“...Liệu có phải hai em… đang hẹn hò không?”
Ngay khoảng khắc cô nói những từ đó ra, Chika nhận ra mình đã hơi quá đà rồi. Họ chỉ vừa mới gặp nhau. Và cô lại hỏi một câu hỏi đậm tính đời tư cá nhân như vậy. Chắc chắn, họ sẽ nghĩ cô là một tiền bối phiền phức không biết cách giao tiếp xã hội.
Nhưng khiến cô ngạc nhiên là, cả Nagine và Sou không có tí khó chịu nào. Thay vào đó, họ trả lời thành thật đến không ngờ.
“...Không ạ, Nagi-chan và em chỉ là bạn thuở nhỏ thôi ạ…”
Sou lắc đầu, phủ nhận lời giả định. Nhưng đôi mắt vàng nhạt không thể không liếc mắt sang Nagine mọi lúc.
“Vâng ạ. Sou-kun và em không có mối quan hệ kiểu đó đâu; hai tụi em chỉ là bạn thuở nhỏ thôi~”
Nagine lặp lại lời của cậu ấy với một nụ cười.
Tuy nhiên, sắc hồng nhạt trên khuôn mặt trắng trẻo, tinh tế của cô, cách mà tay cô khẽ nắm chặt mép váy của mình, và ánh mắt luôn tránh né Sou đã thể hiện một cái gì đó hơn nhiều.
Chứng kiến điều này, Chika cảm giác như cô đã mở khoá được bí mật của vũ trụ. Thật là một tình yêu ngọt ngào và trong sáng!
Tròng mắt của cô, ẩn sau chiếc kính dày, run lên trong phấn khích trước mối quan hệ ngọt liệm này.
Hai người đã ở cùng nhau từ thuở nhỏ, dần dần nhận ra tình cảm họ dành cho nhau. Dù rõ ràng là đang yêu, họ vẫn cố kìm lại vì sợ sẽ phá huỷ mối quan hệ quý giá mà họ luôn trân trọng bấy lâu.
Và trên hết cả, cặp đôi bạn thuở nhỏ này là sự kết hợp thần thánh giữa [Cô gái rạng ngời và xinh đẹp × Chàng trai u ám và mờ nhạt]!
Chika chầm chậm che hai má mình bằng tay cô, sợ mình sẽ hét lên trong phấn khích.
Trong trò chơi tình trường, một mối quan hệ ‘thanh mai trúc mã’ như là bạn đang giữ át chủ bài vậy.
Dù họ có khác nhau về ngoại hình, hoàn cảnh gia đình, etc., đến đâu, thì những khoảng cách sẽ được rút ngắn lại khi họ lớn lên cùng nhau.
Mình nên làm gì đây? Mình có nên thể hiện là một người đi trước không? Giúp hai hậu bối đáng yêu của mình vượt qua rào cản ngăn cản hai em ấy?
Nhưng mình chỉ là người ngoài thôi. Đây là thứ mà hai em ấy phải tự giải quyết.
Khi Chika đang chìm đắm trong ảo mộng của mình, một tiếng gõ cửa đột ngột làm cô trở về thực tại.
“A, xin chào~ Xin lỗi vì đã làm phiền~!”
Trước khi cô kịp định hình lại, cánh cửa mở ra để lộ một cô gái đang mang huy hiệu hội học sinh trên ngực.
Vị khách bất ngờ này có thân hình nhỏ nhắn, dễ thương, mái tóc nâu sáng bồng bềnh dài đến vai, làn da trắng sáng, một chiếc mũi cao cùng đôi môi hồng đầy đặn. Cô toả ra hào quang của một cô gái thời thượng và vui vẻ cùng phong cách thời trang và cách cư xử rạng rỡ của mình.
“Ike...Iketani-san.” Giọng nói của Chika run rẩy khi cô chào cô gái trong hoảng loạn.
“Ồ? Thật hiếm khi thấy có người ở trong câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí nhỉ. Whoa~!”
Sau khi thấy Nagine, vị khách ấy lại phản ứng phóng đại như mấy người nước ngoài vậy.
