Bản dịch mạng – Đăng tải từ Khinh Chi Quốc Độ
Dịch giả: RiLey, Niobara Kei
Biên tập ảnh: Mon
Cộng đồng độc giả của Nhóm dịch Hai Mặt Kẹp: 609672730
Theo tôi, cái gọi là 〈thanh xuân〉, giống như một cuốn tiểu thuyết trinh thám được sắp đặt tỉ mỉ.
Đối với người trong cuộc đang ở trung tâm vòng xoáy, bản thân họ thật sự không hoàn toàn hiểu mình đang trải qua điều gì.
Chỉ đến khi mọi chuyện kết thúc, không còn có thể vãn hồi được nữa, thì toàn bộ hình hài ấy mới bắt đầu hiện rõ.
“Hồi đó chúng ta ngốc nghếch làm sao, nhưng đó quả là những tháng ngày tươi đẹp.” – Khi hoài niệm nhìn lại quá khứ với cảm thán như thế, người ta mới có thể dần nhận ra, đó chính là cái gọi là 〈thanh xuân〉.
Tựa như bên cạnh có một vị thám tử đại tài với cái đầu lạnh lùng, đang dùng lập luận sắc bén để phơi bày sự thật cho bạn vậy.
Mùa hè năm học lớp mười hai sắp khép lại.
Đối với chúng tôi, điều này cũng mang ý nghĩa chấm dứt một giai đoạn đã qua.
Khi cuối cùng tôi đã có thể yên ổn tự học trong thư viện, Iwama Rio khẽ vỗ nhẹ vào tôi.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Cô ấy khẽ hỏi, dường như không muốn bị những người xung quanh chú ý. Nhưng trong giọng nói của cô ấy pha lẫn một sự dao động khác lạ, tựa như khi vừa nhận được dữ liệu không thể dự đoán trước, hoặc khi phát hiện ra một loài côn trùng hiếm gặp, với một chút hào hứng. Tôi, như thường lệ, lặng lẽ gật đầu.
Chúng tôi di chuyển đến khoảng đất trống phía sau phòng thí nghiệm sinh vật. Khoảng sân cỏ nhỏ nhô lên như một gò mộ cổ mini ấy rất thích hợp để ngồi nghỉ. Hai đứa chúng tôi ngồi cạnh nhau trên triền dốc, ở chỗ thường vẫn ngồi.
“Thời tiết đẹp thế này, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.” Iwama khẽ nói, như đang tìm lời biện minh.
Khi đang luyên thuyên những chuyện vặt vãnh, tiếng ve sầu từ phía núi sau vọng lại chói tai. Cuộc đối thoại tự nhiên ngưng lại theo tiếng ve sầu, và Iwama lấy ra một phong bì trắng từ túi xách.
“Cái đó, Koide, cái này cho cậu…”
Giọng nói vốn trong trẻo và hoạt bát của cô ấy giờ đây lại có chút run rẩy.
Tôi nhận lấy phong bì, thấy trên đó không ghi gì cả. Tôi ngước nhìn Iwama, muốn xác nhận ý nghĩa của phong bì.
Thế nhưng, cô ấy lại bất ngờ quay đi.
“Xin lỗi vì đột nhiên đưa cái này cho cậu. Nhưng mà, có thể nói đây cũng là một kiểu hồi đáp có ý nghĩa…”
Tôi lật phong bì, định xem nội dung bên trong, nhưng thấy miệng phong bì được dán keo rất chắc chắn, dường như cần phải dùng kéo mới mở được. Trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều đó, Iwama nói thêm:
“Thật ra tớ định đưa cho cậu sớm hơn rồi… nhưng nghĩ rằng cậu đang bận chuyện câu lạc bộ, đưa vào lúc đó có vẻ không hợp lắm. Nên, bây giờ có thể hơi muộn, nhưng tớ thấy thời điểm này là thích hợp nhất…”
Tôi không biết cô ấy muốn nói gì. Tôi hoàn toàn không thể đoán được nội dung trong phong bì là gì, điều này cứ như biến thành một trò chơi hỏi đáp vậy.
Tai Iwama hơi ửng hồng. Phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô ấy bất động thanh sắc dùng tay che tai lại.
“Cái đó… vậy thì tớ về trước đây!”
Chưa kịp hỏi “Bây giờ có thể mở không,” Iwama đã vội vã rời đi, bỏ lại tôi một mình ở đó.
Khi quay lại thư viện, túi của Iwama đã không còn. Chắc là cô ấy đã về nhà rồi.
Tôi cầm kéo cẩn thận mở phong bì, rồi chỉ mang theo phong bì đi đến khu tư liệu địa phương không người. Không hiểu sao, tôi cảm thấy nên xem nội dung ở một nơi không bị ai để ý sẽ thích hợp hơn.
Lấy ra từ phong bì là một mảnh giấy kích cỡ bưu thiếp đã được ép plastic. Trên tờ giấy trắng tinh xảo, một bông hoa khô màu hồng nhạt dịu dàng được niêm phong. Giữa không gian tĩnh lặng này, tôi chăm chú nhìn sắc màu nhạt nhòa ấy thật lâu.
Trong phong bì chỉ có vậy. Nhưng, qua cảm giác khi chạm vào, có vẻ như mặt sau dán một tờ giấy ghi chú. Tôi lật mảnh giấy lại, thấy một tờ giấy nhớ màu hồng được dán ở đó, trên đó là nét chữ viết bằng bút máy.
“Tớ đã thử dùng màng phim phản xạ tia cực tím, hy vọng có thể tránh được việc sắc tố bị phân hủy bởi ánh sáng. Cậu hãy cố gắng bảo quản ở nơi tránh ánh nắng trực tiếp nhé, như vậy tớ sẽ rất vui.”
Chỉ có thế thôi. Ngay cả chữ ký cũng không có.
Cô ấy không viết lời nhắn, mà lại ưu tiên ghi chú những điều cần lưu ý, thứ tự ưu tiên như vậy, thật khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Chúng tôi vẫn luôn như vậy.
Tuy nhiên, bông hoa này rốt cuộc tượng trưng cho điều gì, tôi vẫn không thể xác định được.
Nhưng không ngờ lại là bông hoa này… những ký ức quen thuộc theo đó hiện về.
Nhìn ngắm sắc hồng phớt nhẹ nhàng ấy, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những ngày tháng dường như đã từ rất rất lâu rồi.
Đó là câu chuyện bắt đầu từ những ngày tháng cuối cùng sẽ được gọi là thanh xuân –