải vì mê cung đã cũ lắm rồi không, một phần tường ngoài của mê cung bỗng nhiên đổ sập một cách đáng thương. Jōnouhi thì lại lảo đảo bỏ đi theo hướng ngược lại với mê cung.

“Ấy da, cái này hỏng mất rồi.”

Tiền bối mở cái kệ cạnh phòng học, lấy ra một cuộn băng dính. Mizusaki nhận lấy rồi khẽ nhíu mày, sau đó đặt nó cạnh mê cung, nhìn xuyên qua lỗ cuộn băng về phía chúng tôi.

“Cái này sắp hết rồi ạ.”

Nhìn kỹ thì cuộn băng chỉ còn lại một chút xíu, gần như là rác. Rõ ràng là không đủ để sửa chữa.

“Xin lỗi nha, phòng sinh học này có lẽ chỉ còn chừng này thôi. Chắc phải nhờ thầy Tokumura đi xin thêm ở hội học sinh.”

Thôi vậy, đâu nhất thiết phải để Jōnouhi đi mê cung hôm nay. Phần thưởng cho việc đi mê cung chắc là thức ăn nhỉ. Nhưng hôm nay Jōnouhi đã ăn khá nhiều đồ ăn vặt rồi, chắc động lực để nó vượt mê cung không đủ.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, cánh cửa trượt ở lối vào phòng sinh học phát ra tiếng cọt kẹt. Cửa đã bị khóa nên không thể mở ra, mà còn lung lay nữa.

“À, đợi một chút!”

Tiền bối vội chạy đến lối vào. Tiếng mở khóa vang lên. Cánh cửa bỗng chốc bật mở.

“Hả? Học sinh năm nhất sao? Xin lỗi nha, vừa rồi tiền bối thả vẹt ra, để cửa không tự mở nên đã khóa lại. Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Là những người mới có hy vọng gia nhập câu lạc bộ ư? Tôi thật ngốc khi nghĩ vậy mà còn tỏ ra hứng thú.

Người bước vào mang một gương mặt quen thuộc, là Watari, kẻ đã chế nhạo chúng tôi trong phòng vật lý vào buổi chào đón tân sinh viên. Hai người theo sau anh ta, một là Ōsawa gầy gò với mái tóc vàng rực rỡ như vừa mới vào cấp ba đã nhuộm, người kia là Fujito với mái tóc đen giản dị như mọi khi và cặp kính cận dày cộp. Từ thời cấp hai, ba người họ đã thường xuyên đi cùng nhau, và cả ba đều ở Câu lạc bộ Vật lý, có mối quan hệ khá tệ với Mizusaki và tôi ở Câu lạc bộ Hóa học.

Mizusaki thường gọi ba người họ là “Nhóm O-To-To” dựa trên chữ cái đầu tên họ, nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng tôi cũng rất thích.

Tôi nghe nói họ đều đã nộp đơn xin gia nhập Câu lạc bộ Vật lý rồi. Chắc họ đến đây chỉ để xem qua thôi.

“Các em có hứng thú với Câu lạc bộ Sinh học không?”

Đối với tiền bối Tōdo, người không biết gì về họ, chỉ niềm nở chào đón, Watari không thèm nhận lòng tốt mà lắc đầu.

“Không, chúng em là của Câu lạc bộ Vật lý. Vì hôm nay được nghỉ, Mikage bảo chúng em đi tham quan các câu lạc bộ khác như Câu lạc bộ Hóa học và Câu lạc bộ Sinh học nên mới đến.”

“À... thì ra là vậy.”

Đúng là những kẻ mặt dày. Họ lướt qua tiền bối, đến chỗ chúng tôi đang vây quanh Jōnouhi.

“Uầy, chuột à?”

Fujito (tóc đen đeo kính) lùi lại khi thấy Rokujōgawara.

“Không phải chuột, là hamster.”

Tôi không muốn tranh cãi với họ trước mặt Iwama, Gannabi và tiền bối, nhưng vẫn nói ra.

“Cũng như nhau thôi mà, tôi không giỏi đối phó với chuột chít gì đó.”

Thế thì đừng đến phòng sinh học chứ, đồ Doraemon đáng ghét này – tôi nghĩ vậy, nhưng ở đây cũng có con gái nên quả nhiên không thể nói đến mức đó.

Watari (tóc dài màu trà) liếc nhìn Fujito đang giữ khoảng cách với bàn dài, rồi bước lại gần.

“Tôi tưởng cậu nghịch ống nghiệm đủ rồi chứ, lần này lại bắt đầu chơi với hamster sao, Delta-kun?”

“Không phải chơi. Hôm nay chỉ đang học cách chăm sóc chúng thôi. Không có hứng thú thì mau về đi, đi mà làm cái thí nghiệm giao thoa sóng của cậu ấy.”

Vô tình bật lại một câu, không khí trong phòng sinh học trở nên căng thẳng.

“Không phải tốt sao, chúng tôi đến đây với mục đích giao lưu tham quan mà.”

Watari, với vẻ mặt nhàn rỗi, trái ngược hoàn toàn với ý nghĩa giao lưu, đột nhiên muốn chạm vào Jōnouhi.

“...Nó sẽ cắn đó.”

Gannabi bất ngờ lên tiếng.

“Con hamster đó, một khi đã cắn vào ngón tay thì đến chết cũng không nhả ra đâu.”

Cứ như con rùa tai đỏ vậy.

Nhưng hiệu quả rất tốt. Watari rụt tay lại như thể sợ hãi, rồi không biết có phải vì cảm thấy mình làm mất mặt hay không, anh ta nhìn quanh phòng sinh học với ánh mắt lưu manh quen thuộc.

“Toàn là động vật.”

“Thì đây là phòng sinh học mà. Dù có âm thoa thì cũng chẳng dùng được ở đâu nhỉ.”

Watari bỏ qua câu nói đùa của Mizusaki, trừng mắt nhìn tôi. Đó là ánh mắt muốn nói điều gì đó với tôi. Một ánh mắt kiểu “Tôi vốn chẳng cần nói nhưng vì lòng tốt nên nhắc nhở cậu, cho nên mới miễn cưỡng mở lời.”

“Delta-kun, cậu có biết không, Câu lạc bộ Sinh học suy tàn đến mức này là có nguyên nhân đấy.”

Anh ta thật có gan nói ra những lời này trước mặt tiền bối của Câu lạc bộ Sinh học. Tôi nghĩ vậy, nhưng lại rất tò mò về nguyên nhân anh ta nói, nên không ngắt lời Watari, chỉ trừng mắt nhìn lại.

“Bởi vì bốn năm trước, mặc dù hoạt động câu lạc bộ bị hạn chế nghiêm trọng, nhưng vẫn phải có người tiếp tục chăm sóc động vật, điều này khiến người ta rất miễn cưỡng. Vì vậy, số thành viên mới giảm mạnh, dù có gia nhập thì cũng toàn là những người yêu động vật. Cuối cùng, Câu lạc bộ Sinh học thậm chí còn bị gọi đùa là hội những người yêu động vật, những người vốn định vào Câu lạc bộ Sinh học cũng chuyển sang các câu lạc bộ khác.”

Nói một hơi xong, Watari dường như cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tiền bối Tōdo.

Đây là một lời nói rất thuyết phục, chắc hẳn là nghe từ tiền bối Mikage. Nhưng, chính vì vậy mà đây không phải là lời nên nói ở đây. Trong khóe mắt, tôi thấy tiền bối Tōdo khẽ động đậy, nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào chị.

Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng bị Watari dùng tay chặn lại.

“Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ nào thì tùy... nhưng, đừng trở thành người nhàm chán nhé.”

Không biết có phải vì đã nói xong điều muốn nói mà anh ta cảm thấy thỏa mãn hay không, anh ta quay lưng rời đi.

Đúng là đồ nhiều chuyện.

Fujito dường như muốn tránh xa động vật càng nhanh càng tốt, đi trước tiên về phía lối ra. Ōsawa (tóc vàng gầy gò) vẫn im lặng nãy giờ thì ngượng nghịu cúi đầu đi theo ngay sau.

Mái tóc vàng của anh ta đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.

Gần như đồng thời, một tiếng động lớn vang lên từ phía đó, như tiếng rất nhiều đồ thủy tinh bị vỡ. Chúng tôi vội vàng đứng dậy lao tới.

Ōsawa đã bị ngã. Vì anh ta là một kẻ hậu đậu, hay đi không nhìn đường dưới chân và thường xuyên bị ngã, nên việc ngã thì không nói làm gì, nhưng anh ta hình như đã đá phải thùng đựng đồ thủy tinh vỡ. Cái thùng màu xanh nhạt ghi chữ “Rác không cháy” nằm ngang trên sàn, xung quanh rải rác những mảnh vỡ.

“Đau, đau, đau, đau...”

“Này, cậu đang làm gì thế đồ ngốc.”

Watari sững sờ vươn tay, kéo Ōsawa đứng dậy. Ōsawa xoa hai tay vào nhau, trông có vẻ rất đau.

“Cậu không sao chứ...? Không bị thủy tinh cắt vào tay chứ?”

Iwama hiền lành là người chạy đến trước tiên.

“À, ừm, không, không phải... chắc vậy. Xin lỗi.”

Đối mặt với Iwama, Ōsawa đỏ bừng mặt nói năng lộn xộn. Đúng là một tên dễ hiểu.

Tôi tiến đến chỗ mảnh thủy tinh vỡ rải rác khắp sàn, dựng lại cái thùng bị đổ.

“...Dọn dẹp cẩn thận vào.”

“Chuyện đó thì tôi đương nhiên biết.”

Watari trả lời một cách khó chịu, rồi quay sang hỏi tiền bối Tōdo.

“Xin lỗi, có thể cho mượn cái chổi không ạ?”

“À, chổi...? Được thôi, ở tủ dụng cụ vệ sinh phía sau đó.”

Trong lúc Watari và Ōsawa đi đến cái tủ mà tiền bối chỉ để lấy chổi, Fujito, Mizusaki và tôi bắt đầu nhặt những mảnh thủy tinh lớn. Iwama cũng ngồi xổm xuống bên cạnh chúng tôi.

“À, không cần đâu, Iwama-san các em không cần giúp, bọn anh tự làm được rồi.”

“Không sao đâu ạ, để em giúp cho.”

Cuối cùng Gannabi cũng tham gia, sau đó Watari và Ōsawa mang chổi và đồ hốt rác đến, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong xuôi. Fujito quấn băng dính vải vào tay, cuối cùng nhặt nốt những mảnh vụn nhỏ li ti.

Tiền bối Tōdo đứng ngây người cho đến khi Nhóm O-To-To vội vàng rời đi, đóng sầm cửa lại.

“Xin lỗi ạ, mấy người đó là bạn học cấp hai của bọn em, họ là kiểu người có thể nói ra những lời như vậy mà không hề có ý xấu.”

Mizusaki cúi đầu xin lỗi tiền bối, tiền bối cuối cùng cũng lấy lại tinh thần lắc đầu.

“Không, không cần, không cần xin lỗi. Kẻ mạnh tồn tại. Tất cả đều là sự thật mà... Tiền bối xin lỗi nha.”

“Đừng, sao lại để tiền bối phải xin lỗi chứ.”

“Thấy hơi mệt rồi, hôm nay đến đây thôi, về nhà đi.”

Do Nhóm O-To-To mà không khí rơi xuống điểm đóng băng. Không thể phản bác.

Thôi thì, ngày đầu tiên là như vậy đấy.

Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì—

Chúng tôi phát hiện Jōnouhi đã biến mất.

“Nhất định là một trong ba người họ đã mang đi!”

Tiền bối Tōdo tuy không hét lớn nhưng giọng điệu rất hoảng loạn.

Không tìm thấy nó trong mê cung, cũng không thấy nó được đặt lại vào lồng.

Nhân lúc chúng tôi lơ là, Jōnouhi đã bốc hơi một cách sạch sẽ khỏi bàn dài.

“Không phải là nó bị rơi xuống đất chứ?”

Tôi chỉ có thể đưa ra phản đối như vậy.

“Ba người đó tuy đáng ghét, nhưng không phải là những kẻ có thể làm ra chuyện phân biệt phải trái như vậy.”

“Jōnouhi không thể rơi khỏi bàn, tuyệt đối không, tiền bối hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Hơn nữa, tiền bối cũng chưa hiểu các em đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng vào nhận xét của em về ba người đó đâu.”

Đúng là vậy. Trong lúc tôi không biết nói gì, Iwama lên tiếng.

“Cái đó, có khi nào nó bị tiếng động làm cho sợ hãi không ạ? Vừa rồi cái thùng đựng thủy tinh bị đổ đã phát ra tiếng rất lớn. Có lẽ nó bị kích thích bởi tiếng động mà chạy trốn rồi rơi khỏi bàn?”

“Không, không có khả năng đó. Hamster khi cảm thấy mối đe dọa không thể nhìn thấy, sẽ đứng yên quan sát xung quanh trước. Nếu chạy loạn xạ rất dễ bị thiên địch phát hiện và ăn thịt mà.”

Lời tiền bối nói rất thuyết phục, quả nhiên là người rất hiểu hành vi của động vật.

Nhưng, đối với lời tiền bối nói, tôi cũng có điều không đồng tình.

“Tiền bối nói là một trong ba người đó đã mang con hamster đi, nhưng liệu có thật là vậy không? Một người trong số họ vốn đã sợ hamster, người kia sau khi được bảo rằng Jōnouhi sẽ cắn thì chắc cũng chẳng còn tâm trí nào để chạm vào. Rồi cái tên bị ngã kia thì cả hai tay đều bị thương.”

“...”

Tiền bối không phản bác, nên tôi tiếp tục.

“Tuy lúc ba người họ rời khỏi phòng sinh học, em đã quan sát kỹ, nhưng không thấy ai có vẻ như đang cầm Jōnouhi, cũng không thấy Jōnouhi chạy trốn dưới chân họ. Jōnouhi vì một lý do nào đó đã rơi khỏi bàn, và vẫn đang ở trong phòng sinh học này. Chúng ta chia nhau ra tìm đi.”

Tiền bối cũng không thể phản bác những lời tôi nói. Chị nhắm mắt lại như thể đang suy ngẫm, rồi nói.

“...Đúng vậy. Cứ thế đi. Tiền bối cũng không có ý trách các em đâu... Xin lỗi nha.”

Tiền bối cứ thế cúi đầu ngượng nghịu, quay lưng lại với chúng tôi.

Một sự im lặng vô cùng ngượng nghịu.

Bốn người nhìn nhau, gật đầu đồng ý cùng nhau tìm Jōnouhi trước.