Mike Iketani, một học sinh năm hai và Phó Chủ tịch hội sinh trường Ánh Sao. Cô được nhiều người biết đến ở trường vì cách ăn mặc thời thượng cùng tính cách sống động của mình, giúp cô trở nên rất nổi tiếng.
Với sự xuất hiện của thành viên hội học sinh, Chika lại trở lại bản tính hướng nội, nhút nhát của mình.
“Mika-san, cậu hãy nhỏ tiếng lại đi.”
Giọng nói trầm, điềm tĩnh đến từ người đang đứng sau Mika khiến Chika lạnh sóng lưng. Lòng cô chùng xuống trong tuyệt vọng, như thể tận thế sắp đến vậy.
Nếu Mika Iketani, Phó Chủ tịch hội học sinh, đến một mình, Chika đã có thể thử độ may mắn của mình và cầu xin trì hoãn lại vụ giải thể câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí. Nhưng cô lại không thể nào tưởng tượng được Chủ Tịch hội học sinh lại xuất hiện.
Anh ta là Chủ tịch hội học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử trường trung học Ánh Sao: điểm luôn đứng top, thành thạo thể thao, thân hình cao ráo và khoẻ mạnh, mái tóc đen ngắn gọn ràng và chiếc kính nửa viền thanh lịch.
Ngoại hình thanh lịch của anh ấy kết hợp với tính cách điềm tĩnh và nghiêm túc của mình. Thái độ bình tĩnh khiến anh trở nên cực kỳ nổi tiếng, tới mức mà những nữ sinh trong trường đã thành lập hẳn cả một hội người hâm mộ anh..
Nhưng đối với Chika, Chủ tịch hội học sinh chả khác nào quỷ dữ – một ngoại hình đáng sợ chả khác nào ác thần Asura.
Chờ đã, sao ngoại hình của anh ta nhìn hơi quen quen nhỉ?
“A! Nii-chan!” Nagine đột ngột kêu lên vui vẻ và chạy tới ôm chằm lấy Chủ tịch.
“Nii-chan!?” Cả Chika và Mika đều thốt lên vì sốc, giọng nói của họ thể hiện sự không thể tin được.
Cái người Chủ tịch đáng sợ ấy lại là… anh trai của Nagine ư?
“Anh Renji… lâu rồi không gặp.” Sou lẳng lặng chào, giọng của cậu có một chút ngượng khi theo sau Nagine.
“Nagine? Và… Sou?”
Anh trai của Nagine, Renji Hoshimiya, cách nhau hai tuổi. Cậu thừa hưởng vẻ đẹp nổi bật giống như gia đình mình. Từ khi còn nhỏ, cậu đã được yêu mến bởi các giáo viên và hàng xóm.
Nhờ cậu, khi họ còn nhỏ, Sou và Nagine luôn được chào đón bằng những nụ cười bất kể họ đi đến đâu.
“Anh hiểu rồi. Sou vẫn chưa quyết định được câu lạc bộ nào để tham gia, nên Nagine đang dẫn em ấy đi tham quan câu lạc bộ phải không?”
Renji nhanh chóng suy luận nguyên nhân và hậu quả của tình huống trước mặt mình. Khi cậu nói, ánh mắt cậu hướng về Sou.
Sou bất giác thu mình lại và lùi về sau một bước.
Tính cách của Renji khác hẳn với Sou từ khi còn thuở bé. Renji là một người tự tin và cẩn trọng, làm hết tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo và đáng tin cậy.
Đối với Sou, anh ấy như một người anh trai đối với cậu vậy.
Sou từng có mối quan hệ thân thiết với Renji. Là một cậu trai khác, cậu dễ dàng làm thân với anh ấy hơn Nagine. Nhưng khi họ dần trưởng thành, Sou bắt đầu tự tách biệt bản thân.
Cậu không thể nhớ được nó bắt đầu từ khi nào, nhưng cậu cảm giác như Renji đang nhìn cậu một cách kỳ lạ.
Sou không hiểu Renji thích gì ở cậu. Nhưng anh ấy bắt đầu xem cậu như một người em trai và có vẻ có ý định đưa cậu lại gần Nagine hơn, như thể anh ấy muốn đưa Sou vào gia đình Hoshimiya luôn vậy.
