Cộp—Kéo lê.
Đã lâu lắm rồi ông mới nghe thấy âm thanh đó.
Mở mắt. Bóng tối. A, lại là giấc mơ này.
Cộp—Kéo lê.
Chân trái bước tới, chân phải kéo theo. Tiếng bước chân của cha.
Cộp—Kéo lê.
Âm thanh ngày một gần. Chắc ông ta đến để giải thoát cho đứa con trai bị nhốt trong hầm. Gã đàn ông đó chỉ tự đi bằng chân mình mỗi khi từ tòa nhà chính của Bất Tử Quán sang khu nhà phụ. Lối ra vào hành lang có bậc thềm nên không dùng xe lăn được.
Cộp—Kéo lê.
Zouyama nghiêng đầu.
Kỳ lạ.
Đây là một giấc mơ.
Âm thanh này—tiếng bước chân của cha, chẳng phải nó tượng trưng cho điều Zouyama sợ hãi nhất, tức là sự sụp đổ của gia đình sao?
Nhưng giờ đây, khi vợ và con gái đã chết, dù có hối hận về quá khứ, ông cũng không còn sợ hãi sự sụp đổ của gia đình nữa. Vậy thì tại sao ông lại mơ thấy giấc mơ này?
Cộp—Kéo lê.
Âm thanh lại gần hơn nữa.
Lẽ nào mình vẫn còn sợ hãi một điều gì đó?
----
Khi mở cánh cửa nhà kho, một vầng trăng trắng xóa hiện ra trên bầu trời đêm.
Ông nhìn quanh bãi đỗ xe. Không một bóng người. Kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai, ông lao về phía chiếc xe máy.
Chiếc xe tay ga với thân xe móp méo, gương chiếu hậu bên trái gãy gập là của Urashima Kazunari, gã đàn ông mắc chứng hoang tưởng. Vẻ ngoài trông như đống sắt vụn là do tháng Tám năm ngoái, Zouyama đã tông phải nó bằng xe của bác sĩ Ikuta.
Ông ngồi lên chiếc yên dán đầy băng dính và khởi động máy. Chìa khóa được ông chôm từ phòng của Urashima lúc gã đi mua bia ban ngày. Với gã đó, dù chiếc xe yêu quý có biến mất, chắc cũng sẽ nghĩ là do ma quỷ làm.
Ông phóng xe lên phía bắc theo con đường tỉnh trong đêm, rời khỏi thành phố Kagasei. Vậy là từ biệt thành phố đã gắn bó bốn mươi sáu năm. Ông cứ ngỡ sẽ có chút cảm xúc dâng trào, nhưng lòng lại trống rỗng. Điều quan trọng với ông không phải là thành phố này, mà là gia đình sống ở đó.
Vượt qua đường hầm, chạy khoảng mười cây số trên con đường núi của dãy Kamikiri, ông dừng xe bên một khu rừng sồi. Mùi muối biển thoang thoảng trong không khí.
Đi xuống con đường trải nhựa, cảng Shoyo hiện ra trước mắt. Từ bờ kè hình vòng cung, hai cầu tàu vươn ra như cặp sừng. Hai bên là những dãy tàu cá san sát.
Một chiếc Fuga quen thuộc đang đỗ ở cảng. Mui tựa người vào nắp ca-pô, nhai kẹo cao su.
“Một triệu tiền cọc đây.”
Ông đưa ra chiếc phong bì.
Mui tháo tai nghe, đáp “Cảm ơn” rồi rút cọc tiền ra khỏi phong bì. Gã ta dùng đèn điện thoại rọi vào chân dung ngài Fukuzawa, rồi nói “Đủ rồi” và cho lại vào phong bì.
“Chỗ giấu một triệu rưỡi còn lại, tôi sẽ liên lạc khi đến Songkhla.”
Mui gật đầu, nhét phong bì vào túi, rồi mở cửa ghế phụ và mời Zouyama lên xe.
Xe chạy dọc theo cảng dưới sự điều khiển của Mui. Vượt qua một con đường nhỏ kẹp giữa rừng núi và bãi đá, một bến thuyền trông như mô hình hiện ra. Chắc nơi này được dùng để buôn lậu và vượt biên. Một chiếc phà đậu nép mình sau mái nhà kho.