May mắn thay, để ngăn Rotgerup trốn thoát, tất cả cửa và cửa sổ của phòng sinh học đã được đóng kín. Cánh cửa mà ba người kia đi ra cũng đã khóa lại ngay lập tức, phòng trường hợp bị mở từ bên ngoài. Cánh cửa dẫn đến phòng chuẩn bị sinh học cũng đã khóa, và không có ai ở phòng chuẩn bị sinh học nên không thể bị mở từ phía đó. Theo lời tiền bối Tōdo, để ngăn côn trùng hoặc động vật nhỏ xâm nhập từ bên ngoài, phòng sinh học cũng không có bất kỳ kẽ hở nhỏ nào.

Quan trọng là không gian này là một căn phòng kín không có kẽ hở nào để hamster thoát ra. Nếu Jōnouhi không bày ra trò khéo léo nào thì có thể coi nó vẫn đang ở trong phòng sinh học.

Chúng tôi chia nhau ra tìm kiếm trong phòng sinh học.

Để giữ nguyên hiện trường, chiếc bàn dài nơi Jōnouhi ở trước đó vẫn giữ nguyên trạng. Trên bàn dài chỉ có lồng và mê cung. Đã xác nhận rằng Jōnouhi không trốn ở những nơi này. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh bàn, đề phòng trường hợp cũng kiểm tra các túi xách của mình, rồi dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Tôi di chuyển ra phía sau phòng sinh học. Nhiều thứ được đặt lộn xộn, có rất nhiều chỗ để hamster ẩn nấp. Trước hết, hãy quan sát các ngăn tủ ngay gần.

“Khoan đã.”

Tiếng tiền bối vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu nhìn chị.

“Chỗ này cứ để tiền bối tìm, em vẫn nên đi hỏi ba người kia đi, đề phòng trường hợp.”

“...Xin lỗi, nhưng em vẫn không nghĩ là ba người đó đã bắt cóc Jōnouhi.”

“Nhưng nếu vậy, em hãy giải thích xem tại sao Jōnouhi lại biến mất khỏi bàn đi.”

Không nói được gì. Theo một nghĩa nào đó, mặt bàn cũng là một không gian khép kín. Xung quanh đối với hamster là những vách đá dựng đứng. Nghe nói trước đây chưa từng có trường hợp hamster rơi khỏi bàn.

“Không, không phải vậy... Xin lỗi.”

Trong lúc tôi im lặng, tiền bối Tōdo lên tiếng xin lỗi.

“Tiền bối đi vệ sinh một lát. Sau khi tiền bối ra ngoài, các em khóa cửa lại rồi tiếp tục tìm nha.”

Rồi chị vội vàng, nhưng chỉ khi mở cửa thì lại rất cẩn thận, rời khỏi phòng sinh học.

“Vậy thì... phải làm sao đây?”

Mizusaki nói, Iwama đặt tay lên cánh cửa lối vào.

“Trước hết, cứ khóa lại đã.”

Cạch. Phòng sinh học lại một lần nữa bị phong kín. Jōnouhi hẳn là vẫn ở trong đó.

Nhìn phòng sinh học có vẻ hơi rộng như một hòn đảo đối với hamster, tôi thở dài.

“...Chỉ còn cách tìm từng chút một thôi.”

“Đúng vậy.”

Nhìn sàn gỗ cũ kỹ, chúng tôi im lặng tìm kiếm. Có lẽ là do dọn dẹp cuối năm học, hầu như không có rác. Giày đi trong nhà phát ra tiếng kẹt kẹt trên sàn, không biết có phải đã được đánh bóng không. Jōnouhi vừa ăn khá nhiều đồ, có lẽ trên sàn có rơi một hai viên phân.

“...Jōnouhi-kun, tại sao lại biến mất khỏi bàn chứ.”

Chẳng mấy chốc Iwama lại lẩm bẩm. Gannabi ngẩng đầu lên.

“Thật kỳ lạ, cứ như bị thần ẩn đi vậy.”

“Tôi cũng giống Delta-kun, không nghĩ là có liên quan đến ba người đó. Mặc dù họ đều là những kẻ đáng ghét.”

Không hiểu sao, tôi lại quay lại trước tủ ở phía sau phòng học.

“Thật sự có liên quan hay không thì tôi cũng không biết... Các cậu không thấy vẻ mặt của tiền bối lúc nãy hơi kỳ lạ sao?”

Mizusaki gật đầu đồng ý với vấn đề tôi chỉ ra.

“Đúng vậy, luôn có cảm giác như ở đó giấu giếm thứ gì đó không tiện cho người khác thấy.”

Khi chúng tôi muốn tìm kiếm ở đó, chị ấy đột nhiên bảo chúng tôi đợi một chút. Biết đâu lại có bí mật gì đó liên quan đến sự mất tích của Jōnouhi... Thôi thì, khả năng này rất thấp, nhưng không tìm thì phí. Tôi bắt đầu mở từng ngăn kéo của tủ từ dưới lên.

Tôi nhớ cái tủ này đúng là tiền bối Tōdo đã tìm kiếm khi tìm tài liệu hướng dẫn chăm sóc động vật, và đã tìm thấy một cuốn. Nhưng ngăn kéo nào cũng trống rỗng, sạch đến mức đáng khen.

“...Tìm thấy gì không?”

Iwama đến bên cạnh tôi.

Tôi lắc đầu, lấy ra một tập tài liệu lỗ tròn từ ngăn kéo trên cùng vừa mở.

“Trong tủ chỉ có cái này.”

“Ừm...? Album ảnh ư?”

Tôi đưa cuốn album cho Iwama. Cô mở cuốn album dày cộp, bên trong dán rất nhiều ảnh.

"Ồ ồ, cái mà các anh chị khóa trên làm năm ngoái ấy hả, thầy Tokumura từng cho tụi mình xem rồi."

Mizusaki và Kambarri cũng xích lại gần. Iwama ngượng ngùng lật từng trang dày, bên trong ghi lại hình ảnh của câu lạc bộ Sinh vật qua nhiều thế hệ thành viên, không chỉ riêng một khóa.

"Dù không có nhiều thành viên... nhưng trông ai cũng vui vẻ ghê."

Nhìn những bức ảnh các thành viên đang nói cười bên chú Rotgerp, Kambarri thốt lên.

Chào mừng Ro-chan mới đến. Mong rằng sau khi nghỉ hè bắt đầu, Rotoro cũng sẽ không buồn bã!

Đó là bức ảnh chụp khoảng một năm trước, sau khi kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng kết thúc. Trang bên cạnh có bức ảnh tập thể chụp trong phòng Sinh vật trước kỳ nghỉ hè, ghi lại sự kiện các anh chị khóa ba giải nghệ.

Tôi nghe nói ở trường cấp ba này, hầu hết học sinh khối ba thường bắt đầu tập trung ôn thi khoảng thời gian hè. Muộn nhất là sau khi lễ hội văn hóa tháng chín kết thúc thì họ sẽ giải nghệ. Các tiền bối câu lạc bộ Sinh vật năm ngoái đã giải nghệ trước khi mùa hè kết thúc.

Trong khoảng tám tháng sau đó, hẳn là tiền bối Karato đã một mình chăm sóc động vật.

"Buồn quá à..."

Từ chiếc lồng đặt phía sau lớp học, tiếng chú vẹt Rotgerp vọng lại.

Lập tức, tôi nổi hết da gà.

