Trong ba năm cấp ba, ngay cả giữa những mùa bận rộn, tôi vẫn thấy, đặc biệt là mùa đông ôn thi đại học, trôi qua thật quá đỗi nhanh chóng. Loáng cái đã bước sang tháng Ba rồi.
Dù lẽ ra có bao nhiêu việc cần phải làm, thế nhưng trước khi có kết quả đậu đại học, tôi cứ cảm thấy khó lòng mà tập trung được. Buổi chiều, tôi được mời đến chơi nhà Iwama. Sau khi tôi bấm chuông, cửa sảnh chính nhanh chóng được mở ra.
"Chào cậu! Vào chết!"
Đây là một ngôi nhà riêng sạch sẽ, tươm tất. Tuy tôi đã đến đây vài lần, nhưng số giày dép đặt ở sảnh chính lại ít hơn mọi khi. Chính xác thì, chỉ có đôi giày của Iwama chết ra mở cửa và giày của tôi thôi.
Dường như Iwama đã nhận ra những gì tôi đang nghĩ qua ánh mắt của mình, cô ấy liền gãi đầu.
"Hôm nay chỉ gọi cậu thôi... Hai người kia hình như vẫn đang học."
Tức là chỉ có hai đứa tôi sao. Tình huống này đã xảy ra vô số lần trong ba năm qua, nhiều đến mức không nhớ nổi. Mặc dù lần nào tôi cũng tùy tiện chạy đến mà không xác nhận xem có thành viên khác hay không, đúng là lỗi của tôi.
"Bố mẹ cậu đâu?"
"Đi làm rồi. Mẹ tớ cũng ra ngoài gặp người khác rồi."
"Ra vậy..."
Dù trong lòng tự hỏi tại sao trong tình huống này lại gọi mình đến, tôi vẫn theo cô ấy lên tầng hai, đến phòng của Iwama.
Phòng của Iwama hầu như không có hơi thở của cuộc sống, trông giống như một phòng mẫu. Ngoại trừ bàn học và giá sách chứa đầy số lượng sách và tài liệu tham khảo đáng kinh ngạc, chỉ thấy vài vật dụng sinh hoạt cơ bản nhất.
Uống trà Bá Tước mà cô ấy pha, chúng tôi trò chuyện một lát.
"Hôm nay, tớ có thứ này muốn cho cậu xem."
Iwama hét lên, rồi chúng tôi rời khỏi phòng cô ấy. Trước cánh cửa đối diện hành lang, cô ấy dừng lại.
"Phòng chứa đồ sao?"
"Không, là căn phòng bí mật."
Cô ấy yêu nghịch cười, lấy ra một chiếc chìa khóa. Cô ấy cho tôi nhìn thoáng qua rồi bắt đầu mở khóa.
"Ngay trong nhà mình mà cũng khóa cửa sao."
"Ừm, đây là phòng riêng dành cho sở thích cá nhân của tớ mà bố mẹ cũng không được vào."
Vì là con một, nhà có phòng trống. Nhưng có thể cung cấp không gian riêng tư như vậy cho con gái, quả không hổ danh là bố mẹ cô ấy. Còn tôi thì chỉ có một căn phòng lúc nào cũng có thể bị em gái đột nhập.
Khi cô ấy chuẩn bị mở cửa, tôi hỏi.
"Nơi thế này, thật sự có thể cho tớ xem sao?"
"Hôm nay tớ đặc biệt gọi cậu đến là để cậu xem đó."
Iwama đẩy cửa ra, tôi nhìn vào bên trong và ngay lập tức không hét lên nên lời.
Tất cả những hơi thở cuộc sống đã bị loại bỏ khỏi phòng của cô ấy, dường như đều được nén lại trong căn phòng nhỏ này. Hay đúng hơn, đến mức độ này, không thể gọi nó là hơi thở cuộc sống được nữa.
Ngược lại, đây giống như một phòng thí nghiệm.