Một người phụ nữ bế đứa trẻ từ trên boong tàu nhìn xuống rồi vội vã đi xuống cầu thang. Có vẻ là khách đến trước. Trong buồng lái, một người đàn ông da ngăm đang uể oải rít thuốc.
“Tôi thực sự rất biết ơn Zouyama-san đấy,” Mui nói trong lúc ra hiệu bằng tay cho người thủy thủ. “Để giữ cho Reich Promotion không sụp đổ, tôi đã phải làm rất nhiều việc tàn nhẫn. Nhưng riêng với AKADAMA, tôi luôn tâm niệm sẽ chiến thắng bằng chất lượng âm nhạc và trình diễn. Tôi đã tin rằng dự án này có thể cạnh tranh với thế giới. Tôi đã tin rằng Mafuyu-san có đủ tài năng để làm điều đó. Kết cục lại thành ra thế này, thật đáng tiếc.”
Miệng lưỡi nào lại nói ra những lời đó, sau khi đã ra tay với Ayaka, em gái cô bé, và thậm chí còn tung ảnh thi thể Mafuyu lên mạng. Ông đã muốn nói vậy, nhưng lại thôi. Có lẽ Mui thực sự đã gửi gắm giấc mơ của mình vào AKADAMA. Gã này có chút gì đó giống ông.
“À, phải rồi.”
Mui mở cốp xe, lấy ra một chiếc túi đeo vai nhỏ.
“Đây là di vật của Mafuyu-san. Không hiểu sao lại được gửi đến văn phòng. Chắc cảnh sát nhầm là đồ của chúng tôi. Tôi nhường lại cho Zouyama-san.”
Ông nhớ lại hôm mồng bốn, khi Mafuyu rời nhà, cô bé đã ném chiếc khăn quàng cổ và túi xách vào ghế phụ của chiếc Corolla.
“Cảm ơn.”
Ông nhận lấy chiếc túi. Nặng hơn ông nghĩ. Mở khóa kéo, bên trong có điện thoại, túi đựng mỹ phẩm, một chiếc ô gấp, và một đôi găng tay quen thuộc.
“Đôi găng tay đó dễ thương thật,” Mui lẩm bẩm khi họ đi về phía bờ kè. Bên trong găng tay có hình thêu đệm chân mèo.
“Tôi hơi ngạc nhiên là cô ấy lại có một món đồ như vậy.”
Người thủy thủ mở lan can trên tàu và đưa ra một chiếc cầu thang bằng nhôm. Mui nhận lấy và đặt lên bờ kè.
Zouyama đứng sững lại.
Ông sắp nhận ra một điều quan trọng.
Đôi găng tay này là món quà Haru tặng Mafuyu nhân dịp sinh nhật. Gã trai ngọt ngào đó đã tặng người yêu một bộ hai món đồ chủ đề gấu—một chiếc khăn quàng cổ có tai và một đôi găng tay thêu hình đệm chân.
Không biết Mafuyu có thích món quà đó không. Nhưng có lẽ cô bé đã nghĩ, nếu đằng nào cũng mang khăn quàng, thì mang luôn găng tay cho đủ bộ. Thực tế, sáng hôm mồng bốn, Mafuyu đã để đôi găng tay này trong túi.
Theo giả thuyết nghịch lý mà Kẻ Thoát Chết đã trình bày—rằng hai người chết cùng lúc ở hai dòng thời gian khác nhau đã gây ra hiện tượng cộng hưởng—thì Mafuyu của dòng thời gian này đã chết vì hạ thân nhiệt. Bằng chứng là vết hằn trên cổ thi thể. Vết hằn đó cho thấy sợi dây chuyền đã bị ép chặt vào cổ, nghĩa là dù dây đã đứt, sợi chuyền vẫn không rơi ra, từ đó suy ra Mafuyu đã quàng khăn trong xe Corolla.
Nhưng đồ giữ ấm mà Mafuyu mang theo không chỉ có khăn quàng. Trong chiếc túi đeo vai ở ghế phụ còn có cả găng tay.