Chúng tôi đã mặc nhiên bỏ ngoài tai những lời tự lầm bầm của cô vẹt bấy lâu nay.

Thế nhưng, nếu không có ai nói buồn bã trước mặt thì với một chú vẹt, việc nói ra câu này là không thể.

Rotgerp đến vào tháng năm năm ngoái, còn các anh chị khóa ba giải nghệ vào tháng bảy.

Tiền bối Karato một mình ở lại đây, trò chuyện với chú vẹt mào...

Cuốn album hơi rung lên, bởi vì tay của Iwama đang cầm cuốn album run không ngừng.

"Một mình duy trì hoạt động câu lạc bộ chắc hẳn vất vả lắm..."

Nói rồi, Iwama vội vàng gập cuốn album lại, rồi đặt về chỗ cũ trong ngăn kéo.

"Phải đi tìm Jonouchi."

Sự chú ý của tôi cũng hoàn toàn bị cuốn album thu hút. Mặc dù không hiểu rõ lý do tiền bối giấu chiếc tủ này, nhưng ít nhất thì nó chắc chắn không liên quan đến vụ mất tích của Jonouchi.

Nói cho cùng, đây là đồ của tiền bối luôn quan tâm đến động vật. Nếu món đồ này có một chút liên quan đến sự biến mất của Jonouchi, hẳn tiền bối sẽ không giấu chúng tôi.

...Ưm?

Tôi lại lấy cuốn album ra. Có lẽ vì độ dày mỗi trang có sự chênh lệch, trang tôi định lật tự nhiên mở ra.

"Jonouchi chạy không ngừng nghỉ. Là nó đang xoay món đồ chơi này, hay là bị món đồ chơi đuổi theo chạy nhỉ?"

Đó là bức ảnh chú chuột Hamster đang chơi với bánh xe chạy. Một bức ảnh rất đỗi bình yên và bình thường.

Nhưng điều đó đã cho tôi một ý tưởng.

Tôi nhìn về chiếc bàn dài nơi Jonouchi biến mất. Lồng, mê cung, và rồi— thiếu một thứ!

"Mizusaki, băng keo đâu rồi?"

Tôi đặt cuốn album trở lại ngăn kéo đang mở, rồi vội vàng chạy về phía chiếc bàn dài.

"Hả? Băng keo á?"

"Chính là cuộn băng keo vải gần như rác rưởi mà tiền bối đưa cho đó! Cậu lấy xong để trên bàn mà, đúng không?"

"Ối, nói mới nhớ là nó biến mất rồi... Ờ, á á! Là chuyện này sao!"

"Chuyện gì thế?"

Trước câu hỏi của Kambarri, Mizusaki nhăn nhó khuôn mặt, vẻ mặt hằn học.

"Tớ xin lỗi! Tất cả là lỗi của tớ. Khi tớ đặt cuộn băng keo vải lên bàn của Jonouchi, tớ không đặt nằm ngang mà đặt nghiêng một bên. Nó hơi giống cái bánh xe."

Tôi nhớ lại chuyện Mizusaki đã nhìn chúng tôi qua cái lỗ cuộn băng keo đó.

Iwama kêu lên "Á" một tiếng.

"Jonouchi chui vào trong, rồi cứ thế tiến về phía trước mà không nhìn thấy đường, sau đó rơi xuống cùng với cuộn băng keo."

Tôi gật đầu đồng tình.

"Đúng vậy, bánh xe quay sẽ được cố định tại một điểm, nhưng cuộn băng keo thì không."

"Nhưng cuộn băng keo ở đâu? Tớ nhìn khắp sàn rồi mà nó không rơi ở đó."

Kambarri đột nhiên nhận ra điều gì đó, đi đến bên thùng rác, rồi nhặt lên cuộn lõi băng keo.

"Cái này, người tóc đen trong ba người đó."

Nhắc đến đây, tôi nhớ lại chuyện khi dọn dẹp mảnh kính vỡ.

"...Ra vậy, Fujito đã dùng cuộn băng keo rơi trên sàn để thu gom các mảnh kính vụn."

Ba người tụm lại bên Kambarri. Cuộn lõi băng keo rất cũ và đã dùng hết. Có thể chắc chắn đây chính là cuộn mà Mizusaki đã đặt trên bàn của Jonouchi.

"Cái này có manh mối gì không? Thử hỏi Fujito xem cái này rơi ở đâu?"

"Đúng rồi, gọi điện thoại—"

"Khoan đã, cái này."

Kambarri ngắt lời tôi.

Ý cậu ấy là chỉ dựa vào lõi băng keo mà có thể tìm ra manh mối về tung tích của Jonouchi sao?

"Dù chỉ một chút, nhưng hình như dính máu."

Kambarri chỉ vào một phần của lõi, trên giấy bìa nâu nhạt có vết bẩn đỏ đen mờ nhạt.

"Đây có thực sự là máu không? Cũng có thể là mực vốn dính sẵn mà."

"Thử xem sao!"

Iwama lập tức rút giấy ăn, nhẹ nhàng lau nhẹ phần đỏ đen đó.

Trên tờ giấy ăn trắng tinh lưu lại vết đỏ nhạt. Ra là vậy. Có lẽ đó là máu tươi.

Chúng tôi nhất thời không nói nên lời. Jonouchi bị thương khi rơi xuống sao? Chỉ có chút máu ít ỏi. Có thể không phải là vết thương nghiêm trọng... Phải nhanh chóng tìm thấy nó.

Iwama với ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ.

"Nhưng... nếu Jonouchi bị thương thì ngược lại, chúng ta có thể theo vết máu mà truy tìm."

Tôi nhìn xuống đất. Hy vọng vừa nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt. Sàn nhà màu nâu cháy với vân gỗ đen. Nếu chỉ dính một chút máu ở chỗ đó thì thế này hoàn toàn không thể phân biệt được.

"Đương nhiên, tớ nghĩ tìm bằng mắt thường là không thể. Cậu xem... dùng phương pháp khoa học!"

Phương pháp khoa học— liệu có làm được điều đó không?

"Nếu có thuốc thử, việc truy tìm vết máu cũng có thể. Ví dụ, phản ứng Luminol cũng có thể được dùng trong điều tra khoa học, ngay cả lượng máu cực nhỏ cũng có thể phát hiện."

"Vấn đề là, trong trường này có thuốc thử đó không, đúng không."

Bỏ qua vấn đề mà Kambarri chỉ ra, tôi và Mizusaki bất giác nhìn nhau.

Thông thường, phát biểu của Iwama đáng lẽ sẽ kết thúc với một vẻ ngoài kỳ quặc.

Nhưng dù sao đi nữa, đây là trường cấp ba Omoroi.

Không lâu sau khi Mizusaki chạy ra khỏi phòng Sinh vật, trên lầu vọng xuống tiếng chân "độp độp". Đừng chạy trong hành lang chứ.

Vì thằng nhóc đó không nói một lời đã lao ra ngoài, nên Iwama và Kambarri vẫn đang ngơ ngác.

"Kéo rèm lại trước đã."

Tôi chỉ nói câu đó. Mizusaki chắc hẳn sẽ quay lại ngay thôi.

Quả nhiên, khi chúng tôi vừa kéo hết rèm lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa, và tiếng Mizusaki nói "Mở cửa nhanh!".

Sau khi xác nhận Jonouchi không ở dưới chân, tôi mở cửa cho Mizusaki vào.

