Cầu cảng dần nhỏ lại.
Tiếng động cơ của những chiếc xe chạy trong cảng bị sóng biển nuốt chửng. Núi Kamikiri biến thành một cái bóng đen.
Mảnh đất nơi ông sinh ra và lớn lên đang lùi dần về phía xa.
— Thật nhảm nhí.
Đối với Zouyama, gia đình là tất cả cuộc đời ông. Vào khoảnh khắc Haru trong bộ vest không hợp vóc dáng ngẩng mặt lên ở trước cửa, ông đã đánh mất tất cả. Giờ đây, ông không còn chút lưu luyến nào với Kagasei, hay với nước Nhật nữa.
Ông quay lưng lại với biển, nhìn ra boong tàu vắng người. Đã mười một giờ đêm. Một con chim hải âu lớn đang nghỉ cánh dưới ánh đèn pha.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ kè, Zouyama mới bước xuống cầu thang.
Khi vào trong khoang tàu, một người đàn ông da rám nắng đang lẩm bẩm đọc những lưu ý. Ông ta lặp lại cùng một nội dung bằng tiếng Thái và tiếng Nhật. Có khoảng ba mươi hành khách. Phần lớn là những người trung niên trông như vừa được lôi ra từ một quán rượu rẻ tiền ở khu phố cổ, nhưng cũng có một người đàn ông trông như trai bao ăn mặc loè loẹt và một phụ nữ trẻ đang bế một đứa bé.
Ông đặt vali ở một góc phòng và dựa đầu vào tấm chăn. Một mùi hôi như mùi sò thối xộc lên. Sau khi chắc chắn quạt thông gió đang chạy, ông châm một điếu King Bat. Một phụ nữ mang thai mặc áo khoác dài của Gucci lườm ông rồi vắt chéo chân một cách khó chịu.
Ông quyết định rời Nhật Bản là để giữ khoảng cách với những bản thể của mình ở các dòng thời gian khác.
Zouyama Seita có thể giết người không ghê tay. Khi mà quy tắc con tin không còn tác dụng, những người thân cận có thể chết bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Chừng nào còn sống trên cùng một mảnh đất với họ, ông sẽ phải sống chung với những rủi ro khó lường.
Dù phần đời còn lại có ra sao, trước hết cần phải rời xa họ. Zouyama đã nghĩ như vậy.
Ông nhả khói thuốc, tận hưởng cảm giác tự do. Đã lâu rồi ông mới có cảm giác này.
Phó mặc cơ thể cho con tàu lắc lư nhè nhẹ, cơn buồn ngủ dần ập đến. Ông nhét bao thuốc vào túi quần rồi ngả mình lên tấm chăn.
Khi nhắm mắt lại, ông đã ở trong căn hầm.
---
“Sensei, thuốc lá của sensei rơi kìa.”
Ông nghe thấy tiếng ai đó. “Này,” người đó lay vai ông, nhét một vật gì đó cứng cứng vào túi áo sơ mi của Zouyama.
Ông vừa vuốt tóc vừa ngồi dậy. Lờ đờ mở mắt, căn hầm đã biến thành khoang tàu.
Một khuôn mặt ở ngay trước mắt ông.
Mái tóc dài xoăn tự nhiên để lộ đôi mắt to. Một mỹ nam trông như thể có thể ở trong bất kỳ nhóm nhạc thần tượng nào đang ngơ ngác nhìn ông. Đó là người đàn ông bị ác quỷ theo dõi, Urashima Kazunari bị chứng hoang tưởng.
Tại sao gã này lại ở đây? Mình đang gặp ảo giác ư?
“Không đâu. Tôi là người thật đấy,” hắn cười toe toét như thể đọc được suy nghĩ của ông.
“Tại sao cậu lại ở đây? Bị lừa đảo lột sạch tiền nên phải bỏ trốn trong đêm à?”
Urashima vẫy vẫy chiếc túi áo hoodie, nói “Thôi nào,” rồi gãi đầu vào tấm chăn của Zouyama.
“Lý do thì có quan trọng gì đâu. Dù sao thì ai ở đây cũng đều có nỗi niềm riêng cả mà.”
Người phụ nữ mang thai mặc đồ Gucci ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, “Chậc,” một tiếng.
Ông nhìn chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên tường. Tám giờ mười phút sáng — trời đã sáng từ lúc nào không hay. Khoang tàu vẫn còn tối mờ, nhưng bên ngoài chắc hẳn mặt trời đang làm sóng biển lấp lánh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ông bất giác lấy bao thuốc từ túi quần ra, và rồi một câu hỏi khác nảy ra.
Khi rời cảng Shouyou, Zouyama là người cuối cùng ở lại trên boong. Sau đó, khi vào khoang tàu, nếu có gã này trong số hành khách thì ông đã nhận ra rồi. Nhưng sau khi rời Shouyou, chiếc phà này chưa hề cập bến ở đâu cả.
Gã này rốt cuộc từ đâu xuất hiện?
“Xin lỗi vì đã đến muộn. Sensei, vất vả cho sensei rồi.”
Urashima vỗ nhẹ vào vai Zouyama.
“À, sensei được hưởng án treo nhỉ? Xin lỗi nhé, sensei.”
“Tôi không còn là sensei của cậu nữa. Và cũng không có hứng thú nghe mấy lời hoang tưởng vớ vẩn của cậu đâu.”
“Vậy sao,” vẻ mặt hắn chợt tắt ngấm, “Vậy thì gọi là sensei không được rồi. Gọi thế này thì sao nhỉ?” Hắn nhìn thẳng vào Zouyama. “Anh Kẻ Đào Tẩu.”
Điếu King Bat rơi khỏi tay ông.
Tại sao gã này lại biết cái tên đó?
“Anh Kẻ Hạnh Phúc không nói gì với sensei sao? Sensei ấy gian thật đấy. Lại định nhận hết công trạng về mình.” Hắn vỗ tay một cái rồi lấy ra một lon Coca Coca Lime từ trong túi ni lông.
“A, lại lỡ miệng gọi là sensei rồi. Sensei đừng có làm cái mặt như trời sập đến nơi thế chứ. Thật ra, tôi là một thiên tài đấy. Hơn nữa, tôi còn sống lâu hơn sensei cả vạn lần. Gừng càng già càng cay mà, nên tôi có thể nhúng tay vào bất kỳ dòng thời gian nào.”
Hắn dừng tay đang định mở lon nước lại, nhặt điếu King Bat mà Zouyama đánh rơi lên.
“Nhưng con người phải khiêm tốn. Thiên tài mà tự mãn thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Tôi đã cứ đinh ninh rằng người giết Ayaka-chan là anh Người Chuột Chũi. Ôi, xấu hổ quá. Cứ thế này thì đúng như ý sensei còn gì.”
Urashima phồng má như một đứa trẻ, đưa điếu King Bat cho Zouyama.
“Người giết Ayaka-chan là sensei, đúng không nào.”