Nếu đang lái xe trên cao tốc mà ngón tay cóng vì lạnh, việc điều khiển tay lái sẽ trở nên thiếu chính xác, có thể dẫn đến tai nạn. Nếu trời thực sự lạnh đến mức có thể chết vì hạ thân nhiệt, chẳng phải Mafuyu sẽ đeo cả găng tay chứ không chỉ quàng khăn sao?
Suy luận của Kẻ Thoát Chết có vấn đề. Suy luận rằng Mafuyu chết vì hạ thân nhiệt là không thể đứng vững.
Giả thuyết nghịch lý không thể là sự thật.
“Nói đến tiếc nuối, còn một chuyện nữa. Không được xem cảnh nhà tù Bang Kwang nổ tung cũng thật đáng tiếc,” Mui mỉm cười nói rồi chỉ tay vào cầu thang, “Mời ông.”
Ưu tiên hàng đầu lúc này là đảm bảo an toàn trong dòng thời gian này. Ông đang bị cảnh sát truy đuổi. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi đất nước này.
Ngay khi ông đặt chân lên cầu thang, một tiếng “xoẹt” như tiếng vải rách vang lên. Người thủy thủ đứng trên boong tàu tròn mắt nhìn ra sau lưng Zouyama.
Ông ngoảnh lại theo, thấy Mui đang ngã ngửa ra đất. Hai chân gã ta dang rộng như đang giãn cơ. Đũng quần tây rách toạc, để lộ chiếc quần lót màu xám chuột.
“Hả?”
Mui nhìn Zouyama, lẩm bẩm với vẻ mặt như khóc như cười.
Chiếc quần tây bị xé toạc làm đôi. Cơ mông lớn bị xé đứt phựt phựt. Máu phun ra. Xương mu vỡ nát, bàng quang và trực tràng đổ ra ngoài. Đũng quần Mui bị xé toạc như có ai đó dùng dao rạch.
“Ông đã hứa… là sẽ không làm mà...”
Vết rách chạy dọc lên bụng. Cơ thẳng bụng bị xé, ruột uốn éo trào ra ngoài. Đốt sống lưng vỡ vụn. Vết rách vượt qua ngực. Cơ ngực lớn bị xé toang. Xương sườn gãy răng rắc. Xương ức văng ra. Tim bị nghiền nát. Vết rách lan đến cổ họng. Thực quản mở toang. Đốt sống cổ lộ ra.
Đồ nói dối.
Ngay khi đôi môi mấp máy thành lời, hộp sọ của gã ta nổ tung. Nửa thân phải và nửa thân trái ngã vật về hai phía đối diện.
Mui đã bị xé toạc làm đôi.
Con người chứ đâu phải miếng phô mai, bình thường làm sao có chuyện bị xé toạc làm đôi được. Chuyện xảy ra với gia đình Zouyama cũng đã xảy ra với Mui. Chắc hẳn gã ta đã chết ở một dòng thời gian khác, và điều đó đã lan sang dòng thời gian này.
Nhưng tại sao Mui ở dòng thời gian kia lại bị xé làm đôi? Một mâu thuẫn cần phải xé đôi cơ thể mới giải quyết được đã nảy sinh sao? Ông không nghĩ có tình huống nào như vậy. Vậy thì, ai đó ở dòng thời gian khác đã xé Mui làm đôi ư? Ai, và vì mục đích gì?
Một tiếng “vút” xé gió.
Vai phải ông nhói đau.
Một vật kim loại trông như lưỡi câu cá phóng to đang găm vào da thịt ông. Nó có ngạnh, và mũi nhọn xuyên ra từ cơ thang. Là dụng cụ mà ngư dân dùng để bắt cá hoặc sò.
Nén đau, ông quay lại. Gã thủy thủ đang nắm một cây gậy có gắn móc câu.
“Thằng khốn!”
Gã nhe lợi lườm ông. Có vẻ gã đã hiểu lầm rằng Zouyama có một sức mạnh kỳ lạ nào đó.
“Không phải tôi làm.”
Gã đàn ông vung gậy lên. Da thịt trên vai phải ông rách toạc. Ông định phản đòn thì trượt chân trên vũng máu của Mui. Mũi đập xuống nền bê tông. Vút. Một cơn đau dữ dội chạy dọc mạn sườn.
“Tôi chỉ là một con người bình thường.”