"Quả không hổ là Gamma-kun. Ý kiến này thật tuyệt vời."

Mizusaki vừa thở hổn hển, vừa đưa túi bạc nhỏ cho Iwama xem.

"Cái đó là...?"

Mizusaki lấy ra một chai xịt từ trong túi bạc. Đây là thuốc thử phát sáng Luminol mà buổi chào đón học sinh mới tuần trước vẫn chưa dùng đến. Là tiền bối Hongō làm quá nhiều nên vẫn còn. May mà vẫn còn sót lại một ít.

"Ể, đây chẳng lẽ là thuốc thử Luminol?"

"Đúng vậy, lấy từ câu lạc bộ Hóa học đó."

Mizusaki thậm chí không muốn tốn thời gian nói chuyện, vội vàng đi đến chiếc bàn dài nơi Jonouchi từng ở. Nếu cuộn băng keo lăn xuống, hẳn nó phải ở gần ghế của Mizusaki. Cậu ấy quỳ xuống, ra hiệu "OK" cho tôi.

"Được rồi, tắt đèn nhé."

Tôi tắt đèn. Nguồn sáng chỉ còn ánh sáng tự nhiên lọt qua khe rèm. Như vậy, ngay cả ánh sáng yếu ớt trên sàn nhà cũng không thể thoát khỏi mắt chúng tôi.

"Thuốc thử này có tính kiềm, và được hòa tan bằng oxy già. Nếu dính vào mắt sẽ rất nguy hiểm, nên mọi người đứng xa ra một chút."

Mizusaki nói rồi, dùng chai xịt phun xuống sàn.

Lần thứ nhất. Không có gì xuất hiện.

Lần thứ hai. Vẫn không được. Hay là thuốc thử đã để quá lâu rồi.

"...Mọi người đang làm gì vậy?"

Tôi trả lời Kambarri.

"Cái này là thuốc thử mà chỉ cần có máu, dù rất ít cũng sẽ phát sáng. Sàn nhà vừa được đánh bóng cuối năm. Nếu Jonouchi bị thương ở chân và chảy máu, thì chỉ dấu chân của nó sẽ phát sáng."

Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ? Mizusaki quỳ trên sàn, vẫn cứ phun như mọi khi.

"Ư oa oa oa!"

Mizusaki hét lớn. Cẩn thận bước lại nhìn, trên sàn nhà đen kịt có những điểm sáng phát ra ánh sáng xanh trắng. Hơn nữa, những điểm sáng này không hề ngẫu nhiên mà gần như được sắp xếp thành một hàng với khoảng cách nhất định.

"Tuyệt vời! Nó phát sáng rồi!"

Tôi cũng không kìm được mà hét lên.

"Ghê thật... Cứ như là điều tra khoa học vậy."

Iwama hoàn toàn bị mê hoặc, gần như vai kề vai với tôi, nhìn những vệt sáng trên sàn nhà.

Tiếng Mizusaki xịt thuốc thử phát sáng vang vọng trong phòng Sinh vật tối tăm. Trong bóng tối lan tràn dưới chân, thêm nhiều dấu chân sáng lên.

Tôi bắt đầu bị mê hoặc bởi những đốm sáng mờ nhạt đó.

Kiến thức hóa học mà chúng tôi học được lại có thể ứng dụng vào việc giải quyết vấn đề trước mắt.

Điều này thật sự quá khoa học.

Lý do cây anh đào hình trái tim sụp đổ. Lý do cây bạch quả giấu tuổi. Sau khi Iwama nói cho tôi những điều đó, tôi bắt đầu nhận ra niềm vui bất ngờ khi dùng khoa học để xem xét những điều kỳ lạ xung quanh mình.

Đối với một người sống trong thế giới nhỏ bé như tôi, đây đơn giản là một cuộc cách mạng Copernicus.

Trước đây tôi luôn cảm thấy giữa việc học khoa học và cuộc sống hàng ngày có một vách ngăn. Thế nhưng, khoa học tuyệt đối không phải là thứ dành riêng cho các nhà khoa học.

Dù là để giải quyết vấn đề, hay để đạt được mục đích nào đó mà sử dụng cũng được.

Nhìn con phố mình đang sống từ trên vai người khổng lồ, cảm giác là như vậy sao.

Tiếng xịt thuốc ngắt quãng vang lên.

Những dấu chân lấp lánh kéo dài đến tận bồn rửa cạnh cửa sổ. Ở đó có một cái tủ nhỏ, và một cánh tủ không đóng chặt. Mizusaki nháy mắt với tôi trước cái tủ. Tôi đi đến cửa phòng Sinh vật, bật đèn lên.

Dưới sự chú ý của Iwama và Kambarri, Mizusaki từ từ mở tủ.

"Oa, may quá!"

Iwama vỗ tay reo mừng. Đây là chiến thắng của khoa học. Iwama mở to mắt, nở một nụ cười vui vẻ hiếm thấy.

Jonouchi đang ngồi trên tay Mizusaki đã đứng dậy.

Một lúc sau, khi chúng tôi đang dọn dẹp sàn nhà, tiền bối Karato thở hổn hển quay về.

Để đi vệ sinh mà lại tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa nếu dùng nhà vệ sinh gần đó thì không cần phải chạy vội về như vậy. Chắc hẳn tiền bối cảm thấy tiếc thời gian cần để thuyết phục tôi, nên đã đuổi theo bộ ba đàn em Ototo để nghe lời khai của họ. Thế nhưng, tiền bối cũng không đề cập đến chuyện này, tôi cũng không dám đụng vào chủ đề đó.

Chúng tôi nói cho tiền bối biết đã tìm thấy Jonouchi, cô ấy vui mừng đến ướt khóe mắt, không ngừng lặp lại "Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhiều lắm." Ngay cả khi chúng tôi kể về cuộn băng keo và việc Jonouchi bị thương, tiền bối cũng không hề tức giận.

"Tìm thấy nó là tốt rồi, thế là đủ. Thật sự rất cảm ơn mọi người."

Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài từ khóe mắt tiền bối.

Nhà tiền bối Karato là một bệnh viện thú y. Tiền bối gọi điện cho thầy Tokumura để nói rằng tối nay sẽ đưa Jonouchi về nhà. Có vẻ vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là cần để nó chuyên tâm hồi phục một thời gian. Mê cung cứ để nguyên ở đó.

Sắp đến năm giờ, thời gian tan học rồi.

Đang chuẩn bị đi về, tiền bối chú ý thấy ngăn kéo tủ mở toang. Cuốn album mở ra vẫn nằm nguyên ở đó.

"Á— ngại quá."

Tiền bối nói rồi, nhẹ nhàng gập cuốn album lại.

"Có đôi khi mình cũng xem cái này đó. Rõ ràng là chẳng có hứng thú với con người chút nào."

Từ từ đóng ngăn kéo lại.

"Ro-chan, chào buổi sáng!"

"Phải rồi, Ro-chan, chào buổi sáng—"

Mặc dù đã là buổi tối rồi, nhưng tiền bối Karato vẫn đáp lại chú vẹt như vậy.

"Các tiền bối gọi cả mình và Rotgerp là 'Ro-chan' đó. Thế nên đến bây giờ chúng mình vẫn gọi nhau là Ro-chan."

Ghi chú: Chữ cái đầu tiên của Rotoro và Rotgerp đều là ろ (ro)

Không biết có phải vì ngượng không mà sau khi nói xong, tiền bối đột nhiên bắt đầu tự lầm bầm.