“Đừng lo, Sou. Hãy cứ ở bên cạnh Nagine. Em không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Anh sẽ vào một trường đại học top đầu và làm việc công ty cao cấp để hỗ trợ hai em.” Renji từng nói.
Nói là làm, Renji dễ dàng trở thành Chủ tịch hội sinh nhờ thành tích top đầu và thái độ mẫu mực – một người ưu tú, luôn hành động theo những gì mình nói.
Sou không nghi ngờ gì rằng Renji thực sự có ý định ủng hộ cậu và Nagine trong tương lai.
Thật đáng sợ. Mình đúng là có tình cảm với Nagine, nhưng mình không muốn bị đối xử như mấy tên con trai ăn bám người khác…
“Sao Nii-chan hôm nay lại tới đây vậy?” Nagine hỏi, nghiêng đầu sau khi buông tay khỏi anh mình.
Chika lập tức cảm thấy sự căng thẳng đang dồn nén trong lồng ngực.
“Đánh giá câu lạc bộ định kỳ để tạo điều kiện cho việc phê duyệt và giải ngân quỹ hoạt động.” Renji đáp lại với không chút sự thay biểu cảm trên khuôn mặt.
Cả Mika và Chika nhìn chằm vào anh với sự không thể tin được, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh làm im bặt mọi sự phản đối.
“Mình nghĩ là tin đồn về Chủ tịch có vấn đề về em gái là thật rồi…” Phó Chủ tịch Mika lẩm bẩm.
Mika và Nagine trao đổi ánh nhìn với nhau.
Đôi mắt của Nagine, ánh lên hàng ngàn ánh sao, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Mika.
“Đây là đầu tiên chúng ta gặp nhau ạ. Em là Nagine Hoshimiya, một học sinh năm nhất. Mong chị giúp đỡ em ạ.” Nagine nói một cách ấm áp.
“Xin chào. Chị là Mika Iketani, học sinh năm hai và là Phó Chủ tịch hội học sinh. Cứ gọi là Mika thôi nhé?” Cô ấy đáp lại với một nụ cười.
“Vậy chị cũng có thể gọi em là Nagine luôn~” Nagine cười rạng rỡ.
Sau một màn chào hỏi thoáng qua, hai cô gái nhanh chóng trở nên thân thiết.
“Nagi-chan dễ thương quá! Mái tóc mềm mại và làn da của em thật mịn màng nữa! Em có dùng sản phẩm chăm sóc da nào không?” Mika hỏi, bắt đầu tán thưởng người bạn mới quen.
“Ồ, vậy á? Em nghĩ chị dễ thương hơn cơ, Mika-senpai! Kiểu tóc của chị thật phong cách~”
“Vậy để chị giúp em làm tóc vào lần sau cho!”
Sự kết nối nhanh chóng của hai người họ khiến Chika chết lặng. Sao họ có thể thân thiết với nhau nhanh thế?
“...Ra là vậy. Dễ hiểu khi một người lạnh lùng và điềm tĩnh như Chủ tịch Hoshimiya lại trở thành một tên siscon. Sức huỷ diệt của em gái này thật không thể xem thường. Cả em còn suýt đổ em ấy luôn rồi.” Mika nói một cách nghiêm túc với Chika.
“Chủ tịch Hoshimiya, tớ thể có thể mượn Nagi-chan vài ngày được không?” Mika đã vòng hai tay mình xung quanh Nagine từ lúc nào, ôm cô ấy chặt đến mức khiến cô không thể nào nào thoát ra.
“Không phải em đã đổ trước phép thuật của em ấy luôn rồi sao?” Chika lẩm bẩm mỉa mia trong đầu.
“Đừng nói những điều vô lý như vậy.” Renji cắt ngang một cách sắc bén.
“À mà, không phải hơi khó hiểu khi cứ gọi cậu là Hoshimiya trong khi Nagine đang ở đây sao? Sẽ rất khó để biết mình đang nói tới ai.” Mika đột ngột đổi chủ đề, vẫn tiếp tục giữ lấy Nagine.
“Nhưng nếu chúng ta gọi cậu là Chủ tịch, không phải vẫn sẽ gây khó hiểu mình đang nói tới ai khi tớ cũng là Phó Chủ Tịch sao?” Mika tiếp tục nói với giọng điệu tinh nghịch.