Ông cố gắng vực dậy ý thức sắp lịm đi. Tựa vào nửa thân trái của Mui, ông ngồi dậy.
Gã đàn ông lại rút móc câu ra. Với đôi mắt vằn tia máu, gã nhìn chằm chằm vào Zouyama. Lần này, mục tiêu của gã là đầu ông.
Ông vội vớ lấy một vật cứng rồi ném thẳng vào gã đàn ông. Nó va vào gã rồi rơi xuống biển nghe “chõm”. Đó là đốt sống ngực của Mui.
“Mẹ kiếp.”
Ông dùng chân lật xác chết, tìm một khúc xương lớn hơn. Toàn là nội tạng mềm nhũn, không tìm được khúc xương nào vừa ý.
“Chết đi.”
Gã đàn ông uốn cong cây gậy rồi vung xuống hết sức.
Ông nhắm nghiền mắt.
Pằng.
Tiếng súng nổ. Mùi thuốc súng.
Mở mắt ra, máu đã thấm đẫm chiếc áo khoác phao của gã đàn ông. Gã sờ vào sườn, nhìn máu dính trên ngón tay rồi nuốt khan.
Ai đó đã bắn gã. Là ai, tại sao?
Ông muốn ngoảnh lại nhưng cổ không cử động được. Càng gồng vai, khung cảnh trước mắt càng lùi xa.
Ngay khoảnh khắc cơn tê dại ngọt ngào sắp nuốt chửng cả thế giới,
Pằng.
Tiếng súng lại vang lên.
----
Âm thanh ấy cứ dai dẳng vang vọng, như thể đang khuấy đảo màng nhĩ của ông.
Vừa định đưa tay lên bịt tai thì ý thức đột nhiên tỉnh táo.
Ông sờ soạng khắp người từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân. Vai và sườn đau như bị xé toạc, nhưng không có vết đạn.
Phải trốn mau. Ông ngồi dậy, nhận ra mình đang ở trong một cỗ quan tài dưới tầng hầm. Kẻ Đào Tẩu ngồi trên chiếc xô. Kẻ Thoát Chết nằm dài trên bàn phẫu thuật.
“A, thèm một điếu King Bat cỏ quá đi.”
Kẻ Đào Tẩu đứng dậy khỏi chiếc xô, vừa cằn nhằn vừa lục lọi thùng gỗ. Khung cảnh không hề thay đổi khiến ông có cảm giác như mình vừa gặp ác mộng.
Chuyện gì đã xảy ra với bản thể thực tại của mình? Tiếng súng đã nổ, tại sao mình không bị bắn? Ông chẳng muốn quay lại bến tàu đó, nhưng đây không phải lúc để ngủ.
“Dậy rồi đấy à?”
Kẻ Đào Tẩu liếc nhìn Zouyama đang nằm lại trong quan tài và lẩm bẩm. Đúng lúc đó.
“Kẻ Hạnh Phúc đâu?”
Một giọng nói vang lên từ nơi vốn không có ai.
Ông bất giác thò đầu ra. Kẻ Sửa Chữa đã đứng dậy từ chiếc ghế điện.
“Mày tỉnh rồi à.”
Hắn băng qua tầng hầm, túm lấy cổ áo Zouyama. Ông cố tập trung ý thức để tỉnh lại, nhưng vẻ mặt cau có của Kẻ Sửa Chữa vẫn không tan biến.
“Tao không biết có chuyện gì, nhưng để sau đi. Đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra ở dòng thời gian của tao. Không phải lúc để ngủ đâu—”
Một miếng thịt dày bịt miệng ông lại.
“Gã này là một kẻ dối trá.”
“Tại sao?”
“Mui chết rồi.”
Kẻ Đào Tẩu nhướng mày.
“Trong lúc khám nghiệm hiện trường vụ án của Mafuyu, cơ thể gã ta đột nhiên bị xé làm đôi. Thuyết nghịch lý kia không thể giải thích được chuyện này. Là một kẻ trong số chúng ta đã giết gã ta.”