"Mà nói đi thì nói lại, mấy đứa là bốn người hả. Chắc không phải ngẫu nhiên đâu nhỉ, thằng nhóc đó thật là..."

"...Có chuyện gì thế?"

Nghe Mizusaki hỏi, tiền bối Karato lắc đầu.

"Không, không có gì cả. À mà, trong album không kẹp tờ giấy nào sao?"

"Giấy á? Gamma-kun, có không nhỉ."

"Không, hình như không thấy... Tiền bối, chị đang tìm gì ạ?"

"Không sao, không thấy cũng tốt. Hoạt động tiếp theo là ngày kia. Chị còn phải lên phòng giáo viên lấy chìa khóa chỗ này nữa. Mấy đứa cứ về trước đi—"

Sau đó, tiền bối bổ sung.

"Các chú chim non, chào mừng đến với câu lạc bộ Sinh vật."

Tôi chạy lạch bạch về tủ giày, chỉ có Iwama đang đợi tôi.

"Ể, Mizusaki và Kambarri đâu rồi?"

"Hai người họ về trước rồi, hình như có việc gấp."

"Chỉ trong vài phút này thôi? Việc gì gấp đến thế chứ."

"Không biết là việc gì nữa."

Iwama hơi nghiêng đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó rồi bổ sung.

"Ria cô ấy nói với tớ, bảo tớ nhắn với Delta là 'Hẹn gặp lại nghen', như vậy đó."

Ghi chú: Nguyên văn "バイビ—" (Bye-bye), là một từ ngữ thịnh hành cổ xưa dùng để chào tạm biệt thời Showa, hiện đã gần như không còn được sử dụng.

Cái thằng đó... hoàn toàn đang coi thường tôi.

Tôi chỉ có thể cho rằng phát biểu của Kambarri là cố tình châm chọc, hơn nữa Mizusaki cũng không thể có việc gì gấp. Chắc chắn là đang bày mưu tính kế để tôi và Iwama đi về cùng nhau. Hai người đó lại đặc biệt hợp nhau ở những điểm như vậy. Thực tế, chuyện anh đào hay chuyện thứ bảy tuần trước, hai người này đã từng làm những việc tương tự rồi.

Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người sự thật đâu.

Đúng vậy— sự thật.

Chúng tôi rời khỏi phòng Sinh vật, định bốn người cùng về nhà, nhưng tôi có một chuyện vô cùng bận tâm, nên đã một mình quay trở lại phòng Sinh vật để xác nhận chuyện đó.

Câu hỏi chỉ có một.

Thứ mà tiền bối muốn giấu thực sự là cuốn album sao?

"Tớ lại thấy nếu là cuốn album thì cũng chẳng phải là thứ cần phải giấu giếm làm gì."

Vấn đề Mizusaki chỉ ra chính là khởi nguồn của sự nghi ngờ trong tôi.

"Delta đang tìm Jonouchi, tiền bối cũng đâu đến nỗi vừa thấy cậu ấy đến gần tủ là phải chắn lại. Nếu không muốn người khác thấy cuốn album thì cứ để nguyên đó thôi. Tiền bối chắn như vậy ngược lại còn khiến người ta tò mò muốn mở album ra xem."

Dường như thực sự đang che giấu một thứ gì đó đáng sợ hơn.

"Tớ thấy tiền bối hỏi chúng ta xem trong album có kẹp giấy nào không, việc này dùng để che giấu sự ngượng ngùng cũng rất kỳ lạ."

Kambarri cũng nghĩ vậy. Quả thật tôi cũng thấy câu hỏi đó rất kỳ lạ.

Cảm hứng bỗng chốc hiện về.

Thứ đó chắc chắn được giấu ở đó— tôi nhận ra.

Tôi bảo ba người đợi tôi ở tủ giày, lợi dụng lúc tiền bối đi phòng giáo viên lấy chìa khóa, tôi đi vào phòng Sinh vật để kiểm tra vật thể thực tế. Thứ tôi nghĩ đến đã được giấu đi đúng như tôi dự đoán.

Và khi tôi quay lại, Mizusaki và Kambarri đáng lẽ phải ở đó đợi thì đã biến mất.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi về cùng với Iwama.

Chúng tôi đi xuống con dốc hai bên trồng đầy cây bạch quả. So với lúc chúng tôi đến ngắm hoa anh đào, lá cây đã xanh tốt hơn.

Iwama ngay cạnh tôi. Khoảng cách thật gần. Dù muốn nhìn sang gương mặt cô ấy, nhưng vì mặt trời chiều treo lơ lửng trên nền trời phía tây quá chói mắt, tôi không thể mở to mắt được.

"...Tìm thấy rồi sao? Thứ mà tiền bối Karato muốn giấu."

Nghe Iwama hỏi, tôi gật đầu.

Khi tôi còn đang phân vân không biết có nên nói ra không, Iwama đã mở lời trước.

"Là hướng dẫn chăm sóc động vật, đúng không."

Đã biết rồi sao. Vậy thì không cần phải giấu nữa. Thế là tôi lại gật đầu.

"Đúng. Cái kẹp hồ sơ dạng lỗ dùng làm album, bên trong có túi trong suốt để đựng tài liệu là khổ A4, giấy bìa cứng đựng trong đó cũng là A4. Mặt không dán ảnh úp vào nhau, giữa chúng giấu bản hướng dẫn chăm sóc khổ B5."

Giấy được giấu đi như thể bị thần ẩn vậy.

Ghi chú: Nguyên văn "紙隠しだったのだ" (kami-kakushi datta no da), nghi là chơi chữ với "神隠し" (kami-kakushi, có nghĩa là bị thần linh bắt đi, biến mất một cách thần kỳ).

Vì tôi đã rời khỏi phòng Sinh vật ngay sau khi xác nhận sự tồn tại của những tờ giấy đó, nên tôi không biết có tổng cộng bao nhiêu tờ. Thế nhưng, có khá nhiều tờ giấy được giấu trong các túi của cuốn album.

"Chẳng trách tớ thấy cuốn album đó khó lật ghê."

Iwama mỉm cười nói.

Đúng vậy. Lần đầu chúng tôi phát hiện ra cuốn album đó là khi Mizusaki, tôi, và Mikage Aya cùng đến thăm phòng Sinh vật. Là thầy Tokumura đã đưa cho chúng tôi. Khi đó Mizusaki đã lật vèo vèo các trang bên trong.

Nhưng hôm nay, khi Iwama mở cuốn album tìm thấy trong tủ đó, các trang bên trong rất khó lật. Khi tôi tìm ảnh của Jonouchi, tôi cũng thấy độ dày các trang bên trong không đều.

Hình dạng cuốn album đã thay đổi.

Chỉ có tôi và Iwama, những người đã mở cuốn album hôm nay, mới cảm nhận được sự bất thường của các túi đựng trong album.

"Cậu nhận ra khi lật cuốn album sao?"

"...Ừ."

Chúng tôi không hề kể cho Mizusaki và Kanname nghe chuyện đó. Rốt cuộc, đây là chuyện mà người khác muốn che giấu, hoặc đã che giấu. Đó không phải là thứ có thể tùy tiện hỏi han. Nhưng tôi và Iwama, những người đều biết sự thật, nếu có thảo luận chút ít chắc cũng không bị phạt đâu nhỉ.