“Vậy, chính xác cậu muốn nói gì, Mika-san?”
“Tớ chỉ tự hỏi liệu mình thay vào đó có thể gọi cậu bằng tên riêng được không~” Mika khẽ liếc mắt, nói với giọng điệu quyến rũ.
“Đùa vậy đủ rồi.” Renji chỉnh lại kính của mình, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
“Nhưng Nagi-chan cũng không muốn tên của em ấy bị nhầm với anh trai mình phải không?” Mika chuyển chủ đề qua cho Nagine, trong khi vẫn giữ cô ấy đầy thắm thiết.
“Hmm… em nghĩ là đúng đấy! Khi có ai đó gọi ‘Hoshimiya,’ khó thể biết được là họ đang kêu em hay Nii-chan~” Nagine cười khúc khích.
“..Gọi tớ sao thì tuỳ cậu.” Renji thở dài, nhượng bộ.
“Chủ tịch Hoshimiya, cậu quả thật là tên siscon vô vọng mà.” Mika trêu chọc, tông giọng của cô bỗng nhiên trở về bình thường.
“Cái gì?” Lần đầu tiên, một tí nứt vỡ xuất hiện trên thái độ điềm tĩnh của Renji.
“A~ Ren-chan thật tốt bụng! Tớ rất thích Ren-chan luôn ó~”
Renji trông như sắp bùng nổ, nhưng khi thấy Nagine nằm trong vòng tay Mika, cậu liền kìm bản thân và bình tĩnh lại.
“Cậu chỉ có thể gọi tớ bằng tên riêng khi Nagine xuất hiện thôi. Hiểu chưa?”
“Rồi rồi. Thú thật thì, với tính cách siscon và tsundere của cậu, thì có bao nhiêu cô gái ngoài tớ ra thật sự thích cậu cơ chứ?” Mika cười mỉm.
“…”
Renji im lặng từ bỏ việc giao tiếp với Mika. Cậu quay lại và đi thẳng về hướng Chika.
Cô ấy đứng dậy có phần lo lắng.
Renji nhỏ giọng: “Mặc dù số thành viên yêu cầu của một câu lạc bộ là tám, nhưng sẽ không có bất kỳ yêu cầu nào nếu cậu đổi nó thành một nhóm sở thích. Cậu vẫn có thể xin quỹ để hoạt động và tiếp tục giữ lại phòng câu lạc bộ. Chỉ cần hội học sinh và giáo viên cố vấn chấp thuận, thì cậu vẫn có thể tiếp tục các hoạt động của mình như bình thường.”
“Chỉ cần nộp đơn yêu cầu cho hội học sinh trước tuần tới là được.” Renji hướng dẫn.
Sau khi đưa ra các thông tin, cậu quay lại không đề cập đến bất kỳ khả năng giải thể nào của câu lạc bộ.
Chika, ngạc nhiên, chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
“Mika-san, tới lúc để kiểm tra câu lạc bộ tiếp theo rồi.” Renji nói, ra hiệu là tới lúc để đi rồi.
“Hả? Tớ không muốn bỏ lại Nagi-chan bé nhỏ ở đây đâu! Renji, cậu đúng là cái đồ vô tâm ác độc!” Mika phản đối.
“Vậy nhé, bọn anh còn mấy việc khác phải làm. Hẹn gặp lại vào tối nay, Nagine.”
Không chờ đợi cho bất kỳ cuộc trò chuyện nào thêm nữa, Renji kéo Mika ra khỏi phòng.
“Và Sou, lâu rồi chúng ta không đi chơi với nhau. Nhớ ghé thăm nhà bọn anh vào lần sau nhé.” Renji nói thêm.
“Ừm, vâng ạ, em chắc chắn sẽ tới vào lần sau.” Sou đáp lại ngại ngùng.
Khi cặp đôi hội học sinh đi khỏi câu lạc bộ huyền bí, Chika lẳng lặng lấy lại mẫu đơn xin gia nhập từ ngăn kéo.
“Xin lỗi, Mẹ. Con là đứa con vô dụng bị khuất phục bởi quyền lực…” cô lẩm bẩm với bản thân với nước mắt lăn dài trên má.