Dọc tường đặt những kệ kim loại khổng lồ, bên trong sắp xếp gọn gàng những chiếc giỏ chứa đầy đủ mọi thứ. Các loại dụng cụ, vật liệu như ván gỗ và tấm acrylic, đồ dùng chếtện tử như dây tráng men và dụng cụ hàn, cùng với vài lọ hóa chất không biết có hợp pháp hay không, kính thiên văn lắp ráp, v.v. Những vật phẩm dạng tấm như tấm phân cực, thấu kính Fresnel được xếp chồng ngay ngắn một bên, còn những vật quá lớn không để vừa kệ thì tựa vào góc phòng. Trên sàn còn có các hộp tài liệu đầy các mẫu vật thực vật ép khô. Sâu bên trong đặt một chiếc bàn và ghế đơn giản, nhưng từ những sản phẩm thủ công dang dở bày dưới sàn, có vẻ như chiếc bàn đó chủ yếu được dùng để thao tác với máy tính đặt trên đó.
Nếu cảnh sát nhìn thấy căn phòng này, chắc chắn sẽ hét lên "Xin hãy cho chúng tôi chếtều tra."
Khoảnh khắc đó, những tưởng tượng hão huyền mà tôi dựng lên về "căn phòng của thiếu nữ mà bố mẹ cũng không biết" thật là ngu xuẩn vô cùng. Ở đây không hề có hoa tươi, cũng không có búp bê trang trí. Phản ánh nội tdâm của Iwama, đây chính là nó.
"...Thật đáng kinh ngạc."
Một câu cảm thán của tôi, cô ấy hiển nhiên coi đó là lời khen.
"Đúng không!"
Cô ấy với nụ cười rạng rỡ chào tôi vào trong.
Để tận dụng tối đa không gian, trên tường dán đầy bản đồ thế giới, bảng tuần hoàn các nguyên tố, cây phả hệ cùng nhiều loại áp phích khác. Trong lúc chúng tôi vừa trò chuyện, vừa xem xét những vật phẩm đáng ngạc nhiên, tôi chú ý đến một khoảng trống nổi bật trên bức tường cạnh kệ kim loại.
Ở đó treo một khung ảnh. Cái ý nghĩ rằng ở đây tuyệt đối sẽ không có hoa tươi xem ra cần phải được sửa đổi rồi.
Loài cây được dán trên tấm bìa trắng – là một mẫu vật thực vật ép khô.
Tất cả các mẫu vật ép khô khác đều được đặt trong ngăn kéo, chỉ riêng mẫu này được trưng bày như một tác phẩm nghệ chú.
"Đây là cái cậu tặng tớ, còn nhớ không?"
Dường như đã nhận ra ánh mắt của tôi, Iwama hét lên với vẻ hơi ngại ngùng.
Ngày thu thập là mùng 9 tháng 4 năm 2024. Chắc chắn đó là mùa xuân năm chúng tôi vừa nhập học, tôi đã hồ hởi đưa nó cho Iwama.
"Cậu giữ gìn tốt thật đấy."
"Đây là đóa hoa kỷ niệm mà... Như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy."
Không thể nhầm được. Đó là hoa Katauri.
Khoảng nửa năm đã trôi qua kể từ mùa hè năm ngoái – khi nhận được bông Katauri ép khô Iwama tặng vào cuối năm học lớp mười hai. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng đã từng tra tấn về ý nghĩa của nó. Lúc ấy Iwama hét lên đó là quà đáp lễ. Dù giữa khoảng thời gian từ khi chúng tôi bắt đầu đến khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ đã lâu, nhưng quả thật đó là quà đáp lễ.
"Chịu đựng cô đơn."
Tôi khẽ thì thầm. Iwama đã từng hét lên cho tôi biết ý nghĩa của hoa Katauri.
"...Cậu vẫn nhớ à."
"Tất nhiên là nhớ."
Ý là như vậy đúng không. Tôi thầm hỏi mẫu vật ép khô trên tường.
"Hoa Katauri phải tích lũy chất dinh dưỡng tám năm mới có thể nở hoa, đối với Iwama, nó là biểu tượng cho việc cuối cùng cô ấy đã có thể phát huy bạo lực của mình. Còn việc tặng tôi sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, có thể là..."
Nói thế nào cho phải, tôi không tìm được từ thích hợp, nhưng Iwama lại mỉm cười nhìn tôi.
"Là hét lên việc tham gia câu lạc bộ Sinh học thật là tốt, tôi có thể hiểu như vậy không?"
Sau một thoáng im lặng, Iwama gật đầu.
"Ừm... đại khái là như thế."
Iwama vuốt tóc. Cô ấy dường như cũng đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp.
"Tham gia câu lạc bộ Sinh học, tớ thực sự rất hạnh phúc."
"Vậy sao... Thế thì tốt quá."
Từ "hạnh phúc" quả là có chút phóng đại.