“Lúc tôi hỏi tài liệu hướng dẫn, đàn chị đã chạy đến tủ để tìm. Chị ấy tìm một hồi khá lâu, cuối cùng chỉ đưa cho chúng tôi đúng một tờ — hướng dẫn chăm sóc chuột hamster. Tôi nhớ chị ấy nói chỉ tìm thấy mỗi tờ đó thôi.”

“Đúng vậy. Nhưng lúc đó tôi đã cảm thấy đáng lẽ tất cả tài liệu hướng dẫn đều ở đó. Chỉ là đàn chị quyết định giấu số còn lại, coi như chỉ tìm thấy một tờ.”

“Trên tờ hướng dẫn đó có ghi ‘Nghiêm cấm mang ra ngoài’. Thế nên chị ấy không muốn bỏ vào túi mang về. Vậy là chị ấy đã tìm một chỗ ngay tại đó để giấu đi.”

Đàn chị Karato đã trung thực tuân thủ quy tắc mà đàn anh của mình viết trong tài liệu hướng dẫn.

“Ừm. Thế nên chỗ chị ấy chọn để giấu chính là trong cuốn album ảnh đó. Đàn chị hẳn nghĩ rằng nếu giấu trong túi album, trừ phi có chuyện gì thật lớn xảy ra thì chắc sẽ không bị phát hiện.”

Nhưng đàn chị đã làm một việc thừa thãi. Chị ấy sợ chúng tôi tìm thấy tài liệu hướng dẫn nên đã tìm cách khiến chúng tôi tránh xa cái tủ. Điều đó ngược lại đã khiến chúng tôi nghi ngờ. Đàn chị thất bại vì sự thẳng thắn của mình. Việc chị ấy đến hỏi “Có kẹp giấy bên trong không” khi biết cuốn album đã bị tìm thấy, cũng là để xác nhận xem tờ giấy mình giấu có bị phát hiện hay không, đề phòng bất trắc, nhưng lại gây ra tác dụng ngược.

Vấn đề bắt đầu từ đây.

“Nhưng, tại sao chị ấy lại phải làm chuyện như vậy chứ…?”

Đáng lẽ cứ đơn giản đưa hết tất cả tài liệu hướng dẫn cho chúng tôi là được rồi. Cũng đâu thể có gì khó chịu được viết trong đó. Đàn chị lẽ ra không có lý do gì để giấu tài liệu hướng dẫn chăm sóc động vật cả.

Iwama tỏ vẻ hứng thú nhìn tôi đang suy nghĩ.

“Cậu cứ coi những lời tôi sắp nói là suy nghĩ viển vông đi.”

Iwama vừa đi chầm chậm, vừa tiếp tục nói.

“Đàn chị hẳn nghĩ rằng, nếu lúc đó không chỉ đưa tài liệu chăm sóc chuột hamster, mà còn đưa cả tài liệu của các loài động vật khác nữa… thì sẽ giống như đang ép buộc chúng ta làm tất cả mọi thứ vậy.”

“…Ồ ồ, ra là vậy.”

Chúng tôi là thành viên mới, hơn nữa đây còn là ngày đầu tiên của hoạt động chính thức. Dù việc dạy chúng tôi cách chăm sóc quan trọng đến mấy, nhưng đột nhiên đưa hết tất cả tài liệu hướng dẫn chăm sóc động vật thì hẳn sẽ rất ngại. Nhưng lúc đó, cuộc trò chuyện đã đi đến mức phải lấy hết tài liệu ra, nên nếu chỉ đưa cho chúng tôi một tờ thì cần phải tìm lý do. Vậy là đàn chị đã giấu phần còn lại ở đó.

Không muốn người khác nhận ra sự quan tâm của mình, đó chính là sự dịu dàng vụng về đặc trưng của đàn chị ấy.

Iwama nói tiếp.

“Del-chan còn nhớ không? Trên tài liệu hướng dẫn chăm sóc chuột hamster có ghi ngày sản xuất.”

“Tôi nhớ là năm hai không hai mươi…”

“Ừ, tháng tư.”

Bốn năm trước, chúng tôi mới học lớp sáu tiểu học. Nhưng tôi nhớ rất rõ chuyện năm đó.

Đó là tháng tuyên bố tình trạng khẩn cấp.

Khoảng thời gian trước và sau đó, hình thức tồn tại của trường học và các câu lạc bộ hoạt động đã thay đổi dữ dội. Tháng ba thực hiện biện pháp đình chỉ học, và năm học mới bắt đầu khi chúng tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Sau đó, đến tháng tư.

Iwama nhắc đến thời điểm này hẳn là có lý do gì đó. Tôi chờ đợi câu tiếp theo của cô ấy.

“Tôi nghĩ đó là tài liệu hướng dẫn mà các học sinh khóa hai, khóa ba lúc đó đã dốc sức làm ra. Giống như bạn của Del-chan đã nói, dù hoạt động bị hạn chế, nhưng vẫn cần tiếp tục chăm sóc động vật. Nhưng đàn anh đàn chị không thể hướng dẫn sát sao cho đàn em. Thế nên, những tài liệu hướng dẫn đó đã ra đời.”

Ra là vậy.

Những tài liệu hướng dẫn chi tiết đến mức đó khó mà được tạo ra trong các hoạt động thông thường có thể truyền đạt bằng lời nói.

“Bản thân nó không phải là thứ tốt đẹp gì cả nhỉ.”

“Đàn chị Karato hẳn là nghĩ vậy. Ngay từ khi chị ấy nhận được tờ giấy đó.”

Vì tôi không phải là Mikage Aya, nên tôi thử đếm ngón tay một chút. Karato nhập học trường cấp ba Nagai vào tháng tư năm hai không hai mươi hai. Lúc đó, học sinh khóa ba là những người đã học khóa một khi tài liệu hướng dẫn này được tạo ra.

Thực sự đếm lại, tôi mới nhận ra sự thay đổi nhân sự trong câu lạc bộ dữ dội đến mức nào.

Mỗi năm đến tháng tư, những người biết về chuyện của hai năm trước sẽ rời đi.

Những học sinh từng trải qua hoạt động câu lạc bộ trước khi bị hạn chế, khi đàn chị Karato nhập học đã rời đi rồi. Đàn anh đàn chị của chị ấy đều là những học sinh đã xoay sở để tiếp quản công việc chăm sóc động vật trong điều kiện hoạt động bị hạn chế.

Hầu hết sức hấp dẫn của hoạt động chắc hẳn đã nhanh chóng mất đi. Thực tế là không có học sinh khóa ba nào ngoài đàn chị Karato, và cũng không có một học sinh khóa hai nào, đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng.

Không như câu lạc bộ Vật lý và Hóa học, câu lạc bộ Sinh vật đã không thể vượt qua giai đoạn khó khăn đó một cách suôn sẻ.

Tài liệu hướng dẫn chăm sóc động vật được giữ lại trong tình cảnh này đã thấm đẫm bốn năm u buồn.

Đối với đàn chị Karato, có lẽ chị ấy coi đó là biểu tượng cho sự suy tàn của câu lạc bộ Sinh vật.

“Thế nên, tôi nghĩ việc đàn chị không đưa tài liệu hướng dẫn cho chúng ta, theo một nghĩa nào đó, cũng là để bày tỏ quyết tâm. Quyết tâm không để những học sinh năm nhất cuối cùng cũng chịu vào câu lạc bộ, lặp lại những chuyện tương tự.”

Là vậy sao. Đàn chị Karato rốt cuộc có suy nghĩ sâu xa đến mức đó không nhỉ.