Hắn nhanh chóng nhìn quanh mặt ba người,
“Kẻ Đào Tẩu đang ở trong trại giam. Kẻ Thoát Chết đang nằm trên giường bệnh. Còn tao đang bị Imokubo tra hỏi ở sở cảnh sát Kagasei. Kẻ duy nhất có thể giết Mui chỉ có Kẻ Hạnh Phúc, là mày thôi.”
Vừa gỡ được miếng thịt dính trên miệng, một miếng bít tết một pound lập tức bay tới.
“Rốt cuộc thì, những gì Kẻ Đào Tẩu nói ban đầu là đúng. Lẽ ra nên mặc kệ mấy cái suy luận ngớ ngẩn đó và cách ly gã này ngay từ đầu.”
Ông định chiếu ký ức lên gương nhưng kịp dừng lại. Khi Mui chết, chỉ có mình ông ở cùng một nơi. Làm vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Vậy phải làm sao đây?
“Không thể ở cùng gã này được nữa...”
Ông liền dùng miếng bít tết đập vào cằm Kẻ Sửa Chữa. Nhân lúc thái dương hắn đập xuống sàn, ông lao ra khỏi quan tài, chĩa thứ đang cầm trong tay về phía Kẻ Sửa Chữa.
“Xin lỗi nhưng ta không có thời gian. Tao phải trở về thực tại. Nếu không muốn bị đau thì đừng lại gần.”
“Oa,” Kẻ Đào Tẩu méo miệng.
Ánh mắt của cả ba đổ dồn vào tay Zouyama.
Thứ Zouyama đang nắm là xương sườn của Mui.
Máu từ cơ gian sườn nhỏ giọt xuống.
“Chốt kèo,”
Kẻ Đào Tẩu bẻ cổ răng rắc. Kẻ Thoát Chết giơ ngón tay lên.
Thịt từ bốn phía đổ ập xuống. Những miếng thịt khổng lồ như bạch tuộc bám chặt vào mặt, tay, ngực, bụng ông. Cơ thể không thể cử động. Càng cố gắng tỉnh lại, thực tại càng lùi xa.
Ý thức mất kết nối với các phần khác của não bộ sẽ trở thành một sự tồn tại đơn thuần, không có ký ức cũng chẳng có thể xác. Giống như một phần não bị cắt ra và bỏ vào bể chứa. Nỗi sợ hãi không đáy hành hạ ông.
“Dừng lại… cho tao…”
Cơ thể nặng trĩu. Ông không thể đứng vững, ngã xuống sàn trong tư thế cũ. Cảm giác lạnh lẽo của thịt thấm sâu vào da.
“Đừng bao giờ quay lại nữa.”
Giọng Kẻ Đào Tẩu văng vẳng xa dần.
Tầng hầm mờ đi. Ánh sáng, âm thanh, mùi vị, tất cả tan vào bóng tối.
----
Và thế giới biến mất.
----
Không nhìn thấy gì. Không nghe thấy gì.
Chỉ có ý thức tồn tại.
Như một bào thai. Một bào thai đã mất đi thể xác.
Thế giới quả là một nơi ồn ã biết bao.
Cây xào xạc trong gió. Mây trôi lững lờ. Còi xe cứu thương. Tiếng quát tháo của viên cảnh sát. Mồ hôi dầu của gã bác sĩ sản khoa. Răng thưa. Vú. Dạ dày. Hình xăm. Khăn quàng cổ. Sòng bạc chui. Khách sạn tình yêu. Bữa ăn giết người. Đa cấp đủ kiểu. Pulp Parallel Paradox. Thám tử Vô hình. Soda kem. Bia Đài Loan. Coca-Coca Lime. Cà phê đá. Nước có ga. Cần sa. Sisma. Bất Tử Quán. Vách đá Chết Oan. Kẻ đi săn xác ướp lại trở thành xác ướp. ẦM—XOẠT. Người đàn ông đã chết một trăm lần.
Tất cả đều thật đáng nhớ. Lẽ ra mình nên trân trọng thế giới này hơn. Ngay cả giọng nói của những bản thể khác, vốn ồn ào đến thế, giờ đây cũng thật đáng hoài niệm.
Những mảnh ký ức đó cũng nhanh chóng phai mờ.
Nơi đây không có gì cả.
Chỉ có ý thức phình to ra.
Mãi mãi.
Mãi mãi.