Tôi mong chếtều này hoàn toàn không liên quan đến mệnh lệnh tôi đã phát ra cho một người chỉ dẫn nào đó vào mùa xuân năm ấy.
"Thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi cũng không ngờ cuộc sống câu lạc bộ lại phong phú đến thế."
"Phải. Nếu có thể quay trở lại, tớ thật sự muốn quay về lúc đó. Tuy ngắn ngủi, nhưng được tham gia hoạt động câu lạc bộ cùng mọi người, thật sự rất vui."
Đóa Katauri ba năm trước, mang theo ký ức của ngày hôm đó, lặng lẽ nở rộ trên tường. Iwama gần như ngày nào cũng ngắm nhìn nó. Còn tôi, trong những lúc rảnh rỗi ôn bài, cũng thường lấy mẫu vật ép khô Iwama tặng ra, tỉ mỉ ngắm nghía.
Tuổi trẻ bắt đầu từ mùa xuân năm ấy, cứ thế dâm thầm khép lại.
Mỗi lần nhìn thấy hoa Katauri, tôi lại nghĩ như vậy. Mùa xuân hóa ra thật ngắn ngủi.
"...Cậu đặc biệt tặng tôi cái này, chính là để truyền đạt ý đó đúng không."
"Xin lỗi, cách biểu đạt có hơi khó hiểu."
"Cái này không khoa học chút nào."
Nghe tôi hét lên, Iwama bật cười.
"Dù có yếu tố khoa học... dùng ý nghĩa của hoa để truyền đạt thông tin quả thật không phù hợp cho lắm nhỉ. Có thể bị hiểu lầm sang ý khác."
"Đúng vậy. Vả lại cái gọi là ý nghĩa hoa không được viết thành luận văn nào cả, rốt cuộc nên tham khảo tài liệu nào đây?"
"À, cái này thì..."
Thấy Iwama thực sự định tìm tài liệu, tôi vội vàng nhẹ nhàng ngăn cô ấy lại.
Mặc dù thề là không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng vì bố mẹ Iwama về thì có thể sẽ ngượng, nên tôi đã về sớm hơn. Dù ban ngày dần dài ra, nhưng trời đã hoàn toàn tối rồi.
Đi dưới ánh đèn đường trắng xóa khu dân cư Ebiwaka, rất nhanh tôi đã bước vào mái vòm phố mua sắm.
Khi chết ngang qua cửa hàng hoa, tôi hiếm khi dừng bước, có lẽ vì vừa hét lên chuyện với Iwama về ý nghĩa của các loài hoa. Một bông Lupine màu xanh lam giống hoa tử đằng rủ xuống đã thu hút ánh nhìn của tôi.
Hoa Lupine mới về!
Ý nghĩa của hoa là "Hạnh phúc vĩnh cửu", "Cậu là niềm an ủi của tớ", "Trí tưởng tượng", "Tham lam" và nhiều nữa đó ♪
Tấm thiệp viết tay bằng bút dạ, cắm giữa các bụi hoa.
Tôi từng nghe hét lên hoa Lupine có khả năng hấp thụ chất dinh dưỡng từ đất rất mạnh. Thấy ý nghĩa "Tham lam" khá hợp lý, nhưng "Hạnh phúc vĩnh cửu" thì từ đâu ra nhỉ? Hơn nữa, một loài hoa có thể có nhiều ý nghĩa đến vậy sao?
Tôi tra tấn một lúc.
Ý nghĩa mà Iwama muốn truyền đạt, thật sự chỉ là "chịu đựng cô đơn" thôi sao?
Thật lòng mà hét lên, cái giải thích này cứ thấy có gì đó không ổn.
Lẽ ra phải tra cứu tài liệu gần với nguồn gốc hơn, tốt nhất là qua sách để xác nhận, nhưng lúc này tôi bị một sự tò mò mạnh mẽ thôi thúc, nóng lòng muốn biết câu trả lời. Tôi rút chếtện thoại ra, nhanh chóng nhập từ khóa vào ô tìm kiếm.
Katauri Ý nghĩa hoa
Vừa nhấn tìm kiếm, kết quả lập tức hiện ra. Tôi nhanh chóng lướt màn hình, xác nhận nội dung của nhiều kết quả. (Người dịch chú thích: Ghen tị)
"…………"
Tôi vội vàng đút chếtện thoại vào túi, quay người chạy vội vã.