Mà, đây cũng chỉ là phần kéo dài của cái mà Iwama đã nói trước là “suy nghĩ viển vông” mà thôi.

“Có lẽ vậy.”

Tôi chỉ nói có một câu như thế. Dù có sai cũng chẳng ai thiệt.

Rời xa phố mua sắm trung tâm ồn ào vì mọi người đi mua sắm buổi chiều. Khi định thần lại, tôi đã bị Iwama kéo đi lúc nào không hay, lỡ mất ngã rẽ về nhà, vô ích mà đi về phía ga tàu. Nếu bây giờ nói với Iwama rằng mình vừa mới nhận ra đã đi quá rồi thì thật ngượng. Thà cứ đến ga còn hơn là quay đầu lại.

Trong lúc lơ mơ nghĩ vẩn vơ, Iwama hăng hái nói.

“Cố lên nhé!”

Đôi mắt cô ấy phản chiếu ánh hoàng hôn, lấp lánh rực rỡ.

“Tớ nghĩ nếu là chúng ta, nhất định có thể vực dậy câu lạc bộ Sinh vật. Vậy nên, cố lên nhé.”

“…Ừ. Cố lên thôi.”

Cảm thấy chỉ lặp lại lời cô ấy là không đủ, tôi bèn bổ sung một câu.

“Mong cậu chiếu cố.”

“Tớ mới là người mong cậu chiếu cố.”

Dù chỉ là lặp lại những lời đương nhiên, nhưng lại có cảm giác hơi ngứa ngáy trong lòng.

Từ ống thông hơi của một quán ăn nhỏ ven đường, mùi súp dashi bay ra. Bụng tôi đói rồi.

“Không lẽ, những bông hoa anh đào đó đã có tác dụng?”

Nghe Iwama đột nhiên nói vậy, tôi suýt nghẹn nước bọt, không thở nổi. Tôi quay mặt đi, cúi gập người xuống.

“À à, xin lỗi, tôi không có ý gì kỳ lạ đâu… Cậu thấy đấy, chúng ta đã ước với hình trái tim anh đào hy vọng cuộc sống cấp ba sẽ tốt đẹp, đúng không. Tôi có ý đó.”

“Không sao, tôi biết mà.”

“Vậy à… nhưng cậu nghẹn ghê thế.”

“Đừng lo. Thỉnh thoảng vẫn hay bị thế.”

“Có cần khăn tay không?”

Tôi lắc đầu, rút giấy ăn ra. Khí quản và cơ hoành cuối cùng cũng ổn định lại. Iwama nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi mở lời.

“…Nhưng nói thật, tôi thấy nó giống như một phép màu vậy.”

“Phép màu?”

Mặc dù tôi nghĩ phát biểu của cô ấy không hề khoa học, nhưng Iwama dường như không chút nghi ngờ gì lời mình nói.

“Đúng, phép màu. Kể từ chuyện hoa anh đào, tôi biết rằng có những người bạn như Del-chan tồn tại. Sau khi biết tôi khao khát có những người bạn như vậy, Rei cũng đã đẩy tôi một cú… Cứ thế, tôi cảm thấy mình có thể đi theo con đường này. Cảm giác cuối cùng tôi đã có thể tự mình đưa ra quyết định cho bản thân.”

Vậy sao, tôi gật đầu.

Iwama từng băn khoăn, liệu nên thực hiện cái tôi mà người khác mong muốn, hay tiến về phía mà mình mong muốn.

Việc nhìn thấy hoa anh đào đã trở thành nguyên nhân gián tiếp, Iwama đã chọn vế thứ hai — có lẽ vậy.

Cô ấy với vẻ mặt “Cậu có thấy nụ cười đó không?” quay sang nhìn tôi.

“Có lẽ chính vì cùng nhau nhìn thấy bông hoa anh đào biểu tượng cho hạnh phúc đó mà có tôi của ngày hôm nay. Tôi thật sự nghĩ như vậy.”

Tại nhà ga, sau khi tiễn Iwama, trên đường về nhà, tôi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi nhập học.

Cứ cảm giác như đã giải quá nhiều bí ẩn.

Cùng Iwama giải mã bí ẩn về đài ngắm hoa anh đào, nhìn thấy bông hoa anh đào hình dạng như truyền thuyết.

Giải mã bí ẩn chiêu mộ câu lạc bộ mà Mikage đặt ra, quyết định sẽ cùng Mizusaki gia nhập câu lạc bộ Sinh vật.

Được Kanname mời giải mã bí ẩn về cây bạch quả, rồi thuận nước đẩy thuyền mời Iwama vào câu lạc bộ Sinh vật.

Và hôm nay, hoạt động câu lạc bộ cuối cùng cũng bắt đầu, bốn người cùng nhau giải quyết bí ẩn về sự mất tích của Jōuchi.

Tuy là một khởi đầu đầy bí ẩn, nhưng chính vì những bí ẩn tuyệt vời chồng chất đó mà có hiện tại.

Cuộc sống cấp ba tươi đẹp — khóm hoa anh đào trên ngọn đồi phía sau trường, có lẽ thật sự đã thực hiện điều ước của tôi.

Hình dạng hạnh phúc mà năm nay chỉ có tôi và Iwama tìm thấy.

Bông hình trái tim anh đào màu hồng nhạt mà không một ai khác ngoài chúng tôi có thể tìm thấy.

…Hửm?

Cảm giác có gì đó bị kẹt trong đầu tôi. Ban đầu chỉ là một chút bất an, nhưng rõ ràng là rất kỳ lạ.

Ngày nhìn thấy hình trái tim anh đào đó, tại sao từ miệng người đó lại thốt ra những lời như vậy…?

Một khi đã bắt đầu nghi ngờ, liền nhận ra những bằng chứng vật chất chỉ rõ ràng người đó có liên quan.

Cả cái công thức đó nữa. Cả tấm áp phích đó nữa.

Hơn nữa, à, thì ra là chuyện đó —

Như một quả cầu tuyết lăn xuống, nghi ngờ ngày càng lớn dần.

Tôi cũng có thể coi mọi thứ là công lao của phép màu hoa anh đào. Nhờ nhìn thấy hình trái tim anh đào, chúng tôi đã có một khởi đầu tốt đẹp. Nhưng cứ như vậy thật sự có ổn không?

Mizusaki đã lên kế hoạch cho chuyện hoa anh đào. Mikage đã lên kế hoạch cho chuyện thử nghiệm câu lạc bộ. Kanname đã lên kế hoạch cho chuyện đi chơi thứ Bảy.

Ba người lẽ ra không quen biết nhau, hành động của mỗi người lại đều góp phần đưa bốn chúng tôi tụ tập lại với nhau như những thành viên mới của câu lạc bộ Sinh vật.

Như Iwama đã nói, giống như một phép màu.

Nhưng, nếu những chuyện này không chỉ là phép màu thì sao…?

Tôi phát hiện một cô gái đang chờ ở cuối vạch kẻ đường, chắc không phải là cô ấy đã nhận ra suy nghĩ trong lòng tôi chứ. Cô ấy nhìn thấy tôi rồi hơi cúi đầu.

“Tiếp theo có tiện không?”

Với giọng nói trầm thấp, trong trẻo, khiến người ta không cảm nhận được cảm xúc.

“…Tôi có chuyện muốn nói với Deluta-kun.”

Đó là Mikage Aya.